[ST] Chú ơi, tôi muốn ăn chú! (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh không thể tin nổi trợn mắt nhìn người vốn gọi anh bằng chú, mà nay lại đang càn rỡ trên người mình. Hắn nắm đùi anh làm điểm tựa, đầu lưỡi khiêu khích chọc ghẹo nơi riêng tư nhất của anh.

"Chú có nơi tuyệt như vậy mà sao trước giờ lại giấu tôi thế?"

"Ưm, ưm!"

"Chú đã để cho những thằng khác chạm vào chỗ này rồi đúng không?"

Hắn đột nhiên trở nên thô bạo, đầu lưỡi đâm vào lỗ nhỏ của anh mà quấy loạn khắp nơi. Nãy giờ hắn đã chơi đùa nơi này nhiều lắm rồi, mặc dù anh ngất nhưng cơ thể anh thì vẫn phản ứng rất nhiệt tình, điều này làm hắn vừa hưng phấn lại vừa tức giận.

Phải làm việc này bao nhiêu lần thì mới đạt đến độ nhạy cảm như thế?

"Nãy giờ tôi mút dương vật chú bắn ra nhiều lắm rồi, chú có cảm nhận được không?" Hắn thổi một làn hơi nóng bỏng, quy đầu liền run run rỉ tinh như chứng minh điều hắn nói.

"Ưm, hưm..." Anh ứa nước mắt lắc đầu nguầy nguậy, không muốn thừa nhận bản thân xuôi theo sự động chạm của hắn. Anh muốn chống cự nhưng tay chân bị trói chặt.

Hột le đáng nhẽ phải nằm trong lớp mũ thịt, bây giờ đã lòi hẳn ra ngoài, phải chơi đùa nhiều lắm mới trở nên như thế. Hắn nghiến răng cắn nhẹ viên thịt mẫn cảm, đầu lưỡi quét từ gốc le đến đầu le khiến anh bất giác run lên, lỗ lồn mấp máy trào nước.

Hắn đâm ngón tay vào trong lỗ nhỏ, lần mò tìm kiếm. Anh khó chịu uốn éo vặn người, nhưng khi hắn chạm đến một điểm nào đó thì anh lại hốt hoảng hô lên.

"Ưm! Ưmm!"

"Chỗ này sao ạ? Điểm G của chú đây sao?" Hắn nhếch mép liếm môi, lại ấn vào nơi đó thêm lần nữa. Động tác day ấn của hắn càng lúc càng mạnh, anh bị tấn công mà không thể trốn, chỉ có thể bất lực hứng chịu từng cơn khoái cảm dồn dập.

Một ngón, rồi hai ngón, lỗ nhỏ của anh được mở rộng một cách cẩn thận nhưng cũng không kém phần mạnh bạo, bắt chước động tác giao hợp không ngừng đâm vào bên trong. Lồn bị đâm đến mức khiến chân anh run lẩy bẩy, hai mắt ngập nước muốn nói mà lại không nói được, mười ngón chân co quắp lại.

Khi hắn lại lần nữa nhấn mạnh vào điểm gồ lên ấy, lưng anh ưỡn lên thành một đường cong tuyệt đẹp, cứ như vậy mà lên đỉnh trong tay cháu mình.

Hắn thấy lồn anh co rút thì cũng hiểu, nhìn ánh mắt anh vừa đau khổ vừa mơ màng, hắn không hiểu nghĩ gì mà sắc mặt lạnh tanh.

"Chú, tôi chịu hết nổi rồi."

Hắn kéo quần giải phóng cho con cặc đã cương lên từ lâu, đầu khấc nóng rực cọ xát với lỗ lồn ướt đẫm, hơi nóng truyền đến khiến anh kinh hoảng.

"Ưm! Ưm!" Anh dùng hết sức bình sinh lắc mạnh đầu, không được, không thể được!

"Đến giờ mà chú vẫn muốn từ chối tôi sao?" Hắn cười khẩy chồm lên mút núm vú sưng đỏ đáng yêu của anh, đầu lưỡi liếm láp nơi mềm như kẹo dẻo phát ra âm thanh mờ ám.

"Chú ơi, tôi vào nhé." Hắn cũng nhịn sắp hỏng rồi, vịn chân anh, đẩy người, khẽ nhấn phần đầu vào lỗ lồn đang co rút. Thế nhưng, ngay lúc sắp vào, hắn lại như cảm thấy có điều không ổn nên dừng lại.

Anh khóc rồi.

Khác với nãy giờ, lần này anh khóc vô cùng đáng thương, từng tiếng nức nở nghe như xé lòng.

"Chú...?" Hắn kinh ngạc đến mức đầu óc trống rỗng, "Chú ơi...?"

"Hức, ưm, hức..."

"Chú... Chú đừng khóc, tôi... tôi sẽ cởi trói cho chú, nên..."

Tay và chân anh đều hằn lên vết trói, khi miệng được giải phóng, anh van nài nhìn hắn.

"Đừng... Hức, đừng làm vậy... Không được mà..." Anh ôm lấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của mình run giọng nói, "Con đừng làm vậy... Chú xin con, xin con đó...!"

"Chú ghét tôi đến vậy sao?"

Vì sao anh có thể để những kẻ kia chạm vào mình, thế nhưng là hắn thì không được?

Vì sao lại kháng cự hắn đến mức khóc lóc thảm thương như thế?

Anh lùi ra khỏi hắn, thật lâu cũng chẳng đáp lại. Cả hai không ai nói thêm câu gì, bầu không khí nặng nề đến mức nghẹt thở.

Khi anh nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc, thì đột nhiên hắn lại dịch đến nâng mặt anh lên. Anh tưởng rằng hắn lại muốn làm càn nên định chống cự, thế nhưng, khi ngẩng đầu lại nhìn thấy một đôi mắt ngập nước.

"Chú ơi..." Giọng hắn khàn đi, ngón tay khẽ lau vệt nước còn đọng lại trên má anh, "Chú đừng ghét tôi."

"Con..."

"Vì sao không thể là tôi? Chú có biết tôi đã yêu chú bao lâu rồi không?" Ánh sáng trong mắt hắn đã biến mất, chỉ còn lại trái tim vỡ tan thành từng mảnh.

"Tôi đã đợi chú rất lâu mà, tôi đã đợi đến khi chú yêu tôi, hoặc thương hại tôi. Tại sao chú đột ngột trở nên như vậy? Vì sao chú muốn giày vò tôi?"

"Tôi yêu chú nhiều lắm mà..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro