Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học viện Lord Beaconsfield nằm ở ngoại ô Luân Đôn là một trường trung học hàng hiệu số một ở nước Anh với lịch sử được bắt đầu từ 300 năm trước, là một học viện quý tộc tư nhân, từng không có ít quý tộc chân chính vào học.

Nhằm bồi dưỡng ra nhân tài ưu tú nhất, học viện Lord Beaconsfield chia thành hai khu dạy học.

Học sinh trong khu Đông là tinh anh trong tinh anh, chỉ số thông minh cao hơn 160, sau khi tốt nghiệp có thể vào thẳng đại học quan trọng nhất của Anh.

Ngược lại, học sinh ở khu Tây thì kém xa. Tất cả đều là học sinh bình thường, sau khi tốt nghiệp sẽ không có trợ lực, chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân để vào đại học.

Hai khu chỉ cách nhau một tấm lưới sắt, nhưng thật chất lại cách biệt một trời...

Học viện Lord Beaconsfield hàng năm đều có rất nhiều học sinh ngoại quốc đến đăng ký nhập học, cho nên có nhiều người ngoại quốc học hơn các trường khác, chỉ giống ở chỗ là người Anh chiếm hơn một nửa.

Học viện Lord Beaconsfield vô cùng hà khắc với người ngoại quốc. Chẳng những học phí mắc hơn, điểm tuyển vào cũng cao hơn so với người bản địa, đãi ngộ cũng không tốt bằng người Anh, thế mà vẫn có rất nhiều học sinh nước ngoài đăng ký vào.

Đơn giản là vì học viện Lord Beaconsfield dạy học rất có chất lượng. Có thể vào được trường đại học tốt nhất ở Anh, thậm chí có cơ hội vào được các trường nổi tiếng trên thế giới, dù có mơ thì nhiều khi cũng không có được.

Có điều cho tới nay, tập hợp tinh anh ở khu Đông ít thấy có người ngoại quốc, càng không thể thấy bóng dáng của người Hoa, cho đến hai năm trước khi anh em nhà Thiệu xuất hiện.

Anse và Al.

Hai anh em nhà Thiệu là hai anh em sinh đôi. Bọn họ vào được khu Đông của học viện Lord Beaconsfield nhờ vào thành tích cực kỳ xuất sắc, hàng năm đều đạt hạng nhất, luôn nằm trong top 10 cả khối, so với học sinh bản địa ở nước Anh thì càng vĩ đại hoàn mỹ.

Anh em nhà Thiệu còn phá lệ hơn nữa. Họ những người ngoại quốc đầu tiên lên chức chủ tịch và phó chủ tịch của khu Đông.

Chuyện này đã dậy nên một huyền thoại, hai người đã vượt qua những người ngoại quốc và 95% người bản địa để có thể lên được những vị trí cao nhất của học viện Lord Beaconsfield.

Đây là điều mà trước giờ chưa từng có và cực bất khả thi, nhưng hai anh em họ Thiệu đã tạo ra được kỳ tích.

Bọn họ đã lấy được số phiếu bầu kinh người từ tất cả các học sinh, trở thành chủ tịch và phó chủ tịch của khu Đông, làm cho học viện Lord Beaconsfield luôn luôn coi thường người ngoại quốc, nhất là người Hoa cuối cùng phải tức tới hộc máu.

Anh em nhà Thiệu cứ như là hai người Hoa duy nhất trong khu Đông có thể thống lĩnh sở hữu những nhóm học sinh tinh anh tại khu này. Quả thật rất phi thường.

Anh tuấn phi phàm, tài hoa hơn người, hai anh em nhà Thiệu tại học viện Lord Beaconsfield có thể được nói là nhân vật vĩ đại nhất, là thần tượng của toàn trường, tất cả nữ sinh đều bị bọn họ mê hoặc đến điên!

Nhưng vào giờ phút này, một trong hai thần tượng vĩ đại của học viện Lord Beaconsfield lại đang bị ăn tát...

"Ba ---" Tiếng bạt tay càng có vẻ thêm băng lãnh kéo dài hơn dưới cơn mưa im ắng.

Ở học viện Lord Beaconsfield tại một vùng ngoại ô của London, có một cậu học sinh mới của học viện khoác trên mình bộ đồng phục. Dường như thiếu niên trắng nõn thanh tú tinh xảo xinh đẹp này đến từ Trung Quốc, cậu đang nổi giận nhảy lên đánh lên mặt người cao lớn hơn mình rất nhiều.

Có thể thấy hai người này là đàn anh năm ba nhờ vào bộ đồng phục của khu Đông.

Học viện Lord Beaconsfield rất có phong thái dạy học của Vương Quốc Anh, đồng phục làm bằng nguyên liệu của Âu Tây, mang phong cách truyền thống, nam mặc tây trang màu đen, đeo cravat, còn phải mang giày da màu đen.

Nữ cũng mặc đồng phục tây trang đen sắc theo kiểu của nữ, đeo nơ, mang giày da nữ màu đen.

Vì để phân biệt năm học của học sinh, trang phục ngoài của học sinh mới năm nhất là màu đen, học sinh năm hai là màu lam, năm ba sắp tốt nghiệp là màu nâu đậm.

Đồng phục của khu Đông và khu Tây có hơi khác biệt, ít nhất đồng phục bên khu Đông còn được điểm thêm sắc trắng, mà đồng phục khu Tây thì không có gì...

"Em..." Phó chủ tịch hội học sinh Al Thiệu sờ năm ngón tay trên mặt, hắn hoàn toàn giật mình, có vẻ không thể tin được cậu học sinh mới trước mặt này dám đánh hắn.

Al Thiệu tuy là người phương Đông, nhưng ngũ quan rất lập thể thâm thuý, dáng người so với người Tây còn to lớn cao ngất, non giống con lai vô cùng soái khí mê người.

"Tiểu Tiểu..."

Người bên cạnh Al Thiệu nhìn giống hắn như đúc, người cũng cao giống nhau, chỉ là tóc hơi dài một chút, Anse Thiệu cũng khiếp sợ nhìn cậu đàn em thấp bé gầy yếu.

Một học sinh khu Tây mà lại dám đánh phó chủ tịch hội học sinh khu Đông, thật sự có thể khiến người ta giật mình.

May mà lúc này đang diễn ra lễ khai giảng, hơn nữa hiện giờ còn đang mưa, chỗ này chỉ còn lại ba người. Nếu mà bị học sinh khác nhìn thấy, nhất là các nữ sinh biết được, nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu học sinh mới này!

"Tất cả là người xấu, tôi ghét hai người!" Cậu học sinh mới tên Tiểu Tiểu không nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của cặp sinh đôi, nói xong lập tức cầm túi xách, đội mưa đi đến cánh cổng phía Tây được khắc tượng điêu khắc hình thiên sứ.

Hình như cậu bị thương, hai chân không linh hoạt, tư thế đi đường có chút kỳ quái, giống một con cua đang đi ngang vậy.

"Đại Hổ, anh coi kìa! Tiểu Tiểu dám đánh em, nhóc con đó nhất định điên rồi!"

Al Thiệu mất cả buổi mới lấy lại tinh thần, kích động kêu lên với người anh sinh đôi. Đại Hổ là tên tiếng Trung của anh trai, còn tên tiếng Trung của hắn là Tiểu Hổ.

"Tiểu Hổ, em bình tĩnh, anh thấy do rất tức nên Tiểu Tiểu mới thế, em đừng trách em ấy!"

Anse Thiệu an ủi, anh cũng không ngờ người yêu luôn dịu ngoan nhu thuận lại "tức nước vỡ bờ", dám cho em trai mình một cái tát.

"Đáng giận, rõ ràng anh cũng có phần, mà sao em ấy chỉ đánh có mình em, không công bằng!"

Thiệu Tiểu Hổ giận dữ hét, chuyện này cả hai người đều tham gia, mắc mớ gì chỉ có mình hắn bị đánh, rốt cuộc tại sao?

"Chỉ có thể trách em ăn ở không tốt!" Thiệu Đại Hổ không có lương tâm cười trêu.

Anh dù biết giờ phút này trêu chọc em trai là không nên, nhiều khi em trai lại giận dỗi, nhưng khi nhìn thấy em trai mọi khi luôn kiêu ngạo lại bị Tiểu Tiểu cho một bạt tai, quả thật rất mắc cười.

Thiệu Đại Hổ đâu biết, nếu không phải vì em trai vừa rồi đứng gần Nghiêm Tiểu Tiểu hơn anh, thì người bây giờ bị đánh chính là Thiệu Đại Hổ!

Thiệu Tiểu Hổ tức giận đánh anh trai một quyền, Thiệu Đại Hổ thân thủ nhanh nhẹn dễ dàng né tránh.

Anh quay đầu nhìn qua cổng khu Tây, cười.

"Có đuổi theo Tiểu Tiểu không? Chắc giờ Tiểu Tiểu chưa có đi xa."

"Không, đến tát em mà nhóc cũng dám. Nếu mà không chủ động giải thích xin em tha thứ, em sẽ không bao giờ để ý đến nhóc con ấy nữa!"

Hắn thật lòng thích Tiểu Tiểu, nhưng Tiểu Tiểu đã tổn thương lòng tự trọng của hắn, cũng may chỉ có Đại Hổ thấy, bằng không sau này làm sao hắn có thể sống yên trong cái trường này, làm sao lãnh đạo cái đám học sinh kia chứ!

"Được." Thiệu Đại Hổ lo lắng cho tâm tình em trai, nghĩ nghĩ gật đầu đồng ý.

Đúng thật bọn họ đãclàm quá, đến nỗi Tiểu Tiểu phải nổi giận. Nhưng chưa từng có ai dám đánh anh em bọn họ, chứ đừng nói đến tát mặt. Em ấy còn nói ghét bọn họ, thực sự là phản rồi, phải trừng phạt em ấy. Tạm thời không bơ đi, để em ấy tỉnh táo một chút...

Anh em nhà Thiệu một trước một sau cũng đi vào cánh cổng khu Đông đối diện khu Tây. Bọn họ là chủ tịch và phó chủ tịch của hội học sinh khu Đông, vào khai giảng phải lên đọc diễn văn hoan nghênh học sinh mới, không thể chậm trễ.

Học sinh của khu Đông và khu Tây được tách riêng, cho nên khai giảng cũng chia ra tổ chức...

____

Nghiêm Tiểu Tiểu sau khi tiến vào khu Tây thì ngừng bước, quay đầu nhìn về phía sau. Tuy nói ghét bọn họ, nhưng cậu vẫn hy vọng hai người yêu đuổi theo dỗ dành mình, xem ra cậu phải thất vọng rồi.

Đôi mắt xinh đẹp càng lúc càng sầu, hai tên khốn đó sao còn chưa đuổi tới, thực sự đáng giận! Chẳng lẽ bọn họ giận thiệt rồi?! Mắc mớ gì họ lại giận chứ. Làm ra chuyện xấu hổ như vậy mà cậu chỉ tát có một cái, đâu có quá đáng.

Chỉ vì cậu không thể xuất hiện ở khu Đông, bọn họ bắt cậu trốn vé, mới sáng sớm phải hoá trang thành kẻ khả nghi, rồi còn hạ lưu uy hiếp cậu, dâm loạn đùa bỡn cậu, buộc cậu chơi 3P. Đã thế còn bị hiểu nhầm là kẻ móc túi, không thể không chật vật mà đào tẩu...

Hồi tưởng lại khi nãy, trong khi vẫn còn cưỡi trên dương vật của hai người đó, vừa bị bọn họ sáp vào kêu dâm liên tục trên đường vừa bị nhân viên công tác điên cuồng đuổi theo.

Cậu thật sự xấu hổ muốn mình chết quách luôn cho rồi!

Hai con sắc hổ cùng cắm trong cơ thể cậu, ngây ngốc vừa ôm cậu trong lòng vừa chạy trốn, càng chạy càng chậm, thiếu chút nữa bị nhân viên công tác bắt được. Cũng may bọn họ chạy được đến phía sau con hẻm, đem bỏ hết mấy thứ "vũ trang hạng nặng", mới có thể đánh lạc hướng nhân viên công tác.

Lúc ấy cậu sợ đến nỗi tim cũng sắp nhảy ra ngoài, cậu thật không dám tưởng tượng đến hậu quả nếu bị nhân viên công tác bắt được, nếu có thì chắc mặt mũi cũng sẽ bị quăng hết.

Điều may mắn duy nhất là bọn họ có cải trang, không để người khác thấy bộ mặt thật của mình, bằng không sau này cậu cũng không biết sống sao trên cuộc đời này nữa!

Cho nên vừa rồi đánh anh Tiểu Hổ cậu cũng không có hối hận, sư tử không phát uy thì họ lại tưởng là mèo bệnh, đừng tưởng muốn làm gì cũng được, cậu cũng biết tức chứ bộ!

"Ách xì..." Nước mưa lạnh giá rơi trúng người khiến cậu hắt xì một cái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo có thêm vài phần sắc khí, cây dù cậu đã lỡ đánh rơi trong lúc chạy trốn khỏi tàu điện. Đó là hàng độc mà ba nuôi Long Cửu mua tại Trung Quốc tặng cho cậu. Hơn thế nữa, áo khoác lông đặc chế mà ba nuôi tặng cậu cũng bị rớt trên toa xe, kính, khẩu trang,... cũng bị ném hết, hiện giờ cậu sắp lạnh chết rồi..

So với cái lạnh, hạ thể càng làm cho cậu khó chịu hơn. Hai lỗ thịt bị dương vật của hai người họ điên cuồng làm một hồi thế nên bây giờ vô cùng đau nhức, hại hai chân trở nên bủn rủn vô lực, mỗi bước đi đều thật vất vả.

Phía trong quần lót của cậu chính là dịch thể của đàn ông và chất nhầy mình đã bắn ra, thật hạ lưu...

"A..." Nghiêm Tiểu Tiểu không chú ý phía sau có nhóm người đang đi tới, cậu không kịp tránh đi nên đã bị đám học sinh đẩy ngã dưới cơn mưa.

Nghiêm Tiểu Tiểu ăn đau khẽ rên một tiếng, ngẩng đầu thì thấy người vừa đẩy mình. Đối phương là một cậu thiếu niên đẹp trai người Anh, mái tóc quăn màu vàng kim, đôi mắt phượng có màu xanh của biển cả, da lại trắng như tuyết mùa đông, trông y như một vị thiên thần.

Thật đẹp, nhìn bộ đồng phục màu xanh lam của anh ta, chắc hẳn anh ta là đàn anh năm hai của mình!

"Da vàng đáng giận, mày mém tí nữa hại bản thiếu gia ngã. Bộ mày muốn chết à!"

Đối phương không những không giúp cậu đứng lên, ngược lại còn nổi giận mắng, phong thái quý tộc nay chỉ còn sự khinh bỉ chán ghét đáng sợ! Bề ngoài người này dù nhìn giống thiên thần, nhưng bên trong tuyệt đối không giống!

Nghiêm Tiểu Tiểu hơi nhíu mày, nhưng lỗi cũng là do cậu, cậu không nên đứng bất động giữa đường như vậy, cậu ngay lập tức giải thích:

"Tôi xin lỗi!"

"Cút ngay, đừng chắn đường!"

Cậu thiếu niên tóc vàng đẹp trai như cười mỉa, dùng sức đá cậu một cước, rồi sau đó dẫn nhóm người hầu của mình từ từ rời đi.

Chân bị đá, Nghiêm Tiểu Tiểu đau đến nỗi lại rên thêm một tiếng, nhìn người kia được những người khác vây quanh, hầu hạ cẩn thận, cậu buồn bực vô cùng. Không ngờ trên đời lại có người ác đến vậy.

Trong tiếng mưa rơi cậu vẫn có thể nghe được tiếng bung dù của người hầu dành cho thiếu niên tóc vàng đẹp trai, hỏi han anh ta có bị thương không, muốn đi xuống phòng y tế không, cũng có người hỏi anh ta có nên đi bệnh viện...

Nghiêm Tiểu Tiểu trợn trắng mắt, người bị thương là cậu, thiếu niên tóc vàng đẹp trai kia đâu có mất một sợi tóc nào. Hôm nay thật sự rất xui xẻo!

Nghiêm Tiểu Tiểu muốn đứng lên. Cậu đã vốn đang đau nhức vô lực, nay lại bị thiếu niên đẹp trai kia đá thêm một cước, hiện tại đau không chịu nổi, căn bản không thể đứng dậy được.

"Cậu có sao không?" Đúng lúc này phía sau truyền tới một giọng Trung Quốc, rồi sau đó đổi thành tiếng Anh lưu loát hỏi thăm cậu.

Nghiêm Tiểu Tiểu quay đầu, chỉ thấy có một người không cao hơn cậu bao nhiêu đang đứng ở phía sau. Có cùng màu da với cậu, bề ngoài coi như thanh tú, có mái tóc vàng, đeo kính sát tròng màu lam, người này trông có vẻ là một học sinh mới.

Đối phương dường như đã hoá thân thành người ngoại quốc rất thành công, có điều màu da vàng đặc thù lại không thể che giấu.

Nhìn thấy đồng bào, trong lòng Nghiêm Tiểu Tiểu nhất thời tăng lên một phần thân thiết, khẽ lắc đầu, ngượng ngùng nhờ vả: "Tớ ổn, cậu có thể giúp tớ đứng lên không? Tớ không đứng dậy được!"

Đối phương nhanh chạy qua dìu cậu đứng lên, còn tức giận mắng: "Tớ thấy hết! Abel Dieter kia thật sự quá đáng!"

Đối phương mặc dù khá tức giận, nhưng cậu ta chính là một người từ trong nhóm người đi theo mĩ thiếu niên tóc vàng đó.

"Cảm ơn, mà Abel Dieter là ai vậy?" Nghiêm Tiểu Tiểu đơn thuần không nghĩ nhiều, chỉ chân thành nói câu cảm ơn.

"Chính là người vừa rồi mới đánh cậu, còn mắng cậu nữa đó. Cái người kiêu ngạo đó là học sinh năm hai. Nghe nói anh ta là con trai công tước, có huyết thống hoàng tộc nên anh ta rất ngạo mạn, khinh thường mọi người, nhất là người ngoại nước, cho rằng tụi mình rất không hợp với anh ta. Nhưng mà anh ta vẫn rất nổi tiếng, còn là người có quyền nhất tại khu Tây!"

Đối phương tuy cũng là người mới nhưng lại biết hết nội bộ trong trường này.

"Thì ra là vậy sao, thật sự cảm ơn cậu!" Nghiêm Tiểu Tiểu cuối cùng cũng hiểu được tại sao thiếu niên tóc vàng đẹp trai kia lại ác liệt quá đáng, và cậu lại nói câu cảm ơn một lần nữa. Cũng may gặp được đồng bào dìu mình, nếu không thì cậu khó có thể đứng lên!

"Đừng khách khí, người Trung Quốc hết mà, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên! Tớ tên là Tương An Tư, tên tiếng Anh là Nick, còn cậu thì sao?" Đối phương nhiệt tình cười, nhưng kính sát tròng màu lam ngược lại rất lạnh lẽo, không hề có độ ấm.

"Tên tiếng Hoa của tớ là Nghiêm Tiểu Tiểu, còn tên tiếng Anh là Dana." Nghiêm Tiểu Tiểu ngượng ngùng giới thiệu, có thể gặp được đồng bào ở nơi này quả thật may mắn.

"Tên tiếng Trung của cậu thật đáng yêu, tớ gọi cậu là Tiểu Tiểu được không? Cậu có thể kêu tớ là An Tư." Khoé miệng người này tươi cười càng sâu, nhưng đôi mắt vẫn không có ý cười.

"Được! An Tư này, thật không biết làm sao để cảm ơn cậu nữa!" Nghiêm Tiểu Tiểu gật đầu.

Toàn là người Trung Quốc với nhau mà lại gọi tên Tiếng Anh thì rất kì quái. Tuy rằng đã lớn như thế nhưng chỉ có cha mẹ, hai người cha nuôi, còn có hai tên sắc hổ gọi tên tiếng Trung của cậu.

"Không có gì đâu, coi chừng chân của cậu đã sưng mất đấy, tớ đưa cậu xuống phòng y tế." Tương An Tư nhìn vết bầm doạ người trên đùi của cậu, tỏ vẻ lo lắng.

"Không cần, chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Tụi mình nhanh vào dự lễ đi, đừng để muộn." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu.

Trên đùi cậu đều là tinh dịch khô đặc, sao có thể đi xuống phòng y tế khám vết thương. Huống chi vì cơ thể mình nên cậu rất sợ gặp bác sĩ, nếu bác sĩ trong trường phát hiện ra cơ thể cậu thế này, nhất định cậu sẽ bị đuổi học!

"Cậu nói đúng!" Tương An Tư gật đầu, quả thật bây giờ đã muộn, cần phải mau vào dự lễ khai giảng.

Dưới sự giúp đỡ của Tương An Tư, Nghiêm Tiểu Tiểu khập khiễng đi về toà kiến trúc cổ kính thanh lãnh. Vốn buổi lễ khai giảng sẽ được tổ chức ở sân thể dục, nhưng vì trời đang mưa nên buổi lễ đành phải chuyển qua tổ chức ở toà nhà dạy học.

Thế là kiếp sống của Nghiêm Tiểu Tiểu ở trường trung học cứ thế bắt đầu.

Mới ngày đầu tiên mà cậu đã bị "kinh tâm động phách", "vận động liên tục", với lại còn bị thương.

Dường như kí ức về cuộc sống trung học của cậu lại được cập nhật thêm một tầng...

____

Trong 15 năm cuộc đời của Nghiêm Tiểu Tiểu thì hôm nay chính là ngày không may mắn nhất. Ngày hôm nay thật xui xẻo, đã vậy quần áo lại ướt sũng, hại cậu bây giờ cảm thấy lạnh run.

Nhất là tinh dịch đã chảy khắp quần lót, nước mưa ướt vào làm dịch thể càng bê bết, khiến cho cậu rất khó chịu, hạ thể rất ngứa ngáy, thỉnh thoảng cậu còn có ảo giác bị điện giật, thiếu chút cậu đã rên ra tiếng trong phòng học toàn là người...

Cái chân bị Abel Dieter đá đến bây giờ trở nên siêu đau, đau đến nỗi cả ngày cậu không thể rời khỏi chỗ ngồi, cũng may có An Tư đưa thức ăn cho cậu, bằng không chắc giờ cậu đã đói chết.

Không ngờ An Tư và cậu lại học cùng một lớp. Lớp học ngoài trừ 2 người Hoa như cậu và An Tư ra còn có một người tên Phùng Khải, là con lai.

Nhưng Phùng Khải lại rất lạnh lùng cao ngạo, không đến ý đến bọn cậu, An Tư có đi qua chào hỏi cậu ta, thế nhưng cậu ta lại lờ đi, điều này thật sự làm cậu bực mình.

Có điều cậu và An Tư bây giờ đã trở thành bạn thân. Không ngờ chỉ mới khai giảng mà cậu đã có được một người bạn, đúng là ngoài dự kiến của cậu.

Từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ có bạn nào, cũng không có bạn học nào thân thiết. Tất cả là do cơ thể của mình, đa số thời gian cậu toàn ở nhà đọc sách, thường xuyên xin nghỉ bệnh ở nhà, cậu căn bản không có cơ hội để làm quen bạn bè.

Bạn bè duy nhất mà cậu biết là Thiệu Đại Hổ và Thiệu Tiểu Hổ. Cậu quen họ trong lúc đi bổ túc tiếng Hoa, ngặt nỗi bọn họ bây giờ là tình nhân, đâu có thể xem như bạn bè!

Nghĩ đến hai anh em nhà Thiệu, cậu lại giận.

Không gọi điện thoại cho cậu, ngay cả một tin nhắn cũng không có. Bọn họ biết rõ cậu ít tiếp xúc với người khác, vào môi trường mới sẽ khó thích ứng, thế mà bọn họ lại ném cậu đi và mặc kệ. May mà cậu gặp được An Tư.

Vất vả lắm mới đợi được đến buổi chiều tan học, Nghiêm Tiểu Tiểu vẫn dưới sự giúp đỡ của Tương An Tư bước ra khỏi phòng.

Bầu trời khi chiều cũng không giống lúc sáng, mưa phùn càng lúc càng nặng hạt, không khí rét lạnh khiến cho Nghiêm Tiểu Tiểu hắt xì liên tục.

"Tiểu Tiểu, chắc cậu bị cảm rồi đó, mà chân của cậu.... Tớ nghĩ cậu đừng về nhà, đi bệnh viện khám trước đi!" Tương An Tư đề nghị.

"Cảm ơn lòng tốt của cậu, tớ về nhà uống thuốc cảm với thoa tí rượu thuốc là ổn. Không cần đến bệnh viện đâu, rất phiền." Nghiêm Tiểu Tiểu vội lắc đầu.

Nơi nào cậu cũng có thể đi, nhưng tuyệt đối không thể đi bệnh viện, lỡ người ta phát hiện cơ thể cậu kì lạ thì hỏng bét, haizzz.

Tương An Tư còn muốn khuyên nữa, nhưng một chiếc xe cao cấp đắt tiền màu trắng đã dừng lại trước mặt bọn cậu. Một người đàn ông Trung Quốc có vẻ ngoài bình thường khoảng 40 tuổi bước xuống, cung kính mời Tương An Tư lên xe.

"Tiểu Tiểu, tài xế nhà tớ đến đón tớ này, nhà cậu ở đâu? Tớ đưa cậu về." Tương An Tư hỏi.

"Không làm phiền cậu đâu, tớ sẽ tự đón xe, cậu đừng bận tâm, cứ đi trước đi!" Nghiêm Tiểu Tiểu ngượng ngùng lắc đầu mỉm cười.

Ngày đầu tiên quen biết mà đã phiền đến An Tư rồi, người ta còn tốt bụng muốn đưa cậu về nhà, cậu làm sao không biết xấu hổ được chứ.

Hơn nữa cậu muốn đợi xem cặp anh em bại hoại đáng giận có đến đón cậu không, ngày hôm qua còn nói là ngày nào cũng sẽ đến đón cậu.

"Vậy mai gặp!" Tương An Tư quen cậu được một ngày, biết cậu là người cố chấp, chỉ có thể gật đầu.

Nghiêm Tiểu Tiểu vẫy tay tạm biệt bạn thân. Sau khi nhìn thấy bạn mình lên xe rời đi, cậu tiếp tục đứng đợi, chờ xem liệu hai thân ảnh cao lớn có đến đón mình không.

Nếu bọn họ giữ lời hứa, nhìn thấy cậu rồi chạy lại giải thích, nói vài lời ngon tiếng ngọt thì cậu sẽ tha thứ!

Nghiêm Tiểu Tiểu mặc dù giận, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất thương bọn họ!

Nghiêm Tiểu Tiểu đợi cả buổi cũng không thấy bóng dáng hai anh em, nhưng lại thấy một người quen hơn!

"Ba!" Cậu đầu tiên là giật mình, sau đó lập tức cao hứng chạy đến chiếc ô màu đen đang đi tới, phía dưới đó có một người trung niên phương Đông anh tuấn cao ngất đang vẫy tay.

"Tiểu Tiểu!" Nghiêm Ký Hạo mặc chiếc áo khoác lông dê màu xám, cái miệng nghiêm nghị có hơi mỉm cười, nhanh nhanh đi đến trước mặt con trai.

"Sao ba đến đây!" Nghiêm Tiểu Tiểu vui vẻ ôm lấy người cha mình yêu nhất, thật sự không ngờ ba sẽ đến đón!

"Ba lo cho cục cưng nhỏ của ba, ba mới đến sớm một tí là đã thấy con rồi!" Nghiêm Ký Hạo dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại đen láy giống vợ mình của con trai, vẻ mặt cưng chiều.

"Ba không cần lo cho con, con tốt lắm!" Nghiêm Tiểu Tiểu tựa vào lồng ngực rộng lớn ấm áp, làm cử chỉ OK với ba mình. Thực ra hôm nay vô cùng không OK, nhưng cậu không muốn làm ba mình lo lắng.

Vô tình nhìn xung quanh, Nghiêm Tiểu Tiểu phát hiện mọi người đang nhìn hai cha con bọn cậu, khuôn mặt xinh đẹp có chút ngượng ngùng.

Không xong rồi, cậu đã quên mất chỗ này là cổng trường, chung quanh toàn là người, vậy mà cậu lại đứng đây làm nũng với ba. Lớn tướng mà còn..... thật sự rất mất mặt!

Thực ra người ngoại quốc rất nhiệt tình, cha con ôm nhau là chuyện bình thường. Mọi người chú ý đến họ vì màu da của người phương Đông rất bắt mắt hơn so với người da trắng, hơn nữa ngoại hình của họ thật sự rất thu hút.

Lúc Nghiêm Ký Hạo chưa xuất hiện, mọi người đã chú ý đến cậu bé Nghiêm Tiểu Tiểu xinh đẹp như tiên trên trời, chẳng qua cậu không để ý.

"Ba, mình mau đi thôi!" Nghiêm Tiểu Tiểu rời lồng ngực ba mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng nói.

"Được, mẹ con đang ở trong xe đợi chúng ta!" Nghiêm Ký Hạo gật đầu.

"Mẹ cũng đến sao!" Nghiêm Tiểu Tiểu kinh ngạc khẽ hô lên. Mẹ mình là người hướng nội, ngoại trừ đi siêu thị gần nhà để mua đồ thì rất ít khi ra khỏi cửa, ấy vậy mà hôm nay mẹ mình lại cùng ba tới đón, thật vui!

"Mẹ con còn lo lắng hơn cả ba, sợ ngày đầu tiên khai giảng con không quen!" Nghiêm Ký Hạo cười.

Con trai là tâm can bảo bối của vợ chồng họ. Từ hồi sáng lúc con trai ra khỏi nhà, họ đã lo lắng cho con trai sẽ ra sao ở trường, thế nên họ đã sớm chờ ở bên ngoài trường học.

"Ba mẹ đừng lo quá, con..." Nghiêm Tiểu Tiểu chưa nói xong, đùi vừa bị đá thương đột nhiên truyền đến một trận đau đớn khiến cậu khẽ rên một tiếng.

Đều tại cậu nhìn thấy ba nên rất cao hứng, nhất thời quên mất chân mình có thương tích, thấy ba đến là cứ nhào tới.

"Bị sao vậy?" Nghiêm Kí Hạo lo lắng.

"Con không sao, chân hơi đau." Nghiêm Tiểu Tiểu vội xua tay.

"Chân đau?" Nghiêm Kí Hạo cúi đầu xem chân con trai, phát hiện chân của con hiện giờ đang run rẩy, đồng phục thì xập xệ, áo lông hồi sáng mặc ra khỏi nhà nay lại không thấy, ô dù hiện tại cũng không cầm trên tay.

Đôi mày kiếm đen liền nhíu lại, chuyện gì đã xảy ra?

Nghiêm Kí Hạo cũng giống như con trai mình, vừa nhìn thấy con trai là rất cao hứng, thế nên một người khôn khéo như ông mới nhất thời không chú ý đến sự khác thường!

"Con bất cẩn vấp ngã nên..." Nghiêm Tiểu Tiểu có hơi kinh hoảng cúi đầu nhìn chân mình, lí nhí đáp.

Cậu không phải cố ý nói dối ba, chỉ là lỡ như ba biết có người khi dễ cậu, nhất định ông sẽ không bỏ qua. Cậu không muốn chỉ mới ngày khai giảng mà đã có chuyện.

Hơn nữa nếu ba biết cậu còn nhỏ mà đã quen bạn trai, mà còn quen đến tận hai người, đã vậy còn làm loạn trên tàu điện, ba nhất định sẽ tức chết!

"Thiệt?" Nghiêm Kí Hạo vừa thấy biểu tình chột dạ của con là biết con đã nói dối.

"Đương nhiên là thiệt. Ba đừng hỏi nữa. Mình nên đi mau thôi, không nên để mẹ đợi lâu." Nghiêm Tiểu Tiểu vẫn cúi đầu, không dám đối mặt với ánh mắt của ông.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu nói dối người cha cậu yêu nhất. Từ khi quen hai con hổ kia, cậu thường xuyên lừa dối ba mẹ. Cậu vốn không có tật xấu này nên mỗi lần nói dối cậu đều cảm thấy rất tội lỗi, rất muốn nói lời xin lỗi với hai người.

Haizz, cậu không phải là một đứa con tốt. Nhưng cậu nói dối chỉ vì không muốn ba mẹ lo lắng.

"Chân con đau, để ba cõng con." Nghiêm Kí Hạo xoay người ngồi xổm xuống. Ông không hỏi nữa, ở đây nhiều người, về nhà nói chuyện vẫn tốt hơn.

Ông không sợ các bạn học của con trai đang nhìn mình, bởi vì ông thật sự rất cưng chiều đứa con này. Mặc dù con trai đã lớn, nhưng ông vẫn thường cõng và bế nó.

Nghiêm Tiểu Tiểu hơi do dự, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đeo túi sách rồi leo lên tấm lưng rộng thùng thình của ông. Mặc dù sợ bị các học sinh xung quanh chê cười, nhưng chân thật sự rất đau, căn bản không thể đi được.

Nghiêm Kí Hạo sau khi cõng con trai, ông ngay lập tức ra khỏi trường học. Nghiêm Tiểu Tiểu không dám nhìn mọi người, dùng sức chôn khuôn mặt nho nhỏ xấu hổ đến đỏ bừng xuống cổ ông.

Mắc cỡ quá đi, lớn như thế rồi mà còn phải để ba cõng mình. Nhưng mà lưng ba ấm áp thoải mái, tạo ra cảm giác an toàn, vì vậy cậu rất thích dựa vào lưng của ba.

Nghiêm Kí Hạo cõng con trai trên lưng, rất nhanh đã đi đến một chiếc xe đắt tiền đậu bên ven đường. Ông mở cửa xe, rồi nhẹ nhàng bế con trai vào chỗ ghế sau.

Người ngồi ở phía trước trông rất giống Nghiêm Tiểu Tiểu, cực kỳ xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp này lại là vẻ đẹp trung tính.

Người đẹp lo lắng vội hỏi: "Sao vậy? Tiểu Tiểu bị thương sao?"

"Mẹ, con không sao. Chỉ không cẩn thận nên ngã thôi." Nghiêm Tiểu Tiểu nhanh miệng trả lời, phải nói dối với ba mẹ yêu thương mình nhất, cậu cảm thấy thật tội lỗi.

Điền Vũ Mặc nhìn về phía chồng, Nghiêm Kí Hạo cũng an ủi: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, em đừng lo."

Ông không muốn vợ yêu lo lắng. Vì cơ thể đặc thù của con trai nên vợ ông luôn cẩn thận từng chút một.

"Sao lại bị thương? Lúc sáng ra khỏi nhà đã bảo để ba đưa con đi học, con lại cố tình đi ngồi tàu điện ngầm."

Điền Vũ Mặc rất đau lòng, cho dù chỉ là một vết thương nhỏ thôi nhưng cũng đủ làm anh lo lắng.

"Con xin lỗi." Nghiêm Tiểu Tiểu giải thích.

Luôn làm cho ba mẹ lo lắng, cậu quả là một người con bất hiếu! Nhưng được ba mẹ lo lắng như thế cậu cũng rất hạnh phúc.

Tuy là người có cơ thể bất thường, nhưng cậu lại là người hạnh phúc nhất. Bởi vì cậu có hai người luôn quan tâm đến cậu, đó chính là ba và mẹ!

"Ba, mẹ, con yêu ba mẹ nhất!" Nghiêm Tiểu Tiểu từ phía sau rướn người lên ôm lấy ba, còn ôm luôn mẹ ngồi bên cạnh, dùng sức hôn xuống hai bên má của hai người.

"Ba cũng yêu con, cục cưng nhỏ của ba" Nghiêm Kí Hạo lập tức vui vẻ, cưng chiều hôn lại khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của con trai. Ở ngoại quốc ngây người hơn 10 năm, bọn họ cũng học được một vài thói quen của người ngoại quốc.

"Mặt của con thật lạnh... Ây da, sao quần áo con lại như thế này? Dù của con đâu?" Sau khi Điền Vũ Mặc hôn lên mặt bên kia của con, anh lập tức hoảng hốt kêu lên.

"Dù thì con để quên trong lớp rồi.... nên..." Nghiêm Tiểu Tiểu lúc nói dối còn lặng lẽ nhìn trộm ba, ba rất thông minh, hy vọng ba không phát hiện ra điều gì.

"Đứa nhỏ này thiệt là.... Sao có thể quên lấy dù chứ. Cũng may có ba mẹ đến đón con, nếu không bây giờ con đã ướt nhem rồi. Con thật sự không làm cho mẹ an tâm dù chỉ một chút!" Điền Vũ Mặc ngược lại hoàn toàn không nhìn ra lời nói dối của con, chỉ đau lòng càu nhàu.

Nghiêm Tiểu Tiểu cười gượng, mắt nhìn ba mình chỉ thấy ông bất đắc dĩ lắc đầu. Không xong, ba đã phát hiện ra rồi, nhưng mà hên là ba không vạch trần cậu.

"Chúng ta mau về nhà thôi. Sau khi về đến nhà con buộc phải lập tức tắm nước ấm, rồi sau đó phải uống thuốc cảm. Trăm ngàn đừng có bị gì hết." Điền Vũ Mặc vội vã lấy tay sờ trán con mình, thấy rất lạnh, có điều may là không có nóng hay phát sốt.

Nghiêm Tiểu Tiểu ngoan ngoãn gật đầu.

Nghiêm Kí Hạo lập tức lái xe chở vợ con về nhà, trở về mái ấm hạnh phúc mà một nhà ba người họ đã dựng nên...

____

Nằm ở Kensington, khu West End tập hợp những căn villa sang trọng nhất, những căn nhà mắc nhất đều ở trong này.

Căn cứ theo báo cáo môi giới thương nghiệp của năm nay, biệt thự trong khu West End đã lên đến 600 vạn bảng Anh. Khu này nổi tiếng còn vì một nguyên nhân nữa. Đó chính là một nhóm nhiều người nước ngoài đã mua và trú ngụ tại đây, những người này đa số đến từ nước Mĩ, Nga và Châu Á, người người đều là những người siêu giàu có.

Gia đình Nghiêm Tiểu Tiểu sống ở đường Victoria của khu West End. Con đường này đặc biệt toàn là những siêu đại gia, rất nhiều người là người nổi tiếng ở nước Anh, thậm chí có người là danh nhân nổi tiếng trên thế giới.

Có điều gia đình Nghiêm Tiểu Tiểu thì ngược lại. Họ sống một cuộc sống rất thầm lặng, rất ít khi giao thiệp với người ngoài, cũng không tham gia bất cứ yến hội nào, lại càng không phải loại gia đình danh tiếng hay giàu có gì, cho nên trong mắt những cư dân trong khu, họ là hộ gia đình thần bí nhất trên con đường Victoria này.

Trông bình thường không có gì đặc sắc, cũng là chiếc xe màu đen được bán với số lượng có hạn giờ đang đứng trước một căn biệt thự độc lập màu tím hai tầng.

Nghiêm Kí Hạo sau khi xuống xe ngay lập tức mở cửa sau, cẩn thận bế đứa con mảnh mai ra ngoài. Điền Vũ Mặc cũng nhanh xuống xe, nhanh chân chạy tới mở cửa trước.

"Cuối cùng cũng đến nơi!" Nghiêm Kí Hạo bế con vào căn nhà xa hoa thoải mái, cười với vợ và con trai.

Phòng khách cực lớn lấy màu vàng ấm áp làm chủ đạo, đồ gia dụng cũng mang theo các sắc màu ấm áp, nơi nơi tràn ngập hương vị gia đình, người đi vào sẽ có thể cảm nhận được sự ấm áp, thể xác và tinh thần sẽ đều được thả lỏng.

"Mau! Mau ôm Tiểu Tiểu lên phòng ngủ cho con tắm nước ấm. Tôi đi lấy thuốc. Trăm ngàn đừng để cho đứa nhỏ này sinh bệnh... Đúng rồi, còn chân của con nữa, phải lấy thêm thuốc, Tiểu Tiểu bị thương thế này thì phải nên làm sao đây..."

Điền Vũ Mặc sau khi vào nhà là giao con cho chồng mình, còn anh thì chạy đến phòng ngủ của mình lấy hòm thuốc.

Anh rất sợ Tiểu Tiểu bị bệnh hay bị thương, thành thử đã sớm chuẩn bị sẵn nhiều loại thuốc, những loại thuốc này đều do bác sĩ Tiểu Đường kê cho.

Anh hy vọng có thể chăm sóc cho Tiểu Tiểu thật tốt, không để nó bị thương tổn một chút nào. Đứa nhỏ này và anh từ nhỏ đã không giống người khác, rất dễ bị thương nên phải rất cẩn thận che chở.

"Được, tôi đưa Tiểu Tiểu vào phòng trước." Nghiêm Kí Hạo gật đầu, bế con trai lên phòng.

Phòng ngủ của họ ở lầu một, phòng con trai thì ở lầu hai. Sắp xếp như thế đương nhiên là để tiện khi họ làm chuyện tà ác, con trai sẽ không biết.

Phòng thứ nhất ở lầu hai chính là phỏng ngủ của Nghiêm Tiểu Tiểu, so với phòng của các bạn cùng lứa thì rộng hơn nhiều, còn được trang trí xinh đẹp hơn tưởng tượng.

Trần nhà màu xanh nhạt, đèn treo hình hoa màu phấn hồng, trên bức tường xanh biển là những bức hoạ nổi tiếng của các hoạ sĩ người Ý; phía bên phải còn có hai giá sách lam nhạt, trên đó toàn là những cuốn sách chữ Hán. Giá sách phía trước tựa bên cửa sổ màu hồng phấn, gần đó là một bàn học xanh da trời; thỉnh thoảng gió sẽ thổi vào làm bức màn hồng nhạt cao cấp khẽ bay, tại không gian đạt đến một độ cong xinh đẹp...

Vật đẹp nhất trong phòng ngủ chính là chiếc giường lớn được làm từ hình bông hoa hồng, trên đó là đệm chăn hình chuột Mickey rất dễ thương.

Việc bài trí này đều là do bạn thân của Nghiêm Kí Hạo ra tay, ba nuôi của Nghiêm Tiểu Tiểu - nhà thiết kế nổi tiếng Long Cửu.

Nghiêm Tiểu Tiểu không những được vợ chồng Nghiêm Kí Hạo cực kỳ yêu thương, mà còn được cặp đôi đồng tính không thể có con là chồng chồng Long Cửu thật lòng yêu thích!

Từ cách bố trí gian phòng này có thể nhìn thấy người làm đã thật sự dụng tâm, xảo diệu kết hợp hai gam màu sắc nóng lạnh vào một chỗ làm cho khắp nơi đều hiện lên sức sống của thiếu niên, lại không thiếu sự dễ thương của thiếu nữ.

Nghiêm Kí Hạo cẩn thận đặt con trai lên giường rồi đi vào phòng tắm mở nước ấm cho con tắm rửa, sau đó bế con trai vào, ông quả thật là một người cha tốt không kém phần dịu dàng và cẩn thận.

"Cảm ơn ba!" Nghiêm Tiểu Tiểu đứng bên cạnh bồn tắm lớn đầy nước ấm, đặt nụ hôn cảm ơn lên khoé mắt đã bắt đầu có chút nếp nhăn trên khuôn mặt tuấn tú lớn tuổi.

"Ba ra ngoài trước, con cứ từ từ mà tắm!" Nghiêm Kí Hạo nựng yêu khuôn mặt dễ thương của con hai cái rồi ra khỏi phòng tắm, còn chu đáo đóng cửa lại cho con trai.

Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức cởi bộ đồng phục ẩm ướt, lộ ra lồng ngực trắng nõn không có tí cơ bắp như các thiếu niên phương Tây đang dậy thì, hai đầu vú thì kiều diễm ướt át giống như hai hạt đào hồng chờ người đến hái cứ run rẩy xuống trong khí lạnh, dường như hai quả đào nhỏ này đã lạnh đến nỗi dần dần cứng lên khiến người nhìn không khỏi thèm thuồng.

Thân trên sau khi bị cởi sạch tiếp xúc với không khí lạnh khiến Nghiêm Tiểu Tiểu nổi hết da gà.

Nhưng chưa hết, khí lạnh còn làm cho cậu thiếu chút nữa sẽ hắt xì, cậu lấy tay vội che mặt lại, vì sợ ba ở bên ngoài nghe được thì sẽ lo lắng.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cậu bị một chút ốm đau thì ba mẹ sẽ lo lắng muốn chết. Ba mẹ thật sự rất thương cậu.

Nghiêm Tiểu Tiểu bắt đầu cởi quần, quần màu đen đã cởi được hơn một nửa, có thể nhìn thấy được quần lót màu lam có chút bẩn, phía sau quần lót còn in hình chuột con.

Thật ra đây không phải là chuột con bình thường, nó mang tên Tiểu Mễ Tra, là nhân vật chính trong một bộ phim hoạt hình của phía nam Trung Quốc. Long Cửu thường xuyên về nước, mỗi lần về ông ấy sẽ mang theo một số đồ vật đang thịnh hành cho con nít Trung Quốc tặng cho Nghiêm Tiểu Tiểu.

Quần lót khả ái và cặp đùi tuyết trắng tinh tế đều dính đầy tinh dịch khô cằn, còn có dâm dịch đã đọng lại từ đùi đến mắt cá chân, dâm uế không nói nên lời.

Nhìn hai chân dâm bẩn của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ bừng như trái táo chín. Cậu lập tức cởi quần lót bẩn, nhanh chóng chà xát cả người.

Dương vật nhỏ trong trắng lộ hồng, kiều diễm khả ái, chỉ to hơn cán bút một chút. Hai viên thịt tròn ở dưới cũng vô cùng khả ái, to hơn trứng con một chút, trên đó cũng dính theo một chút tinh dịch.

Hai cánh mông trắng nõn đầy đặn phía sau là nơi bẩn nhất, trên hai cánh mông thịt là tinh dịch vương vãi. Hai con sắc hổ mặc dù bị rượt nhưng vẫn lớn mật bắn tinh vào cơ thể cậu, khi rút dương vật ra còn làm vẩy một chút lên trên mông...

Nếu không phải đang ở trên đường, hai con sắc hổ nhất định sẽ bắt cậu dùng hai cái miệng nhỏ nhắn ăn tinh tinh* của bọn họ...

Úi da! Mình lại nghĩ đến thứ đen tối ấy nữa, ngay cả mình cũng bị hai con sắc hổ đó làm hư rồi, cả ngày chỉ biết mấy chuyện hạ lưu!

Cậu không tìm hai con hổ xấu xa đó, bọn họ cũng cả ngày không đến tìm cậu, cậu sẽ không bao giờ để ý đến bọn họ nữa! Hừ -

Nghiêm Tiểu Tiểu vỗ hai má đỏ như lửa của mình, nâng cái chân đau nhức bước vào bồn tắm lớn xa hoa bằng cẩm thạch, độ ấm nước tắm vừa phải lập tức làm cho cậu thoải mái rên rỉ, duỗi người nằm xuống dòng nước ấm.

Cánh tay thon nhỏ xinh đẹp vươn ra cấm lấy chai sữa tắm hoa hồng đặt ở bên cạnh, sau đó đổ một ít lên người. Sữa tắm hoa hồng này là do ba nuôi Tiểu Đường chế tạo, không những có mùi hương hoa hồng thơm ngát, mà còn hiệu quả an thần rất tốt có thể giảm bớt mệt nhọc.

Sau khi dùng sữa tắm hoa hồng tắm rửa, căn phòng liền tràn ngập mùi hương, sự đau nhức trầm trọng nãy giờ cũng bắt đầu trở nên thoải mái, chỉ là cái chân bị đá vẫn còn đau, trên đùi vẫn còn vết bầm xanh dọa người. Vậy là phải sức thuốc mới được, nhưng khi ba mẹ nhìn thấy nhất định sẽ đau lòng!

Lòng bàn tay lại chứa thêm một chút sữa tắm hoa hồng có màu đỏ xinh đẹp, dưới dòng nước ấm, cặp đùi xinh đẹp được tách ra làm lộ hạ thể, tay thì tìm kiếm nơi hạ thể thần bí đang ẩn nấp.

Cậu phía dưới còn có một "lỗ" khác, nhất định sẽ khiến người biết được phải giật mình, dưới dương vật nhỏ khả ái là đoá hoa xinh đẹp chỉ có con gái mới có, mặt trên vẫn dính đầy tinh dịch của đàn ông.

Tiểu Tiểu có bộ phận sinh dục nữ, lại có dương vật của nam, cậu giống với mẹ cậu Điền Vũ Mặc, cũng là một người song tính. Vì thế vợ chồng Nghiêm Kí Hạo luôn đặc biệt yêu thương bảo hộ cậu, đều muốn đem những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này dành cho con trai mình.

Nhất là Điền Vũ Mặc, anh cảm thấy con trai trở thành người song tính là do di truyền từ anh. Điền Vũ Mặc rất tự trách chính mình, cho nên chỉ cần con bị thương một chút anh cũng sợ, quả thật là đặt con trong tay sợ con lạnh, ngậm con trong miệng sợ con tan...

Những người song tính đa phần sẽ bị cha mẹ ghét bỏ và e ngại, nhưng Nghiêm Tiểu Tiểu thì hoàn toàn ngược lại, cậu không những không bị ba mẹ ghét mà còn được yêu thương hết lòng, cậu thật sự rất hạnh phúc!

Nghiêm Tiểu Tiểu đang muốn rửa âm đạo và hậu môn bẩn hề hề thì nghe được giọng nói của mẹ Điền Vũ Mặc ở bên ngoài truyền vào. Điền Vũ Mặc vừa lấy được hòm thuốc nên vào tìm cậu.

"Tiểu Tiểu đang tắm?" Điền Vũ Mặc hỏi.

"Ừ, tôi đang nghĩ xem coi có nên vào giúp Tiểu Tiểu không. Tiểu Tiểu bị thương như thế, không biết có thể tắm được không đây..." Nghiêm Kí Hạo gật đầu, ông đang lo lắng vấn đề này.

"Ông già dê này, ông muốn làm gì con trai hả?" Điền Vũ Mặc lập tức biến sắc.

"Tiểu Mặc, em lại nghĩ bậy gì đó? Tiểu Tiểu là con tôi, tôi cũng không phải là cầm thú, sao tôi có thể..."

"Tôi không phải là con ông sao, ông còn làm chuyện đó với tôi... Tôi cảnh cáo ông, nếu ông còn tơ tưởng động đến Tiểu Tiểu, cho dù chỉ là một cọng tóc gáy, tôi cũng liều mạng với ông." Điền Vũ Mặc hừ nói, hoàn toàn không tin tưởng đối phương.

"Tôi tuyệt đối sẽ không! Em đừng lo!" Nghiêm Kí Hạo cười gượng, khó trách Tiểu Mặc không tin ông, trước đây vì có thể rước người về nhà nên ông đã làm biết bao nhiêu chuyện không tốt!!

Điền Vũ Mặc hừ thêm một tiếng, Nghiêm Kí Hạo ôm người dễ thương khả ái như con trai, bỗng dưng cất giọng cười tà: "Tiểu tâm can của tôi, em không phải ghen tị với con đó chứ?"

"Ông nói bậy gì thế! Ông già dê này, bỏ tôi ra! Lỡ con nó thấy thì sao!" Điền Vũ Mặc ngượng ngùng lí nhí, khẽ bảo chồng mình thôi đi.

"Không bỏ, trừ phi em kêu tôi một tiếng "ba", nếu không thì tôi không bỏ em ra đâu." Người đàn ông vô lại cười xấu xa, dù sắp gần 50 tuổi nhưng vẫn tà ác.

Thật kì quái, Điền Vũ Mặc là vợ ông, sao lại có thể kêu ông là "ba"? Rốt cuộc là chuyện gì?

"Tiểu Tiểu đang ở bên trong! Ông đừng làm vậy!" Điền Vũ Mặc càng xấu hổ thì mặt càng đỏ, càng thêm quyến rũ động lòng người khiến cho người đàn ông kìm lòng không đậu cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại. Rõ ràng người trong lòng đã gần độ 30 nhưng vẫn thẹn thùng như lúc trước.

"Ngô... Ông đang làm cái gì? Ông già dê này!" Điền Vũ Mặc mắc cỡ chết đi được. Rõ ràng đã không còn trẻ nhưng sao lại càng háo sắc hạ lưu hơn, thật sự ngày càng giống một ông già biến thái!

"Ngoan, nói đi mà ~ Nếu không tôi sẽ hôn nữa đó!" Người đàn ông xấu xa uy hiếp, vừa làm bộ muốn cường hôn, lớn mật tán tỉnh vợ yêu ngay tại phòng của con.

Điền Vũ Mặc biết rõ người đàn ông nói được làm được, mắt nhìn đến phòng tắm, ngẩng đầu nhìn thấy mái tóc đã có phần xám trắng nhưng người vẫn như cũ anh tuấn phi phàm, mặt ngọc đỏ bừng cuối cùng cũng như nam nhân mong muốn, lí nhí kêu:

"... Ba.."

Mỗi lần bị bắt phải kêu người đàn ông là ba, anh đều xấu hổ muốn chết, từ ngữ này tràn ngập ngọt ngào và tội ác, là chứng cứ xác minh tội lỗi giữa anh và người đàn ông. Hy vọng Tiểu Tiểu ở trong phòng tắm không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, nếu không thì không biết nên giải thích thế nào nữa...

Điền Vũ Mặc không biết rằng con trai đang tắm bên trong đã nghe được hết một cách rõ ràng, thính lực của Nghiêm Tiểu Tiểu rất tốt.

Nghiêm Tiểu Tiểu thầm cười trộm, ba mẹ thật ngọt ngào!

Nghiêm Tiểu Tiểu cũng không để ý với chuyện mẹ gọi ba là "ba". Cậu có rất nhiều bí mật, đương nhiên bí mật lớn nhất chính là cơ thể cậu, so với con trai thì nhiều hơn một "lỗ", so với con gái thì nhiều hơn một chú em.

Một bí mật lớn khác chính là, khắp thiên hạ chỉ có mẹ gọi ba cậu là "ba". Cậu mơ hồ biết ba mẹ đang che giấu đều gì, nhưng cậu không có hứng thú biết đáp án!

Cậu chỉ cần biết ba mẹ cậu là hai người tốt nhất trên đời, vì có ba mẹ nên cậu mới vô cùng vô cùng hạnh phúc, những chuyện khác không còn quan trọng nữa!

Tuy cậu biết ba mẹ cậu bảo vệ cậu rất cẩn thận, nhưng cậu vẫn biết tất cả những người song tính đều bị ba mẹ vứt bỏ, thậm chí có thể bị giết chết, nếu họ được ba mẹ miễn cưỡng giữ lại thì cũng sẽ bị bỏ mặc hoặc vắng vẻ.

Nhưng ba mẹ cậu lại không như thế, cho nên trong thâm tâm cậu thật sự cảm tạ hai người, vô luận thế nào ba mẹ vẫn là hai người cậu yêu nhất trên đời này!

____

Sau khi Nghiêm Tiểu Tiểu tắm rửa xong, vợ chồng Nghiêm Kí Hạo một người lập tức bắt cậu uống thuốc cảm, một người thì bôi đau lòng thuốc trị thương lên chân cho cậu, cho đến khi làm xong hết mọi chuyện, Nghiêm Kí Hạo bảo Điền Vũ Mặc đi làm bữa tối.

Tuy rằng nhà họ Nghiêm có rất nhiều tiền, nhưng vì trong nhà có đến hai người song tính nên không thể thuê người giúp việc, còn việc nhà thì hai vợ chồng chia nhau làm.

Nghiêm Tiểu Tiểu thấy ba cố tình bảo mẹ rời đi, ba nhất định biết cậu nói dối nên muốn nói chuyện với cậu, chuyện này nhất thời làm cậu khẩn trương.

"Nếu con không thích đi học ở trường Lord Beaconsfield hay là không thể thích ứng hoàn cảnh mới, hãy nói cho ba biết, ngày mai không đi nữa." Ngoài dự đoán của mọi người, Nghiêm Kí Hạo không hỏi vì sao cậu lại nói dối, ông chỉ nói một cách từ ái.

"Ba... Xin lỗi, con đã nói dối, con..." Nghiêm Tiểu Tiểu cảm động nhìn ông, áy náy lắp bắp.

"Con không cần nói gì hết. Ba biết con nói dối vì có nguyên nhân bất đắc dĩ."

"Ba..."

"Ba chỉ mong con hạnh phúc vui vẻ, cho nên con không cần miễn cưỡng bản thân. Nếu con không thích trường Lord Beaconsfield, thực sự có thể nghỉ, có thể học ở nhà như trước!"

Nghiêm Kí Hạo nhẹ nhàng xoa đầu con trai. Bằng tài lực của ông, nuôi con trai luôn cả mấy chục đời cũng không thành vấn đề, cho nên con trai có đi học hay không cũng không sao!

"Cảm ơn ba, nhưng con vẫn muốn tiếp tục đến trường. Ở trường con đã có bạn, cũng là người Hoa. Hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ba thật sự không cần lo lắng!" Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu.

Cậu đã sắp trưởng thành, cậu không muốn cứ sống dựa vào ba mẹ, để rồi sau này không thể tự lập. Được ba mẹ yêu thương bảo vệ rất tuyệt, không bị bất cứ thương tổn gì nhưng cậu không muốn vĩnh viễn sẽ như thế.

Cậu muốn ra ngoài thế giới nhìn xem, cậu muốn có một cuộc sống sinh hoạt như những cậu bé bình thường, cho nên lần này cậu đã liều mạng hết sức có thể để đậu vào trường Lord Beaconsfield.

"Mới ngày đầu tiên mà đã kết được bạn, Tiểu Tiểu thật tuyệt!" Nghiêm Kí Hạo cười.

Dựa vào biểu tình của con, ông biết nó đang suy nghĩ gì. Đứa nhỏ này muốn vung đôi cánh bay ra ngoài, không còn muốn núp dưới đôi cánh của vợ chồng họ nữa, thật nhanh, không nghĩ tới đã đến lúc đứa nhỏ này trưởng thành.

"Nếu con muốn tiếp tục đến trường Lord Beaconsfield, ba sẽ tôn trọng quyết của con!" Nghiêm Kí Hạo quyết định theo ý của con.

Có lẽ lúc nào cũng quá bảo vệ con không phải là phương pháp tốt nhất, phải thả con ra ngoài, cho nó trải qua một số việc ở đời mới thật sự là tốt.

Dù sao ông và Tiểu Mặc cũng không thể chăm sóc con trai cả đời. Tuy rằng ông có tiền nhiều tiêu cả đời không hết, nhưng thời buổi này không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền!

"Cảm ơn ba, con yêu ba nhất!" Nghiêm Tiểu Tiểu vui vẻ dùng sức hôn hai má của ông.

Tốt quá, có thể tiếp tục đi học ở trường Lord Beaconsfield, cậu thật sự rất muốn đi học, tuyệt đối không phải vì có thể nhìn thấy hai con sắc hổ đó!

"Nhưng mà sau này gặp khó khăn nhớ nói cho ba biết, để ba có thể giúp con, biết chưa?" Nghiêm Kí Hạo ôm thân hình nhỏ mềm của con trai, vuốt nhẹ mũi con.

"Còn nữa, con phải nhớ kỹ, mã thiện bị nhân kỵ, nhân thiện bị nhân khi*. Quá thiện lương sẽ tạo thành yếu đuối, mà một con người tuyệt đối không được trở nên yếu đuối. Hơn nữa đây là nước ngoài, người ngoại quốc thường khi dễ người Hoa chúng ta, nên đôi khi nhịn chuyện cũng không sai nhưng không phải chuyện nào cũng có thể nhịn, không thể để đám người Anh cứ mãi bắt nạt người Hoa chúng ta, biết không?"

*mã thiện bị nhân kỵ, nhân thiện bị nhân khi: ngựa hiền bị người cưỡi, người hiền thì bị người khi dễ.

"Con biết rồi!" Nghiêm Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu, dụng tâm ghi nhớ lời nói của ba.

"Cơ thể của con đặc thù hơn so với người khác, cho nên con phải đề cao cảnh giác mọi lúc, không thể để người khác phát hiện giới tính của con không giống người thường, càng không thể nói ra bí mật cơ thể cho người khác, bao gồm luôn cả bạn thân nhất của con! Nhưng con trăm ngàn không thể thấy mình là người song tính nên cho rằng mình là quái vật, khinh miệt chính bản thân mình, con phải nhớ kỹ, con là bảo bối mà ba mẹ yêu thương nhất, con không thua kém bất kỳ ai, mà ngược lại còn hạnh phúc hơn rất nhiều!"

Nghiêm Kí Hạo nhẹ nhàng xoa khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của con trai, tiếp tục dặn dò.

"Dạ! Ba yên tâm, con sẽ nhớ rõ những lời ba nói!" Nghiêm Tiểu Tiểu ôm lấy ba, khả ái ngọt ngào cười và ngoan ngoãn gật đầu.

Dưới sự che chở của ba mẹ, dù thân thể có đặc thù đến mấy cậu cũng không để ý, cũng chưa bao giờ nghĩ mình thua kém hơn người khác, càng không bao giờ khinh miệt chính mình, cậu luôn cảm thấy mình và tất cả mọi người đều giống nhau.

"Ba xuống dưới giúp mẹ làm bữa tối, con ngủ một chút đi. Khi nào xong, ba sẽ bế con xuống ăn." Nghiêm Kí Hạo giương khoé môi, rồi sờ sờ tóc con mình.

"Dạ."

....

Cách ba cái ngã tư từ đường Victoria cũng có một hộ gia đình người Hoa. Màn đêm còn chưa buông xuống, căn biệt thự xinh đẹp hai lầu đã bắt đầu sáng đèn.

Trong phòng ngủ kinh điển thời thượng mang hai màu sắc đen trắng, bề ngoài giống nhau như đúc, cặp sinh đôi này còn đẹp trai hơn những siêu sao nổi tiếng nhất hiện nay, hiện giờ đang dùng tiếng Trung cãi lộn...

"Mẹ, em càng nghĩ càng không hiểu vì sao Tiểu Tiểu chỉ đánh em, mà không đánh anh!"

Chàng trai mặc nhàn phục màu đen nổi giận mắng anh trai mặc đồ trắng ngồi trước bàn học. Hắn vẫn còn tức chuyện này, nghi ngờ Tiểu Tiểu có phải chỉ thích mình Đại Hổ, ghét hắn!

"Anh đã giải thích hơn cả trăm lần. Tiểu Tiểu đánh em vì lúc đó em đứng gần hơn!" Mặc bộ nhàn phục giống em trai nhưng lại là màu trắng, Thiệu Đại Hổ quay đầu nhìn em trai, bất đắc dĩ nói.

"Em không tin chuyện này chỉ đơn giản như thế, Tiểu Tiểu bất công!" Thiệu Tiểu Hổ lắc đầu, căm giận bất bình kêu lên. Lúc trước hắn đã nghĩ Tiểu Tiểu đặc biệt thích Đại Hổ, còn hắn thì bị phân biệt đối xử.

"Muốn nghĩ sao thì nghĩ!" Thiệu Đại Hổ trợn trắng mắt, IQ của Tiểu Hổ rất cao, nhưng EQ thật sự rất thấp.

"Không phải thế chứ là cái gì! Tiểu Tiểu đáng giận, vậy mà không tới tìm em giải thích, còn không nhận điện thoại, không nhắn tin xin lỗi cũng không chịu nhắn, em ấy vốn là không cần em!"

Thiệu Tiểu Hổ hễ nhớ đến việc này là tức giận không nhịn được, hắn cả ngày luôn đợi Tiểu Tiểu đến giải thích, nhưng ai ngờ cả ngày không thấy bóng dáng nhỏ nhắn ấy đâu!

Nếu người bị đánh là Thiệu Đại Hổ, Tiểu Tiểu nhất định sẽ xin lỗi giải thích, hắn sớm biết rằng Tiểu Tiểu chỉ thích được Đại Hổ khen ngợi, còn hắn thì làm sao mà biết nói những lời ngon tiếng ngọt.

Sinh đôi luôn có thể cảm ứng tâm linh, có thể biết được đối phương đang nghĩ gì. Thiệu Đại Hổ cũng thế, anh biết em trai đang nghĩ gì, khi biết được em mình đang nghĩ cái gì, anh mắc cười gần chết. Thằng em mình ngu không tả!

"Nếu thấy nhớ Tiểu Tiểu thì gọi điện thoại, nếu không thì ngày mai trực tiếp đi gặp người ta!" Thiệu Đại Hổ đề nghị.

"No! Em nói rồi, em nhất định sẽ đợi em ấy đến giải thích, em tuyệt đối không đầu hàng trước!" Thiệu Tiểu Hổ không cần suy nghĩ là ngay lập tức cự tuyệt.

Hắn thật sự rất muốn gặp Tiểu Tiểu, tuy rằng họ đã quen biết nhau 7 năm, yêu nhau 3 năm, nhưng họ chưa bao giờ cãi nhau dù chỉ một lần.

"Tự lo đi, anh mặc kệ em!" Thiệu Đại Hổ quay lưng, tiếp tục lên mạng.

"Đại Hổ chết tiệt, đúng là đây chính là chuyện của một mình em, nhưng anh không có liên quan sao? Chẳng lẽ anh không thấy nhớ Tiểu Tiểu sao? Dù chỉ một chút?!" Thiệu Tiểu Hổ tức giận nhảy lên nắm cổ anh trai.

"Làm gì vậy? Mau buông ra, muốn giết chết anh ruột sao!" Thiệu Đại Hổ thống khổ ho hai cái, dùng sức thoát khỏi ma trảo của em trai, nổi giận, thằng nhóc này điên rồi phải không!

"Ai bảo anh nói thế!" Thiệu Tiểu Hổ trừng mắt liếc anh trai.

"Anh có nói gì đâu, anh..."

"Đại Hổ, Tiểu Hổ, các con lại cãi nhau hả? Cơm tối xong rồi, xuống dưới ăn cơm... Đúng rồi, nhớ gọi cha xuống luôn đấy!" Thiệu Đại Hổ mới nói một nửa thì dưới lầu đột nhiên truyền đến một giọng nói trung tính và cực kỳ dễ nghe.

"Con biết rồi, ba!" Thiệu Đại Hổ nhanh lên tiếng trả lời rồi nói với em trai ngồi bên cạnh: "Chuyện Tiểu Tiểu nói sau, giờ ăn cơm trước rồi tính!"

"OK!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro