Chap 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian cũng thấp thoáng trôi qua mới đây chỉ còn vỏn vẹn 3 ngày nữa là cô phải về lại Biệt thự, có chút không nở và luyến tiếc những thứ ở nơi này nhưng cô cũng đành chịu. Cô ngồi gấp đồ bỏ lại vào vali, trong đó có cả hình của Song Ngư chụp cùng cô, xem xét lại kĩ càng rồi cô đứng dậy đi ra ngoài nhìn bầu trời.

Ánh nắng nhẹ và gió thổi mát rượi khiến tâm trạng cô nhẹ nhõm, nơi đây rồi sẽ đựơc đưa vào quá khứ của cô, tất cả những gì nơi đây cho cô thì cô sẽ không bao giờ quên.

Cô ngồi xuống tựa người vào vách tường, mắt nhìn phía xa, bao nhiêu buồn phiền đều thể hiện ra bên ngoài, cô không nỡ rời xa nơi này. Chàng mèo đi lại gần ngồi xuống cạnh cô, đầu mèo của anh vùi vào chân cô, Song Tử cười nhẹ vuốt ve đầu của nó rồi bế chàng mèo lên tay..............

- Mèo ngoan này , vài ngày nữa tao sẽ rời khỏi đây, mày đi cùng tao nhé !

" Meo........"

- Hì......mày ngoan quá , um .....moah......

Song Tử bế chàng mèo lên và thơm ngay vào má của nó, ôi chàng mèo nhà ta không thể kiềm chế được nhịp đập của tim mình nữa, nó đập nhanh vô cùng.  Song Ngư đi đến chỗ cô đang ngồi , trên tay cậu là một hộp gì đó, miệng cậu thì cười tươi khỏi phải nói luôn.

- Tặng cô nè tui........tui.......tui.....sẽ nhớ cô lắm đấy, mà không sao tui sẽ thường xuyên gọi cho cô và tui.......tui sẽ đến nhà để tìm cô - Song Ngư lấp bấp nói trong rất dễ thương.

- Cảm ơn nha, nhớ đến tìm chị đó nha, chị đợi cưng đến há .

Song Tử hí hửng đem hộp quà của cậu vào trong, cô bỏ mặt luôn chàng mèo , chàng mèo bất mãn chạy lại chỗ của Song Ngư xù lông trông rất dữ, cậu nhìn thấy con mèo đen khốn kiếp dám cấu cậu chảy máu thì tức điên, câu xách bỏng nó lên rồi ném thẳng tay ra xa , cậu cười tươi rồi đi vào trong tìm cô. Chàng mèo tức muốn ối máu mà không làm gì được, anh muốn xé sát Song Ngư ngay và luôn.

________________

3 ngày sau.........

Mới đấy đã 3 ngày trôi qua, chiếc xe của gia tộc cô chạy đến trước nhà, người làm đi vào trong giúp cô chuyển đồ lên xe, họ làm việc rất nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đem hết đồ đạc lên xe. Cô luyến tiếc nhìn lại nơi này lần cuối rồi đưa con mèo đen cho một bà người làm, Song Ngư buồn man mác nhìn cô, cậu gượng cười khi cô nhìn cậu.

- Cảm ơn cậu Song Ngư .

Song Tử ôm lấy cậu và khẽ nói cảm ơn, cậu cũng ôm lấy cô nở nụ cười nhẹ.

- Hẹn ngày gặp lại , tạm biệt !

Song Ngư hôn nhẹ lên trán cô rồi nói lời tạm biệt, cô vẩy tay chào cậu rồi bước vào trong xe, cô không nở cậu cũng không nở, nhưng cô không thể nào làm khác và cậu cũng không thể nào níu cô được. Chàng mèo nhìn thấy thì điên lên, " Hôn gì mà lắm thế, thích hôn lắm hả........Aizzzz.....", chỉ có thể suy nghĩ thôi nên chàng mèo nhà ta đành nhắm mắt ngủ luôn.

Xe chạy dài trên con đường, một con đường mang nổi buồn, vẫn là con đường hôm ấy sao cô lại cảm thấy không vui, vẫn là con đường này sao cô lại không một chút hào hứng. Đơn giản vì giờ đây cô lại phải quay về cái địa ngục không lối thoát, cô thở dài bế mèo đen đặt lên đùi ........

" Két......."

" Brừm........."

" Rầm ........."

Chiếc xe đột ngột rẻ gấp làm cho chiếc xe lao thẳng xuống vách núi , chiếc xe đâm thẳng vào thân cây cao to. Người tài xế bất tỉnh, còn cô và mèo đen bị văng ra khỏi xe, cô lăn nhiều vòng mới ngừng lại, tay cô vẫn ôm chặt chàng mèo nhà ta. Song Tử mơ màng rồi mắt từ từ nhắm lại...........

Đôi mắt đỏ ấy nhìn cô, anh cố gắng thoát khỏi tay cô nhưng không được , anh nằm im mặt cho cô ngất đi, lòng anh đau xót khi thấy trán cô bị sướt , anh cũng dần dần cụp đôi mắt lại.

Tối hôm ấy.........

Trời trong xanh gió mát, ánh trăng soi sáng khắp nơi, một ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt. Hiện tại Thiên Yết đang nằm trong vòng tay của Song Tử với cơ thể trần ( anh không có một tấm vải che thân ), Thiên Yết đỏ cả mặt trông rất dễ thương, anh ngay lập tức rời khỏi vòng tay của cô, anh lẩm bẩm gì đó trong miệng thì trên người anh thay đổi, hiện tại anh mặc bộ đồ đen.

Thiên Yết vội chạy lại đỡ cô lên, nhìn những vết sướt trên tay và trán cô , tự nhiên tim anh có chút gì đó khó chịu, anh không biết vì sao lại vậy, anh khẽ chạm vào những vết thương đang rỉ máu ấy, toàn cơ thể anh có cảm giác lạ vô cùng, một loại cảm giác trước giờ anh chưa từng có, anh xé một mảnh áo rồi phủi bụi bẩn trên tay và trán của cô.

- Bây giờ tôi mới được ôm em và nhìn em kĩ hơn.

Thiên Yết khẽ thì thầm rồi hôn lên đôi môi đỏ của cô, anh mỉm cười nhẹ, một nụ cười không bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú của anh, Thiên Yết nằm xuống cạnh Song Tử, tay anh ôm lấy cô mặt của anh đối mặt với cô, nhịp đập của anh lệch đi một nhịp...............

________________

Tại một nơi nào đó.........

Bóng đêm bao trùm toàn bộ căn phòng lớn, chỉ có ánh trang loe hoe soi qua cửa sổ, một cô gái ngồi trên cái ghế cây, cô nhìn chằm chằm vào cuốn sách rồi mỉm cười, nụ cười như thể hiện điều gì đấy, đúng là vậy vì cô gái vui , vui vì gia tộc sắp được khôi phục , vui vì ngày trăng hôm nay thể hiện một điều tốt lành, vui vì cô chẳng cần ở mãi với bóng tối..........

- Anh hai em tin vào anh, anh cần phải cố lên , rồi không lâu nữa chúng ta không cần phải khổ nữa.........

__________________

Cho au ý kiến nha........😊😊😊😊

Bình chọn cho au luôn nhá......😊😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro