Shortfic Tùng Lâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Shortfic]

Thiệp hồng được gửi đến văn phòng lúc 5 giờ chiều, khi các nhân viên sửa soạn trở về nhà sau một ngày làm việc tẻ nhạt như bao ngày khác. Đích thân cô lễ tân duyên dáng mang nó đến tận bàn làm việc của Tùng. Một tấm thiệp sang trọng màu trắng với những hoa văn ép nhũ và dòng chữ màu tím ngay ngắn toát lên sự tinh tế. Thế nhưng Tùng lại cảm thấy bất an nhiều hơn.

Tùng liếc qua phần tên trên góc bên trái, lạ hoắc, hoàn toàn không gợi anh nhớ đến một người quen nào. Anh tiếp tục đưa mắt sang tên trên góc bên phải, thế là thế giới của anh đã sụp đổ trong ngày hôm nay. Anh đứng dậy, tay vẫn nắm chặt tấm thiệp đã nhăn nhúm và bước đi thật nhanh.

Thế là cuối cùng Lâm cũng lấy chồng, mối tình đầu của anh, người mà anh vẫn gặp trong những giấc mơ dài bất tận, người mà anh vẫn đau xé ruột mỗi khi chợt nhớ đến. Lâm sắp lấy chồng và cậu đã gửi thiệp mời cho anh như một sự trả thù, rằng anh hãy nhìn đi tôi vẫn hạnh phúc khi anh ruồng bỏ tôi.

Ngay khi nhìn thấy tên cậu được viết rất đẹp trên tấm thiệp, mọi ký ức xưa cũ lập tức ùa về, như thể mới xảy ra vào ngày hôm qua. Chúng giống như một hố đen vũ trụ, khiến anh không thể kiểm soát được. Thỉnh thoảng chúng xuất hiện và ném một ít cảm xúc tệ hại lên người anh. Nhưng lần này chúng đã đổ xuống như một cơn sống thần cuốn trôi tất cả lý trí và sự tự vệ nơi anh, chúng hạ gục anh trước khi anh kịp nhận ra chúng.

Một đoạn phim ngắn lướt qa trước mắt anh. Lần đầu tiên anh gặp cậu ở trường phổ thông, đó là một sáng mùa đông lạnh lẽo, anh đã yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, một tình yêu trong lành tuyệt đối. Lần đầu tiên họ hôn nhau, một nụ hôn thật vụng về và lóng ngóng, chỉ chạm môi rất nhẹ nhưng lại in dấu sâu đậm trong lòng họ đến suốt đời. Anh nhớ những đêm mùa thu se lạnh anh và cậu đi dạo trên những con đường thưởng thức những mùi hoa thơm ngào ngạt. Anh nhớ những ly chè đủ màu sắc, những que kem lạnh buốt mà anh cùng cậu ăn trong một buổi trưa hè.

Anh cũng nhớ những câu nói ngu ngốc và dại dột mà anh ước giá như mình chưa từng nói ra. Anh nhớ những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên gò má cậu, nhớ giọng nói đứt quãng vì nấc nghẹn của cậu qua điện thoại... Anh nhớ ngày cậu rời xa anh, một buổi chiều ảm đạm giống như ngày hôm nay. Anh chỉ biết đứng nhìn cho tới khi bóng cậu xa khuất... mãi mãi.
***
Đám cưới được diễn ra trong khuôn viên trường Đại Học, nơi chú rể đang làm giảng viên. Anh đến khá sớm so với giờ đón khách, các nhân viên tổ chức đám cưới đang rải những quả bóng bay lên cửa chào phủ đầy hoa lá bằng nhựa placstic. Một số người có vẻ là người nhà hai họ đang xem chỗ này, bình phẩm chỗ kia, ai ai cũng thật rạng rỡ dưới cái nắng chiều nhàn nhạt. Chẳng ai để ý đến chàng trai trẻ khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc và ánh mắt nặng trĩu ưu phiền tản bộ trên thảm cỏ xanh mướt trước sân khấu. Anh ăn mặc giản dị với quần jean, áo phông có cổ và giày converse, không phù hợp lắm với một đám cưới sang trọng. Anh định sẽ diện một bộ vest thật lịch sự nhưng đã sớm từ bỏ ý nghĩ đó. Khoác lên người bộ đồ lịch lãm mà trong lòng đang rối bời chỉ làm anh trong càng tồi tệ. Vậy nên anh đã quyết định sẽ xuất hiện với con người thật của mình, con người mà cậu từng yêu.
***
Phải khó khăn lắm anh mới bắt được thanh quản của mình gọi tên cậu. Cậu đang nói chuyện với một vài người bạn. Nhìn thấy anh cậu hơi chút bối rối nhưng không hề bất ngờ, tất nhiên là cậu mong anh sẽ đến, chỉ có vậy thì cuộc trả thù mới hoàn hảo.

Trong khi mọi người bắt đầu đi ra ngoài, cậu mời anh ngồi. Dù không muốn ngồi nhưng anh vẫn chọn cho mình chiếc ghế không quá gần cũng không quá xa cậu, đôi chân anh sắp không giữ được thăng bằng nữa rồi.

"Vậy mà tôi cứ tưởng anh sẽ không đến". Cậu nói.

"Em không thể xưng hô như trước kia nữa sao?" Anh bắt đầu lấy lại bình tĩnh và ngấm nhìn cậu kĩ hơn.

"Vậy là... uhm... Em mời anh đến dự đám cưới của em. Em có điều gì muốn nói với anh ư?".

"Tại sao phải có gì muốn nói?". Cậu cười. "Tôi mời anh tới dự đám cưới của tôi như, như những người bạn với nhau thôi mà".

"EM THÔI ĐI! ĐỪNG GỌI ANH LÀ BẠN!". Anh lớn tiếng. Dù đã tự nhủ phải biết kiềm chế cảm xúc, nhưng anh luôn thấy đau đớn khi cậu gọi anh là bạn.

"Thế anh nghĩ tôi mời anh tới dự đám cưới của tôi vì lý do gì?". Cậu nói. Mắt cậu đã bắt đầu ướt.

"Anh cũng không biết nữa. Lúc đầu anh định là sẽ không đến, nhưng chẳng hiểu một động lực vô hình nào đó đã bắt anh tới đây. Anh vẫn luôn như vậy, làm những việc mà chính anh chẳng lý giải nổi".

"Em yêu anh ta chứ? Chú rể của em ý?". Một câu hỏi thật ngu ngốc của chàng trai đáng thương.

"Tất nhiên. Tôi yêu anh. Đó là người tôi có thể tin tưởng và chung sống trọn đời". Cậu nhấn mạnh từ "trọn đời", còn anh thì đau nhói khi nghe đến từ đó.

"Thực ra tôi mời anh đến đây không phải để trả thù, cũng không hề muốn gây tổn thương cho cả hai ta thêm nữa. Tôi biết trong những năm tháng qua anh đã tự dằn vặt mình rất nhiều, cũng như tôi đã chơi vơi lạc lối không biết hạnh phúc thực sự có tồn tại hay không. Tôi không muốn anh phải sống cùng sự ân hận cả đời. Thế nên tôi muốn gặp anh một lần cuối, ở đám cưới của tôi. Thứ nhất là để anh biết tôi không còn rơi nước mắt đẫm gối mỗi đêm thâu khi nghĩ về anh nữa, giờ tôi có một tương lai hạnh phúc với người tôi yêu. Anh không cần phải thấy có lỗi vì làm tôi đau. Thứ hai, tôi muốn chúng ta đối diện với nhau, để chính thức nói lời chia tay. Ngày cuối cùng ta gặp nhau, chẳng ai chịu mở lời cả, và đó chính là sai lầm lớn nhất của chúng ta, không thể nói những điều cần nói, để nó cứ đong đầy trong lòng suốt bao năm qua. Vậy giờ hãy nói đi, hãy nói rằng chúng ta chia tay nhau tại đây. Hãy nói những gì anh còn chưa kịp nói với tôi. Để sau này không còn phải ân hận nữa.

Cả hai yên lặng một lúc.

"Nếu em đã muốn vậy thì... có một điều anh luôn muốn nói với em mà không được. Có lần anh đã nói rằng "anh yêu công việc hơn em" và ngay sau đó em đã khóc. Đó là câu nói ngu ngốc nhất trong đời anh. Công việc chả là cái quái gì hết. Anh hoàn toàn có thể cùng em sống giữa hoang đảo, ngày ngày câu cá và hái hoa quả ăn, đêm đêm dạo chơi trên biển ngắm ánh trăng tan, chỉ cần sống cùng em"

"Được rồi. Tôi tha thứ cho anh. Còn gì nữa không". Cậu lảng tránh ánh mắt của anh bằng cách hướng nhìn ra ngoài cửa sổ đầy nắng.

"Còn về chuyện nói lời chia tay. Sau bao nhiêu năm sống dằn, anh thấy nó không còn quan trọng nữa. Chuyện tình của chúng ta đã chết rồi, nhưng dư âm tình yêu thì còn mãi. Nó vẫn sống trong anh, sống trong em. Thế nên anh vẫn nhớ đến em, và em vẫn nhớ đến anh, dù có đau khổ, có nước mắt, nhưng trong một bản nhạc buồn vẫn có những nốt thăng trầm".

Anh đứng dậy cùng lúc với cậu.

"Giờ có nói gì cũng quá muộn màng rồi. Con người vốn chỉ trân trọng những gì họ đã mất. Từ lâu anh đã hiểu rằng sẽ không được hít thở tình yêu của em nữa như duyên trời định, một giây một phút cũng không. Anh chấp nhận sự thật đó và vẫn sống với nó thậm chí coi nó là bạn đồng hành trên quãng đường còn lại. Thời gian rồi cũng hàn gắn mọi nỗi đau. Em không cần phải lo cho anh nữa, hãy sống thật hạnh phúc, đó chính là niềm vui để anh tiếp tục sống cuộc sống không có em rồi".

Anh đi ra đến cửa, rồi bỗng nhớ ra điều gì đó, nên ngoảnh lại nói tiếp.

"Giờ thì anh đã hiểu vì sao anh lại có mặt ở đây. Chính là để đối diện với em, điều anh không dám làm trong suốt bốn năm qua. Xét cho cùng, người ta cũng không thể trốn tránh nhau cả đời được".

"Đợi đã". Cậu gọi với theo, giọng như van nài. Anh đứng lại, nhưng không ngoảnh mặt lại nữa.

"Anh... Không chúc em hạnh phúc sao?". Giọng nói đó, sao mà giống giọng cậu đã từng hỏi "anh có yêu em không?" với anh cách đây bốn năm, trong một tối mùa thu se lạnh.

"Chúc em hạnh phúc... mãi mãi"

Anh quay lưng bước đi, không thể chịu nổi thêm một giây nào, khi biết cậu đang nhìn sau lưng anh, cho đến khi bóng anh khuất xa... mãi mãi.
***
Một tràng pháo hoa nổ rộn rã hòa lẫn tiếng mở sâm panh và vỗ tay chúc mừng của các quan khách. Chẳng ai thèm quan tâm đến một chàng trai trẻ có khuôn mặt lạnh tanh và đôi mắt đẫm nước đang đứng khuất sau cây si già.

Tiếng pháo và tiếng chúc tụng đã dần khuất xa sau lưng, anh tản bộ dưới bóng râm của hàng cây bằng lăng trổ hoa tím đầy sức sống. Anh nên đi đâu bây giờ? Anh chẳng biết mình nên đi đâu nữa. Thậm chí anh còn chẳng nhớ mình là ai. Anh đã giữ lại chút lý trí để mà không nhảy xuống đó hay anh đã rơi từ độ cao hàng trăm mét và giờ linh hồn của anh đến gặp người anh yêu một lần cuối, trước khi một luồng sáng từ trên trời chiếu xuống dẫn lối anh về với Thượng Đế.

Anh bước đi thật chậm, chẳng phải để nhớ ra mình là ai, mà để quên đi những gì đã bỏ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro