Đoản 118.7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta vùng thoát khỏi cái ôm đó, nhìn lại, là Chiến vương gia. Y đang sầm mặt nhìn ta.

Ta hoảng hốt cúi đầu: "Mạo phạm vương gia, bần dân thỉnh vương gia thứ lỗi."

Tiểu cô nương hoảng sợ ôm lấy tay ta: "Hạo ca ca..."

"Cô nam quả nữ giữa thanh thiên bạch nhật ôm ấp còn ra cái gì?! Mau buông ra!"

"Ta là nương tử của Hạo ca!" - Tiểu cô nương hùng hồn lên tiếng, dọa chết ta! Ai lấy nàng rồi hả?

"Ha?" - Ta nghe thấy y cười lạnh.

Sau đó ta bị bức kéo ra khỏi tiểu cô nương, bị kéo đi.

Tới con hẻm ít người qua lại, ta chưa kịp hiểu gì đôi môi đã bị người chặn lại, cái hôn như mưa rền kéo đến khiến ta hoảng hốt, theo bản năng đẩy mạnh người đó ra.

"Vương gia, thỉnh tự trọng!"

Y nhìn ta thật sâu, cuối cùng tiến lên vây ta giữa bức tường cùng lồng ngực y.

"Hạo, ta tìm ngươi thật lâu... ta sai rồi, ngươi trở về bên cạnh ta được không?"

Ta như nghe chuyện cười mà lắc đầu, muộn rồi, ta sợ lắm từ 'sai' của y, ta không dám và cũng chẳng muốn có chút liên quan nào tới y nữa...

#7
#Táo_Gai

P/s: Cái này các bác tưởng tượng thế nào thì tưởng tượng TvT tưởng tượng hai bạn nhỏ tương ái tương sát hay tưởng tượng cảnh bạn vương gia thê nô chân chó truy thê gì gì đó thì tùy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro