1.0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời dần thu về sự tối tăm, nhượng phần cho ánh sáng mặt trời chiếu rọi. Tinh mơ, khi khắp thế gian chưa nhận đủ ánh dương soi sáng. Trong phủ tể tướng, một nha đầu khoảng mười bảy mười tám tuổi, hấp tấp chạy vào sương phòng của tiểu thư, chẳng câu nệ chủ tớ, nha đầu mạnh tay tung cánh cửa, miệng không ngừng truy hô “Tiểu thư, tiểu thư”.

Nha đầu há hốc mồm bất ngờ, chiếc giường lớn giữa phòng trống trơn, không một bóng hình, chăn gối trên giường đã được xếp gọn từ lúc nào. Thật bất ngờ nha.

Nữ nhi mi thanh mục tú(*), một thân xiêm y màu hồng nhạt, bên hông vải lụa hình cánh bướm buộc chặt đai lưng đồng dạng màu váy, trước sau như một, bất động thanh sắc(1), tay mềm mại lướt nhẹ trên suối tóc mềm mại, không chút để tâm đến hành động vừa rồi của nha đầu thân cận.

(*): Thanh toát xinh đẹp
(1): Không chút dấu vết, thản nhiên, bình tĩnh

Bị lãng quên, nha đầu tiến về phía tiểu thư, nâng cây trâm phỉ thuý trên tay, cài lên mái tóc đen mượt mà, trêu chọc “Tiểu thư, có chuyện gì vui mà người đặc biệt rời giường sớm, có phải hay không vì tướng quân?”. Thân là a hoàn hầu cận thân thiết của tiểu thư, Ayumi quá hiểu rõ thói quen của chủ tử, một năm nay, tiểu thư thường mất ngủ, chẳng bao giờ rời giường trước giờ Mẹo, khiến tiểu thư của nàng thay đổi duy nhất chỉ có một người.

*Giờ Mẹo:  Từ 5h – 7h sáng.

Nữ nhân vừa được gọi là tiểu thư ngưng lại hành động, ý tứ trong lời của nha đầu, nàng đã hiểu nhưng không quan tâm trả lời, lãng tránh sang sự việc khác “Ngươi định doạ chết tiểu thư? Nha đầu không biết phép tắc, càng ngày ngươi chẳng xem tiểu thư ra gì”.

Nha đầu mỉm cười vui vẻ, lay lay ống tay áo tiểu thư, nũng nịu “Tiểu thư, là người ta có chuyện khẩn cấp muốn nói a”.

Là chuyện khẩn cấp, khẩn cấp nha, nhưng với chủ tử của nàng, một chút để tâm cũng không có, vẫn ung dung, từ tốn ngồi trước gương đồng tiếp tục công việc của mình. Giọng lộ rõ thờ ơ “Chuyện gì?”

Nha đầu như vớ được vàng, lui về sau vài bước, hướng mắt phía cửa, ngẩn đầu cao hứng nói nhanh “Tiểu thư, hôm nay tướng quân hồi phủ”.

Gì chứ? Tính cách của tiểu thư nàng hiểu quá đi, theo hầu hạ tiểu thư từ lúc mười tuổi, ngần ấy năm đủ để a đầu như nàng, hiểu được tâm tư tình cảm của chủ tử, không khác suy nghĩ của a đầu, tiểu thư nàng buông nhanh chiếc lược, quay sang nở nụ cười mừng rỡ, mắt lộ rõ bất ngờ “Là thật?”.

Nha đầu nở nụ cười thoả mãn, tin tức nàng thu thập được lúc nào cũng nhanh như tia chớp. Một cỗ cảm xúc tự hào trào dâng trong lòng.

Thế nhưng lời nói tiếp theo của tiểu thư, làm nàng xịu mặt, bao nhiêu vui mừng, hạnh phúc trước đó bỗng tan đi mất.

"Nhưng ta biết rồi. Ta nói nha đầu muội, tin tức ngày càng chậm chạp a~".

Vẻ mặt tràn đầy sự trêu chọc, châm biếm nhìn nha đầu.

Vừa lúc bước vào, nàng đinh ninh rằng tiểu thư đã biết sự việc, nhưng thái độ bất ngờ vừa rồi lòng tin về độ bí mật của tin tức càng tăng cao, không ngờ tiểu thư của nàng lại muốn trêu đùa nàng a~.

Nha hoàn nhân cơ hội phàn nàn, làm nũng với tiểu thư “Người ta rất cực khổ đi tìm hiểu tin tức về tướng quân cho tiểu thư, vậy mà tiểu thư lại đùa giỡn với người ta. Muội…muội….muội sẽ không đi nghe ngóng tin tức cho tiểu thư nữa”.

Nha đầu cười lớn trong lòng. Kế này không thể không hiệu quả, mọi chuyện liên quan đến tướng quân, tiểu thư nhà nàng luôn là người muốn biết đầu tiên, nhất định tiểu thư của nàng sẽ nhẹ giọng năn nỉ cho xem.

Nhưng mà tiểu thư cũng quá hiểu tính cách nha đầu của mình. Tam thập lục kế chẳng chịu vận dụng. Bao nhiêu năm trôi qua, vẫn còn cổ hủ dùng mãi một chiêu. Thật chẳng có đầu óc.

Khoé môi dâng lên ý cười tự đắc, buông ra một câu “Vậy ta tự đi”. Aiz…mặt của nàng cũng đã không còn gì để mất, đi ngóng tin tức của hắn cũng chẳng là gì.

Nha đầu khó chịu, gằng giọng, dậm chân “Tiểu thư”.

Nàng rời khỏi chiếc gương, uyển chuyển từng bước chân đến bên a đầu, mỉm cười, véo thương vào hai má, vỗ về giọng ngọt ngào “Được rồi. Được rồi. Tiểu thư, đa tạ tin tức của Ayumi, rất rất cảm kích muội”.

Nha đầu nhìn thẳng vào hai má phấn hồng như quả anh đào, bộ dạng muốn có bao nhiêu xinh đẹp liền có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu e thẹn liền có bấy nhiêu e thẹn, thật biết lừa gạt người khác mà.

Ayumi bỗng quên mất tin tức của mình, khù khờ hỏi một câu “Tiểu thư, sao hôm nay người lại rời giường sớm?”.

Khẽ vuốt vuốt từng sợi tóc gọn gàng, nàng nở nụ cười hạnh phúc, lại bước tới gương, chăm chút cho vẻ đẹp của mình bằng một ít son môi, nói vọng lại “Chẳng phải muội nói hôm nay tướng quân hồi phủ sao? Ta phải đi gặp hắn”.

Nhưng mà tiểu thư…….

Ayumi vừa định nói lão gia tức phụ thân của nàng cũng biết chuyện, nhất định phải đề phòng nhưng lời nói chưa kịp phát ra, đã có tiếng nội gián gấp gáp báo tin “Tiểu thư, tiểu thư, lão gia đến”.

Lời vừa dứt, tiếng ồn ào bên ngoài đã vang dội “Ta nói, Ran Mouri, con không được ra khỏi phòng nửa bước”, ngay sau lời nói cánh cửa bị một lực đạo cực mạnh hất tung, bước vào là lão nhân ngoài bốn mươi, không ai khác chính là chủ nhân của tướng phủ Mori Kogorou.

Sắc mặt người đã không tốt, nhìn thấy cảnh tượng khuê phòng của tiểu nữ càng tội tệ hơn, ánh mắt đầy lửa nhìn Ayumi, giọng uy quyền rống giận “Tiểu thư đâu?”.

“Nô..nô..tỳ không biết”. Ayumi tay chân run lẩy bẫy lắp bắp trả lời.

Mày tướng khẽ nhếch lên, tay nắm chặt thành quyền, mắt sói nóng giận nhìn chăm chăm vào cửa sổ mở tung, nhấn mạnh từng chữ “Ran Mouri”.

Tức giận, tay vung nấm đấm xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ
Một tiếng “Ầm” vang dội cả căn phòng.

Lão nhân tức giận, phất tay áo bước ra ngoài.

Nha đầu Ayumi thở phào nhẹ nhõm. Tay để lên ngực dần ổn định nhịp tim đang đập liên hồi.
Thực sự, Ayumi rất khâm phục tiểu thư, dù lão gia có nhất nhất phản đối thế nào, tiểu thư nàng vẫn luôn có cách vượt qua quỷ môn quan kia.

Tiểu thư, bướng bỉnh, chẳng ai phủ nhận, từ tấm bé, nàng đã bộc lộ tính cách ngang bướng, tinh nghịch chẳng ai bằng.

Năm nàng mười tuổi, bắt đầu trốn ra khỏi tể tướng phủ, chẳng ngại danh phận tiểu thư danh giá, cố tình tìm kiếm, thậm chí tự tay bới móc lỗ nhỏ dưới tường, đủ để thân thể nhỏ bé thoát thân. Vài năm sau đó, thân thể to lớn, lỗ kia đã không thể dung nạp.

Nàng bắt đầu trèo tường cách ly với phủ tể tướng. Không được bao lâu lão gia phát hiện, bôi mỡ lên tường. Như vậy cũng không làm nhục chí của nàng, lại cải nam trang. Thuật cải trang của nàng thuộc tầm trung, rất khó phát hiện nhưng cũng không thoát khỏi mắt cú của đại lão gia, nàng bị phát hiện, cũng bị trừng phạt bằng một vài trượng, đau đớn, tổn thương nhưng nàng vẫn kiên trì, âm thầm theo xe ngựa cung cấp lương thực của phủ, len lén trốn ra ngoài.

“Đi đêm có ngày gặp ma”, dù nàng tìm cách như thế nào, phụ thân đại nhân vẫn có thể phát hiện, vẫn có thể tóm gọn. Thấm thoát, cũng đã mười năm trôi qua, bằng sự đa mưu túc trí, nàng vẫn có thể an toàn, thuận lợi trốn đi tìm người kia.

Cũng từ năm năm trước, chẳng hiểu vì đâu nàng từ một tiểu thư yếu đuối, ương ngạnh, phút chốc biến thành một nữ tử có một chút võ nghệ khinh công, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để vượt qua tầm kiểm soát của lão gia.

Nhưng mà, nghĩ đến sự cực khổ, vất vả của tiểu thư Ayumi mắt đượm buồn, khẽ lắc đầu. Kiên trì và nhẫn nại, chẳng ai có thể vượt qua tiểu thư nhà nàng.

Liệu tiểu thư nàng, có thể được đền đáp xứng đáng không? Hay mãi chỉ là cái bóng đi phía sau người ta.

***S2***

Ran Mouri mỉm cười thoả mãn, tự do, vô tư phất tay áo bước đi, chân nhanh thẳng bước đến tướng quân phủ, đường phố kinh thành phong sinh thuỷ khởi (Cuộc sống, việc buôn bán náo nhiệt), khiến lòng người nô nức, đã bao lâu rồi nàng không ra ngoài, thật xa lạ a~. Ánh mắt nàng dừng lại ở tiệm bánh quế hoa của phu thê lão bá Takahashi, thuận tay lấy một cái, đưa lên miệng cắn nhẹ, gật gù khen ngợi “Hương vị không thay đổi, vẫn ngon như ngày nào”.

Hắn rất thích ăn bánh này, nhân tiện nàng mua một ít đem đến.

Đưa tay từ tốn quẹt vụn bánh trên miệng, nàng lễ phép “Lấy cho cháu một phần này”.

Lão bá Takahashi mỉm cười nhân hậu, vừa cho phần bánh vào túi giấy dầu nhỏ (Loại giấy màu vàng dùng để gói thức ăn thời xưa) vừa cùng nhau trò chuyện “Một năm nay làm gì, ta không thấy cháu thường xuyên lui tới?”.

Dạo trước, mỗi khi tìm hắn, thuận tiện nàng ghé sang cửa hàng của lão bá bá ủng hộ, dần dần hai người trở nên thâm tình khắng khít. Nhưng một năm nay, nàng hầu như chỉ quẩn quanh tể tướng phủ, ít khi len lén phụ thân ngao du kinh thành, niềm hứng thú, động lực duy nhất để nàng trốn đi, xa tận biên cương, mãi lo trấn an binh lính, diệt giặc ngoại xâm. Đến hôm nay, hắn hoàn thành nghĩa vụ trở về, nàng mới có dịp gặp lại lão bá bá, gặp lại cảnh vật quen thuộc trước kia.

Nàng vờ giận dỗi, nũng nịu “Lão bá, khéo trêu chọc cháu”.

Vẻ mặt gian xảo, nàng tiến lại gần lão bá, nhỏ nhẹ thăm dò “Lão bá, người thấy tướng quân hồi phủ chưa ạ?”.

Tay đưa phần bánh được gói cẩn thận, không trả lời, tề mi lộng nhãn (Nháy mắt ra hiệu, chọc ghẹo) mỉm cười gật đầu.

Nhìn dáng vẻ của lão bá, nàng cười tít mắt, một tay nhận lấy, một tay đưa bạc, đưa tay tỏ vẻ đồng ý cùng với mắt đẹp khẽ nháy đáp trả “Đa tạ lão bá”.

Nhìn dáng vẻ xinh đẹp, uyển chuyển bước đi, lão bá lắc đầu, làn da nhăm nhúm nhíu lại “Cũng đã mười năm, con bé vẫn không có ý định từ bỏ”.

-----LVU----

“Hai người các ngươi đứng lại”. Bóng dáng nhỏ bé ở phía xa đầy uy quyền, tự tin, chỉ thẳng vào hai tên lính đứng gác phía ngoài phủ tướng quân đang âm thầm bước vào báo tin. Nàng hiên ngang bước thật nhanh, chắn trước mặt họ, tay chống bên hông ra lệnh “Mở cửa cho ta”.

Hai gả trước mặt do dự, bâng khuâng chẳng biết nên làm thế nào, nhưng mà tướng quân đã ra lệnh không cho nàng vào. Chống lệnh tướng quân cũng không được mà ngăn cản tiểu thư tướng quốc cũng không xong, nàng nổi tiếng đanh đá, ngang tàng, liệu hai kẻ hạ nhân như họ, có thể sống sót không đây?.

Vò đầu, bức tóc, vắt óc suy nghĩ, hai gã nam nhân trước mắt vẫn chưa tìm được cách nào vẹn toàn, vẫn nhìn nhau khổ sở.

Hiểu được ý, nàng lên tiếng giải thoát “Tướng quân ra lệnh?”.

Làm sao trả lời đây, có tên nô tài nào dám cư nhiên trước mặt người khác nói xấu hay kể tội chủ tử của mình không chứ, lại còn người đang theo đuổi chủ tử nhà họ nữa nha.

Một khoảng im lặng bao trùm không gian.

Thở dài, nàng rất nhớ hắn, rất muốn gặp mặt hắn, không thể đôi co với hai tên hạ nhân này, một lần nữa ra lệnh “Mở cửa, ta sẽ chịu hoàn toàn sự trách phạt của chủ tử nhà ngươi”.

Nhận được lời cam đoan chắc chắn, hai tên nô tài chấp nhận mở cửa.

Vừa bước vào, chẳng cần biết ai có trong này, nàng liền lên tiếng răn đe “Các ngươi, không được di chuyển, đứng yên tại chỗ cho ta”.

Ánh mắt hừng hực sát khí lia xung quanh, lia vào toàn bộ người hầu của phủ tướng quân. Tuy họ là gia nhân của hắn nhưng số lần nàng lui tới còn nhiều hơn ở tướng phủ, xem như có chút khí phách đi. Như đã nói, tính cách của nàng, cả kinh thành chẳng ai dám đắc tội huống chi họ chỉ là hạ nhân nhỏ bé ở đây.

Xem như hắn cũng huấn luyện được một số nô tài trung thành, bỏ mặc nàng có thân thế như thế nào, tính cách ra sao?. Chẳng quan tâm, có hai người vụng trộm trao đổi tính hiệu với nhau nhưng nàng đâu phải dễ qua mặt, đôi mắt tinh tường sớm nhận thấy, ra lệnh một lần nữa “Agasa thúc thúc, người đang nói chuyện với ai vậy a?”

Nét mặt của nàng, mỉm cười, phảng phất nét kinh dị. Chân bước nhanh về phía hai người kia.

Hệ thống tình báo của hắn dày đặc nhưng mà đâu dễ gì qua được đôi mắt tinh tường của nàng. Hừ….hắn mơ đi, nàng mới không để hắn trốn thoát.

Người ở phía sau, hiểu chuyện nhanh chân bỏ chạy, chỉ muốn nhanh đến chổ tướng quân để báo cáo sự tình “Ta nói, Mitsuhiko ngươi đứng lại”.

Bỏ ngoài tai lời nói của nàng, người vừa được điểm mặt chỉ tên, co chân chạy thẳng một mạch, chẳng dám lưu lại nơi này.

Xem thường lời nói của nàng, tức giận nàng dùng khinh công, trong phút chốc vút nhanh chắn trước mặt tên nô tài không hiểu chuyện kia.

Mắt trừng trừng nhìn tên hạ nhân, giọng khàn đặc đang kềm chế cơn giận “Nhà ngươi đang đi đâu vậy, Mitshuhiko”. Lời nói phát ra từ kẻ răng, cố tình nhấn mạnh vế sau.

Tên nô tài, tay chân run lẫy bẫy, môi mấp máy nhưng chẳng nói thành lời. Chỉ biết cúi mặt im lặng, không thể phản bội tướng quân a~.

Tên hạ nhân này, có chuyện gì nàng cũng mặc kệ, trở lại với mục đích chính của mình “Tướng quân, đang ở đâu?”.

Tên này, vội vội vàng vàng đi báo tin, chắc chắn biết được hắn đang ở đâu, nếu không nàng sẽ cắt lưỡi, hành hạ đến khi nào nói ra nơi hắn đang trốn mà thôi.

Thời gian như ngừng trôi, một khoảng không im lặng, tất cả đều đứng yên, chẳng dám cử động dù nhỏ nhất. Chờ đợi câu trả lời từ tên hầu cận của hắn, ao ước thoát khỏi tình trạng khó chịu này.

Ánh mắt chờ mong, kể cả nàng, kể cả toàn bộ gia nhân trong phủ. Nhưng tên này vẫn một mực im lặng, không chịu hé răng.
Quá trung thành đi!.

Sự kiên nhẫn của nàng có giới hạn, thanh âm đã bắt đầu khó chịu “Còn không mau nói?. Nếu không đừng trách ta vô tình”.

Lời nói vừa thốt ra, hai tay nàng chạm vào nhau khởi động, ánh mắt sắc lạnh tựa quỷ dữ nhìn tên nô tài cứng đầu, tay vung nấm đấm, nhắm thẳng khuôn mặt nam tính của tên đó mà bay tới.

Mitsuhiko hồn siêu phách lạc, người đã tức giận, thực tức giận nha, nếu hắn còn không nói ra, chắc chắn sẽ bị tra tấn cho đến chết, khép chặt hai mắt, sợ hãi nói thật nhanh “Tướng quân ở Vọng Nguyệt Hiên”. Xin lỗi người, tướng quân, so với người, bọn hạ nhân còn sợ hãi người thương của người hơn vạn lần.

Hừ….Nàng rống giận một tiếng, hạ tay ở trước mắt, phất tay áo bước đi, không phải vì hắn hành tung bí ẩn lại một thân võ công cao cường, phủ tướng quân lại rộng lớn, nàng mới không cần tốn công phí sức tra hỏi.

Hỗn đản, tên tướng quân hắn ngày càng đáng ghét, một năm, nàng rất nhớ hắn, mỗi giây mỗi phút đều mong gặp lại hắn, không lúc nào tâm trí nàng thôi suy nghĩ về hắn. Nàng ngày đêm cầu nguyện hắn ở biên cương an toàn, nhanh chóng vinh quang trở về, nàng có thể lại đi theo hắn, có thể nhìn thấy bóng hình nàng thương yêu, ngay cả bánh hắn thích ăn nhất nàng cũng mang tới. Thành ý của nàng như vậy, theo lẽ, hắn phải trân trọng, trải thảm chào đón nàng.

Thở dài một nhịp.

Vậy mà, hắn vẫn như ngày nào, vẫn luôn tìm cách trốn nàng, vẫn luôn căn dặn gia nhân trong phủ ngăn cản nàng. Một năm không nhìn thấy nàng, hắn vẫn không để tâm? Vẫn không có một chút nhớ mong sao?. Liệu nàng có thể kiên trì được bao lâu nữa đây.

Mắt đẹp hiện lên một tia thất vọng, đâu đó trong tâm hồn, ý định từ bỏ lại dâng lên.

Lý trí thức tỉnh, không được, nàng đã theo hắn mười năm, không thể vì một chút khó khăn mà từ bỏ. Mười năm của nàng không thể như gió thoảng mây bay mà tiêu tan. Hắn nhất định phải thuộc về Ran Mouri.

Cước bộ dừng lại, nhìn chăm chăm vào bóng dáng nam nhân trước mắt, hắn đang ngồi trên bàn đá, mắt xanh tinh tường chăm chú dán chặt vào kinh thư, mày tướng nghiêm nghị, ngũ quan thanh tú. Làn da rám nắng rắn rỏi vì phải chinh chiến, thân thể cường tráng được ẩn giấu sau lớp y phục. Hắn dưới ánh mặt trời, huyền ảo, lung linh như một kiệt tác trời ban.

Tự khen bản thân một câu, nàng xem như có mắt nhìn người đi, từ lúc hắn là tiểu hài nhi mười hai tuổi nàng đã nhận ra vẻ đẹp, tài năng của hắn, năm tháng trôi qua hắn trưởng thành, đường nét ngày càng hiện rõ, càng ngày hắn càng ra dáng nhân trung chi long nha (Người đẹp đẽ tài hoa hơn người). Năm tháng chinh chiến ở sa trường vẫn không làmg giảm đi sự khôi ngô, tuấn tú. Hắn cứ như vậy, làm sao nàng có thể không bám theo.

Không thể trách nàng mặt dày, có trách thì trách hắn quá tài hoa hơn người. Hắc hắc.

Cúi xuống nhặt hai hòn đá, đưa tay phóng nhanh đến thắt lưng hai tên lính hầu cận phía trước hắn, phắt tay ra lệnh “Lui ra”.

Bóng dáng hai tên hầu cận vừa khuất, lời nói của hắn liền vang lên “Ngươi không thể dịu dàng nữ tính, bớt đanh đá được sao?”.

Vẫn tưởng hành động của nàng không bị phát hiện, không ngờ, chung quy không phải tự nhiên mà hắn được làm tướng quân, nàng vẫn không thể qua mặt được rồi.

Bỏ qua câu hỏi, mỉm cười vui vẻ bước đến “Vậy ngươi bớt lạnh lùng với ta được không?”. Ai…nếu hắn chấp nhận nàng, đối xử tốt với nàng một chút nàng sẽ tận tâm suy nghĩ lời nói đó. Đằng này, không có khả năng.

Hắn im lặng, không trả lời.

Nàng bước đến bên cạnh, để túi bánh trên bàn đá, chẳng phân biệt “nam nữ thụ thụ bất thân”, thản nhiên ngồi vào lòng, hai tay ôm chặt khuôn mặt thanh tú của hắn, khen ngợi “Wow…ngươi ngày càng tuấn tú nha”.

Không để hắn nói gì thêm, nàng di chuyển tay xuống ôm ngang thắt lưng, đầu yên vị trước ngực, tay dò xét cơ bụng của hắn, không ngừng ca tụng “Wow…cơ bắp của ngươi vẫn rắn chắc như ngày nào a~”.

Mi tâm khẽ nhíu lại, hắn không phản đối, để mặc hành động của nàng, chỉ thốt đúng một câu “Ngươi có còn là nữ nhân không? Không thể thôi những hành động mất mặt này sao?”.

Nếu để tâm lời nói của người khác, nàng nhất định không chấp nhận làm cái đuôi, mất hết sĩ diện của khuê nữ mà dính lấy hắn.

Giọng điệu thờ ơ, vẫn ở trong lòng của hắn mà ngang nhiên trả lời “Ngươi lo lắng cái gì? Ta trước sau gì cũng là thê tử của ngươi. Thân mật sớm, làm quen thân thể vẫn tốt hơn”.

“Cho dù thế gian còn mình ngươi là nữ nhân, ta cũng không lấy ngươi”. Đẩy nàng ra thân thể mình, hắn lạnh lùng bước đi.

Hắn trầm tính, như mặt hồ yên ả, không chút gợn sóng. Nàng, hồn nhiên, vui vẻ năng động như sóng biển dạt dào. Hắn chỉ muốn tìm một nương tử dịu dàng, hiền thục khuê nữ, còn nàng ồn ào, luôn là tâm điểm của đám đông, của nơi nàng xuất hiện. Là phu quân, hắn không thể dung nạp được một nương tử như nàng.

Nàng bước theo sau hắn, lời nói tức giận “Được, Kudou Shinichi ngươi nhớ lấy, sau khi ta làm tướng quân phu nhân, ba ngày ngươi đừng mong chạm vào thân thể ta”.

Một giây chân hắn dừng lại, bạc môi khẽ cười. Vẫn bước đi mặc nàng vẫn theo phía sau.

----N^^---

Cánh cửa thư phòng nhẹ nhàng mở ra, sau đó mạnh bạo đóng lại.

Hắn luôn là vậy, dù trong hoàn cảnh nào, vẫn luôn trầm tính, không hề để cho người khác, hay nàng nhìn thấu tâm tư, tình cảm của mình.

“Ngươi vào đây làm gì?”. Hắn lạnh lùng buông lời.

Nàng ngắm nhìn thật kỹ nơi này, dù đã trải qua một năm không lui tới, thư phòng của hắn vẫn gọn gàng, sạch sẽ. Cách bày trí vẫn không khác xưa. Cứ như mới vừa hôm qua.

Thái độ này của hắn, nàng đã quen, vẫn vô tư trả lời “Ta muốn đọc sách”.

“Tướng phủ nhà ngươi thiếu thốn sách vậy sao?”. Hắn lấy một cuốn binh pháp, cẩn thận xem xét.

“Ta muốn đọc cùng ngươi”. Tiến về nơi chứa kinh thư, nàng lấy một cuốn, ngắm ngắm, sau đó đặt lại chỗ cũ, lôi một cuốn sách trong người, tiến về chiếc ghế ở bên trái căn phòng, mỉm cười dán mắt.

Căn bản đọc sách chỉ là một cái cớ, trọng yếu nàng vẫn là muốn ở cùng hắn a.

Hắn không nói gì, mặc nàng, vẫn chú tâm vào việc của mình.
..
..

Chẳng biết qua bao lâu, nàng cựa mình tỉnh dậy, vặn eo vươn vai, dò xét xung quanh, nàng đang yên vị trên giường, trong một căn phòng xa lạ.

Hồi ức tràn về, vừa nãy nàng đọc sách cùng hắn, một lúc bắt đầu có dấu hiệu bất thường, đôi mắt bắt đầu nặng trĩu.

Nhận thức được sự việc, nàng đã ngủ quên.

Lia mắt khắp phòng, hắn chiễm trệ ngồi ở chiếc ghế phía đối diện với nàng.
Một chút vui mừng, nàng thắc mắc “Đây là đâu?”.

“Phòng dành cho khách nhân”
Một chút thất vọng, nàng vẫn mong câu trả lời là phòng của hắn.

“Là ngươi bế ta đến nơi này?”.

Mắt tím to tròn chờ mong lời nói của hắn. Lại một lần nữa nàng mong câu trả lời chính là hắn, nếu vậy nàng vẫn còn cơ hội. Hắn có thích nàng nha.
“Không phải, là Mitsuhiko”.

Mi mắt cụp xuống, tràn đầy thất vọng. Nàng quá ảo tưởng rồi, mười năm qua, là chính nàng chủ động, hắn chẳng có một chút tín hiệu nào. Làm sao như vậy được.

Nhưng hắn vừa nói gì nhỉ? Mitsuhiko? Nhận thức hoàn toàn lời nói của hắn. Quá đáng, nàng tức giận, quát “Kudou Shinichi nhà ngươi, thật quá đáng, dám để cho tên nô tài đó chạm vào thân thể ta”.

Hừ…nàng lấy tay thay phiến, phe phẩy trước mặt, nàng tuy thường đụng chạm thân thể với hắn nhưng mà thân là nữ nhi của tể tướng phủ, thủ thân như ngọc, ngoài hắn ra chưa có ai động chạm thân thể cao quý của nàng a~. Vậy mà tên xú nam nhân chết tiệc này, chẳng ngại đem thân thể nàng giao cho người khác.

Khốn nạn, hỗn trướng, đáng chết.

Đột nhiên Ran thu tay về, mắt mở to bất ngờ, cơn giận bay mất, khuôn mặt muốn bao nhiêu hốt hoảng liền có bấy nhiêu.

A…sách của nàng, sách của nàng đâu?.

Đưa tay dò xét khắp người, không thấy, hất chăn lục tung trên giường, vẫn không.

Giọng nói hắn ở phía bên kia vang lên “Ngươi chính là tìm quyển sách này sao?”. Đưa cao quyển sách phe phẩy trước mặt nàng.

Bất ngờ quay đầu, phóng nhanh đến bên hắn, đưa tay ra lệnh “Trả sách cho ta”.

Hắn ngắm nhìn bìa sách, gật gật đầu cười gian “Binh pháp tôn tử, từ khi nào mà ngươi có hứng thú với loại sách này”.

Với tay giật lấy, trừng mắt “Kệ ta, trả đây”.

Thu tay về, không để nàng đạt được mục đích “Dáng vẻ của ngươi, rất hứng thú với nó, lại còn mỉm cười liên tục, để ta xem trong này có gì?”. Hắn đưa tay mở quyển sách tìm hiểu.

Hắn cũng chẳng nhận thức được lời nói vừa rồi của mình, là hắn thừa nhận vẫn chăm chú quan sát từng hành động của nàng. Nhưng mà nàng hoảng hốt cũng không nhận ra điểm khác thường trong lời nói kia.

Nàng vội vội vàng vàng hét lớn “Đừng”. Đôi mày khẽ nhíu, ánh mắt tràn đầy khổ sở, năn nỉ nhìn hắn, từ từ nói “Đừng xem, trả cho ta, ta sẽ không làm phiền ngươi”.

Ran đưa tay nhè nhẹ, rất ôn nhu, chỉ sợ một chút manh động của nàng hắn sẽ lật cuốn sách ra xem. Sẽ mất mặt chết nha.

“Thật?”. Hắn không tin, xác định lại.

Nhìn cái gật đầu của nàng, một cỗ cảm giác khó chịu liền dâng trong lòng.

Nhân cơ hội hắn lơ đãng, nàng nhanh tay chợp lấy, thở phào nhẹ nhõm, nhét kỹ vào trong người. Bồi thêm “Trong hôm nay. Mai ta lại tới”.

Mỉm cười gian xảo nhìn hắn, kêu ngạo, ngang ngược bước ra khỏi căn phòng, thẳng bước trở về tướng phủ.

Hắn không nói gì, chỉ lắc đầu nhìn dáng vẻ tiêu diêu tự tại của nàng, chậm rãi đóng cửa, thì thầm “Nàng nghĩ ta sẽ để người khác chạm vào thân thể nàng sao?”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro