2.0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân là tướng quân, trấn thủ biên cương, bảo vệ nước nhà, Kudou Shinichi phải siêng năng luyện tập, cơ thể hắn, luôn trong tình trạng sẵn sàng, sức bền lực bỉ, Tùy thời đều có thể xuất chinh. Không để cơ thể lười nhác dù chỉ một giây.

Mặc dù, hiện tại giặc ở biên cương đã ngừng quấy phá, công kích nhưng hắn cũng không thể nhàn rỗi, vẫn duy trì thói quen trước kia, hằng ngày đều ở phía sau phủ tướng quân rèn luyện cơ thể.

Kudou Shinichi không luyện kiếm hay luyện võ. Chỉ đơn giản nâng cao sức khoẻ, duy trì thể lực bằng một vài động tác nho nhỏ.

Nửa trên cơ thể, hoàn toàn không mặc gì, để lộ thân hình lực lưỡng, cơ bắp rắn chắc. Thật khiến người ta ngưỡng mộ.

Kudou Shinichi đặt tay dưới đất, chống đẩy nhịp nhàng. Mỗi động tác nâng lên nhịp xuống, cơ bắp cánh tay lộ rõ trước mắt, từng giọt mồ hôi nhè nhẹ rơi, thấm ướt cơ thể, bết cả tóc, có cảm giác thật quyến rũ.

Mãi lo luyện tập, Kudou Shinichi cũng không để ý đến một đạo bóng dáng lén lút ngắm nhìn, nhìn đến thèm thuồng nhỏ dãi.
Ran Mouri ở phía trên mái hiên, mắt tròn mắt dẹt nhìn Kudou Shinichi, trong lòng không ngừng ngưỡng mộ, khen ngợi, dù đã mười năm ngắm nhìn hắn luyện tập nhưng vẻ đẹp, nét hấp dẫn của Kudou Shinichi, không bao giờ phai nhạt trong tâm trí nàng.

Bỗng dưng một ý nghĩ ti tiện trào dâng trong cơ thể "Wow...nếu được rúc mình vào thân hình rắn chắc của hắn mỗi tối, sẽ ấm áp lắm.". Nhưng mà đến sờ còn chưa sờ được, chỉ có thể cảm nhận qua lớp y phục. Cố nén tiếng thở dài, nếu được chạm vào như thế này chắc tuyệt lắm.

Sau đó Ran Mouri thoáng giật mình thức tỉnh, thu lại nụ cười ám muội, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy? Không nên, không nên. Nhất định là do quyển binh pháp tôn tử Ayumi đưa. Kịch liệt lắc đầu xua đi ý nghĩ không được quang minh chính đại kia.

"Ngươi không thể bỏ thói quen nhìn trộm người khác?". Hắn đứng phía dưới nhìn chăm chăm vào nàng đang nhìn ở phía xa mơ mộng mà định tội.

Chính xác như tên trộm bị bắt gặp, Ran Mouri giật mình, tim đập liên hồi, tay chân lóng ngóng, nhất thời chân mất điểm tựa, rơi từ mái hiên xuống phía dưới.

Đang rơi tự do lại dùng khinh công võ học, đạp thật mạnh vào tường an toàn tiếp đất chỉ thấy chân đạp phải một mảng rong rêu ẩm ướt, lại bị trượt chân cuối cùng hết sức lực mà buông xuôi, nhắm mắt thuận theo tự nhiên.

Giây phút này trong lòng vô cùng ghét Kudou Shinichi. Hắn võ công cao cường, chỉ cái búng tay cũng đủ giết người, vậy mà nàng hết lời năn nỉ hắn lại không chấp thuận chỉ dạy. Khinh công dở tệ này nếu tư chất nàng không thông minh, đến một chút cũng không có được, nếu hắn chấp thuận thì sự thật đã khác rồi.

Nhưng mà nếu được Kudou Shinichi theo sau hộ tống, bảo bọc che chở, nàng cũng không phiền hà gì.

Ai...Nàng thật hết cách với bản thân, ngay lúc gặp nguy như thế này, vẫn còn có thể ảo tưởng, ôm hy vọng viễn vong.

Trong ảo tưởng, Ran Mouri cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ người kia đón lấy nàng. Lại thấy lồng ngực kịch liệt phập phồng vừa vui mừng lại sợ bản thân đa tình, cuối cùng chỉ biết nhắm mắt mà chờ đợi.

Chỉ là một chút quan tâm thôi, nàng cũng thấy ấm áp.

Thình thịch.

Tiếng trống tim ai đó vang lên dữ dội.

Ran Mouri cứ như vậy mà nhắm mắt ôm lấy ân nhân của mình cho đến khi giọng nói lạnh lùng vang lên "Ngươi định ôm ta đến khi nào?".

Kudou Shinichi nhìn khuôn mặt thoả mãn của Ran Mouri mà nhắc nhở.

Ran Mouri cảm thấy bản thân đang chịu thiệt bị Kudou Shinichi chiếm tiện nghi lại còn phải đối. Cho nàng ôm một chút nữa cũng có chết đâu.

Không che giấu tiếng thở dài, Ran Mouri mở mắt nhìn bộ dạng không mấy thoải mái của Kudou Shinichi.

Vốn dĩ, Ran Mouri mặt dày vô đối.

Tận dụng cơ hội trời ban, nàng nhìn xuống cơ thể Kudou Shinichi, nhãn mạo lục quang (Mắt phát sáng), sau đó bàn tay nhỏ nhắn vội sờ sờ, chạm chạm, cuối cùng không ngại di chuyển tay trên thân hình cường tráng, cơ bắp màu đồng của hắn mỉm cười vui vẻ, tấm tắc khen ngợi "A...cơ thể của ngươi sờ thật dễ chịu".

Kudou Shinichi gạt tay Ran Mouri ra khỏi người nói "Ngươi không biết xấu hổ?".

Vẫn giữ khư khư thái độ bình thường, nàng trả lời bâng quơ "Chỉ với ngươi ta mới như vậy".

Ran Mouri làm như suy nghĩ gì đó, sau đó lại cười, tiếng tim vừa rồi là của hắn. Nụ cười gian xảo thoáng qua, tay đưa nhanh lên ngực, giả vờ ngây thơ "Ta nói, tim ngươi sao lại đập nhanh như vậy a~".

Ánh mắt giống như muốn nói ta đã biết bí mật trong lòng ngươi.
Cố gắng không để mặt mình đỏ lên, không để lộ vẻ ngại ngùng, Kudou Shinichi ấp liếm "Do ta luyện công".

Ran Mouri lại nói thẳng "Thật ư?...Có phải thích ta rồi không?".

Ừ...nếu như vậy thì tốt rồi.

"Ngươi bớt mơ mộng viễn vong". Kudou Shinichi phủ nhận, cước bộ đi thẳng vào trong.

Qua lâu thời gian theo sau Kudou Shinichi, Ran Mouri biết rõ Shinichi không bao giờ thừa nhận, cho dù ẩn ý cũng không, nhưng trong lòng nàng lại không dám hay không muốn xác định, chỉ sợ kết quả không mong muốn.

Mười năm, nàng cứ là cái đuôi, chưa một lần xác định, liệu như vậy là tốt.

Rốt cuộc, Ran Mouri vẫn là Ran Mouri mặt dày của ngày nào.

Nếu Kudou Shinichi không có tình cảm, nàng sẽ đi theo hắn cho đến khi có tình cảm thì thôi. Ran Mouri không dám nghĩ Kudou Shinichi có tình cảm với mình.

Chẳng qua chỉ là xác định sự thật hiển nhiên mà thôi.

Hít một ngụm khí lạnh lấy can đảm, dù nàng có ôm, có động chạm thân thể với Kudou Shinichi nhưng mà cái này vẫn là lần đầu tiên, trong lòng có một chút ngượng ngùng.

Ran Mouri cúi mắt bối rối, phân vân theo sau.

Vốn dĩ là thân phận nữ nhi, cường hôn nam nhân, dĩ nhiên rất mất mặt, nếu không làm vậy mãi mãi nàng cũng chỉ là cái bóng mà thôi. Suy nghĩ hồi lâu, trong lòng lại sợ, sợ bản thân không xác định được, mất đi nụ hôn đầu.

Cuối cùng đánh mạnh vào đầu một cái, từ khi nào nàng có thói quen hành động phải suy đi tính lại như vậy. Tốt, nàng không phải loại người dễ dàng từ bỏ, trao cho hắn nụ hôn đầu nàng cũng không hối hận.

Ran Mouri dừng chân, hét lớn "Kudou Shinichi....Ta không tin".

Nghe xong, theo thói quen hắn quay đầu nhìn thoáng qua lại thấy thân thể nhỏ bé làm như chờ đợi từ lâu, nhanh như gió lau tới, ôm chặt lấy cổ hắn, khiển chân đem đôi môi của hai người dính chặt.

Kudou Shinichi dĩ nhiên biết rõ, hương thơm thấm đầy mũi là gì, đôi môi mềm mại đang chạm vào môi hắn là gì?. Thoáng qua bất ngờ để rồi im lặng, không phản ứng.

Ran Mouri vốn không biết hôn là như thế nào, nàng chỉ đem đôi môi của hai người chạm vào nhau, sau đó mở mắt chỉ thấy hắn thờ ơ nhìn nàng, Ran Mouri thất vọng, nàng làm sao nghĩ xa vời đây.

Ngọt thật đấy nhưng lại không có phúc hưởng.

Hồi lâu dính chặt, không có kết quả gì, Ran Mouri thở dài, luyến tiếc mút môi hắn một lần, sau đó bàn tay ở trên cổ từ từ hạ xuống, lại thấy bàn chân bạch ngọc đang khiển cao chậm rãi thu hồi, thành công tách biệt hai đôi môi.

Ừ..chỉ là ảo tưởng, nàng mơ mộng, suy nghĩ viễn vong, tim hắn đập mạnh vì nàng, vì có tình cảm với nàng, ruốt cuộc hắn vẫn không....có ý dành cho nàng.

Được rồi, thua keo này mình bày keo khác. Khi nào có được hắn thì thôi.

Đột nhiên cả người Ran Mouti chợt sững, ánh mắt như có như không rơi tại vòng eo bị Kudou Shinichi ôm chặt, lại thấy bàn tay còn lại âm thầm vòng qua đầu nàng ghì chặt.

Ran Mouri cảm nhận được làn môi Kudou Shinichi nhẹ nhàng chậm rãi di chuyển trên môi của nàng, sau đó lưỡi của hắn còn vô cùng ngọt ngào liếm vòng theo viền môi.

Ran Mouri tất nhiên biết hai người đang làm cái gì? Nhận thức được mọi chuyện, cơ thể nàng bỗng dưng bất ngờ lại choáng váng, cả người mềm nhũn vô lực dán lên người Kudou Shinichi.

Trong mắt Shinichi là toàn bộ ý cười, thì ra nàng vẫn có bộ dạng như thế này.

Làn môi mềm mại chạm vào môi hắn, cảm giác kỳ lạ chạy khắp người, cử chỉ vụng về, lúng túng không biết làm thế nào của nàng, làm Kudou Shinichi có chút vui mừng. Trong lòng lại muốn hôn nàng, càng muốn là nam nhân đầu tiên lấy đi nụ hôn của nàng. Nghĩ vậy, bao nhiêu lo lắng mười năm đều biến mất, tất cả chỉ còn khát vọng, cuối cùng nhịn không được cùng nàng bắt đầu dây dưa.

Kudou Shinichi nhẹ nhàng di chuyển, rất ôn nhu.

Ran Mouri vui mừng lại không ngu ngốc, cho nên bị hắn chủ động hôn liền hấp tấp mở miệng tra hỏi.

Vừa mở miệng lại bị Kudou Shinichi gian ác nhân cơ hội đưa lưỡi vào phía trong, lướt qua khoang miệng, tham chiếm chiếc lưỡi đinh hương. Lời nói tự động nuốt vào trong.

Kudou Shinichi thành thạo dẫn dắt, thành công đem căng thẳng của Ran Mouri đi mất, tay vô thức ôm chặt thắt lưng của hắn, cả người lại hoà nhịp vào nụ hôn, dây dưa quấn quít cuống lấy, cùng nhau giao triền cảm giác ngọt ngào.

Thời gian như ngừng trôi, chỉ còn bóng dáng hai người hoà mình vào nhau, cùng nhau triền miên dưới ánh mặt trời dần xuống núi.

Hôn mút hồi lâu, Ran Mouri không thở được, Kudou Shinichi mới nhận ra hành động của bản thân. Cuối cùng vội vàng đẩy nàng ra.

Ran Mouri cực nhọc thở phì phò nhưng trong lòng lại hạnh phúc, cảm thấy tiên đàng chỉ cách nàng một bước chân.

Vội vã ngước mắt lên nhìn, lòng vô cùng muốn tra tấn về hành động vừa rồi nhưng Kudou Shinichi tiên hạ thủ vi cường, đem một gáo nước lạnh dội vào mặt Ran Mouri bằng hai từ "Bản năng" và lạnh lùng bỏ đi.

Bóng dáng bé nhỏ đưa ánh mắt thất vọng, buồn bã nhìn thân hình to lớn bước đi, nhưng không sao chỉ cần được ở cạnh hắn, chuyện gì cũng không quan trọng, sau đó hét lớn để Kudou Shinichi đằng xa nghe thấy "Mai ta lại tới".

Kudou Shinichi chậm bước, có ý quay đầu sau đó lại như cũ bước đi.

Ran Mouri nhìn theo bóng lưng, trong mắt toàn bộ là tình yêu, nàng vừa trải qua một ngày đầy may mắn và hạnh phúc. Như vậy có được gọi là hắn thích nàng không?. Cho nàng tự hiểu là mối quan hệ của hai người có chiều hướng tốt lên.

Bần thần Ran Mouri cười, cười đến ấm áp. Không nhịn được lại nhớ va chạm thân mật vừa rồi, tay vô thức sờ nhẹ lên môi, cảm giác như vẫn còn vương vấn, như thế nào lại thấy ngọt ngào, thật kỳ diệu.

Ran Mouri chưa từng cảm nhận rõ ràng mùi hương nam tính từ người Kudou Shinichi, cho nên một màn vừa rồi làm nàng quyến luyến không thôi. Trong lòng lại nghĩ hắn hôn điêu luyện như vậy, có phải cũng đã từng thân mật với nữ nhân khác. Một cỗ cảm giác ghen ghét, tức giận trào dâng trong lòng.

Sau đó, Ran Mouri không nghĩ nữa, cất tiếng hát bâng quơ, nhảy nhót trở về tướng phủ.

Ngày mai nàng lại được gặp hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro