Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Tiểu, con làm cho ba rất kiêu ngạo về con!"

Nghiêm Tiểu Tiểu nghỉ ngơi tại nhà họ Thiệu đến chạng vạng rồi bảo hai người yên đưa cậu về nhà, sợ về trễ sẽ làm ba mẹ lo lắng.

Sau khi về nhà cậu kể cho ba nghe về chuyện đã xảy ra ở nhà ăn học sinh, vốn tưởng rằng ba sẽ tức giận, không ngờ ba lại giống hai người kia khen ngợi cậu hết lời.

"Tiểu Tiểu, hôm nay con làm rất tốt!"

Nghiêm Kí Hạo thật lòng khen ngợi con trai, ông luôn nghĩ con mình dù là diện mạo hay tính cách đều rất giống Tiểu Mặc, nhưng hôm nay ông phát hiện hoá ra bên trong con trai lại giống ông. Con ông không phải là một chú dê con mà là một nhóc sư tử đang trầm ngủ và bây giờ nó đã thức dậy.

"Con cũng biết con không sai, chỉ tiếc là không thể đánh thắng bọn người Anh vũ nhục chủng tộc chúng ta. Nhưng con sẽ không chịu thua, một ngày nào đó con phải đánh bại được anh ta, cho anh ta biết không phải muốn khi dễ người da vàng chúng ta là khi dễ! Ba, ba sẽ ủng hộ con đúng không?"

"Đương nhiên! Dù con có làm gì đi nữa, ba mãi mãi ủng hộ con."

"Cảm ơn ba, con yêu ba nhất nhất nhất!" Nghiêm Tiểu Tiểu vui vẻ ôm lấy ông, dùng sức hôn xuống khuôn mặt tuấn tú đẹp lão, quyết định nói cho ông nghe chuyện hôm nay quả nhiên là đúng!

Cậu vốn sợ ba sẽ lo lắng nên không muốn nói cho ba biết, nhưng bị thương thành như vậy căn bản không thể lừa được người cha luôn khôn khéo của mình, hơn nữa hôm qua cậu vừa đáp ứng trong trường xảy ra chuyện gì cũng sẽ nói cho ông biết.

"Cục cưng của ba, ba cũng yêu con nhất nhất nhất! Cũng may mẹ con hiện giờ không ở đây, nếu không chắc mẹ con sẽ khóc chết mất."

Nghiêm Kí Hạo nhẹ nhàng vuốt mũi con, đau lòng nhìn con trai tiều tuỵ đến doạ người, cưng chiều banh banh khuôn mặt nhỏ nhắn. Cũng may con trai thông minh gọi điện cho ông, ông bèn lừa vợ mình đến siêu thị gần đây mua mấy món đồ, tránh để vợ nhìn thấy bộ dáng bị thương của con.

"Ba, chuyện hôm nay nhớ giữ bí mật, con không muốn thấy mẹ khóc." Lấy tính cách của mẹ, sau khi biết chuyện này, nhằm bảo hộ cậu, nhất định sẽ không cho cậu đi học nữa.

"Con yên tâm, ba cũng không nỡ để mẹ con khóc. Để ba đưa con về phòng nghỉ ngơi trước, còn mẹ con thì cứ giao cho ba, ba sẽ tìm cách." Nghiêm Kí Hạo bồng con trai lên lầu.

"Dạ! Ba, trước đây ba có bao giờ đánh nhau chưa?" Nghiêm Tiểu Tiểu hiếu kì hỏi.

"Có. Trước đây ba đánh nhau với ba nuôi Long Cửu của con, tất cả là vì giành quà bánh của bà nội."

"Ai đánh thắng?"

"Đương nhiên là ba con đánh thắng. Bây giờ ba già vậy thôi chứ hồi còn trẻ ba đánh nhau rất giỏi, chưa một lần bị thua!" Nghiêm Kí Hạo trong nháy mắt đã đưa con trai đến giường ngủ.

"Ba thật lợi hại! Giá mà hôm nay con mạnh như ba thì đâu có thua, ngày mai con sẽ lấy ba làm mục tiêu, cố gắng mạnh hơn cả ba." Nghiêm Tiểu Tiểu sùng bái.

"Ba tin con, con nhất định sẽ giỏi hơn ba. Nhưng hiện tại phải chữa khỏi vết thương cho con cái đã, còn phải lấp đầy cái bụng nhỏ của con, đợi ba đi lấy thuốc và đồ ăn." Nghiêm Kí Hạo không biết con trai đã được chữa trị tại nhà họ Thiệu, cũng đã được cho ăn rồi.

"Không cần đâu, lúc con bị thương có một anh lớp trên người Hoa đã đưa con đến bệnh viện chữa trị, còn tốt bụng mời con ăn cháo."

Chú Thiệu nấu ăn siêu ngon, so với ba mẹ nấu còn ngon hơn, nhưng mà lừa ba thì không tốt cho lắm, ngặt nỗi cậu lại không thể nói lời nói thật.

Nghiêm Kí Hạo lập tức nhíu mày, "Con đến bệnh viện, vậy bác sĩ..."

"Ba đừng lo, bí mật của con không bị phát hiện, trong suốt quá trình con vẫn thanh tỉnh." Cậu đang nói dối, mong ba sẽ tha thứ cho cậu.

"Ba, ngày mai con vẫn muốn đi học."

"Nhưng vết thương của con..."

"Không sao, chỉ là bụng và chân còn chút đau, con nghĩ nếu mai xin phép ở nhà nghỉ ngơi thì những người Anh trong trường sẽ nghĩ con sợ không dám đến trường, cho nên ngày mai con nhất định phải đi."

Y thuật của chú Thiệu rất lợi hại, trình độ có thể ngang ngửa các bác sĩ ở bệnh viện lớn, so với lúc vừa tỉnh thì hiện tại cậu đã tốt hơn nhiều, nhưng bụng và chân trái vẫn còn đau, chú Thiệu nói hai nơi này bị thương nặng nhất, phải cần một thời gian mới có thể khỏi được.

"Nhưng..."

"Ba, xin ba đó, chịu nha! Tuy hôm nay con đã thua nhưng ngày mai mới là ngày bắt đầu, con có thể thua về lực lượng nhưng ý chí nhất định không thể thua." Nghiêm Tiểu Tiểu năn nỉ.

".... Biết rồi, quả nhiên là con giống ba mà." Nghiêm Kí Hạo biết mình không thể lay chuyển được con trai, con trai quật cường như vợ mình, hễ đã quyết thì không thay đổi.

Nghiêm Tiểu Tiểu nhìn bên người ông bỗng xuất hiện một cây súng lục lãnh bóng nguy hiểm đáng sợ. Người Hoa ở nước ngoài thường hay bị "tai nạn" về súng, rất nhiều người Hoa tìm cách để có thể mua súng tự vệ, nhà họ Nghiêm không thuê vệ sĩ, cho nên ba mua rất nhiều súng.

"Cái này con lấy để phòng thân, bên trong đã có đạn, có nguy hiểm con cứ nổ súng, có chuyện gì ba sẽ gánh cho con." Nghiêm Kí Hạo đưa súng cho con, ông biết con trai muốn dựa vào bản thân, sẽ không cho phép ông phái người theo bảo vệ nó, đến nỗi nó thậm chí không cho ông tính sổ cái thằng con công tước đã tổn thương nó, ông chỉ có thể đưa cho con mình một vũ khí phòng thân bảo hộ.

"Ba...." Nghiêm Kí Hạo kinh ngạc nhìn ông.

"Nếu con còn muốn đi học thì nên đồng ý, bằng không ba không yên lòng."

Nghiêm Tiểu Tiểu tiếp nhận súng lục, vì để ba an tâm nên cậu nên nhận súng, có lẽ sẽ có lúc cần dùng.

"Cách nổ súng rất đơn giản, để ba chỉ con..." Nghiêm Kí Hạo bắt đầu hướng dẫn con cách dùng...

Nghiêm Tiểu Tiểu dụng tâm nghe, đồng thời nghiên cứu cây súng trên tay Nghiêm Kí Hạo, đây là lần đầu tiên cậu thấy súng, cảm giác thật hưng phấn, không có chút sợ hãi. Từ nhỏ cậu đã cảm thấy những người dùng súng đều rất đẹp trai, rất uy phong, không ngờ sẽ có một ngày mình cũng có cơ hội dùng súng!

Cậu tuy là người song tính, bề ngoài trông nhỏ bé, có hơi giống con gái, nhưng bên trong cậu vẫn là con trai, cậu cũng giống như những cậu trai bình thường thích chơi dao súng, nhưng sợ ba mẹ lo lắng nên không dám thử.

Thật muốn nổ súng thử xem, không biết sẽ thế nào đây, nhưng ba nói bên trong có đạn, nếu bóp cò sẽ có đạn bay ra, đến lúc đó sẽ rất nguy hiểm.

Thấy con trai hưng phấn, Nghiêm Kí Hạo giương khoé môi, "Chờ khi con nghỉ ba sẽ dẫn con ra sân bắn luyện tập, đến lúc đó con có thể thoải mái nổ súng."

"Cảm ơn ba!! Sao ba biết con đang nghĩ gì?" Nghiêm Tiểu Tiểu nghi hoặc hỏi.

"Bởi vì ba là ba con." Nghiêm Kí Hạo niết khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.

Nghiêm Kí Hạo sợ Điền Vũ Mặc về không thấy mình sẽ nghi ngờ, vội thay đồ ngủ cho con, dỗ con ngủ xong rồi chạy nhanh xuống lầu, vừa kịp lúc Điền Vũ Mặc về đến nhà.

"Bảo bối! Em đã về." Nghiêm Kí Hạo bất động thanh sắc* giật lấy những thứ đồ trên tay vợ ném lên bàn, rồi cúi đầu hôn xuống đôi môi hồng diễm ướt át của vợ yêu.

*bất động thanh sắc: không tiếng động

"Đừng như vậy, coi chừng Tiểu Tiểu trở về nhìn thấy." Điền Vũ Mặc thẹn thùng đẩy ông ra, hoàn toàn không biết con trai mình đã sớm về.

"Yên tâm. Còn sớm, Tiểu Tiểu một lát nữa mới về." Nghiêm Kí Hạo thừa dịp vợ ông không phòng bị, lại cúi đầu hôn trộm lên đôi môi thơm ngát.

"Lão dâm ma, bảo ông đừng hôn ông lại hôn." Điền Vũ Mặc mắc cỡ chết mất, hờn dỗi trừng người đàn ông của mình một cái.

"Ai bảo em mê người như thế, luôn khiến cho tôi kiềm lòng không đậu." Nghiêm Kí Hạo ấn vợ ngồi xuống ghế sa lông in hình hoa sen vàng nhạt cao cấp, bởi vì Điền Vũ Mặc và Nghiêm Tiểu Tiểu đều thích hoa sen nên đa số nội thất trong nhà đều có hình hoa này.

"Đã chừng này tuổi mà còn bày đặt buồn nôn, đã vậy còn không biết xấu hổ." Điền Vũ Mặc đỏ mặt mắng, nhưng thân thể lại tiến vào lồng ngực luôn luôn rộng lớn và ấm áp của đối phương.

"Em chê tôi già sao?" Nghiêm Kí Hạo đột nhiên biến sắc, ảm đạm nhìn vợ. Mấy năm nay tuổi tác đã trở thành mối âu lo của ông, nhìn vợ yêu càng ngày càng đẹp trong khi ông càng ngày càng già, trên đầu gần đây dần có tóc bạc, khiến cho ông không thể không thừa nhận chuyện mình lớn hơn vợ 17 tuổi là sự thật.

"Ông sao lại nghĩ như thế? Tôi có khi nào chê ông già đâu!" Điền Vũ Mặc khẽ nhíu mày.

"Em suốt ngày bảo tôi lão này lão nọ, thường xuyên nói tôi đã đến cái tuổi này rồi, bộ không phải là muốn chê tôi già à!" Nghiêm Kí Hạo nhéo khuôn mặt động lòng người của vợ, cằn nhằn.

"Tôi không cố ý, tôi chưa từng có ý này, ông đừng hiểu lầm!" Điền Vũ Mặc chưa bao giờ nghĩ những lời nói vô tâm của mình sẽ khiến cho chồng mình suy nghĩ nhiều như vậy, có chút lo lắng vội lắc đầu giải thích.

"Thật không? Tôi không tin, trừ khi..." Trong mắt Nghiêm Kí Hạo loé lên ý cười gian manh.

"Trừ khi gì?"

"Trừ khi em..." Nghiêm Kí Hạo cúi đầu bên tai vợ hạ giọng nói nhỏ vài câu.

"Lão mưu manh, cứ làm như vậy sẽ có một ngày bị con nó nhìn thấy." Điền Vũ Mặc nghe xong lập tức xấu hổ đánh vào lồng ngực rắn chắc ông một cái, trời còn chưa tối mà đã muốn làm tình, thật đúng là bản tính khó đổi.

"Lại mắng tôi già, vậy mà em còn bảo không có. Tôi biết em trong lòng đợi ông già này chết đi để có thể tái hôn với một thằng trẻ trẻ rồi sống một cuộc sống bình thường..." Nghiêm Kí Hạo nói một câu dài, kèm theo bộ dáng cực kỳ thương tâm.

"Ông nói oan tôi, tôi thề tôi không hề nghĩ đến ai khác ngoài ông." Điền Vũ Mặc tức quá thành khóc, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt. Ông ấy cho anh là dạng người gì, đời này anh chỉ có một người đàn ông, nếu ông có gần đất xa trời, anh nhất định sẽ đi cùng với ông!

"Bảo bối, xin lỗi! Tôi đùa thôi, em đừng khóc." Nghiêm Kí Hạo không ngờ sẽ chọc anh khóc, nhất thời giật mình đến mức tay chân luống cuống, vội vàng dỗ dành.

"Sau này không được nghĩ tôi như thế, không thì sau này không để ý đến ông." Điền Vũ Mặc dụi mắt, nâng đôi mắt ngập nước lên nhìn ông.

"Được! Tôi hứa với em, sau này sẽ không giỡn như vậy nữa!" Nghiêm Kí Hạo nhanh ôm lấy bảo bối nhẹ nhàng dỗ dành. Ông không ngờ Tiểu Mặc sẽ có phản ứng như thế, nhưng mà như vậy cũng đã chứng minh Tiểu Mặc yêu ông nhiều đến chừng nào.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ ông già. Trong lòng tôi, ông mãi mãi rất trẻ, mãi mãi là người đẹp trai nhất, không ai có thể sánh được với ông." Điền Vũ Mặc chui vào lòng ông, ngượng ngùng nói nhỏ.

Mỗi câu anh nói đều là thật lòng, tuy rằng ông đúng là càng ngày dần già đi, nhưng tình yêu của anh đối với ông càng sâu đậm, cùng ông đến nước Anh sống một cuộc sống gia đình, có con trai có chồng chung sống một cuộc sống hạnh phúc, quả thật so với địa đàng còn vui vẻ hơn nhiều.

"Tôi biết đời này không ai có thể sánh với tôi, chỉ có mình tôi mới có thể cho em "thoải mái vui vẻ"." Ông lộ ra nụ cười dâm đãng, tay bắt đầu không thành thật thả dê, cách một lớp trang phục sờ soạng thân thể mẫn cảm của vợ yêu.

"Ông muốn làm cái gì! Xin ông đừng vậy mà, lỡ Tiểu Tiểu thấy... Ư...." Điền Vũ Mặc ngượng ngùng giãy giụa, lại bị chồng ôm chặt, môi đỏ mọng thì bị chồng ngăn lại.

Tặng cho vợ một nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt, đến khi vợ đã hoàn toàn xụi lơ, ông già tà ác liền ẵm ngang vợ mình, chuẩn bị về phòng để làm chuyện cực đen tối.

"Đừng chỉ nghĩ về Tiểu Tiểu, để ba chứng minh rõ ràng cho em thấy ba là người tuyệt nhất, cho dù ba đã già, nhưng "chú hai" của em còn rất trẻ, có thể làm em sướng đến tận trời."

Nghiêm Kí Hạo cười tà ác hết mức có thể, một cước đá văng cửa phòng ngủ, đè người vợ bé bỏng lên chiếc giường KING SIZE, sau đó đáng khinh nắm tay vợ đè lên thân dưới của mình.

"Ông già siêu sắc quỷ này, trời còn chưa tối mà! Hơn nữa nếu Tiểu Tiểu về không thấy chúng ta, lỡ như nó vào phòng tìm.... Xin ông buổi tối hãy làm!"

Tay Điền Vũ Mặc run lên, mặc dù đã sớm quen thuộc với cái nơi trưởng thành đó nhưng vẫn như thuở nào xấu hổ không chịu nổi, muốn rút tay về thì bị ông nắm chặt, chỉ có thể xấu hổ năn nỉ.

"Yên tâm. Tôi đã để sẵn đồ ăn trong nhà bếp, tôi còn để lại tờ giấy. Nếu Tiểu Tiểu trở về không nhìn thấy chúng ta, nó sẽ tự ăn cơm." Ông lừa gạt.

Ông đã chuẩn bị một kế hoạch, muốn giấu được chuyện Tiểu Tiểu bị thương không nhẹ, biện pháp duy nhất chính là khiến cho Tiểu Mặc vài ngày này không thể xuống giường, không có cách nào nhìn thấy con trai.

Điền Vũ Mặc định cự tuyệt, nhưng ông đã đè lên anh, bá đạo mãnh liệt kích tình, đồng thời cởi đi quần áo của anh, vuốt ve khắp thân thể mẫn cảm khiến cho anh nhanh chóng lâm vào tình dục, không tự chủ phát ra tiếng rên rỉ như lửa nóng, không còn có cơ hội nói chuyện....

____

Nghiêm Tiểu Tiểu bởi vì ngủ quá sớm, thành ra vừa lúc nửa đêm thì tỉnh, bụng và chân trái vẫn rất đau khiến cho đôi mi đẹp nhăn lại. Abel ra tay thật nặng, nhưng cũng may cậu thông minh liều mạng bảo vệ đầu và các chỗ hiểm, nếu không nhất định sẽ bị thương nghiêm trọng hơn thế này nhiều.

Nói thật ra Abel cũng chẳng phải quá mạnh, cậu lúc đầu vẫn còn có thể đánh trả được, nhưng lúc sau thì không thể. Đánh bại Abel rất khó, bằng cậu bây giờ tuyệt đối không có khả năng, cho nên cậu quyết định từ mai sẽ đi học quyền anh, ba cũng đã hứa sẽ mua cho cậu một bao cát treo trong phòng, như vậy cậu có thể luyện tập mỗi ngày.

Anh Tiểu Hổ là quán quân quyền anh, ngày mai gặp hắn cậu sẽ hỏi học quyền anh như thế nào. Nhưng mà khi hắn đưa cậu về hình như có chút tức giận. Anh em bọn họ mới vừa đưa cậu đến cửa là đã bị cậu đuổi đi, tại cậu sợ lỡ bị ba nhìn thấy sẽ hỏi quan hệ của ba người là gì, nếu ba biết bọn cậu là người yêu thì sẽ rất phiền toái!

Cậu chỉ là bất đắc dĩ, mong là anh Tiêu Hổ có thể hiểu cho cậu, sẽ không vì chuyện nhỏ này mà bực bội. Anh Tiểu Hổ keo kiệt nhất, không giống như anh Đại Hổ thông minh rộng lượng...

Có lẽ nên gọi một cú điện thoại để giải thích, sau đó dỗ dành anh Tiểu Hổ siêu hẹp hòi, nhưng bây giờ đã là nửa đêm, anh em họ nhất định đã ngủ...

Phút chốc, từ di động truyền ra một khúc đàn dương cầm dễ nghe, cái miệng anh đẹp nhỏ nhắn liền giơ lên nụ cười xinh đẹp, là của hai anh em nhà Thiệu gọi. Số điện thoại của cậu chỉ có ba mẹ, ba nuôi và hai người yêu biết, mà nhạc chuông dành cho mỗi người đều không giống nhau.

"Tối vậy rồi sao còn chưa đi ngủ?" Sau khi nhận cuộc gọi, nghe thấy giọng nói mê người khàn khàn của Thiệu Tiểu Hổ.

"Không buồn ngủ. Còn anh sao chưa ngủ?" Nghiêm Tiểu Tiểu hỏi lại. Còn đang định gọi điện thoại cho hắn, không ngờ đối phương đã gọi đến, không biết anh Đại Hổ có ngủ chưa.

".... Nhớ em nên không ngủ được..." Đối phương do dự một chút, từ tốn nói, giọng nói dễ nghe pha lẫn một chút ngượng ngùng. Lấy tính cách của Thiệu Tiểu Hổ, nếu phải nói ra lời buồn nôn như thế quả thật có chút xấu hổ.

"Em cũng nhớ anh..." Nghiêm Tiểu Tiểu ngượng ngùng đáp.

"Thiệt hả! Anh tưởng em chỉ biết nghĩ đến Đại Hổ..." Âm thanh cao vút có thể nói ra Thiệu Tiểu Hổ có bao nhiêu vui vẻ, nhưng âm thanh rất nhanh liền có vẻ cô đơn.

"Sao anh lại nghĩ như vậy?" Nghiêm Tiểu Tiểu tức giận nhíu mày.

"Bởi vì... em có vẻ thích Đại Hổ hơn... Tiểu Tiểu, em có thích anh không?"

"Ngốc!" Nghiêm Tiểu Tiểu dừng một hơi, khẽ mắng.

Thiệu Tiểu Hổ có hơi xấu hổ và uể oải, khoé miệng hiện lên nụ cười tự giễu. Mình đúng là ngốc mà, cố ý đợi đến khuya, thừa dịp Đại Hổ đang ngủ lén gọi điện thoại cho Tiểu Tiểu, còn nói ra những lời ngu ngốc như thế. Thế nhưng những lời này là hắn phải lấy hết dũng khí mới dám nói ra khỏi miệng, hắn thật sự rất muốn biết liệu Tiểu Tiểu có thật lòng thích hắn chăng.

Hắn vẫn luôn cho rằng trong đoạn tình cảm ba người này liệu chính hắn có phải là?.

Trước đây Tiểu Tiểu rõ ràng là thích Đại Hổ, nhưng hắn lại cố tình chen chân vào, buộc cả ba lại với nhau. Tình yêu ba người rất chật chội, có đôi khi hắn thấy mệt mỏi quá, nhất là những khi Tiểu Tiểu thể hiện rõ tình cảm cho Đại Hổ....

Hắn rất sợ Tiểu Tiểu không thích hắn, mà là bởi vì hắn nên mới miễn cưỡng, nếu thật như vậy thì hắn...

"Tại sao lại hỏi như thế? Trước đây em có nói rồi mà, hai anh em anh em thích tất, em chưa bao giờ so sánh ai với ai cả." Nghiêm Tiểu Tiểu nghiêm túc nói.

Nếu lúc trước cậu có so sánh yêu ai nhiều hơn, thì bây giờ cậu sẽ không cùng một lúc mà quen cả hai người, trong lòng cậu, anh Tiểu Hổ và anh Đại Hổ đều quan trong như nhau.

"Tiểu Tiểu...."

"Sau này anh Tiểu Hổ không được bậy như vậy nữa, nếu không em sẽ giận thật đấy, chỉ cho anh Đại Hổ ôm." Nghiêm Tiểu Tiểu uy hiếp một cách đáng yêu.

"Tiểu Tiểu, ý tưởng này thật tuyệt, anh hai tay tán thành, cái thứ ngu ngốc thích suy nghĩ lan man này không có tư cách ôm Tiểu Tiểu của anh." Tiếng nói bên di dộng đột nhiên biến thành tiếng Thiệu Đại Hổ tao nhã cười.

"Thiệu Đại Hổ? Anh dậy lúc nào?! Anh dám nghe lén điện thoại của em, còn dám đâm chọc sau lưng em, muốn chết lắm hả?!" Di dộng quả nhiên liền truyền đến tiếng rống dữ của Thiệu Tiểu Hổ, hoá ra Thiệu Đại Hổ cướp điện thoại của hắn.

"Tiểu Tiểu, vết thương còn đau không? Anh vẫn không thể ngủ, cứ sợ vết thương đau quá khiến em ngủ không được, anh thật sự rất muốn chuyển vết thương của em sang người anh, thay em chịu hết những nỗi đau." Thiệu Đại Hổ hoàn toàn không để ý em trai, dịu dàng hỏi người yêu, nhu tình tràn ngập đau lòng và quan tâm.

"Anh Đại Hổ..." Nghiêm Tiểu Tiểu cảm động, trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Có ba mẹ vô cùng yêu thương, lại có thêm hai người quan tâm cậu như thế, cậu thật sự rất hạnh phúc!

"Đừng tin ổng, ổng lừa gạt em đó! Thật ra dương vật bự của ổng muốn đút vào cái động của em, nên trước tiên ổng sẽ nói lời ngon tiếng ngọt làm cho em cảm động, rồi sẽ lừa em làm tình qua điện thoại." Đầu bên kia lại thay đổi người, Thiệu Tiểu Hổ thừa dịp anh trai không phòng bị cướp điện thoại về, vì trả thù bèn nói loạn cả lên, ngôn từ khiến Nghiêm Tiểu Tiểu mắc cỡ chết đi được.

"Nó nói bậy!" Thiệu Đại Hổ tức chết mất, Tiểu Hổ đáng ghét, lỡ như Tiểu Tiểu tin thật nhất định sẽ giận mà coi.

"Thiệt đó! Là anh em sinh đôi, trong lòng anh nghĩ cái gì em biết hết, anh đừng có giả bộ quân tử." Thiệu Tiểu Hổ né tránh công kích từ anh hai, khinh bỉ.

"Ê, nếu anh là nguỵ quân tử thì em chính là tiểu nhân, dám nói xấu anh trước mặt Tiểu Tiểu, để xem anh tính sổ với em như thế nào." Thiệu Đại Hổ chỉ vào em trai mắng.

"Có ngon thì đến! Tưởng em sợ à!" Thiệu Tiểu Hổ lập tức bày ra tư thế chuẩn bị nghênh chiến.

Nghiêm Tiểu Tiểu mặc dù không nhìn thấy, nhưng nghe tiếng mắng truyền từ di động đã cho cậu biết họ sắp đánh nhau, thế là cậu vội vã nói: "Đừng có đánh nhau mà, cái chuyện sexphone không thành vấn đề, em sẽ ngoan ngoãn phối hợp..."

Trời ơi! Cậu đang nói gì thế này!

Cậu vốn thật sự rất sợ hai anh em bọn họ bất hoà, cậu vĩnh viễn không thể quên được cái lúc hai anh em họ đứng trước mặt cậu hỏi cậu chọn ai, cuối cùng lại trở thành quyết đấu. Lúc đó bọn họ như muốn đánh đối phương đến chết, đến nay trong lòng cậu còn sợ hãi, chỉ cần bọn họ không đánh nhau, kêu cậu làm cái gì cũng được!

"Thật không?! Em nguyện ý muốn làm sexphone?" Thiệu Tiểu Hổ lập tức vui vẻ, kích động kêu lên.

"Tiểu Tiểu, em thật sự quá là tuyệt vời!" Thiệu Đại Hổ cũng hét lớn bên điện thoại, còn hưng phấn hơn em trai mình.

"Em..."

"Nói rồi làm sao có thể nuốt lời được, anh không cho phép." Phát hiện cậu dường như định rút lời, Thiệu Tiểu Hổ có chút gấp gáp. Anh em bọn hắn cơ hồ mỗi ngày đều chơi Tiểu Tiểu, nhưng hôm nay thì chưa có làm, hiện tại lại nghe Tiểu Tiểu đáp ứng sẽ cùng anh em bọn hắn làm tình qua điện thoại, " người anh em nhỏ" đói khát của bọn hắn lập tức không thể kiềm chế.

"Đúng thế! Trẻ con không được nói dối, nếu không cái mũi sẽ dài đó ~" Thiệu Đại Hổ gật đầu, giống em trai vì lời nói của Tiểu Tiểu mà huyết mạch sôi sục, người anh em đang ngủ yên tại quần bắt đầu trở nên không thành thật.

Yêu nhau đã lâu, có trò gì mà chưa từng chơi qua, nhưng làm tình qua điện thoại vẫn là lần đầu, thật đáng để chờ mong!

".... Biết rồi, em sẽ không đổi ý. Bây giờ thì làm cái gì..." Nghiêm Tiểu Tiểu trợn trắng mắt, chỉ có mấy lúc thế này hai anh em họ mới chịu đồng lòng.

"Hôn bọn anh trước." Thiệu Tiểu Hổ luôn vội vàng gấp gáp đưa ra mệnh lệnh.

Nghiêm Tiểu Tiểu thẹn thùng hôn xuống điện thoại, nào ngờ hai người yêu đều chê âm thanh quá nhỏ, bọn họ không nghe được, bắt cậu phải dùng lực hôn thêm một lần, còn cậu thì chỉ có thể nghe theo.

Nghe được bản thân dùng sức hôn xuống kim loại băng lạnh tạo nên một tiếng "Chụt~" dâm uế, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ bừng, sau đó lí nhí: "Tiếp theo?"

"Cởi sạch hết quần áo. Tụi anh muốn vuốt ve, hôn môi toàn thân của em!" Chàng trai dịu dàng nay đã biến thành sói dâm tà ác, Thiệu Đại Hổ cười dâm đãng.

"Rồi." Một lát sau, Nghiêm Tiểu Tiểu lên tiếng. Thật ra cậu không cởi, dù sao hai anh em họ cũng đâu nhìn thấy, có đôi khi cậu vẫn nên giảo hoạt một chút.

"Xạo ke, em căn bản chưa có cởi!" Hai anh em trăm miệng mắng một lời, ở bên em ấy lâu như thế, vừa nghe đã biết em ấy đang nói dối.

Nghiêm Tiểu Tiểu chu cái miệng nhỏ nhắn, không xong, bị phát hiện rồi! Chẳng lẽ bọn họ có thiên lý nhãn, làm sao mà biết được mình đang lừa bọn họ.

"Cởi lẹ lên, cảnh cáo em không được gạt bọn anh lần nữa. Mặc dù bây giờ không ở bên nhau, nhưng em làm cái gì bọn anh đều biết." Thiệu Tiểu Hổ vội vàng thúc giục.

Nghiêm Tiểu Tiểu bị ép đành phải ngoan ngoãn cởi bỏ áo ngủ, lộ ra thân thể đầy rẫy vết thương. Vì da cậu rất trắng cho nên những vết thương xanh tím này càng thêm rõ ràng, cực kỳ doạ người.

"Cởi áo rồi." Nghiêm Tiểu Tiểu vừa xấu hổ vừa quẫn bách báo cáo.

"Không phải bảo em là cởi sạch toàn bộ sao?" Anh em họ Thiệu khẽ nhíu mày.

"Em bị thương. Có nhiều chỗ hễ động một tí là đau, em không có cách nào cởi hết." Bọn họ muốn làm cậu khó xử.

"Được, lần này không miễn cưỡng em, nhiêu đó cũng được! Anh sẽ theo thói quen trước giờ hôn cái cổ xinh đẹp của em, tay thì xoa hai đầu vú nho nhỏ hồng hồng như viên ruby của em, và vừa chạm vào thì chúng nó lập tức cứng rắn." Thiệu Đại Hổ không miễn cưỡng cậu, bắt đầu ngay bên điện thoại xâm phạm cậu.

"Anh thì thích trực tiếp công kích phía dưới của em. Lột quần của em ra, thấy quần lót hình Tiểu Mễ Tra xanh lam nhạt, còn em thì xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng mặt anh, nhưng lại khiến cho gậy thịt của anh cứng rắn, rồi sau đó anh gắt gao kéo quần lót của em..." Thiệu Tiểu Hổ không cam lòng lạc hậu, càng nói càng thêm dâm uế, trêu chọc giác quan của người yêu.

"Đừng nói nữa... Em... em sẽ có cảm giác..." Nghiêm Tiểu Tiểu không phải xử nữ trong sáng, bị vài câu dâm tục của bọn họ mà hứng tình, hai giọng nói khàn khàn tà tứ khiến cho cậu cảm thấy cứ như đang thật sự được hai người yêu âu yếm, cơ khát hư không không thể diễn tả bằng lời.

"Hoá ra là đã có cảm giác, quả nhiên dâm đãng! Đầu vú của em đã trở nên rất cứng, dụ dỗ anh đi liếm chúng nó, miệng anh ngậm đầu vú bên trái, còn bên phải thì vẫn tiếp tục bị tay anh chơi đùa..." Thiệu Đại Hổ nói xong không khỏi nuốt nước miếng, trong đầu hiện lên đầu vú nhỏ xinh đẹp đáng yêu của người mình thương nhất trên đời này.

"Gậy thịt nhỏ nãy giờ trốn tránh trong quần lót khi vừa tiếp xúc với không khí thì run rẩy như thể đang năn nỉ anh hãy liếm nó, nó cần sự yêu thương của anh! Đúng không?" Thiệu Tiểu Hổ cũng hạ lưu như anh trai, dường như đang âm thầm cùng anh mình phân tài cao thấp.

"Ưm a... Ngứa... Đầu vú ngứa quá... Gậy nhỏ cũng rất ngứa... Ư a..." Trả lời anh em họ Thiệu chính là tiếng rên dâm đãng không thể kiềm chế. Cậu đã chịu không nổi dùng tay mình đùa bỡn hai núm hồng trước ngực, tay kia áp di động vào bên tai, sau đó cũng vói vào trong quần xoa nắn dương vật nhỏ của mình.

Cậu cũng giống anh em họ Thiệu, hôm nay không có làm, cho nên sau khi hai anh em dùng những lời lẽ dâm uế dụ dỗ, dục vọng của thân thể dâm đãng này đã toàn bộ thức tỉnh, khiến cho cậu không thể không tự chơi đùa với bản thân.

Có thể họ đã thật sự nói đúng, cậu đúng là một oắt dâm phụ, chỉ cần hai anh em họ nói đại vài câu đùa giỡn câu dẫn, cơ thể cũng có thể trở nên dục hoả thiêu thân, đúng là quá mất mặt!

"Ngứa? Chẳng lẽ bây giờ em đã tự an ủi cơ thể của mình sao? Bé cưng dâm đãng này!" Hiểu rõ thân thể cậu, hai anh em lập tức biết hiện giờ cậu đang tự an ủi, hai người cùng nói lên lời châm biếm khiến cậu phải xấu hổ.

Anh em họ Thiệu không nói gì thật lâu, sau đó lại thông qua điện thoại tiếp tục đùa bỡn cậu.

"Anh vẫn đang liếm đầu vú của em, liếm nó đến khi ướt đẫm, dưới ngọn đèn loé sáng lên... em có bật đèn không?" Tiếng Thiệu Đại Hổ càng ngày càng thấp, càng lúc càng tà, mê hoặc thể xác cậu lẫn tinh thần.

"Có bật... A a... đầu vú sưng lên... bị chơi đến sưng lên... thiệt kì cục... A hức... lại dùng sức... chơi đầu vú em... Em còn muốn... A ưm..." Nghiêm Tiểu Tiểu thành thật trả lời. Mắt nâu nhìn đèn treo hình hoa sen đang phát sáng, dưới ánh đèn hai tay xấu hổ tự an ủi cơ thể của mình, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch không ngừng thoát ra tiếng rên rỉ khó có thể kiềm lại.

Nghiêm Tiểu Tiểu đã hoàn toàn bị dục vọng khống chế, quên luôn ba mình có thể lên đây bất cứ lúc nào, nếu như ba nhìn thấy cậu như vầy, không biết sẽ bị doạ đến mức nào đây?

"Chỉ có đầu vú muốn hửm? Chẳng lẽ gậy thịt nhỏ ở dưới không muốn?" Thiệu Tiểu Hổ có chút bất mãn hỏi.

"Không, phía dưới cũng muốn... Anh Tiểu Hổ, xin anh hãy làm đau em... Dùng miệng của anh ngậm dương vật nhỏ của em, giống như lúc trước liếm em ngậm em..." Nghiêm Tiểu Tiểu nhanh chóng trở nên van lơn. Tay nhỏ bị thương đã cố gắng cầm dương vật nhỏ vuốt ve nhưng chung quy vẫn không thoải mái như khi bị Thiệu Tiểu Hổ chơi, và còn rất hy vọng bị cái miệng rộng nóng như lửa hút vào.

"Ha ha, nhìn em cơ khát như thế, anh sẽ thoả mãn cho em! Anh sẽ hé miệng trước dương vật nhỏ dâm đãng sắp phun ra bọt nước, em lập tức kích động xoay loạn eo, cứ như thể đã điên cuồng vào..."

"Cây thịt nhỏ của em phía trước rất thích, nhưng động hoa nhỏ phía sau nhất định sẽ rất ngứa đúng không? Có muốn anh liếm cho em không?" Thiệu Đại Hổ phát hiện em trai làm người yêu kích động hơn so với anh nhiều, có chút không cam lòng, lập tức dụ dỗ.

"... Được... Anh Đại Hổ cũng liếm liếm phía dưới đi.... Hức a... Phía dưới rất muốn... A ưm... Mau liếm em... Giống như anh Tiểu Hổ liếm động hoa nhỏ của em... A... a...."

Nghiêm Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, gậy nhỏ phía dưới phảng phất cảm giác được miệng người yêu vây quanh, vô cùng nóng rực, khoái cảm tán loạn, dương vật không ngừng trướng đại trong tay nhỏ, động hoa và động cúc cũng theo đó mà bị ảnh hưởng, đều muốn bị người yêu ngậm liếm, muốn được hưởng thụ cảm giác khoái cảm liều mạng.

Rõ ràng tất cả đều là giả, hết thảy đều do cậu tự tưởng tượng, chỉ có chính cậu tự đụng chạm cơ thể mình, hai người yêu ngay cả một ngón tay cũng không chạm vào cậu, nhưng cậu vẫn có cảm giác, không ngừng khát vọng hai người yêu tiến thêm một bước yêu thương.

"Tiếng rên thật dâm đãng, tuy không muốn nhưng anh vẫn phải nhắc nhở, hiện tại em đang ở nhà, nếu lớn tiếng quá thì ba mẹ em sẽ nghe được, không tốt nha ~" Thiệu Đại Hổ cố tình nhắc nhở.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Nghiêm Tiểu Tiểu đang lạc vào khoái cảm đột nhiên nghe được có tiếng bước chân lên lầu. Tiếng bước chân trầm ổn thong thả, vừa nghe đã biết là ba. Ba nhất định cũng giống bạn trai cậu, sợ cậu đau dẫn đến khó ngủ, cho nên lên đây xem cậu thế nào, không biết có bị ông nghe thấy tiếng cậu rên rỉ không đây?

Chết, làm sao bây giờ? Dù sao đi nữa, cậu không thể để ông bắt gặp bộ dáng mình đang thế này!

"Ba em đang lên! Em cúp máy đây!" Nghiêm Tiểu Tiểu kinh hoảng dừng lại động tác đùa giỡn thân thể, vội nói tạm biệt với hai người yêu rồi cúp máy, sau đó kéo chăn sát đầu giả bộ ngủ...

Còn bên kia, hai anh em họ Thiệu thì nghe thấy từ điện thoại truyền đến tiếng đô đô, mất cả buổi mới có thể hồi phục tinh thần.

Thiệu Tiểu Hổ giận chó đánh mèo lên người anh trai, mắng: "Đều tại cái miệng quạ đen của anh làm hại!"

"Sao anh biết được. Anh chỉ giỡn thôi, anh làm sao biết ba Tiểu Tiểu sẽ..." Thiệu Đại Hổ cũng rất buồn bực, mới chơi được phân nửa mà phải dừng lại, tuy rằng chỉ qua di động nhưng vẫn đủ làm anh tức đến hộc máu.

Nghe được tiếng rên rỉ dâm đãng khả ái không chê vào đâu được của bé con khi tự an ủi, đũng quần hai anh em bọn họ đều đã dựng lên một túp lều nhỏ, xử lí thế nào đây?

____

Hôm sau, những học sinh ở học viện Lord Beaconsfield đều nhìn thấy một Nghiêm Tiểu Tiểu mắt thì quầng thâm, tay thì vác theo một cái nạng.

Ai nấy đều lắp bắp kinh hãi, chỉ trỏ cậu. Sau chuyện ngày hôm qua, Nghiêm Tiểu Tiểu đã trở thành người được cả toàn trường biết đến!

Nghiêm Tiểu Tiểu phát hiện tất cả người ở đây đều đang nhìn mình, khẽ nhíu mày, không biết vì sao mọi người lại nhìn chằm chằm như thế, chắc có thể là vì chuyện hôm qua, hoặc là vì cặp mắt gấu trúc của cậu.

Đêm qua, ba bất ngờ xuất hiện đánh gãy cuộc sexphone giữa cậu và hai người yêu. Hù chết cậu rồi, mặc dù ba không phát hiện ra điều gì nhưng cậu vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, mãi cho đến sáng ba đến và đánh thức cậu rời giường.

Ba giúp cậu đánh răng rửa mặt chải đầu và nói ông đã thành công giấu giếm chuyện cậu bị thương với mẹ, cậu có thể yên tâm đến trường.

Không biết ba dùng cách gì mà có thể giấu được. Chỉ có điều sáng nay không nhìn thấy hình ảnh bận rộn quen thuộc của mẹ ở bếp, bữa sáng do ba cậu chuẩn bị, còn mẹ hình như vẫn đang ngủ.

Ba thực sự quá tốt với cậu. Ông sợ cậu đi đường không tiện nên mua cho cậu một cái nạng. Chân trái cậu bị thương thành như vậy, không chống nạng thì chả có cách nào đi đường.

"Nó không phải là đồ da vàng dám đánh cậu Abel một cái tát, rồi sau đó mém bị ngài giết chết sao?! Không ngờ nó vẫn còn dám đi học!" Đột nhiên có vài tiếng cười truyền đến bên tai, Nghiêm Tiểu Tiểu quay đầu nhìn, thì ra là vài học sinh người Anh năm hai đang chỉ trỏ thảo luận, vẻ mặt như là đang xem kịch vui.

Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức hung ác vô cùng trừng một cái, đối phương sợ đến mức lập tức câm miệng, lẹ làng tránh đi chỗ khác.

Nghiêm Tiểu Tiểu hừ một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực như một chú công kiêu ngạo bước đến dãy lầu phòng học.

Quả nhiên như cậu nghĩ, những người Anh ở đây đều cho rằng cậu sẽ không dám đến. Bọn họ quá xem thường cậu rồi, Nghiêm Tiểu Tiểu đây còn lâu mới sợ bọn họ!

Chân cậu bị thương, cho nên rất lâu mới có thể đến được phòng học. Cũng may phòng học ở lầu một, nếu không, cho dù có chống nạng đi nữa cậu cũng không có cách nào lên lầu.

Nghiêm Tiểu Tiểu bước vào phòng, phát hiện bạn thân Tương An Tư đến còn sớm hơn cả cậu, đã có mặt ở bên trong.

Tương An Tư nhìn thấy Nghiêm Tiểu Tiểu, lập tức đứng lên chạy đến trước mặt cậu, giả bộ hỏi: "Tiểu Tiểu, vết thương cậu sao rồi? Hôm qua không thấy cậu trở về, lúc sau nghe người ta nói mới biết cậu ở nhà ăn xung đột với Abel, mém tí nữa là xong đời, cũng may có hai anh em nhà Thiệu đến cứu. Hại tớ lo lắng chết mất!"

"Xin lỗi đã làm cậu lo lắng, cậu yên tâm, chỉ là vết thương nhẹ thôi, tạm thời chống nạng vài ngày là được." Nghiêm Tiểu Tiểu mỉm cười nói, hoàn toàn không nghĩ đến ngày hôm qua chính người bạn thân này bảo cậu đi xuống nhà ăn học sinh.

"Không có vấn đề gì lớn thì tớ an tâm. Nhưng mà để tớ kể Tiểu Tiểu nghe một chuyện, nghe xong trăm ngàn đừng bực nhé." Tương An Tư cuối cùng lộ ra một bộ mặt an tâm, sau đó nói.

"Chuyện gì?"

"Tiểu Tiểu, thật lòng chia buồn với cậu, cậu bị đuổi học rồi."

"Bị đuổi học?!!" Nghiêm Tiểu Tiểu kinh hãi lắp bắp.

"Hôm qua tớ nghe thầy giáo nói, là lệnh của thầy hiệu trưởng. Ba của Abel sau khi biết cậu và Abel đánh nhau thì vô cùng giận dữ, ép trường học phải đuổi học cậu." Tương An Tư gật đầu, đôi mắt xanh lam dối trá che giấu niềm sung sướng khi thấy người gặp hoạ.

"An Tư, cảm ơn cậu đã cho tớ biết chuyện này. Cậu có biết phòng thầy hiệu trưởng ở đâu không? Tớ muốn tìm thầy nói chuyện." Nghiêm Tiểu Tiểu hoảng hốt, chưa đánh bại Abel, chưa bắt được anh ta cho người da vàng lời giải thích, cậu tuyệt đối không rời khỏi Lord Beaconsfield.

"Tiểu Tiểu, đừng xúc động. Cậu đi tìm hiệu trưởng cũng vô dụng. Ban giám hiệu sợ ba của Abel đến tận ba phần, bọn họ sẽ không vì giữ cậu lại mà đắc tội công tước." Tương An Tư kinh ngạc, vội khuyên nhủ. Trong lòng thì mắng thầm Nghiêm Tiểu Tiểu điên rồi, còn muốn tìm thầy hiệu trưởng nói chuyện, bộ nó tưởng mình là nhân vật lớn gì sao, còn muốn làm to chuyện?

"Đừng lo lắng. Tớ nhất định sẽ làm cho bọn họ thay đổi chủ ý. Nếu hiệu trưởng không được, tớ sẽ tìm quản sự trưởng nói chuyện." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, cố chắp nói, vất vả chống nạn vác túi xách ra khỏi phòng học.

Cậu từ đầu chí cuối không biết là bạn thân chính là cố ý nói cho cậu, hơn nữa chuyện ngày hôm qua xém giết chết mình, đầu sỏ lại là người bạn thân này.

"Cậu muốn..." Tương An Tư vốn định ngăn cản, nhưng lập tức thay đổi chủ ý, dù gì đi nữa nó sẽ không thành công, nó nhất định sẽ bị đuổi học, bị người nhục nhã, là nó tự tìm.

Tương An Tư lần này cũng không đi theo xem trò vui, cậu ta không muốn mình bị hiểu lầm là đồng bọn của Nghiêm Tiểu Tiểu, mắc công hại cậu ta bị đuổi học theo.

Tương An Tư ngáp một cái, an vị vào chỗ ngồi, nằm trên bàn ngủ gà ngủ gật. Ngày hôm qua cậu ra chơi ở quán bar đến hơn nửa đêm mới về nhà, sáng sớm thì gấp muốn chết, đều tại Nghiêm Tiểu Tiểu làm hại. Vốn cậu ta có thể ở nhà nằm trên cái giường xa hoa nghỉ ngơi chốc lát, nhưng cậu ta muốn là người đầu tiên nói cho Nghiêm Tiểu Tiểu tin tức bị đuổi học, và nhìn vẻ mặt khiếp sợ của đối phương....

____

Nghiêm Tiểu Tiểu mất rất nhiều thời gian để tìm thấy văn phòng ban giám hiệu ở khu Đông.

Vì còn sớm cho nên hiệu trưởng lẫn quản sự trưởng vẫn chưa có mặt, cậu đành phải chờở bên ngoài. Cậu vốn định đi vào nhưng bảo vệ không cho, vì học sinh khu Tây không được phép tuỳ tiện đi vào khu Đông.

Nghiêm Tiểu Tiểu không quan tâm đến những ánh mắt khác thường của học sinh khu Đông, vẫn đứng trước cổng, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại, đây là nhạc chuông dành cho cuộc gọi từ ba.

"Ba, có gì không?" Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức rút điện thoại ra nghe.

"Không có gì, có ai làm khó con không?" Nghiêm Kí Hạo mặc dù đã đáp ứng không can thiệp, nhưng ông vẫn lo con mình bị khi dễ.

"Làm gì có ai. Ba đừng lo. Sắp vô tiết rồi, con cúp trước." Nghiêm Tiểu Tiểu nói nhanh rồi tắt điện thoại, không nói cho ông biết cậu đã bị đuổi học, chuyện này chính cậu sẽ giải quyết.

Di động lại vang, nhưng lần này không phải Nghiêm Kí Hạo, mà là hai anh em họ Thiệu.

"Tiểu Tiểu, em ở đâu? Có muốn tụi anh đến đón em không?" Thiệu Tiểu Hổ hỏi, hai anh em chưa đến trường.

"Khỏi, em đã đến trường rồi." Nghiêm Tiểu Tiểu nói xong cũng lập tức cúp, cậu còn chuyện quan trọng phải làm, mắc công bỏ lỡ thầy hiệu trưởng và quản sự trưởng.

Trời không phụ người có lòng, Nghiêm Tiểu Tiểu đợi hơn 10 phút cuối cùng cũng có một chiếc Bently tiến tới, ngồi ngay ghế tài là một người hơn 50 tuổi, một thân sĩ Anh Quốc. Nghiêm Tiểu Tiểu vào lúc khai giảng đã thấy ông ta một lần, ông ta chính là hiệu trưởng của học viện Lord Beaconsfield.

Nghiêm Tiểu Tiểu chống nạn đi lên phía trước, mỗi bước đi đều đau đến nỗi cậu phải cắn răng. Tuy có nạng chống hỗ trợ, nhưng vì chân bị thương quá nặng, hễ đi nhiều một chút là bất ổn. Nhưng để xin thầy hiệu trưởng xoá bó hiệu lệnh đuổi học của cậu, đau đớn đến mấy cậu cũng chịu được.

"Em làm gì thế! Không biết như vậy rất nguy hiểm sao!" Đột nhiên bị chặn lại trở nên tức giận, hiệu trưởng ló đầu mắng. Học sinh nước ngoài này thật lớn mật, nó không biết ông ta là hiệu trưởng, người lúc nào cũng có thể đuổi học nó sao!?

"Em xin lỗi, nhưng em có việc gấp muốn nói chuyện với thầy." Nghiêm Tiểu Tiểu chống nạn đi về phía trước, cung kính chào hỏi. Tuy cậu rất giận vì ông ta đã đuổi học mình, nhưng dù sao ông ta vẫn là hiệu trưởng, lễ phép nên có vẫn không thể thiếu.

"Nhìn màu da của em, chắc hẳn là người Nhật Bản đi! Người Nhật Bản không có biết lễ phép là gì à!" Hiệu trưởng vẫn còn rất tức giận.

Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức nhíu mày, lần này so với lần mắng cậu là chó da vàng còn khiến cậu tức giận hơn. Dưới sự giáo dục của ba, cậu vô cùng chán ghét Nhật Bản đã từng xâm lược tổ quốc và tàn sát vô số đồng bào Trung Quốc.

"Em không phải là người Nhật Bản! Em là người Trung Quốc!" Nghiêm Tiểu Tiểu quên mất đối phương là hiệu trưởng, lớn tiếng cãi lại.

"Ánh mắt của em là ý gì?! Tôi là hiệu trưởng, em tỏ thái độ với tôi!" Hiệu trưởng giật mình, càng thêm phẫn nộ. Ông không hiểu Nhật Bản và Trung Quốc khác nhau chỗ nào, không phải đều ở Châu Á sao?

Có rất nhiều người Âu Mĩ giống như hiệu trưởng, không hề biết Nhật Bản và Trung Quốc khác nhau chỗ nào, hễ cứ thấy người da vàng thì cứ cho đấy là người Nhật Bản, bởi vì Nhật Bản là quốc gia phát triển tiên tiến nhất Châu Á.

"Em không thấy thái độ của mình có gì là không đúng. Em chỉ nói mình là người Trung Quốc, không phải người Nhật Bản." Nghiêm Tiểu Tiểu không hề sợ hiệu trưởng, cứ hợp tình hợp lý nói, hoàn toàn không sợ sệt.

Học sinh hai khu vốn đang định vào trường đều dừng bước, hiếu kì nhìn Nghiêm Tiểu Tiểu và hiệu trưởng, nghĩ, du học sinh ngày nay thật phức tạp, không biết định gây ra chuyện gì nữa đây.

"Em là ai!? Tôi nhất định phải đuổi học một học sinh ngoại quốc vô lễ như em!" Hiệu trưởng tức giận xuống xe mắng Nghiêm Tiểu Tiểu. Chưa có người nào dám dùng thái độ này với ông ta, người da vàng này thật sự lớn gan lớn mật rồi, ông ta nhất định phải khiến nó hối hận!

"Tôi đã bị đuổi rồi!" Nghiêm Tiểu Tiểu cười mỉa. Đây mà là hiệu trưởng sao, động một cái là muốn đuổi học, thật uổng cho mình nghĩ ông ta là một người có giáo dục.

"Em..."

"Dana Nghiêm. Tên tiếng Trung là Nghiêm Tiểu Tiểu."

"Thằng oắt ngoại quốc dám đánh cậu Abel!" Hiệu trưởng vừa nghe lập tức biết cậu là ai, càng thêm khinh thường Nghiêm Tiểu Tiểu.

Bản thân hiệu trưởng cũng là quý tộc, ông ta luôn kêu ngạo về huyết thống quý tộc đang chảy trong mình và luôn luôn sùng bái những gia đình đại quý tộc, cho nên vô cùng phẫn nộ với việc Abel bị đánh.

"Là tôi! Xin hỏi thầy vì sao lại đuổi học tôi? Có phải vì tôi đánh Abel?" Nghiêm Tiểu Tiểu hoàn toàn không có một chút sợ hãi như hôm qua đối mặt với Abel tại nhà ăn, vóc dáng tuy nhỏ, nhưng khí thế thì kinh người.

"Đương nhiên. Một du học sinh dám đánh cậu Abel đại quý tộc như em tất nhiên sẽ bị đuổi không cần lý do!"

"Đại quý tộc Anh thì sao? Đại quý tộc Anh muốn mắng người da vàng là chó thì mắng hả?! Hiến pháp nước Anh quy định hả?! Học sinh ngoại quốc bị học sinh người Anh bắt nạt không dám phản kháng, vì phản kháng đồng nghĩa với bị đuổi học, nội quy Lord Beaconsfield có quy định này không?! Nếu có, thầy cứ việc đuổi học tôi!" Nghiêm Tiểu Tiểu không thể nhịn được nữa, hoàn toàn nổi khùng, mặc kệ người trước mặt là hiệu trưởng.

Thân sĩ Anh chó má! Toàn là rác rưởi, chỉ biết khi dễ người ngoại quốc!

"Em...... Em......" Hiệu trưởng bị cậu chọc giận, cả người run giận không nói ra lời.

Các học sinh xung quanh cũng không ngờ Nghiêm Tiểu Tiểu sẽ lớn mật dám nói thầy hiệu trưởng như vậy.

"Quốc gia và trường học không có quy định này, nhưng trường học có quy định học sinh không được đánh nhau, nếu đánh nhau sẽ bị đuổi học, cái này em hiểu rồi chứ?" Hiệu trưởng dù sao cũng là hiệu trưởng, nhanh khôi phục bình tĩnh, đắc ý cười.

"Vậy Abel cũng bị đuổi rồi phải không? Nếu không phải, tôi tuyệt đối sẽ không rời Lord Beaconsfield!" Nghiêm Tiểu Tiểu cũng cười.

"Cái này.... Cậu Abel không có sai, đương nhiên không thể bị đuổi học." Hiệu trưởng lắc đầu.

"Không có sai? Người sai nhất chính là anh ta, anh ta mới là người đáng bị đuổi học. Kêu anh ta ra đây, chúng ta cùng nhau đối chất xem hôm qua ai mới là người có lỗi."

"Cậu Abel hiện giờ đang nằm viện, làm sao có thể đối chất với em được."

"Không thể nào! Anh ta vốn không bị thương! Nằm viện, thật biết giả bộ!" Nghiêm Tiểu Tiểu cười mìa, cậu không biết Abel suýt nữa đã bị người yêu mình bóp chết, nhưng chỉ vì bị đau cổ thôi mà cũng nằm viện thì thật quá khoa trương.

"Bây giờ em có quậy đến cỡ nào, tôi vẫn quyết định không gỡ bỏ lệnh đuổi học của em." Hiệu trưởng không kiên nhẫn mắng, định lên xe, ông ta không ngờ thằng oắt Trung Quốc vô lễ này làm lãng phí thời gian của mình.

"Tôi nhất định sẽ không rời Lord Beaconsfield. Lý do của thầy rất mắc cười. Vụ đánh nhau này tôi và Abel đều có phần, hơn nữa tôi còn bị thương còn nặng hơn, tại sao chỉ đuổi học mình tôi, thật không công bằng." Nghiêm Tiểu Tiểu thấy ông muốn đi, vội lấy nạng chặn cửa xe.

Hiệu trưởng không ngờ Nghiêm Tiểu Tiểu sẽ khó chơi như thế, tức giận uy hiếp: "Là người nước khác, căn bản không có tư cách ở đây bàn công bằng. Còn gây sự nữa, tôi sẽ đuổi học hết các học sinh Trung Quốc ở đây..."

"Hiệu trưởng, hình như vừa rồi em không nghe sai, thầy muốn đuổi hết tất cả các học sinh Trung Quốc." Giờ phút này, phía sau truyền đến một giọng nói tao nhã mà Nghiêm Tiểu Tiểu vô cùng quen thuộc.

Nghiêm Tiểu Tiểu vội quay đầu, thấy hai người yêu không biết đã đến lúc nào, khoé miệng giơ lên một nụ cười. Tốt quá, có cứu viện!

"Hiệu trưởng, thầy yên tâm. Chúng em ngay lập tức nghỉ học." Thiệu Tiểu Hổ đi đến, nhìn hiệu trưởng, trào phúng.

"Đúng thế, Lord Beaconsfield muốn khai trừ người Trung Quốc chúng em, không thành vấn đề, đi thôi." Thiệu Đại Hổ nói. Bọn anh gọi cho Tiểu Tiểu, nhưng Tiểu Tiểu chỉ nói vài câu rồi vội cúp máy. Bọn anh lo lắng nên vội đến trường học, quả y, hiệu trưởng muốn đuổi học Tiểu Tiểu.

"Không phải vậy! Hai em đừng hiểu lầm, tôi không có ý muốn đuổi học mấy em, tôi là nói đuổi học người Trung Quốc." Hiệu trưởng thấy thái độ của hai anh em thì lập tức thay đổi, lo lắng lắc đầu giải thích.

Hai anh em họ Thiệu vĩ đại này chính là những chữ vàng của Lord Beaconsfield, hơn nữa trong nhà cực kỳ có tiền, cha bọn họ là trùm tài chính nổi tiếng, hàng năm cấp không ít tiền cho trường học.

Cho nên ngày hôm qua công tước Dieter yêu cầu đuổi học hai anh em họ Thiệu và Nghiêm Tiểu Tiểu, quản sự trưởng lập tức từ chối, chỉ đồng ý đuổi học Nghiêm Tiểu Tiểu, không thể đuổi học hai anh em này.

"Chính thầy nói là người Trung Quốc mà. Chẳng lẽ là em nghe lầm? Hiệu trưởng, mặc kệ thầy đuổi học em, nhưng chỉ cần đụng đến em ấy, chúng em lập tức nghỉ học!"

Thiệu Đại Hổ ôm bả vai Nghiêm Tiểu Tiểu, ngoài cười nhưng trong không cười, ông già này dám uy hiếp Tiểu Tiểu, một khi như vậy thì ông ta cũng nên trải nghiệm cảm giác này một chút.

"Hiệu trưởng, hôm qua đánh Abel em cũng có phần. Em thiếu chút nữa còn bóp chết nó, nếu đuổi học, thì em nhất định phải là người bị đuổi" Thiệu Tiểu Hổ lười biếng ngáp một cái.

Hiệu trưởng nào có lá gan đuổi học bọn họ, chẳng còn cách nào khác: "Tôi đã biết, tôi sẽ bỏ quyết định đuổi học của cậu ta, có điều bên phía công tước..."

"Đó chuyện của thầy, tụi em không quan tâm." Thiệu Đại Hổ dẫn Nghiêm Tiểu Tiểu rời đi, Thiệu Tiểu Hổ đi phía sau cười với hiệu trưởng: "Nếu thầy cảm thấy khó xử, thầy có thể đuổi học luôn cả tụi em, tụi em rất thoải mái!"

Hiệu trưởng vừa mới nãy còn dữ dằn nay cứ như một quả bóng bị xì xẹp xuống.

Lần này ông ta chết chắc rồi, công tước ép ông phải tống cổ Dana Nghiêm, nhưng hai anh em họ Thiệu thì không cho, ông ta phải làm sao đây, học sinh ngoại quốc thật phiền phức...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro