CHAP 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



CHAP 7

Hoàng Mỹ Anh đi trước dẫn đường cho Kim Thái Nghiên theo sau vào bếp. Cậu nhìn quanh một lượt nhà bếp của cô không bằng phòng tắm nhà cậu, Kim Thái Nghiên nheo mắt chán chê. Hoàng Mỹ Anh khệ nệ vác hai túi thức ăn vào bếp và đặt lên bàn ăn. Cô chậm rãi lấy từng món đồ cho vào nơi chứa, cậu bước đến đứng đối diện cô ở dãy bàn, đưa tay tuỳ tiện cầm lên một thứ, lật qua lật lại nhìn nó, miệng bất mãn buông một câu :

- Những thứ này có thể ăn được sao ?

- Tại sao lại không ? Hoàng Mỹ Anh khó hiểu hỏi lại.

Tay giơ lon đồ hộp đóng sẵn lên chắn trước tầm nhìn của cô, tay ve vẫy nó vài cái rồi nói :

- Nó có vị như thế nào ?

- Không khác gì mấy so với thức ăn tươi sống.

- Làm sao có thể..... Kim Thái Nghiên cau mày hoài nghi, nhìn một lượt lon thức ăn.

- Cô muốn tôi sẽ nấu chúng cho cô thử.

- Được ! Mau làm đi.

Kim Thái Nghiên thả tay vứt bừa lon thức ăn xuống túi đồ, kéo chiếc ghế gần đó ngồi xuống, chân vắt chéo, hai tay đan lại nghiễm nhiên ngồi chờ đợi. Hoàng Mỹ Anh cau mày trước thói kiêu ngạo đó của cậu nhưng cô không thể nói, chỉ lặng lặng đem mọi thứ cất đi, mới bắt đầu mang tạp dề chuẩn bị cơm.

Ngồi được một lúc, Kim Thái Nghiên bắt đầu buồn chán. Cậu từ phía sau nhìn cô đang nấu nướng dáng vẻ gợi cảm, cặp mông trần trụi lấp ló sau lớp vải váy mỏng, làm cậu cảm thấy trong người bức rức. Đứng lên đi về phía cô, đột nhiên giang hai tay ôm lấy thắt lưng cô, kéo sát vào người mình, vùng mông loã thể không được bao bọc bởi thứ gì ngoài chiếc váy vô tình đụng trúng hạ thể đã sớm vực dậy từ lúc nào của Kim Thái Nghiên, bất giác làm Hoàng Mỹ Anh đỏ mặt.

- Cô..cô làm gì ?

- Em cứ mặc tôi, tập trung nấu là được. Vừa nói cậu vừa hôn xuống vùng cổ trắng ngần của cô, bên dưới không ngừng cạ lên khe mông cô.

- A~~ Cô như vậy..tôi..không làm được.

- Đừng nhiều lời, nấu đi !

Giọng trầm thấp như mệnh lệnh buộc phải nghe theo, Hoàng Mỹ Anh chỉ còn cách cắn răng gắng gượng tập trung vào nấu nướng. Nhưng cố gắng mấy cũng không thể khi Kim Thái Nghiên hai tay di chuyển dần lên trên ra sức xoa nắn hai đầu nhũ phong của cô, làm nó trở nên cương cứng, khó chịu. Hai tay Mỹ Anh run lên, cố gắng gọt xong mớ rau củ, đột nhiên Kim Thái Nghiên dịch tay di chuyển xuống nơi tư mật, ngón tay chà sát lên hai mép huyệt khẩu làm cô giật nảy mình, vô tình dao cứa vào tay, đau đớn Hoàng Mỹ Anh kêu lên :

- Á !

- Chuyện gì ?

- Tôi..đau quá.

Kim Thái Nghiên nheo mắt nhìn, cậu tròn mắt kinh ngạc, ngón tay nhỏ của cô đang bị thương, miệng vết thương đang rỉ ra từng giọt máu đỏ tươi. Cậu vội buông cô ra, xoay người cô lại, bế bổng cô lên bàn ăn, hai tay cầm lấy ngón tay cô xem xét :

- Sao lại bất cẩn như vậy ?

- Còn hỏi, tại cô làm tôi giật mình, dao cứa vào tay.

- Rõ ràng đã bảo em phải tập trung, bông băng và thuốc ở đâu, tôi giúp em.

- Không cần, tôi tự làm được. Hoàng Mỹ Anh nhóm người định leo xuống.

- Ngồi yên !

Kim Thái Nghiên hai tay vịn vai cô ngồi yên vị trí, ánh mắt sắc lên nhìn cô, Hoàng Mỹ Anh luôn bị ánh mắt này của cậu khuất phục. Cô đành nhượng bộ, đưa mắt hướng về chiếc tủ gỗ nhỏ màu trắng ở phía sau lưng cậu, nhỏ giọng nói :

- Ở kia, tầng thứ nhất, bên trong có dụng cụ y tế.

- Được, em chờ một lát.

Kim Thái Nghiên nhanh chóng đi đến lấy đầy đủ những thứ cần thiết rồi quay trở lại chỗ của cô. Lấy một ít bông băng và dung dịch sát khuẩn, nhẹ nhàng chấm vào vết thương nhỏ kia, dung dịch chạm vào vết thương làm Mỹ Anh cảm thấy rát, cô giựt nhẹ tay lại đã bị cậu nắm chặt. Kim Thái Nghiên hơi cau mày nhìn cô, sau đó chậm rãi cúi đầu, môi kề vào gần vết thương mà thổi nhẹ, giúp cô giảm đi cảm giác xót. Ngón tay đã được băng cẩn thận, một người hoàn hảo như Kim Thái Nghiên thì cho dù là dán băng cá nhân thì cũng phải thật ngay ngắn. Cậu cất hết tất cả dụng cụ y tế vào chỗ cũ, rồi tiến đến vòng tay ra sau lưng cô, hành động đó làm Hoàng Mỹ Anh bất ngờ, hai tay chắn trước ngực, đầu nghiêng sang bên, hai mắt nhắm chặt sợ hãi. Kim Thái Nghiên nhìn thấy biểu hiện đó của cô, cậu nhếch môi cười, hôn nhanh vào má cô một cái, giọng trêu chọc :

- Đừng lo, tôi chỉ là thay em hoàn tất việc nấu nướng, dục vọng của tôi sớm đã tiêu tan rồi. Hay là em muốn chúng ta tiếp tục.

- Không, không, tôi không có ý gì, cô muốn làm gì cũng được.

- Được, hôn tôi và nói "Xin hãy nấu giúp em", làm được tôi sẽ không chạm vào em.

- Cô...tôi....

- Em không có cơ hội lần hai đâu, nhanh, tôi là người không thích chờ đợi.

- Tôi....xin...xin hãy..

- Lâu quá đấy..

- Xin hãy nấu giúp tôi.

- Sai rồi cô gái trẻ ạ.

Vừa nói dứt câu, Kim Thái Nghiên đã nâng mặt cô lên, bá đạo nhắm môi cô mà hôn xuống, nụ hôn vẫn mãnh liệt như lần nào, dường như muốn đem cô nuốt trọn, Hoàng Mỹ Anh khốn đốn đẩy cậu ra nhưng dường như là vô dụng, chỉ có thể nương theo chiếc lưỡi tinh quái của cậu mà thực hành. Cảm thấy đối phương dường như thật cần oxi, cậu mới buông đôi môi mềm mại đó ra. Nhìn nét mặt thống khổ đỏ ửng của Mỹ Anh mà Kim Thái Nghiên vô cùng thích thú, cậu lấy tạp dề ra khỏi người cô rồi mang lên người mình, giang hai cánh tay ra hai bên trước mặt, làm cô khó hiểu :

- Cô...làm gì ?

- Em giúp tôi mang vào.

- Cô quay lưng lại đi.

- Cứ như vậy mà mang.

- Làm sao có thể chứ ?

- Em đủ thông mình để hiểu mà.

- Cô..

- Nhanh đi, tôi đói lắm rồi. Sói mà đói thì lại muốn ăn thịt tươi. Cậu bá đạo nhếch môi trêu chọc.

Hoàng Mỹ Anh hiểu rõ từng chứ trong câu nói đó, liền vội vàng vòng tay ra sau cột lại dây tạp dề y như lúc cậu cởi nó ra khỏi người cô. Vừa xong cũng vừa lúc cậu hôn nhanh lên trán cô, giọng mười phần hết chín phần là sủng ái nói :

- Chờ một lát, sẽ có cơm nhanh thôi, tiểu bạch thỏ.

Kim Thái Nghiên xoay người, lấy được đâu đó một sợi chun, cậu buộc hờ tóc mình lại, rồi bắt đầu nấu nướng. Hành động dịu dàng đột ngột của cậu, cùng câu nói đặc mùi cưng chiều đó thoáng làm Hoàng Mỹ Anh đỏ mặt, đâu đó trong đầu cô thoáng qua sự vui thích khi nghe cậu nói. Ngẩng đầu nhìn dáng người đang lay hoay cắt tỉa rau củ, đôi lúc nghệch ra vì không biết mở lon thức ăn lại quay sang nhìn cô, nét mặt như tiểu hài tử chưa biết gì, lúc đó Kim Thái Nghiên lại vô cùng đáng yêu. Cứ mỗi lần cậu hỏi, cô đáp thì lại nhận được một nụ hôn nhanh ở môi, má, trán, cứ thế làm cô đỏ ửng cả mặt chỉ muốn lơ đi những câu hỏi vốn không đáng gì để hỏi như "này em, lọ tiêu ở đâu?" trong khi nó đang nằm ở trước mặt cậu, còn có "em này, cái này gọi là gì?" khi cậu giơ lên lon bò hầm, này là cậu không biết chữ hay cố tình làm như thế, rõ ràng nó để rất ngay ngắn ở giữa lon là bò hầm cơ mà, Hoàng Mỹ Anh chỉ muốn đi ra khỏi căn bếp này vì những câu hỏi ngớ ngẩn của Thái Nghiên cậu cứ liên tục đặt ra, cốt chủ yếu chỉ để trêu chọc cô. Loay hoay một lát, cả bàn thức ăn được dọn ra trước mặt cô, thoát ra hương vị mê người, Hoàng Mỹ Anh không ngờ một người chỉ biết ăn sung mặc sướng như Kim Thái Nghiên vừa nãy còn loay hoay không biết như nào lại có thể nấu nướng cao siêu như vậy.

Kim Thái Nghiên đi đến, bế cô đặt xuống ghế, cảm giác trống trải bên dưới khiến cô có chút không tự nhiên :

­- Tôi...tôi nghĩ...Hoàng Mỹ Anh vô thức siết chặt tay mình.

- Sao ? Kim Thái Nghiên ngồi xuống bên cạnh, gương mặt tuấn tú nhìn cô, cậu cởi bỏ chun buộc tóc, mái tóc dài khẽ bay khiến cậu muôn phần gợi cảm.

- Của tôi...quần lót.

Hai chữ quần lót nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy, lúc này hai tai Hoàng Mỹ Anh cũng dường như nóng lên. Kim Thái Nghiên nhếch môi cười, tay vỗ vỗ đầu cô nói :

- Em không cần mặc quần lót làm gì, dù có mặc vào thì cũng bị lột xuống. Đừng quên em là tình nô của tôi. Kim Thái Nghiên vỗ vỗ đầu Hoàng Mỹ Anh làm cô phát run.

- Còn ảnh chụp...- Hoàng Mỹ Anh ngước mắt lên nhìn, rồi nhanh chóng cụp mí xuống – Có thể gỡ hết ra được không ?

- Lại xấu hổ rồi, chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ suy nghĩ lại. Kim Thái Nghiên cười khẽ, sủng nịnh nựng cằm cô.

- Sau này ăn nhiều một chút, chăm sóc bản thân cho thật khoẻ mạnh nếu không em sẽ rất vất vả. Ăn đi !

Nói rồi Kim Thái Nghiên ngồi ngay sát cạnh cô, đặt vào tay cô đôi đũa. Hoàng Mỹ anh cầm đũa, nhìn bàn ăn đầy mà chẳng muốn ăn, Đối mặt với tên ác ma, đối mặt với chuyện đáng sợ sắp xảy ra tối nay, đối mặt với căn phòng đầy những ảnh chụp phóng đãng, cô làm sao có thể nuốt trôi.

- Sao vậy, không muốn ăn sao ? Cậu nhìn về phía cô.

- A, không phải... Hoàng Mỹ Anh miễn cưỡng ăn cơm, nhưng thực sự lại không cách nào nuốt nổi.

- Lại làm sao nữa rồi. Kim Thái Nghiên buông đũa, tay nâng cằm cô hỏi.

- Không có...Cô cực lực lắc đầu.

- Qua đây !

Giọng nói không mềm không rắn nhưng lại đầy mệnh lệnh. Hoàng Mỹ Anh nghệch mặt không hiểu ý cậu, nhưng chưa kịp hỏi đã bị cậu ôm lấy đặt lên đùi mình. Kim Thái Nghiên giữ lấy thân thể cô, tay múc đầy thìa cơm ní :

- Há miệng nào !

Hoàng Mỹ Anh nhíu mày, bị ép phải mở miệng, bị nhét vào một muỗng cơm đầy vô cùng thống khổ, gian nan lắm mới nuốt xuống được, ngay sau đó, một thìa cơm khác lại được đưa đến.

- Mở miệng !

Hoàng Mỹ Anh vì nuốt quá vội nên bị sặc, cô ho đến mặt mày đỏ bừng. Kim Thái Nghiên vuốt vuốt lưng cô giúp thoải mái hơn.

- Ngoan, không sao, không sao. Cố gắng ăn nhiều một chút, để cho Thái Nghiên tôi đích thân đút cơm, em là người đầu tiên đấy.

Hoàng Mỹ Anh mở miệng nuốt vào thìa cơm thứ hai. Giờ đây việc nhai nuốt với cô là một loại cực hình, khiên cô vô cùng thống khổ. Rốt cuộc chến cơm cũng đã thấy được đáy, cô thở ra nhẹ nhõm. Kim Thái Nghiên lẳng lặng lấy cơm từ chén mình cho cô, cô liền lên tiếng :

- Tôi no rồi...

- No rồi ? Không được, ăn ít như vậy làm sao khoẻ được ? Ít nhất cũng phải hai chén. Nhanh lên, mở miệng ! Kim Thái Nghiên lạnh giọng ra lệnh.

Hoàng Mỹ anh mở miệng nhìn thấy thìa cơm, từ dạ dày rộn lên một cảm giác buồn nôn. Cô miễn cưỡng nhắm mắt gắng gượng nuốt xuống. Cậu bỗng dưng đặt cô ngồi lại ghế, bắt cô tự mình múc cơm ăn. Hoàng Mỹ Anh ngoan ngoãn nghe theo, chí ít cô cũng có thể tự múc cơm ít lại một chút. Vừa ăn được khoảng hai thìa, cảm giác được một bàn tay nóng cháy đang men theo đùi Hoàng Mỹ Anh, luồn vào trong váy, lặp tức đã tìm được hoa viên. Nghịch ngợm hãy cánh hoa của cô một cái.

- A!

Hoàng Mỹ Anh cả kinh hét lên, nhìn Kim Thái Nghiên, chỉ thấy cậu tà tứ cười, ngón tay thon dài cắm vào tiểu huyệt của cô. Hoàng Mỹ Anh cong người lên, thân thể bị dị vật xâm chiếm mà sinh ra phản ứng.

- Không...Kim Thái Nghiên, đừng..~~

- Tập trung ăn cho tôi.

Ngón tay thon dài bắt đầu trong tiểu huyệt của Hoàng Mỹ Anh lộng hành, cảm giác nóng bức tràn vào cơ thể cô. Từ nơi ngón tay như có dòng điẹn xẹt qua.

- A~~~ Hoàng Mỹ Anh nhịn không được rên rỉ. Việc ăn cơm bị gián đoạn, Kim Thái Nghiên lãnh khốc nhìn cô nói :

- Tập trung ăn cơm.

Hoàng Mỹ Anh chậm rãi nuốt cơm xuống, thân thể lại không ngừng uốn lượn, ngón tay của Kim Thái Nghiên như mang theo ma lực ra vào hạ thể cô càng lúc càng nhanh. Ngón tay thon dài một lần đâm vào thật sâu, lại một lần ma sát trêu chọc. Hoàng Mỹ Anh ngẩng đầu lên, môi bật ra tiếng rên rỉ cùng nức nở. Hoàng Mỹ Anh thân thể vặn vẹo, lúc ngón tay Kim Thái Nghiên lần nữa cắm vào, một cỗ dịch mật nóng hổi phun vào tay cậu.

Hoàng Mỹ Anh thở hổn hển, thân thể co quắp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như quả bồ đào. Nhìn bộ dáng động tình của cô, Kim Thái Nghiên con ngươi đen thâm sâu, vuốt ve cổ cô hừ lạnh:

- Hừ, em đúng là lời nói bất đồng, miệng thì nói không cần nhưng trong lòng lại trổi lên dục vọng ham muốn đến thế, tiểu yêu tinh!

Cậu rút ngón tay tự hạ thể của cô ra, ngón tay cậu ướt sũng, mu bàn tay cũng không hề kém cạnh. Nháy mắt với cô nói :

- Em nhiều nước lắm, chỉ cắm vào mấy cái, đã chịu không nổi. Phun đầy tay tôi. Ngoan ! Đem tay của tôi ăn sạch sẽ.

Hoàng Mỹ Anh hoảng loạn lắc đầu, trong ánh mắt có sự khẩn cầu.

- Tiểu bạch thỏ, em lại không ngoan nữa rồi. Tôi sẽ tữc giận đấy. Kim Thái Nghiên chớp mắt, một tay nắm cằm Hoàng Mỹ Anh, làm cho miệng cô mở ra, tay còn lại với ngón tay ướt át đã xông vào miệng cô. Cằm vô cùng đau xót, Hoàng Mỹ Anh nước mắt thi nhau chảy xuống, cô vươn đầu lưỡi xinh xắn, bắt đầu liếm lộng ngón tay Kim Thái Nghiên.

Nhìn cái lưỡi thơm tho của Hoàng Mỹ Anh không ngừng khuấy đảo, hại cậu dục vọng sớm đã cứng rắn. Rút về ngón tay, Kim Thái Nghiên vỗ vỗ nhẹ vào má cô. Cậu đứng lên đi vào nhà vệ sinh gần đó rửa sạch tay, sau lại trở ra nắm tay cô kéo cô đứng dậy. Kéo ra khỏi bếp. Hoàng Mỹ Anh cố đứng lại, thấy cậu quay đầu lại nhìn liền hỏi :

- Cô muốn đi đâu ? Hoàng Mỹ Anh cố thu người lại.

- Đi tản bộ, sau khi ăn xong nên vận động, như vậy tiêu hoá mới tốt. Kim Thái Nghiên đáp lời.

- Không, đừng...Hoàng Mỹ Anh sợ gặp phải người quen, thời gian không còn sớm, cô lại cùng người lạ ăn mặc sang trọng từ phòng bước ra, chỉ sợ người khác thấy được lại tò mò.

- Chẳng lẽ bây giờ em không đợi nổi nữa rồi ?

Kim Thái Nghiên nghiêng người kề môi sát môi cô, hôn phớt một cái, miệng nhếch môi khinh bỉ hỏi. Hoàng Mỹ Anh nghe thế, cấp tốc chạy ra khỏi phòng khách :

- Vẫn là...đi tản bộ thì hơn.

- Ngốc! Kim Thái Nghiên khoé miệng cong lên, theo sau cô đi ra khỏi nhà.

Cách nhà trọ Hoàng Mỹ Anh có một công viên nhỏ, cô đi trước, cậu theo sát phía sau. Hoàng Mỹ Anh luôn trong tình trạng khẩn trương cao độ. Kim Thái Nghiên cứ theo sát cô, khiến côkhông được tự nhiên. Cô sợ gặp phải người quen, nhưng nhắc Tào Tháo, thì Tào Tháo liền tới.

- Cô Hoàng đang tản bộ à ? Một bác gái hàng xóm từ xa đi đến.

- Đúng vậy bác gái ! Hoàng Mỹ Anh muốn tránh cũng không kịp. Nõ xong cô nhanh chóng rời đi.

- Cô Hoàng, cô gái này là....Mắt bác gái sớm đã chuyển sang người bên cạnh.

- À...đó là chị họ của cháu...! Hoàng Mỹ Anh vốn muốn nói cậu là bạn cho mọi người đỡ tò mò, nhưng nếu là bạn, lại ăn mặc sang trọng như vậy, trông lại cô, thì thật chẳng đáng tin chút nào. Làm sao có thể hai người không cùng đẳng cấp lại có thể chơi thân đến mức giờ này đã rất trễ lại còn ở lại đây.

Một ánh nhìn hướng về phía Hoàng Mỹ Anh. Một tay ôm eo cô, ánh mắt tức giận hướng Hoàng Mỹ Anh bắn qua như muốn bẻ gãy xương cô.

- Chị làm gì vậy, buông ra ! Hoàng Mỹ Anh khẩn trương nhìn về phía bác gái, gắt gỏng chống cự.

Lực ôm eo cô càng chặt hơn, khoé miệng mang theo nụ cười ngọt ngào, nhìn bác gái.

- Đi thôi em yêu, chào bác gái.

Nghe cậu nói, vị bác gái kia sớm đã mở to mắt nhìn Hoàng Mỹ Anh, gương mặt chốc lát lộ ra vẻ xem thường, rồi vội vã rời đi. Hoàng Mỹ Anh tức giận đến mặt mũi trắng bệch, kịch liệt giãy giụa.

- Cô không mau buông ra, người khác sẽ hiểu lầm.

- Hiểu lầm? Chúng ta có gì để cho bọn họ hiểu lầm, sự hiểu lầm của họ còn không bằng một phần một trăm chân tướng sự thật.

- Cô...! Đừng nói nữa ! Chúng ta trở về đi. Hoàng Mỹ Anh không còn dũng khí nán lại đây thêm nữa.

- Đến biệt thự của tôi ? Hay căn phòng bí mật ở công ty ?

- Không ! Hoàng Mỹ Anh theo phản xạ hét lên, đó là nơi kinh hoàng của cô. Có chết cô cũng không muốn quay lại đó nữa.

- Em nghĩ xem, trời ở đây tối quá, không biết có nhìn thấy được cảnh chúng ta vận động hay không? Ăn như thế mà không tản bộ, chốc nữa vận động kịch liệt, tôi không chắc là em có nôn ra hay không. Cậu nhìn cô cười tà ác.

- Aaaaa!! Hoàng Mỹ Anh vò đầu bức tóc, cô sắp phát điên rồi.

Cô nhìn xung quanh liền không dám ngẩng đầu lên, thế nhưng dư quang nới khoé mắt vẫn nhận thấy những người hàng xóm đang lướt qua chỗ họ, lộ ra anh nhìn hiếu kì cũng hoài nghi, khi thấy cô đang bị kệp chặt bởi một nữ nhân, bầu không khí vô cùng quỷ dị. Hoàng Mỹ Anh xấu hổ cực điểm, sự kháng cự dần dần vơi đi.

Đi được một đoạn, đến nơi có một cây to, cậu đột nhiên dừng lại. Hoàng Mỹ Anh bất ngờ khi thân thể bị Kim Thái Nghiên dán chặt vào thân cây. Cậu vòng tay, nhốt cô trong lòng ngực rắn chắc.

- Cô...

Lời của Hoàng Mỹ Anh bị Kim Thái Nghiên nuốt vào miệng, bàn tay không an phận vén váy cô treo lên bên hông, vuốt ve hai mông loã lồ của cô. Hoàng Mỹ Anh thấy hạ thể thô to của Kim Thái Nghiên cách vải vóc sớm đã cứng rắn, đặt ở huyệt khẩu của cô.

Kim Thái Nghiên chốc chốc đánh vào mông cô, cậu dùng dục vọng nhỏ cứng cách lớp vải khieu khích nơi tư mật mềm mại của cô, lưỡi dài linh xảo cạy mở miệng cô, hấp dẫn đầu lưỡi cô điên cuồng mút hút.

- Ô...Ân..Ô...Hoàng Mỹ Anh nói không ra lời, chỉ có thể phát ra tiếng phản kháng tựa như rên rỉ.

Kim Thái Nghiên kéo váy Hoàng Mỹ Anh lên đến xương quai xanh, bàn tay suồng sã xoa nắn bầu ngực cô, nhũ phong rất nhanh đã phản ứng, cao cao dựng đứng.

- A~~~Hoàng Mỹ Anh đau đớn la lên, cô cảm thấy thân cây sần sùi đang đam vào bờ mông loã lồ của mình. Kim Thái Nghiên sớm đã cúi đầu, hai tay nâng bầu ngực cô lên, mạnh tay bóp một cái, lập tức đưa miệng cắn lấy nụ hoa cô.

- A~~không...!

Hoàng Mỹ Anh cam giác dục vọng của Kim Thái Nghiên càng thêm cứng rắn, đau nhức từ ngực và mông đồng thời truyền tới, khiến cô thở hổn hển.

Bầu trời chạng vạng tối, Hoàng Mỹ Anh quần áo không chỉnh tề đang bị một nữ nhân đè chặt vào thân cây, không ngừng đùa bỡn. Cô tựa như con nai vàng toàn thân loã lồ, vô lực phản kháng, để mặc cho nữ nhân không ngừng trêu chọc bầu ngực, bờ mông, lẫn cái miệng nhỏ nhắn.

Cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng bước chân, hình như có người đi tới. Kim Thái Nghiên vẫn đang cầm lấy một bên ngực của cô không ngừng gặm cắn phát tiết.

- Không...Có người đến, cầu xin cô...A~ A~Buông tôi ra. Lúc Kim Thái Nghiên say sưa cắn cắn nụ hoa cô, Hoàng Mỹ Anh nức nở cầu xin.

Kim Thái Nghiên căn bản không hề để ý tới. Vẫn cắm ặmt trước bàu ngực căn đầy của cô. Mịn màng, đẩy đà, mềm mại như nhung, lại toả ra hơi sữa thơm nhàn nhạt, thật sự khiến người khác dục si, muốn phát điên. Thân thể trắng trẻo tinh tế, vòng eo nhỏ nhắn, nhưng bầu ngực lại ngạo nghễ đầy đặn như vậy. Quả là yêu nữa mị hoặc chúng sinh.

Kim Thái Nghiên đối với tiếng bước chân đang tiến về ngày một gần đều không quan tâm. Cậu là ma quỷ, không tuân thủ bất cứ quy tăc nào, luân thường đạo lí đối với cậu chỉ là trò cười, nhưng Hoàng Mỹ Anh lại không như vậy. Cô là sinh viên đỗ loại ưu khoa kinh tế, cô không muốn bị người đời dè bĩu, khinh khi.

- Cầu xin cô..Buông tôi ra..Tôi đồng ý về theo cô.

- Em nói gì?

Kim Thái Nghiên từ ngực Hoàng Mỹ Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thuý nhìn cô chăm chú. Bầu ngực cô sáng tổ dưới ánh trăng, vì bị nữ nhân đùa bỡn mà sưng lên, nụ hoa bị chà đạp nhiễm màu đỏ tươi, ướt sũng, vừa thoát khỏi miệng Kim Thái Nghiên liền trở nên lạnh lẽo. Theo hơi thở phập phồng không ngừng nảy lên, tựa hồ như mời mọc nam nhân đến đây cắn mút.

Hoàng Mỹ Anh mặt hồng lên, cô ngẩng đầu, thanh âm run rẩy nói. Cô thật sự không muốn, nhưng cô còn sự lựa chọn nào khác sao?

- Tôi đồng ý trở về theo cô.

Kim Thái Nghiên cười khẽ, hai tay thay Hoàng Mỹ Anh chỉnh trang quần áo, tiện đà mơn trớn gò má cô, vuốt lại mái tóc rối của cô. Cử chỉ đầy dịu dàng, yêu thương thể hiện niềm vui vừa đoạt lại sủng vật mình trân quý.

- Bảo bối thật ngoan !

Hoàng Mỹ Anh kéo tay Kim Thái Nghiên, e dè hỏi :

- Này, ảnh chụp...có thể gỡ xuống hết hay không ?

- Gỡ xuống rất phiền phức. Tôi đã tốn khá nhiều thời gian, khó khăn lắm mới dán kín hết cả phòng. Được rồi, căn phòng đó tôi sẽ bao thuê, hay mua luôn cũng được. Em yên tâm! Tôi tuyệt đối không để cho ai vào, tất cả ảnh chụp cũng chỉ có mình hai chúng ta nhìn thấy. Chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ không để cho người đàn ông khác nhìn thấy người con gái của mình khoả thân. Trừ phi tôi điên rồi.

-------------------------------

Tạm thời up trước nhiêu đây nhé rds. Au bận quá, hôm qua không có về nhà nên không up đúng hẹn được, sr nhiều nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro