Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì thời gian còn sớm nên Nghiêm Tiểu Tiểu không vội về khu Tây, hai anh em họ Thiệu dắt Nghiêm Tiểu Tiểu vào khu Đông, lần này có mặt hai anh em nên bảo vệ khu Đông không thể không cho Nghiêm Tiểu Tiểu tiến vào.

Bước vào văn phòng hội học sinh cao rộng sáng sủa tao nhã, Nghiêm Tiểu Tiểu hơi kinh ngạc, căn phòng này quá tuyệt vời. Trong phòng có hai bàn công tác, xem ra hai người yêu của mình đều làm việc trong này.

Đãi ngộ của hai anh em tại Lord Beaconsfield so với giáo sư cao cấp còn xa xỉ hơn. Quản sự trưởng cực kỳ hào phóng, để bọn họ thoải mái thiết kế căn phòng theo ý muốn, cho nên ở đây đẹp hơn những căn phòng khác cũng là chuyện bình thường.

Nghiêm Tiểu Tiểu ngồi vào ghế Italia cực kỳ mềm mại, nhận ly hồng trà cậu thích nhất từ Thiệu Đại Hổ, uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn người yêu trước mặt, cảm ơn: "Lần này rất cảm ơn hai anh, lúc hiệu trưởng uy hiếp sẽ đuổi học hết toàn bộ học sinh Trung Quốc, em thật sự không biết nên làm thế nào."

"Bé ngốc, khách khí làm gì, là người yêu với nhau, chuyện của em chính là chuyện của tụi anh." Thiệu Đại Hổ hôn xuống khuôn mặt trắng mềm, thấy ở đó có vết bầm, trong lòng liền đau một trận.

"Đừng quan tâm đến hiệu trưởng, nếu ông ta thật sự muốn đuổi hết người Trung Quốc, tụi anh sẽ chỉnh ông ta đến chết." Thiệu Tiểu Hổ thấy anh trai sờ soạng người yêu, không cam lòng lạc hậu cũng chạy đến hôn.

"Vốn em tưởng mình có thể giải quyết chuyện này, kết quả hai anh phải giúp em. Em thật sự quá vô dụng, phải nhanh mạnh lên mới được!" Nghiêm Tiểu Tiểu có chút chán nản nói.

Hai người yêu vừa rồi siêu bảnh, đến nỗi hiệu trưởng còn phải thoả hiệp, không biết khi nào mình có thể cường đại như họ đây?

Thiệu Đại Hổ lắc đầu, cười: "Em đã rất mạnh rồi, dám tìm hiệu trưởng lý luận, còn mắng luôn hiệu trưởng, chưa từng có ai dám làmtb thế." Đương nhiên là trừ anh em bọn họ.

"Tiểu Tiểu, em vừa rồi rất tuấn tú, tụi anh cũng kiêu ngạo lây." Thiệu Tiểu Hổ cũng tán dương.

"Cảm ơn." Nghiêm Tiểu Tiểu buông hồng trà trong tay, bảo hai người yêu cúi đầu, sau đó ngượng ngùng hôn lên hai khuôn mặt tuấn tú. Cậu cảm thấy mình vẫn chưa được, cần phải cố gắng nhiều!

"Tiểu Tiểu, mới sáng sớm mà... đừng dụ dỗ tụi anh được không?" Thiệu Tiểu Hổ thấy biểu tình người yêu dễ thương không chịu nổi liền than thở. Dục vọng chưa được thoả mãn vẫn còn đang ẩn núp, không chịu nổi một chút dụ hoặc...

"Nếu không phải em đang bị thương, anh sẽ lập tức đè em xuống giúp tụi anh giảm nhiệt." Thiệu Đại Hổ cũng bất mãn. Tối hôm qua Tiểu Tiểu đột nhiên tắt điện thoại, làm cho hai anh em chỉ có thể đi vào toilet nhờ anh bạn tay trái giải quyết dục vọng đáng thương.

"Sắc hổ!" Nghiêm Tiểu Tiểu thẹn thùng mắng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn có chút tái nhợt trở nên ửng đỏ.

"Đúng vậy, nhưng chỉ sắc với mình em thôi ~" Hai anh em họ Thiệu hào phóng gật đầu, lộ ra nụ cười dâm đãng.

".... Muốn lắm sao?" Nghiêm Tiểu Tiểu nhìn bọn họ một cái, ngượng ngùng lí nhí.

"Em nói gì?" Tiếng của cậu quá nhỏ cho nên hai người nghe không rõ.

"Hai anh cởi quần đi." Nghiêm Tiểu Tiểu đột nhiên đỏ mặt lí nhí.

"Cái gì?" Hai anh em giật mình kinh ngạc nhìn cậu.

"Không phải hai anh muốn làm à? Không cởi quần thì làm bằng cách nào?!" Nghiêm Tiểu Tiểu mắc cỡ chết được, coi như là tạ lễ cho hai anh em họ đi. Tối hôm qua chỉ mới được một nửa mà mình đã cúp điện thoại, hai anh em họ nhất định đang khó chịu đến chết.

Haizz, tuy rằng mới sáng sớm mà lại làm loại chuyện này trong văn phòng hội học sinh, rất hạ lưu và không kém phần nguy hiểm, nhưng mà so với làm tình trên tàu điện thì chuyện này đã đỡ hơn nhiều rồi.

"Tiểu Tiểu! Anh yêu em chết mất!" Hai anh em họ Thiệu kích động muốn chết, ôm lấy cậu và cuồng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Mang Tiểu Tiểu đến văn phòng, vốn là để cho em ấy nghỉ ngơi, đâu ngờ sẽ có chuyện tốt này!

"Em cũng yêu hai anh!" Nghiêm Tiểu Tiểu lớn mật chủ động kéo quần họ, hai tay nhỏ linh hoạt vói vào trong móc dương vật ra ngoài.

Hai anh em đều kinh ngạc vì người yêu hôm nay quá mức nhiệt tình, xem ra em ấy thật sự rất cao hứng, nếu không bằng tính cách ngượng ngùng của mình, em ấy sẽ rất khó chủ động.

"Em hôm nay chỉ có thể dùng miệng giúp mấy anh làm, đừng có làm em khó xử." Nghiêm Tiểu Tiểu không dám nhìn vào mắt hai người yêu, mắt nâu nhìn hai cây gậy thịt nóng bỏng thô cứng dài khoảng 7 tấc Anh, hai gò má nóng đến sắp cháy.

Hai cái này sao lại cứng nhanh như thế, thật háo sắc, chỉ mới sáng sớm mà đã... Xem ra bọn họ thật sự muốn tìm bất mãn, rất muốn làm mình, đúng thật là hai con sắc hổ không ai sánh bằng!

Hai anh em đồng thời gật đầu, không như trước đây khó dễ người yêu. Với tình huống bây giờ, em ấy đương nhiên chỉ có thể giúp bọn họ bằng miệng nhỏ nhắn phía trên, nếu muốn tiến vào hai cái "miệng" nhỏ nhắn phía dưới kia, e rằng khoảng một tuần sau mới có thể.

Nghiêm Tiểu Tiểu nhìn đồng hồ thạch anh trên bức tường màu vàng xinh đẹp, nửa giờ nữa là sẽ lên lớp, thời gian có hạn, cậu phải tranh thủ thôi.

Nghiêm Tiểu Tiểu nhớ đến lời hai người dạy cậu, bắt đầu vươn lưỡi hồng đinh hương mê người liếm hai dương vật bự, hương vị thật đậm mùi, cường liệt kích thích lưỡi cậu, nhưng cậu... rất thích hương vị này!

Cậu vừa quen thuộc liếm láp gậy thịt của người yêu, vừa cảm khái chúng nó thật uy vũ. Hai người đều là người phương Đông nhưng gậy thịt lại rất to rất lớn, không hề kém so với người Âu Mĩ. Hễ mà nhìn thấy gậy thịt của họ, tâm sẽ liền ngứa ngáy, mà phía dưới thường xuyên bị bọn họ cuồng đâm cũng mấp máy một cách đáng xấu hổ....

Trong hai cây thì của anh Đại Hổ lớn hơn một chút, gậy thịt màu trắng thẳng tắp tuyệt đẹp, hình dạng rất đẹp mắt, lượng lông mu phía trên vừa phải, xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

(Lé: Èo... =.=)

Mà gậy thịt của anh Tiểu Hổ thô hơn một chút, màu rất thâm, trông rất hung dữ, vùng rừng rậm rất rậm rạp, gợi cảm giác tục tằng mà hoang dại.

Hai cây đều có nét hay riêng, và cậu đều thích hết!

Cậu có một bí mật nhỏ không thể tiết lộ. Chỉ cần ngửi thấy mùi xạ hương mà chỉ có ở dương vật của hai người yêu, cậu sẽ nhịn không được trở nên hưng phấn và phát tình.

Không xong, phía dưới càng lúc càng mấp máy dữ dội, không được, cậu nhất định phải nhịn, cậu bây giờ khắp người bị thương, phía dưới không thể làm, nếu không sẽ tăng thêm vết thương mất.

"Bé dâm đãng, hương vị thế nào?" Thiệu Tiểu Hổ được cậu liếm thoải mái rên rỉ, hạ lưu nói trong khi nhẹ nhàng niết khuôn mặt cậu.

"Còn phải nói nữa sao. Hương vị của anh em chúng ta nhất định là siêu ngon. Em không phát hiện được bé dâm đãng này đã phát xuân rồi sao? Khuôn mặt nhỏ này đã đỏ lên rồi!" Thiệu Đại Hổ cười, ra lệnh cho người yêu ngồi đối diện đang khẩu giao cho họ: "Bé dâm đãng, đừng chậm quá, mau giống như trước kia liếm tụi anh ướt đẫm, khiến cho trên dương vật tụi anh đều là nước miếng của em."

"Lẹ đi, hãy liếm dương vật của bọn anh, không thì không cho em uống loại sữa em yêu thích nhất." Thiệu Tiểu Hổ kích động phụ hoạ. Lưỡi của bé con vẫn tuyệt như vậy, đầu lưỡi mát lạnh như lưỡi rắn liếm láp toàn bộ từ trên xuống dưới dương vật của hai anh em họ, khiến bọn họ thích đến nỗi run người.

"Đừng hối, để yên em làm!" Nghiêm Tiểu Tiểu xấu hổ quẫn bách trả lời. Đây không phải là lần đầu tiên khẩu giao cho bọn họ, cậu đương nhiên biết làm thế nào.

Nghiêm Tiểu Tiểu hơi nâng gậy thịt của hai người yêu lên, đầu lưỡi ướt sũng cố gắng vươn ra dài hết mức, chậm rãi liếm từ gốc hướng về phía quy đầu, cố gắng úp vào vùng lông của bọn họ liếm hết mỗi một tấc, ở trong ánh sáng mặt trời mà ánh lên sự dâm uế.

Nghiêm Tiểu Tiểu cố ý liếm thật chậm thật chậm, đôi mắt đen quyến rũ mê hoặc nhìn phía trên, mỉm cười, đôi khi vì để hai người yêu có cảm giác, cậu có thể trở nên rất quỷ quái!

"A~ Bé cưng, mê chết tụi anh rồi!" Hai anh em say mê gọi, thiếu chút nữa là mặc kệ vết thương mà cưỡng hiếp cậu.

Nghiêm Tiểu Tiểu cười càng ngọt, tốc độ liếm của đầu lưỡi đột ngột nhanh, răng nanh bén nhọn "không cẩn thận" đụng phải gậy thịt của hai người bọn họ. Hai anh em hít một hơi, cảm nhận đồng thời sung sướng lẫn thống khổ.

"Xin lỗi, em không cố ý. Đừng la em nha?" Không đợi hai anh em nhà Thiệu tức giận, Nghiêm Tiểu Tiểu đã nói trước, đôi mắt đáng thương hề hề và giọng nói dễ thương cực kì như thể đã bắn trúng vào tim của hai anh em bọn họ, xem ra cậu rất có tiềm chất của một nhóc ác ma.

"Tiểu yêu tinh, tụi anh xin em đừng mê hoặc tụi anh như thế nữa, nếu không tụi anh sẽ không thể khống chế và không ngừng xúc phạm em, lúc đó tụi anh sẽ mặc kệ hết." Thiệu Tiểu Hổ thấy mình sắp điên rồi, dương vật được bé yêu liếm cứ như trong nháy mắt sẽ nổ, quả thực hù chết người.

"Tiểu yêu tinh, em thiệt xấu! Biết rõ tụi anh không thể làm em, vậy mà em dám khiêu khích như vậy!" Gậy thịt của Thiệu Đại Hổ cũng càng thêm thô to do kích động, dù không có thô như của em trai, nhưng cũng đủ làm người ta sợ hãi.

"Đâu có ~ Đừng có vu oan người ta. Người ta đâu phải bé hư như hai người nói. Ba mẹ đều khen người ta rất ngoan!" Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, biểu tình càng thêm đáng thương, giọng nói như tiếng chuông nhẹ nhàng khả ái.

Điều khiến cho hai anh em họ Thiệu chịu không nổi chính là đầu lưỡi của Nghiêm Tiểu Tiểu vẫn không dừng lại ở đó, liên tục liếm hai cây gậy thịt cường mãnh như nhau, đem mỗi tấc da trên dương vật đều ướt đẫm nước miếng.

"Nghiêm Tiểu Tiểu!" Cả hai người đều cắn răng không hẹn mà kêu lên.

"Sao? Hay là muốn em bỏ vô miệng ngậm?" Nghiêm Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, nói xong dùng đầu lưỡi liếm lên bao quy đầu cực đại đang hưng phấn không ngừng.

Hai tiếng hỗn loạn thở dốc lại cùng nhau vang lên. Hai anh em họ đã bị Nghiêm Tiểu Tiểu bức đến cực hạn. Nhóc yêu tinh này hôm nay có uống lộn thuốc không đây, tại sao tự dưng lại thích đùa giỡn người khác như vậy.

"Không muốn?" Nghiêm Tiểu Tiểu có chút thất vọng phồng hai má, xấu tính dùng đầu lưỡi đâm vào lỗ tiểu trên hai quy đầu khủng lồ, vô cùng dụ hoặc ngẩng đầu xem xét hai anh em họ Thiệu một cái, "Nhưng em rất muốn ăn chúng nó, bỏ chúng nó vào miệng..."

"Bé dâm đãng chết tiệt, muốn ăn thì anh cho em ăn!" Thiệu Tiểu Hổ cuối cùng chịu không nổi, giành lại dương vật từ tay người yêu rồi đâm mạnh vào khoang miệng mà hắn luôn khát vọng.

"Tiểu Hổ chết tiệt, thật gian trá, dám thừa cơ làm trước." Thiệu Đại Hổ thấy thế, sửng sốt một hồi, cũng muốn cắm vào miệng bé con, nhưng miệng bé con đã bị dương vật em trai lấp đầy không còn một khe hở, anh căn bản không thể tài nào đút vào.

"Ai kêu anh quá chậm chạp làm chi, chờ em bắn trong miệng Tiểu Tiểu, để em ấy uống hết "Sữa" của em thì sẽ đến lượt anh." Thiệu Tiểu Hổ cười đắc ý, quy đầu bị nơi chật hẹp như cái lỗ nhỏ phía dưới gắt gao bao vây, thích đến nhẹ nhàng run rẩy, khoái cảm cuồn cuộn không dứt từ quy đầy truyền đến đầu óc.

"Người anh em của anh sắp không được rồi, anh lớn hơn, phải để anh đến trước mới đúng, lập tức rút ra mau!" Thiệu Đại Hổ luôn bình tĩnh tao nhã bỗng lập tức thay đổi hoàn toàn, trở nên du côn còn hơn em trai của mình.

"Mơ đi! Chờ không nổi thì lấy tay giải quyết!" Thiệu Tiểu Hổ không kiên nhẫn phất tay, hắn không có ngu mà ngưng ngay lúc này.

"Thiệu Tiểu Hổ, muốn đánh nhau hả?!" Dục hoả đốt người, Thiệu Đại Hổ nổi giận đùng đùng mắng, hung ác trừng em mình. Thằng em này không biết kính trọng anh trai gì hết, biết vậy lúc đó không để nó cắm vào rồi, anh phải cho nó biết ai mới là anh trai thật sự.

"Muốn đánh nhau? Được, hôm nay anh sẽ thấy rõ sự lợi hại của em." Thiệu Tiểu Hổ - dương vật vẫn còn cắm trong miệng Nghiêm Tiểu Tiểu, ngồi dậy đánh nhau với anh trai, nắm tay siết chặt hướng đến khuôn mặt tuấn tú y chang của mình.

May mà Thiệu Đại Hổ tránh được, nếu không khuôn mặt khiến cho toàn bộ nữ sinh phải điên đảo sẽ bị biến dạng mất. Thiệu Đại Hổ nổi trận lôi đình, lập tức đánh trả, đồng thời mắng: "Thằng nhóc thúi, dám đánh anh! Anh hôm nay sẽ cho thấy thế nào là lợi hại!"

"Ngô........ Ngô........ Nghẹn.... ư.... nghẹ..... mất.... ngô..." Nghiêm Tiểu Tiểu không ngờ bọn họ vào lúc như thế này vẫn có thể đánh nhau, muốn ngăn cản hai người, nhưng trong miệng cậu vẫn còn chứa một quy đầu cực đại, cậu chỉ cơ thể phát ra thứ tiếng mà chính cậu cũng nghe không rõ.

Thật sự sẽ chết người đó, ai đến ngăn cản bọn họ giùm đi! Nhưng nếu hiện tại thật sự có người đi vào nhìn thấy bộ dáng của bọn họ... Thật đáng sợ! Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy ghê rồi!

Haizzz! Tại sao ông trời lại ban cho cậu hai tên người yêu thích cãi nhau, đánh nhau này chứ, có lẽ nào tình yêu ba người rất chật chội?!!

____

"Tiểu Tiểu, hai anh em nhà Thiệu thật tốt với cậu. Hôm qua giúp cậu thoát khỏi Abel, sáng nay lại bênh vực cậu trước mặt hiệu trưởng làm ông ta không dám đuổi học cậu, đã thế còn đích thân đưa cậu đến lớp. Mấy người thật sự không biết nhau sao?" Vừa mới ngồi xuống, Tương An Tư ở kế bên liền lập tức chạy đến hỏi Nghiêm Tiểu Tiểu.

Vốn tưởng Nghiêm Tiểu Tiểu kì này nhất định sẽ bị nhà trường đuổi học, kết quả lại nghe được anh em nhà Thiệu vì nó mà uy hiếp hiệu trưởng. Hiệu trưởng không dám đuổi học nó, thật đáng giận!

"An Tư, rất xin lỗi! Hôm qua tớ nói dối cậu. Thật ra tớ có quen hai anh em họ Thiệu, mà còn rất thân." Nghiêm Tiểu Tiểu áy náy xin lỗi, An Tư nếu biết bị cậu lừa chắc chắn sẽ rất tức giận.

"Không sao. Cậu vốn dĩ có nỗi khổ riêng. Tớ sẽ không trách cậu." Tương An Tư lắc đầu, giả bộ thấu hiểu.

"Cảm ơn An Tư! Có người bạn như cậu thật tuyệt!" Nghiêm Tiểu Tiểu cảm động nhìn cậu ta, cậu có một An Tư tốt như vậy làm bạn, thật sự không biết kiếp trước đã tu bao nhiêu đời nữa.

"Tớ cũng vậy! Có cậu làm bạn thật sự là quá tốt!" Tương An Tư mỉm cười, trong lòng lại thầm mắng: thứ như mày không tiền không thế không quý nào có tư cách làm bạn tao, đến xách giày cho tao còn không xứng.

Nghiêm Tiểu Tiểu nếu biết bạn thân thật sự nghĩ gì, không biết cậu sẽ cảm thấy thế nào đây.

Ngồi ở phía sau bọn họ và nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, giống hôm qua, khoé môi Phùng Khải gợi lên nụ cười trào phúng, dùng tiếng Thái lẩm bẩm một câu, lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đúng rồi, làm thế nào cậu quen được hai anh em họ Thiệu?" Tương An Tư hiếu kì hỏi. Nó cực kỳ muốn biết Nghiêm Tiểu Tiểu bình phàm này làm sao có thể quen được hai anh em vô cùng vĩ đại kia.

"Vài năm trước nn đi học lớp bổ túc tiếng Hoa, sau đó thì quen biết. Bọn họ rất quan tâm đến tớ, qua thời gian dài thì trở thành bạn tốt." Nghiêm Tiểu Tiểu thành thật trả lời, ngoại trừ câu cuối ra tất cả đều là sự thật.

Ba vì muốn cậu có thể sử dụng tiếng Hoa lưu loát nên đã đưa cậu đến lớp học bổ túc của người Hoa. Không ngờ ở nơi đó có thể quen được hai anh em họ, còn trở thành người yêu.

"Thì ra là vậy!" Tương An Tư lặng lẽ quan sát nét mặt của cậu, nhìn xem liệu cậu có nói dối hay không.

Nhưng hình như nó đang nói thật, nếu nó là bạn của hai anh em nhà Thiệu, vậy có thể thông qua nó để quen biết hai anh em nhà Thiệu chắc không hẳn là khó. Mình chỉ cần nịnh bợ nó thật nhiều, kế hoạch nhất định sẽ thành công.

"Tiểu Tiểu, hôm nay tớ có mang theo sữa. Mời cậu uống!" Tương An Tư lấy ra từ ngăn tủ hai bình sữa, ân cần đưa một lọ cho Nghiêm Tiểu Tiểu.

"Cảm ơn." Nghiêm Tiểu Tiểu tiếp lấy bình sữa, lại nghĩ đến hai anh em họ Thiệu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lâhp tức ửng đỏ.

Buổi sáng hai con sắc hổ kia vì giành nhau làm miệng cậu, bắn "Sữa" cho cậu uống, thành ra bắt đầu đánh nhau. Kết quả chờ bọn họ đánh xong lại đến giờ lên lớp, ai cũng không được bắn "Sữa" cho cậu. Đáng đời, ai bảo chỉ lo đánh nhau!

Thế nhưng hai con sắc hổ kia lại rất đáng giận. Đổ hết lỗi lên người cậu, muốn cậu tối về nhà phải tiếp tục "làm tình" với họ, nếu không sẽ không cho đến trường. Cậu đành phải miễn cưỡng đáp ứng....

"Sao không uống đi? Mau uống đi nào. Đây chính là sữa hiệu cao cấp đó nha, một lọ gần 100 bảng Anh lận." Tương An Tư nghi hoặc nhìn cậu, trong lòng mắng được cho mà không biết hưởng!

Nghiêm Tiểu Tiểu gật đầu, mở bình sữa ra uống một ngụm, thật ra sữa này sáng nào cậu cũng uống, uống riết ngán. Sáng nay ăn xong ba lại bắt cậu uống đến hai bình, bây giờ cậu thật sự không muốn uống nữa, nhưng cậu ngại cô phụ ý tốt của An Tư.

Tương An Tư cũng khui bình sữa trên tay, uống, rồi cố ý hỏi: "Ngon lắm phải không? Sữa này cực dinh dưỡng đấy!"

Nghiêm Tiểu Tiểu lại gật đầu. Tương An Tư vui vẻ cười, đột nhiên trở nên thần bí nói: "Tiểu Tiểu, tớ cho cậu xem vài thứ."

"Thứ gì?" Nghiêm Tiểu Tiểu có chút tò mò hỏi.

"Đây!" Tương An Tư khoe khoang lấy ra chiếc điện thoại Apple tân tiến nhất vừa mua cho Nghiêm Tiểu Tiểu xem.

Bên trong có rất nhiều ảnh chụp, tất cả đều là ảnh của cậu. Ảnh được chụp tại những nơi ăn chơi cao cấp, mỗi bức ảnh đều có cậu ta ăn mặc sành điệu, rất có tiền, tạo ra các loại post con nhà giàu.

"Thấy sao? Có tuyệt không?" Tương An Tư sau khi cho Nghiêm Tiểu Tiểu xem, đắc ý hỏi.

"Ừm." Nghiêm Tiểu Tiểu nghĩ rằng chắc hẳn thích được chụp ảnh lắm, còn cậu thì sợ chụp ảnh, dù chỉ một tấm thôi cũng sợ.

"Ha ha, tớ định đăng những tấm ảnh này lên mạng cộng đồng trong nước. Để cho những bạn trẻ trong nước hâm mộ tớ!"

"A?" Nghiêm Tiểu Tiểu nghe vậy choáng váng. Còn muốn đăng lên mạng xã hội, để được đồng bào hâm mộ, thật không hiểu cậu ta đang nghĩ cái gì.

"Tớ qua Anh du học, những người bạn trong nước ghen tị muốn chết. Tớ càng muốn làm cho chúng nó ghen tị. Tiểu Tiểu, tại cậu không biết đó thôi, trên mạng xã hội có rất nhiều người là con cháu nhà có tiền có thế, người người đều nổi danh. Tớ cũng muốn giống bọn họ, được người dân cả nước biết đến, hâm mộ!"

Nghiêm Tiểu Tiểu cười gượng hai tiếng, không dám gật bừa đối với suy nghĩ này của bạn thân. Cậu vẫn thấy làm người bình thường tốt hơn, hơn nữa mấy chuyện này cũng không có gì hay ho để khoe, đã thế còn khoe với đồng bào trong nước, vô cùng không tốt!

Nghiêm Tiểu Tiểu vốn định khuyên can nhưng sợ bạn thân tức giận. Đang do dự thì phía sau truyền đến một giọng nói băng lãnh châm chọc: "Đúng thật có tiền. Nhưng sao không so sự giàu có đó với người nước ngoài đi, chỉ dám khoe với người trong nước."

Vừa nghe là biết tiếng Phùng Khải, Tương An Tư lập tức tức giận xoay người trừng Phùng Khải, mắng: "Liên quan cái đ** gì đến cậu! Tôi biết cậu đang ghen tị, ai kêu cậu không biết đầu thai mà phải làm quỷ! Nói cho cậu biết, tôi cả đời so với cậu đều có tiền có thế, còn cậu cả đời chỉ có thể ghen tị với tôi thôi."

Phùng Khải tức giận muốn mắng lại, nhưng Nghiêm Tiểu Tiểu kịp lúc mở miệng khuyên Tương An Tư: "Đừng như vậy, mọi người đều là đồng bào, có cái gì cứ từ từ nói, trăm ngàn đừng cãi nhau."

Thật ra cậu thấy Phùng Khải nói đúng, An Tư có tiền không nên khoe ra với chính đồng bào của mình, mà hẳn nên đi so với người nước khác. Hơn nữa Tương An Tư mắng Phùng Khải thật khó nghe. Nhưng cho dù thế nào An Tư vẫn là bạn thân của cậu, cậu phải hết sứbs bao dung An Tư mới được!

Tương An Tư không nghe Nghiêm Tiểu Tiểu khuyên, mắng tiếp: "Tiểu Tiểu, đừng nhìn thấy du học sinh là nghĩ nhà có tiền. Thật chất vẫn có vài du học sinh trong nhà căn bản không có tiền, phải đi mượn đông mượn tây mới có được tiền để du học, cho nên khi họ nhìn thấy đồng bào mình có tiền, trong lòng đặc biệt nếm được tư vị không vui."

Phùng Khải biết cậu ta đang nói móc hắn, thiếu chút đã phang cho cậu ta một cú, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, đánh nhau với loại nhà giàu không đầu óc này sẽ làm giảm trình độ của hắn mất.

Tương An Tư thấy Phùng Khải không phản bác, nghĩ mình đã nói trúng nên càng đắc ý, còn muốn nói móc Phùng Khải lần nữa nhưng lại bị Nghiêm Tiểu Tiểu ngăn lại.

"An Tư, đừng nói nữa, mọi người đang nhìn chúng ta kìa. Đừng để người ngoại quốc cười người Trung Quốc chúng ta không biết đoàn kết."

Tương An Tư nhìn chung quanh, phát hiện các bạn học đều đang nhìn bọn họ, không cam tâm ngậm miệng, trong lòng một lần nữa chửi Nghiêm Tiểu Tiểu.

Nó không bênh vực mình mà lại đi bênh vực Phùng Khải. Uổng công mình cho nó uống sữa cao cấp sang quý. Nếu không phải là do nó có giá trị lợi dụng, mình đã sớm đè đầu nó xuống mắng rồi!

Nhất định phải nhanh làm quen hai anh em nhà Thiệu, rồi lật lọng phân rõ giới tuyến với nó mới được! 

____

Đã đến giữa trưa, học sinh của học viện Lord Beaconsfield bắt đầu đi xuống nhà ăn.

Nhà ăn khu Đông vẫn đông người như mọi khi, trong đó không thiếu tuấn nam mĩ nữ, nhưng điều thu hút ánh nhìn nhất vẫn là vị trí thuận lợi nhất trong nhà ăn, chỗ ngồi kế cửa sổ trên lầu hai.

Chỗ đó là chỗ hai anh em nhà Thiệu đẹp trai nổi tiếng nhất Lord Beaconsfield thường hay ngồi.

Hôm nay đối diện bọn họ có thêm hai người, một là người Hoa, một là người ngoại quốc... Không, nhìn kỹ lại dáng người màu da của người ngoại quốc kia, thì ra cũng là người Hoa, tóc vàng và mắt xanh là giả, dựa vào đồng phục nhất định bọn họ đến từ khu Tây.

Kỳ quái, học sinh khu Tây sao có thể vào nhà ăn khu Đông?

"Anh Đại Hổ, anh Tiểu Hổ, đây là bạn cùng lớp kiêm bạn thân của em Tương An Tư!" Người học sinh nhỏ gầy trên khuôn mặt có vết thương giới thiệu người bên cạnh.

"Chào hai anh!" Tương An Tư lập tức chào hỏi hai anh em nhà Thiệu mà mình sùng bái đã lâu.

"Chào em!" Thiệu Đại Hổ mỉm cười, khẽ gật đầu, động tác cực kỳ tao nhã.

"Hừ!" Thiệu Tiểu Hổ lạnh lùng hừ một tiếng. Trước mặt người ngoài, thái độ của hắn vĩnh viễn lạnh lùng và ngạo mạn, thật khó tưởng tượng hắn thật ra là một người siêu keo kiệt, lại thích ăn dấm chua của người khác.

Nghiêm Tiểu Tiểu có hơi bất mãn với thái độ của hắn, lặng lẽ trừng hắn một cái, nhanh miệng nói với hai anh em họ: "An Tư rất tốt, luôn chăm sóc em."

"Rất cảm ơn em. Tụi anh không cùng khu với Tiểu Tiểu thành ra không có cách nào chăm sóc em ấy, sau này tụi anh đành làm phiền em chăm sóc Tiểu Tiểu vậy." Thiệu Đại Hổ cười hiền lành nhờ vả Tương An Tư.

Không giống anh trai, Thiệu Tiểu Hổ chỉ ôn hoà "Ừ." một tiếng, lần đầu nhìn thấy cái cậu Tương An Tư này là hắn đã không thích, rõ ràng là người Trung Quốc thế nhưng lại giả trang thành quỷ mắt xanh, bệnh hoạn thật!

"Không cần khách khí. Tiểu Tiểu là bạn thân của em, chăm sóc bạn ấy là việc đương nhiên." Tương An Tư cười với Thiệu Đại Hổ, không để ý đến thái độ của Thiệu Tiểu Hổ, đã sớm nghe bảo Thiệu Đại Hổ tao nhã, tác phong nhanh nhẹn, còn Thiệu Tiểu Hổ nhân tài xuất chúng, tính tình cổ quái. Lời đồn quả nhiên là thật.

Cậu ta cuối cùng cũng có thể làm quen với hai anh em nhà Thiệu, cậu ta cực kỳ cao hứng! Cậu ta nói với Nghiêm Tiểu Tiểu rằng muốn làm quen với hai anh em nhà Thiệu, không ngờ tên ngốc này lập tức đáp ứng, hứa sẽ dẫn cậu ta đi ăn cơm cùng với hai anh nhà Thiệu bên khu Đông vào buổi trưa.

Làm quen với hai anh em nhà Thiệu không khó, có điều hai anh em họ đối xử với Nghiêm Tiểu Tiểu tốt hơn trong tưởng tượng nhiều, không giống như bạn bè mà càng giống... người yêu!

Không, sao có thể, đều là con trai, nhất định là do cậu ta suy nghĩ nhiều!

"Các em muốn ăn gì cứ việc kêu, anh mời khách." Thiệu Đại Hổ thân thiết đem menu nhà ăn đưa cho Nghiêm Tiểu Tiểu và Tương An Tư, đối với Nghiêm Tiểu Tiểu thì dịu dàng nói: "Anh đã nói với người bên khu Đông rồi, sau này em cứ qua nhà ăn khu Đông mà ăn, sẽ không ai ngăn cản em."

Nhà ăn khu Tây không để người Hoa vào ăn cơm, vậy thì anh để Nghiêm Tiểu Tiểu vào nhà ăn bên khu Đông, vậy thì bọn họ có thể mỗi ngày cùng ăn cơm chung với nhau, thật hạnh phúc!

"Cảm ơn!" Nghiêm Tiểu Tiểu nhẹ nhàng gật đầu, đồng thời đánh giá bốn phía, nhà ăn khu Đông mặc dù không xa hoa như nhà ăn khu Tây, nhưng không quá tệ, rất thanh nhã, rất cách điệu.

Ngồi bên cạnh cậu - Tương An Tư có vẻ hâm mộ, Nghiêm Tiểu Tiểu đúng là nhặt được vận may cứt chó mà, mỗi ngày đều có thể đến khu Đông dùng cơm, cậu ta cũng rất muốn mỗi ngày đều có thể đến.

"An Tư, em sau này lúc nào cũng có thể đến đây dùng cơm, anh sẽ nói với người bên đây." Thiệu Đại Hổ cười với Tương An Tư.

"Thật sao! Cảm ơn anh nhiều lắm!" Tương An Tư cao hứng chết mất, lập tức nói lời cảm ơn. Xem ra Thiệu Đại Hổ có ấn tượng tốt về mình, vậy thì tốt rồi, cậu ta sẽ rất nhanh không cần người bạn Nghiêm Tiểu Tiểu này nữa.

Nghiêm Tiểu Tiểu cảm kích nhìn Thiệu Đại Hổ, An Tư vẫn luôn tốt với cậu, nhưng cậu không biết nên đáp trả như thế nào, hiện tại anh Đại Hổ đã giúp cậu đáp trả An Tư.

"Nhiều món thật, nên chọn món nào đây?" Nghiêm Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn menu trước mặt, có hơi buồn rầu chu miệng.

"Salad thịt gà, ăn món này đi." Thiệu Tiểu Hổ hợp thời mở miệng, giọng nói lạnh lùng không che được sự dịu dàng.

"Được, vậy em chọn món này. An Tư, cậu muốn ăn gì?" Nghiêm Tiểu Tiểu gật đầu, quay đầu hỏi bạn tốt.

"Tớ cũng ăn cái này." Tương An Tư hướng Thiệu Tiểu Hổ nở một nụ cười thật đẹp, cố gắng gây ấn tượng với bọn họ: "Em rất sùng bái hai anh. Hai anh chính là ánh sáng của Lord Beaconsfield, là thần tượng của nhóm người Hoa chúng em..."

Thiệu Tiểu Hổ ngoảnh mặt làm ngơ, quay đầu nhìn học sinh đang ngồi bàn đối diện, muốn họ gọi món salad thịt gà cho mình, đối phương lập tức gật đầu, đi xuống dưới giúp hắn gọi cơm. Các học sinh đều tự mình gọi cơm, chỉ có hai anh em nhà Thiệu là không bao giờ, vì họ không thiếu những người sùng bái luôn muốn làm việc vặt cho bọn họ.

Tương An Tư có hơi xấu hổ, đồng thời càng thêm sùng bái hai anh em nhà Thiệu. Bọn họ quả nhiên là đế vương của Lord Beaconsfield, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí phách, hoàn toàn khác biệt với thằng quỷ Nghiêm Tiểu Tiểu này.

"An Tư, xin lỗi. Anh Tiểu Hổ là người như vậy, cậu đừng để ý." Nghiêm Tiểu Tiểu ngượng ngùng giải thích.

Tuy biết tính anh Tiểu Hổ là vậy, nhưng hắn lạnh lùng với bạn thật mình như thế thật sự có chút quá mức. Lẽ nào hắn ghen tị? Không thể nào! An Tư chỉ là bạn của cậu, nhưng lấy trí tuệ hẹp hòi của hắn không chừng sẽ thật sự nghĩ bậy.

"Không để ý, ngược lại, tớ thấy anh Tiểu Hổ cực giỏi." Tương An Tư lắc đầu.

Rất nhanh, 4 phần salad thịt gà thơm ngào ngạt được đưa đến trước mặt. Bọn họ bắt đầu im lặng dùng cơm, tất cả đều được dạy trong lúc dùng cơm không được nói chuyện.

Dùng cơm trưa xong, hai anh em vốn định gọi thêm vài món tráng miệng cho Nghiêm Tiểu Tiểu, nhưng Nghiêm Tiểu Tiểu lại muốn đi.

"Em còn phải viết bài hôm qua thiếu, giờ phải tranh thủ trở về, cảm ơn các anh đã đãi em cơm trưa."

Giữa trưa hôm qua sau khi hai người đỡ được cậu, họ đã đưa cậu về nhà nghỉ ngơi, thành ra cậu không biết bài tập hôm qua là gì, hôm nay chỉ duy nhất mình cậu là không nộp đủ bài, dù có lý do chính đáng, nhưng vẫn bị mắng rất thê thảm, hù chết người!

Giáo viên cố tình khó dễ cậu, nếu buổi chiều không thể nộp đủ bài tập, cậu sẽ lại bị đuổi về nhà. May thay cậu thông minh, buổi sáng vừa lên lớp vừa âm thầm bổ sung bài tập, hiện tại quay về lớp học viết thêm một chút nữa là buổi chiều có thể đúng hạn nộp bài.

Mặt hai anh em họ Thiệu cùng hiện lên một chút thất vọng, không ngờ người yêu còn sớm thế mà đã muốn đi, bọn họ còn muốn ở chung với người yêu mình lâu hơn tí nữa, nhưng bài tập của người yêu quan trọng hơn, bọn họ cũng không giữ cậu lại.

"Tụi anh đưa em về." Hai anh em cùng đứng dậy, ân cần nói.

"Khỏi đi. An Tư, mình đi thôi!" Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, nói với bạn thân. Nếu hai người này đưa cậu về, thế nào bên khu Tây cũng rối loạn...

Tương An Tư không muốn cậu ta nó muốn ở lại nói chuyện với hai anh em thêm một chút nữa nhưng không thể nào mặt dày ở lại, chỉ có thể không cam lòng cùng Nghiêm Tiểu Tiểu rời đi, trước khi đi còn lưu luyến, thận trọng cảm ơn hai anh em, nói thêm mấy lời nịnh bợ khách khí.

Tiễn Nghiêm Tiểu Tiểu và Tương An Tư ra đến cửa nhà ăn, nhìn Tương An Tư đỡ nạng chống của người yêu dần đi xa, Thiệu Tiểu Hổ nói với anh trai:

"Anh không biết nhắc Tiểu Tiểu nên cách xa quỷ mắt xanh này một chút hả? Vừa nhìn là biết không phải thứ tốt gì."

"Anh đương nhiên biết quỷ mắt xanh kia không phải là người tốt, nhưng em không thấy Tiểu Tiểu rất thích "người bạn thân" này sao?! Nếu tụi mình ngăn em ấy tiếp cận Tương An Tư, em ấy nhất định sẽ không nghe, mà còn nổi giận nữa."

Số lượng người mà anh em họ đã tiếp xúc khác nhiều so với Nghiêm Tiểu Tiểu, bọn họ duyệt người vô số, chỉ số thông minh lại vô cùng cao, người xấu hay người tốt, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

"Nhưng em sợ nó tiếp cận Tiểu Tiểu là do có ý xấu, lỡ như làm hại đến Tiểu Tiểu thì sao?" Thiệu Tiểu Hổ lo lắng.

"Anh nghĩ nó hẳn không có cái gan đó đâu. Biết Tiểu Tiểu là "bạn bè" của chúng ta, dám đụng đến Tiểu Tiểu, chỉ có tên Abel ngu ngốc kia thôi." Thiệu Đại Hổ lắc đầu cười cười, nhưng anh đâu ngờ Tương An Tư thật sự có lá gan này.

"Cũng đúng." Thiệu Tiểu Hổ nhăn trán, biết rõ quan hệ giữa họ và Tiểu Tiểu mà còn dám đụng đến Tiểu Tiểu, trừ khi không sợ chết.

"Đúng rồi. Bây giờ chúng ta phải nói cho rõ. Tối nay không được giống như hồi sáng nữa, chúng ta sau này phải chung sống hoà bình, ai cũng không thua thiệt hơn ai." Thiệu Đại Hổ đột nhiên nghiêm mặt nói với em trai. Buổi sáng anh em họ cãi nhau, kết quả là lãng phí cơ hội, không thể làm Tiểu Tiểu.

"Đã biết." Thiệu Tiểu Hổ biết mình và anh trai lúc nào cũng vì "chuyện này" mà thường xuyên cãi nhau đánh nhau. Bọn họ đã quyết định ba người luôn luôn ở bên nhau, dưới bất kỳ tình huống nào cũng phải cùng anh trai chia sẻ Tiểu Tiểu.

"Từ nhỏ đến lớn, chúng ta luôn hợp tác rất khăng khít. Anh tin chuyện Tiểu Tiểu, chúng ta cũng có thể như vậy, chỉ là cần một chút thời gian, chỉ cần chúng ta cố gắng, tình yêu ba người sẽ rất hạnh phúc."

"Được..."

"Anh cho phép tình yêu ba người này, không chỉ do Tiểu Tiểu rất thích em, lúc đó không thể lựa chọn, mà còn bởi vì em là em trai của anh."

Thiệu Tiểu Hổ im lặng không nói, anh trai và hắn đều biết rõ ràng, bởi vì anh trai và hắn giống nhau. Nếu đối phương không phải là anh em sinh đôi của mình, cho dù Tiểu Tiểu có thích đối phương đến đâu, anh trai tuyệt đối sẽ không cho phép cùng người khác chia sẻ Tiểu Tiểu, và anh trai sẽ tìm mọi cách để diệt trừ đối phương......

"Sau này em đừng nghĩ lung tung nữa, chưa gì hết đã ăn giấm chua rồi, thằng em ngu ngốc." Thiệu Đại Hổ dùng sức xoa xoa tóc em trai, anh vẫn luôn biết em trai có nỗi bất an trong lòng, muốn cởi bỏ khúc mắc cho hắn, nhưng sẽ rất buồn nôn nên anh sẽ không nói ra, hôm nay sẽ là lần miễn cưỡng cuối cùng.

Anh còn có một câu muốn nói cho em trai biết, em trai sinh đôi đã luôn chung sống với anh từ lúc còn trong bụng mẹ và Tiểu Tiểu, đối với anh đều quan trọng. Nhưng những lời này thật sự ghê tởm buồn nôn, dù là suy nghĩ của anh nhưng anh vẫn thấy nó rất sến súa, vẫn không nói tốt hơn, miễn cho hình tượng của anh bị phá huỷ!

"Anh mới ngốc!" Khuôn mặt tuấn tủ của Thiệu Tiểu Hổ ửng đỏ, có hơi xấu hổ, hung hăng hất tay anh trai, chân dài duỗi ra, cất bước đi.

Hắn biết anh trai còn lời phía sau chưa nói. Cũng may là chưa có nói, chứ nói ra rồi hắn cũng không biết phản ứng thế nào. Nghĩ đến trong lòng anh trai có câu nói kia, hắn lập tức nổi da gà, khủng bố chết mất!

Dù vậy.... hắn.... cũng nghĩ.... giống anh trai...

____

Trải qua một buổi trưa "cố gắng phấn đấu", Nghiêm Tiểu Tiểu vào buổi chiều có thể đúng giờ nộp bài cho giáo viên, nhưng thầy giáo vẫn không hài lòng, phạt cậu một mình quét tước phòng học một tháng, cố ý gây khó dễ cho cậu.

Cậu bây giờ đi đường còn không tiện, làm sao có thể một mình quét dọn phòng học sạch sẽ được, căn bản là không có khả năng.

Nghiêm Tiểu Tiểu cũng không ngốc, cậu biết thầy giáo làm thế nhất định là do hiệu trưởng sai sử. Hiệu trưởng vì hai người yêu nên không có cách nào công khai đuổi học cậu, chỉ có thể tìm cách gây áp lực đuổi cậu đi.

Muốn cậu không chịu nổi rồi chỉ có thể chấp nhận từ bỏ, nằm mơ!

Vốn cậu không làm bài tập thì bị phạt là xứng đáng, nhưng loại hình phạt không công bằng kèm theo dụng ý, cậu tuyệt đối không chấp nhận!

Nghiêm Tiểu Tiểu đương nhiên đi tìm thầy giáo lý luận, trước mặt các bạn học tranh cãi với thầy giáo, cuối cùng thầy giáo á khẩu không trả lời được, không thể không xoá bỏ hình phạt của cậu.

Nhưng vì vậy cậu lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, tất cả càng thêm ghét cậu, cảm thấy cậu là một người ngoại quốc mà cũng dám kiêu ngạo tại Lord Beaconsfield, thật sự không thể tha thứ, bao gồm cả người mà cậu vẫn luôn coi là bạn thân, Tương An Tư.

Sau buổi chiều tan học, Nghiêm Tiểu Tiểu và Tương An Tư cùng ra khỏi phòng học. Tương An Tư nhìn Nghiêm Tiểu Tiểu bên cạnh, trong lòng vô cùng khó chịu, chiều nay thằng quỷ này lại nổi bật. Rõ ràng mình vĩ đại hơn cả nó biết bao nhiêu lần, nhưng vì sao mỗi lần có gì luôn lại là nó, thiệt hận nó không thể lập tức biến mất.

"Tiểu Tiểu, giờ cậu đắc tội cả giáo viên lẫn hiệu trưởng, không sợ ư?" Tương An Tư cố ý hỏi.

"Sao phải sợ? Rõ ràng là họ không đúng." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, ba từng bảo công lý luôn chiến thắng, cậu có công lý mắc mớ gì phải sợ.

"Nhưng hiệu trưởng và giáo viên nhất định hận cậu chết đi được, họ nhất định sẽ nghĩ ra cách giày vò cậu, tuy rằng cậu có hai anh Thiệu làm chỗ dựa, nhưng nói cho cùng vẫn là học sinh, sao đấu lại được hiệu trưởng và giáo viên, tớ cảm thấy cậu vẫn nên nghỉ học thì tốt hơn."

Tương An Tư lặng lẽ trừng mắt liếc cậu một cái, giả bộ lo lắng. Nó thật sự hy vọng Tiểu Tiểu có thể lập tức bị đuổi học.

"Cảm ơn cậu vì đã quan tâm tớ như thế, nhưng tớ tuyệt đối không nghỉ học. Tớ nhất định phải tiếp tục đứng ở nơi này, dù bọn họ có khó dễ tớ đi chăng nữa, tớ nhất định sẽ không khuất phục hoặc quay đầu bỏ chạy."

Nghiêm Tiểu Tiểu cảm kích nhìn bạn thân, nghĩ rằng bạn thân rất lo lắng cho mình, hoàn toàn không biết bạn thân là có dụng tâm kín đáo.

Tương An Tư sắp tức chết mất, tại sao không thức thời nghỉ học lẹ cho rồi, miễn làm cho người người khó chịu. Chẳng qua cũng có thể "thông cảm", loại dân bần hàn vất vả như thế này luôn khao khát ngôi trường quý tộc Lord Beaconsfield, nhất quyết không muốn mình bị đuổi dễ dàng như vậy.

Bất tri bất giác, Nghiêm Tiểu Tiểu và Tương An Tư đã đi đến cổng chính của trường học, tài xế của nhà họ Tương đã sớm chờ ở đó, trong lòng còn tức giận, Tương An Tư nói tiếng tạm biệt qua loa rồi rời đi, cũng không nói đưa Nghiêm Tiểu Tiểu về.

Nghiêm Tiểu Tiểu không có chút cảm thấy bạn thân ghét mình, ngược lại còn thấy Tương An Tư thật tốt, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp lại.

Di động trong túi quần phút chốc vang lên, thông báo có tin nhắn mới, Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức lấy di động ra xem, là anh em họ Thiệu gửi đến. Bởi vì lúc sáng cậu nói với bọn họ, là ba cậu sẽ đưa rước cậu đến khi nào khỏi hẳn mới thôi, chiều hôm nay họ chỉ có hai tiết nên đã sớm về nhà, họ gửi tin nhắn đặc biệt nhắc nhở cậu đừng quên buổi tối ước định lên mạng làm tình.

Nghiêm Tiểu Tiểu nhanh tắt điện thoại bỏ vào túi quần vì sợ người khác thấy, cái loại chuyện này làm sao quên được, nhưng mà cậu thật sự rất muốn quên, loại làm tình qua máy tính quả thật rất biến thái....

Nâng mắt nhìn bốn phía, Nghiêm Tiểu Tiểu hơi hơi nhíu mày, sao ba còn chưa tới, chẳng lẽ kẹt xe?

Nghiêm Tiểu Tiểu đành phải đứng đợi ở trước cửa trường học, rất nhanh đã qua nửa giờ, chân đã sớm tê rần nhưng vẫn không thấy Nghiêm Kí Hạo.

Chẳng lẽ ba có công chuyện không thể đến? Nhưng nếu vậy, ba hẳn sẽ gọi điện thoại báo cho cậu một tiếng.

Nghiêm Tiểu Tiểu lấy di dộng gọi ông, nhưng di động lại tắt. Kỳ lạ, không những không bắt máy mà còn tắt luôn cả điện thoại. Thật sự rất lạ!

Nghiêm Tiểu Tiểu còn muốn chờ một chút, nhưng cậu phát hiện trong trường không còn nhiều người nữa, trời bắt đầu trở tối, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống, cậu không khỏi sợ run cả người.

Không thể đợi lâu hơn nữa, ba đã dặn, sau khi trời tối Luân Đôn rất nguy hiểm, người ngoại quốc rất dễ dàng bị tấn công...

Nghiêm Tiểu Tiểu chậm rãi chống nạn đi lên phía trước, hai mắt chú ý xem trên đường có xe taxi không, tình hình của cậu hiện tại không thể lên xe điện công cộng được, chỉ có thể ngồi taxi. Tuy rằng ba đã dặn đi một mình thì không nên tuỳ tiện ngồi taxi, kẻo gặp phải người xấu, nhưng hiện tại hết cách rồi, dù sao cậu cũng có súng bảo vệ chính mình.

Thật ra có thể gọi điện thoại kêu hai anh em họ Thiệu đến đón, nhưng cậu không muốn lúc nào cũng dựa vào bọn họ...

Vận khí của Nghiêm Tiểu Tiểu không tồi, cậu rất nhanh đã bắt được một chiếc. Bác tài là một ông bác người da trắng rất thích nói, cậu vừa lên xe thì ông nói một câu dài, sự nhiệt tình có chút khiến cho người ta chịu không nổi.

Nhưng điều buồn bực ở đây, là đối phương như ông hiệu thầy trưởng cứ nghĩ cậu là người Nhật Bản, còn trước mặt cậu phang vài câu tiếng Nhật, thật sự khiến cậu rất tức giận.

Cũng may ông bác người da trắng này không phải người xấu, an toàn đưa cậu đến tận nhà, tuy rằng tiền xe có chút đắt làm cậu chỉ có thể trả hết toàn bộ số tiền mang theo bên người.

Nghiêm Tiểu Tiểu lấy chìa khoá mở cửa, thắc mắc không biết ba mẹ có đang ở nhà không, thì lại nghe được trong phòng truyền ra từng đợt tiếng rên rỉ dâm loạn nóng bỏng.

"A ư... á á... Ba *** chết con.... xin ba nói chú hai.... tha con... Hức a a... Chú hai tốt bụng đừng *** con nữa.... A.... a... úc.... úc.... úc..."

Nghiêm Tiểu Tiểu sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt trở nên vô cùng đỏ bừng, âm thanh này là từ phòng ngủ của ba mẹ truyền ra, ba và mẹ đang làm tình.

Khó trách ba lại thất hứa không tới đón, nhất định là do quá nhập tâm làm chuyện đó với mẹ nên quên mất...

"Con trai dâm, con thật sự muốn chú hai tha con sao? Lỗ dâm phía dưới của con đâu có nói thế, nó hút chú hai rất chặt, liều mạng hút lấy chú hai như cầu xin chú hai vĩnh viễn đừng rời đi." Tiếng đàn ông thở dốc hạ lưu vang lên sát đó, cái giọng dâm tà hạ lưu này vừa nghe là biết Nghiêm Kí Hạo.

"Ô... ưm ba, xin ba nói chú hai cho con nghỉ ngơi... Con.... A... Làm cho con thật sự.... Nha nha.... Con thật sự.... A a a...." Giọng nói yêu mị khêu gợi rất đáng thương nhưng lại mê người, so với giọng bình thường của Điền Vũ Mặc thì khác rất nhiều, khó tưởng tượng là cùng một người phát ra.

Không ngờ tới sẽ gặp tình huống này, Nghiêm Tiểu Tiểu trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ biết ngây ngốc đứng yên tại chỗ.

"Con trai dâm bị chú hai *** rất thích đúng hay không, chú hai của con biết nó phải cố gắng *** chết con, càng *** con càng đau thì con càng thích, sao còn không mau nói con có thích chú hai hay không?" Cùng xuất hiện với lời nói dâm uế khiến người đỏ mặt, còn có âm thanh hạ thể đánh vào nhau!

Nghiêm Tiểu Tiểu khẽ nhíu mày, "Chú hai" trong miệng ba mẹ là ai? Chẳng lẽ ngoại trừ ba mẹ ra trong phòng còn có đàn ông khác, ba mẹ giống mình chơi 3P?

Không thể nào! Ba yêu mẹ lắm mà, sao có thể cho phép đàn ông bên ngoài làm mẹ được. Nếu vậy... chỉ có một khả năng, "Chú hai" không phải người, mà là "người anh em" của ba, bởi vì không có nghe thấy tiếng nói của người nào khác.

Nghiêm Tiểu Tiểu có đôi khi rất ngốc và ngây thơ nhưng cũng có đôi khi lại vô cùng thông minh, cậu thật sự đoán đúng, "Chú hai" trong miệng ba mẹ chính là dương vật lớn của ông. Nghiêm Kí Hạo thích nhất vào khi làm tình là việc biến thái bắt vợ gọi dương vật lớn của ông là "Chú hai"...

"Ô ô... Yêu... Con trai dâm yêu nhất ba và chú hai..... cả hai là của con.... Nha nha nha.... Con chịu không nổi, lỗ nhỏ dâm sắp hỏng rồi.... A a.... Chịu không nổi.... A a.... Chết mất.... chết mất... Nha nha nha nha nha...."

Tiếng thét chói tai kịch liệt khiến người khác phải huyết mạch sôi sục, Nghiêm Tiểu Tiểu rốt cuộc nghe không nổi nữa, quyết định chạy nhanh lên lầu, kẻo làm ba mẹ phát hiện ra cậu, đến lúc đó không biết mọi người sẽ có bao nhiêu xấu hổ...

Nghiêm Tiểu Tiểu từ túi xách lấy ra giấy bút, viết trên đó vài dòng rồi mới đặt đến chỗ dễ thấy nhất, để khi ba vừa ra khỏi phòng là có thể đọc được, biết cậu đã trở về, ông không cần lo lắng nữa.

Nghiêm Tiểu Tiểu lặng lẽ đi lên lầu, vì tránh phát ra tiếng động, cậu cởi giày, còn tạm thời không chống nạng, cho nên mỗi bước đi đều rất khó và đau....

Dưới lầu vẫn đang làm đến khí thế ngất trời, vợ chồng Nghiêm Kí Hạo hoàn toàn không biết con trai đã trở lại, tiếp tục kịch liệt dây dưa, phát ra âm thanh giao hoan vô cùng dâm loạn....

Anh em nhà Thiệu mém tí nữa phun máu mũi!

Hai mắt sói nhìn con người trần trụi ngồi trên giường qua màn hình máy tính dâm đãng mở hai chân, nơi bí mật nhất cũng hoàn toàn được "rộng mở", anh em nhà Thiệu hưng phấn đến cực điểm, toàn thân huyết mạch sôi trào.

Hai anh em cảm thấy đó là hình ảnh đẹp nhất trên đời, hai vật thể nguyên bản hoàn toàn bất đồng không có khả năng cùng nở rộ nhưng lại kỳ diệu ở chung một chỗ và không hề gây một chút cảm giác quái dị ghê tởm nào cả, chỉ có loại thu hút kinh người.

Dương vật nhỏ đã gần như sắp nổ tung, tròn tròn nộn nộn, dễ thương đến nỗi người ta rất muốn liếm một cái, mật hoa trên đó chảy xuống hai viên cầu nhỏ cũng tròn tròn nộn nộn, còn phía dưới chính là cảnh đẹp đáng để nuốt nước miếng.

"Đoá hoa" nữ tính nhiệt tình nở rộ, bình thường luôn gắt gao khép kín nhưng giờ đây "hoa thần màu mỡ" bên trong vốn luôn được che dấu đã nở ra toàn bộ, để bọn họ có thể thấy rõ cấu tạo bên trong "đoá hoa" một cách chi tiết nhất.

Bị họ khai thác quá sớm, "đoá hoa" nhỏ bé so với xử nữ còn diễm lệ mê người, "nụ hoa nhỏ" phấn hồng đã muốn theo hai cánh cổng tinh xảo ló đầu ra, hai bên của "đoá hoa" xinh đẹp bắt đầu hơi hơi tách ra, lộ ra nơi để ra để vào.

Cửa mình ướt át loé lên lớp nước mê người, cách máy tính cường liệt kích thích ánh mắt của họ, khiến họ sắp sửa kích động nổi điên, hận không thể lập tức cắm vào...

Đầu bên kia máy tính, Nghiêm Tiểu Tiểu nhìn tần số nuốt nước miếng của hai người, xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, động tác của hai người họ thật đáng khinh, như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy vồ vào cậu, đều tại tư thế cậu hiện giờ rất dâm đãng! Bất quá đều là lỗi họ, vừa mới kết nối là bắt mình tự cởi hết trống trơn, banh hạ thể cho bọn họ xem...

"Bé dâm đãng, xem ra dương vật nhỏ bé và "bông hoa nhỏ" của em đều có phản ứng, thật sắc nét! Có phải mới nãy không nhịn nổi nên tự an ủi?" Thiệu Tiểu Hổ thèm nhỏ dãi nhìn người yêu không thể không mê chết người và hạ thể của cậu, miệng nuốt miếng xong còn cười dâm đãng.

Nghiêm Tiểu Tiểu xấu hổ túng quẫn vọ lắc đầu, bị phát hiện rất mất mặt, vừa mới về thì nghe được tiếng ba mẹ làm tình, rồi theo dư âm ban sáng khẩu giao cho họ, kết quả là cơ thể dâm đãng đang trong trạng thái thèm muốn lập tức biến thành như vậy. Chuyện này trăm ngàn không thể để nhóm bạn trai biết, nếu không sẽ bị cười chết....

"Nếu thật sự không có lén tự an ủi, vậy tại sao phía dưới của em lại trở nên thế này?" Thiệu Tiểu Hổ không tin.

Thiệu Đại Hổ vẫn không nói gì, do nhiễm dục vọng, hai tròng mắt tối tăm thâm thuý nháy mắt cũng không thưởng thức "đoá hoa" tuyệt mĩ của người yêu, mà chỉ giống như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật.

"Em..." Nghiêm Tiểu Tiểu định nói dối, nhưng vừa mở miệng đã bị đánh gãy.

"Tốt nhất là nên nói thật, bằng không, không cho em hưởng thụ." Thiệu Tiểu Hổ cảnh cáo.

"Em... Em vừa mới nghe lén ba mẹ làm tình ở phòng, cho nên..." Nghiêm Tiểu Tiểu chỉ có thể thành thật trả lời, sau khi nói xong lại xấu hổ muốn điên lên mất.

"Cái gì? Em dám nghe lén ba mẹ mình làm tình! Nói mau, nhóc quỷ siêu háo sắc ngoại trừ nghe lén thì có đi nhìn lén không?" Thiệu Tiểu Hổ nghe vậy lập tức hưng phấn mà hỏi.

Nghiêm Tiểu Tiểu lại vội lắc đầu, nếu cậu thật sự đi nhìn lén, lúc đó sẽ trở thành nhóc quỷ siêu háo sắc chân chính.

"Thật sự không có?"

"Thật sự không có."

"Nếu để ba mẹ biết em dám nghe lén họ làm tình, còn có phản ứng, không biết họ sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?" Thiệu Đại Hổ mở miệng, câu thần tà nịnh mỉm cười.

"Em không cố ý..." Khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái xinh đẹp đỏ như mông khỉ.

"Xem ra em rất thèm thuồng, nghe được tiếng ba mẹ làm tình cũng có thể trở nên dâm đãng." Thiệu Tiểu Hổ cố ý lắc đầu thở dài, thật ra bé con biến thành như vậy là do bọn họ "dạy dỗ".

"Đói như vậy rồi sao còn không mau cho mình ăn no, gậy thịt của bọn anh hôm nay không có cách nào đâm em, em tự lực gánh sinh đi, tự nghĩ biện pháp giải quyết." Thiệu Đại Hổ cười dâm tục.

"Đúng vậy, em mau tự an ủi, tự đút cho mình ăn no đi, bé cưng siêu dâm đãng ~" Thiệu Tiểu Hổ rất muốn tự hắn đút cậu no, nhưng bây giờ hoàn toàn không thể, ngoài trừ ngồi xem, họ không còn cách nào khác.

Nghiêm Tiểu Tiểu thẹn thùng gật nhẹ đầu, nhìn hai người đã sớm giống mình cởi trống trơn, cơ thể cường kiện hoàn mỹ cùng dương vật cực lớn tại thân dưới, cậu chỉ nhìn thôi mà cũng thấy thật "đói", rất muốn bị một thứ nào đó đâm vào, cho dù có là ngón tay của mình cũng không sao.

Xấu hổ nhìn thần tình trông chờ của hai người, Nghiêm Tiểu Tiểu bắt đầu tự an ủi, tay trái bắt lấy dương vật nhỏ cứng rắn vỗ về chơi đùa, tay phải tại âm thịt của mình nhẹ nhàng xoa nắn, khoái cảm lập tức xông lên não, khiến cậu kìm lòng không đậu khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng "Ưm" một tiếng...

Tiếng nước lép bép đặc thù không giống đàn ông mà cũng không giống phụ nữ, tràn ngập mị lực, câu hồn mê người không thể nói thành lời, khiến cho dương vật của họ lập tức đứng thẳng. Họ chịu không nổi, cũng dùng tay đùa giỡn gậy thịt của mình....

Ba người thông qua máy tình cùng nhau thủ dâm, hình ảnh dâm uế đến cực điểm, nhưng hết thảy chỉ vừa bắt đầu, phía sau càng dâm loạn hơn....

"Bé dâm đãng, mau đưa ra cái lỗ dâm còn lại của em đi, nơi đó nhất định cũng rất "đói", rất muốn được chơi đùa!" Thiệu Tiểu Hổ ra lệnh, đồng thời nhìn hai "đoá hoa" nhỏ vừa được an ủi nên cực có cảm giác.

Cùng với tối hôm qua làm tình qua điện thoại chỉ nghe được âm thanh, đêm nay làm tình qua máy tính quả thật sinh động hơn nhiều. Bọn họ hiện tại cứ như đang xem AV và Tiểu Tiểu chính là nữ diễn viên trong đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro