[Oneshot][HunHan] Sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Oneshot][PG-13][HunHan] Sợ


Author: Jung Sung Mi

Pairing: HunHan

Category : violence

Rating: PG-13

Note: fic có đề cập đến các cảnh bạo lực, cân nhắc kĩ trước khi đọc.

Trong fanfic, điều gì cũng có thể xảy ra

KHÔNG MANG RA NGOÀI KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA MÌNH.


Summary: Điều gì đã làm chúng ta trở nên như thế này ?



Khi Sehun 19 tuổi và chàng trai của cậu đã 23...


.

.

.


Luhan vò sạch khăn mặt, đắp lên trán cho chàng trai cao lớn nằm trên giường. Vừa làm, anh vừa lẩm bẩm đầy bực bội.

-          Gì mà uống say như vậy chứ. Đã không biết uống lại còn cả nể. – đắp khăn xong, anh đứng dậy, đá vào giường một cái – Cho chết !


Chuyện là, mấy thằng nhóc cùng lớp Sehun đua đòi đi uống rượu, bắt thằng nhóc của anh đi cùng. Dù Luhan đã đe dọa cạch mặt, nhưng Sehun vẫn lén trốn đi mất. Kết quả là say bí tỉ, phải gọi Luhan đến đón. Đến nơi anh còn bị mấy thằng ranh con đó chòng ghẹo. Thật là tức chết. Cứ để xem, đến sáng mai, tôi với cậu sẽ làm rõ mọi chuyện.



Sehun ngồi dậy, vỗ vỗ vào cái đầu đang đau như búa bổ. Nhìn sang bên cạnh thấy trống trơn, chăn gối cũng còn nguyên, cậu lấy làm lạ. Cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, thì Luhan vào trong phòng. Anh mở tủ, lấy áo sơ mi chuẩn bị đến trường, không thèm nhìn Sehun đến nửa cái. Mặt anh lạnh tanh, lạnh đến đáng sợ. Từ trước tới giờ Sehun chưa bao giờ thấy Luhan như thế.

-          Anh, anh sao thê ?

Luhan không nói gì, cầm áo vào nhà tắm, sập mạnh cửa. Đến giờ thì hình ảnh những chén rượu tối hôm qua mới tìm về với Sehun. Cậu chột dạ, có lẽ Luhan đang rất giận. Thực ra không phải Sehun muốn uống, nhưng cậu rất ngại phải từ chối mấy đứa bạn. Dù sao thì đó cũng là những thằng bạn duy nhấ của Sehun. Tính cậu bé hay ngại, lại rất cả nể, thêm phần rụt rè nhút nhát, nên không ít lần làm Luhan nổi điên vì cái sự nhát như thiếu nữ. Vừa lúc đó anh từ nhà tắm đi ra, Sehun vội chạy theo, nắm lấy cổ tay:

-          Anh, đừng như thế, em biết em sai rồi.

-          Buông ra. – Luhan trả lời lạnh tanh – Ra ngoài nói chuyện.


Sehun chịu thua, lủi thủi theo anh ra phòng bếp. Hai người ngồi đối diện nhau ở bàn ăn, Luhan nhìn Sehun bằng ánh mắt hằm hằm, còn Sehun chẳng dám nhìn thẳng Luhan nữa.

-          Sao ? Cậu muốn nói gì ?

-          Em... Em biết em sai rồi...

-          Sai gì ? Ai dám nói cậu sai đâu !

-          Đáng lẽ em không nên uống rượu như thế...

-          Ai cấm cậu đâu, cậu muốn uống gì thì uống, đâu ai cản !

-          Thôi mà Luhanie....

-          Thôi cái gì mà thôi ! Tôi làm gì cậu đâu !

-          Em đâu có muốn uống như thế. Tại mấy thằng đó cứ mời...

-          Mời ? Thế cậu không biết đường từ chối à ?

-          Nhưng.... Em ngại.... – Sehun gãi gãi tai.

-          Ngại ? Thế thì từ giờ cậu cũng ngại gặp tôi luôn đi !

-          Luhan... Em.... – Sehun luống cuống nắm lấy bàn tay Luhan đang đặt trên bàn.  Nhưng anh lạnh lùng rút tay ra ngay.

-          Cậu có phải đàn ông không ? Cái gì cậu cũng không dám, cái gì cậu cũng ngại như thế thì làm được cái quái gì hả ?

Sehun mím môi, cúi mặt xuống thật thấp, đã sai thì khôn hồn nghe mắng, nai nhỏ giận dữ một lúc rồi sẽ nguôi... Quả nhiên một lúc sau, nai nhỏ không nói gì nữa. Sehun ngẩng mặt lên. Luhan khoanh tay, ngồi dựa vào ghế ăn, ánh mắt nghiêm nghị. Dáng vẻ này, trước giờ cậu chưa từng thấy.

-          Cậu nói đi, rốt cuộc cậu có coi tôi ra cái gì không?

-          Em...

-          NÓI!!!!

-          ...

-          Phải rồi, tôi nói cậu cũng có thèm để vào tai đâu. Phải, tôi về ngoài chỉ như đứa trẻ ranh, tính cách cũng gần gần với đám con nít, nên cậu muốn coi ra cái gì thì ra.

-          Nai nhỏ à, anh biết em chỉ... - Hun nhỏ híp mắt cười cầu hòa, tay vươn về phía anh

-          Dẹp! Tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa! Đủ rồi – Luhan đứng phắt dậy, bỏ vào phòng, bỏ lại bàn tay Sehun còn đang lưng chừng, bối rối đến quên cả việc thu về.

Sehun căng thẳng ngồi một mình trong bếp, nghiêm túc tự mình kiểm điểm lại bản thân. Ddien thoại rung liên hồi

-          Mày không đi học à, trể nửa tiếng rồi! – Sehun chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã tru tréo câu cằn nhằn của Jong In.

-          Tao mệt! Nghỉ!

Ở trong lớp. Jong In chưng hửng nhìn cái điện thoại, không tin nổi vào tai mình. Oh Se Hun CÚP HỌC! Chuyện kinh thiên động địa đây, trước giờ cậu ta chưa từng xin nghỉ có giấy phép, chứ đừng nói đến cúp. Sehun không phải vì gương mẫu điển hình ở trường, mà chỉ vì cậu ta nghe lời mẹ răm rắp, mẹ bảo đi trái nhất quyết không rẽ phải , bảo đi học đầy đủ nhất định sẽ không xin nghỉ một tiết. Hôm nay hẳn là cúp học, hẳn là mệt đến không muốn đi học, hẳn là trả lời lãnh đạm không chút vấn vương mà chỉ kèm tý cáu gắt. Ôi chúa tôi!


Sehun hôm nay cúp học tuyệt nhiên không ra khỏi nhà. Cậu nhóc biết mình sai, nhưng đâu đến mức Hannie phải giận đến mức ấy. Suy nghĩ thêm một chút, tốn thêm ít nơron thần kinh, nhóc con nhớ ra, Luhan gần đây buồn phiền chuyện công việc, rất hay cáu gắt. Ở công ty anh bị đồng nghiệp đâm sau lưng, ăn cắp bảng kế hoạch, còn ngang nhiên bật ngược lời trưởng nhóm là anh. Chính vì thế Luhan dạo này có chút nhạy cảm, tâm trạng lúc nào cũng căng như dây đàn, Sehun không dám làm nũng, cũng không dám thăm dò quá sâu. Cũng chính vì người yêu xinh đẹp có chuyện buồn mà lòng buồn theo, theo bọn Jong In uống một chút, cũng vừa vặn ăn phải trái cấm "Tuyệt đồi không rượu bia" do Luhan trồng, nên bây giờ cơ sợ mới lanh tanh bành như thê này.


Sehun nhỏ biết thân biết phận, tội lớn nghiệp chướng lớn, tự động dọn dẹp đống dơ bẩn tối qua chính mình bày ra, lại nấu cơm thịnh soạn, bốn món mặn một món canh, bày biện đẹp mắt trên bàn ăn. CHờ mãi, quá giờ cơm nửa tiếng mà chưa thấy nai nhỏ ra ăn, Sehun liều mạng gõ cửa:

-          Luhanie, ra ăn cơm thôi, em biết lỗi rồi mà..

-          .....

-          Sehunie hứa sẽ ngoan mà, Hunie trót dại mà...

-          .....

-          Phải ăn thì mới có sức giận em tiếp chứ Nai nhỏ...  (TT^TT)



Khi Sehun còn đang thần mặt ngoài phòng khách thì chợt nghe một tiếng đóng cửa rất mạnh. Quay mặt lại thì chỉ còn nghe thấy tiếng buosc chân xuống bậc thềm.


Luhan hôm đó lần đầu tiên trong đời biết thế nào là vào bar uống rượu. Oh Sehun, cậu nghĩ có mình cậu biết đi bả, mình cậu biết uống chắc. Luhan gọi liền 3 ly, 1 Tequila, 1 Whisky, 1 Brandy. Chàng bartender trợn tròn mắt ngạc nhiên. Chưa có ai đi bar mà uống nhiều loại đồ cồn cả, chàng trai mặt như con gái này còn gọi hẳn liền lúc 3 loại! Luhan cầm ly Brandy, nhấp từng ngụm nhỏ, và rất nhanh, ly cạn. Cứ như thế, hết Whisky, và hết Tequila. Luhan vẫn rất tỉnh. Đừng quên, anh mày là người Trung Quốc, tửu lượng so với người Hàn cao hơn rất nhiều. Anh bước ra khỏi quán bar, bước đi không hề có chút lảo đảo nào, làm chàng bartender há hốc mồm kinh hoàng.

Luhan đi bộ trên vỉa hè. Đêm về hơi se lạnh. Luhan vừa đi vừa suy nghĩ mông lung. Mối quan hệ của anh và Sehun, liệu có an toàn không? Anh nghĩ đến điều này không phải vì sự việc của Sehun ngày hôm nay. Anh đã từng nghĩ đến chuyện này trước đó, nhưng bản thân lại luôn tìm cách trốn tránh, không dám đối diện. Gắn bó với Sehun, là sẽ gắn bó với cậu ấy cả đời, ở lại nơi này cả đời. Anh là người Trung Quốc, chưa được lấy quốc tịch, càng không thể lấy quốc tịch nhờ vào việc kết hôn với Sehun – vì dĩ nhiên 2 người đâu được phép kết hôn! Anh không sợ khó, không sợ khổ, chỉ cần Sehun ở bên anh thì sao cũng được. Nhưng nếu sau này cậu bé lấy vợ, kết hôn như bao người đàn ông Hàn Quốc bình thường khác, thì Luhan sẽ ra sao đây? Về Trung Quốc khi đã lăn lộn cả tuổi trẻ ở nơi đây? Lỡ dở cuộc đời đã đành, phụ công cha mẹ đã đành, nhưng đáng sợ nhất là mang về Trung Quốc một trái tim không còn lành lặn... Mối quan hệ này rất ngọt ngào, nhưng lại không có gì ràng buộc. Anh không phải phụ nữ để có thể níu giữ cậu ấy bằng một đứa con. Cuộc đời của gay là như thế, sinh ra đã mang kiếp khổ đau, nhất là thân phận nằm dưới! Hơn nữa, Sehun chưa trưởng thành, khoảng cách tuổi của 2 người cũng khá lớn. Chỉ sợ, sau này lớn rồi, cậu ấy sẽ khác, cậu ấy sẽ thay đổi...

-          Về đâu em ơi? Có muốn đi nhờ xe không?

-          Anh cho tôi ra ga tàu...

.

.

.

-          Anh đang ở đâu?

-          Không phải việc của cậu

Ngay lập tức, Luhan ngắt máy. Anh không muốn nghĩ thêm về đứa trẻ ngốc này nữa. Anh nhắm

mắt, dựa đầu lên cửa sổ ô tô. Gió đêm lạnh lạnh vun vút cào qua hàng mi dày. Luhan cố xua những nặng nề trong lòng đi, nhưng không hiểu sao càng nghĩ càng thấy nghẹn ngào nơi cuống họng.


Chợt xe phanh kít lại, Luhan mở mắt, xe dừng lại trước một tòa chung cư xập xệ. Xe hỏng à? Anh liếc sang tấm biển hiệu một tòa nhà ven đường, Garage KJE. Người đàn ông quay sang:

-          Thật ngại quá, xe hỏng, em có thể giúp tôi vào lấy đồ để cùng sửa xe không?

Tình huống gì đây? Ngày hôm nay chắc chẳng còn đen đủi hơn được nữa. Luhan xuống xe, theo anh ta vào trong garage. Anh đeo bao tay, cúi xuống định xách thùng đồ, chợt "Rầm" một tiếng rất mạnh đằng sau lưng. Anh quay lại, cửa garage đã đóng

-          Anh làm gì vậy? – Luhan linh cảm có chuyện chẳng lành

-          Còn gì nữa búp bê, Em trông như vậy, chỉ đưa em về không thôi, tôi đâu phải thằng đần.

-          ANH ĐỊNH LÀM GÌ!

-          Ngoan nào, anh sẽ rất nhẹ nhàng... - Ga xoa xoa hai bàn tay vào nhau, cười khằng khặc trong cổ họng.

-          Đừng đến gần!

Luhan lùi lại, tay sờ túi quần. Chết tiệt, điện thoại để quên trên xe rồi. Luhan vung mạnh tay đấm vào mặt gã. Nắm đấm thứ hai chưa kịp giáng xuống, một nắm đấm khác đã hạ trên mặt Luhan, anh loạng choạng xây xẩm mặt mày. Vung thêm một cú đấm móc hàm rồi lùi ba bước, anh quay đầu chạy. Trong garage khá tối, lại có nhiều máy móc, Luhan phải lần theo các giá để đồ mà chạy.  Có cái gì đó nhấp nháy phía trước. Là điện thoại bàn để dưới gầm bàn kính! Luhan thở gấp, vội ấn số Sehun

-          Sehun... Garage KJE, khu K...

"Uỵch".. "Choang". Gã trai phang vật gì đó vào đầu Luhan, làm anh ngã xuống bàn kính, vỡ toang. Mặt và bắp tay Luhan găm đầy vụn kính li ti, máu rớm ra từ các vết thủy tinh lấp lánh.

-          Luhan, anh không sao chứ... Luhan... Luhan... - Tiếng Sehun nhỏ xíu vọng ra từ ống nghe.

Tên đó túm tóc Luhan lôi dậy, quăng mạnh anh vào chỗ mấy cái lốp xe cũ gần đấy. Luhan nhăn mặt, cắn chặt răng vì đau. Anh ôm ngực, lồm cồm bò dậy. Vừa đứng dậy thì bị hắn kéo chân lôi lại, anh trượt ngã, đập cằm xuống đất. Gã cầm chân phải Luhan, lôi xềnh xệch trên nên garage thô ráp. Vừa lôi gã vừa gầm gừ:

-          Người đẹp à, em càng đau đớn trông càng đẹp đấy...

Luhan đang rất đau, các vết cứa trên da bị mài xuống nền đất vừa buốt vừa xót. Anh với tay được một chiếc cờ lê nhỏ, nện vào gáy hắn. Gã gầm lên:

-          Nhóc con! Mày định giết ông à!

Gã buông chân Luhan ra, ngồi đè lên người anh. Khốn kiếp, hắn to và nặng như một con trâu mộng, Luhan cảm tưởng lồng ngực sắp nứt ra đến nơi. Hai bàn tay to thô ráp luồn tay vào gáy Luhan, túm tóc lôi ngược đầu anh dậy:

-          Ngoan, nghe lời chút thôi rồi anh sẽ đưa cưng về tận nhà.

Luhan rướn lên cắn mạnh vào mũi gã. Đau đớn, gã như một con thú điên, hai bàn tay ở cổ Luhan siết chặt. Anh sắp ngạt thở đến nơi, mắt mờ đi. Sehun, cứu anh... Sehun, là anh sai, là do anh không quan tâm chỉ dẫn em, là anh yêu thương em chưa đủ... Sehun, đừng bỏ mặc anh, anh sợ lắm, anh không chống cự nổi... Sehun à, anh chưa muốn chết, anh còn chưa yêu em đủ mà... Sehun, anh yêu em... Sehun... Yêu...


Mặt khác, Sehun lúc đó, cũng đang phát điên, cuống cuồng lao lên xe, lái thẳng đến khu K. Nhóc con chưa đủ tuổi lái xe, cũng không quá giỏi trong khoản này, nhưng hiện tại đang phóng vun vút trên đường. Trong mắt nhóc con không còn biết đến cảnh sát hay đèn giao thông gì nữa rồi, cũng không sợ bị đình chỉ học nếu lái xe trái phép nữa rồi. Trong đầu nhóc chỉ duy nhất tiếng cầu cứu lạc giọng của Luhan, tiếng kính vỡ đầy kinh hoàng... Nai con, nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu...  Chút lý trí cuối cùng thúc giục Sehun tra vị trí của Garage ô tô đó... Phố K, phố K... Luhan à, em sẽ đến ngay thôi...


Người ta nói, đã là sinh vật sống, khi lâm vào đường cùng, sức sống có thể cạn kiệt, nhưng vẫn còn một thứ gọi là bản năng sinh tồn. Luhan vốn bản tính cứng đầu, anh không cho phép mình bỏ cuộc lãng xẹt như vậy được. Anh cố thoát ra khỏi mảng tiềm thức mụ mị đang bao lấy mình, dồn sức bóp thật mạnh vào "chỗ ấy" của hắn. Bị tấn công bất ngờ, hắn ngã vật ra vì đau. Luhan cố gắng bò dậy, tay anh trượt phải cái gì đó trên sàn. Bi? Không, đầu đạn! Có đầu đạn tức là có súng. Luhan nuốt xuống, đằng nào cũng chết, liều thôi. Anh lần tay xung quanh, tìm khẩu súng. Mày ở đâu hả. Luhan khua rộng tay quờ quạng trong bống tối mờ mờ. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, thằng chó điên kia sắp đến nơi rồi. Một vật gì lạnh ngắt đụng vào tay anh. Súng! Luhan vốn thích tìm tòi về súng ống và xe hơi, nên dù là mò mẫm trong bóng tối, vẫn có thể lắp đạn ngon lành. Hình như đây không phải loại súng ngắn thông thường, mà là khẩu Glock-17 của Mĩ, nhanh và nhẹ. Nhưng khẩu súng này có lẽ lâu không được lau chùi tra dầu, nên rất dít. Luhan đã nạp đạn xong, anh nuốt nước bọt, rồi nuốt xuống thêm một ngụm khí lạnh, lên nòng. Luhan tự cắn thật mạnh vào môi mình đến rướm máu. "Roạt"... "ĐOÀNG". Khi tấm mành vừa kéo ra, là một viên đạn lao đi với tốc độ kinh hoàng, cùng âm thanh rợn người vốn chỉ có thể thấy trong phim. Đây không phải là phim, ok? Luhan vừa giết người. Phải, GIẾT NGƯỜI! Chỉ một viên đạn thôi, găm thẳng vào thụy nhãn, một mạng người. Máu...

"Xoạch!", ánh sáng chói mắt rọi vào. Đèn pha ô tô, và một bóng dáng cao gầy quen thuộc, vai rộng chân dài. Cái bóng ấy có lẽ đã biết vị trí của anh, rất nhanh, anh đã nằm trong vòng tay của cái bóng quen thuộc.

-          Sehun ah... Anh... Tên đó... Anh không...

-          Đừng nói nữa, em đưa anh về. – Đứa trẻ này, từ lúc nào mà giọng nói lại trầm ấm điềm tĩnh thế này, từ bao giờ ngữ điệu lại ôn nhu vững chắc như thế này.

Sehun vực Luhan dậy, chưa kịp đứng lên, người anh đã mềm oặt, nếu vòng tay Sehun không kịp đỡ lại, anh đã gục xuống rồi. Đầu óc Luhan nặng nề, chìm xuống biển tiềm thức mụ mị lúc nãy. Sehun à, anh rất mệt, anh có thể ngủ một chút không, nhưng anh sợ, nếu anh ngủ, anh sẽ không dậy nổi nữa. Sehun à, Sehun... Quang cảnh trước mắt Lộc Hàm càng lúc càng thu hẹp, hình ảnh Sehun mờ dần, tiếng gọi "Luhan, không được nhắm mắt" cũng nhỏ dần... Tối đen!


Ánh sáng chói mắt làm Luhan thức giấc Anh khó nhọc mở đôi mắt nặng nề của mình ra. Một khung cảnh màu trắng, vừa quen vừa lạ. Bệnh viện. Vừa lúc đó thì "Cạch!", cửa đẩy vào, một chàng trai cao, hơi gầy, ngũ quan sắc sảo, mắt phượng đượm buồn, mày dày như vẽ, mặt trẻ măng xách một hộp cơm bước vào. 4 mắt vừa mới gặp nhau, chàng trai trẻ đứng sững lại, mắt mở to hết cỡ, hộp đồ trên tay vô thức rơi xuống, thức ăn tung tóe ra sàn. Chàng trai ba chân bốn cẳng quay đầu bỏ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa la; "Bác sĩ! Bác si!".

Chưa đầy 2 phút, phòng bệnh nhỏ chật kín người. Bác sĩ vạch mắt, kiểm tra phản xạ, kiểm tra nhận thức, ý tá đo huyết áp cẩn thận, xong xuôi mới từ từ rút ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại 2 người, một chàng trai khôi ngô đứng thần mặt ra ở cuối giường, một chàng trai mặt mũi quấn băng kín mít nằm chìm trong đống chăn gối bệnh viện, chỉ để lộ đôi mắt nai trong veo và môi hồng như hoa đào. Bệnh nhân dáng người nhỏ khó, nếu không có băng gạc trắng trên mặt, chắc sẽ lẫn luôn vào màu vải kẻ sọc của đồ bệnh viện mất. Luhan nheo mắt nhìn chàng trai rất lâu, nhưng không nói gì. Chàng trai kia thì bối rối, hết nhìn thẳng vào mắt anh, rồi lại nhìn trần nhà, hai bàn tay vò vào nhau trông đến tội nghiệp. Mãi về sau mới có người lên tiếng:

-          Em.. Em xin lỗi...

-          ...

-          Tất cả là do em, nếu không phải vì em sai trước thì anh đã không phải bị như thế này...

-          ...

-          ...

-          Cậu..là ai?

Chàng trai trẻ nghe như sét đánh giữa mùa đông, lập tứcc nhìn thẳng vào mắt Luhan. Đôi mắt trong veo, thuần khiết, và hết sức bình thản. Còn bên kia là một đôi mắt phượng, nhỏ dài và sắc sảo, đau đớn và vụn vỡ ngập tràn trong đáy mắt. Chàng trai trẻ mím môi im lặng, cúi đầu xuống cố nén giọt lệ đang cay xè nơi khóe mắt. Cậu bước từng bước nặng nề đến bên Luhan, nắm lấy tay anh. Hai bàn tay lồng vào nhau rất chặt, các ngón tay khớp nhau như thể chúng sinh ra là để dành cho nhau vậy. Chàng trai im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:

-          Em đã từng hứa... – Giọng nói trầm, khe khẽ vang lên trong phòng bệnh, âm lượng dù có nhỏ, nhưng giọng điệu đầy tin cậy và quả quyết, lại chan chứa ân tình - ... em  sẽ ở bên anh, đồng hành cùng anh, bảo vệ anh, đi theo anh cho đến khi em không còn tồn tại nữa. Dù anh có ra sao, có trở nên già nua hay xấu xí, dù anh có xua đuổi, em vẫn cứ đeo bám anh. Em từng nói sẽ ăn bám anh cả đời, anh cũng đã nhận lời bao nuôi em cả đời. Em đã hứa là em sẽ làm, dù có phải trả giá đắt cỡ mấy em cũng sẽ vẫn làm. Vậy nên bây giờ có thể anh chưa nhớ ra em là ai, hay dù sau này anh vẫn không nhớ được em là ai, cũng không sao hết. Anh chỉ cần biết rằng anh là người của em, luôn có em đi theo anh, không để anh đơn độc là được rồi...

-          Cậu nói xong chưa?

-          ...

-          Lại đây.

Luhan rút tay mình ra khỏi tay chàng trai, ra hiệu cho cậu lại gần. Sehun chậm rãi cúi xuống. Ngón tay Luhan khẽ chạm vào sống mũi cao thẳng, vuốt nhẹ lên hàng lông mày nam tính, lướt nhẹ xuống xương quai hàm thanh tú. Và rất nhanh, bàn tay ôm lấy mặt Sehun, kéo lại gần. Và một nụ hôn. Sehun mở to mắt, nhưng lại nhanh chóng khép lại, chìm trong nụ hôn ngọt ngào quen thuộc đã nhung nhớ bao lâu. Nụ hôn sâu nồng nàn, phải rất lâu sau đó hai người dứt ra được.

-          Em ngốc quá. – Luhan mỉm cười tinh nghịch.

-          Anh đã làm em rất sợ đấy. Ai mà biết được anh sẽ ra sao sau khi tỉnh lại, cũng có thể mất trí nhớ lắm chứ... - Mấy chữ cuối câu nhỏ dần

-          Ngốc ạ! – Luhan siết chặt tay Sehun – Dù anh có mất trí nhớ, thì anh cũng làm sau quên em được. Có lẽ anh sẽ quên mất tên mình, nhưng hình của em đã in sâu lắm rồi, không có cách nào tẩy đi được.

-          À... Em muốn...

Sehun rút tay mình ra khỏi tay Luhan, đứng dậy. Cậu cởi cúc áo sơ mi đồng phục. Một, hai, ba cúc. Luhan đỏ mặt, nín thở. Sehun kéo cổ áo bên trái ra. Chữ Lộc Hàm, viết theo tiếng trung, nét chữ vừa mềm mại vừa cương nghị, màu xanh sẫm nổi bật trên da thịt trắng ngần của một khuôn ngực chưa mấy phát triển nhưng hàm ẩn những nét nam tính đang chờ nảy nở.

-          Em... Em dám...

-          Vì anh, không có gì là em không dám hết – Sehun mỉm cười – Em đã khắc tên anh lên người rồi. Không có cách xóa đi đâu, trừ khi anh đè một cái tên khác lớn hơn lên trên cái tên này, tên con chúng ta chẳng hạn. – Cậu bé cười, đôi mắt cười cong cong như trăng lưỡi liềm, làm Luhan vô thức mỉm cười theo. – Còn nữa, vì anh hay đánh em ở chỗ này, từ này còn dám đánh nữa là anh tự đánh mình đấy.

-          ...

-          ...

-          Sehun, lại đây, ôm anh đi

Sehun trèo lên giường, vòng tay ôm trọn Hannie vào lòng. Nhớ quá rồi... Luhan khẽ dụi đầu vào cổ người yêu, thì thầm:

-          Anh xin lỗi. Là anh nông cạn, là anh sai, nên mới để xảy ra chuyện lớn như vậy. Nhỡ sau này cảnh sát có đến thì...

-          Thì sao?

-          Có thể... anh... sẽ phải đi tù...

-          Vì sao?

-          Anh đã giết... - Câu nói chưa hết đã bị chặn lại bởi một nụ hôn, nhanh, nhưng đủ để nuốt lấy những từ còn lại của Luhan

-          Nai ngốc ạ, anh vô tội, đó là phòng vệ chính đáng.

-          Chắc chứ?

-          Theo điều Mc 12:28b-34 phần SUN-TN31B Luật Bác ái và Theo khoản 1 Điều 15 Bộ luật hình sự, hành động của anh được chấp nhận, và là phòng vệ chính đáng, hơn nữa trường hợp của anh là đặc biệt nguy cấp, đe dọa trực tiếp tới tính mạng.

-          Từ khi nào mà em học giỏi như vậy?

-          Em giận à nha – Oh Sehun, câu trước vừa thao thao bất tuyệt tỏ vẻ rất am hiểu luật pháp, câu sau lập tức hiện nguyên hình đứa trẻ không chịu lớn, phụng phịu – Người ta vì anh mà học hành chăm chỉ, cố gắng thi trường Luật mà anh tạt cho gáo nước như vậy à...

Oh Sehun lại bánh bèo rồi, lại nhão nhoẹt rồi. Mà thôi, trót yêu rồi thì làm thế nào. Nghĩ đến tương lai thì cũng sợ thật đấy, nhưng để sau đi, bây giờ còn bận yêu thương còn không đủ, lo lắng làm gì. Trước hết là chặn cái mồm móm đang càm ràm này lại đã. Chẳng nhớ hôn mê bao lâu nhưng chắc là lâu rồi chưa đánh răng... :)))))))))))))))))))))))


—- END —-

2015-04-04



Fic này Sungmi đã định drop, vì thấy dạo này mình cũng flop quá rồi :v Fic viết từ năm ngoái, nhưng hôm nay vì bị ăn quả lỡ hẹn nên ngồi hoàn thành nốt.

Mình sẽ cố gắng viết tiếp cái fic mình đang đăng dở, cũng viết được khá rồi nhưng chưa up vì chưa hài lòng lắm.

Vừa viết xong up luôn nên có thể sót lỗi beta, ai phát hiện ra cmt xuống dưới để mình edit nhé.

Yêu với cả thương :))))



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro