Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì lo lắng cho nên Duẫn Hạo Vũ không phát hiện có người đi theo phía sau, Châu Kha Vũ đi theo Duẫn Hạo Vũ một lúc, thì thấy cậu dừng lại, vội dừng lại theo, trốn vào một góc theo dõi tình hình.

"Ồ, cũng lớn mật nhỉ! Gọi mày đến mày còn dám đến thật a, xem ra Châu Kha Vũ với mày thật sự không bình thường rồi".

Châu Kha Vũ đang nghe lén: Chuyện gì đây, còn liên quan tới mình? Sao mình lại không biết gì, còn cái người kia, làm sao lại biết mình và Duẫn Hạo Vũ quen biết?

"Nói đi, rốt cuộc anh muốn cái gì?"

Duẫn Hạo Vũ không cho người kia sắc mặt tốt. Tuy rằng bình thường cậu rất hòa đồng, nhưng nghiêm túc lên cũng rất dọa người, thậm chí thanh âm đã trầm đến quãng tám rồi.

"Đơn giản thôi, đừng tiếp tục dây dưa Châu Kha Vũ là được. Yên tâm, tao cũng chỉ được trả tiền để làm việc thôi, không có mấy cái sở thích kia".

Lời này thốt ra trực tiếp khiến hai người kinh ngạc, một là tiểu bạch thỏ Duẫn Hạo Vũ, một là đại hôi lang đang nghe lén ở góc tường.

(Không còn miếng hình tượng nào luôn :))))

Không đúng... bọn họ dây dưa nhau từ lúc nào, hắn rốt cuộc bỏ lỡ gì rồi, mới không ở cùng Duẫn Hạo Vũ có vài giờ thôi, sao lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy?

"Anh hiểu nhầm cái gì rồi đi, tôi cùng Châu Kha Vũ không phải cái loại quan hệ này..."

"Chẳng lẽ không phải mày câu dẫn cậu ta mà là các ngươi tình đầu ý hợp".

"Nếu người kêu anh uy hiếp tôi là vì thích Châu Kha Vũ thì thật sự không cần thiết đâu, tôi cùng Châu Kha Vũ không phải cái loại quan hệ như mấy người nghĩ. Nói thật với anh, Châu Kha Vũ là anh trai tôi".

"Được, không muốn nói chuyện đàng hoàng đúng không? Còn dám nói Châu Kha Vũ là anh mày, cả trường có ai không biết Châu Kha Vũ là con một, ở đâu ra một đứa em trai, nói láo cũng phải nhìn đối tượng chứ. Huống hồ tao đã gọi mày đến đây, còn có thể để mày hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về à? Nghĩ nhiều rồi em trai nhỏ, người kia ra giá cao lắm nha".

Nói xong, gã búng tay một cái, liền có ba bốn người từ chỗ tối đi ra.

"Nhìn có vẻ vẫn còn nhỏ, gọi nhiều người thế này quá lãng phí rồi".

Kẻ cầm đầu đi lên túm cổ áo Duẫn Hạo Vũ, cậu mở to mắt, hồi ức không tốt đẹp chiếm lĩnh toàn bộ đầu óc khiến cậu quên mất phải phản kháng. Người đàn ông nắm cổ áo Duẫn Hạo Vũ, giơ tay đẩy mạnh cậu về phía bức tường đối diện. Khoảnh khắc bị ném ra, Duẫn Hạo Vũ như nhận mệnh, gắt gao nhắm chặt hai mắt.

Chỉ là đau đớn trong dự kiến không thấy đâu, mà là cảm giác thực ấm áp, thực mềm mại. Đầu cậu được Châu Kha Vũ vững vàng bảo vệ trong lòng bàn tay, Duẫn Hạo Vũ mở choàng mắt, trước mắt là sườn mặt tinh xảo của Châu Kha Vũ, cách thật gần, còn có lửa giận lấp kín trong mắt, hắn cúi đầu nói một câu: "Đồ ngốc." Sau đó bước lên, cho tên cầm đầu một cước. Người nọ không rõ Châu Kha Vũ từ đâu chạy ra, sửng sốt một chốc đã bị đá ngã nhoài trên mặt đất.

Châu Kha Vũ lúc này như biến thành một người khác, Duẫn Hạo Vũ ngồi ở một bên nhìn đến ngây người. Nhìn Châu Kha Vũ tàn nhẫn ra tay, động tác lưu loát sạch sẽ nhưng hai mắt trống rỗng, lạnh lẽo. Bỗng nhiên, ánh sáng sắc lạnh lóe lên, Duẫn Hạo Vũ lúc này mới lấy lại tinh thần, quát lớn:

"Cẩn thận! Hắn có dao!"

Lưỡi dao sắc bén chém qua, một chuỗi huyết châu văng xuống, theo mu bàn tay Châu Kha Vũ, đến đầu ngón tay rồi đọng lại trên mặt đất. Đám người kia thấy thật sự đổ máu liền hoang mang, mà Châu Kha Vũ lại như không có việc gì, nắm tay đầy máu nhắm thẳng đến mặt kẻ vừa ra tay.

Rốt cuộc giải quyết xong, Châu Kha Vũ thở ra một hơi, đạp lên lưng tên cầm đầu, nói:

"Mày thân với tao lắm hả? Tao có em trai hay không mày còn biết rõ hơn tao à? Cậu ấy là em trai tao thì làm sao? Người ở phía sau tao cũng không cần mày nói, tao tự biết cách làm rõ, cho nên hiện tại, biến nhanh, tốt nhất về sau đừng xuất hiện trước mặt tao với cậu ấy, bằng không, gặp lần nào đánh lần đấy".

Vừa dứt lời, vài người vừa mới còn nằm trên mặt đất không thể động đậy đều bò dậy, hộc tốc chạy đi. Duẫn Hạo Vũ nhanh chóng lấy khăn ướt trong cặp rồi chạy đến.

"Đi bệnh viện".

Duẫn Hạo Vũ nhẹ nhàng kéo vạt áo Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ thuận theo cúi đầu nhìn cậu, như là đang chăm chú cân nhắc, khóe miệng mím chặt, nhìn qua vô cùng nghiêm túc. Duẫn Hạo Vũ thấp thỏm không yên, mỗi khi Châu Kha Vũ diện vô biểu tình thế này cậu đều cảm thấy sợ hãi.

"Đi ăn kem." Châu Kha Vũ mặt không chút thay đổi nói.

Duẫn Hạo Vũ ngẩn người, lúc này mới nhớ đến buổi sáng hôm nay đã đồng ý chờ Châu Kha Vũ ở cổng trường để hắn dẫn cậu đi ăn kem. Nghĩ đến đây, trái tim đột nhiên ê ẩm như bị bàn tay ai đó bóp chặt.

"Hôm nay không đi, anh bị thương rồi, đi xử lý vết thương trước".

Duẫn Hạo Vũ cau mày, lo lắng nhìn Châu Kha Vũ, nhưng bị ánh mắt Châu Kha Vũ dọa nhảy dựng, giống như nếu không đồng ý đi ăn kem, Châu Kha Vũ sẽ lập tức ăn cậu mất, vì thế đành phải thỏa hiệp. Dùng khăn ướt lau máu xung quanh miệng vết thương của Châu Kha Vũ xong, cậu nắm tay áo Châu Kha Vũ, theo lên xe.

Hôm nay, Duẫn Hạo Vũ ăn kem thật nhanh, gần như ngấu nghiến mà ăn, bởi vì lo lắng vết thương của Châu Kha Vũ, phải nhanh chóng sát trùng.

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm Duẫn Hạo Vũ, cả người không nhúc nhích y như khúc gỗ, ngay cả ánh mắt cũng không di chuyển, chỉ có chính hắn biết, hiện tại hắn vẫn cảm thấy sợ hãi. Đời này hắn không muốn có người thứ hai chết đi trước mắt mình. Bảy năm trước, mẹ hắn mất ở trong nhà, khi ấy hắn mới là học sinh tiểu học, về đến nhà, vừa mở cửa phòng mẹ đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, sau đó thế giới của hắn nhuộm thành màu đỏ, đến cuối cùng chỉ còn màu đen của bóng tối.

Đợi đến khi về đến nhà, Duẫn Hạo Vũ vội vội vàng vàng ôm hộp cứu thương chạy vào phòng Châu Kha Vũ, không nói hai lời bắt đầu sát trùng miệng vết thương. Kỳ thật Châu Kha Vũ không thấy đau, cũng không cảm thấy cần phải bôi thuốc, nhưng em trai hình như rất lo lắng nên đành tùy cậu. Duẫn Hạo Vũ cúi thấp đầu cẩn thận sát trùng, bôi thuốc lên vết thương, dường như sợ hắn đau còn thỉnh thoảng nhẹ nhàng thổi thổi mấy hơi, làm Châu Kha Vũ ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa đến khó nhịn, như có móng vuốt của động vật nhỏ liên tục cào qua.

Ở nơi Duẫn Hạo Vũ không nhìn thấy, Châu Kha Vũ không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm khuôn mặt Duẫn Hạo Vũ, từ lông mi dài, đến sống mũi cao, rồi đôi môi đỏ hồng mềm mại. Châu Kha Vũ không khỏi nuốt nước miếng, lặng lẽ nhích đến gần, từng chút từng chút một. Duẫn Hạo Vũ cái gì cũng không biết, đợi cậu xử lý xong vết thương, vừa nhấc mắt đã thấy khuôn mặt Châu Kha Vũ gần trong gang tấc.

Hộp cứu thương ban nãy còn vững vàng nằm trên giường rơi xuống đất phát ra tiếng động lớn, giống như nhịp tim hai người lúc này.

Duẫn Hạo Vũ bị Châu Kha Vũ mạnh mẽ áp dưới thân, cậu kinh hãi nhìn khuôn mặt Châu Kha Vũ càng lúc càng gần, nghe được thanh âm khàn khàn phát ra từ cổ họng Châu Kha Vũ:

"Nếu cậu không từ chối, tôi sẽ tiếp tục".

Duẫn Hạo Vũ không từ chối, không biết nguyên nhân vì sao, chỉ là không muốn từ chối.

Khoảnh khắc chạm đến đôi môi kia, mọi thứ dường như có đáp án, Châu Kha Vũ rốt cuộc hiểu được thế nào là thích. Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi Duẫn Hạo Vũ, mà Duẫn Hạo Vũ không dám nhúc nhích, nhắm chặt mắt, giác quan không ngừng phóng đại, cậu nghe rõ tiếng tim đập mạnh, rõ ràng đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Dây dưa triền miên, tê dại cùng hít thở không thông, đều là những cảm giác lần đầu xuất hiện.

Châu Kha Vũ mạnh mẽ tấn công, cùng Duẫn Hạo Vũ môi lưỡi giao triền, tay Duẫn Hạo Vũ không biết từ khi nào đã ôm lấy cổ Châu Kha Vũ, cho đến khi bàn tay quấn băng vải của Châu Kha Vũ tiến vào bên trong quần áo Duẫn Hạo Vũ...

(Cầm thú!!!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro