Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Rộn ràng nhộn nhịp, người xe nườm nượp, là khung cảnh đô thị điển hình.

Mặt trời không bởi vì nhân loại thế gian đang vội vàng mà ngừng chiếu sáng sưởi ấm, ngược lại thì không tiếc rẻ soi sáng mỗi một tấc đất, nỗ lực để cho ánh mặt trời mang đến sức sống chiếu xuống cả vùng, cả thành phố.
Khuôn mặt những người đang chạy trên đường càng thêm rạng rỡ, đón chào một ngày mới đến.

Hơi ấm ấy cũng theo làn gió thổi đến từng ngóc ngách trong ngôi trường giữa lòng thành phố này. Trong sân trường không chỉ có gió nhẹ hiu hiu, còn có màu sắc rực rỡ của hoa cỏ làm sân trường thêm đẹp đẽ. Sắp có bài kiểm tra nên ai nấy đều phiền muộn, nhưng ít nhất khi nhìn thấy cảnh đẹp này, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

"Chào buổi sáng, Bá Hiền!"

"Chào buổi sáng."

Bá Hiền nghe tiếng nói, đầu cũng không ngẩng lên mà vẫn vùi vào đống sách vở, mở miệng chào người kia.

Một bước vào phòng học, Xán Liệt không kiểm soát được ánh mắt của mình dừng lại ở trên người Bá Hiền.

Ánh mặt trời thẳng tắp chiếu xuống phòng học, trong không khí nhìn thấy rõ cả những hạt bụi nhỏ chiếu lấp lánh, ánh sáng ấy cũng chiếu rọi xuống Biên Bá Hiền, gò má cậu trắng nõn, Xán Liệt từ trên cao nhìn xuống, vừa lúc có thể thấy được Biên Bá Hiền đang chăm chú đọc sách, lông mi thật dài theo cái chớp mắt mà rung động. Trong tim phảng phất như có sợi lông vũ gãi nhẹ làm cho Phác Xán Liệt cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.

"Xán Liệt?" ngẩng đầu phát hiện Phác Xán Liệt đang ngây người đưa ánh mắt nhìn mình, Bá Hiền ở trước mặt hắn phất phất tay.

"Hả?"

"Ngây người cái gì? Còn không mau ngồi xuống, cô giáo sắp vào rồi!" Bá Hiền nhìn hắn nhịn không được nở nụ cười.

Xán Liệt cười cười đem balo đặt xuống ghế, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Bá Hiền.



Mặt trời chiếu sáng thiên nhiên vạn vật, khắp nơi lấp lánh ánh nắng ban mai, thời tiết bây giờ thật quang đãng, không thích hợp ngồi ở trong lớp để học, cần phải đi ra ngoài hoạt động một chút, đối với sách vở thật chán nản. Xán liệt tâm tư đã sớm bay ra bên ngoài sân bóng, căn bản cũng không nghe trên bục giảng cô giáo đang líu ríu nói cái gì. Làn gió dịu dàng mang theo hơi ấm của mặt trời thổi vào trong lớp học mơn trớn hai gò má, toàn bộ đều thật ấm áp.


"A, thoải mái quá đi" - Xán liệt rất nhanh liền thiếp đi.

Không phải, chính xác là đã gục xuống bàn, từ nước miếng chảy khắp bàn có thể biết được hắn ngủ ngon đến mức nào.

"Phác Xán Liệt!" - Cùng với tiếng gọi của cô giáo còn có một viên phấn bay tới, đáp thẳng ở trên đầu Xán Liệt.

"Là ai!?" đang ngủ say, đầu lại không biết bị vật gì tấn công, Xán liệt bật dậy, ánh mắt liếc nhìn bốn phương muốn tìm ra hung thủ đã tấn công hắn.

"Phác Xán Liệt, hôm nay tan học ở lại. Trong giờ học mà còn ngủ, phạt em ở lại lao động!" Cô giáo nói nhân tiện thưởng cho hắn một cái liếc mắt.

"Ôi! Không muốn ~~~" Xán liệt chắp hai tay nhìn cô giáo cầu khẩn, chân mày đều quấn quýt tại một chỗ, giả bộ đáng thương mong cô giáo đồng tình.

"Cô à, cô là một người phụ nữ đã xinh đẹp, còn rất thông minh, em chỉ là không cẩn thận, thật là không cẩn thận, hơi mệt một chút nên ngủ, a, không đúng không đúng, em không có ngủ, bởi vì cảm thấy mỏi mắt, nên em nhắm lại nghỉ ngơi một chút, cô là bởi vì..., em thật sự là... Không cẩn thận..." - Phác Xán Liệt lắp bắp.


"Nếu cô đây xinh đẹp như vậy, thì em nên ở lại trường lâu một chút để có thời gian ngắm cô... hử? Được chứ?"

Lời nịnh nọt còn chưa nói hết, bạn học Xán Liệt đã bị cô giáo cắt đứt, phát hiện kế hoạch năn nỉ thất bại, Xán Liệt khuôn mặt nhăn nhó, mắt lã chã nước - chực khóc, huhu ngày hôm nay hắn đã hẹn với Bá Hiền học xong sẽ cùng nhau về nhà.

Đoạn đối thoại này chọc cho cả lớp phải cười to, thế nhưng Xán Liệt một chút cũng không thể cao hứng nổi, khó có được ngày câu lạc bộ đá bóng tan học không phải ở lại tập huấn, mà Bá Hiền vừa vặn cũng không cần ở lại luyện thanh tập hát, hai người có thể cùng nhau tan học, quan trọng nhất là không cần về nhà sớm, hắn sẽ có nhiều thời gian ở với Bá Hiền.

Ôi, Bá Hiền nhất định sẽ tức giận.

Quả nhiên khi nhìn sang chỗ Bá Hiền ngồi, không còn thấy nụ cười của Bá Hiền nữa, thay vào đó cậu đang mặt lạnh liếc hắn một cái, đầu nhếch lên, tỏ rõ không muốn để ý Xán liệt.
Xán liệt cảm thấy lo lắng, làm cách nào mới có thể chuộc lỗi với Bá Hiền?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro