13. Bạn trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa vặn chuông vào học vang, Quý Bạch đẩy Từ Hạo làm hắn chuyển qua đi học.

Quay đầu nhìn phía Hạ Trầm, nhìn hắn nửa tựa lưng vào ghế ngồi, tầm mắt dừng một điểm ở trên bàn, xem không cảm xúc.

Kiếp trước đã cùng hắn bên người mười năm, Quý Bạch liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được cảm xúc hắn không tốt.

Phản ứng đầu tiên chính là hắn nghe lọt được Từ Hạo vừa rồi nói loạn lung tung, hiểu lầm cậu cùng Trần An Nhiên có quan hệ, Quý Bạch trong lòng căng thẳng, vội vàng tiến đến Hạ Trầm trước mặt, đè thấp thanh âm mở miệng nói: "Anh đừng hiểu lầm a, vừa rồi Từ Hạo đều là nói bừa ——"

Sợ bị những người khác nghe được, Quý Bạch thanh âm rất nhỏ.

Nhưng lại sợ Hạ Trầm không tin lời cậu nói, một đôi mắt tràn ngập khẩn trương.

Nói thực ra, tính tiến lên thế kia mười năm, cậu rời trường học đã lâu lắm rồi, ấn tượng đối với Trần An Nhiên đã mơ hồ đến không thể mơ hồ hơn, không nhớ rõ diện mạo, chỉ có thể nhớ lại bọn họ tựa hồ là tham gia quá cùng cái huấn luyện ban...

"Em thật sự không thích cô ấy, em cũng không nghĩ sẽ tham gia tiệc tối mừng người mới hoạt động."

Quý Bạch do dự một chút, nhìn Hạ Trầm nhẹ giọng nói: "Anh đừng không cao hứng a ——"

Hạ Trầm nhìn về phía cậu, con ngươi đen nhánh nhìn không ra cảm xúc, chỉ cảm thấy thâm thúy lợi hại, như là có thể đem người bao phủ.

"Anh không hiểu lầm."

Nghe hắn nói như vậy, Quý Bạch nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị Hạ Trầm đánh gãy.

"Em có hay không cảm thấy anh quá nhiều chuyện?" Hạ Trầm dừng một chút, thẳng tắp mà nhìn đôi mắt Quý Bạch, vẻ mặt của hắn quá mức bình tĩnh, nhưng tận sâu bên trong, lại như là ấp ủ sóng gió mãnh liệt sóng triều, đen tối làm Quý Bạch trong lòng hơi hơi khẩn trương.

Lĩnh hội được Hạ Trầm đang nói cái gì, Quý Bạch theo bản năng lắc đầu, "Như thế nào sẽ." Kiếp trước đã bên cạnh hắn mười năm, gặp qua hắn cố chấp hung ác nham hiểm mặt nào cũng không thiếu, không có sợ hãi, chỉ có đau lòng.

Hạ Trầm lăn lộn hầu kết vài cái, tựa hồ là muốn nói cái gì, rồi lại cuối cùng nói cái gì cũng chưa nói.

"Em sẽ không cao hứng, cũng đồng nghĩa với việc em để ý anh, có phải hay không?" Quý Bạch thật cẩn thận mà tiến đến trước mặt Hạ Trầm, nhẹ giọng nói: "Người khác em khả năng sẽ cảm thấy phiền, nhưng là anh thì sẽ không a... Bạn trai."

Ba chữ cuối cùng, Quý Bạch nói có hơi không thể nghe thấy.

Nói xong lúc sau, mặt cậu từ lỗ tai hồng tới cổ, ho khan một tiếng, nhanh tay cầm lấy cuốn sách trên bàn làm bộ như không có việc gì nghe giảng bài.

Hạ Trầm nghe câu nói lúc sau, như là ngây ngẩn cả người, hắn trong nháy mắt thất thố, lại thực mau khôi phục bình thường.

Một lát, hắn nhấp nhấp môi mỏng, nhìn phía Quý Bạch.

"Anh vừa rồi... Kỳ thật rất muốn bóp cổ Từ Hạo, sau đó đem cậu ta quăng ra ngoài."

lúc nói lời này, khóe miệng Hạ Trầm mang theo nụ cười, ý cười lại không đạt đáy mắt, nhìn vào làm người có chút mạc danh rét run, hắn nhìn Quý Bạch, bình tĩnh giống như là đang nói chuyện của người khác.

"Quý Bạch."

"Anh là người điên."

Hạ Trầm nhẹ giọng nói, "Vừa rồi bất quá là một câu nói vui đùa, anh cũng đã cơ hồ không khống chế được chính mình."

Nhìn đôi mắt Quý Bạch, Hạ Trầm nhịn không được có chút hoảng hốt, hắn cong cong môi, nhẹ nhàng mà cười, kỳ thật hắn không chuẩn bị cùng Quý Bạch nói những lời này, hoặc là nói, hắn vẫn luôn đều liều mạng mà, luôn ở trước mặt Quý Bạch biểu hiện ra mặt tốt chính mình.

Hắn không hy vọng Quý Bạch giống người khác giống nhau sợ hãi hắn, rời xa hắn.

Nhưng không biết trong nháy mắt kia suy nghĩ cái gì, hắn thế nhưng liền nói như vậy, Hạ Trầm yên lặng nhìn đôi mắt Quý Bạch, nhẹ giọng nói: "Về sau khả năng sẽ phát sinh càng nhiều sự tình càng nghiêm trọng."

"Nếu có người thích em, hoặc là có người dám cùng em ở bên nhau."

"Quý Bạch, em biết anh sẽ làm ra sự tình gì sao?"

Quý Bạch ngơ ngẩn.

Cậu có chút ngơ ngác mà nhìn Hạ Trầm, sau một lúc lâu không biết nên nói cái gì mới tốt.

Có lẽ người khác không rõ Hạ Trầm vì cái gì sẽ nói như vậy, nhưng cậu lại hiểu hắn.

Quý Bạch trong lòng chua xót, nổi lên một cổ chua xót khó có thể miêu tả, cậu há miệng thở dốc muốn nói cái gì, rồi lại không biết nên nói cái gì.

Hạ Trầm sợ hãi sẽ xúc phạm tới cậu, lại hoặc là, hắn sợ hãi có một ngày chính mình thấy được cậu cố chấp hung ác nham hiểm một mực mà kháng cự hắn.

Cho nên ở hắn phía trước, trước một bước đem chính mình mổ ra, dùng phương thức trực tiếp nhất xong xuôi, đem hắn đen tối nhất một mặt mở ra cho cậu xem.


Hắn Hạ Trầm a.

Nhìn Quý Bạch bộ dáng  trầm mặc không nói, tâm Hạ Trầm một chút một chút mà chìm xuống, ánh mắt đen nhánh càng thêm ủ dột.

Hạ Trầm nhẹ nhàng mà cười cười, ý cười chưa đạt đáy mắt, "Quý Bạch, anh là nói thật, nếu có những người khác muốn cùng em ở bên nhau, anh nhất định sẽ giết hắn."

Hạ Trầm dừng một chút, nâng lên tay tới nhẹ nhàng xoa xoa đầu tóc Quý Bạch, "Em nếu sợ hãi, thì cũng là chuyện bình thường."

"Ai nói em sợ hãi!?" Quý Bạch nhanh chóng phản bác, cậu đè thấp thanh âm sau đó nhìn Hạ Trầm liếc mắt một cái, ở phía dưới bàn sờ soạng nắm lấy tay hắn, nhéo nhéo trừng phạt xong mới mở miệng nói: "Em không cùng người khác ở bên nhau."

"Anh mới không phải kẻ điên."

Quý Bạch nhấp nhấp môi, "Anh là bạn trai em."

"Em không hối hận, anh cũng đừng hối hận." Liên tiếp nói xuống dưới, vành tai Quý Bạch hơi hơi đỏ, tuy rằng biết nói chuyện thanh âm rất nhỏ, tuyệt đối sẽ không bị những người khác nghe được, nhưng tim lại đập rất nhanh.

Ầm một tiếng.

Hạ Trầm đẩy bàn ra đứng dậy.

Trong phòng học tất cả mọi người nhìn phía hắn, sườn mặt hắn hình dáng căng chặt, tuy rằng thấy không rõ biểu tình, nhưng khí tràng lãnh ngạnh lại sắc bén lại làm toàn lớp đều an tĩnh lại.

Trên đài giảng bài giáo viên tiếng Anh xoay người lại lúc sau hơi giật mình mà buông sách xuống, nhẹ giọng hỏi: "Hạ đồng học, em là có cái gì yêu cầu sao?"

"Em có điểm không thoải mái, muốn đi phòng y tế."

Giáo viên tiếng Anh nhìn hắn hoàn toàn không giống thân thể không thoải mái, lại cũng không dám nói thêm cái gì, cứng đờ gật gật đầu, ý bảo hắn đi.

Hạ Trầm ánh mắt dừng ở trên người Quý Bạch, thanh âm nặng nề, nghe không ra cảm xúc: "Em muốn ngồi cùng bàn bồi em cùng đi."

Giáo viên tiếng Anh: ".... Nga nga tốt, kia Quý Bạch em bồi cùng đi đi."

Hạ Trầm đi ở phía trước, Quý Bạch theo ở phía sau.

Hạ Trầm đi thực mau, đầu óc Quý Bạch có chút choáng váng, không biết hắn rốt cuộc là muốn đi đâu.

Mãi cho đến phát hiện con đường này là đường về ký túc xá, Quý Bạch nhịn không được ở phía sau kêu hắn: "Hạ Trầm, hiện tại về ký túc xá làm gì a?"

Hạ Trầm không trả lời.

Lôi kéo Quý Bạch một đường đi đến ký túc xá, đóng cửa, sau đó đem người áp lên tường phòng kí túc.

Dựa vào ưu thế chiều cao, cúi người, kéo gần khoảng cách với Quý Bạch, mãi cho đến khi cách Quý Bạch chỉ có hai centimet mới dừng lại.

Thanh âm khàn khàn, mang theo một chút khó có thể ức chế dục vọng cùng xúc động, hắn nhìn đôi mắt Quý Bạch hắc bạch phân minh: "Lại kêu một lần."

Quý Bạch: "... Cái gì?"

Hạ Trầm hầu kết hơi hơi lăn lộn, thanh âm càng khàn khàn mê người: "Bạn trai, lại kêu một tiếng."

Oanh mà một chút, Quý Bạch mặt nháy mắt đỏ bừng.

"Quý Bạch, lại kêu một lần." Hạ Trầm nhìn Quý Bạch, hai người đứng sát nhau, gần đến cơ hồ có thể cảm thụ hô hấp lẫn nhau, con ngươi hắn đen nhánh như là bốc cháy, mang theo cường thế không cho phép cự tuyệt cùng dục vọng chiến hữu khiến lòng run sợ.

Quý Bạch tim đập đến càng nhanh, cậu giọng nói có chút ách, nhấp nhấp môi lúc sau, mặt đỏ lên, sau một lúc lâu do dự mới mở miệng kêu: "Bạn trai ——"

Hạ Trầm ừ một tiếng.

Con ngươi lửa đốt càng thêm cực nóng.

Hắn hít sâu một hơi, sau đó nhìn đôi mắt Quý Bạch, đè thấp thanh âm hỏi: "Em vừa rồi lời nói, là thật sao?"

Quý Bạch vội vàng gật đầu.

"Chẳng sợ anh điên lên thực đáng sợ, em cũng sẽ không hối hận, đúng không?"

Nắm lấy Hạ Trầm tay, Quý Bạch lại một lần gật đầu: "Là, em không hối hận."

Hạ Trầm nhẹ nhàng gật đầu, sau một lát, con ngươi ánh lửa càng thêm năng người, ánh mắt hắn ở trên cánh môi Quý Bạch, thanh âm càng thêm khàn khàn: "Bạn trai muốn hôn em, có thể chứ?"

Tác giả có lời muốn nói: A ** không cho phép đổi mới ngày đầu tiên...

_____________________________________________________

Đi thư viện học mà phải ăn comcho nên lôi máy ra dịch cho đỡ tức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro