Sóng Biển. Gió. Và Những Cảm Xúc Không Tên [Chap 1], Taeny, Yulsic, Soosun | PG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: niherb@ssvn

SÓNG BIỂN.GIÓ. VÀ NHỮNG CẢM XÚC KHÔNG TÊN.

*Reng*

*Reng*

*Reng*

Xin chàooooo ! Tôi là Fany Fany Tiffany. Hiện giờ tội đang rất bận nên không thể trả lời cuộc gọi của bạn. Hãy để lại tin nhắn sau tiếng bíp và tôi sẽ liên lạc cho bạn sớm nhất có thể. Ngày tốt lành.

*Bíp*

“MiYoung ah ~ Mẹ biết là con đang ở đó. Nhưng không sao cả, hãy cứ tiếp tục giấc ngủ của mình, không cần ngồi dậy nhấc máy đâu con yêu. Mẹ gọi để báo với con rằng ba mẹ rất khoẻ và vẫn đang tận hưởng chuyến du lịch vui vẻ ở California. Nhưng có 1 vấn đề nhỏ thế này, con gái à. Liệu con có thể tới nhà ba mẹ ở trong vài ngày tới được không ? Mẹ quên khuấy rằng ngày mai sẽ có 1 vị khách quen đến ở trọ nhà ta. Chị gái con lại đang ở Nhật Bản với đám bạn thân của mình. Mẹ biết là con không nhẫn tâm để vị khách ấy phải ngủ bên ngoài mà, phải không ? Giúp mẹ nhé. Chị gái con sẽ về sớm thôi và lúc ấy con có thể quay lại Seoul. Hãy nhớ mang theo thật nhiều quần áo ấm, ở đó lúc này khá lạnh đấy. Hãy gọi lại cho mẹ. Yêu con !

*Bíp*

------------------------------------------------

Chap 01

Theme Song

“Vâng ! Con vừa mới đến nơi ạ. Con không thấy phiền đâu ạ, dù sao thời gian này con cũng không đi làm. Vâng ! Cho con gửi lời hỏi thăm cha. Chào mẹ !” – Tiffany nhét vội chiếc điện thoại vào túi quần rồi vặn nắm cửa, kéo lê chiếc vali nặng trịch vào nhà. Đã bao nhiêu lâu rồi cô không được ở trong ngôi nhà này. Nơi đây gần như chẳng có gì thay đổi, vẫn cái không gian ấm cúng năm xưa, đồ vật cũng chẳng hề dịch chuyển, vẫn cứ ở vị trí như 3 năm trước. Bỗng cô bật cười khi nghĩ đến cảnh tượng mẹ cô thì cứ nằng nặc đòi sắp xếp lại đồ vật vì bà yêu thích sự mới lạ, trong khi ba cô thì lại cứng đầu không muốn thay đổi điều gì, và rồi 2 người lại cãi nhau, cuối cùng người chiến thắng vẫn luôn là cha. Đặt chiếc vali xuống đất, Tiffany hít 1 hơi thật sâu để cho lòng ngực tràn đầy cái không khí thoải mái, dễ chịu này. Hm … có gì trong đấy nhỉ, 1 chút vị mặn của biển, 1 chút hương thơm của giàn hoa nở rộ ngoài sân, 1 chút nắng ngày mới và cũng không thiếu cái se lạnh của tiết trời. Phải rồi ! Sao cô không nghĩ đến chuyện quay về đây sớm hơn nhỉ ?

“Yeahhhhhhh !” – Tiffany thích thú hét thật to trong khi chạy vòng vòng quanh nhà như một đứa con nít. Đây có lẽ là quãng thời gian cô cảm thấy hạnh phúc nhất từ khi nhận cái công việc vất vả ở toà soạn và phải đụng mặt với ông sếp khó tính hằng ngày.

“Nấmmmmmmmmmmmmm úuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu “

Tiffany khựng lại, ngước mắt nhìn ra phía cửa nơi giọng nói quen thuộc ấy vang lên.

“Sunn- ?”

“Fanyyyyyyyy” – Chưa để Tiffany hoàn thành câu nói của mình, Sunny đã chạy ùa tới ôm chầm lấy cô bạn của mình.

Tiffany bật cười, ôm lấy cô gái nhỏ người nhằm giúp cô ấy lấy lại bình tĩnh.

“Sunny ~ Sao cậu biết hôm nay tớ về ?”

“Bác gái đã gọi điện thoại cho tớ và nói rằng phải canh chừng cây nấm hậu đậu như cậu đấy.” – Sunny nói gần như hét lên vì vui sướng.

“Thế skin skin bé nhỏ của cậu đâu rồi ?” – Tiffany cũng không giấu được niềm vui khi gặp lại người bạn cũ.

“Đây đây ! Sooyoung chân dài quyến rũ đến rồi “ – Lại 1 lần nữa, Tiffany bị siết chặt bởi cái ôm của Sooyoung.

------------------------------------------

“Sao cậu về mà không nói cho tụi tớ, nếu bác gái không báo thì tụi tớ cũng chẳng biết gì.” – Sunny bĩu môi hờn dỗi khi cả 3 ngồi xuống chiếc ghế salon.

“Xin lỗi ! Vì vội quá nên tớ đã nghĩ về rồi sẽ ghé thăm 2 cậu sau” – Tiffany nở nụ cười ra ý hối lỗi.

“Không sao màaaa ... Thế nói tớ nghe, sao lần này bác lại gọi cậu về gấp như thế ?” – Sunny vui vẻ nói.

“À … Vì mẹ nói có vị khách nào đó sẽ đến ở trọ mà gia đình thì ngoài tớ ra ai cũng đang “bận rộn” với kì nghỉ của mình, nên mẹ mới gọi tớ về đây ở vài ngày.”

“Vài ngày thôi sao ?” – Sooyoung nãy giờ im lặng giờ mới lên tiếng.

“Mẹ nói vài ngày nhưng có lẽ tớ sẽ ở lại lâu hơn để chơi với các cậu.”

“Yeahhhh … Fany ah … tớ yêu cậuuuu “

“Yah ! Choi Sooyoung.” – Sooyoung chồm người tới tính ôm Tiffany vào lòng thì nhận ngay cái liếc sắc đến chết người của Sunny, đành ngậm ngùi ngồi yên.

Tiffany bật cười khúc khích, gặp lại những người bạn cũ là điều mà Tiffany luôn muốn làm trong suốt thời gian vừa qua.

“Vậy Fany à, tối nay hãy ghé qua nhà Yulsic dùng bữa nhé. Hai cậu ấy rất nóng lòng gặp lại cậu, vậy mà cả ngày hôm nay lại bận nên không thể ghé qua được.” – Sunny mỉm cười nhìn Fany tiếp tục nói.

“Được rồi . Vậy gặp lại 2 cậu sau nhé.” – Tiffany đứng dậy tiễn 2 người bạn ra đến tận cửa.

“Có gì thì hãy nói với tớ nhé ! Choi thiếu gia sẽ đến bảo vệ cậu ngay lập tức”

“Okay” – Tiffany vẫy tay chào tạm biệt Sooyoung và Sunny.

----------------------------------------------

Tiffany thả phịch người xuống chiếc giường màu hồng quen thuộc. Căn phòng thật gọn gàng và sạch sẽ, ắt hẳn ngày nào cũng đã có người quét dọn nó, 1 nụ cười vẽ trên môi khi cô nhận ra cha mẹ chưa bao giờ quên đứa con xa nhà từng ấy năm như cô.

Quét dọn ?

“Phải rồi. Mình phải dọn phòng cho vị khách đó ở” – Tiffany lẩm bẩm, bật dậy khỏi giường, chạy vội qua dãy phòng cho thuê.

Nói là nhà trọ nhưng thật chất nhà Tiffany là 1 căn biệt thự rộng lớn. Và nhà cô thì cũng thuộc hàng khá giả chứ không phải khó khăn đến nỗi phải mở nhà trọ để sống qua ngày. Chỉ đơn giản là vì 2 cô con gái trong nhà đều đã chuyển ra ở riêng hết cả, ông bà Hwang không muốn sống cô độc trong ngôi nhà rộng lớn này nên đã quyết định để 1 vài phòng dành cho những vị khách quen thuê. Và tất nhiên những căn phòng cho thuê ấy chẳng khác gì phòng ở những khách sạn năm sao.

Tiffany nhanh nhẹn thay drap giường mới, quét dọn sơ căn phòng mà cô chọn sẽ cho vị khách ở. Từ căn phòng này có thể thấy toàn bộ bãi biển gần nhà cô, Tiffany hy vọng vị khách này sẽ cảm thấy thích thú với điều đó.

30 phút sau

*Bíp*

Tiffany thở phào nhẹ nhõm sau khi quăng hết đống drap giường vào chiếc máy giặt. Quay trở lại phòng mình, cô bắt đầu lấy đồ từ vali và xếp ngay ngắn vào tủ. Do quá mệt mỏi vì phải lái xe hơn 4 tiếng đồng hồ và dọn dẹp phòng, cô ngủ thiếp đi trên giường lúc nào không hay.

8:35 pm .

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tiffany lười nhác mở hé đôi mắt, với tay lấy chiếc điện thoại đang rung không ngừng trên bàn.

“Yeoboseyo?”

“Yah ! Nấm ú ! Cậu đang ở đâu thế ? Sao không qua đây ?” – giọng nói Sunny vang lên từ đầu dây bên kia.

“Xin lỗi, tớ ngủ quên, tớ sẽ sang ngay đây.” – Tiffany vừa nói vừa tiến đến tủ đồ lựa cho mình 1 bộ quần áo mới.

“Vậy đi cẩn thận nhé.” – Dứt lời, Sunny liền tắt máy.

Tiffany nhanh chóng khoác vào mình 1 bộ đồ ấm áp hơn, cô rảo bước dọc theo bờ biển, tiến về phía nhà của Yuri và Jessica.

----------------------------------------------

“Fanyyy ah ~” – Jessica ôm chầm lấy Tiffany ngay khi cánh cửa bật mở.

“Jessie ! Tớ rất nhớ cậu.” – Tiffany vòng tay ôm lại Jessica.

“Còn mình thì sao hả Nấm ú ?” – Cô gái da ngâm bước đến đứng sau lưng Jessica, tinh nghịch nói.

“Lại đây Yul !” – Tiffany nhìn bạn mình, cười khúc khích.

***

“Vậy … công việc của cậu thế nào rồi ?” – Jessica nói, đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn.

“Owwww … Nó là điều tồi tệ nhất trong cuộc đời mình.” – Tiffany than thở trong khi mắt dõi theo Jessica ngồi xuống cạnh mình.

“Vậy sao cậu không bỏ nó và quay về đây ? Cậu hoàn toàn có thể giúp ba mẹ quản lí nhà trọ mà” – Sooyoung lên tiếng.

“Mình … cũng chưa biết nữa” – Tiffany hơi ngập ngừng, dù rất hạnh phúc khi quay về đây nhưng cô vẫn thích cuộc sống náo nhiệt, tất bật ở Seoul, có lẽ nó phù hợp với con người cô hơn.

“Hãy suy nghĩ về điều đó đi nhé, cậu biết là mình luôn được hoan nghênh ở đây mà.” – Sunny cười hiền, nhẹ nắm lấy bàn tay Tiffany.

“Phải đấy nấm ú, nếu không thích việc suốt ngày phải ngồi trông nhà thì cậu hoàn toàn có thể đến quán cà phê của tớ và Sica mà” - Yuri phấn khởi nói.

“Thôi được rồi ! Hãy để cậu ấy suy nghĩ đi, giờ thì chúng ta ăn thôi. Tớ đói lắm rồi” – Jessica gõ gõ đôi đũa vào chiếc chén trước mặt mình nhằm thu hút sự chú ý của mọi người. Tiffany nhìn Jessica với ánh mắt biết ơn, người bạn này luôn hiểu cô và luôn biết nên làm gì giúp cô cảm thấy thoải mái.

Suốt bữa ăn 5 người bạn trò chuyện rất vui vẻ, đã quá lâu từ khi họ có thể ngồi cùng nhau như thế này. Đã hơn 10 giờ, Sooyoung và Sunny đã ra về trước vì sáng mai họ phải dậy sớm, Yuri thì đã ngủ trước vì quá mệt, chỉ còn lại Tiffany và Jessica trong căn phòng khách.

***

“Cậu và Yuri có vẻ tiến triển ghê nhỉ ?” – Tiffany lên tiếng chòng ghẹo rồi nhấm nháp ngụm cà phê.

“Đó là chuyện hiển nhiên thôi mà. Chúng tớ đã quen nhau từ khi còn đi học. Thế còn cậu, sao đến giờ vẫn 1 mình thế này ? “ Jessica tựa đầu vào thành ghế, thật sự cô đã quá mệt mỏi khi cả ngày phải ở ngoài quán cà phê, mắt cô cứ híp lại với nhau, nhưng vì người bạn lâu ngày không gặp này mà công chúa của chúng ta đang phải nổ lực chiến đấu với cơn buồn ngủ.

“Nhìn cậu kìa, mắt mở không ra rồi. Thôi ! Cũng trể rồi, tớ về luôn đây.” Tiffany mỉm cười, đặt tách cà phê xuống rồi đứng dậy.

“Xin lỗi cậu. Nhưng thật sự là hôm nay tớ rất mệt.” – Jessica nắm lấy tay Tiffany khi cả 2 ra đến cửa.

“Không sao ! Tớ hiểu mà . Cảm ơn về bữa ăn. Trình độ nấu ăn của cậu đã cao hơn rồi đấy” – Tiffany cười khúc khích.

“Cảm ơn cậu. Cậu có chắc là muốn ngủ 1 mình ở nhà cậu không ? Nguy hiểm lắm đấy. Cậu có thể ngủ lại đây nếu muốn.” – Jessica lo lắng hỏi.

“Yah ! Cậu cư xử cứ như tớ là người lạ mới đến đây vậy. Tớ quá rành nơi này mà. Thôi ! Vào trong đi” – Tiffany vẫy tay chào Jessica rồi quay lưng bước đi.

Sóng biển vỗ mạnh vào bờ cát, thuỷ triều đã dâng cao, Tiffany cố bước thật nhanh về ngôi nhà ấm cúng của mình. Dù đã khoác chiếc áo khá dày , nhưng cô vẫn không khỏi rùng mình vì cái giá rét về đêm.

Thấp thoáng thấy ánh đèn, cô khẽ mỉm cười khi nghỉ đến việc sẽ trùm lên mình chiếc chăn ấm áp và đánh 1 giấc thật ngon. Bước từng bước thật dài, bỗng cô khựng lại, có ai đó đang ở trước cửa nhà cô.

Rụt rè tiến lại gần bóng đen đang ngồi thu gối, cô cảm thấy yên tâm hơn khi phát hiện đấy là 1 cô gái. Cô ấy có lẽ đã ngủ quên vì quá mệt và lạnh, Tiffany chầm chậm cuối thấp người, lay nhẹ vai người con gái. Cô gái cau mày, cố gắng xác định lại tầm nhìn, nhận thấy có người đang nhìn mình, cô vội vàng đứng dậy, cuối đầu chào cô gái ấy.

“Xin chào” – Tiffany cũng vội vàng cuối chào đáp lễ người kia.

“Xin lỗi nhưng … cô tìm ai vậy ạ ?” Tiffany tiếp tục.

Cô gái lạ ngẩng đầu, bối rối khi nghĩ tới việc mình ngủ quên trước cửa nhà người khác, cô vội lên tiếng:

“À … tôi muốn tìm chủ ngôi nhà này. Cô biết 2 ông bà Hwang chứ ?”

“Vâng … Đó là cha mẹ của tôi. Vậy … chẳng lẽ cô là vị khách mà mẹ nói đến ?” – Tiffany thốt lên đầy ngạc nhiên.

“T-tôi cũng không biết. Tôi thường đến ở đây vào thời điểm này.” – Cô gái lạ lúng túng nói.

“Vậy là cô rồi. Chúng ta vào nhà trước đi. Đứng ngoài này lạnh lắm. Mà cô tên gì vậy ? Tôi là Tiffany Hwang ?” – Tiffany vội bấm nút mở cánh cửa.

“Taeyeon, Kim Taeyeon. Rất vui được gặp cô.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro