Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lỗ thịt phía sau quả thật giống âm thịt đằng trước đã có chút ngứa, muốn bị đùa bỡn, cậu ngoan ngoãn nhướng người lên phía trước, lỗ thịt vẫn trốn nay xuất hiện trên màn hình.

Cũng bị các gậy thịt sớm khai thác, lỗ thịt so với âm đạo còn thêm phần kiều diễm, nhan sắc so với của người bình thường thì thâm hơn, để người ta vừa nhìn thấy là đã muốn làm.

Nghiêm Tiểu Tiểu lấy hai ngón bên tay phải đi "chăm sóc" lỗ hậu nho nhỏ, vô cùng thuần phục cùng một lúc đùa bỡn ba vị trí mẫn cảm nhất, để có thể tự mình càng đạt thêm nhiều khoái cảm. Trước đây họ thường xuyên dạy cậu cách "tự an ủi", nên cậu biết đùa bỡn thế nào để làm mình sướng nhất...

"Ân ngô.... A..... Nga...." Tiếng rên rỉ mà ngay cả mình cũng không dám tin cứ theo miệng mà đứt quãng dứt ra, để truy tìm càng nhiều khoái cảm, hai tay càng tà ác đùa bỡn chính mình.

Tay trái vẫn tiếp tục chà xát dương vật nhỏ càng lúc càng hồng, lỗ tiểu thích đến nỗi phun ra vài "giọt sương" be bé, ngón cái tay phải bóp thả "nụ hoa", còn ngón cái thì tiến ra tiến vào âm đạo nhỏ hẹp, ngón áp út và ngón út chậm rãi vói vào lỗ hậu cũng nhỏ hẹp không kém.

Tay cậu rất nhỏ, dù là 4 ngón nhưng vẫn không thô bằng phân nửa gậy thịt đàn ông, cho nên dễ dàng đi vào, hoàn toàn không thấy đau, chỉ là có hơi trướng trướng một chút...

"A.... Úc...." Nghiêm Tiểu Tiểu vừa đút vừa phát ra hai tiếng rên vô cùng dâm đãng, đầu ngón tay vừa mới đi vào đã bị hai lỗ nhỏ ngậm lại, không muốn để ngón tay đi mà thay vào đó hãy đâm vào thật sâu, bên trong vẫn giống như trong trí nhớ, vừa trơn vừa nóng, làm cho ngón tay cậu run nhè nhẹ.

Cậu đột nhiên có một ý tưởng rất kỳ quái, không biết sẽ là cảm giác gì nếu dương vật nhỏ của mình cắm vào đây nhỉ? Nhất định rất thoải mái! Hai cái lỗ thịt nhỏ mặc dù bị họ đ* sắp hỏng, nhưng dương vật nhỏ vẫn còn là "trai tơ", chưa bao giờ đi vào cơ thể của ai hết...

Trời ơi, lại suy nghĩ cái gì thế này? Sao mình lại có cái suy nghĩ hạ lưu vậy nè, nếu bị họ biết được, khẳng định họ sẽ nghĩ cách khiến cho dương vật nhỏ này tự cắm vào lỗ thịt của mình.....

Nghiêm Tiểu Tiểu nhẹ nhàng lắc đầu, chuyên tâm tự an ủi, 4 ngón tay phân công kích thích hai lỗ thịt nhỏ hư không cơ khát, lúc ngón tay tại lỗ thịt trừu sáp, còn dùng đầu ngón tay quét vào vách thịt mập mạp...

Ngồi bên kia máy tính cẩn thận thưởng thức mỗi một trạng thái và động tác của cậu, hai bạn Thiệu phấn khởi chết, bất giác tăng tiết tấu ma sát gậy thịt, tay cậu chỉ cần hạ xuống một chút, tay của hai anh em cũng hạ theo một chút...

Đang lúc hai anh em họ Thiệu thích thú nhìn Nghiêm Tiểu Tiểu tự an ủi, Nghiêm Tiểu Tiểu đột nhiên dừng lại, mắt nâu bịt kín một tầng hơi nước, đáng thương hề hề nhìn bọn họ, chu miệng kêu lên: "Ngón tay chơi không đã, em muốn chơi với một thứ thô lớn hơn nữa...."

Ngón tay rất mảnh, sao có thể tạo ra loại khoái cảm khi bị gậy thịt đâm vào một cách cường liệt được, cũng không thể đụng đến hai điểm nhạy cảm đang ngứa ngáy mà lại núp sâu trong các lỗ thịt, cảm giác trống rỗng càng ngày càng nghiêm trọng, cậu không thể không năn nỉ hai bạn trai giúp đỡ.

Anh em họ Thiệu thiếu chút nữa vì cậu mà bộc phát, Thiệu Đại Hổ thở dốc tà ác nói: "Biết ngay em sẽ như vầy mà, phía sau em có hai chai nước dừa, có vẻ rất thô to, chắc có thể thoải mãn dâm phụ như em, em cắm chúng vào hai lỗ thịt cho đỡ thèm."

Thiệu Đại Hổ đã sớm biết ngón tay bé con rất mảnh, bé con nhất định sẽ còn muốn có những thứ khác đút vào nên đã âm thầm quan sát phòng ngủ của bé con liệu có thứ gì có thể trở thành đồ chơi cho bé con tự an ủi không. Nhìn đi nhìn lại chỉ có chai nước dừa là thích hợp nhất, làm bằng thuỷ tinh và chứa đựng nước dừa trong suốt, cổ chai rất tròn, thân chai thì rất dài, rất thích hợp để làm "đồ chơi".

Xem ra hai anh em bọn họ phải bỏ ra chút thời gian mua vài món đồ chơi tình dục cho bé con chơi mới được, bằng không đến thời điểm như thế này sẽ rất phiền toái!

Nghiêm Tiểu Tiểu quay đầu, quả nhiên thấy có hai chai nước dừa, nhất định là ba sợ cậu khát nước nên lúc sáng đã đem lên. Liệu có thể dùng thứ này tự an ủi không? Cậu cũng có chút nghi ngờ, cũng rất xấu hổ, nếu có thể, cậu thật sự không muốn dùng bình nước trái cây đ* lỗ thịt của mình, nhưng phía dưới thật sự rất muốn bị thứ thô to nào đó đâm vào...

Quên đi, dù sao chuyện xấu hổ hơn cũng đã làm, chuyện này thì có tính là bao. Cuối cùng dục vọng đã chiến thắng được sự xấu hổ, Nghiêm Tiểu Tiểu an ủi bản thân xong, rút ra ngón tay có vương một chút nước dâm, cùng dương vật nhỏ bị mình đùa đến cứng ngắc, lết cái chân bị thương đi lấy chai nước trái cây, rồi lại lần nữa quay về phía máy tính.

Nghiêm Tiểu Tiểu định cứ như vậy đem chai nước cắm vào trong cơ thể, lại bị Thiệu Tiểu Hổ cản: "Mở chai ra rồi hãy cắm vào, anh muốn em dự trữ tất cả nước dâm hôm nay vào đó, ngày mai mang đến cho tụi anh nhấm nháp."

Nghiêm Tiểu Tiểu giật cả mình, họ bắt cậu hứng chất lỏng của mình vào chai nước trái cây mang cho bọn họ uống. Trong đầu họ nghĩ gì vậy, vật này có thể tuỳ tiện mang đi lung tung để uống hả! Mà trước giờ khi liếm nơi đó, bọn họ quả thật đã nếm chất lỏng của cậu, còn nói ăn ngon lắm.

Cậu trong lòng mắng câu biến thái, mở hai chai nước rồi để lên giường, e lệ nhịn đau quỳ xuống, nâng cái mông trắng tuyết, hai cái lỗ thịt nhắm ngay hai miệng bình thô to, chậm rãi ngồi xuống....

"Nha—" Băng lãnh cường liệt và cảm giác hơi hơi đau đớn đồng thời xộc thẳng lên não, hoàn toàn khác với khi bị gậy thịt tiến vào, cũng may hai lỗ thịt không bị thương, chắc nhờ đã được ngón tay khai thác và quan hệ với các gậy thịt siêu lớn quá thường xuyên.

Hai anh em nhà Thiệu gắt gao ngừng thở, mở to hai mắt xem hai lỗ thịt hồng diễm mê người nuốt vào hai cái chai chỉ hơi thô hơn gậy thịt của họ như thế nào, máu toàn thân phút chốc đều chạy về cái mũi, họ phải nhanh tay che mặt lại, bằng không sẽ mất mặt do chảy máu mũi mất.

Nghiêm Tiểu Tiểu hoàn toàn không để ý đến hành động buồn cười của hai bạn trai, sự chú ý của cậu đều tập trung ở hai cái chai đang đi vào trong mình, lớp thuỷ tinh dày bóng loáng làm cậu rất thoải mái, không có bất cứ trở ngại gì, dễ dàng đi vào. Chỉ là hai lỗ thịt đồng thời bị vật lạ thô to cắm, vô cùng cường liệt kích thích làm cho cậu có hơi ăn không tiêu, cả người hơi hơi run rẩy....

"Bé dâm dãng, em thật giỏi. Có thể đút cả hai chai nước vào." Thiệu Tiểu Hổ huýt sáo chế nhạo bé con.

"Lần sau bắt nhóc dâm phụ này nuốt thử bình rượu xem, nhất định màu sẽ rất đẹp." Thiệu Đại Hổ cũng huýt sáo.

Nghiêm Tiểu Tiểu vừa thẹn vừa giận, bọn họ nghĩ lỗ thịt của mình là cái gì, lại nói lần sau sẽ bắt cậu nuốt hai chai rượu. Lần này "ăn" hai cái chai này, không phải do cậu thích "ăn" mà do lỗ thịt rất đói rất ngứa, không thể đợi nữa.

Hai lỗ thịt xem chừng thật sự rất đói bụng và ngứa ngáy, liều mạng nuốt vật lạ lạnh lẽo vào trong nơi sâu nhất, nháy mắt, chỉ còn một phần thân bình lòi ra bên ngoài.

Người khác hẳn sẽ không nhịn được líu lưỡi vì một Nghiêm Tiểu Tiểu thèm muốn dâm đãng. Chỉ mới 15 tuổi mà đã dâm như thế, không biết sau này khi trưởng thành sẽ biến thành cái dạng gì!

"Bé dâm đãng làm tốt lắm, hạ mông xuống lần nữa là có thể nuốt hết chai nước rồi!" Hai anh em họ Thiệu lại kích động huýt sáo.

Nghiêm Tiểu Tiểu mắc cỡ chết đi được, mông càng lúc dùng sức, mỗi một lần đều nuốt gần hết cái chai, nuốt toàn bộ hai thân chai thô to nuốt vào lỗ thịt, miệng chai đụng vào hai điểm G đói khát...

"A a... đụng vào rồi... úc úc.... cái chai đụng vào điểm dâm nhất rồi..." Nghiêm Tiểu Tiểu dâm đãng kêu to, "báo cáo" cho hai người ngồi bên kia máy tính.

"Bị cái chai đâm vào điểm dâm, có thích không? Hay là thích được dương vật tụi anh đâm vào đó?" Thiệu Tiểu Hổ lập tức hưng phấn hỏi ngay, gậy thịt của hắn thật muốn hoá thành chai nước trái cây đó, mong đó là dương vật của hắn được đỉnh đến điểm dâm nhất của người yêu.

"Thích... A cáp... ngô ân.... nhưng quy đầu lớn của hai anh không có đỉnh đến... điểm dâm đãng nhất... A a...." Nghiêm Tiểu Tiểu thành thật gật đầu trả lời, trên đời không có thứ gì làm cậu thích hơn là gậy thịt của họ, tất cả đều kém hơn hẳn.

"Đáp án này anh thích, hôn một cái ~" Thiệu Tiểu Hổ vui vẻ gửi một cái hôn gió.

Nghiêm Tiểu Tiểu thẹn thùng gửi một nụ hôn gió lại, Thiệu Đại Hổ nhíu mày, "Chỉ hôn Tiểu Hổ, không hôn anh hả?"

"Hôn chứ, hai người ai em cũng yêu nhất!" Nghiêm Tiểu Tiểu cũng lập tức cho anh một nụ hôn.

"Tiểu Tiểu của tụi anh đáng yêu nhất, tụi anh cũng thích em nhất." Anh em họ Thiệu cong khoé môi, lập tức hạ lưu, cười dâm đãng: "Em cứ cho hai cái chai là hai gậy thịt tụi anh đang hung hăng *** lỗ thịt của em đi, trăm ngàn không cần khách khí."

"Ưm..." Nghiêm Tiểu Tiểu xấu hổ nâng đôi mông trắng tuyết, rồi mới dùng lực hạ người, liên tục làm động tác đứng lên ngồi xuống, lớn mật dùng chai nước tự an ủi. Cậu còn dùng chính tay mình chà xát đầu vú cảm thấy ngứa, tay kia chơi dương vật nhỏ đến khi đỏ hồng, lỗ nhỏ trên đỉnh không ngừng chảy nước...

Cậu hoàn toàn không hề lo lắng ba mình sẽ đột nhiên lên đây như tối hôm qua. Khi về nhà nghe được ba mẹ làm kịch liệt như thế, nhất định hai người sẽ "chơi" thật lâu, tạm thời sẽ không nhớ đến cậu. Cứ cho vạn nhất ba thật sự lên đây thì cũng không có cách nào tiến vào, cậu đã khoá cửa phòng, với lại ở đây cách âm rất tốt, chỉ cần tiếng kêu dâm của cậu đừng quá lớn thì sẽ không có vấn đề gì...

Nhìn người yêu tuyệt đẹp dâm đãng ma sát vặn vẹo trên hai chai nước trái cây, nước trái cây trong suốt chứa đựng trong bình thuỷ tinh theo nước dâm tiến lùi vào trong hai lỗ thịt, hai anh em miệng khô lưỡi đắng liếm môi.

Không biết nước dâm của bé con trộn với nước trái cây sẽ là hương vị gì, nhất định rất mỹ vị, thật muốn lập tức nhấm nháp!

Anh em họ Thiệu càng kịch liệt quay tay, ảo tưởng gậy thịt trong tay đang rít gào rống giận hiện giờ đang cắm vào lỗ thịt của người yêu, liều mạng làm loạn ở trong đó, hưởng thụ khoái cảm tận trên trời....

"A cáp.... Úc úc.... Cái chai này chơi thật đã, cứ như là dương vật giả vậy.... Nha a... lại đụng đến điểm dâm nhất... A a.... lỗ đít phía sau cũng bị đỉnh đến... úc úc...." Nghiêm Tiểu Tiểu cuồng dã cưỡi hai chai nước lắc trái lắc phải lộn xộn, tận lực làm cho miệng bình đụng vào hai điểm mẫn cảm nhất của mình.

Trên miệng chai có vài vòng tròn bằng nhựa, mỗi khi đụng vào hai điểm dâm, quét đến chỗ sâu nhất của nộn thịt, sẽ kích thích tạo ra một khoái cảm vô cùng khủng bố, khiến cậu phải run lên vì thích, nuốt hai chai nước vào càng nhanh.

Động tác của Nghiêm Tiểu Tiểu quá mạnh bạo, làm cho hai chai nước đều theo cậu loại xì ngay, hình cây dừa trên chai nước kịch liệt thoát ẩn thoát hiện, gắt gao hấp dẫn tầm mắt của hai anh em, hai người nghĩ không biết cây dừa có thể chạy vào hai động nhỏ của người yêu hay không....

"Nga ác... Ác a a.... chai nước *** em... nha nha nha nha.... *** em chết mất.... Ân ngô... lại đâm vào một chút.... úc úc... sâu hơn một chút...." Nghiêm Tiểu Tiểu dâm loạn lắc đầu, đôi môi đỏ mọng thở dốc kêu dâm, nước miếng trong suốt theo khoé miệng chảy ra, cả người cậu rõ ràng đã muốn rơi vào lốc xoáy dục vọng, trở thành nô lệ của tình dục.

Cậu hiện tại ngoại trừ khoái cảm thì gì cũng không biết, nên khi vô tình chạm đến chân trái bị thương, sự đau đớn so với khoái cảm, căn bản không là gì.

Khoái cảm càng lúc mãnh liệt, hai lỗ thịt càng phân bố ra nhiều nước dâm bôi trơn cho chai làm chúng chuyển động càng rõ ràng hơn, nước dâm trắng ngà xen lẫn nước trái cây có màu tương tự, căn bản không thể nhìn ra bên nào là nước trái cây, bên nào là nước dâm.

Hai anh em bên kia màn hình yêu khuôn mặt nhỏ nhắn hồng diễm đó chết đi được, miệng kêu tên của người yêu. Trong trạng thái kích động, hai gậy thịt đồng thời lên cao trào bắn tinh, hai dòng tinh trắng phun lên trên màn hình máy tính.

Phát hiện hai bạn trai đã bắn, Nghiêm Tiểu Tiểu ngẩn người, chỉ vào màn hình cười ha ha: "Ha, có bự mấy cũng vô dụng, cũng bắn trước em thôi, sớm muộn hai người cũng trở thành đại ngu ngốc tiết sớm."

Đây là lần đầu tiên hai anh em bắn trước cậu, trước đây cậu toàn là người bắn đầu tiên, bọn họ cười nhạo cậu là Tiểu Tiểu ngu ngốc tiết sớm.

Anh em họ Thiệu thiếu chút tức chết, bé con dám cười họ buồn cười, nếu hiện giờ người thật có ở trước mặt, họ sẽ hung hăng *** chết cậu, chứng minh cho cậu xem họ rốt cuộc có phải là ngu ngốc tiết sớm hay không.

"Em đừng cười tụi anh, xem em kìa, cũng sắp ra tới nơi rồi." Thiệu Tiểu Hổ chỉ chỉ dương vật nhỏ bé con bắt đầu run rẩy, phản pháo lại.

Nghiêm Tiểu Tiểu vội nhìn dương vật của mình, quả nhiên không có một chút chần chừ, chất lỏng giống như sữa bắn về phía màn hình, ba người bọn họ đều đã làm ô uế màn hình máy tính của mình.

"Ha ha, em vậy mà lại bị hai cái chai làm đến cao trào, em nói thử xem ai buồn cười hơn." Thiệu Tiểu Hổ tiểu nhân cười to, còn cười lớn hơn người yêu lúc nãy.

Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức xấu hổ cúi đầu, không cần phải nói, chắn chắc là cậu trông buồn cười hơn, cậu so với lúc trước càng dâm đãng, bị hai cái chai làm mà còn có thể đạt đến cao trào, vừa rồi còn kêu dâm nữa chứ...

"Em dâm đãng như thế, hai anh có còn thích không?" Nghiêm Tiểu Tiểu đột nhiên lo lắng.

"Đoán thử xem." Hai anh em cố ý hỏi lại, muốn chọc cậu.

"Em không biết..." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, cậu thật sự rất nghe câu trả lời là không từ hai người, nghe nói rất nhiều người thích loại người yêu ngây thơ khả ái....

"Bé ngu ngốc, tụi anh đương nhiên rất thích! Hơn nữa em càng dâm đãng, tụi anh càng thích, nhưng mà chỉ được dâm đãng trước mặt tụi anh thôi nha!" Thiệu Tiểu Hổ nhìn biểu tình uể oải khổ sở kia của cậu, vội nói.

"Đúng vậy! Tụi anh rất yêu em, bé con siêu dâm đãng này. Em là bảo bối trân quý nhất trên đời của tụi anh." Thiệu Đại Hổ cũng vội nói.

"Em cũng yêu hai anh nhất.... Còn yêu nhất bị hai dương vật bự của các anh làm... chờ sau này vết thương khỏi, hai anh nhất định phải cho dương vật bự "yêu thương" em thật lâu..." Nghiêm Tiểu Tiểu vui vẻ nở nụ cười, mắt ngượng ngùng nhìn hai bạn trai, nói sau đó không khỏi lấy tay che lại khuôn mặt nhỏ nhắn không dám nhìn người.

Tuy bị chai thuỷ tinh làm đến cao trào, nhưng cậu vẫn thấy chưa đủ, rất nhớ cái cảm giác bị gậy thịt của hai người đâm đến thở không nổi, hít không thông mà sinh ra khoái cảm.

"Em cứ yên tâm dưỡng thương, sau khi lành nhất định *** em thích đến chết, không bao giờ khiến em giống như hiện tại muốn tìm bất mãn nữa, bé con siêu háo sắc." Thiệu Đại Hổ cũng tà ác cười, gậy thịt của anh bị vài câu vừa đáng yêu vừa dâm đãng của bé con làm cho ngẩng đầu.

Anh nhìn em trai, "người anh em" của em trai cũng giống của anh, dương vật vốn mềm dần dần trở nên cứng rắn.

Nghiêm Tiểu Tiểu ngượng ngùng gật khẽ.

Bụng đột nhiên kêu lên, cậu lấy tay sờ bụng, đã trễ như thế mà cậu còn chưa ăn tối, với lại vừa rồi mới làm "vận động" kịch liệt, khó trách bụng sẽ kháng nghị.

"Tiểu Tiểu, em chưa ăn cơm hả?" Anh em họ Thiệu lập tức quan tâm hỏi.

"Ưm, ba mẹ làm "vui" lắm, hình như hồi tối quên làm cơm." Nghiêm Tiểu Tiểu nhún vai, có chút bất đắc dĩ.

"Thế à. Vậy tụi anh đến rước em qua nhà tụi anh ăn, còn không thì ăn ở ngoài." Thiệu Đại Hổ đề nghị, không ngờ bây giờ bé con còn đói bụng.

"Đúng vậy, tụi anh sẽ dẫn em đi ăn." Thiệu Tiểu Hổ vội vàng phụ hoạ.

"Chi cho mắc công, trong phòng em còn rất nhiều trái cây, bánh mì và mấy món điểm tâm ngọt, em ăn mấy cái này được rồi." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, nếu cậu đi xuống không cẩn thận bị ba mẹ phát hiện, khó có thể tưởng tượng đến lúc đó cả nhà sẽ có bao nhiêu xấu hổ.

"Vậy em mau đi ăn cái gì đi, đừng để đói quá." Hai anh em hiểu được nỗi băn khoăn của cậu, không có bắt buộc cậu, dịu dàng cười.

"Em đi ăn đây, mai gặp!" Nghiêm Tiểu Tiểu quên mất trong người mình còn hai cái chai mà đã đứng lên, hai chai nước trong lỗ thịt ngay lập tức động đậy làm cho cậu kêu lên một tiếng ngâm dụ hoặc.

Nghiêm Tiểu Tiểu muốn rút chai ra, ai ngờ đâu lỗ thịt đem hai cái chai nuốt vào thật chặt, làm sao cũng không thể đẩy ra được. Cậu nhất thời nóng nảy, nắm lấy hai chai nước rồi dùng hết toàn lực kéo ra ngoài....

"Ba — Ba —" Hai cái chai cuối cùng cũng chịu ra.

Khi chai nước rời khỏi hai lỗ thịt, nhất thời trong không trung vang lên hai tiếng vang dâm uế, Nghiêm Tiểu Tiểu còn chưa lấy lại tinh thần, đã nghe thấy tiếng cười giễu cợt.

"Tiểu Tiểu, em thật thúi..."

Nghiêm Tiểu Tiểu xấu hổ hận không có lỗ để chui, nhanh tay tắt đi màn hình máy tính, tiếng động vừa nãy y như tiếng đánh rắm, mất mặt chết mất!

Sớm biết thế thì cậu đã tắt máy tính trước khi lấy chai ra...

____

Ngày hôm sau, khi chuông vừa reo, Nghiêm Tiểu Tiểu mới vào tới trường học, trễ như thế cũng tại ba cậu hết.

Ông thấy rất có lỗi với chuyện hôm qua quên đi đón cậu, tuy cậu đã bảo không sao, nhưng ba cứ kiên trì dẫn cậu đến nhà hàng cao cấp ăn sáng, coi như là bồi tội, bởi vậy trì hoãn không ít thời gian.

Điền Vũ Mặc có vẻ hôm qua bị Nghiêm Kí Hạo làm thật thảm cho nên không thể cùng hai cha con Nghiêm Tiểu Tiểu đi ăn sáng, không biết chừng nào anh mới có thể xuống giường đây nữa.....

Nghiêm Tiểu Tiểu chạy đến phòng học, nhưng chạy được một lúc thì có một đám người chặn cậu lại, người đi đầu chính là người mà cậu thề phải đánh lại, Abel Dieter.

Nghiêm Tiểu Tiểu khẽ nhíu mày, anh ta xuất viện rồi à, nhanh quá nhỉ! Nhưng mà nhìn bên ngoài của anh ta đâu có vết thương gì quá nghiêm trọng...

"Chó da vàng, mày cuối cùng đã đến, bản thiếu gia đã chờ mày nửa ngày, tao còn tưởng mày biết bản thiếu gia đang đợi nên mày không dám tới đó chứ!" Abel chỉ vào cậu, nổi giận đùng đùng mắng.

Anh ta nghe đám người hầu nói, hiệu trưởng không dám đuổi học hai anh em nhà Thiệu, ngay cả Nghiêm Tiểu Tiểu cũng không dám, thiếu chút nữa tức chết anh ta. Anh ta lập tức xuất viện, quyết định đích than đuổi ba tên da vàng đáng chết này ra khỏi trường học, nhất là phải đuổi cho được người mắng anh ta tát anh ta đánh anh ta chửi anh ta là heo da trắng.

"Tôi muốn quyết đấu với anh!" Nghiêm Tiểu Tiểu nhíu mày, lên tiếng. Cậu sẽ không đợi anh ta đưa chiến thư, cậu sẽ tự làm điều đó, thừa dịp hiện tại đưa ra lời quyết đấu với người này.

"Quyết đấu?" Abel có chút kinh ngạc, lập tức hiếu kì nhìn cậu. Con chó vàng này dám khiêu chiến anh ta, thật thú vị!

"Đúng vậy! Nếu tôi thắng, tôi muốn anh phải giải thích cho chuyện anh mắng người da vàng chúng tôi là chó, hơn nữa về sau không được mắng như thế nữa!" Nghiêm Tiểu Tiểu gật đầu.

"Còn nếu mày thua?"

"Tuỳ anh quyết định."

"Được! Nếu mày thua, tao muốn mày phải quỳ xuống, trước mặt toàn trường liếm giày cho tao, thừa nhận người da vàng bọn bây là chó!" Abel đáp ứng, dù sao con chó da vàng này tuyệt đối sẽ không thắng, anh ta nhất định phải nhân cơ hội nhục nhã nó, chỉnh chết nó!

"Được!" Nghiêm Tiểu Tiểu cũng sảng khoái đáp ứng, cậu nhất định sẽ tìm mọi cách để chiến thắng.

"Nhưng bộ mày tưởng nói đấu là đấu hả?" Abel trào phúng, mắt liếc cái nạng trong tay cậu.

"Tôi..."

"Hai tháng sau chúng ta sẽ quyết đấu, đến lúc đó chắc thương thế của này cũng lành hết rồi, bây giờ đánh thắng mày, mắc công người ta bảo tao ỷ mạnh hiếp yếu, người Nhật Bản tụi bây hay nói thế mà..."

Able tự cảm thấy rất công bằng. Anh ta là một người rất kiêu ngạo, nhất định sẽ không lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn mà thừa nước đục thả câu, anh ta muốn chiến thắng của mình phải hoàn mỹ xinh đẹp, làm cho đối phương thua tâm phục khẩu phục, cho nên trước hết cho thằng oắt này ở lại trường thêm hai tháng nữa đi!

"Ỷ mạnh hiếp yếu là người Trung Quốc chúng tôi nói, tôi là người Trung Quốc, không phải người Nhật Bản, anh hãy nhớ kỹ!" Nghiêm Tiểu Tiểu nổi giận đùng đùng, chỉa nạng chống về phía Abel, giận dữ hét.

Thật mắc cười, sao lại có nhiều người nghĩ cậu là người Nhật Bản? Cậu nơi nào lớn lên giống với Nhật hả?! Chẳng lẽ vì nhìn cậu đặc biệt thấp bé?!

Đáng giận! Cậu nhất định phải cao lên! Cậu phát hiện trước khi đả bại Abel, cậu còn một chuyện quan trọng hơn phải làm, chính là không để người ta hiểu lầm cậu là người Nhật Bản thêm một lần nào nữa, mà nhìn vào là biết cậu là người Trung Quốc!

(Lé: vì hồi xưa thím sinh ra nhỏ con quá nên mới có tên là Tiểu Tiểu đó:3 Có sự tích hết cả mà:3)

"Mày rống éo gì, người Trung Quốc thì người Trung Quốc, có nhất thiết phải lớn tiếng vậy không?!" Abel hết hồn, tức giận mắng.

"Hai tháng sau tôi nhất định sẽ đánh bại anh!" Nghiêm Tiểu Tiểu hừ một tiếng, quay đầu rời đi.

"Mẹ, nói đéo gì, coi chừng bố đây đổi ý đuổi học mày ngay bây giờ... A—" Abel tức sắp chết rồi, mặc kệ thân phận quý tộc của mình mà mắng to, kết quả quá kích động ảnh hưởng đến cổ.

"Cậu Abel, ngài sao vậy?" Đám người hầu phía sau y lập tức lo lắng hỏi.

"Cổ tao.... Mau, mau đưa tao đi bệnh viện... Chậm nữa sẽ tắt thở mất..." Abel khoa trương kêu to, như là đau đến có thể xỉu ngay bất kì lúc nào. Anh ta quả nhiên bị thương quá nặng, không nên xuất viện sớm như thế, tất cả đều do con chó da vàng kia làm hại!

"Dạ! Cậu Abel, ngài đừng sợ. Chúng tôi lập tức đưa ngài đến bệnh viện." Người hầu của anh ta lập tức đáp ứng, cùng nhau bối rối đưa anh ya đến bệnh viện, còn có người muốn gọi trực thăng đến đưa anh ta đi nữa kìa.

Nghiêm Tiểu Tiểu mắt xém trợn trắng, thật không chịu nổi mấy người này, Abel tuyệt đối là người được chiều chuộng nhất cậu từng gặp.

Người như vậy, mình có thể thắng, chỉ cần có thời gian!

____

"Tiểu Tiểu, bữa nay bị chuyện gì à? Sao ăn nhiều quá vậy?" Nhà ăn học sinh khu Đông, hai anh em họ Thiệu nhìn bé con đã ăn hết hai phần cá trộn khoai tây chiên, có hơi lo lắng hỏi. Bình thường sức ăn của bé con rất nhỏ, một lần chỉ có thể ăn một phần cá trộn khoai tây chiên.

"Đúng đó! Tiểu Tiểu, thường ngày cậu ăn đâu có nhiều." Cùng Nghiêm Tiểu Tiểu dùng cơm chung với anh em họ Thiệu, Tương An Tư cũng giả bộ lo lắng, trong lòng ngược lại cảm thấy không có gì kì quái, Nghiêm Tiểu Tiểu là quỷ, đương nhiên nhìn thấy đàn anh tự dưng sẽ ăn nhiều hơn thôi.

"Đâu liên quan, em còn có thể ăn nhiều hơn nữa kìa. Để cao hơn, em phải cố gắng nhiều hơn một chút." Nghiêm Tiểu Tiểu xoa xoa cái bụng hơi trướng, rồi tiếp tục điên cuồng ăn. Từ giờ trở đi, dù là món gì thì cũng phải ăn nhiều hết mức có thể, như vậy cậu mới có thể chóng lớn được.

"Tiểu Tiểu ăn nhiều như vậy thì ra là muốn cao hơn." Thiệu Đại Hổ bừng tỉnh hiểu ra, Tiểu Tiểu quả thật so với bạn cùng lứa thấp thì hơn rất nhiều, sắp 16 tuổi mà chỉ cao 1m6.

"Nhưng mà ăn kiểu đó coi chừng cơ thể em sẽ chịu không nổi." Thiệu Tiểu Hổ có chút không tán thành, hắn cảm thấy Tiểu Tiểu cao thế này là vừa rồi, cực kỳ dễ thương, ôm cũng tiện nữa.

"Tiểu Tiểu, đến tớ còn biết cậu ăn thế là không được, coi chừng bị đau bụng. Thân cao là do trời sinh, cũng có liên quan đến di truyền, không phải cố ăn là có thể cao." Tương An Tư là quan tâm Nghiêm Tiểu Tiểu, cũng ngầm trào phúng cho dù cậu có ăn nhiều thế nào cũng không thể cao.

"Nếu có liên quan đến di truyền, tớ nhất định có thể trở nên cao lớn, vì ba tớ rất cao." Nghiêm Tiểu Tiểu vui vẻ cười nói, cậu quên mất khả năng mình có thể được di truyền từ Điền Vũ Mặc, Điền Vũ Mặc chỉ cao hơn cậu có một chút.

"Ba cậu cao bao nhiêu?" Tương An Tư có hơi không tin.

"Gần 1 mét 9." Nghiêm Tiểu Tiểu kiêu ngạo trả lời. Ba cậu còn cao hơn hai bạn trai của cậu nữa, nên không biết chừng sẽ có ngày cậu cao hơn, to lớn hơn hai người họ, đến lúc đó có khi nào vị trí công thụ sẽ thay đổi chăng? (1 like cho bạn ^=^)

"Cao quá." Tương An Tư có hơi kinh ngạc, không ngờ rằng ba của Nghiêm Tiểu Tiểu lại cao đến thế, nhưng mà không biết đó có phải là thật hay không.

"Ba Tiểu Tiểu cao, anh tin chắc sau này Tiểu Tiểu cũng sẽ rất cao, cho nên đừng ăn nữa, lỡ như hỏng mất cái bụng, tụi anh sẽ đau lòng." Thiệu Đại Hổ dịu dàng lau thức ăn vụn trên khoé miệng bé con.

"Đúng vậy, nếu muốn cao thì chỉ cần vận động nhiều lên, có thể chơi bóng rổ, nhảy dây, gì cũng được, nhưng đừng ăn nhiều quá." Thiệu Tiểu Hổ gật đầu.

"Được rồi mà, em không ăn nữa." Nghiêm Tiểu Tiểu buông dĩa ăn trong tay, bụng đột nhiên có hơi đau, vừa rồi quả thật ăn quá nhiều.

"Thế này mới ngoan!" Hai anh em cùng sờ đầu Nghiêm Tiểu Tiểu, hoàn toàn mặc kệ Tương An Tư đang ở ngay bên cạnh nhìn.

Nghiêm Tiểu Tiểu thẹn thùng không dám nhìn bạn thân, bọn họ không quan tâm bạn của mình còn ở đây mà thân thiết với cậu như thế, bộ không sợ bạn cậu sẽ nghi ngờ sao, hy vọng An Tư sẽ không phát hiện được gì.

Thấy ba người ái muội, Tương An Tư đầy bụng hoài nghi và ghen tị chết đi được. Tại sao Nghiêm Tiểu Tiểu lại được hai anh em nhà Thiệu đối xử tốt đến thế, cậu ta thề sẽ có một ngày người đó sẽ là cậu ta!

"Tiểu Tiểu, nghe nói sáng nay em quyết chiến với Abel!" Đột nhiên Thiệu Đại Hổ hỏi.

"Đúng vậy, em đang cố gắng, hai tháng sau nhất định phải đánh cho Abel quỳ xuống đất cầu xin tha thứ." Nghiêm Tiểu Tiểu cười, hôm qua anh Tiểu Hổ đã đồng ý sẽ dạy cho cậu cách đánh quyền, giờ chỉ đợi chân mau khỏi là xong.

"Tụi anh tin Tiểu Tiểu có thể làm được, cố lên!" Anh em họ Thiệu lập tức cổ vũ bé con.

Tương An Tư trong lòng hừ lạnh một tiếng, chỉ bằng Nghiêm Tiểu Tiểu cũng muốn đánh thắng Abel, quả là ý tưởng kì lạ. Có điều ngoài mặt cậu ta cố gắng bắt chước hai anh em, giả bộ như thể mình tin tưởng Nghiêm Tiểu Tiểu, nói: "Tiểu Tiểu, cậu nhất định sẽ thắng, tớ hết sức ủng hộ cậu."

"Cảm ơn mọi người." Nghiêm Tiểu Tiểu vui vẻ cười ngọt ngào, giờ cậu có người nhà, người yêu, bạn thân ủng hộ cậu, cậu không được thua dù có phải liều mạng.

"Tiểu Tiểu, không phải hôm qua em có nói sẽ mời tụi anh "nước trái cây" à? "Nước trái cây" đâu?" Khuôn mặt lãnh khốc của Thiệu Tiểu Hổ rất ít khi lộ ra nét cười.

"Mau lấy "nước trái cây" đi, tụi anh vẫn luôn chờ mong "nước trái cây" của em đó!" Thiệu Đại Hổ cũng lộ ra nụ cười tà.

Nghiêm Tiểu Tiểu nhất thời xấu hổ, đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng, hai con sắc hổ lớn này tự dưng trước mặt An Tư nói chuyện bậy bạ, tốt xấu gì cũng phải nể mặt chứ, cũng may An Tư không biết "nước trái cây" bọn họ đang nói tới là gì.

Tương An Tư nghi hoặc, ba người họ thật cổ quái, "nước trái cây" mà họ nói tới có phải thật sự là nước trái cây?

"Tụi anh muốn uống "nước trái cây" của em, mau đưa đây." Hai anh em ép bé con giao "nước trái cây" ra.

Nghiêm Tiểu Tiểu biết nếu không cho bọn họ, bọn họ sẽ cứ nhây mãi, chỉ có thể với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lôi ra hai bình nước dâm đưa cho hai người họ, mong là An Tư ngàn lần đừng có uống, nếu không là thôi rồi.

Nghiêm Tiểu Tiểu lo lắng vô ích, Tương An Tư thấy hai chai nước dừa bình thường, hơn nữa còn bị khui, lập tức nhíu mày ghét bỏ. Nghiêm Tiểu Tiểu thật là quá đáng, dám kêu hai anh em nhà Thiệu uống cái thứ nó đã uống qua, đồ mất nết!

Anh em họ Thiệu sau khi lấy được chai nước cây dừa, lập tức cao hứng uống ngay, còn giơ ngón tay cái tán dương Nghiêm Tiểu Tiểu: " "Nước trái cây" của em rất ngọt, uống rất ngon, quả là đệ nhất thế giới!"

Nghiêm Tiểu Tiểu xấu hổ đến nỗi gục đầu xuống, thật muốn tìm cái lỗ để chui vào, bọn họ dám trước mặt người khác uống nước dâm của cậu, còn khen ngon, may là không ai biết chân tướng...

Tương An Tư nhăn mày nhăn mặt, tính tình hai anh em kia hẳn là hiền lắm, không ghét nước trái cây có thể đã bị Nghiêm Tiểu Tiểu uống qua, tại sao hai anh em lại có thể như thế....

____

"Ba nuôi, mau tìm cách giúp con với, làm sao mà cho người ta nhìn vô là biết ngay con là người Trung Quốc, không bao giờ lầm con là người Nhật Bản nữa." Nghiêm Tiểu Tiểu sau khi ăn cơm tối, lập tức cấp tốc lên mạng liên lạc với ba nuôi Long Cửu đang công tác tại Pháp, hiện đang là nhà thiết kế nổi tiếng bậc nhất, lúc nào cũng có nhiều ý tưởng, ông nhất định sẽ giúp mình tìm ra nhiều cách.

"Đơn giản thôi, con viết rõ lên người: Tôi là người Trung Quốc là OK!" Lão soái ca phương Đông ăn mặc đủ mọi màu sắc không kém phần chải chuốt, vẻ mặt phong lưu đa tình thông qua màn hình cười.

"Hả! Viết lên người: Tôi là người Trung Quốc?" Nghiêm Tiểu Tiểu sửng sốt.

"Yes. Tiểu tâm can của ba nuôi, cứ thoải mái an tâm giao cho ba nuôi, mấy ngày tới ba nuôi sẽ đặc biệt thiết kế cho con mấy bộ quần áo đậm sắc Trung Quốc, cam đoan sau khi mặc vào, sẽ không bao giờ có ai nói con là người Nhật Bản nữa." Long Cửu gật đầu, nhiệt tình hứa hẹn.

"Cảm ơn ba nuôi." Hy vọng ba nuôi đừng làm ra mấy bộ quần áo kỳ quái, ba nuôi tuy là đại sư trang phục nổi danh quốc tế nhưng cậu thấy quần áo mà ông thiết kế ra quá khoa trương.

"Mặt của con bị gì vậy?" Qua màn hình máy tính, Long Cửu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con nuôi rõ ràng bị ai đó đánh, nhíu mày.

"Mấy ngày trước con đánh nhau với người ta một trận." Nghiêm Tiểu Tiểu nhẹ bâng quơ, không muốn làm ba nuôi lo lắng.

"Con cuối cùng cũng đi đánh nhau, quá tốt! Con trai là nên phải đánh nhau nhiều, vậy mới trưởng thành được!" Long Cửu không ngạc nhiên như người bình thường, ngược lại còn hứng khởi vỗ tay!

"Ba nuôi, ba có tuyệt chiêu nào để đánh tay đôi mà thắng không?" Nghiêm Tiểu Tiểu gật đầu.

"Đương nhiên là có, ba nuôi sẽ dạy cho ba tuyệt chiêu để đời, đảm bảo con trăm trận trăm thắng."

"Tốt quá, mau dạy cho con đi."

"Chiêu thứ nhất: đánh thẳng vào mắt kẻ thù. Chiêu thứ hai: dọng vào ngực kẻ thù. Chiêu thứ ba: đá vào bộ phận nhạy cảm của nó."

Nghiêm Tiểu Tiểu nghe xong muốn trợn mắt há hốc mồm, đây là ba tuyệt chiêu để đời của ba nuôi sao, thật sự là....

"Tiểu Tiểu, ba tuyệt chiêu này trông có vẻ tầm thường, thực chất có lực sát thương rất lớn, con chỉ cần luyện tốt ba chiêu này, nhất định sẽ thiên hạ vô địch."

"Dạ." Nghiêm Tiểu Tiểu không muốn làm Long Cửu mất hứng, trong lòng thì nghĩ chiêu thuật tỉ bỉ hạ lưu như thế, cậu tuyết đối sẽ không dùng, có thắng cũng chả được mấy vinh quang.

"Đúng rồi, ba nuôi còn chưa chúc mừng con đậu vào trường Lord Beaconsfield, tiểu tâm can của ba nuôi có thể đậu vào ngôi trường huyền thoại quả thật rất tuyệt vời. Ba nuôi sẽ thiết kế quần áo mới và kí lên cho con, coi như là quà chúc mừng."

"Cảm ơn ba nuôi. Ba nuôi Tiểu Đường đâu?" Nghiêm Tiểu Tiểu hiếu kì hỏi, nãy giờ không thấy ba nuôi Tiểu Đường, trước giờ khi tám chuyện với ba nuôi, ba nuôi Tiểu Đường lúc nào cũng ở bên cạnh.

"À... tại "vận động" quá mệt mỏi, đang nằm trên giường nghỉ ngơi." Long Cửu dâm tục cười xấu xa.

Nghiêm Tiểu Tiểu vừa thấy biểu tình của ba nuôi là biết "vận động" trong miệng ông là ý gì, thiếu chút nữa buộc miệng nói ba nuôi thật xấu xa.

Long Cửu cười tà tà trong phút chốc, hỏi: "Tiểu tâm can của ba nuôi hiện tại cũng là học sinh cấp ba rồi, có quen bạn trai chưa?"

(Lé: thôi rồi, chưa gì hết là đã khẳng định "bạn trai", chứ không phải "bạn gái":)))) Xác định rồi Tiểu Tiểu ơi:)))

"Không có." Nghiêm Tiểu Tiểu vội lắc đầu.

"Thiệt không?" Long Cửu có vẻ không tin.

"Thiệt mà." Nếu để ba nuôi biết chuyện về hai anh em họ Thiệu, ông nhất định sẽ nói cho ba, đến lúc đó thì nguy.

"Vậy còn bạn gái?"

"Đương nhiên cũng không, con còn nhỏ."

"Không nhỏ, tụi ngoại quốc đứa nào cũng yêu sớm hết. Con cũng thể yêu sớm, cứ coi như yêu là chuyện thiết thực nhất cũng được. Mẹ con bằng con bây giờ là đã có con rồi, ha ha..." Long Cửu nhớ đến Điền Vũ Mặc, nụ cười tà nơi khoé miệng càng sâu. Lúc Điền Vũ Mặc sinh Tiểu Tiểu còn chưa lớn bằng Tiểu Tiểu bây giờ, bạn chí cốt là trâu già gặm cỏ non chân chính, còn chơi trò yêu đương cấm kị.

"Ba không cho con yêu sớm đâu."

"Ba con chính là đồ cổ, con đừng để ý. Muốn ba nuôi giới thiệu cho con vài người mẫu không, tất cả đều là siêu đẹp trai hoặc là siêu đẹp gái, họ..."

"Đừng! Ba nuôi, con phải làm bài tập, lần sau nói tiếp, hẹn gặp lại!" Nghiêm Tiểu Tiểu đánh gãy lời ông, vội vàng nói xong tắt cửa sổ máy tính.

Từ lúc cậu 14 tuổi, ba nuôi mỗi lần nhìn thấy cậu đều hỏi biết yêu chưa, nếu không thì ông làm mai cho. Nếu để hai con sắc hổ biết, họ nhất định sẽ tức chết, chuyện này trăm ngàn không thể nói cho hai sắc hổ...

____

Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống sinh hoạt tại trường của Nghiêm Tiểu Tiểu rất bình thường, hiệu trưởng và giáo viên không còn khó dễ cậu nữa, chắc là do biết hai tháng sau cậu sẽ cùng Abel quyết đấu, sợ đuổi cậu đi sẽ bị Abel trách tội.

Nháy mắt đã đến cuối tuần, hai anh em nhà Thiệu hẹn Nghiêm Tiểu Tiểu ra ngoài chơi, thật lâu chưa đi chơi với họ, Nghiêm Tiểu Tiểu ngay lập tức vui vẻ đáp ứng.

Nghiêm Tiểu Tiểu lừa ba mình, nói muốn đến lớp học bổ túc tiếng Hán, sau khi ăn cơm trưa, Nghiêm Kí Hạo sẽ đưa cậu đến lớp.

(Lé: dại trai quớ bé ơi ~ Ba bé mà biết là hai thằng bồ bé chỉ có nước chết ~)

Trên xe, Nghiêm Kí Hạo thấy con trai cười ngọt ngào, hứng khởi phấn chấn, hiếu kì hỏi: "Tiểu Tiểu,bữa nay con có vẻ rất hào hứng, có chuyện gì đặc biệt vui vẻ hửm?"

"Bởi vì có thể đi học lớp tiếng Hán, con thích nhất tiếng Hoa." Thật ra là đi hẹn hò với bạn trai, còn lớp tiếng Hán cuối tuần sau mới khai giảng.

"Thì ra là vậy." Nghiêm Kí Hạo không hề nghi ngờ, con trai quả thật rất thích học tiếng Hoa.

Lớp học bổ túc tiếng Hoa không xa nhà Nghiêm Tiểu Tiểu mấy, rất nhanh, xe đã đậu dưới lầu lớp học bổ túc, Nghiêm Kí Hạo đợi ngay khi con trai sắp xuống xe, cưng chiều hỏi: "Tối nay muốn ăn gì? Ba nấu xong rồi đón con, về nhà là có thể ăn cơm ngay."

"Cảm ơn ba, con muốn ăn món heo nướng mọi với tôm hấp bia sở trường của ba, mẹ cũng thích ăn hai món này." Nghiêm Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ nói.

"Được, vậy tối làm hai món này ha." Nghiêm Kí Hạo gật đầu, mấy ngày nay Tiểu Mặc cũng đã vất vả rồi, hôm nay con trai đã có thể đi đường mà không cần chống nạng, vết thương trên mặt cũng gần khỏi, vậy có thể cho em ấy xuống giường, nhất định phải làm mấy món ngon để em ấy bổ sung thể lực. (Chú thương vợ nhở:3)

"Ba, hẹn gặp lại!" Nghiêm Tiểu Tiểu ngẩng đầu hôn khuôn mặt già đẹp trai của ông, rồi mới mở cửa xuống xe.

Nhìn ba lái xe đi rồi, sau đó nhanh mở di động ra xem, chắc thêm một lát nữa hai người đó sẽ tới, họ đã hẹn gặp nhau dưới lầu của lớp học bổ túc.

Quả nhiên rất nhanh thấy được một chiếc xe Lamborghini màu trắng xám từ ngoài đường chạy đến, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười, hai người đó đến rồi.

"Tiểu Tiểu!" Lamborghini chạy đến trước mặt Nghiêm Tiểu Tiểu thì dừng lại, từ trong xe thể thao đồng thời thò ra hai khuôn mặt giống nhau như đúc và vô cùng tuấn mỹ.

"Anh Đại Hổ, anh Tiểu Hổ!" Nghiêm Tiểu Tiểu vui vẻ kêu lên, mở cửa xe ngồi vào phía sau, hai anh em quay đầu, không hẹn mà cùng khen bé con: "Em hôm nay thật đẹp!"

Nghiêm Tiểu Tiểu hôm nay thật sự rất được, vết thương trên khuôn mặt nhỏ nhắn cưng cưng đã hoàn toàn lành lặn, khôi phục lại vẽ đẹp dĩ vãng không tỳ vết. Vì trời lạnh nên cậu đội một chiếc nón có hai lỗ tai thỏ hồng thật dài, trên người còn khoác áo da lông màu trắng, phía dưới là một đôi giày có khoen vuông nâu đỏ trên nền màu da màu đồng, cả người thoạt nhìn vừa đáng yêu lại thời thượng.

"Cảm ơn, hai anh hôm nay cũng rất tuấn tú." Nghiêm Tiểu Tiểu có hơi thẹn thùng, bởi vì hôm nay hẹn hò nên cậu cố ý ăn mặc như vậy, hy vọng hai bạn trai sẽ thích.

"Tụi anh ngày nào cũng rất tuấn tú!" Anh em nhà Thiệu tự kỷ cười, người không biết phỏng chừng sẽ há hốc mồm vì họ.

Hai anh em họ hôm nay ăn mặc cũng rất đặc biệt, cố ý mặc mẫu mới Dior Homme, siêu hàng hiệu của nước Anh.

Dior Homme, được quảng cáo là nam ma cà rồng, cao nhã lại yêu mị. Những ai mặc Dior Homme nhất định là những người đàn ông xuất sắc, nay khoác lên người hai anh em nhà Thiệu, thực sự là đẹp trai không cưỡng nổi.

Giống như trước giờ, kiểu dáng quần áo của hai anh em giống nhau như đúc, chỉ là Thiệu Đại Hổ màu trắng, Thiệu Tiểu Hổ màu đen, hai màu sáng tối kinh điển biểu hiện lên khí chất bất đồng của hai người họ.

"Giờ mình đi đâu?" Nghiêm Tiểu Tiểu chờ mong hỏi, mỗi lần đi chơi với hai anh em, họ đều dẫn cậu đi đến nhiều nơi hay, cậu chơi rất vui vẻ.

"Đương nhiên là lên giường...." Hai khuôn mặt tuấn tú giống nhau lộ ra nụ cười tà cũng giống nhau.

"Hai anh thật xấu, chưa gì hết.... Hạ lưu!" Nghiêm Tiểu Tiểu thẹn thùng đánh họ một cái.

"Em chẳng thích tụi anh hạ lưu với em hửm!" Hai anh em không cho là đúng, càng cười càng có vẻ ác.

"Sắc hổ!"

"Hôm nay không còn chống nạng à? Chân em khoẻ hơn chưa?" Thiệu Đại Hổ cười cười, quan tâm hỏi han.

"Đúng ha, chân em bị thương không cần nạng hỗ trợ cũng có thể đi đường sao?" Thiệu Tiểu Hổ cũng vội hỏi.

"So với mấy ngày trước thì tốt hơn nhiều rồi, không có nạng thì vẫn có thể miễn cưỡng đi." Nhờ có ba mỗi ngày xoa rượu thuốc cho cậu, hiện tại bụng và chân chỉ còn đau xíu xíu, rất nhanh cậu có thể bắt đầu kế hoạch tập luyện.

"Tốt quá, hôm nay nhất định phải chơi cho thật vui." Anh em nhà Thiệu hứng khởi cực kỳ.

"Không thể chơi quá trễ, ba em sẽ đón em vào 6 giờ, trước 6 giờ nhất định phải trở về." Mặt Nghiêm Tiểu Tiểu càng đỏ hơn, ngượng ngùng khẽ nói.

Thật ra hôm nay cậu đã chuẩn bị thật tốt để cùng hai bạn trai chơi trên giường, họ đã nói chờ cậu khỏi hẳn sẽ dùng gậy thịt hung hăng "yêu thương" cậu thật nhiều. Mấy ngày nay hai lỗ thịt dâm nhỏ này vô cùng tưởng niệm hai gậy thịt hùng tráng của họ.

"Nhóc háo sắc, ý tụi anh là đi chơi ở ngoài, không phải là lên giường chơi." Thiệu Tiểu Hổ cười trêu.

"Tiểu Tiểu, em thèm tới nỗi vậy à, rất muốn bị gậy thịt của tụi anh làm em sao!" Thiệu Đại Hổ cũng chế nhạo.

"Là hai anh muốn lên giường chơi........ Hai anh chọc em, đáng giận!" Nghiêm Tiểu Tiểu xấu hổ dùng sức đánh họ một quyền.

"Đừng giận, trước tiên ra ngoài chơi, sau đó khoảng 2 giờ vào phòng bao tụi anh đã đặt lăn qua lăn lại ha, nhất định hôm nay sẽ làm em thoả mãn." Thiệu Đại Hổ bắt lấy nắm đấm nhỏ của cậu, mỉm cười.

Anh em bọn họ đã sớm lên kế hoạch rồi, sắp xếp ổn thoả khoảng vài tiếng vào buổi chiều, nhất định sẽ cho bé con chơi tận hứng, thể xác và tinh thần đều được thoả mãn.

"Ừm!" Nghiêm Tiểu Tiểu xấu hổ khẽ gật đầu.

"Được, hiện tại xuất phát." Thiệu Tiểu Hổ khởi động xe, xe thể thao lập tức phóng như tên bắn, cuộc hẹn ngọt ngào của ba người chính thức bắt đầu.

Ba người đầu tiên là đi lên vòng đu ở London Thames thưởng thức toàn bộ cảnh đẹp của Luân Đôn, kế đó quan sát tháp đồng hồ Big Ben ngay đối diện vòng đu, rồi đi tham quan viện bảo tàng Victoria & Albert.

Chỉ mới tham quan một nửa mà đã gần 3h30, nhằm có đủ thời gian lăn giường, họ không thể không rời khỏi bảo tàng Victoria & Albert, quyết định sẽ tiếp tục tham quan vào lần sau.

"Tiểu Tiểu, em đói chưa? Có muốn ăn gì không?" Sau khi ra khỏi viện bảo tàng, Thiệu Đại Hổ dịu dàng hỏi.

"Không đói bụng cũng phải ăn một chút, vì sắp làm một chuyện sẽ cực kỳ tiêu hao thể lực." Thiệu Tiểu Hổ dâm tục cười, nói.

"Em muốn đến phố người Hoa ăn sủi cảo." Khuôn mặt nhỏ nhắn lại mắc cỡ đỏ lên, nghĩ đến việc sẽ cùng hai bạn trai lăn trên giường, đột nhiên Nghiêm Tiểu Tiểu lại có hơi khẩn trương, lại có hơi hưng phấn.

"Được, cũng lâu rồi chưa ăn sủi cảo." Thiệu Đại Hổ lập tức đồng ý.

"OK, bây giờ sẽ đến phố người Hoa nhé." Thiệu Tiểu Hổ lập tức lái xe tới phố người Hoa.

Phố người Hoa toạ lạc tại nơi phồn hoa nhất của Luân Đôn, gần kề phố Oxford, người nước Anh xưng khu phố chỉ có vài km vuông này là "Phố Đạo Nhân".

Phố người Hoa có rất nhiều nhà hàng Trung Quốc. Tại những nhà hàng Trung Quốc này có thể ăn được nhiều món thuộc ẩm thực Trung Hoa, Nghiêm Tiểu Tiểu cực kỳ cuồng mỹ thực Trung Quốc hễ đi chơi với hai người yêu là đòi hai người dắt cậu đến phố người Hoa ăn một bữa cơm no đủ.

Bởi vì "thực sự gấp gáp", Thiệu Tiểu Hổ lái xe rất nhanh, chỉ cần hơn 10 phút là đã đến phố người Hoa.

Phố người Hoa vẫn giống như trước đây, chả có nhà cao tầng, chả có các công ty lớn xa hoa, các kiến trúc ở đây đều mang vẻ cổ điển. Tiến vào phố người Hoa, tất cả những biển hiệu đều được ghi bằng chữ Hán, nơi nơi là nhà hàng Trung Quốc, không có dưới 100 nhà hàng.

Sau khi xuống xe, hai anh em nhà Thiệu và Nghiêm Tiểu Tiểu bắt đầu tìm, nhìn xem nên vào nhà hàng nào ăn. Thiệu Đại Hổ nhìn một nhà hàng Trung Quốc đang mở cửa phía trước, nói: "Tiểu Tiểu, ăn ở đó đi."

"Được." Nghiêm Tiểu Tiểu nâng mắt thì thấy một nhà hàng mới khai trương có tên "Đông Phương Hồng", toàn bộ cửa hàng được trang trí bằng màu hồng, không khí cực kỳ tươi tắn, không biết hương vị sẽ thế nào.

Hai anh em và Nghiêm Tiểu Tiểu cùng đi vào Đông Phương Hồng, trong nhà hàng đến một người cũng không có, chỉ có một người, có thể là chủ quán, đang cúi đầu ngồi xem báo.

"Xin chào, chúng tôi muốn ăn sủi cảo, xin hỏi ở đây có bán sủi cảo không?" Thiệu Đại Hổ tiến lên trước lễ phép cười, do thói quen nên anh hỏi bằng tiếng Anh.

Chủ nhà hàng lắc đầu, tiếp tục chuyên tâm xem báo, đến đầu cũng lười nâng một cái.

Anh em nhà Thiệu và Nghiêm Tiểu Tiểu khẽ nhíu mày, thái độ người này thật kém.

"Anh Đại Hổ, anh Tiểu Hổ, mình đi chỗ khác ăn!" Nghiêm Tiểu Tiểu nói bằng tiếng Trung.

"Ừ!" Anh em nhà Thiệu gật đầu, ba người chuẩn bị rời đi, không ngờ chủ quán lại gọi bọn họ lại.

"Chờ một chút."

Ba người nghi hoặc nhìn chủ nhà hàng, sau khi buông tờ báo xuống, chủ nhà hàng hoá ra là một người vạm vỡ nhìn rất hung ác và không tài nào đoán ra tuổi.

"Có chuyện gì à?" Thiệu Tiểu Hổ lạnh giọng hỏi.

"Mấy cậu là người Trung Quốc?" Chủ nhà hàng hỏi bằng tiếng Trung.

Ba người cùng gật đầu, chủ nhà hàng lập tức thay đổi thái độ, nhiệt tình cười: "Vừa rồi nghe được tiếng Anh, tôi tưởng là người Anh nên mới mặc kệ, người Trung Quốc chắc chắn sẽ có sủi cảo để bán, mời mọi người mau ngồi."

Ba người Nghiêm Tiểu Tiểu sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, chủ nhà hàng đã nói tới tấp: "Mọi người muốn ăn sủi cảo phải không? Không thành vấn đề, lập tức mang lên cho ba cậu ba chén sủi cảo nóng hổi siêu ngon độc nhất vô nhị"

Chủ nhà hàng liền vào phòng bếp nấu sủi cảo, để lại Nghiêm Tiểu Tiểu và hai bạn trai nghi ngờ nhìn nhau, Nghiêm Tiểu Tiểu lên tiếng nói trước: "Ông ta thiệt kì quái!"

Hai anh em gật đầu, thật ra hai người siêu thông minh này đã sớm đoán ra vì sao lúc đầu chủ nhà hàng lại có thái độ kém như thế.

Tốc độ của chủ nhà hàng rất nhanh, mới hơn năm phút là đã có ba chén sủi cảo thơm ngạt ngào được đưa lên, ngoại trừ sủi cảo, còn có thêm một phần bánh bao ngọt.

"Mọi người là khách hàng đầu tiên của hôm nay, bánh bao này tặng cho mọi người." Chủ nhà hàng thân thiết cười nói.

"Cảm ơn." Nghiêm Tiểu Tiểu và hai anh em có hơi ngoài ý muốn, trước giờ khi đến ăn tại các nhà hàng Trung Quốc, chủ nhà hàng nhiều lắm là lên chào hỏi một tiếng, chứ chưa bao giờ đưa khác cho bọn họ.

"Mọi người đừng ngốc ở đó nữa, mau nếm thử xem tay nghề của tôi thế nào." Chủ nhà hàng thúc giục bọn họ mau ăn.

Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu bắt đầu ăn sủi cảo, hương vị cực kỳ không tồi. Họ chưa từng nếm sủi cảo nào ăn ngon đến thế, dù không dám nói là độc nhất vô nhị nhưng quả thật rất tuyệt.

"Ăn ngon thiệt!" Nghiêm Tiểu Tiểu thật lòng tán dương.

"Ừ!" Anh em họ Thiệu cũng gật đầu.

"Ha ha, đã bảo mà, tôi đã bảo mấy món này là ngon nhất trên đời, có mấy đứa ngoài nghề lại chửi mấy món này là rác rưởi, chính tụi nó mới là rác rưởi!" Chủ nhà hàng cực kỳ mất hứng.

"Chuyện gì vậy?" Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức hiếu kì.

"Mấy ngày hôm trước có mấy thằng mắt xanh đến ăn cơm, kết quả ăn xong thì chê bai, bảo là thức ăn tôi làm rất khó ăn, thứ rác rưởi, thực sự rất đáng giận! Thành thử lúc sau tôi không bán cho mấy tên nước ngoài nữa, chỉ bán cho đồng bào ăn!" Chủ nhà hàng nhớ đến chuyện lúc đó còn tức giận nghiến răng nghiến lợi.

"Quả thật đáng giận, những người đó sao có thể vậy chứ." Nghiêm Tiểu Tiểu chung mối thù lập tức oán giận. Khó trách vừa rồi chủ nhà hàng không để ý đến họ, là do tưởng họ là người Anh, lúc sau nghe bọn họ nói tiếng Hoa mới biết là đồng bào, lập tức đứng dậy mời bọn họ ở lại.

"Mấy đứa ngoài nghề đều thế cả, nhất là ở cái chốn hỗn loạn này, thường xuyên khi dễ chúng ta là người tha hương, không những lừa ăn gạt uống, mà còn thu phí bảo kê định kì." Chủ nhà hàng lắc đầu thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro