Chap 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô gái ấy vẫn im lặng không trả lời bất cứ câu hỏi nào của cô, nhưng riêng cô thì có rất nhiều câu muốn hỏi, cô đứng dậy nhìn cô gái kìa lạ kia, rồi nhìn quanh cô chợt nhớ ra Song Ngư đã biến mất, sợ hãi một lớn dần lên khi biết bên cạnh cô không còn ai.

Còn về phía Song Ngư , cậu đi ra theo lối vào ban nảy nhưng chẳng thể ra khỏi, cậu đi một hồi vẫn quay lại chỗ cũ , nó cứ như là một mê cung, lòng cậu hiện tại cũng có chút sợ và lo lắng cho Song Tử. Song Ngư đi một lúc thì đến một cầu thang , cậu vội vàng đi lên đó vì hiện tại cậu không biết làm gì , có lẽ cậu đã lạc đường. Vừa lên đến cánh cửa căn phòng đầu tiên đột nhiên bật mở, sém nữa cậu đứng tim chết rồi, cố bỏ qua sợ hãy cậu đi vào bên trong.

Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt cậu , Song Ngư chạy nhanh lại chỗ cái giường rộng ấy, cậu nắm lấy tay của Song Tử rồi nhìn quanh, .......rất lạ......mọi thứ ở đây đều rất ảo diệu, lạ lùng vô cùng khiến cậu lạnh gáy.

- Nè tĩnh lại đi cô , tĩnh lại nhanh đi .

- Ưm......ở đây.......sao tôi lại ở đây.

Song Tử mở mắt ra sau tiếng gọi của Song Ngư, cô nhìn quanh và cảm thấy nới đây thật xa lạ, cô nhìn cậu rồi trừng mắt ngạc nhiên, trong ánh mắt của cô thể hiện sự sợ hãi, cậu thấy cô lạ liền quay lại đằng sau, cậu cũng ngạc nhiên không kém cô , nhưng hiện tại cậu cũng rất muốn bảo vệ cô, cậu đứng lên .

- Các người là ai ?

- Câu đấy phải để ta hỏi mới phải chứ, các ngươi sao tùy tiện vào đây hả ?

Là cô gái lúc nảy đã xô ngã Song Tử , trên tay cô còn bế một con mèo , tay cô ấy nhẹ nhàng vuốt bộ lông mềm mại của nó, cô gái nói có vẻ không mấy hài lòng với 2 vị khách không mời mà đến.

- Chẳng phải lúc nảy tôi đang ở ngoài sân hay sao, tại sao tôi lại vào đây ?

Song Tử tuy có sợ nhưng vẫn cố thốt lên một câu hỏi, ánh mắt cô đang chăm chú vào cái con mèo trên tay cô gái, mắt của con mèo ấy cuốn hút cô, con mèo đen nằm trên tay cô gái cũng nhìn vào Song Tử. Cô gái nhíu mày rồi lại dãn ra, cô thật mệt mỏi khi phải trả lời , nhưng không hiểu sao cô vẫn mở miệng nói.

- Tôi đưa cô lên , tôi muốn hỏi rõ tại sao 2 người vào đây ?

- Chúng tôi chỉ là hiếu kỳ , muốn tham quan nơi này thôi.

- Tham quan.......2 người muốn chết à.

Cô gái nói có vẻ rất tức giận, cô nhìn vào mắt Song Ngư và Song Tử, ánh mắt lạnh lẽo có phần u buồn làm cho Song Tử có phần hơi sợ và cũng tội cho cô gái. Bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, gió từ đâu thổi rất mạnh, Song Tử và Song Ngư thì ngã ra giường chìm vào giấc ngủ.

Cô gái ấy đặt con mèo xuống sàn rồi lại tủ lấy một bộ đồ, tia sáng của ánh trăng soi thẳng qua ô cửa sổ, một tia sáng khác lại loé lên rồi nhanh chóng biến mất.

Con mèo đen biến mất thay vào đó là một chàng trai cao to, chàng trai mặc xong đồ thì đi lại chỗ Song Tử, đôi mắt đỏ ngầu ấy nhìn vào gương mặt xinh xắn của cô, chàng trai nhíu mày rồi quay qua cô gái lúc nảy.

- Anh 2 em xin lỗi , em không biết tại sao họ lại dám vào đây.

Cô gái ấy cúi đầu nói, tay cô gái nắm chặt có vẻ rất sợ hãi, chàng trai ôm lấy cô gái.

- Anh 2 không trách, cô ta có liên quan đến gia tộc Trần Hoàng .

- Vậy chúng ta có thể uy hiếp cô ấy khai nơi cất giấu sách hóa giải lời nguyền rồi.

- Anh sẽ đi theo cô ta, trông cô ta rất thích mèo.

Chàng trai lại nhìn Song Tử, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, trong đầu anh đã định sẵn một kế hoạch hoàn hảo. Dù anh biết kế hoạch này rất nguy hiểm, nếu có sơ xuất gì thì anh có thể bị giết chết bởi bàn tay của trưởng tộc Trần Hoàng, còn nếu như thành công thì anh sẽ có thể khôi phục lại gia tộc qủy, và tiếp tục đấu với gia tộc Trần Hoàng theo lời của tổ tiên căn dặn. Anh đưa tay ra và rồi một cuốn sách dày cộm hiên lên, anh mở ra từng trang xem, trong đó toàn ghi những bi kịch mà gia tộc anh đã phải chịu..........

- Thiên Bình ngày mai cô ta và tên đó tĩnh lại thì đưa họ ra ngoài, anh sẽ có cách đi cùng họ, thời gian không còn nhiều anh phải đi chuẩn bị một số thứ, nên nhớ cẩn thận trong mọi việc.

- Dạ anh 2.

Thiên Yết nói rồi đi khỏi căn phòng ấy ngay lập tức, thời gian không cho phép anh nén lại quá lâu, anh đã đợi ngày trăng tròn đã lâu rồi, có thể nói là đã  1 tháng trời, bản thân anh cũng không muốn thế chỉ là do lời nguyền tồi tệ ấy..............

________________________

Sáng hôm sau...........

Song Tử mê mang tĩnh giấc, đầu cô đau nhức cố nhớ lại chuyện đêm qua, nhưng hoàn toàn trống rỗng, cô lay người Song Ngư đánh thức cậu, Song Ngư cũng ngạc nhiên vô cùng khi nhìn thấy căn phòng uy nga lộng lẫy này, cậu cũng không nhớ những gì xảy ra đêm qua. Từ bên ngoài Thiên Bình bước vào, nhỏ lạnh lùng đi lại trước mặt Song Tử và Song Ngư.

- 2 người nhanh chóng rời khỏi đây đi, nhớ là đừng tùy tiện vào đây nữa, nếu không các người chết thì đừng trách.

Nghe đến từ " Chết " cậu và cô cũng có một chút sợ hãi , cả 2 người họ mơ hồ nhớ là đã gặp cô gái này những không gõ, Song Ngư nắm tay kéo Song Tử đi ra khỏi phòng trước khi cô gái kì lạ kia nổi giận, cậu và cô đi xuống cầu thang , là sảnh chính và đi thẳng ra cửa chính của ngôi biệt thự, cậu thấy có gì đó rất lạ mà chính cậu cũng không rõ.

Đang đi thì con mèo đen chạy lại vùi đầu vào chân cô, Song Tử hiếu kỳ bế nó lên vuốt bộ lông của nó, cô thích thú vô cùng. Nhưng cô đâu biết rằng con mèo ấy đang ngại đến nổi tim đập rất nhanh, Thiên Bình thấy cô bế con mèo thì lập tức nói.

- Nếu cô thích cô có thể mang về nuôi, đi khỏi đây nhanh đi.

- Cảm ơn và xin lỗi vì đã làm phiền .

Song Tử nói rồi ôm lấy con mèo cùng Song Ngư rời khỏi đó, đúng là một ngày khám phá ngôi biệt thự kì bí, cậu thấy hứng thú vô cùng và cũng thừa nhận rằng có hơi sợ, cậu nhìn thấy cô nâng niu ôm lấy con mèo đùa giỡn thì bĩu môi , cô đúng là quá trẻ con.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro