Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quá đáng!" Nghiêm Tiểu Tiểu nghe xong thì tức muốn chết, vì sao tất cả người Trung Quốc ở nước Anh nơi nơi đều bị khi dễ.

"Lúc trước đến nước Anh, cứ nghĩ rằng bằng tay nghề của mình thì có thể làm một phen ra trò. Ai dè sau khi đến đây mới phát hiện, người Trung Quốc ở đây chỉ được tính là công dân bậc hai, bị khinh bỉ khắp nơi, làm ăn cũng không được tốt!" Chủ nhà hàng ngồi đối diện bọn họ, tự nhiên nói chuyện phiếm. Giấc mộng và thực tế chênh lệch nhau quá lớn, ông tới nay vẫn chưa chấp nhận được!

"Người Trung Quốc tại đây thật sự giống như công dân bậc hai, ở trường học, người Anh cũng thường hay khi dễ tôi!" Nghiêm Tiểu Tiểu đồng cảm gật đầu.

"Bởi mới nói vẫn là quê hương tốt." Chủ nhà hàng lại than một tiếng, hỏi: "Mấy đứa đang đi học phải không? Chắc là cấp ba rồi nhỉ?"

"Chúng tôi học ở trường Lord Beaconsfield." Nghiêm Tiểu Tiểu càng lúc càng thích người đồng bào này, lúc vừa bắt đầu còn thấy ông thật hung dữ, hiện tại phát hiện ông thật ra là một người rất thân thiết hiền lành.

"Tôi có biết học viện đó, nghe nói bên trong có rất nhiều quý tộc Anh, tên nào siêu thúi như nhau."

Nghiêm Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu: "Đúng là siêu thúi thật!" Nhất là Abel.

Chủ nhà hàng hỏi: "Mấy đứa là du học sinh hử? Gần đây có rất nhiều đứa nhỏ Trung Quốc muốn ra nước ngoài du học, cũng giống tôi nghĩ nước ngoài là thiên đường, hễ mà nghĩ đến là rất muốn đi ngay."

Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu vì ngôn ngữ hài hước của ông mà giơ khoé môi, Nghiêm Tiểu Tiểu trả lời: "Tụi này đều sinh ra ở đây, ba mẹ đều là người Trung Quốc."

"Thì ra là vậy, ba mẹ mấy đứa đến từ nơi nào?" Chủ nhà hàng lại hỏi.

"Ba mẹ tôi ở phía Nam." Nghiêm Tiểu Tiểu thành thật trả lời.

"Ba mẹ tôi là người phương Bắc." Thiệu Đại Hổ mỉm cười.

"Tôi cũng là người phía Nam, tôi ở Thượng Hải." Chủ nhà hàng kêu lên, càng hồ hởi.

"Tôi không biết ba mẹ ở chỗ nào của phía Nam." Nghiêm Tiểu Tiểu đáng tiếc nói, ba mẹ rất ít khi nói cho cậu những chuyện trong nước, ba mẹ là người phía Nam Trung Quốc cũng là nhờ ba nuôi Long Cửu nói cho biết.

"Sao lại không biết? Chẳng lẽ nhóc và ba mẹ chưa bao giờ về quê ư?" Chủ nhà hàng có hơi ngạc nhiên.

Nghiêm Tiểu Tiểu gật đầu, mỗi lần nhắc đến chuyện về nước, sắc mặt ba mẹ trở nên cực kỳ khó coi, sau này vì tránh cho ba mẹ không vui, cậu không nhắc đến chuyện về nước nữa.

Nhưng cậu vẫn rất muốn về, muốn ngắm nhìn Tổ quốc non sông tráng lệ. Chờ cậu trưởng thành hơn một chút, cậu nhất định sẽ tự đến Trung Quốc du lịch.

"Thật sự đáng tiếc. Trung Quốc là quốc gia đẹp nhất trên đời." Chủ quán nhìn hai anh em họ Thiệu, "Còn hai đứa, có về lần nào chưa?"

"Chúng tôi cũng chưa từng trở về." Hai anh em lắc đầu, ba mẹ họ và ba mẹ Nghiêm Tiểu Tiểu giống nhau, hình như đều có nguyên nhân không thể trở về.

"Mấy đứa là con cháu của rồng, sau này có cơ hội, nhất định phải trở về thăm quê hương Trung Quốc." Chủ nhà hàng nói.

Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em họ Thiệu cùng gật đầu, con cháu của rồng nhất định sẽ về quê hương của rồng, bằng không sẽ không xứng với hậu duệ của loài rồng.

"Tôi phát hiện tôi và mọi người nói chuyện thật ăn ý, hôm nay tôi mời, mọi người muốn ăn gì cứ việc kêu." Chủ nhà hàng hào sảng nói.

"Thôi đừng." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu.

"Được rồi, chú vừa mới khai trương, không thể để chú mời chúng tôi, chúng tôi cũng không phải là người không biết xấu hổ." Anh em họ Thiệu cũng vội nói.

"Mấy đứa đừng khách khí, một bữa cơm tôi vẫn mời được." Chủ nhà hàng xua tay.

Nghiêm Tiểu Tiểu cũng như hai anh em còn muốn lên tiếng cự tuyệt, nhưng chủ nhà hàng đã giành trước: "Từ chối là khinh thường tôi đó."

Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu đành phải đồng ý, mặc cho chủ nhà hàng chiêu đãi miễn phí. Chủ nhà hàng lại vào bếp, nấu vài món sở trường, sau đó bưng lên mời bọn họ ăn...

Chờ khi họ rời đi, thời gian đã đến 5 giờ, họ và chủ nhà hàng nhiệt tình hào sảng thành bạn.

Từ miệng chủ nhà hàng, bọn họ biết được ông họ Lý, mang theo giấc mộng trở thành đại sư ẩm thực Trung Hoa vừa đến Luân Đôn cách đây không lâu, muốn dùng ẩm thực Trung Quốc chinh phục khắp nước Anh. Nhưng Đông Phương Hồng đã khai trương hơn một tháng, việc làm ăn vẫn ế ẩm.

Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em họ Thiệu quyết định sau này phải thường xuyên đến Đông Phương Hồng, chiếu cố việc làm ăn cho ông chủ!

____

Ngồi trên xe, Nghiêm Tiểu Tiểu ăn no sờ bụng, cười nói với hai bạn trai: "Anh Lý là người rất tốt, mời mình ăn thật nhiều, bụng em trướng lên hết rồi. Chắc lát khỏi ăn tối quá."

"Nhưng tụi mình đã trì hoãn không ít thời gian. Nhiều nhất là nửa tiếng nữa ba em sẽ đến đón. Căn bản không còn thời gian lăn giường." Thiệu Tiểu Hổ hơi mất hứng càu nhàu, từ nơi này lái về lớp bổ túc cũng gần sáu giờ, căn bản không có thời gian đến khách sạn làm một lần.

"Đâu có ngờ ở tiệm anh Lý chơi lâu như thế, kế hoạch lăn giường với Tiểu Tiểu đành phải ngâm nước nóng." Thiệu Đại Hổ đáng tiếc thở dài.

"Sao bây giờ?" Nghiêm Tiểu Tiểu chu chu cái miệng nhỏ nhắn, lẽ nào lần này lại không thể làm, uổng cho cậu bữa giờ chờ mong...

"Nếu em đồng ý, thật ra cũng có cách làm." Anh em họ Thiệu liếc nhau cười tà, trong tiếng cười tràn ngập âm mưu.

"Cách gì?" Nghiêm Tiểu Tiểu e lệ hỏi, cậu thấy mình thật giống một bé dâm đãng đang tìm bất mãn.

"Mình có thể làm trên xe, như vậy có đủ thời gian làm, cũng có thể bớt đi tiền thuê phòng." Thiệu Tiểu Hổ cười vô cùng dâm uế, họ đã sớm muốn cùng Tiểu Tiểu làm trên xe một lần.

"Tiểu Tiểu, đây chính là ý kiến hay, tụi mình chưa bao giờ "chơi" trên xe, em đồng ý đi!" Thiệu Đại Hổ phụ hợp nói.

"Em...." Nghiêm Tiểu Tiểu hơi do dự, làm trên xe rất kích thích, nhưng lỡ có người nhìn thấy... Hơn nữa trong xe quá chật để có thể làm.

"Chẳng lẽ em không muốn, bộ hai động nhỏ dâm của em không muốn bị gậy thịt của tụi anh đâm sướng chết sao!" Hai anh em dụ dỗ.

"... Được rồi!" Nghiêm Tiểu Tiểu cuối cùng không thể cưỡng lại dục vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng gật đầu đồng ý.

"Em lên đằng trước ngồi đi!" Thiệu Tiểu Hổ nói với Nghiêm Tiểu Tiểu, hôm nay họ sẽ khiêu chiến cao độ với các tư thế.

Nghiêm Tiểu Tiểu mở cửa xe, xuống xe rồi ngồi vào. Nhưng ở đằng trước lại là hai anh em nhà Thiệu đang ngồi, không gian còn chật hẹp hơn so với tưởng tượng, cậu căn bản không có cách nào ngồi xuống.

"Bé ngốc, không có chỗ thì ngồi lên đùi tụi anh." Thiệu Tiểu Hổ dạy cậu.

"À!" Nghiêm Tiểu Tiểu ngơ ngác đặt thân mình lên đùi họ, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa lúc đối mặt với hạ bộ Thiệu Tiểu Hổ, hạ thể thì kẹt ngay chỗ đó của Thiệu Đại Hổ, giống hệt tư thế lúc làm tình, quả thật chưa làm gì mà đã cảm thấy dâm loạn.

"Tư thế dâm thật, bé dâm đãng muốn ăn gậy thịt của tụi anh sao còn không mau hành động?" Thiệu Tiểu Hổ kích thích khởi động xe, đồng thời trong xe vang lên nhạc Rock dễ nghe kích tình, không khí nhất thời trở nên sôi động.

"Bé dâm đãng, mau biểu diễn cái miệng dâm đãng nhỏ nhắn cả trên lẫn dưới đồng thời ăn gậy thịt heo cho tụi anh xem." Thiệu Đại Hổ vỗ nhẹ cái mông siêu vểnh cực nhỏ nhắn mê người, giọng nói tao nhã tràn ngập hưng phấn.

Nghiêm Tiểu Tiểu dù cảm thấy tư thế hiện tại có chút không thoải mái nhưng không nói ra mà lại e lệ dùng bàn tay hướng đến hạ bộ của họ, vừa đụng tới quần là cảm giác được vật nam tính hùng dũng, khiến cho tim cậu đập thật nhanh.

Bàn tay trắng trẻo nhỏ bé nhẹ nhàng run rẩy kéo hai khoá quần. Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức xẩu hổ kêu lên một tiếng, hai người yêu không mặc quần lót, khó trách vừa rồi sờ hạ bộ của bọn họ thấy nó phồng phồng.

"Hai anh sao lại thế chứ, không mặc quần lót ra ngoài, hai anh thật sự rất..." Nghiêm Tiểu Tiểu xấu hổ không thôi nhìn hai người, không biết nên dùng từ nào để miêu tả sự biến thái của bọn họ.

Nghĩ đến hai người yêu không có mặc quần lót đi ra ngoài cùng mình đi chơi suốt một buổi, còn đến rất nhiều nơi, lỡ mà bị nhiều người biết chắc cậu không còn mặt mũi nào để sống, cũng may không ai phát hiện.

"Không mặc quần lót không phải vì để oắt dâm phụ em có thể tuỳ lúc ăn gậy thịt sao, hơn nữa tụi anh cũng không phải không mặc quần, em mắc cỡ cái gì." Hai anh em không cho là đúng.

Nghiêm Tiểu Tiểu hết chỗ để nói, cậu thật sự rất bội phục họ. Nếu là cậu, cậu tuyệt đối sẽ không cần mặt mũi không mặc quần lót ra khỏi cửa, như thế mới hợp lý hợp tình.

Cậu đâu ngờ mình sau này cũng sẽ không mặc quần lót giống hai người yêu, hơn nữa còn đáng khinh hơn họ bây giờ một trăm lần...

Hai cây gậy giấu trong quần không đợi Nghiêm Tiểu Tiểu kịp đón chúng nó đi ra đã từ từ trong quần chạy đến. Hai quy đầu lớn doạ người mạnh cái nào cái nấy đánh vào khuôn mặt nhỏ nhắn và hạ thể...

Nghiêm Tiểu Tiểu càng xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn và hạ thể đồng thời bị quy đầu lớn nóng bỏng ụp thẳng vào. Ba nơi quan trọng phía dưới lập tức có phản ứng, nhất là hai lỗ dâm vô sỉ run rẩy, chưa gì đã khó chịu.

Cậu thật sự rất thèm, từ hồi bị thương, hai cái động này chưa được các gậy thịt siêu bự này làm, đây là lần đầu tiên không bị họ chơi trong một khoảng thời gian khá dài.

Không đợi mệnh lệnh, Nghiêm Tiểu Tiểu đã ham muốn dâm đãng không chịu nổi mở đôi môi đỏ mọng liếm ngậm đại quy đầu, tay nhỏ tiến đến hạ thể chà xát dương vật bự...

Vài ngày không làm, gậy thịt của bọn họ vẫn cứng vẫn thô, vẫn làm cậu kích động, hận không thể ăn luôn cả cây thịt heo của bọn họ.

Nghiêm Tiểu Tiểu nghĩ trong lòng, cái miệng nhỏ nhắn cố gắng há ra lớn nhất có thể, dấy nước miếng của mình lên quy đầu to rồi nuốt vào miệng, cái lưỡi dâm đãng liếm quy đầu nồng đậm rậm lông đến khi ẩm ướt, khiến cho trong không gian nhỏ hẹp ngoài trừ tiếng nhạc Rock còn có tiếng mút liếm dâm uế không khỏi khiến người ta phấn khởi...

"Tiểu Tiểu, em chỉ muốn ăn dương vật của Tiểu Hổ, không muốn ăn của anh hả!" Thiệu Đại Hổ khẽ nhíu mày.

Không đợi bé con trả lời, có hơi vội vàng xao động cởi bỏ quần cậu, nhìn thấy quần lót hoạt hình màu hồng nhạt đáng yêu, cười: "Em lại mặc quần lót hoạt hình thật đáng yêu. Lần sau mặt quần lót hồng có đính nơ đi, anh rất muốn nhìn thấy em mặc quần lót hồng đính nơ như nữ sinh, nhất định sẽ rất dễ thương!"

"Anh cũng muốn nhìn em mặc quần lót hồng đính nơ lắm đấy, bé dâm đãng!" Được Nghiêm Tiểu Tiểu dùng cái miệng nhỏ liếm sướng, Thiệu Tiểu Hổ cũng thoải mái kêu lên, Tiểu Tiểu nếu mặc quần lót hồng đính nơ nhất định sẽ mê chết người, đúng là chỉ mới tưởng tượng thôi đã khiến hắn chịu không nổi, quy đầu cắm ở cái miệng nhỏ nhắn của bé con trở nên lớn hơn nữa, không ngừng trồi ra khỏi miệng bé con.

"Ngô hừ.............. A ân......." Cái miệng nhỏ nhắn bị tắc đến một khe hở cũng không có, căn bản không tài nào nói chuyện, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.

Tự dưng lại bắt cậu mặc quần lót hồng đính nơ, cậu đâu phải con gái, hơn nữa cứ cho cậu thật sự sẽ mặc, nhưng quần lót hồng đính nơ lấy đâu ra, cậu cũng không phải không biết xấu hổ mà chạy tới mua ở cửa hàng nội y cho nữ, càng không thể không biết xấu hổ nhờ ba nuôi Long Cửu làm.

"Em muốn nói em cũng thích quần lót hồng đính nơ sao! Vậy thì lần sau nhất định phải mặc. Còn bây giờ hãy dùng cái miệng dâm nhỏ nhắn phía dưới ăn gậy thịt của em đi. Dương vật lớn của anh nhớ lỗ dâm nhỏ của em đến nỗi phát đau, nó rất muốn làm loạn trong đó."

Ngôn ngữ dâm tục như thế mà Thiệu Đại Hổ cũng nói trắng ra, khiến Nghiêm Tiểu Tiểu mắc cỡ đến cực điểm. Nhưng không tức giận, mà là theo mong muốn của anh tự kéo quần lót mình, lộ ra hạ thể tuyết trắng xinh đẹp, bàn tay nâng gậy thịt heo giơ nanh múa vuốt lên, đặt tại "bông hoa" ướt át của mình.

Độ ấm nóng chết người làm cho cả "bông hoa" co rút, tinh dịch từ gậy ngọc chảy ra, rơi xuống tích tại quy đầu lớn đặt bên ngoài cửa mình....

Dịch thể đặc thù vừa lúc rơi vào lỗ niệu đạo, nơi mẫn cảm nhất của dương vật, Thiệu Đại Hổ hít một hơi, "Xem ra em so với anh còn vội hơn. Cái miệng nhỏ nhắn phía dưới thèm ăn đến nỗi chảy cả nước miếng."

"Cái miệng phía trên của bé dâm đãng mới nhiều, dương vật của em toàn là nước miếng, ướt hết rồi." Tài xế Thiệu Tiểu Hổ thở dốc còn lợi hại hơn anh trai, dương vật không ngừng phồng lên trong cái miệng nhỏ nhắn của bé con, không cần hắn ra lệnh, cái miệng nhỏ nhắn đã tự ý hành động.

Nghiêm Tiểu Tiểu không ngờ hắn sẽ đột nhiên làm thế, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, gậy thịt đặt tại cửa mình trong phút chốc đã dùng sức chen vào.

"Ưm......" Nghiêm Tiểu Tiểu muốn kêu to, nhưng cái miệng bị gậy thịt làm cho lộn xộn nên không thể nào kêu ra tiếng, chỉ có thể phát ra một tiếng rên rỉ mê người, phía dưới bị vật cứng mạnh mẽ ma sát có chút tê dại, kèm theo toan trướng và đau đớn.

Nghiêm Tiểu Tiểu ở trong lòng bất đắc dĩ than một tiếng, vì sao họ lại luôn thích lộn xộn mà không báo tiếng nào, làm cho cậu không thể nào kịp thời chuẩn bị, thật là xấu!

"Nhiều ngày như thế cuối cùng đã vào được, động dâm của em vẫn chặt và nóng, nhiệt tình nuốt anh hết sức chặt." Thiệu Đại Hổ thích đến độ thở ồ ồ, không biết có phải anh ảo giác hay không, anh cảm thấy "bông hoa" của bé con vài ngày nay không bị gậy thịt họ làm hình như đã chặt hơn lúc trước.

Lỗ nhỏ của bé con thật sự rất thoải mái, vách thịt nóng bỏng bóp chặt gậy thịt của anh rất chặt, chặt đến nỗi anh không thể thở, nhưng càng chặt lại càng thích, dương vật anh kích động hơi hơi phát run.

"Cái miệng nhỏ ở trên cũng rất giỏi, rất chặt rất nóng, thiếu điều nuốt luôn gậy thịt của em rồi, xem ra mấy ngày nay cái miệng nhỏ nhắn thật sự rất đói bụng!" Trên trán Thiệu Tiểu Hổ xuất hiện một tầng mồ hôi, khoang miệng ấm áp cứ như làm tan gậy thịt của hắn, hai cái miệng của bé con vĩnh viễn là thiên đường với họ, chắc chắn sẽ có một ngày họ chết tại đây.

Thiệu Tiểu Hổ càng lúc càng đâm dương vật vào càng sâu, đỉnh đến yết hầu của Nghiêm Tiểu Tiểu, gợi cho Nghiêm Tiểu Tiểu cảm giác muốn nhả ra.May là trước đây anh em họ có đôi lúc chơi yết hầu của cậu và từng huấn luyệ cậu nên giờ đây cậu không cảm thấy đau lắm, chỉ thấy yết hầu bị đỉnh rát rát.

Gậy thịt ở phía dưới cũng đâm rất sâu, đến độ sắp đụng đến điểm mẫn cảm sâu bên trong. Trong hỗn loạn phảng phất khoái cảm tuyệt vời cậu yêu nhất, cậu không nhịn được mấp máy âm đạo, siết gậy thịt heo cho chặt chẽ....

"Nga ân.... Ách.... Ân... a..." Hạnh mâu quyến rũ bất mãn nhìn hai người yêu, Nghiêm Tiểu Tiểu chỉ dương vật và lỗ hậu nhỏ của mình, khẩn cầu bọn họ lấy tay chơi nơi đó.

"Dương vật nhỏ và lỗ sau chảy rất nhiều nước miếng, làm như cũng muốn bị tụi mình chơi. Mình có nên chiều theo ý nhóc dâm đãng này không nhỉ?" Thiệu Đại Hổ nhìn em trai, cười xấu xa.

"Ngắm biểu hiện của nhóc dâm đãng cho đã cái đi, nếu muốn tụi mình chiều theo chơi dương vật nhỏ và lỗ sau, ít nhất phải hầu hạ gậy thịt heo của tụi mình tiết ra một lần rồi hẵng nói." Thiệu Tiểu Hổ cố ý làm khó dễ Nghiêm Tiểu Tiểu, tay to sờ mó quả đào đầy đặn hoàn mỹ như gò mông nhỏ đáng âu yếm, nhưng lại không sờ lỗ hậu nhỏ đang phát ngứa của cậu.

"Anh cũng nghĩ thế!" Thiệu Đại Hổ cúi đầu nhìn khuôn mặt người trên đùi bị bọn họ chọc đến đỏ bừng như hoa đào, "Bé dâm đãng có nghe không? Muốn tụi anh chơi dương vật và lỗ sau của em thì phải cố gắng hầu hạ tụi anh nhanh một chút, làm cho tụi này sướng đến bắn."

Hạnh mâu đầy nước xuân hờn dỗi trừng họ một cái. Hai tên khốn nạn biết rõ gậy ngọc nhỏ và bông cúc bé đằng sau rất cần "được" họ đùa bỡn đụng chạm, thế mà họ còn cố ý tra tấn cậu, nhìn cậu nhận giáo huấn thế nào. Muốn cậu ngoan ngoãn hầu hạ cho bọn họ bắn ra ư? OK, không thành vấn đề!

Có hơi tức giận, hai cái miệng nhỏ nhắn trên dưới đều đột nhiên hung hăng "cắn" một phát, anh em họ Thiệu lập tức hét to. Hai khúc gậy thịt heo lập tức bắn ra, hai cỗ dịch nóng hổi tựa nham thạch đồng thời chảy vọt vào hai cái miệng trên dưới của Nghiêm Tiểu Tiểu...

"A.... Bé tiện nhân em dám giở trò cắn anh, đau chết mất!" Thiệu Tiểu Hổ đau đến mặt nhăn mày kiếm, trừng bé con giận dữ hét. Bé yêu tinh này xấu tính hơn rồi, dám dùng sức cắn kiểu đó, nếu lỡ cắn hỏng luôn dương vật của hắn thì tính sao!

"Anh cũng bị "cắn", bé bại hoại này thiếu chút nữa cắn đứt gậy thịt của anh." Thiệu Đại Hổ cũng đau đến độ nhíu mày, nói cũng lạ, rõ ràng gậy thịt vô cùng đau, nhưng khi bắn tinh vẫn có cảm giác vui sướng.

"Mắc cười, nhất định phải dạy dỗ lại bé tiện nhân này, phải biết rằng cắn bậy dương vật của hai ông xã sẽ có kết cục gì!" Thiệu Tiểu Hổ nổi giận mắng, dùng sức đánh xuống mông Nghiêm Tiểu Tiểu.

"Đúng vậy, nhất định phải hung hăng dạy dỗ lại, dạy cho em ấy không thể lại "cắn" bậy dương vật của tụi mình. Hôm nay không làm em ấy khóc kêu cha gọi mẹ, tụi mình sẽ không mang họ Thiệu." Thiệu Đại Hổ cũng tức giận, cùng em trai đang còn bắn tinh dữ dội lên.

"Ô ngô... Ân ngô... A... Tha.... A.... cho.... em..... tha..... A.... Ô...." Nghiêm Tiểu Tiểu đâu ngờ họ sẽ tức giận đến vậy, vội cầu xin tha thứ. Ngặt nỗi họ căn bản chẳng màng để ý, liều mạng điên cuồng ra vào hai cái miệng nhỏ nhắn trên dưới của cậu, không hề ngưng nghỉ dù chỉ một chút.

Cái miệng nhỏ nhắn vừa nhận tinh tinh với số lượng cực kỳ lớn của họ vừa còn phải chịu chấn động mãnh liệt của họ, có là thần cũng không chịu nổi.

Nghiêm Tiểu Tiểu chảy nước mắt. Hai cái miệng nhỏ nhắn bị làm đau, nhất là cái miệng trên mặt, có một chút tinh dịch xộc vào khí quản làm cậu mém sặc, nhưng gậy thịt heo lúc nào cũng đỉnh tại cổ họng, cậu ho ra không được, thống khổ chết mất!

"Hình như bé dâm đãng này có gì đó không đúng..." Thiệu Đại Hổ phát hiện cậu khác thường đầu tiên, vội nói với em trai.

Thiệu Tiểu Hổ cũng phát hiện mặt của Nghiêm Tiểu Tiểu đang thống khổ vặn vẹo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là nước mắt, vội rút dương vật còn đang bắn tinh, vừa định hỏi bé con bị gì thì cậu đã ho sặc sụa một cách đau đớn...

"Nước.... Khụ khụ... Mau..... Cho.... Em.... Khụ khụ khụ...." Nghiêm Tiểu Tiểu vô cùng khó chịu xoa yết hầu, ngẩng đầu nhìn hai người yêu xin nước, khoé miệng vươn đầy tinh dịch.

Thiệu Đại Hổ nhanh chóng mở bình nước sô đa ra cho cậu uống. Nghiêm Tiểu Tiểu vội vã uống nửa bình, sau khi tất cả tinh dịch ở khí quản đã trôi xuống mới đỡ hơn một chút.

"Tiểu Tiểu, sao rồi? Có thấy đỡ hơn chưa?" Thiệu Tiểu Hổ lo lắng hỏi.

"Anh còn dám hỏi, toàn là tại anh làm hại. Em suýt chút nữa bị tinh dịch của anh làm sặc chết, anh đồ khốn này..." Nghiêm Tiểu Tiểu dùng sức đánh hắn hai cái, khóc lóc cực kỳ đáng thương.

"Xin lỗi, anh không phải cố ý, anh không biết..." Thiệu Tiểu Hổ vội giải thích.

"Còn anh nữa, anh cũng xấu, hung hăng đâm lỗ nhỏ của người ta. Bộ anh rất muốn làm hỏng lỗ nhỏ của người ta luôn hả, anh cũng là đồ khốn, em ghét hai anh..." Nghiêm Tiểu Tiểu lại đánh Thiệu Đại Hổ hai quyền, tội nghiệp mắng.

"Thật xin lỗi, tụi anh vừa rồi rất tức giận, nên mới... Bảo bối, đừng khóc, khóc thành con mèo mướp sẽ không đẹp..." Thiệu Đại Hổ cũng lập tức chịu tội, vỗ nhẹ cậu, dịu dàng dỗ dành.

"Đúng đó, em khóc mắt sẽ sưng lên, ba em mà thấy sẽ nghi ngờ..." Thiệu Tiểu Hổ gật đầu, tay dịu dàng lau nước mắt trên mặt cậu.

"Hừ!" Nghiêm Tiểu Tiểu hừ một tiếng, mới thôi khóc.

"Ngoan, tụi mình tiếp tục làm nhé. Anh hứa lần này anh sẽ rất nhẹ nhàng, sẽ không làm đau em nữa." Thiệu Tiểu Hổ thấy gậy thịt của anh trai có thể cắm ở trong lỗ nhỏ bắn tinh nên rất hâm mộ, lại muốn lần nữa cắm vào cái miệng nhỏ nhắn của bé con, hắn còn chưa kịp bắn ra.

"Không muốn." Không ngờ Nghiêm Tiểu Tiểu lại lắc đầu.

"Tiểu Tiểu..... Xin em đừng keo kiệt như thế mà, anh còn chưa đủ thích, em cho anh cắm vào lần nữa nha. Xin em đó, em là người thiện lương nhất trên đời, là thiên sứ đáng yêu nhất!" Thiệu Tiểu Hổ nhất thời nóng nảy, chắp tay năn nỉ bé con, giờ mà Tiểu Tiểu không cho hắn làm, chẳng phải muốn hắn chết à!

Nghiêm Tiểu Tiểu và Thiệu Đại Hổ bị hắn chọc cười, Nghiêm Tiểu Tiểu cười mắng: "Anh Tiểu Hổ ngu ngốc, em không phải là không cho anh làm, em là muốn anh làm hoa cúc ở dưới cơ." Anh Tiểu Hổ trông hài chết, muốn dùng điện thoại quay lại quá đi.

"Bé bại hoại, em dám chọc anh!" Thiệu Tiểu Hổ niết niết mông nhỏ của bé con.

"Nào có, tại anh không để em nói hết." Nghiêm Tiểu Tiểu khả ái vươn lưỡi liếm vết tinh dịch trên đôi môi đỏ mọng, bộ dáng đó cực kỳ dụ hoặc.

"Tiểu Tiểu, em cho Tiểu Hổ làm lỗ sau, còn anh thì sao đây? Đến lượt anh đút vào cái miệng nhỏ phía trên sao?" Thiệu Đại Hổ nói.

"Miệng của em vừa rồi bị ảnh đâm đau chết, không thể làm nữa, nếu không miệng của em sẽ hư thật mất." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, gian nan quá đi. Cậu quên mất nếu để anh Tiểu Hổ làm phía sau, cộng thêm anh Đại Hổ không thể làm phía trước, nên làm thế nào cho phải đây! Làm trên xe quả thật phiền phức!

Thiệu Tiểu Hổ và anh trai vừa định nói họ sẽ thay phiên, bỗng dưng nghe được phía sau vang lên tiếng còi cảnh sát, còn nghe được tiếng đàn ông, "Xe thể thao phía trước dừng lại, mấy người đã quá tốc độ!"

"Shit!" Thiệu Tiểu Hổ nhỏ giọng chửi một tiếng, cảnh sát đáng chết xuất hiện "đúng lúc" phá hư chuyện tốt của hắn, hắn rất muốn lôi hết tổ tông của người ta xuống chửi!

Nghiêm Tiểu Tiểu sợ tới mức quay đầu, không biết khi nào phía sau đã có một chiếc xe cảnh sát theo sát họ, cậu lo lắng kêu lên, "Anh Tiểu Hổ, đã bảo là chạy chậm rồi mà, hiện tại tính sao, cảnh sát giao thông đuổi theo!"

"Hiện tại chỉ có hai lựa chọn, một là dừng lại viết đơn phạt, hai là đào tẩu." Thiệu Đại Hổ bình tĩnh nói.

"Tụi mình bây giờ làm sao có thể để cho người khác nhìn thấy, hơn nữa hình như em quên mang theo bằng lái. Vậy chỉ có thể chạy trốn. Tiểu Tiểu, ngồi yên, anh sắp tăng tốc!" Thiệu Tiểu Hổ trong phút chốc tăng nhanh tốc độ xe, tăng đến tốc độ cao nhất với ý đồ muốn cắt đuôi xe cảnh sát.

Nghiêm Tiểu Tiểu trong lòng kêu to oh my god oh my god, anh Tiểu Hổ không mang bằng lái đã ra ngoài, hắn sao lại sơ ý thế chứ, hiện tại chỉ có thể khẩn cầu Bồ Tát phù hộ xe cảnh sát biến mất, cậu cũng không muốn lên cục cảnh sát.

"Úc a a.... Anh Đại Hổ sao còn làm...... A a....... Anh Tiểu Hổ, anh đừng vậy mà, chú ý lái xe đi...... Nga nga...... Ngô a......" Nghiêm Tiểu Tiểu không thế lo lắng nữa, cậu lại bắt đầu dâm đãng kêu rên, gậy thịt cắm ở lỗ thịt đã bắn tinh nhưng vẫn chưa thoả mãn, lại thêm một lần đứng dậy.

Anh Tiểu Hổ thấy thế lập tức bị kích thích, nắm lấy tay nhỏ của mình tiến xuống vuốt ve dương vật lớn đã mềm nhũn, hoàn toàn mặc kệ phía sau có xe cảnh sát đuổi theo bọn họ.

Lý trí nói cho mình phải nhanh chóng bắt bọn họ dừng lại, nhưng hiện tại đang trong tình huống đặc biệt, bọn họ đang chạy trốn, nhưng cơ thể dâm đãng lại vô sỉ say mê khoái cảm, lỗ thịt bất chấp xấu hổ kẹp dương vật thật chặt....

Nghiêm Tiểu Tiểu thấy thân thể như vậy chỉ biết bất đắc dĩ, chỉ có thể hy vọng Bồ Tát nghe cậu khẩn cầu, giúp cho bọn họ có thể thuận lợi đào tẩu....

____

Thứ hai, khi Nghiêm Tiểu Tiểu xuất hiện tại học viện Lord Beaconsfield lập tức tạo nên rối loạn, nguyên do đương nhiên không phải đột nhiên cậu có ba đầu sáu tay, mà là bởi vì cách cậu ăn mặc.

Cậu mặc một chiếc áo choàng rất dài, mặt trên có thêu một con rồng, còn thêu thêm dòng chữ I"m Chinese. Màu mè như thế đương nhiên đủ khiến cho toàn trường náo loạn, trên cặp cậu còn có cánh cờ đỏ năm sao vàng cực kỳ bắt mắt.

Áo choàng và cờ đỏ năm sao đều do Long Cửu làm cho Nghiêm Tiểu Tiểu. Tối hôm qua có một bưu kiện được gửi đến từ Pháp, Long Cửu làm cho Nghiêm Tiểu Tiểu nhiều bộ quần áo có thêu hình rồng và dòng chữ I"m Chinese, để cho Nghiêm Tiểu Tiểu sau khi mặc vào sẽ không còn người tưởng lầm cậu là người Nhật Bản nữa.

"Trời ơi! Tiểu Tiểu, sao cậu biến thành cái gì này?" Nghiêm Tiểu Tiểu không để tâm mọi người xung quanh chỉ trỏ đi vào phòng học ngồi xuống, so với cậu thì đến sớm hơn chốc lát, Tương An Tư kinh ngạc nhìn cậu.

"Bởi vì thường xuyên có người tưởng tớ là người Nhật Bản, làm như vầy người ta vừa thấy là biết tớ là người Trung Quốc." Nghiêm Tiểu Tiểu cười.

"Tiểu Tiểu, thế rất mất mặt, bị mọi người cười đó. Thực ra người Trung Quốc thường bị lầm là người Nhật cũng không có gì." Tương An Tư tỏ vẻ không đồng ý, Nghiêm Tiểu Tiểu quả thật thích làm yêu quái, đúng là có bệnh, có người bạn như vậy thật là doạ người.

"Ai muốn cười thì cười, tớ thà bị người ta cười. Tớ thà bị người ta cười, còn hơn bị lầm là người Nhật Bản. Tớ ghét Nhật Bản nhất trên đời." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, không cho là đúng.

Tương An Tư còn muốn khuyên cậu nhưng lập tức thay đổi chủ ý, nó muốn bị cười nhạo thì cứ để nó bị cười nhạo, mình cần gì phải xen vào việc của người khác. Dù sao khi trở nên thân thiết hơn với hai anh em họ Thiệu, mình sẽ lập tức tuyệt giao với nó, đến lúc đó nó có bị người khác cười nhạo hay không cũng không liên quan đến mình.

"Tiểu Tiểu, cuối tuần của cậu thế nào, có đi đâu chơi không? Tớ cuối tuần đi chơi vui lắm, đi club, nơi đó rất xa hoa." Tương An Tư lái sang chuyện khác, cười kể.

"Cậu đi chơi à, hâm mộ ghê. Tớ cuối tuần chỉ có thể ở nhà, không được đi đâu chơi hết." Nghiêm Tiểu Tiểu chỉ có thể nói dối. Cậu làm sao có khả năng nói cho bạn thân lời thật, nói cậu cuối tuần đi hẹn hò với bạn trai, còn cuồng dã làm tình trên xe, kết quả anh Tiểu Hổ phấn chấn tăng tốc bị xe cảnh sát điên cuồng đuổi theo, cũng may lúc chạy đến lớp học tiếng Hán, xe cảnh sát đã không còn.

Nghe thấy Nghiêm Tiểu Tiểu nói hâm mộ mình, Tương An Tư vô cùng cao hứng, cậu ra rất thích được người khác hâm mộ, như vậy sẽ làm cậu ta có cảm giác ưu việt.

"Tiểu Tiểu, hôm nay vẫn là ba đưa cậu tới sao?" Tương An Tư lơ đãng hỏi.

"Không có, hôm nay tớ tự đi." Chân cậu đã có thể đi đường, không nhất thiết ba phải đưa đi nữa. Cậu còn dặn ba lúc chiều khỏi đến rước, cậu sẽ tự đi về một mình.

Cậu sẽ tiến hành kế hoạch rèn luyện cơ thể, ít nhiều gì cũng có tự đi bộ, chạy bộ, mượn những lúc như thế này tăng cường thể lực, giữa trưa ăn cơm xong thì đi học đánh quyền kích, tối làm xong bài tập sẽ có một giờ khổ luyện quyền anh, còn định gập bụng một trăm lần và một trăm cái hít đất.

Chỉ còn hơn một tháng trận quyết đấu với Abel sẽ diễn ra, thời gian cấp bách, cậu phải nhanh chóng mạnh lên!

"Vậy cậu đi bằng tàu điện ngầm hay xe bus? Tớ chưa bao giờ đi những thứ đó, nghe nói chúng không thoải mái."

"Không phải, tớ đi bộ. Thật ra tàu điện ngầm và xe bus rất tiện lợi, chỉ là người hơi nhiều, nhưng có thể nhìn thấy đủ loại người ở cùng một chỗ, thú vị lắm."

"Đi bộ? Không phải chứ! Chẳng phải cậu nói nhà cậu rất xa sao?" Tương An Tư cả kinh kêu lên.

"Ừ, rất xa. Tớ mém chết vì đi bộ, đi tận 2 tiếng mới tới trường học." Chân cậu quả thật đau quá, còn chân trái chưa kịp lành nay lại đau hơn, cậu chưa từng đi đường xa như thế. Nhưng vì rèn luyện thân thể, rất đáng.

"Cậu đi bộ đến tận 2 tiếng, tớ thật lòng bội phục. Cùng lắm là nửa tiếng tớ đã bỏ cuộc rồi." Tương An Tư lại kêu lên.

Xem ra nhà Nghiêm Tiểu Tiểu thật sự rất bần hàn, đến cả tiền đi xe công cộng cũng không có, nó là người nghèo nhất mình từng gặp, làm bạn với loại quỷ nghèo này quả thật rất buồn bực!

...

"Tiểu Tiểu, ra quyền mạnh lên, hãy quên anh là bạn trai của em mà hãy xem anh là kẻ thù, hung hăng công kích anh." Một góc sân vận động của học viện Lord Beaconsfield, Thiệu Tiểu Hổ đang dạy Nghiêm Tiểu Tiểu luyện quyền anh.

Đội quyền anh Lord Beaconsfield bình thường sẽ luyện tập ở sân vận động này, Thiệu Tiểu Hổ ra uy với đội trưởng, bắt các đội viên quyền anh không tới sân vận động luyện tập vào trưa nay, cho hắn mượn chỗ để dạy Nghiêm Tiểu Tiểu đánh quyền.

Cởi áo khoác, đeo găng tay, Nghiêm Tiểu Tiểu đã mệt đến cả người toàn là mồ hôi. Nhưng cậu vẫn không có ý định nghỉ ngơi, càng hung hãn hướng bạn trai tung quyền. Cậu đã học quyền anh được vài ngày, nhưng không có quyền nào đánh trúng được bạn trai, cậu phải cố gắng....

"Tiểu Tiểu, đừng ra quyền lung tung, lãng phí sức lực, hãy canh đúng thời cơ rồi ra quyền." Thiệu Tiểu Hổ lại tránh được đòn công kích, nói.

"Tiểu Tiểu, nghỉ một tí rồi luyện tiếp, em luyện lâu như thế cũng đã mệt rồi." Ngồi ở bên cạnh xem, Thiệu Đại Hổ đột nhiên đi lên phía trước đánh gãy họ, đưa một bình nước cho Nghiêm Tiểu Tiểu.

"Tụi mình đã luyện được nửa tiếng, nghỉ ngơi một lát đi." Thiệu Tiểu Hổ lấy khăn mặt treo trên cổ nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu trên khuôn mặt bé con.

Nghiêm Tiểu Tiểu còn muốn luyện thêm một chút, nhưng cậu thật sự mệt chết, chỉ có thể cùng hai bạn trai ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Cậu cởi đôi găng tay quyền anh ra, uống hết phân nửa bình nước, nói với Thiệu Tiểu Hổ: "Anh thật lợi hại, em làm thế nào cũng không đánh trúng anh."

"Hôn anh một cái, anh để em đánh trúng anh." Thiệu Tiểu Hổ cũng cầm lấy bình nước uống một ngụm, cúi đầu nhìn cậu, cười xấu xa.

"Không được, ngay từ đầu đã nói anh không được thiên vị em, phải nghiêm khắc huấn luyện em. Em sẽ dựa vào thực lực của mình đánh được anh." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu.

"Được, anh chờ em có được thực lực đánh trúng anh. Em rất linh mẫn, năng lực phản xạ cũng tốt, rất thích hợp để đánh quyền anh. Chỉ cần luyện tập chăm chỉ, đến lúc đó nhất định có thể đánh thắng Abel." Thiệu Tiểu Hổ xoa đầu cậu, tán dương. Tiểu Tiểu mặc dù có dáng thấp, nhưng rất có sức bật.

"Ưm, em sẽ cố! Nhưng Abel cao hơn em rất nhiều, phải có biện pháp giảm sự chênh lệch, nếu không sẽ rất khó đánh thắng." Nghiêm Tiểu Tiểu thở dài, vóc dáng thấp thật đáng thương, tay ngắn chân ngắn, lúc đánh nhau vô cùng chịu thiệt, rất nhiều chỗ không thể đánh tới.

"Chênh lệch về thân thể thì em có thể dùng sức bật để bù lại. Lúc đánh nhau, em hãy dùng hết toàn lực công kích chỗ cần tấn công." Thiệu Tiểu Hổ dạy cậu, sức bật của Nghiêm Tiểu Tiểu rất kinh người.

"Khi công kích đừng ra những quyền vô nghĩa, mỗi một quyền đều dùng lực đánh vào chỗ yếu. Anh mấy ngày nay có ở bên cạnh quan sát, anh thấy tay trái của em rất có sức bật, em nên luyện tập tay trái nhiều hơn." Thiệu Đại Hổ xen vào.

Anh cũng đánh quyền anh, còn đánh không hề kém em mình, chẳng qua anh cảm thấy loại hình vận động tục tằng như quyền anh không phù hợp với hình tượng tao nhã quý công tử của anh, thành ra anh rất ít khi đánh quyền.

"Được, muốn luyện tay trái thì luyện thành tay trái hoàng kim luôn, đến lúc quyết đấu với Abel chỉ cần dùng tay trái là có thể thắng." Thiệu Tiểu Hổ gật đầu.

"OK, mình tiếp tục luyện tập đi, em muốn tập đòn đánh thẳng, đòn đánh móc." Nghiêm Tiểu Tiểu buông bình nước, đứng lên.

"Sao không nghỉ thêm chút nữa?" Thiệu Đại Hổ quan tâm hỏi han, Tiểu Tiểu nghỉ ngơi chưa được mười lăm phút đã muốn luyện tiếp, anh sợ cậu ăn không tiêu.

"Không cần, phải tranh thủ thời gian, nửa tiếng nữa là lên lớp rồi." Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu.

"Hôn anh một cái, anh mới tập với em, hôm nay em chưa có hôn anh." Thiệu Tiểu Hổ nhân cơ hội đòi một cái thơm.

"Anh cũng muốn!" Thiệu Đại Hổ lập tức kêu lên.

Nghiêm Tiểu Tiểu biết nếu không chiều theo, họ nhất định sẽ lộn xộn, đành phải cho mỗi khuôn mặt tuấn tú một nụ hôn.

"Ai nói muốn hôn mặt, muốn hôn nơi này." Hai anh em vẫn chưa thoả mãn, đồng thời lắc đầu chỉ đôi môi của mình.

"Đây là trường học, lỡ có người nhìn thấy..." Nghiêm Tiểu Tiểu mắc cỡ lắc đầu. Mọi người đều biết cậu là nam sinh, lỡ ai biết họ là quan hệ ba người nhất định sẽ dẫn đến phiền phức rất lớn. Nước Anh mặc dù rất cởi mở, nhưng có rất nhiều người không chấp nhận đồng tín, còn khinh bỉ đồng tính.

"Em yên tâm, ai cũng biết tụi mình luyện quyền anh trong này, sẽ không dám tới quấy rầy." Thiệu Đại Hổ mỉm cười.

"Nhưng......"

"Anh vất vả dạy quyền anh cho em như thế mà cũng không hôn cảm ơn một cái, quá nhỏ nhen!" Thiệu Tiểu Hổ thấy người ta không chịu đồng ý, khẽ nhíu mày.

"Anh cũng rất vất vả, ngày nào cũng ở bên em, em nên hôn cảm tạ đi chớ!" Thiệu Đại Hổ ôm lấy Nghiêm Tiểu Tiểu, bàn tay to ái muội vuốt ve đôi mông vểnh xinh đẹp của cậu.

"Đừng như vậy, em đồng ý là được chứ gì." Nghiêm Tiểu Tiểu vội dạt tay anh ra, nếu anh còn đi xuống thêm một chút, nhất định sẽ trở thành ba người cùng nhau làm loạn, không có thời gian luyện quyền anh.

"Vầy mới ngoan, mau hôn bọn anh đi nào." Hai anh em vừa lòng nở nụ cười.

Nghiêm Tiểu Tiểu thẹn thùng cúi đầu hôn lên cánh môi khêu gợi của Thiệu Tiểu Hổ, sau lại hôn Thiệu Đại Hổ đang dựa sát bên, ba người hoàn toàn không phát hiện ở ngoài cửa có một cặp mắt đang khiếp sợ, phẫn nộ.

Đi tìm anh em họ Thiệu và Nghiêm Tiểu Tiểu, Tương An Tư làm sao cũng không thể ngờ mình sẽ nhìn thấy một màn kinh người như thế. Hoá ra hai anh em và Nghiêm Tiểu Tiểu căn bản không phải bạn bè gì, mà là người yêu của nhau. Cậu ta sớm đã cảm thấy ba người bọn họ rất ái muội, vô cùng bất hợp lý.

Tương An Tư siết tay, nhất định là Nghiêm Tiểu Tiểu câu dẫn hai anh em nhà Thiệu, bằng không sao hai anh em có thể chịu làm chuyện đồng tính kinh tởm này chứ.

Nghiêm Tiểu Tiểu quả thật rất đáng chết, dám không biết xấu hổ dụ dỗ thần tượng của mình, mình nhất định phải chỉnh chết nó.

____

Kiss Guns là gay bar nổi tiếng tại Luân Đôn, trời vừa tối sẽ có nhiều gay tụ tập, thể loại nào cũng có, còn có không ít cậu trai ở bên trong mại dâm. Đây là một nơi cực kỳ phức tạp và đáng sợ.

Tám giờ tối, Kiss Guns đã trở nên náo nhiệt như trước giờ, ngoài cửa đậu đầy xe, các cậu trai và đàn ông ở mọi lứa tuổi không ngừng đi vào, trong đó không thiếu các thiếu niên tuấn mĩ ăn mặc hở hang, có một số còn trang điểm loè loẹt, thoạt nhìn rất yêu mị, vừa thấy là biết trai bao.

Trong đám khách có hai thiếu niên dễ thu hút ánh nhìn nhất, một là tóc vàng mắt xanh, bộ dạng mi thanh mục tú, phủ cả người hàng hiệu, ăn mặc cực kỳ thời thượng, vừa thấy là biết là loại đại thiếu gia có tiền.

Người còn lại thì tóc đen mắt đen, có khuôn mặt trái xoan thanh mĩ tinh xảo, làn da trắng nõn như tuyết, mắt hạnh lóng lánh nước cực kỳ câu hồn, đôi môi như thể được son màu cherry đỏ hồng xinh đẹp, quả là một thiếu niên phương Đông tuyệt sắc!

Rất khó gặp được một cậu thiếu niên xinh đẹp nóng bỏng thế này, quần áo được thiết kế rất độc đáo, con rồng được thêu sinh động làm người ta phải kính sợ, bên cạnh viết dòng chữ to I"m chinese, à, thì ra là người Trung Quốc.

Cậu thiếu niên tóc vàng dù là tướng mạo hay khí chất đều không bằng cậu thiếu niên tóc đen. Thiếu niên tóc đen ngay cả khí chất lẫn bề ngoài đều khiến cho những người đàn ông xung quanh đều muốn gắt gao giành được cậu, không ít người thèm nhỏ dãi lộ ra ánh mắt dâm tà...

"An Tư, tụi mình phải tới đây thật ư? Nơi này trông có vẻ rất phức tạp, hơn nữa tụi mình còn nhỏ không thể uống rượu, quán bar sẽ không để tụi mình vào đâu." Cậu thiếu niên phương Đông xinh đẹp bị nhìn đến nỗi thấy cả người không được tự nhiên, dùng tiếng Trung nói với cậu thiếu niên tóc vàng bên cạnh.

Cậu vừa ăn xong cơm chiều thì An Tư gọi điện thoại bảo rằng tâm tình không tốt muốn cậu ra ngoài chơi chung. Vì rất ít khi ra ngoài đường vào buổi tối nên cậu vốn không muốn, nhưng lại sợ An Tư một mình xảy ra chuyện, đành phải lừa ba để quên đồ quan trọng trong trường phải quay lại lấy, chạy đến an ủi An Tư, ai nghè An Tư lại dẫn cậu đến quán bar.

"Đương nhiên đã đến là phải vào. Ai nói tụi mình nhỏ không thể uống rượu, tụi mình đã mười sáu tuổi rồi không còn nhỏ nữa, quán bar này không hạn chế tuổi tác, tụi mình cứ thế mà đi vào thôi." Tương An Tư lắc đầu, cậu ta rất vất vả mới lừa được Nghiêm Tiểu Tiểu đến quán bar, nếu không vào làm sao mà tiến hành kế hoạch được.

"Nhưng...."

"Bây giờ tớ thực sự rất buồn, ba mẹ vốn hứa tháng này sẽ đến thăm tớ, hôm nay lại đột nhiên gọi điện nói có việc không thể tới. Tớ tức chết mất. Giờ tớ chỉ muốn uống rượu thôi, cậu uống với tớ đi, xin cậu đấy!" Tương An Tư giả vờ đáng thương, thật ra tất cả đều là nói dối.

"Được rồi, tớ với cậu vào đó uống rượu, cậu đừng buồn nữa." Nghiêm Tiểu Tiểu thiện lương an ủi, ngây ngốc theo Tương An Tư đi vào quán bar long xà hỗn tạp tràn ngập nguy hiểm.

Cậu hoàn toàn không biết bước vào quán bar này thì sẽ có nguy hiểm thế nào, chỉ nghĩ Tương An Tư không được gặp ba mẹ nên rất cảm thông cho Tương An Tư, thân là bạn thân nhất định phải an ủi.

Kiss Guns quả thực như lời Tương An Tư không hạn chế độ tuổi, mấy người da đen canh cửa cũng không ngăn cản bọn cậu, bên trong cũng ầm ĩ giống như bao quán bar khác, có đủ loại đàn ông đang ngồi, trong số đó các mấy người cũng trạc tuổi cậu, nhưng những cậu trai này cực kỳ hở hang.

Ăn mặc hở hang nhất là thanh niên tóc nâu đang dâm đãng lắc mông trên sân khấu giữa quán bar, khó mà tin được cả người cậu ta chỉ mặc một chiếc quần chữ T vô cùng gợi cảm, đến nỗi có thể mơ hồ nhìn thấy lông tơ màu nâu nhàn nhạt của cậu ta.

Rất nhiều vị khách hưng phấn huýt sáo, đáng khinh hạ lưu nhìn thẳng vào hạ thể như ẩn như hiện của cậu ta. Thế nhưng cậu thanh niên hề có nổi giận, còn nháy mắt với những người đàn ông đó.

Nghiêm Tiểu Tiểu chóng bị sợ choáng váng, đây là nơi gì thế này, thật đáng sợ, thật kì quái.

Lúc ở đứng ở cửa quán bar cậu đã thấy bất hợp lý, bởi vì không thấy bóng dáng của một cô gái nào hết, ra vào toàn bộ là đàn ông con trai, không phải quán bar nào cũng có đàn bà con gái trong trỏng sao?

Tương An Tư đối với cảnh này rất bình tĩnh, không hề kinh ngạc. Nơi này là lấy tình dục, gay bar nổi tiếng hỗn loạn toàn nước Anh, khách tới nơi này chỉ vì hai chữ "tình dục". Nghe nói nếu được khách coi trọng thì lập tức "tiến hành làm", có người trực tiếp mua về các cậu trai trẻ tuổi xinh đẹp, còn nghe nói rằng trong đây cũng có bán thuốc hứng tình....

Tương An Tư mặc dù cũng là đến đây lần đầu, nhưng cậu ta đã điều tra Kiss Guns rõ ràng từ trước, cậu ra là cố ý mang Nghiêm Tiểu Tiểu đến nơi này. Nghiêm Tiểu Tiểu là đồ đồng tính không biết ghê tởm dám dụ dỗ thần tượng mà cậu ta sùng bái nhất, cậu ta nhất định phải huỷ cả đời Nghiêm Tiểu Tiểu, mà Kiss Guns chính là địa ngục huỷ diệt.....

Ngọn đèn mờ ảo làm cho Nghiêm Tiểu Tiểu không nhìn thấy sự ác độc trong mắt bạn thân. Cậu chỉ nhìn thấy những đôi mắt xanh lam thèm thuồng của người khác. Họ phát hiện bọn cậu đến, thế là chuyển ánh nhìn từ chàng gay trên sân khấu sang lên chính người bọn cậu, cậu theo bản năng có hơi sợ hãi.

"An Tư, hay là tụi mình ra ngoài đổi quán bar đi, còn không thì mua bia uống, nơi này có chút không thích hợp, có thể sẽ có nguy hiểm." Nghiêm Tiểu Tiểu nói nhỏ với bạn thân.

"Tớ thấy quán bar này rất được, đâu cần đổi làm gì, bia thì có gì ngon, tớ mời cậu uống rượu cao cấp, cậu đừng nghi thần nghi quỷ, mau ngồi xuống đi." Tương An Tư phản bác rồi vội tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó gọi phục vụ cho hai ly Tequila.

Nghiêm Tiểu Tiểu vẫn cảnh giác những ánh mắt dâm tục, thế nên không biết thừa dịp cậu không chú ý Tương An Tư đã bỏ một viên thuốc màu vàng vào ly rượu của mình.....

"Tiểu Tiểu, uống rượu." Tương An Tư đưa ly rượu đã bị bỏ thuốc cho Nghiêm Tiểu Tiểu, nhưng không ngờ Nghiêm Tiểu Tiểu lại từ chối.

"Tớ không uống rượu đâu..." Nghiêm Tiểu Tiểu xua tay, ngay cả bia cậu còn chưa bao giờ uống nữa là.

"Rượu này ngon lắm, uống thử một ngụm thôi." Tương An Tư dí ly rượu vào sát miệng cậu, nhất định phải bắt cậu uống một ngụm cho bằng được.

"Không ngon gì hết, tớ không muốn uống nữa." Nghiêm Tiểu Tiểu nhăn mặt nhăn mày, Tequilla quá khó uống, cậu thấy cay gần chết, thật không biết bạn thân uống được bằng cách nào nữa, còn nói uống ngon lắm mới ghê chứ.

"Được, không ép cậu nữa, không uống thì không uống. Tự dưng tớ muốn đi toilet, cậu ngồi đây chờ tớ nha." Tương An Tư gật đầu, đứng dậy rời đi.

Cậu ta đã cho Nghiêm Tiểu Tiểu uống thuốc kích tình, chỉ cần Nghiêm Tiểu Tiểu uống một ngụm thì cũng đủ cho dục vọng tới đốt người, hiện tại cậu ta phải tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.

"Ừ, nhanh trở lại nhé." Nghiêm Tiểu Tiểu không hề phát hiện mình đã uống phải thuốc kích tình, càng không nghĩ tới bạn thân không phải là đi toilet, mà là đi đẩy mình vào địa ngục.

Tương An Tư đi rồi, Nghiêm Tiểu Tiểu chỉ có một mình, ánh mắt dâm uế của bọn đàn ông vẫn luôn tơ tưởng cậu càng thêm rõ ràng, như thể đang canh thời cơ xông lên, bắt cậu để ăn thịt...

Phút chốc, từ túi quần có tiếng đàn du dương cầm dễ nghe truyền đến, Nghiêm Tiểu Tiểu nhanh tay bắt di động.

"Tiểu Tiểu, em đang ở đâu vậy? Ồn quá."

Giọng nói dịu dàng tao nhã giúp cho Nghiêm Tiểu Tiểu thả lỏng thần kinh căng thẳng nãy giờ được một chút, thành thật trả lời: "Em đang ở một quán bar tên là Kiss Guns."

"Sao tự dưng lại đến Kiss Guns, mau rời khỏi nơi đó, nơi đó là..." Giọng nói của Thiệu Đại Hổ lập tức thay đổi, lo lắng nói, nhưng Nghiêm Tiểu Tiểu mới nghe được một nữa thì điện thoại đã bị người khác giựt lây

Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức ngẩng đầu, người lấy di động của cậu là một ông béo hơn năm mươi tuổi mang dáng vẻ ăn không ngồi rồi. Trên người gã đeo đầy trang sức bằng vàng, cả người đầy tục khí, phía sau có hai vệ sĩ mặc áo đen đi theo, nhìn dáng vẻ của gã hình như là ông chủ quán bar này.

Nghiêm Tiểu Tiểu đã đoán đúng, ông già xấu xí dữ tợn kia chính là ông chủ của Kiss Guns, nói một cách quen thuộc hơn thì chính là "Tú Bà", dưới tay nuôi rất nhiều cậu trai bao, là một kẻ cực kỳ đáng sợ.

Nhìn cặp mắt tràn đầy tính toán như là đang xem hàng hoá để cẩn thận đánh giá mình, nói rõ hơn là đang đánh giá mình được bao nhiêu giá trị, Nghiêm Tiểu Tiểu rất không thoải mái, vừa định lên tiếng nói gã trả lại di động thì gã đã dữ tợn mở mồm: "Là hàng ngon, hôm nay kiếm được khá lắm."

Lúc Nghiêm Tiểu Tiểu còn đang nghi ngờ gã nói thế là ý gì thì gã đã ra lệnh cho hai tên cường tráng phía sau: "Đem nó lên sân khấu, tao muốn hôm nay phải có trò vui."

Nghiêm Tiểu Tiểu còn chưa kịp phản ứng đã bị hai tên cường tráng lôi đến trước sân khấu. Chàng thanh nhiên đang ca hát trên đó hướng Nghiêm Tiểu Tiểu lộ ra một nụ cười cổ quái rồi đi xuống, chuyển nhượng sân khấu lại cho ông chủ toàn quyền xử lý.

"Mấy ông muốn làm cái gì? Mau thả tôi ra!!" Nghiêm Tiểu Tiểu thét lớn, dùng sức giãy dụa. Mặc dù không biết họ định làm gì mình, nhưng nhất định không phải là chuyện tốt.

"Câm miệng, cấm ồn ào!" Gã chủ mắng, cầm microphone cười nói với những vị khách bên dưới, "Chúc quý vị một buổi tối tốt lành, đêm nay chúng tôi có một món hàng mới muốn đấu giá, chính là cậu thiếu niên phương Đông xinh đẹp này. Xin mời ra giá, vẫn là quy tắc cũ, khởi điểm là 500 Bảng Anh. Cậu ta đã được cho uống thuốc, rất nhanh sẽ trở nên dâm đãng, cho nên vị nào có được cậu ta sẽ được hưởng thụ đủ."

Hễ có cậu bé nào xinh đẹp đến tay, gã chủ sẽ lập tức mở cuộc đấu giá tại Kiss Guns, mượn cơ hội này kiếm thêm chút đỉnh, trước đây bán đấu giá toàn là người Anh, Nghiêm Tiểu Tiểu chính là người ngoại quốc đầu tiên.

Cả quán bar lập tức sôi hừng hực, những vị khách đã sớm thèm thuồng nước dãi chảy dài ba tấc thì kích động vô cùng, lập tức có kẻ huýt sáo ra giá. "Được! Tao đã sớm muốn đ* nó, không ngờ nó cũng được ra bán, thật sự là quá tốt, tao ra 550 Bảng Anh!"

"Tao ra 600 Bảng Anh."

"Tao ra 700."

"Tao ra 800...."

Khách hàng ở đây ai cũng muốn có được Nghiêm Tiểu Tiểu, đêm nay có thể tận tình đùa giỡn thiếu niên đến từ nước khác, muốn biết liệu cơ thể của người phương Đông có phải càng mê người hơn so với của người phương Tây không. Huống chi gã chủ còn nói nó bị hạ dược, lúc chơi đùa chắc chắn sẽ càng hăng hái....

Nghiêm Tiểu Tiểu sợ ngây người, hiện tại rốt cuộc là tình huống gì, cậu lúc nào nói mình bán đấu giá chứ, những người này có phải bị điên rồi hay không. Gã chủ còn nói cậu bị bỏ dược, sau khi vào đây cậu cùng lắm cũng chỉ nhấp một ngụm do bạn thân đưa, chẳng lẽ...

Không, không thể nào, bạn thân sao có thể bỏ thuốc mình được, nhưng từ lúc cậu ấy đi toilet đã khá lâu rồi, sau còn chưa quay lại?

"Tiên sinh, ngài có lầm chỗ nào không? Tôi chưa bao giờ nói sẽ bán mình cả, ngài thả tôi đi đi." Nghiêm Tiểu Tiểu lo lắng nói với gã chủ, định ra tay với hai gã áo đen cường tráng đang xách mình, nhưng lại phát hiện cả người mềm yếu vô lực, trong thân thể bỗng dưng có một cỗ khô nóng khác thường.

Nghiêm Tiểu Tiểu trong lòng kinh hãi, sao có thể như vậy, cảm giác này, cậu rất quen thuộc, nó chỉ xuất hiện lúc cậu phát tình, xem ra cậu thật sự bị bỏ thuốc....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro