Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào cả nhà :))) tui đã quay lại. Nhưng lần này là Song Huyền không phải Hoa Liên nhóe, Hoa Liên phải từ từ, chưa kiếm ra cái H nào hót hòn họt hết. 

Đây là bản mình edit nha, QT mình lấy từ  bạn fujjiwarahana97 trên wattpad í

Rồi quất truyện đi :)))

-----------------------//---------------------

Sư Thanh Huyền lúc say rượu tự nhiên lời nói ra cũng nhiều hơn so với bình thường, chốc biến nam chốc biến nữ liên tục. Y đem hết những chuyện cũ năm xưa ai ai cũng biết lải nhải một hồi, đến cuối cùng chuyển sang nói về chuyện lúc nhỏ của bản thân. Hạ Huyền biết rất ít về chuyện này, hắn mặt không để lộ biểu tình, giơ tay rót đầy chén rượu, tùy ý để Sư Thanh Huyền vừa uống vừa nói.

"Ha ha, Minh huynh ngươi không biết đâu, ta lúc nhỏ thật ra vẫn luôn giả làm cô nương gia. Mặc váy, tết tóc. Ca ca ta rất khéo, mỗi lần đều trang điểm cho ta rất đẹp. Ừm... Nghe nói lúc đó nhà ta coi ta là nữ nhi để nuôi dưỡng ? Không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ được nhiêu đó vấn đề dọa người này thôi." Sư Thanh Huyền nói xong, cuối cùng chịu không nổi nữa, mí mắt nửa ngày cũng không nhấc lên được. Cảm giác say rượu cùng buồn ngủ đồng loạt xông tới, làm Sư Thanh Huyền nhất thời có chút hoa mắt chóng mặt, xoay mồng mồng. 

Vì thế y duỗi tay nắm lấy Hạ Huyền. Hạ Huyền từ đâu đến cuối vẫn ngồi ở vị trí kia không nhúc nhích, như một bức tượng. Mặc kệ tay áo bị con ma men nắm lấy Hạ Huyền cũng không hạ bất kì một ánh mắt nào lên trên người Sư Thanh Huyền, vẫn đăm đăm nhìn mặt đất, không quan tâm y nắm lấy tay áo xoắn qua xoắn lại, cuối cùng gục đầu vào lòng ngực Hạ Huyền.

Hạ Huyền : Thật phiền phức. Còn chưa mở miệng than phiền, một cỗ mùi rượu xông thẳng lên mũi hắn, Hạ Huyền cuối đầu thấy hai mắt lờ đờ của Sư Thanh Huyền ngập trong men say, mặt mũi ửng hồng nhìn hắn, nửa ngày mới phun ra một câu : "Ca, ta đau đầu."

Hạ Huyền trực tiếp đứng dậy, Sư Thanh Huyền mất đi điểm tựa, ngã xuống đầu đập lên ván gỗ một cái cốc. Có thể là bị đụng tới bất tỉnh, nửa ngày cũng không thấy y có phản ứng gì. Hạ Huyền thầm nghĩ ai là ca ngươi? Nhưng rốt cuộc cũng đỡ Sư Thanh Huyền dậy, nhìn khắp bốn phía, không có chỗ nào để ngủ được. 

Ta trước đó đã nói nếu uống say sẽ không mang ngươi về. Hạ Huyền nghĩ, xốc Sư Thanh Huyền đang dần trượt xuống ôm lên. Lúc này đêm khuya trên phố không một bóng người, chỉ có hai người bọn họ,  hắn nhìn một vài nhà cửa xung quanh, tất cả đều đã sớm tắt đèn, ẩn mình trong bóng đêm. 

Trí nhớ Hạ Huyền rất tốt, ban ngày đi tửu lâu đã thấy qua một vài khách điếm. Nửa ôm nửa kéo Sư Thanh Huyền vào một khách điếm, tiểu nhị còn đang buồn ngủ ngáp một cái nhìn thấy một cặp nam nữ đi vào, liền nói : "Khách quan chỗ chúng ta chỉ còn một phòng."

"Vậy một gian phòng ..." Hạ Huyền vốn không thích biến nữ, trầm mặt, giơ tay bắt lấy cánh tay Sư Thanh Huyền ý định nắm lấy cánh tay tiểu nhị đòi bao toàn bộ khách điếm. "Một gian."

"A được rồi, khách quan mời." Tiểu nhị vừa nói vừa mở cửa, đi trước hai người thắp đèn trong phòng. Hạ Huyền đi sau thuận tay đem cửa đóng lại, ôm ngang Sư Thanh Huyền lên, bước chân nhẹ nhàng theo tiểu nhị vào phòng trống. 

Tiểu nhị nọ vừa thắp đèn xong, xoay người liền thấy trong ngực Hạ Huyền ôm một người. Người nọ mặt chôn trước ngực Hạ Huyền, tóc dài hỗn độn, lộ ra một đoạn cánh tay so với nữ nhân bình thường còn trắng hơn. Hiện tại nữ tử thật là lợi hại, đều có thể bế được nam nhân a! Tiểu nhị thầm nói trong lòng, giương mắt lên liền thấy sắc mặt khó coi của Hạ Huyền nhìn hắn, tay run run thiếu chút nữa bị ánh nến đốt phỏng đầu ngón tay. Đầu óc hắn nhất thời thanh tỉnh, vội vàng thu hồi tầm mắt, thấp đầu chuồn ra khỏi phòng. 

Cánh cửa khép lại, gió lạnh len vào phòng cũng tản ra. 

Hạ Huyền không chút khách khí đem người ném lên giường, ánh nến cũng theo đó lay động, suýt nữa tắt. Sư Thanh Huyền nằm trên giường kêu hừ hừ, ôm chăn xoay người nằm nghiêng, đưa lưng về phía Hạ Huyền, ngủ. Hạ Huyền lùi lại ba bước, biến trở về nam thể, nhưng trên người vẫn vận váy dài của nữ nhân. Phức tạp nhìn Sư Thanh Huyền, hắn hiện tại chỉ cần cầm lấy một con dao, tùy tiện đâm một cái là cũng có thể thọc chết Sư Thanh Huyền. 

Đương nhiên cũng chỉ là nghĩ thôi. 

Hắn đi lên phía trước, ngồi ở mép giường. Mượn ánh nến mờ nhạt trong phòng, nhìn thấy cái tráng đỏ bừng của Sư Thanh Huyền, còn có chút bầm. Phong Sư Thanh Huyền từ nhỏ sống trong nhung lụa, chính là tùy tiện va chạm nhẹ một cái cũng có thể để lại một mảng đỏ. 

Hạ Huyền thể chất thiên hàn, có thể là do hắn cắn nuốt quá nhiều thủy quỷ, hoặc cũng có thể do bản thân hắn là quỷ. Hắn nâng một bàn tay phủ lên trán Sư Thanh Huyền, nhiệt độ nóng bỏng đối lập hoàn toàn truyền đến từ nơi hai người tiếp xúc, một đường hun nóng đến tâm hắn, làm hắn có chút run rẩy. 

"Ưm, Minh huynh" Sư Thanh Huyền hé mắt, kêu một tiếng. 

------Hạ Huyền-----

Hai tiếng gọi cùng lúc phát ra, bất đồng chính là, tiếng sau ngập tràn một cỗ oán niệm. Hạ Huyền xoay đầu lại, theo bản năng che chở trước người Sư Thanh Huyền. Trước mặt hắn, bốn đạo quỷ ảnh xuất hiện, chết tương thê thảm, mục hàm huyết lệ. Trong miệng rít gào âm thanh thuộc về lệ quỷ, dần dần phát ra từng tiếng rõ ràng. 

 -------Hạ Huyền--------- Hạ Huyền-----Hạ Huyền----------Ngươi rõ ràng là Hạ Huyền a.

Khuôn mặt bọn họ đều quen thuộc là thân nhân hắn, lúc trước đều bị bạch thoại chân tiên hại chết. Cảm giác tâm nóng trong người trước đó đều tan đi, trong phòng lâm vào tĩnh mịch. Hạ Huyền thu hồi tay, nhìn ánh lửa duy nhất trong phòng đến xuất thần. 

Ở sau lưng hắn, nơi không bị ánh nến chiếu đến, bốn quỷ co rúm ở cái bóng của hắn, vươn tay kéo lấy cánh tay, ngọn tóc hắn, góc tay áo của hắn. Mỗi một lần đều nhắc nhở: Ngươi là Hạ Huyền, không phải Địa sư Minh Nghi. 

Thần quan thường có tâm ma, mà Hạ Huyền có không phải tâm ma, chỉ là nuốt Bạch Thoại Chân Tiên sau sinh ra chấp niệm. 

Thủy Sư Vô Độ chết, chết trong tay Hạ Huyền !

Nhưng đệ đệ hắn, Sư Thanh Huyền...

"Minh huynh là Minh Nghi!" Sư Thành Huyền vẫn đang mềm mại nằm yên trên giường đột nhiên hô lớn, Hạ Huyền nhìn về phía y, trên mặt mang theo sát ý rõ ràng cùng không vui. Sư Thanh Huyền lại không để ý tới, cầm lấy cái tay thả xuống của Hạ Huyền đặt lại trên trán, đô đô reo lên: "Như vậy thoải mái"

"Ngu xuẩn." Hạ Huyền thấp giọng mắng, một chút nhiệt tàn dư ở trong lòng khẽ xúc động, hắn áp chế cổ tay Sư Thanh Huyền, cúi đầu hôn xuống cánh môi ẩm ướt. Sư Thanh Huyền ngâm khẽ một tiếng, thành thật phát ra tiếng rên rỉ, một chút giãy giụa cũng không có. 

Say đến hồ đồ, thần trí chẳng còn, lại không biết Hạ Huyền là đang làm gì, chỉ biết Hạ Huyền nắm chặt tay y thật đau, y thì lại không thở được. Hấp hối duỗi chân lung tung, quay đầu muốn tránh đi nụ hôn này. 

Hạ Huyền từng chút một, nhẹ nhàng phủ lên cánh môi kia, tinh tế liếm hôn. Sư Thanh Huyền phối hợp mở khớp hàm, tùy ý để Hạ Huyền dây dưa đầu lưỡi mềm mại của hắn, khuấy đảo nước bọt trong miệng. 

Nụ hôn kéo dài đến mức đầu lưỡi tê rần, Sư Thanh Huyền duỗi cánh tay ôm lấy cổ Hạ Huyền, bị hôn đến thở dốc không ngừng. Hạ Huyền hôn đủ rồi mới chịu buông y, cởi bở đai lưng Sư Thanh Huyền, từng bước cởi ngoại bào của y, một lớp áo trong cùng cũng không để lại. 

Ngươi dùng mệnh cách của ta, cũng nên bồi thường ta một chút. 

Những quỷ ảnh kia không biết đã biến mất từ lúc nào, Hạ Huyền cũng không muốn biết, cũng không nghĩ đến. Tầm mắt hắn gắt gao đặt ở trên cơ thể trần trụi của Sư Thanh Huyền, trên lồng ngực phập phồng của y. Sư Vô Độ yêu thương đệ đệ của hắn như thế, một chút cũng không cho Sư Thanh Huyền chịu khổ, chính vì vậy, Sư Thanh Huyền toàn thân trên dưới đều không tì vết,  không một chút thương tổn. Cơ thể nõn nà như ngọc đầy mị hoặc mê hoặc nhân tâm, hai đầu vú trước ngực phấn nộn, còn có cặp mắt từ trước đến giờ đều mang theo ý cười, lúc này đang ngập tràn hơi nước, nhìn hắn....... chỉ nhìn hắn, Hạ Huyền. 

Ngươi nhiều bằng hữu như vậy, ai cũng có thể trở thành bằng hữu tốt nhất, bao nhiêu cũng không đủ. "Ta muốn ngươi không quên được ta, chỉ nhớ rõ ta." Một câu cuối cùng Hạ Huyền mới nói ra, dục vọng chiếm hữu hoàn toàn không cách nào nén lại được. Biết là sai lầm, biết là không nên tồn tại loại cảm xúc này, nhưng Hạ Huyền nào có thể nhẹ nhàng vứt bỏ lại được những thứ này. 

Sư Thanh Huyền, ta không muốn nhìn ngươi đối với người khác cười, ta không muốn nhìn ngươi làm bằng hữu với người khác. Ngươi nếu là phong, đáng lẽ chỉ nên làm một cơn gió xuân, lặng lẽ thổi qua cũng sẽ không trở lại. Thế mà cố tình lại thổi đến lòng ta, làm ta khó quên.  

Hắn cuối đầu đặt từng nụ hôn nhỏ vụn lên thân thể trần trụi trước mặt. Cảm giác này có chút mới lạ, trong khoái cảm tê dại còn mang theo một chút ý tứ khó nhịn. Sư Thanh Huyền chưa gặp phải loại kích thích này bao giờ, cắn chặt cánh môi không kêu một tiếng, cuối cùng thật sự bị trêu chọc bất kham, ngẫu nhiên phát ra vài tiếng nức nở thở dốc cùng rên rỉ mà bản thân không hay biết. 

Hạ Huyền cắn một bên đầu vú, liếm mút, đầu lưỡi đảo một vòng quanh nhũ tiêm. Sư Thanh Huyền mơ mơ màng màng cảm thấy thoải mái, theo bản năng ưỡn ngực đẩy sâu vào trong miệng Hạ Huyền. Hạ Huyền một tay bên kia xoa nắn đầu vú đã sưng đỏ, tay còn lại đem nội khố cuối cùng trên người y cởi ra, hạ thể bán cương bởi vì khoái cảm mà tràn ra một chút dịch trắng. 

Sư Thanh Huyền ngày thường tuy khắp nơi du ngoạn uống rượu mua vui, nhưng về vấn về giao hoan (làm tình) lại biết rất ít, càng đừng nói tự đọc qua sách. Bùi Minh tuy ở phương diện này là cao thủ, nhưng có Sư Vộ Độ bên cạnh nhìn chằm chằm, làm sao dám bàn luận chuyện này với Sư Thanh Huyền ? Chính là vì vậy, Sư Thanh Huyền tuy đã làm thần quan thượng thiên đình mấy trăm năm vẫn là rất non. 

Hiện tại bị Hạ Huyền khiêu khích, một thân ngây ngô không dấu đi đâu được

Hạ Huyền so với Sư Thanh Huyền sinh ra sớm hơn, trải đời cũng nhiều hơn y, tự nhiên biết rõ ràng Sư Thanh Huyền đang muốn được âu yếm nhiều hơn nữa. Trong lòng cũng biết Sư Thanh Huyền có khả năng không thích ứng việc này, cường độ vuốt ve dương vật trên tay cũng nhẹ nhàng mà chậm chạp hơn. Sư Thanh Huyền hai mắt mê li bỗng nhiên trừng lớn mở to, nhìn đến nữ trang trên người Hạ Huyền chưa được cởi ra, cánh môi giật giật, đại kinh thất sắc nói : "Minh huynh ! Quần áo ngươi mặt thật khó coi!!!"

:)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro