Chap 6. Ánh mặt trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Nayeon đã tự khóa mình một góc trong căn biệt thự nơi mà ngày hôm đó Mina đưa cô về đến. Một hột cơm cũng không động. Chỉ ngồi bó gối và suy nghĩ. Từ trong thâm tâm ngàn lần cô nguyền rủa Mina, cô muốn cô ta phải gánh chịu thật nhiều đau khổ. Trách bản thân cô đã từng yêu một người như thế.

Sana và Momo cũng đã thay phiên nhau chăm sóc cho cô. Họ nói rằng như thế này là vì tốt cho cô, nếu cô chịu hợp tác thì họ sẽ đưa một số tiền và cô có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng không phải là một nơi gần thành phố này. Về chuyện này, li khai khỏi đây sao? đừng mong cô chấp thuận. Chỉ cần ra được khỏi nơi này cô sẽ cho cô ta biết sức mạnh của cô.

"Ăn gì đi. Mấy ngày rồi.", Mina cầm khai cơm đến trước mặt cô và ngồi xuống.

"Kẻng!!!~~", khai cơm trên tay bị hất một cái thật mạnh.

"Đừng như vậy, không thì tôi sẽ làm tổn thương chị mất.", Mina nói rồi đứng lên xoay người đi ra cửa.

"Khốn nạn.", đây là từ đầu tiên cô nói ra trong suốt mấy ngày ở đây.

Bước chân Mina dừng lại, nhưng sau đó lại tiếp tục.

Khoảng một giờ sau, Nayeon được Sana và Momo đưa lên xe, cô không còn tâm trạng quan tâm họ sẽ đưa cô đi đâu. Nhưng họ đã đưa cô trở về Biệt Thự Im. Tại sao?

Nayeon như cái xác không hồn bước thẳng vào trong. Vào đến cửa cô thoáng bất ngờ khi thấy ông bà Im đang ngồi ở Sofa, có cả...Mina đang ngồi ở đấy nữa.

"Nayeon, con ngồi xuống đây.", Nhìn thấy Nayeon vào cửa có lẽ ông ta không bất ngờ lắm khi thấy cô ở tình trạng này. Nhẹ giọng gọi một tiếng.

"Xin lỗi vì đã không để con tiếp quản Twice. Ta có lý do riêng của mình."

"Lý do của Ba là gì?", Nayeon nói mà mắt ánh lệ. chân vẫn không động. Người Ba này tại sao lại như vậy? nhìn thấy con gái mình như thế này sao ông có thể xem như chuyện bình thường được chứ.

"Con chưa đủ sức có thể tiếp quản nó." Phà làn khói trắng từ điếu thuốc đang hút dở, ông ngã người ra sau rồi nói.

"Theo Ba như thế nào mới là đủ? Một người máu lạnh như Ba hay cô ta mới xứng sao?.", Nayeon uất ức nước mắt chảy thành dòng. Đưa tay chỉ về hướng Mina.

"Nayeon, con không được nói với Ba như vậy.", Bà Im ngồi cạnh nghe như vậy có chút tức giận.

"Con nói không đúng sao? Từ khi nào Ba trở thành như vậy? Cả mẹ nữa, từ khi nào? Ba không còn là người Ba con kính trọng. Ba của con rất rõ ràng trong mọi chuyện, không như người của hiện tại. Trong mắt Ba bây giờ con cảm giác được Ba chỉ muốn địa vị Ba có thể cao hơn, mặc kệ có tổn thương ai đi nữa.", Nayeon nuốt xuống nước mắt và cố nói ra nổi lòng của mình.

"Bà đưa nó lên lầu đi. Không cho nó ra ngoài nửa bước.", Ông Im điềm tĩnh nói, xem như những lời vừa rồi của Nayeon không tác động được ông.

"Con sẽ không ở đây thêm bất cứ giây phút nào. Nhà họ Im này xem như không có con.", nói rồi Nayeon xoay người đi vội ra cửa, nơi này không còn là nhà nữa rồi.

Lúc đi ngang Mina cô đã thấy trên môi cô ta nở ra một cái nhếch mép. Chẳng hiểu sao giây phút đó cô chỉ muốn thật mạnh, thật mạnh tát cô ta một cái.

"Nếu con bước ra khỏi đó. Có chuyện gì xảy ra tiếp theo, ta sẽ không tiếp tục bảo vệ con.", vẫn là giọng nói lạnh lùng của ông Im vang lên.

"Tùy Ba."

Điều này không làm Nayeon chùn bước, cô một mạch đi ra khỏi cửa. Lòng đau lắm chứ, nhưng mà sẽ qua thôi, cái gì cũng có cách giải quyết. Tự nhủ bản thân, nhưng nước mắt chẳng hiểu sao theo mỗi bước chạy lại tuông ra nhiều như vậy. Họ không cần cô nữa rồi.

"Nayeon unnie. Em ở đây.", Một cô gái tóc màu nâu, đang ngồi trên một chiếc xe đen. Vẫy tay gọi cô.

Nước mắt đã chiếm không ít ánh nhìn của Nayeon. Cô không nhận ra là ai đã gọi mình, cho đến khi cô gái đó chủ động đến trước mắt cô. Là Jihyo, em ấy học dưới cô một khóa, là chị họ của Chaeyoung và là em họ của Jungyeon. Phía sau còn một người nữa. Đó là Dahyun, người thương của Chaeyoung. Jihyo hiện là người tiếp quản một Tập Đoàn đối đầu với Tập Đoàn Im.

Ba của Jihyo là kẻ thù của Ba cô, họ giống như hai vị Vua đang tìm cách chém giết lẫn nhau để giành lấy ngôi vị cao nhất. Nhưng tình bạn của bọn cô thì không ảnh hưởng lắm. Tập Đoàn Ba của Jihyo chỉ xếp sau Tập Đoàn Im một bậc, Twice cũng chỉ là Tập Đoàn con đương nhiên nhờ vào Tập Đoàn Im mới có thể chiếm vị trí nhỉnh hơn một chút. Nayeon không hiểu lắm tại sao hai người họ lại ở đây.

"Nayeon, chị lên xe đi, rồi em sẽ nói lý do em có mặt ở đây.", Jihyo thấy Nayeon đờ đẫn liền hiểu suy nghĩ của cô. Sau đó đưa cô lên xe. Jihyo lái đi đến một nơi yên ắng khá xa. Suốt đoạn đường Dahyun và Jihyo chỉ hỏi thăm sức khỏe cô chứ vẫn chưa nói gì về chuyện họ xuất hiện.

Họ dừng xe tại một khu vực cảng cũ, khá vắng người. Khi xe dừng lại thì Nayeon đã trông thấy Chaeyoung cũng đang bước tới và sau đó ngồi bên cạnh cô.

"Em nghe Chaeyoung kể hết rồi. Chị đừng lo quá, em sẽ giúp chị trả thù.", Jihyo từ phía trước nhoài người ra sau để tiện việc trao đổi.

"Chuyện chị Jungyeon như vậy bọn em cũng rất sốc. Em biết chị là người đau khổ nhất, nhưng mà một mình chị không làm được gì đâu. Em và chị Jihyo sẽ đưa chị vào Tập Đoàn của bọn em, nhưng sẽ là một thân phận khác, nếu không Ba chị Jihyo sẽ không chấp thuận việc này.",Dahyun ngồi bên cạnh, cầm lấy bàn tay lạnh buốt của Nayeon rồi nói.

"Em nghĩ Ba chị không đơn giản, phía sau ông ta nhất định chứa đựng điều gì đó. Cả Mina cũng đã bị cuống vào chuyện này, nhưng mà em không nghĩ cậu ấy lại tàn độc như vậy. Chúng ta phải làm sáng tỏa chuyện này.Em mong chị có thể vì mục đích của chúng ta mà bỏ chuyện tình cảm qua một bên. ", Chaeyoung cũng tiếp lời.

"Chị hiểu, về chuyện người đó mọi người yên tâm chị đã không còn chút gì nữa. Chị không để mọi người thất vọng đâu.", Cuối cùng Nayeon cũng thấy ánh sáng mặt trời hướng về cô.

"Bọn em tin chị. Ngày mai em sẽ đưa hồ sơ chị vào công ty. Chị sẽ là thư ký cho em. Mọi việc ngày mai em sẽ bàn giao cho chị. Giờ thì em đưa chị về chỗ của Dahyun. Ở với em ấy chị an toàn hơn." Jihyo nói rồi nhanh chóng đưa xe đi.

Ở một nơi khác.

"Mọi việc đã sắp xếp xong rồi sao? Cảm ơn chị. Lần này chuyển hướng sang Taiwan, tôi nghĩ cần mượn Tzuyu một chuyến rồi. Mọi việc tôi đã giao cho em ấy, mong là không có thêm sơ suất gì.", Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

"....."

"Tôi nghĩ không lâu nữa đâu, mọi chuyện sẽ nhanh kết thúc thôi, chị và những người khác cũng nên chuẩn bị chút tinh thần. Có thể tôi sẽ không bước thêm được nữa. Phải có người dừng lại thì những người khác mới có thể bước tiếp. Tôi hiểu ý của chị. Được rồi, tôi sẽ liên lạc bằng Mail. Ở đây giao lại cho chị.", một tiếng thở dài lại vang vọng.

Điện thoại không lâu sau đó lại vang lên.

"Sao vậy?.", Giọng nói có chút thắc mắc.

"......"

"Sao???? Ở đâu?? Được rồi. Tôi sẽ nhanh chóng đến đó.", vội vã đến mức đến giày cũng không kịp mang, chiếc xe trong Gara nhanh chóng dùng tốc độ ánh sáng lao đi mất.

10 phút trước.

Từ phía xa có một chiếc xe đen đang theo dõi từng hành động của nhóm người Nayeon. Đợi sau khi rời đi họ cũng lại tiếp bước đi theo. Sau đó lại là một chiếc xe đen khác tiếp nối.

Chiếc xe đầu tiên chính là xe của Sana và Momo, họ theo dõi Nayeon có mục đích riêng. Nhưng khi đến được nửa đoạn đường bổng dưng tốc độ xe của Jihyo bắt đầu tăng vọt. Chạy thẳng xuống một đường hầm, do tốc độ đột nhiên thay đổi nên Sana không kịp phản ứng, phải đi hướng phía trên để vượt hầm. Nhưng đến khi đợi cho chiếc xe ấy từ hầm xuất hiện thì lại không thấy.

" Chết tiệt, mất dấu rồi", Sana tức giận nói.

"Liên hệ cho..."

"Rầm !!!! ", Momo đang định lên tiếng thì bị một chiếc xe khác tông mạnh từ phía sau.

Cả hai mất thăng bằng tông thẳng vào phía bản lề. Cú tông khá mạnh, kính đều vỡ toan, chân của Sana không may bị kẹt.

"Cậu không sao chứ???. Ráng lên, tớ đưa cậu ra ngoài." Momo bị những mảnh kính cắt rất nhiều vết. Nhưng có lẽ không nặng bằng Sana.

Sau khi kéo được Sana ra ngoài thì bên bộ phận giao thông cũng đến. Momo nhìn quanh một vòng, thấy có một chiếc xe đen bên đường cũng móp một phần đầu, nhưng sau đó thấy cô nhìn trúng, chiếc xe nhanh chóng lao đi. Rất nhanh biển số xe được cô lưu lại. Đưa Sana lên xe cấp cứu sau đó Momo nhấc điện thoại và gọi đi.

Còn về phần nhóm người của Jihyo. Jihyo biết có người theo dõi mình, nên lúc vào đường hầm phía trước có một xe container do cô sắp xếp, mở cửa hạ bục, để xe cô chạy vào trong thùng container. Có đằng trời nhóm người theo dõi cô cũng tìm không ra. Khá thoải mái về kế hoạch của mình, cô đã hộ tống Nayeon an toàn về nhà của Dahyun.

Chiếc xe đen gây ra tai nạn thì rẽ vào một khu bỏ hoang. Chiếc Vali chứa đầy tiền đô và vài chiếc vé máy bay cũng được trao đổi.

Mọi chuyện bây giờ mới thật sự bắt đầu.

_______________

Au bận việc. Mọi người thông cảm nha ^^. Cứ góp ý, Au sẽ sửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro