2. Hối hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thực, Châu Kha Vũ hối hận rồi.

Sau khi quen biết Duẫn Hạo Vũ, anh bắt đầu để tâm một chút đến lai lịch của các thực tập sinh Thái Lan, nghe được một số lời đồn, rằng Duẫn Hạo Vũ có thể sẽ không xuất đạo, có một số kịch bản được chọn, chỉ cậu quay về Thái sẽ tiếp tục sự nghiệp diễn xuất. Anh biết bản thân cũng có mấy lời đồn vô lý từ bên ngoài, nên không quan tâm, cho qua chuyện này, không hỏi Duẫn Hạo Vũ. Đây là điều khiến anh hối tiếc nhất, anh biết Hạo Vũ muốn thành đoàn, muốn ở lại, hơn nữa thứ hạng của Duẫn Hạo Vũ không thấp, giống anh đều ở vị trí tầm trung. Duẫn Hạo Vũ còn nói, cậu tin họ nhất định có thể ra mắt cùng nhau.

Nhưng thẳng đến khi buổi diễn tập kết thúc, anh không tìm thấy cậu ở phòng 1002, bạn cùng phòng nói cậu ấy chưa về, Ngô Vũ Hằng đi tìm cậu cũng chưa quay lại. Anh vội chạy đi, sốt ruột tới mức định phá luôn cửa wc, cuối cùng bị Oscar ngăn lại.

"Có một số việc không cách nào thay đổi được, chúng ta đều hiểu rõ quy tắc này, em ấy cũng thế".

Trở lại nửa tháng trước, anh nghĩ đến buổi tối Duẫn Hạo Vũ nói với anh:

"Chúng ta không thể tiếp tục làm bạn nữa".

Im lặng một lát, "Daniel..." Cậu gọi tên anh,

" Vì sao? Không phải chúng ta... vẫn luôn..."

Châu Kha Vũ không biết nên nói thế nào, bọn họ không phải vẫn luôn là bạn tốt sao? Nhưng tự hỏi mình, Châu Kha vũ anh, thực sự chỉ coi cậu là bạn thôi sao?

Nhìn Châu Kha Vũ luống cuống, Duẫn Hạo Vũ bỗng nhiên nở nụ cười, thân thể tựa trên vách tường chậm rãi đứng thẳng lên, ôm lấy thắt lưng anh:

"Dan".

"Pat..."

Châu Kha Vũ theo bản năng thốt ra cái tên anh từng lặp đi lặp lại trong đầu nhiều lần, cách gọi thân mật của tình nhân, chỉ nghĩ thôi cũng làm tim anh gia tốc. Duẫn Hạo Vũ dường như nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh, cười cười, cậu không nói gì, chỉ một mực tựa trên ngực anh.

Trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp và yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của hai người, lại mơ hồ tới cực điểm, Châu Kha Vũ luồn tay vào trong áo len, sờ soạng thân thể mẫn cảm của người kia, thiếu niên 18 da thịt non mềm, nếm rồi mới rõ mùi vị tuyệt vời đến thế nào, khiến anh ý loạn tình mê, không nhịn được hôn cậu từ nốt ruồi trên trán thẳng đến khóe miệng.

Duẫn Hạo Vũ không phản kháng, chỉ đỏ mặt, nhắm mắt tiếp nhận nụ hôn, để anh từng chút cắn lên bờ môi cậu.

Một người cả đời chỉ có một nụ hôn đầu tiên. Mà nụ hôn đầu đời của Duẫn Hạo Vũ bắt đầu từ răng nanh, cậu vừa cắn nhẹ khóe miệng Châu Kha Vũ vừa mở to mắt nhìn anh, làm cho Châu Kha Vũ đang ôn nhu nháy mắt liền dùng lực, gắt gao giữ lấy khuôn mặt cậu đáp trả.

Hòn đảo được biển cả bao bọc, sóng vỗ nhẹ vào mặt đá ngầm, ánh trăng lung lay, con tàu lấp ló giữa thiên hà đẹp đẽ, tựa như một giấc mộng.

Châu Kha Vũ ngồi trên nắp bồn cầu, Duẫn Hạo Vũ được anh ôm ngồi trên đùi, hai người dùng một tư thế hết sức kỳ lạ ôm nhau., Châu Kha Vũ cười cười:

"Gọi tên anh".

"Châu Kha Vũ".

"Tiếp tục".

"Daniel..."

"Lần nữa..."

Châu Kha Vũ vỗ nhẹ lưng cậu, Duẫn Hạo Vũ vùi mặt vào vai anh, thân thể mềm mại, ôm vô cùng thoải mái.

"Thầy Châu, thầy Châu của em..."

Duẫn Hạo Vũ rõ ràng từng chữ nói lại thân phận của Châu Kha Vũ cho anh nghe. "Của em...", từng chữ từng chữ, mơ mơ hồ hồ nói:

"Thầy giáo của Patrick..."

"Còn nữa không?"

"Thối... Anh trai thối."

Duẫn Hạo Vũ nói xong, đột nhiên hôn lên cổ anh, lông mi dài ướt nước mắt, dùng ánh mắt bi thương nhìn anh:

"Anh, anh sẽ quên em sao?"

Sẽ không.

Châu Kha Vũ lắc đầu, họ sẽ ra mắt cùng nhau, còn hai năm, thậm chí mười năm, hay cả đời, nhưng anh không dám nói ra. Vận mệnh giống như bàn cân, mọi việc đều có sức nặng. Anh sợ bọn họ còn quá trẻ, không gánh vác được hứa hẹn này. Anh nhìn Duẫn Hạo Vũ, sau đó cúi xuống hôn cậu, hôn rất nhẹ, như sợ bóng dáng trong tay anh sẽ giống như nàng tiên cá trong câu chuyện cổ tích, biến thành bọt biển, rồi biến mất. Còn Duẫn Hạo Vũ, cậu đột nhiên quấn lấy cổ anh, ngửa đầu hôn lên, lồng ngực lên xuống phập phồng, tùy ý tận hưởng tất cả tình yêu của Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ nghĩ bọn họ như vậy là đã xác định quan hệ rồi, ngày đó đưa Duẫn Hạo Vũ về ký túc xá xong, anh cả một đêm không ngủ, bắt đầu ảo tưởng ra cảnh cùng cậu quay về Bắc Kinh sau khi ra mắt. Phải đi thăm Cố cung, mua kem cho em ấy ăn, Duẫn Hạo Vũ thích chó nhỏ, nhất định sẽ thích mèo nhỏ trong sân. Anh còn muốn dạy cậu nói tiếng Bắc Kinh, đưa cậu đi ăn lẩu... Anh giống như một chàng trai bình thường, tìm được một người yêu nhỏ đáng yêu, muốn nói cho cả thế giới biết bản thân vui vẻ tới mức nào.

Ngày hôm sau, Châu Kha Vũ đứng ngay ở cửa nhà vệ sinh đợi, Duẫn Hạo Vũ từ xa đã thấy anh, hiếm khi ngại ngùng, cúi đầu không dám nhìn anh, đáng yêu muốn điên rồi. Thời điểm đánh răng, hai người đứng cạnh nhau, một câu cũng không nói, lại đỏ mặt. Chờ tất cả mọi người đều thu dọn rời đi, Duẫn Hạo Vũ mới bắt đầu giặt đồ lót của mình, Oscar đột nhiên tới gần vừa thấy liền lập tức trêu ghẹo:

"Paipai đêm qua mơ thấy sao nữ nào hả?"

Duẫn Hạo Vũ đỏ mặt, bàn tay cật lực tăng tốc, Oscar nhìn thoáng Châu Kha Vũ đợi bên cạnh:

"A... Cũng có thể là sao nam nhỉ."

Châu Kha Vũ đi đến bên cạnh Duẫn Hạo Vũ, cúi người nhẹ nhàng hỏi:

"Đêm qua em mơ thấy gì vậy? Có anh không?"

" Anh ồn quá đi mất".

Khuôn mặt cậu đỏ như quả đào, là trái đào da mỏng, cắn một phát sẽ chảy ra nước quả ngọt ngào.

Oscar vui vẻ, hai đứa này cuối cùng cũng chọc thủng tầng giấy mỏng kia. Châu Kha Vũ cả ngày nay đều như ngâm trong mật ngọt, dính lấy Duẫn Hạo Vũ ở mọi nơi. Có thời điểm, Duẫn Hạo Vũ vừa về tới ký túc xá lại bị Châu Kha Vũ kéo vào nhà vệ sinh với lý do học tiếng Trung, học một lần liền đến tận khuya. Muộn đến mức Ngô Vũ Hằng muốn báo cảnh sát Châu Kha Vũ dụ dỗ trẻ vị thành niên, nhưng nhìn thằng nhóc Duẫn Hạo Vũ còn vui vẻ chạy theo Châu Kha Vũ cả ngày, anh đây tạm thời bỏ qua.

Hai người dường như lúc nào cũng dính lấy nhau, mọi người trong trại còn phàn nàn:

"Nghĩ đến cảnh Châu Kha Vũ ngồi lì trong nhà vệ sinh dạy lời bài hát, thật sự muốn lắp thêm mấy cái camera dọa chút. Patrick chắc sẽ rất ngại ngùng, còn Châu Kha Vũ... thôi đi, có khi còn hăng hái hơn".

Ở thời điểm đó, dường như mọi thứ đều hướng đến kết thúc có hậu, cho đến ngày trước khi ghi hình thế giới ma sói một ngày, bắt đầu từ việc chấn thương của Châu Kha Vũ tái phát, những dòng đen tối trong kịch bản chờ sẵn cũng được kéo lên.

Từ khi Duẫn Hạo Vũ cùng anh rơi từ vị trí cao xuống, Châu Kha Vũ bắt đầu hối hận rồi, hối hận vì luôn mềm lòng, không dạy tốt tiếng Trung cho cậu, hối hận vì đã tức giận, hối hận vì không cùng cậu đi ăn khuya, hối hận chính mình quá mức tự tin, tin rằng bọn họ chắc chắn sẽ ra mắt cùng nhau, vẫn còn hai năm để yêu, mà hiện tại, dù có dùng hết sức trân trọng quãng thời gian còn lại, cũng không thể đem toàn bộ yêu thương nói cho em biết.

Càng hối hận, tại sao không hỏi Duẫn Hạo Vũ, nếu em đã sớm biết, đã sớm lường trước ngày kia, em mang theo tâm trạng gì mỗi khi ở bên anh?

Đáng tiếc lúc này anh mới nhận ra, tình yêu của mình với cậu bé 17 tuổi không được yêu thương, hóa ra lại chỉ là một bản nhạc buồn của chủ nghĩa lãng mạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro