CHƯƠNG 2: Bệ hạ tiếp kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: mhcutiepie

Kỷ Vân tức khắc sửng sốt, y ở Tế Châu xa xôi, lại không có một chút liên hệ gì với hoàng đế, tại sao lại có thánh chỉ?

Bất quá, hiện tại cũng không phải thời điểm nghĩ cái này, Kỷ Vân vội vàng xốc chăn lên đi ra ngoài tiếp chỉ. Bởi vì thời gian quá hấp tấp, ngay cả giày cũng không kịp xỏ.

"Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Trẫm nghe nói Tế Châu Kỷ Vân học thức uyên bác, học phú ngũ xa, thật đáng thưởng thức. Đặc tuyên Kỷ Vân tức khắc tiến cung diện thánh, không thể chậm trễ!"

"Thảo dân tiếp chỉ ——" Kỷ Vân tiếp chỉ đứng dậy.

Sau khi đọc xong thánh chỉ, thái giám vội vàng đỡ y một phen, "Kỷ tiên sinh xin mau mau đứng lên."

"Xin hỏi công công, bệ hạ lần này triệu ta vào kinh, có tiết lộ ra lý do là gì không?" Kỷ Vân có chút không nghĩ ra, vị hoàng đế này tại sao bỗng nhiên triệu y vào cung?

"Kỷ tiên sinh, việc này không nên hỏi ngài đừng hỏi. Mau mau thu xếp hành lý, cùng tạp gia vào kinh đi." Thái giám cũng là có nhân tính, lời không nên nói hắn một chữ cũng sẽ không nhiều lời.

Thấy hỏi không ra cái gì, Kỷ Vân đành phải thôi, "Thỉnh công công cho thảo dân một chút thời gian, để thảo dân thu xếp đồ đạc lại cùng ngài tiến cung."

"Mấy người các ngươi, mau đi giúp Kỷ tiên sinh thu dọn đồ." Thái giám phân phó cho mấy thị vệ tùy thân.

Mấy thị vệ không nói hai lời, liền đi vào phòng giúp Kỷ Vân phân ưu.

Kỷ Vân vừa định gọi bọn họ lại, há mồm lại nói không ra một câu.

Sau nửa canh giờ, Kỷ Vân liền ngồi trên xe ngựa vào kinh. Sùng An Đế đối với vị phu tử tương lai này của Thái Tử rất là coi trọng, cho nên phái tới mấy chục người, hàng chục xe ngựa vây quanh.

Suốt 10 ngày liền, đoàn người bọn họ lúc này mới tới kinh thành.

"Kỷ tiên sinh, chúng ta đến kinh thành." Thái giám nói.

Nghe vậy, Kỷ Vân lúc này mới xốc xe rèm lên nhìn quanh bốn phía. Mấy ngày nay ngồi xe ngựa, ngồi đến đau eo, y cảm giác toàn thân xương cốt đều tan rã thành từng mảnh.

Dưới chân thiên tử, kinh thành cửa thành tu sửa tráng lệ huy hoàng, mặt trên điêu khắc bích hoạ sinh động như thật, vừa nhìn liền biết đã phí không ít công phu.

"Đây là kinh thành." Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lục Hổ trước mắt sáng ngời, kinh thành so với y tưởng tượng còn muốn phồn hoa hơn.

"Công công, chúng ta tìm cái khách điếm nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, ngày mai hẳn tiến cung đi." Kỷ Vân cảm thấy một đường này phong trần mệt mỏi, thật sự là không nên diện thánh lúc này.

"Kỷ tiên sinh, bệ hạ vội vã muốn gặp người, ngài cũng đừng làm tạp gia khó xử ." Vẻ mặt thái giám khó xử.

Thấy thế, Kỷ Vân cũng không cưỡng cầu nữa, "Vậy được rồi."

"Công tử, ngài có khỏe không?" Lục Hổ thấy chủ tử của mình mặt đầy mệt mỏi, rất là đau lòng.

"Không có việc gì." Kỷ Vân còn chịu đựng được.

"Hoàng đế này cũng thật là, thỉnh người tiến cung còn gấp như vậy. Cũng không cho công tử nghỉ ngơi cho tốt, ngài còn bệnh đây." Lục Hổ vì chủ tử của mình bênh vực kẻ yếu.

Nhưng lời này lại làm thái giám bên ngoài nghe được, thái giám nặng nề mà ho khan một tiếng.

"Lục Hổ!" Kỷ Vân cũng ý thức được hắn nói sai rồi, "Nơi này chính là kinh thành, ta không hy vọng lại nghe thấy ngươi nói loại lời đại nghịch bất đạo này."

Nơi này cùng Tế Châu không giống nhau, Tế Châu núi cao hoàng đế xa, nói cái gì hoàng đế cũng quản không được, nhưng ở kinh thành không cẩn thận nói sai chính là sẽ bỏ mạng.

"Đúng vậy." Lục Hổ cũng biết rõ chính mình nói sai rồi, lập tức không dám nói nữa.

"Trực tiếp tiến cung từ cửa bắc ——" thái giám tổng quản hạ lệnh nói.

Rất nhanh, xe ngựa liền đến cửa hoàng cung. Thái giám móc ra lệnh bài, cửa thủ vệ cho đi, xe ngựa một đường thông suốt mà vào hoàng cung.

Sùng An Đế đang cùng người đánh cờ, một tiểu thái giám nhỏ giọng đi vào bên người hắn, áp tai nói: "Bệ hạ, người đã đến Thừa Càn Cung."

Trên thực tế, thời điểm Kỷ Vân mới vừa bước vào kinh thành, hoàng đế cũng đã nhận được tin tức ngay.

Sùng An Đế rất vui mừng, bỗng chốc đứng dậy chuẩn bị đi nghênh đón. Rốt cuộc cũng tới, cũng không uổng công lão thiên khổ chờ đợi. Chỉ cần có thể trị được cái tên tiểu hỗn đản kia, chờ bao lâu đều đáng giá.

Kỷ Vân vừa đến hoàng cung, Sùng An Đế liền gấp không chờ nổi mà tiếp kiến hắn.

Thời điểm nhìn thấy Kỷ Vân, Sùng An Đế đầu tiên là sửng sốt, có chút kinh ngạc. Vốn dĩ cho rằng chỉ có một người tuổi cao mới có thể đạt được đánh giá như vậy, lại không nghĩ rằng người này tuổi cũng quá trẻ, còn có......Hừm...... Xinh đẹp?

Mặc dù không nên dùng từ "xinh đẹp" để miêu tả một người đàn ông, nhưng Sùng An Đế cảm thấy chỉ có từ này mới có thể diễn tả được hình ảnh của người nam nhân trước mắt.

Trước mặt là Kỷ Vân, người mặc một thân áo choàng màu xanh đen, khí khái cả người đều giấu giếm ở phía dưới áo choàng, làm người khác khó nhìn ra phong tư. Một đầu như thác nước đen trải xuống, càng làm nổi bật vẻ băng cơ ngọc cốt, phong tư yểu điệu.

Lão bắt đầu có chút hối hận khi mang Kỷ Vân từ Tế Châu lên. Không chỉ có như thế, lão còn hoài nghi thực hư về thanh danh cùng trình độ dạy học.

"Ngươi chính là Kỷ Vân?" Sùng An Đế thanh âm nghe không ra hỉ nộ, cả người khí độ không uy tự giận.

"Thảo dân Kỷ Vân, tham kiến bệ hạ ——" Kỷ Vân vội vàng đứng dậy hành lễ.

"Đứng lên đi." Sùng An Đế nói.

Nghe vậy, Kỷ Vân lúc này mới dám đứng dậy.

"Theo ý của ngươi, nhân tài như thế nào thì xứng đáng làm hoàng đế?" Sùng An Đế bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.

Kỷ Vân không biết lão nói lời này là có ý gì, vì thế vội vàng quỳ xuống nói: "Thảo dân không dám vọng nghị quân vương."

*Vọng nghị: ở đây là chỉ bàn bạc, phán xét, nhận xét

"Trẫm cho ngươi vô tội, cứ nói đừng ngại." Sùng An Đế là quyết tâm muốn nghe y trả lời.

Rốt cuộc lão hiện tại đối với Kỷ Vân là cực không tín nhiệm, đối với lời đồn bên ngoài cũng là bán tín bán nghi, điều này làm cho lão làm sao yên tâm đem Thái Tử của mình giao cho y?

Nghe vậy, Kỷ Vân chỉ có thể trả lời đúng sự thật, "Thảo dân cho rằng, trong thời loạn thế phải có một người lãnh đạo, trong thời thịnh thế cũng phải có một người lãnh đạo. Quan hệ đối ngoại và sự hòa bình đã được thiết lập giữa triều đình và các nước khác, càng có Lý tướng quân trấn thủ biên quan, không có dấu hiệu xấu trong thời gian ngắn tới. Nhưng chúng ta không thể ngủ quên trên chiến thắng."

"Trong triều, bá tánh an cư lạc nghiệp, ruộng lúa ngũ cốc được mùa, lại không có đại thiên tai nhân họa, bệ hạ lại chính trực tráng niên, đương thuộc thái bình thịnh thế. Thịnh thế yêu cầu chính là nhân quân, hiện giờ thiên hạ yêu cầu đúng là một người lấy dân vì thiên, rộng lượng đãi nhân, biết dùng người, tòng gián như lưu quân vương."

*"Tòng gián như lưu quân vương" là một thành ngữ trong văn chương Trung Quốc cổ đại, xuất hiện trong truyện "Hồng Lâu Mộng" của Cao Xương. Cụm từ này có ý nghĩa gần tương đương với việc một người tòng gián (người đưa ra ý kiến phản đối) được coi như một vị vua.

Trong truyện "Hồng Lâu Mộng", cụm từ "tòng gián như lưu quân vương" được dùng để miêu tả nhân vật Trạng Trình, một người luôn dũng cảm đưa ra ý kiến phản đối và khuyên nhủ vua chúa, dù phải đối mặt với nguy hiểm và khó khăn. Ý nghĩa của cụm từ là chỉ sự táo bạo và quyết tâm của một người tòng gián trong việc thể hiện sự chính trực và sự trung thực, ngay cả khi đối diện với sự phản đối và rủi ro.

Nghe xong lời này của y, ánh mắt của Sùng An Đế trở nên sắc bén, khí áp quanh mình như thấp xuống, không khí liền khẩn trương lên một chút.

Kỷ Vân không dám ngẩng đầu xem lão, cho nên cũng không biết Sùng An Đế hiện tại đến tột cùng là cái biểu tình như thế nào.

Không khí dần dần áp lực, thời gian một phút một giây mà qua đi. Thực mau, trên trán Kỷ Vân xuất hiện tầng mồ hôi rậm rạp, làm y nhịn không được dùng tay áo xoa xoa, nhưng thở mạnh cũng không dám.

Không biết qua bao lâu, Sùng An Đế bỗng nhiên tàn nhẫn vỗ bờ vai của y một cái, vui mừng nói: "Thực tốt! Đúng là ngươi."

"A?" Kỷ Vân còn không biết đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra, tương lai của chính mình liền bị an bài qua loa như vậy.

"Tới tới tới, Kỷ tiên sinh mau ngồi." Sùng An Đế nắm bờ vai của y, đem y đưa tới trên ghế ngồi xuống.

"Bệ hạ, ngài đây là?" Kỷ Vân hiện tại đầy mặt là dấu chấm hỏi, hoàng đế đến tột cùng là muốn làm gì?

"Kỷ tiên sinh, trẫm cùng ngươi thương lượng chuyện này." Sùng An Đế khoác tay trên vai Kỷ Vân, một bộ dáng anh em tốt.

Sùng An Đế với ngữ khí thương lượng, chính là làm Kỷ Vân thụ sủng nhược kinh, "Bệ hạ mời nói..."

"Trẫm muốn cho ngươi đảm nhiệm làm thầy giáo của Thái Tử." Thời điểm Sùng An Đế nói lời này có chút gian nan, nếu mà lấy cái thanh danh kia của con lão, lão thật sự rất sợ Kỷ Vân cự tuyệt.

Tuy rằng lão là hoàng đế, nhưng cũng không thể ép buộc người khác, bằng không việc này truyền ra có thể sẽ khó nghe.

Kỷ Vân nghe vậy, nháy mắt trước mắt sáng ngời, thật là buồn ngủ liền có người tới đưa gối đầu. Bất quá y cũng không thể biểu hiện ra bộ dáng thực vui mừng, bằng không sẽ dễ dàng bị người hoài nghi là có rắp tâm khác.

Vì thế Kỷ Vân cố ý nhíu mày, giả vờ một bộ dáng thực đắn đo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro