Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu sắp tức chết mất thôi, hai anh em còn định qua mặt bảo vệ mà đi vào, nhưng Nghiêm Tiểu Tiểu ngăn cản.

"Tụi mình sẽ biểu diễn ở ngoài này." Nghiêm Tiểu Tiểu nói với hai người họ, đã đến đây, bằng mọi giá phải hát được một ca khúc, có người xem thì có, không có cũng không sao. Tuy cậu biết rõ không thể đoạt lấy cúp quán quân, cũng sẽ không lấy được tiền thưởng, nhưng cậu không muốn nhanh chóng bỏ cuộc như thế.

"Tiểu Tiểu...." Anh em nhà Thiệu khuyên người yêu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vô cùng kiên định của cậu, câu nói "hãy bỏ cuộc" lập tức bị nuốt trở vào trong.

"Được, em muốn thế nào thì như thế ấy, tụi anh sẽ luôn ủng hộ em." Thiệu Đại Hổ nhìn bé con mỉm cười, kệ đi, đều theo em ấy, miễn em ấy vui là được.

Thiệu Tiểu Hổ gật đầu, hắn cũng nghĩ giống anh trai, chỉ cần bé con vui vẻ, cho dù có bắt hắn làm cái gì, hắn cũng đều cao hứng phối hợp.

"Có điều tụi mình không có nhạc cụ, diễn bằng cách nào bây giờ?" Thiệu Đại Hổ nhíu mày kiếm, nếu đã làm thì phải làm cho trót.

Nghiêm Tiểu Tiểu cũng phân vân, cũng may Thiệu Tiểu Hổ nghĩ ra một ý, nói: "Lúc chạy đến đây, anh có thấy một nhà có trưng bày rất nhiều nhạc cụ, tụi mình có thể đến đó mượn, hoặc là mua."

"Được, đi thôi." Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xán lạn lộ ra lúm đồng tiền, Nghiêm Tiểu Tiểu mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ, cùng hai bạn trai chạy đến căn nhà đó mượn nhạc cụ.

Chạy nhanh đến nơi, bọn cậu gặp lại người tài xế anh Lý, bọn cậu trình bày ý tưởng biểu diễn bên ngoài sân vận động Paul cho anh Lý nghe. Anh Lý cực kỳ ủng hộ, hắn cực kỳ cảm động và bội phục nhóc con Nghiêm Tiểu Tiểu không biết chịu thua là gì.

Thuê micro, guitar, bass và trống, sau đó chạy đến sân vận động Paul. Bên ngoài không có gì ngăn cản, cũng nhờ anh Lý sau khi nghe Nghiêm Tiểu Tiểu trình bày đã chuẩn bị tốt cho bọn cậu, dưới đề nghị của hắn, bọn cậu lên đứng trên xe bánh mỳ của anh Lý, có như vậy ca hát mới khí thế, tiện thể quan sát những tên bảo vệ canh giữ ngoài sân vận động khinh thường và không cho bọn cậu tiến vào.

Nghiêm Tiểu Tiểu đang định chuẩn bị hát một ca khúc, nào ngờ trời không chiều lòng người, trời đổ mưa phùn, mưa rồi!

Nghiêm Tiểu Tiểu vẫn không lùi bước, chỉ là một cơn mưa nhỏ mà thôi, cho dù có là mưa đá cậu vẫn sẽ hát. Tính của cậu rất quật cường, chỉ cần là chuyện cậu đã quyết thì cho dù có bao nhiêu khó khăn đi nữa, cậu tuyệt đối không thay đổi quyết định.

Nghiêm Tiểu Tiểu hoàn toàn không hề lo cơn mưa sẽ làm quần áo cậu ướt nhẹp, để người phát hiện thân thể cậu có đường cong khác thường so với con trai, vì dạo này trời rất lạnh, nên cậu bận đồ rất dày, bởi thế dù mưa có lớn hơn đi chăng nữa thì cũng không thể làm ướt hết quần áo cậu.

Nghiêm Tiểu Tiểu ra dấu tay với hai bạn trai, cậu và Thiệu Đại Hổ cùng đeo guitar và bass, đợi Thiệu Tiểu Hổ chuẩn bị trống xong, cả ba toàn lực tấu lên ca khúc trào dâng nhiệt tình nhất, khiến cho các nốt nhạc cháy bỏng tại trong cơn mưa phùn vang tới từng góc đường gần đó.

"Trong lòng mỗi người đều có một bài hát, trong lòng mỗi người đều có một thứ âm nhạc tuyệt vời, chẳng phân biệt là ai, chẳng phân biệt màu da, chẳng phân biệt chủng tộc, âm nhạc trên thế giới này không hề phân biệt dân tộc nào, và cũng không hề có biên giới. Chúng ta hãy cùng nhau hát vang, hãy cùng nhau điên cuồng cùng âm nhạc...." Nghiêm Tiểu Tiểu đứng dưới cơn mưa hát lên, vừa hát vừa đàn guitar, nốt nhạc tuyệt vời, tiếng ca chân thành tha thiết truyền thẳng vào không trung, cắt ngang cả bầu trời đêm.

Trong mưa chỉ có mình anh Lý là khán giả, nhưng không sao cả, bao nhiêu khán giả cũng được, cậu chỉ muốn biểu diễn nhạc phẩm mới sáng tác - Âm Nhạc Không Biên Giới một cách hoàn mỹ, nhằm thể hiện sự nhiệt tình của cậu đối với âm nhạc, bày tỏ nỗi lòng buồn bực và phê phán những ai kì thị chủng tộc.....

Nghiêm Tiểu Tiểu hát rất to, bởi vì biểu diễn ngay bên ngoài sân vận động, nên toàn bộ khán giả đến dự chung kết bên trong đều nghe được, người người đều lộ ra thần sắc kinh ngạc. Vừa nghe là biết ngay tiếng ca của Nghiêm Tiểu Tiểu, không phải ban tổ chức đã tuyên bố Dragon Band đến muộn nên bị huỷ bỏ tư cách dự thi ư, sao Nghiêm Tiểu Tiểu vẫn đứng hát ở ngoài kia?!

Ca sĩ đang biểu diễn trên sân khấu phát hiện khán giả dưới đài đều bị tiếng ca bên ngoài hấp dẫn, cực kỳ tức giận kinh hoảng, càng cố gắng hát, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, tiếng ca của anh ta căn bản không thể cạnh tranh với giọng ca càng lúc càng trào dâng từ bên ngoài truyền vào.

Tiếng ca ấy là được cất lên từ đáy lòng, có thể làm kinh ngạc tâm hồn mỗi con người, sạch sẽ không tạp chất, tiếng ca trung tính kì dị đặc biệt, tựa như âm thanh truyền từ thiên đường, xinh đẹp khó thể hình dung, hoặc tựa như ma âm từ địa ngục truyền đến, có một ma lực khác thường, nắm chặt tâm của người khác.

Đa số ở đây đều là những khán giả ủng hộ Dragon Band, đột nhiên tất cả đều hét lớn: "Là Dragon Band, Dragon Band ở bên ngoài, đi ra ngoài thôi...."

Chỉ thấy khán giả mặc kệ cả ca sĩ đang biểu diễn trên sân khấu, điên cuồng chạy ra ngoài, thấy thế, giám khảo George, trên mặt hắn hiện lên một chút ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười.

Không hổ là người hắn coi trọng, mấy oắt con Trung Quốc này thật lợi hại, vốn tưởng bọn chúng do muộn mà bị huỷ tư cách dự thi sẽ bỏ cuộc, nào ngờ bọn chúng cũng dám đứng ở ngoài hát, hấp dẫn tất cả khán giả bên trong và dẫn dụ được họ ra ngoài....

Dragon Band trở thành truyền kì mà trước nay chưa từng có, bọn chúng đã sáng tạo nên một thần thoại mà bất kỳ ai cũng không thể tưởng tượng được, dù bọn chúng không đoạt được quán quân,n hắn vẫn muốn ký hợp đồng.

Bên ngoài, Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu nhìn thấy khán giả ở trong chạy ra đây, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức cao hứng nở nụ cười, càng dụng tâm biểu diễn.

Nhất là Nghiêm Tiểu Tiểu, cậu kích động muốn chết, cậu đã có thể dùng tiếng ca của riêng mình khiến cho biết bao người bên trong chạy ra ngoài xem bọn cậu biểu diễn.

"Dana Nghiêm, chúng tôi yêu cậu! Anh em nhà Thiệu, chúng em yêu anh! Dragon Band các anh tuyệt đỉnh...." Những khán giả dưới mưa đều giơ các tấm bảng có ghi chữ Dragon Band và điên cuồng hét lớn với hai bạn trai của cậu.

"Chúng tôi cũng yêu các bạn!" Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu cùng kêu lên, đáp lại sự ủng hộ của khán giả dành cho mình.

Nghiêm Tiểu Tiểu tiếp tục hát Âm Nhạc Không Biên Giới cho đến cuối cùng, sau đó không hề dừng lại, tiếp tục hát bài hit đã làm cho bọn họ nổi tiếng: Tôi Muốn Hát, cậu đang rất HIGH, không hề có ý định dừng lại...

Cậu hiện tại đang hát không phải vì quán quân, cũng không phải vì tiền thưởng, mà cậu chỉ đơn thuần ca hát cho những khán giả đã ủng hộ cho mình....

Không hề thiếu khán giả thuộc lời Tôi Muốn Hát, lập tức hát cùng Nghiêm Tiểu Tiểu, thấy Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu dầm mưa ướt nhẹp nhưng vẫn hồn nhiên tiếp tục biểu diễn, người người trong lòng đều vô cùng kích động, không biết sao mà mắt lại tự dưng ươn ướt....

Trời càng mưa càng lớn, nhưng mỗi một con người ở đây đều không hề lạnh, bởi vì buổi biểu diễn của Dragon Band đã khiến cho máu họ sôi trào, toàn thân bốc cháy...

Đêm nay là của Dragon Band, là của Nghiêm Tiểu Tiểu, sự cố chấp của họ, sự nhiệt tình của họ đã chiến thắng, nhận lấy được sự tôn trọng và tình yêu thương của mọi người, bao gồm những bảo vệ vốn khinh bỉ họ, không cho họ vào trong sân vận động. Khi nghe xong, những bảo vệ này trong lòng nhịn không được kích động, lẫn vào trong đám người, cùng mọi người la to hoan hô, vỗ tay vì Dragon Band....

____

Khi đài truyền hình STS công bố kết quả đoạt giải cuộc thi ca hát giữa các ca sĩ trẻ, Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu đều lắp bắp kinh hãi, Dragon Band đoạt được quán quân.

Đúng vậy, vốn do muộn nên bị huỷ tư cách thi, ấy vậy mà Dragon Band lại chiếm được quán quân.

Đây cũng là đương nhiên thôi, trận đấu tiến hành được một nửa thì mọi người đều đổ ào ra ngoài xem Dragon Band biểu diễn, ngay cả giám khảo cũng thế, quán quân không phải là Dragon Band thì còn có thể là ai vào đây.

Thời điểm Nghiêm Tiểu Tiểu nhận cúp quán quân và chi phiếu tiền thưởng 500.000 bảng Anh, cậu vui đến nỗi thiếu chút nữa không kìm được nước mắt, vốn nghĩ rằng cúp quán quân và 500.000 bảng Anh đã mọc cánh bay mất, không ngờ cuối cùng lại đoạt được, cậu thật sự rất vui.

Nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Nghiêm Tiểu Tiểu chính là điều mà anh em nhà Thiệu yêu thích nhất, thế nhưng có một sự kiện đột nhiên xuất hiện khiến cả ba buồn rầu, Nghiêm Tiểu Tiểu mang thai!

Nghiêm Tiểu Tiểu đứng dưới mưa hát suốt hai tiếng, cậu bị cảm, điên cuồng hắt xì, hai anh em cực kỳ lo lắng, dẫn cậu về nhà nhờ ba Thiệu khám cho.

Nghiêm Tiểu Tiểu vốn có hơi không muốn, nhắc đến ba Thiệu là cậu nhớ đến ngay hình ảnh đáng khinh - ba Thiệu ngày đó cả người trần truồng, bị trói trên bàn cơm trừng phạt. Cậu rất ngại, không biết nên đối mặt với ba Thiệu như thế nào.

Thế nhưng anh em nhà Thiệu lo lắng cho cơ thể cậu, kiên quyết dắt cậu đi kiếm ba Thiệu khám bệnh, nào ngờ sau khi khám xong, ba Thiệu tỏ vẻ kỳ quái nói cho ba người bọn họ, Nghiêm Tiểu Tiểu mang thai.

"Bác Thiệu, mới nãy con nghe không rõ, phiền bác lặp lại lần nữa ạ." Nghiêm Tiểu Tiểu khó có thể tin, cậu hoàn toàn bị doạ sợ. Cậu mang thai, cậu vốn tưởng mình chỉ là người song tính chứ không có khả năng mang thai, không ngờ cậu giống mẹ, cũng có thể sinh con đẻ cái.

Anh em nhà Thiệu cũng khiếp sợ như Nghiêm Tiểu Tiểu, nhưng họ rất nhanh lấy lại bình tĩnh, họ và bé con thường xuyên làm tình kịch liệt như vậy, em ấy mang thai cũng là chuyện đương nhiên.

"Tiểu Tiểu, con đã mang thai hơn một tháng. Con đừng sợ, ta sẽ bắt Đại Hổ, Tiểu Hổ chịu trách nhiệm." Ba Thiệu ngồi xuống cạnh cậu, nhẹ nhàng xoa đầu cậu an ủi. Khó trách đứa nhỏ này sợ đến vậy, nó còn bé quá, hai thằng con cũng thật tình, vậy mà cũng làm đứa bé nhỏ thế mang thai được.

Ba Thiệu nâng mắt trừng hai thằng con, anh em nhà Thiệu bị ba trừng đến ngượng ngùng, xấu hổ bẽn lẽn gãi đầu. Ba nói Tiểu Tiểu mang thai hơn một tháng, tính theo thời gian chắc hẳn là cái lần làm tại ngõ nhỏ bên cạnh Kiss Guns.

Ngẫm lại, Tiểu Tiểu mang thai hơn một tháng, bọn họ đã không biết mà còn tà ác thô bạo đùa giỡn cậu. Bây giờ bọn họ rất hối hận, không biết bọn họ có làm cậu lẫn đứa bé trong bụng bị thương không.

"Đại Hổ, Tiểu Hổ, các con làm Tiểu Tiểu mang thai, nhất định phải phụ trách với em nó. Bây giờ hai đứa tính thế nào?" Ba Thiệu nhìn thẳng vào hai người con của mình, hỏi thật lòng, ba tuyệt đối không thiên vị con mình, cho phép chúng nó trốn tránh trách nhiệm.

Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức nhìn về phía hai bạn trai, cậu chỉ mới mười lăm tuổi thôi, nghe được tin mình mang thai nhất thời sợ tới mức hoang mang, căn bản không thể ra quyết định, cậu chỉ có thể mong đợi ở bọn họ.

Đối mặt với ánh mắt bất lực đáng thương của người yêu, anh em nhà Thiệu lập tức trăm miệng một lời: "Tiểu Tiểu, em yên tâm, tụi anh sẽ chịu trách nhiệm, xin em hãy gả cho tụi anh."

Bọn họ vẫn luôn muốn cưới Tiểu Tiểu làm vợ, vốn định đợi Tiểu Tiểu đủ mười tám, bọn họ sẽ cầu hôn cậu, mà bây giờ Tiểu Tiểu đã mang thai, đồng nghĩa với việc bọn họ có thể kết hôn trước thời hạn.

Ba Thiệu lộ ra ánh mắt tán dương, đây mới là con mình, dám làm dám chịu.

Nghiêm Tiểu Tiểu e thẹn nhìn về phía ba Thiệu, cậu mang thai, trong khi biện pháp giải quyết duy nhất là gả cho hai anh em họ, nhưng không biết liệu ba họ có đồng ý chăng?

"Ba cũng muốn như thế, Tiểu Tiểu mang thai con của các con, các con nhất định phải cưới người ta làm vợ." Ba Thiệu cầm tay Nghiêm Tiểu Tiểu, nụ cười dịu dàng vô cùng, "Tiểu Tiểu, con cứ về nói cho ba mẹ con trước, ta và cha của Đại Hổ, Tiểu Hổ sẽ tìm thời gian cùng Đại Hổ, Tiểu Hổ đến nhà con xin phép ba mẹ con kết hôn, con thấy sao?"

Cuối cùng cũng có thể ôm cháu nội, hứng khởi trong lòng không có từ ngữ nào có thể diễn tả, y vốn nghĩ rằng các con y còn nhỏ, qua nhiều năm nữa mới có thể có cháu để y ôm y bế. Y không còn trẻ nữa, dù trông có vẻ trẻ đến mức nào, thì y vẫn sắp bước qua tuổi sáu mươi, nhìn thấy bạn cùng lứa đều có cháu cả rồi, y rất hâm mộ, rất muốn sớm có cháu để bồng.

Nghiêm Tiểu Tiểu e thẹn khẽ gật đầu, nghĩ đến sắp trở thành vợ của người ta, cậu thiệt mắc cỡ quá đi mất, không biết sinh con có đau không nhỉ?

Quan trọng nhất là nên thưa với ba mẹ như thế nào, không biết liệu ba mẹ có đồng hay là không, bỗng đột nhiên cậu bảo mình mang thai và sắp kết hôn, mà còn kết hôn với tận hai người, ba mẹ nhất định sẽ hoảng hồn, không thể chấp nhận, rầu quá đi!

.....

Anh em nhà Thiệu lái xe đưa Nghiêm Tiểu Tiểu về nhà, suốt dọc đường, người trong lòng vẫn lo lắng rầu rĩ không vui.

"Tiểu Tiểu, có phải vì mang thai nên mất hứng, hay là vì không muốn gả cho tụi anh? Nhưng lúc nãy em đã đồng ý ba anh rồi, vài ngày tới phụ huynh của anh sẽ đến nhà em xin hỏi." Thiệu Tiểu Hổ đang lái xe, nhíu mày hỏi.

"Tiểu Tiểu, làm em mang thai là bọn anh không đúng, nhưng chuyện cũng đã thành, em chỉ có thể ngoan ngoãn gả cho tụi anh. Làm vợ tụi anh, tụi anh sẽ đối xử với em thật tốt. Hay là do em không muốn sinh con của tụi mình, muốn phá nó đi?" Thiệu Đại Hổ cũng nhíu mày, nghĩ đến khả năng bé con không muốn con bọn họ, trong lòng anh rất khó chấp nhận.

Thật ra thì anh và em trai cũng chưa chuẩn bị tốt để đảm nhiệm vai trò người cha, dầu gì bọn anh vẫn chưa đến 20, hãy còn là con nít, nhưng không biết sao bọn anh lại đặc biệt có cảm tình với đứa bé trong bụng, cũng không muốn giết nó, bỏ nó.

"Không phải, em đang lo lắng nên thưa chuyện với ba mẹ ra sao." Nghiêm Tiểu Tiểu vội vàng lắc đầu, tuy cậu có kinh ngạc, nhưng cậu tuyệt đối không hề chán ghét sinh mệnh bé bỏng trong bụng, sinh mệnh bé bỏng này chính là kết tinh tình yêu của cậu và hai chồng yêu.

Nghe thế, anh em nhà Thiệu thở phào nhẹ nhõm, biết bé con không phải không muốn gả cho bọn họ, cũng không phải muốn bỏ đi đứa bé trong bụng, bọn họ liền an tâm.

Nhà Thiệu chỉ cách nhà Nghiêm vài con phố, rất nhanh đã đến nơi, đỗ xe ở ngoài cửa nhà Nghiêm, Thiệu Đại Hổ đề nghị: "Tiểu Tiểu, nếu em không biết nên nói thế nào thì tụi anh sẽ vào với em, thưa chuyện với ba mẹ em."

"Đúng, nếu em không tiện mở miệng, thì cứ để tụi anh nói chuyện với ba mẹ em."

"Không được! Hai anh mà vào thưa chuyện ba mẹ em nhất định không tài nào chấp nhận, ba em chắc chắn sẽ đuổi hai anh ra ngoài, vẫn để em tự nói thì hơn." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu phản đối, lúc ba tức giận rất đáng sợ, không biết ba sẽ làm nên chuyện gì với hai người họ.

"Nhưng...." Thiệu Tiểu Hổ còn định nói tiếp, nhưng bị anh trai ngăn lại.

"Nghe theo Tiểu Tiểu đi!" Thiệu Đại Hổ không muốn ép bé con.

"Được!" Thiệu Tiểu Hổ bất đắc dĩ gật đầu, hy vọng cậu có thể sớm nói với ba mẹ, sau đó bọn hắn sẽ đến nhà cậu cầu hôn, để sớm ngày cưới Tiểu Tiểu về nhà.

Không biết em bé sẽ là con của ai đây? Của hắn? Của Đại Hổ? Bọn hắn đêm đó đều bắn tinh vào âm đạo của Tiểu Tiểu, mà cho dù có là con của ai trong anh em bọn hắn đi chăng nữa, hắn đều thích.

"Em vào đây, mai gặp!" Nghiêm Tiểu Tiểu cảm ơn hai bạn trai đã chu đáo, cúi đầu hôn lên mặt họ cái chóc, sau đó mở cửa xuống xe vào nhà.

Hai anh em lưu luyến nhìn bé con, sau đó lái xe quay về, sau khi về bọn họ còn phải bàn với ba bề hôn sự với Tiểu Tiểu. Kết hôn, có nhiều việc cần phải được chuẩn bị tốt.

"Tiểu Tiểu, tại sao con bây giờ mới về, trễ hơn chút nữa là ba đi tìm con rồi!" Nghiêm Kí Hạo và Điền Vũ Mặc đang ngồi ở phòng khách đợi con trai, vừa thấy con vào nhà, Nghiêm Kí Hạo lập tức đứng dậy, nhẹ giọng trách cứ.

Ông gọi cho con thì điện thoại tắt máy, ông lái xe đến trường tìm con, trong trường không có lấy một mống người, ông chỉ còn cách quay về nhà, ông và Tiểu Mặc đều gấp muốn chết.

"Con xin lỗi.... hắt xì.... hắt xì...." Nghiêm Tiểu Tiểu vội vàng giải thích, còn chưa nói xong mà lại bắt đầu hắt xì. Cậu mang thai nên bác Thiệu không dám cho cậu uống thuốc bậy bạ, thay vào đó bắt cậu uống một loại dầu vừng kỳ quái, bác Thiệu bảo cứ uống loại dầu vừng này vài ngày thì sẽ hết bệnh cảm.

"Tiểu Tiểu, sao thế con? Có phải bị cảm không!" Từ đằng sau đi đến trước mặt cậu, Điền Vũ Mặc lập tức nhíu mày, lo lắng hỏi han. Anh phát hiện bộ quần áo con đang mặc không phải bộ quần áo lúc con mặc ra khỏi nhà, mà giống như vừa mua mới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Nghiêm Tiểu Tiểu đứng hát dưới trời mưa, quần áo bên ngoài đều ướt nhẹp, sau khi anh em nhà Thiệu dẫn cậu về nhà Thiệu, Thiệu Đại Hổ đặc biệt mua một bộ quần áo mới cho cậu thay.

"Tiểu Tiểu, rốt cuộc con đã đi đâu?" Nghiêm Kí Hạo nhíu chặt lông mày thành một chữ xuyên (川)

"Ba, mẹ, con xin lỗi vì đã để cho ba mẹ lo lắng. Sau khi học xong con đã đến nhà bạn chơi, nên mới về trễ, trên đường đi đến nhà bạn đó thì bị mắc mưa, đành phải mượn quần áo của bạn đó để mặc." Nghiêm Tiểu Tiểu áy náy giải thích với ba mẹ, dùng ý tưởng cậu đã nghĩ ra trên đường để nói dối.

"Về sau nếu lại gặp tình huống này, con nhất định phải gọi về nhà báo một tiếng, ba và mẹ con rất lo lắng." Nghiêm Kí Hạo không hề hoài nghi con trai, mà chỉ dặn dò. Thấy con trai bình an trở về, ông và Tiểu Mặc liền yên tâm.

Nghiêm Tiểu Tiểu gật đầu, Điền Vũ Mặc lo lắng: "Khi ở nhà bạn thay quần áo, có bị bạn đó nhìn thấy cơ thể của con không..."

"Không có, sao con có thể để cho người khác thấy cơ thể mình chứ." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, thường xuyên nói dối ba mẹ, cậu thật lòng xin lỗi. Mà bây giờ cậu còn quen bạn trai và mang thai, cậu thật sự không biết nên thưa chuyện với ba mẹ như thế nào...

Nghiêm Tiểu Tiểu do dự một hồi, quyết định đêm nay tạm thời không nói cho ba mẹ biết chuyện cậu mang thai, đợi cậu chuẩn bị tốt, cậu sẽ tìm thời điểm phù hợp để nói với ba mẹ. Cậu đã lên kế hoạch, mẹ dễ nói chuyện hơn, cậu có thể nói cho mẹ trước, rồi nhờ mẹ thuyết phục ba.

Nếu nói cho ba trước, ba nhất định sẽ không đồng ý gả cậu cho hai bạn trai, mặc dù ba rất thương cậu, nhưng ông lại rất cố chấp lạc hậu, tuyệt đối không chấp nhận chuyện cậu có thai, hơn nữa cha của đứa bé đến tận hai người....

Nghiêm Tiểu Tiểu không biết khi ba mẹ cậu còn trẻ còn điên cuồng lớn mật hơn cả mình, khi Điền Vũ Mặc sinh cậu anh chỉ mới được 14 tuổi, còn nhỏ hơn cậu bây giờ....

____

Nghiêm Tiểu Tiểu mang thai, tất nhiên không thể ký hợp đồng với George. George nghe thấy Dragon Band từ chối ký hợp đồng, thiếu chút nữa nuốt tươi cục tức mà chết.

George cứ nghĩ bọn Nghiêm Tiểu Tiểu cho rằng điều kiện đãi ngộ không đủ tốt, hắn cam chịu để cho bọn cậu ra giá, đâu ngờ Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu vẫn không đồng ý. George định dùng Lars để uy hiếp, nhưng Nghiêm Tiểu Tiểu và hai anh em không hề sợ, hắn hết cách, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn cậu chạy đi.

Nghiêm Tiểu Tiểu đem gửi chi phiếu tiền thưởng 500.000 bảng Anh về nước, thực hiện kế hoạch quyên góp toàn bộ cho đồng bào gặp nạn, truyền thông, các mặt báo trong nước đều ca ngợi việc làm này, khiến cho Dragon Band nổi như cồn tại nước nhà.

Phát hiện mình và hai anh em càng ngày càng nổi tiếng, thế nhưng Nghiêm Tiểu Tiểu chả hề có tí cao hứng nào, không những sợ ba mẹ phát hiện phát hiện, lo truyền thông tra ra cậu là người song tính có thai, mà còn là vì bạn thân An Tư.

Mặc dù cậu không nói cho hai bạn trai biết cậu ngất xỉu trên đường là do Tương An Tư làm, nhưng chỉ cần là người thông minh thì đều biết chuyện này có liên quan với Tương An Tư, định tìm Tương An Tư tính sổ, lại nghe được tin tức Tương An Tư bị đuổi học về nước.

Biết bạn thân An Tư đột nhiên nghỉ học về nước, Nghiêm Tiểu Tiểu khổ sở biết bao nhiêu, tưởng bạn thân cảm thấy có lỗi, ái ngại với cậu nên làm như thế, hoàn toàn không biết vì ba mẹ cùng đường thành thử cậu ta không thể không về nước.

Càng kinh ngạc hơn, Phùng Khải cũng theo chân An Tư trở về, thành ra trong lớp chỉ còn mỗi cậu là người Hoa, nhưng mà bây giờ cậu cũng không thể lên lớp, bụng cậu càng ngày càng lớn, sớm muốn gì mọi người cũng sẽ phát hiện cậu mang thai.

Nghĩ đến chuyện mang thai, Nghiêm Tiểu Tiểu liền rầu, cậu vẫn chưa biết nên như thế nào với mẹ, vì để tiện, cậu còn đòi ngủ chung với mẹ, định bụng khi ngủ sẽ tâm sự, sau đó sẽ nói cho mẹ biết, nhưng làm thế nào vẫn không thể mở miệng được.

Nháy mắt, từ khi biết mình mang thai đến nay đã một tuần, cậu vẫn chưa nói với ba mẹ cậu mang thai, mọi người đều mất kiên nhẫn không muốn đợi nữa, muốn dẫn phụ huynh đến nhà cậu cầu hôn.

Cậu xin mọi người hãy chờ một chút, nhưng mà hai bạn trai lại cho rằng sớm muộn gì cũng phải nói, nói càng sớm càng tốt, hơn nữa họ phát hiện muốn cậu đích thân nói chuyện mang thai với ba mẹ mình rất khó, cậu căn bản không thể mở miệng, họ nói sẽ tốt hơn.

Anh em nhà Thiệu sau khi thượng lượng với ba Thiệu xong, đặc biệt chọn ngày tốt để đến nhà Nghiêm cầu hôn.

Ngày cầu hôn, thời tiết rất tốt, có điều khó mà thấy được ánh mặt trời.

Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu đến nhà Nghiêm trước, ba Thiệu phải đợi cha Thiệu cho nên sẽ đến trễ.

Cha của anh em nhà Thiệu - Thiệu Thành Long, không hề có bất kì phản đối nào với chuyện cưới hỏi của hai đứa con. Hắn hận đám con không thể nhanh cút cho khuất mắt, đừng có ở nhà gây trở ngại cho thế giới của hắn và ba Thiệu, chỉ cần hai đứa nó kết hôn sinh con, là có thể đá chúng nó ra ngoài.

Nghiêm Tiểu Tiểu trước đó cũng không thông báo cho ba mẹ cậu sẽ dẫn hai người yêu đến nhà để cầu hôn, cho nên Nghiêm Kí Hạo và Điền Vũ Mặc hoàn toàn không có chút chuẩn bị, mà bây giờ họ đang ở trong phòng, ôm nhau ngọt ngào chuẩn bị "giao cấu"....

(Lé: "giao cấu" là của tác giả:))))

Mấy ngày nay Nghiêm Tiểu Tiểu cứ đòi ngủ chung với Điền Vũ Mặc miết, thành ra đã vài ngày không cùng Nghiêm Kí Hạo làm chuyện yêu đương, vất vả lắm mới lấy được một ngày con nó ra ngoài, Nghiêm Kí Hạo rốt cục nhịn không nổi nữa, thừa cơ hội này mà cùng Điền Vũ Mặc lăn giường...

Bên ngoài vẫn là nắng trưa rạng rỡ, mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang, nhưng phòng ngủ của chủ gia đình nhà Nghiêm lại kéo rèm, trong phòng trở nên cực kỳ u tối, hoàn toàn không có một chút ánh sáng, chỉ có thể nghe được tiếng rên rỉ kiều mỵ vang trong bóng tối...

"A a.... Đừng.... A a a.... Nga nga.... Đừng làm nữa.... Ân a a.... Phía dưới sắp bị làm thủng.... Nga nga..... A a.... Từ bỏ...."

Âm thanh tuyệt vời dễ nghe tựa như tiếng ca đau khổ quát to cầu xin, tạo ý nghĩ kỳ quái cho người khác.

Trả lời âm thanh ấy là tiếng thở dốc trầm đục và tiếng thân thể va chạm, cái nơi kiều mỹ kia càng lúc càng cơ khát, cho ra nhiều nước....

"Nha nha.... A úc... Đâm chết con.... Ngô ân.... Phía dưới ướt quá.... A a.... Không được... Úc a a.... Ra mất... A a... Ba, ra đi... A a a—"

Sau một tiếng thét chói tai tưởng chừng như tắt thở, tiếng rên rỉ yêu mị câu hồn người đình chỉ, sau đó có một luồng ánh sáng chói lên, đèn ngủ đã được mở....

Dưới đèn ngủ màu vàng, có thể nhìn thấy trên giường lớn có hai người, cả hạ người họ đều toàn thân trần trụi không mặc quần áo, cực kỳ thân mật dính lấy nhau, tư thế rất..... ái muội, thậm chí còn có thể nghe thấy trong phòng chứa đựng một bầu không khí dâm uế...

"Tiểu Mặc, làm thêm một lần nữa đi! Tôi chưa thấy đã, làm thêm một lần nữa đi...." Nghiêm Kí Hạo nói với người vợ "con riêng" trong lòng.

"Đừng, Tiểu Tiểu sắp tan học rồi, không khéo bị con nó nhìn thấy! Mau đứng lên...." Điền Vũ Mặc lắc đầu, khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ như âm điệu của mình, anh vẫn còn cho rằng con trai thật sự đi đến trường, không hề biết thật chất cậu đi đến nhà bạn trai, còn sắp dẫn họ đến nhà kết thân.

"Không cần lo cho Tiểu Tiểu, tụi mình làm thêm một lần nữa đi! Đã một tuần rồi em không có làm với tôi, làm một lần sao mà đủ!" Nghiêm Kí Hạo bất mãn, dịu dàng lau đi mồ hôi trên trán bạn đời. Tinh thần ông vẫn còn ngon, làm mười lần cũng không thành vấn đề!

"Không biết sao dạo này Tiểu Tiểu cứ muốn ngủ chung với tôi, tôi cũng đâu còn cách nào! Không thể làm được, Tiểu Tiểu sắp về rồi, phải mau chóng chuẩn bị cơm trưa!" Điền Vũ Mặc ngượng ngùng trả lời, anh biết ông nhịn rất vất vả, tuần này quả thật đã uỷ khuất ông, con trai tự dưng đòi ngủ chung với anh, mà anh lại không thể từ chối Tiểu Tiểu.....

"Không! Tiểu Mặc, con trai ngoan bảo bối của ba, xin con đấy! Con thương ba đi, cho ba làm thêm một lần đi, ba hứa sẽ làm nhanh thôi..." Nghiêm Kí Hạo lắc đầu, năn nỉ một cách đáng thương.

Dạo này Tiểu Tiểu vô cùng quấn quít Tiểu Mặc, cố tình Tiểu Mặc lại rất thương Tiểu Tiểu, quả thật có con là quên mất ông xã, ông bi thảm trở thành người bị vứt bỏ, ông không chịu đâu....

"Đừng như vậy, đợi buổi chiều Tiểu Tiểu lên lớp, tôi cho ông làm nhé? Còn bây giờ ông phải đứng dậy đi, mau tranh thủ đi nấu cơm.... Ba à, xin ba đấy...." Điền Vũ Mặc dịu đang dỗ dành, không còn cách nào khác đành phải ngượng ngùng hôn lên khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đẹp hiện lên một tia lo lắng. Nếu vẫn không mau đứng dậy, Tiểu Tiểu sẽ thật sự về đến nhà...

Nghiêm Kí Hạo thật sự bị nghẹn hỏng rồi, dù con riêng có làm nũng nhưng ông vẫn không đồng ý, đang định lắc đầu bá vương ngạnh thượng cung*, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa: "Ba, mẹ, ba mẹ có ở trong phòng không?"

*bá vương ngạnh thượng cung = hấp diêm.

"Không xong, Tiểu Tiểu đã về mất rồi!" Điền Vũ Mặc hoảng hồn đẩy mạnh cha kế, nhảy xuống giường nhanh chóng mặc quần áo mở cửa.

Nghiêm Kí Hạo chửi thề một tiếng, bất đắc dĩ cũng vội đứng dậy mặc quần áo, trong lòng ảo não nghĩ: Sao Tiểu Tiểu lại về sớm thế? Nó mà trở về trễ chút nữa là ông đã có thể thừa cơ hội làm được thêm một lần...

"Tiểu Tiểu, học về rồi à?" Điền Vũ Mặc mở cửa, hiền lành nhìn con trai rồi từ ái mỉm cười, có hơi xấu hổ, hy vọng con trai trăm ngàn đừng phát hiện anh và ông xã vừa mới làm chuyện gì.

"Dạ thưa mẹ, con đã về!" Nghiêm Tiểu Tiểu lộ ra tiểu dung* ngọt ngào, trông ba mẹ thế này là khẳng định ngay hai người hồi nãy ở trong phòng hoan ái, bọn cậu đến không đúng lúc gì cả. Đều tại hai bạn trai, bảo họ chờ thêm ít thời gian nữa, vậy mà họ không muốn là không muốn, quả thật không nên đến vào lúc này.

*tiểu dung: khuôn mặt nhỏ tươi cười.

"Ba, mẹ, ban ngày ban mặt mà ba mẹ kéo rèm phòng ngủ làm chi thế?" Nghiêm Tiểu Tiểu nhìn căn phòng u ám ái muội, cố ý nhíu mày liễu tỏ vẻ nghi hoặc, vờ chưa phát hiện ra ba mẹ vừa rồi đã làm chuyện tà ác....

"Ba mẹ, ba mẹ.... không có gì hết! Tiểu Tiểu, xin lỗi con, ba mẹ vẫn chưa chuẩn bị cơm trưa, mẹ lập tức đi nấu, con ra phòng khách nằm nghỉ tí nhé...." Mặt Điền Vũ Mặc đỏ bừng ngay, vội lái sang chuyện khác, xin lỗi, rồi quay đầu lặng lẽ liếc cha kế một cái. Đều do ông làm hại, mắc cỡ chết đi được!

"Mẹ, không sao đâu! Thật ra thì con.... có dẫn hai bạn về nhà, định kêu ba mẹ xuống gặp mặt!" Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, nhìn ba và mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ửng hồng. Ba mẹ sắp gặp mặt hai bạn trai của mình rồi, thiệt là khẩn trương!

Nghiêm Kí Hạo và Điền Vũ Mặc lập tức nhìn nhau, cả hai đều phát hiện con trai không bình thường, cơ thể đặc thù khiến cho con trai dù đã lớn như thế nhưng chưa bao giờ dắt bạn về nhà chơi. Hôm nay cậu đột nhiên dẫn hai người bạn về, mà họ trước đây chưa bao giờ thấy hai người bạn đó, thật kỳ quái, lại nhìn thấy mặt cậu đỏ ửng, biểu tình thẹn thùng, chắc hẳn hai người bạn này không phải là bạn bè bình thường....

Nghiêm Kí Hạo đi đến trước mặt con trai, hiếu kỳ cười hỏi: "Tiểu Tiểu, là bạn nào vậy?"

"Là hai anh lớp trên chung trường, mọi khi hai anh đó rất chiếu cố con." Nghiêm Tiểu Tiểu né tránh ánh mắt khôn khéo của ba, cúi đầu lí nhí đáp. Cậu lo nhất chính là ba, cậu sợ ba sau khi nhìn thấy hai bạn trai sẽ nổi sùng lên chửi người.

"Vậy à, ba và mẹ phải cảm ơn hai anh đó thật đàng hoàng mới được." Nghiêm Kí Hạo mỉm cười nhìn con, bí mật ra dấu với con riêng.

Điền Vũ Mặc hiểu ý gật đầu, họ trước hết nên gặp mặt hai đàn anh của con trai, sau đó đánh giá xem bọn nó có thể làm hại gì đến con hay không, có nên cho phép con tiếp tục tiếp xúc với bọn họ nó không.

Bởi vì cơ thể con quá đặc thù, anh và cha kế vẫn luôn rất lo lắng, luôn bảo vệ cậu rất kỹ, hy vọng cậu không bị bất kỳ ai hay điều gì tổn thương....

Nghiêm Kí Hạo cùng Điền Vũ Mặc theo Nghiêm Tiểu Tiểu xuống lầu, vừa tiến vào phòng khách là lập tức nhìn thấy một cặp sinh đôi cực kỳ đẹp trai xán lán, vóc người cao to ngồi trên sô pha, người sáng suốt vừa thấy là biết họ không phải vật trong ao.

"Anh Đại Hổ, anh Tiểu Hổ, đây là..." Nghiêm Tiểu Tiểu bước qua nhìn hai mỹ thiếu niên vương tử trông giống hệt nhau, đôi mắt đẹp hiện lên một tia tình yêu ái ngại, lên tiếng giới thiệu ba mẹ cho hai người yêu của mình, nhưng mới nói được một nửa thì đã bị hai người yêu đánh gãy.

"Tụi anh biết rồi, vị này chắc chắn là dì Nghiêm. Chào dì Nghiêm ạ, con là Thiệu Đại Hổ. Dì thiệt xinh đẹp, vả lại trông rất trẻ...." Thiệu Đại Hổ vội vàng đứng lên chào hỏi lễ phép với mẹ vợ tương lai! Mỉm cười, phong độ làm người ta không khỏi sinh ra hảo cảm.

"Đúng ạ! Dì trông rất trẻ, giống như chị Tiểu Tiểu hơn! Chào dì Nghiêm, con là Thiệu Tiểu Hổ..." Thiệu Tiểu Hổ cũng lập tức đứng dậy chào hỏi Điền Vũ Mặc một cách lễ phép.

"Cảm ơn, chào hai con." Hai gò má của Điền Vũ Mặc ửng hồng, cảm thấy cực kì mắc cỡ. Anh sắp ba mươi, được khen như thế vẫn thấy rất mắc cỡ.

"Vị này chắc chắn là ông nội của Tiểu Tiểu! Con chào ông ạ!" Thiệu Tiểu Hổ xoay người nhìn Nghiêm Kí Hạo, cung kính mà nhiệt tình cười nói. Vừa rồi đã bị Thiệu Đại Hổ giành trước, lần này nhất quyết không để ổng giành nữa, hắn nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho người nhà Tiểu Tiểu!

Nghiêm Kí Hạo nghe vậy lập tức sửng sốt, gân xanh cũng nổi lên. Ông nội? Ông không có nghe lầm đúng không!

Điền Vũ Mặc và Nghiêm Tiểu Tiểu cũng nhất thời ngu người, kinh ngạc nhìn Thiệu Tiểu Hổ, không ngờ hắn lại gọi Nghiêm Kí Hạo là ông, thôi rồi hổ ơi....

"Anh Tiểu Hổ nhầm rồi! Đây không phải là ông nội, mà là ba của em...." Nghiêm Tiểu Tiểu lo âu nói với Thiệu Tiểu Hổ, nhưng muộn mất rồi, Nghiêm Kí Hạo đã nộ khí xung thiên, hơn nữa còn tức không ít.

"Oắt con, cậu gọi ai là ông? Tôi có già đến thế à!" Nghiêm Kí Hạo nổi giận quát Thiệu Tiểu Hổ, ông sắp bị tức chết mất.

Khó trách Nghiêm Kí Hạo lại nổi giận đến thế, tuổi tác là điều ông để ý nhất, mắt thấy mình càng ngày càng già đi, tóc bắt đầu trắng, trong khi con riêng lại rất trẻ, chưa đến ba mươi tuổi, vẫn nằm trong khoảng thời gian đẹp nhất của đời người.

Trước đây không thèm để ý tuổi tác chênh lệch nhau, nhưng bây giờ điều này đã trở thành tâm bệnh của Nghiêm Kí Hạo, lớn hơn Điền Vũ Mặc cả bó tuổi to làm ông tự ti trầm trọng.

Ông sợ nhất người khác bảo ông già, ấy vậy mà bây giờ có người gọi ông là ông nội của Tiểu Tiểu, ông không nổi điên không được!

"Hoá ra là chú Nghiêm! Con xin lỗi chú, con không cố ý.... Xin chú tha thứ cho con....." Thiệu Tiểu Hổ đâu ngờ mình đoán sai, ông già tóc bạc trước mắt mình vậy mà lại là ba của bé con, ba vợ tương lai của bọn hắn, thôi tiêu rồi...

Nhưng cũng không thể trách hắn, ai mà biết ba của bé con già đến thế, còn già hơn lão già trong nhà mình nữa....

"Chú Nghiêm, thật sự thật sự xin lỗi, em con lỡ miệng, xin chú lượng thứ." Tác phong nhanh nhẹn - Thiệu Đại Hổ cũng vội vàng xin lỗi, trong lòng mắng thầm: Tiểu Hổ, đồ con lợn mày, mới lần đầu gặp người nhà Tiểu Tiểu mà đã chọc ba em ấy nổi đoá, vậy sao có thể bàn hôn sự với người ta nữa.

"Các cậu lập tức cút cho tôi, vĩnh viễn đừng để tôi thấy mặt các cậu nữa...." Lửa giận ngút trời đã khiến Nghiêm Kí Hạo sắp bùng nổ, hoàn toàn không thèm để ý đến lời xin lỗi của họ, hung dữ muốn đuổi họ đi.

"Chú, chú đừng vậy mà, tụi con...." Anh em nhà Thiệu lo lắng cầu xin, có điều còn chưa nói xong, Nghiêm Kí Hạo đã muốn đen mặt tống cổ họ ra khỏi cửa.

"Ba, ba đừng giận mà, anh Tiểu Hổ không cố ý, ba nghe người ta xin lỗi đi...." Nghiêm Tiểu Tiểu gấp đến độ chực khóc, ôm chặt lấy tay ba khẩn cầu, thực trạng còn tệ hơn cậu tưởng tượng, nên làm sao đây bây giờ?

"Hai thằng oắt các cậu nghe cho rõ đây, tôi cảnh cáo hai cậu từ rầy trở đi đừng có bén mảng lại gần Tiểu Tiểu nhà tôi nữa, không thì đừng trách tôi không khách khí...." Nghiêm Kí Hạo đẩy con trai sang một bên, chỉ thẳng vào cặp sinh đôi nổi giận mắng, nói xong lập tức lạnh lùng nhốt hai anh em ở ngoài cửa.

"Anh Đại Hổ, anh Tiểu Hổ...." Nghiêm Tiểu Tiểu thương tâm khóc lên, muốn mở cửa ra ngoài nhưng bị ba ngăn lại.

"Không được ra ngoài, con cũng nghe cho rõ, ba không cho phép con gặp lại cặp sinh đôi đó nữa!" Nghiêm Kí Hạo chộp lấy con trai, lạnh giọng ra lệnh.

"Không, con muốn đi tìm anh Đại Hổ và anh Tiểu Hổ, ba buông...." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu. Cậu đâu ngờ mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, anh Đại Hổ anh Tiểu Hổ mới vừa ra mắt mà đã bị ba ghét, hai người họ vẫn chưa kịp nói chuyện ba người bọn cậu mà!

"Tiểu Tiểu, nghe lời, hai anh em kia vừa nhìn là biết không phải thứ tốt, không cho phép con chơi với hai đứa hỗn láo đó nữa, nếu không thì đừng nhận ba là ba của con...." Nghiêm Kí Hạo càng thêm tức giận, con trai từ nhỏ luôn rất ngoan, cho dù ông có nói cái gì nó cũng gật đầu, chưa bao giờ chống đối ông như bây giờ, nhất định là hai anh em đáng giận kia khiến nó trở thành như vậy.

"Mẹ...." Nghiêm Tiểu Tiểu biết tính tình của ba, đành phải cầu xin giúp đỡ từ người mẹ luôn yêu mình nhất, ba lúc nào cũng nghe lời mẹ cả.

Bị doạ choáng váng, Điền Vũ Mặc lúc này mới lấy lại tinh thần, vừa định giúp con, Nghiêm Kí Hạo đã lên tiếng trước: "Tiểu Mặc, em đừng có bênh vực Tiểu Tiểu. Tôi cũng chỉ muốn tốt cho Tiểu Tiểu thôi, em cũng thấy cặp anh em kia đáng giận biết nhiêu, dám gọi tôi là ông nội...." Nhớ đến chuyện này, ông lại nổi sung như thể sắp bùng nổ, hận không thể đâm hai anh em kia một nhát.

"Ba, anh Tiểu Hổ đã xin lỗi ba, ba còn tức giận làm gì! Ba thiệt keo kiệt, không phải chỉ gọi ba vài tiếng ông nội thôi sao, có gì quá đáng đâu chứ!" Nghiêm Tiểu Tiểu chu miệng phụng phịu, ba thiệt tình, cư xử như thế, họ là hai người cậu thích nhất đấy!

"Phản! Phản rồi! Con dám bênh vực tụi nó, rốt cuộc tụi nó là gì của con?! Con không giúp ba, mà còn hùa theo tụi nó!" Nghiêm Kí Hạo nổi trận lôi đình, tức giận sôi máu. Tiểu Tiểu mắng ông keo kiệt? Không chấp nhận được, không thể nào chấp nhận được! Đều tại hai thằng hư đốn kia làm hại....

"Hai anh ấy là.... người yêu của con. Con.... con đã là người của họ từ lâu rồi, họ hôm nay đến đây là để cầu hôn!" Nghiêm Tiểu Tiểu cũng nổi đoá, lớn mật hét lên.

"Con nói gì?" Nghe con nói, Nghiêm Kí Hạo và Điền Vũ Mặc đều sợ ngây người, trăm miệng một lần hét lớn.

"Con nói là anh Đại Hổ và anh Tiểu Hổ là người yêu của con, con rất thương hai anh ấy, tụi con chuẩn bị kết hôn...." Nghiêm Tiểu Tiểu bất chấp mọi chuyện lớn tiếng trả lời.

Nghiêm Kí Hạo và Điền Vũ Mặc đều nghi ngờ mình có nghe nhầm chăng, đứa con ngoan hiền vâng lời ấy vậy mà lại có bạn trai, đã vậy không phải một người mà đến tận hai người! Mà quan trọng nhất là đã leo lên giường với cặp sinh đôi đó, trở thành người của người ta, còn chuẩn bị kết hôn!

"Ba không cho phép!" Nghiêm Kí Hạo lấy lại tinh thần trước, rống lớn. Hoang đường, thật là hoang đường! Tiểu Tiểu đằng nào cũng phải lập gia đình, nhưng lại gả cho hai thẳng oắt kia cùng một lúc, nhất định có chỗ nào đó không ổn!

Điền Vũ Mặc ngu người nhìn con trai, thái dương đau quá, tin tức này đối với anh là đả kích cực lớn, anh căn bản không tiếp nhận được. Con trai còn khoa trương hơn cả mình, cùng một lúc hai người.... Thượng Đế ơi! Đây nhất định là một giấc mơ, không phải sự thật....

"Nhưng mà con thích hai anh ấy, với lại..... Với lại con đã có thai...." Nghiêm Tiểu Tiểu dũng cảm đối diện với người cha đang tức giận, nói ra sự thật.

Lại thêm một tin tức mang sức công phá tàn bạo như bom nguyên tử, Điền Vũ Mặc sắp xỉu mất thôi, Nghiêm Kí Hạo vội vàng đỡ anh.

"Tiểu Mặc, em không sao chứ?" Nghiêm Kí Hạo lo lắng hỏi, đợi Điền Vũ Mặc hồi phục lại, an ủi: "Tiểu Mặc, em yên tâm, tôi nhất định sẽ giết hai thằng ranh đó!" Dám làm Tiểu Tiểu to bụng, ông nhất định phải làm thịt chúng nó!

"Ba, đừng mà ba..." Nghiêm Tiểu Tiểu nghe thế, vội vàng lắp bắp cầu xin.

"Đính đoong.... Đính đoong..." Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.

"Vậy là hai thằng ranh kia chưa đi, còn dám bấm chuông nữa à, xem ra chúng thật sự không muốn sống, bữa nay ba nhất định phải giết chúng nó...." Nghiêm Kí Hạo nghe được tiếng chuông cửa, càng thêm nổi trận lôi đình, lập tức vọt vào phòng bếp cầm một con đao thái thức ăn rồi đùng đùng sát khí mở cửa, ông hôm nay nhất định phải làm cho hai anh em kia chết trong tay ông....

"Ba, đừng..."

Nghiêm Kí Hạo cầm đao thái chạy ra ngoài, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, người ấn chuông cửa không phải anh em nhà Thiệu mà là một đại mỹ nữ đầy đặn thước tha, dáng người cực kì nóng nỏng, quyến rũ đến nỗi khiến người ta thở không thông, tương xứng với khí chất cao nhã sảng khoái, Nghiêm Kí Hạo vội vàng cất đao đi.

Ba Thiệu nhằm để tiện cầu hôn, cố ý mặt đồ nữ, sợ nếu mặc đồ nam sẽ doạ sợ ba mẹ Nghiêm Tiểu Tiểu, khiến cho ba mẹ Nghiêm Tiểu Tiểu cảm thấy kì quái vì sao hai đứa con y mình lại có hai người cha, mà vẫn chưa biết ba mẹ Nghiêm Tiểu Tiểu cũng giống với gia đình mình.

Đứng bên cạnh ba Thiệu là cha của Thiệu Đại Hổ và Thiệu Tiểu Hổ - Thiệu Thành Long, Thiệu Thành Long miệng ngậm một điếu thuốc, mặt không chút thay đổi, lãnh nhược băng sơn, khí thế còn bá đạo hơn cả Thiệu Đại Hổ và Thiệu Tiểu Hổ, khốc đến cực điểm!

Mà khiến cho Nghiêm Kí Hạo hận đến nghiến răng nghiến lợi là anh em nhà Thiệu không những chưa cút mà còn núp phía sau lưng "ba mẹ", khi vừa bị đuổi ra, nhưng cũng là lúc cha và ba đến, khiến cho hai người nhẹ nhõm thở phào.

"Anh Nghiêm.... Anh Nghiêm? Chào... chào anh! Tôi là mẹ của Thiệu Đại Hổ và Thiệu Tiểu Hổ.... Do đường kẹt xe nên đến trễ, mong anh lượng thứ cho! Tôi... tôi thay mặt hai đứa con tôi đến xin cưới ạ...."

Ba Thiệu khiếp đảm nhìn con đao sắc bén trong tay Nghiêm Kí Hạo, nuốt nước miếng, nở một nụ cười miễn cưỡng, giọng nói đáng lẽ ra phải thoải mái nhưng ngay lúc này lại hơi run run.

So với ba Thiệu sợ hãi, Thiệu Thành Long cực kỳ bình tĩnh, không hề để tâm đến con đao trong tay Nghiêm Kí Hạo, trên không mặt không có lấy một tia e ngại, vẫn yên lặng không động đậy.

"Mơ đi! Mấy người cứ mơ đi, tôi tuyệt đối không gả Tiểu Tiểu cho hai thằng con cầm thú của mấy người.... Tôi muốn làm thịt hai tên khốn này, dám làm Tiểu Tiểu nhà tôi lớn bụng...." Nghiêm Kí Hạo đẩy ba Thiệu qua chỗ khác, con đao vung vẩy lập tức hướng về phía anh em nhà Thiệu, hai anh em vội vàng né tránh.

"Ba, ba tha cho anh Đại Hổ và anh Tiểu Hổ đi mà...."

"Anh Nghiêm, anh bình tĩnh chút, có gì cứ từ từ nói...."

Ba Thiệu và Nghiêm Tiểu Tiểu hoảng hồn, lập tức cùng xông lên ngăn cản Nghiêm Kí Hạo đang ôm cơn giận ngút trời, sợ ông nhất thời xúc động sẽ thật sự giết chết anh em nhà Thiệu.

Thiệu Thành Long vẫn lạnh lùng không hề thay đổi, nhàn nhã hút thuốc, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hai thằng ranh kia chết là đáng lắm, chết đi, để rồi ba sẽ thuộc về một mình mình...."

Hắn cực kỳ chán ghét hai thằng con của hắn, từ nhỏ đã giành lấy ba với hắn, còn thường xuyên trêu ghẹo hắn, có lần còn thiếu chút nữa làm hỏng cả vật tượng trưng cho đàn ông của hắn, hắn tức giận đến nỗi suýt chút nữa là ném bọn chúng vào cô nhi viện.

Nay nhìn thấy hai thằng ranh này bị ba vợ tương lai của chúng nó chém giết, trong lòng hắn thoải mái không tài nào diễn tả bằng lời, hai thằng ranh kia làm gì ngờ được mình cũng có ngày hôm nay, ha ha ha....

"Buông ra, tôi hôm nay nhất định phải làm thịt hai thằng ranh này...." Nghiêm Kí Hạo giận không thể nguôi vung đao, hận không thể chém chết anh em nhà Thiệu, đáng tiếc ông bị ba Thiệu và Nghiêm Tiểu Tiểu giữ chặt, không thể nào đạt được mục đích.

"Nhạc phụ đại nhân, tụi con thành thật xin lỗi! Xin ba bớt giận, tụi con thật lòng yêu Tiểu Tiểu..." Hai anh em đau đầu nhìn ba vợ tương lai phát điên cầm con đao với ý đồ hành hung, hai người to đầu lớn xác liều mạng cầu xin.

*nhạc phụ = ba vợ

"Không được gọi tôi là nhạc phụ, tôi không phải nhạc phụ của các cậu, tôi đã bảo không gả Tiểu Tiểu cho mấy người rồi, mấy người đừng có mơ..." Nghiêm Kí Hạo giận dữ hét, dùng sức thoát khỏi gọng kiềm của ba Thiệu và con trai ông, sau đó lại tấn công hai anh em một lần nữa....

"Tiểu Long, đừng đứng đó nhìn nữa, mau tới đây giúp.... Anh Nghiêm, giết người là phạm pháp, anh nhất định phải bình tĩnh...." Ba Thiệu lo lắng nhìn ông xã của mình từ hồi đầu đến giờ chỉ đứng chứ không động, sức của anh Nghiêm rất khoẻ, họ căn bản không thể cản lại được!

"Không, liên quan gì đến con!" Thiệu Thành Long lắc đầu, lạnh lẽo cự tuyệt.

"Con...." Ba Thiệu sắp bị hắn chọc tức chết rồi, Đại Hổ và Tiểu Hổ sắp bị ba vợ tương lai giết chết, thế mà hắn vẫn lãnh huyết vô tình, không ra tay tương trợ gì cả.

Ba Thiệu thấy Thiệu Thành Long không có ý định giúp đỡ, đành phải dựa vào bản thân mình, vội vàng cùng Nghiêm Tiểu Tiểu cố gắng khuyên can giữ chặt Nghiêm Kí Hạo vung đao lung tung rượt chém con mình, nhất thời trước cửa nhà Nghiêm cực kì náo nhiệt.

Đúng lúc này, đột nhiên trong phòng có tiếng vật nặng rơi xuống, Điền Vũ Mặc nhìn tình hình hỗn loạn trước mắt, không chịu nổi kích thích, cuối cùng ngất xỉu....

"Á— Mẹ xỉu..."

"Nhạc mẫu đại nhân....."

"Chị Nghiêm...."

"Tiểu Mặc, em sao thế này, mau tỉnh lại..... Hai thằng khốn kia, không được qua đây, tôi muốn giết chết hai cậu...."

____

Nghiêm Tiểu Tiểu đau đầu muốn chết, ba cứ nhất quyết không đồng ý hôn sự, đã vậy hồi trưa còn suýt giết chết gia đình đến cửa cầu hôn, khiến cho mọi thứ gà bay chó sủa.

Ba đuổi anh em nhà Thiệu và ba mẹ của họ, sau đó thì nhốt cậu trong phòng, không biết đến chừng nào mới thả cậu ra ngoài.

Nghiêm Tiểu Tiểu nằm trên giường, nặng nề thở dài, vẻ mặt u sầu, hồi trưa mẹ xỉu, không biết giờ có tỉnh chưa? Cậu rất lo cho mẹ, đều là lỗi của cậu.

"Haizz —" Nghiêm Tiểu Tiểu lại buồn bã than thở, quả thật phiền chết đi được, vì sao mọi chuyện lại không thuận lợi đến thế, rốt cuộc nên làm gì để ba đồng ý bây giờ....

"Tiểu Tiểu, ăn cơm." Cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, Nghiêm Kí Hạo bưng đồ ăn đến.

"Con không ăn." Nghiêm Tiểu Tiểu quật cường lắc đầu. Cậu quyết định tuyệt thực nhằm kháng nghị, ép ba đồng ý hôn sự này, mà cậu chỉ có thể nghĩ ra mỗi cách này!

(Lé: Con cái có hiếu vl....)

Chỉ còn mỗi cách này, dù rất xin lỗi ba, nhưng tại ba không những không đồng ý cho cậu cưới hai anh em, mà còn lấy đao rượt chém bọn họ, tuy là vậy nhưng ông vẫn là người cha cậu yêu nhất.

"Tiểu Tiểu!" Nghiêm Kí Hạo nhíu mày.

"Chừng nào ba chưa đồng ý cho con cưới anh Đại Hổ, anh Tiểu Hổ, con vẫn không ăn cơm chừng ấy." Nghiêm Tiểu Tiểu chẳng thèm nhìn ông bố đang tức giận, nhảy xuống giường, dũng cảm nhìn thẳng vào ba mình.

"Con dám uy hiếp ba vì hai cái thằng đó!" Nghiêm Kí Hạo tức giận đễn nỗi toàn thân khẽ run, nhất định là tại hai thẳng ranh đó xúi con ông làm như thế, mà ông thì không biết con trai quen hai đứa con đó từ khi nào, đây quả thật là một sơ sót lớn của ông.

Thấy ba cực kỳ tức giận, Nghiêm Tiểu Tiểu hơi hối hận, dù có như thế nào đi nữa thì mình cũng không nên hỗn hào với ba, ba luôn yêu thương cậu, vậy mà....

Nghiêm Tiểu Tiểu nhảy xuống giường ôm lấy ông bố đứng trước giường, làm nũng nói: "Không phải là con uy hiếp ba, mà con nào dám uy hiếp. Ba là người con yêu nhất trên đời, ba là tốt nhất trên thế gian, con xin ba hãy đồng ý hôn sự của tụi con, con thật sự rất rất rất thích anh Đại Hổ và anh Tiểu Hổ!"

"Tiểu Tiểu..."

"Ba, con biết là con không đúng, không nên lén ba mẹ quen bạn trai, rồi còn lên giường với họ, và mang thai nữa. Ba có thể mắng con, đánh con, nhưng ba nhất định phải cho con kết hôn với anh Đại Hổ và anh Tiểu Hổ, nếu không ở bên bọn họ, con sẽ rất đau khổ, rất đau khổ..." Nghiêm Tiểu Tiểu ôm ba lắc lắc, đáng thương hề hề nhìn ông, mắt to đen láy tràn đầy hơi nước, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Cứng không được, thì cậu lấy nhu! Ba yêu thương cậu đến thế, cậu không tin ba sẽ thật sự sắt đá, nhẫn tâm nhìn cậu đau khổ!

Nghiêm Kí Hạo nhìn đứa con đáng yêu điềm đạm, ông đương nhiên mềm lòng, thở thật dài, tay xoa đầu con: "Con là tâm can bảo bối của ba, sao ba có thể nỡ đánh con, mắng con được. Con thích hai thằng ranh kia đến thế sao? Không có tụi nó con sẽ không sống được?"

Dù rất giận chuyện con trai giấu mình quen cùng lúc hai bạn trai, còn bị người ta làm to bụng, nhưng dù có sao đi nữa nó vẫn là bảo bối ông yêu thương nhất, ông còn không nỡ đánh mắng nó nữa mà.

"Đúng, con muốn ở bên cạnh họ mãi mãi." Nghiêm Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu.

"Con là cái đứa làm ba lo lắng nhất, con ngoan ngoãn ăn cơm trước đi, đừng để mình bị đói, với lại.... con đang mang thai, cần phải chú ý dinh dưỡng." Nghiêm Kí Hạo lại thở dài một tiếng, nói với con trai.

Hạ mắt nhìn cái bụng bằng phẳng của con, mi mày của Nghiêm Kí Hạo gắt gao nhíu chặt vào một chỗ, hễ mà nghĩ đến trong đó đang nuôi dưỡng một sinh mệnh mới, ông liền muốn giết hai anh em kia ngay tại chỗ!

Tuy nhiên con thật sự rất thích hai anh em đó, nếu giết chết bọn nó thật, con trai nhất định sẽ không tha thứ cho mình, huống chi trong bụng con đang mang thai đứa con của bọn nó. Thật ra ông tự hiểu rất rõ, cách duy nhất trong tình hình này chính gả con mình cho bọn ranh đó, dù bản thân có giận bao nhiêu đi nữa!

Tuy hai thằng ranh kia rất đáng ghét, nhưng vừa nhìn là biết không phải vật trong ao, ông đã sai người điều tra bối cảnh gia đình bọn nó, có thể nói không ai trên đời có thể thích hợp với Tiểu Tiểu hơn hai anh em nhà đó được. Hoàn cảnh sinh ra của con trai, ngoại trừ hai anh em đó, thì e chắc khó tìm người thật lòng cùng nó tiến đến hôn nhân....

Có điều nghĩ đến con trai bảo bối mình yêu thương nhất bị người khác cướp đi, trong lòng ông vô cùng không thoải mái, cực kỳ luyến tiếc! Con còn nhỏ như thế, ông còn muốn con ở bên ông và Tiểu Mặc thêm vài năm, ông và Tiểu Mặc chỉ có mỗi đứa con này, ông và Tiểu Mặc sẽ rất tịch mịch....

"Dạ, ba đừng lo lắng, nhất định phải đồng ý hôn sự của bọn con nha!" Nghiêm Tiểu Tiểu nghe ba nói, biết ba mềm lòng, cao hứng lấy mâm đồ ăn trên tay ông đặt lên giường.

Ba nói đúng, hiện tại cậu đang mang thai, phải bổ sung dinh dưỡng cho thật tốt. Cậu quả thật là một người mẹ xấu và đáng trách, mới nãy quên mất con, còn định tuyệt thực uy hiếp ba.

"Mẹ tỉnh chưa?" Nghiêm Tiểu Tiểu ăn đồ ăn thơm ngào ngạt, lo lắng ngồi xuống bên cạnh ba.

"Vẫn chưa, nhưng mà con đừng lo, mẹ không sao." Nghiêm Kí Hạo lắc đầu, hỏi: "Con quen hai ranh con kia bao lâu rồi?"

"Tụi con chưa quen nhau lâu lắm." Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức trả lời, cậu không thể không nói dối, nếu mà ba biết cậu vào lúc 12 tuổi đã quen bạn trai, còn bị hai người họ ôm lên giường ăn luôn, nhất định ba sẽ rất tức giận, càng muốn giết hai người họ, và nhất định sẽ kiên quyết không đồng ý cuộc kết hôn này.

"Gì! Chưa quen được bao lâu mà đã leo lên giường!" Nghiêm Kí Hạo cực kỳ giật mình, giận dữ hét.

"Con xin lỗi!" Nghiêm Tiểu Tiểu vội vã xin lỗi.

"Mấy đứa thiệt là..... Giới trẻ hiện nay thực sự cởi mở quá!" Nghiêm Kí Hạo lắc đầu thở dài, ông quên mất mình cũng chả khá khẩm hơn là bao, con riêng mới có 13 tuổi mà đã bị ông cưỡng hiếp rồi.

Nghiêm Tiểu Tiểu cười gượng vài tiếng, nghĩ rằng ba và mẹ còn cởi mở hơn cậu, mẹ cậu năm nay chưa đến ba mươi tuổi, tính theo tuổi của mẹ, thì lúc sinh cậu mẹ còn chưa lớn bằng cậu, nhưng mà những lời này trăm ngàn không thể nói với ba, mắc công lại chọc giận ba, rồi ba không đồng ý hôn sự của bọn cậu.

......

"Tiểu Mặc, em thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái hay đói bụng không?" Nghiêm Kí Hạo từ phòng con trai trở về, đúng lúc nhìn thấy Điền Vũ Mặc tỉnh lại, lập tức tiến lên dịu dàng hỏi han.

"Tiểu Tiểu đâu?" Điền Vũ Mặc khẽ lắc đầu. Nghĩ đến chuyện Tiểu Tiểu làm cho đầu anh có hơi choáng váng, nhớ đến mình ngất xỉu trong lúc tình thế còn hỗn loạn, anh liền sợ hãi, không biết sau đó thế nào, anh thật lo lắng!

"Nó ở trong phòng, mới cơm nước xong."

"Anh em nhà Thiệu và ba mẹ của anh em đó đâu?"

"Bị tôi đuổi về."

"Vậy chuyện Tiểu Tiểu ông định xử lý ra sao?"

"Haizzz! Còn ra sao nữa, gạo cũng nấu thành cơm mất rồi."

"Ông đồng ý cho tụi nó kết hôn?!" Điền Vũ Mặc có hơi kinh ngạc, nhớ lại hành vi của ông hồi trưa, anh cứ tưởng ông xã sống chết không đồng ý chứ.

"Ừ." Đằng nào cũng đến nv này rồi, thật ra thì ông cũng chả muốn đồng ý đâu!

"Ông không phải hồi trưa kiên quyết không đồng ý à?"

"Lúc ấy tôi rất tức giận, hiện tại tôi đã tỉnh táo, sau đó thì lo lắng. Trong bụng Tiểu Tiểu có con của người ta, nếu không kết hôn với chính chủ, thì sau này sẽ làm sao! Phá thai rất nguy hiểm, tôi làm sao nỡ ép nó nhận lấy nỗi đau phá thai chứ!" Nghiêm Kí Hạo thở dài một tiếng, hôm nay ông đã thở dài rất nhiều lần.

"Ông biết thế là tốt, chính ông cũng nói gạo đã nấu thành cơm, chúng ta chỉ còn nước đồng ý mà thôi." Điền Vũ Mặc nghe thế khẽ thở phào, anh rất sợ ông vẫn nghĩ lẩn quẩn trong lòng, mà ông buồn, thì con nó cũng buồn.

Anh nghĩ Tiểu Tiểu còn nhỏ thế mà đã làm loạn với người ta rồi mang thai, không biết có phải là do di truyền không, anh trước đây cũng mang thai sinh con khi tuổi còn nhỏ.

"Xem ra em cũng đồng ý." Con trai mà biết nhất định sẽ rất vui, bọn họ đều rất mềm lòng, thương yêu nó.

"Nhưng tôi chỉ lo anh em nhà Thiệu và ba mẹ của bọn nó, nếu biết Tiểu Tiểu là loạn luân sinh ra, liệu.... có chấp nhận nó không?" Điền Vũ Mặc lo lắng, mặt lộ vẻ u sầu, người bình thường nhất định không thể nào chấp nhận quan hệ loạn luân.

"Chuyện này em đừng lo, ngoại trừ gạo đã nấu thành cơm, tôi đồng ý cho Tiểu Tiểu gả cho hai thằng ranh kia còn là vì trên đời này không còn ai thích hợp với Tiểu Tiểu hơn bọn nó. Hồi chiều tôi đã cho người đi dò thăm bối cảnh của nhà họ Thiệu, không biết có phải trùng hợp hay không, mẹ của anh em nhà Thiệu cũng là người song tính, hơn nữa anh ta còn loạn luân với con trai ruột của mình để rồi sinh ra hai anh em nhà Thiệu, huyết thống của hai anh em đó còn phức tạp hơn Tiểu Tiểu rất nhiều."

"Thật ư!" Điền Vũ Mặc thấy khó mà tin được, sao có thể trùng hợp đến thế chứ, có khi nào đây là định mệnh Tiểu Tiểu phải ở bên hai anh em nhà Thiệu kia chăng?

"Gia đình như thế mà gả Tiểu Tiểu qua tôi cũng an tâm, không cần lo nó không được chấp nhận lỡ khi bí mật xuất thân bị phát hiện." Nếu không biết hai thằng ranh kia là được sinh ra từ loạn luân, mẹ bọn nó cũng là song tính, thì ông vẫn chưa đồng ý cho chúng nó kết hôn sớm vậy đâu.

Điền Vũ Mặc khiếp sợ, sau đó hỏi: "Ông định nói cho Tiểu Tiểu ông đã đồng ý sao?!"

"Vẫn chưa, ranh con hư đốn đó dám giấu chúng ta quen bồ quen bịch, còn mang thai nữa. Trước đó thì chả nói lấy một tiếng, mà còn dẫn hai bạn trai đến thẳng nhà cầu hôn, thực sự rất đáng giận, nhất định phải phạt một lần, cứ để cho nó với bọn kia lo lắng vài ngày, sau đó chúng ta mới thông báo đồng ý cho phép kết hôn."

"Ông xấu quá đi!" Điền Vũ Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lần này quả thật con trai rất hư, phải phạt một lần cho chừa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro