3.Thư đến người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp tự như ngộ, triển tín thư nhan.

Dùng thư thay gặp mặt, gửi mọi điều tốt đẹp đến anh.

Châu Kha Vũ nhìn hai trang tiếng Anh trong đầu liền hiện lên tám chữ này. Anh ngay từ ánh mắt đầu tiên đã nhận ra đây là nét bút của Duẫn Hạo Vũ, trên giấy còn có chữ bị nước mắt làm nhòe. Anh có thể tượng tượng ra cảnh một mình Duẫn Hạo Vũ ngồi dưới ánh đèn, đeo cái kính ngốc nghếch kia, ngón tay hồng nhạt siết chặt cây bút, mang tâm trạng đau thương đến thể nào để rồi từng chữ từng chữ cẩn thận viết thư cho anh.

Anh cũng không có nghĩ sai, Duẫn Hạo Vũ thực sự ôm tâm trạng như vậy mà viết xuống hai trang giấy này. Anh đã từng nhận được những bức thư tương tự trước đó, đều là sau khi kết thúc vòng loại trừ, vì vậy anh hiểu chúng mang ý nghĩa gì. Hương vị của ly biệt... Chú thỏ nhỏ của anh chắc đã khóc đến đỏ hồng cả đôi mắt khi viết lá thư giấu tên này, để tạm biệt anh cùng tất cả hồi ức tốt đẹp của bọn họ. Dùng cách nhẹ nhàng nhất để nói lời tàn nhẫn nhất.

Rõ ràng muốn cổ vũ anh, lại làm cho chính mình khóc đến không kìm được. Có thể vì đây là lần cuối cùng an ủi anh, có rất nhiều lời muốn nói cho anh biết nhưng mà trang giấy ngắn quá, cậu không biết viết hết bằng cách nào.

Nhưng mà, sao lại phải giấu tên, cứ như vậy nói cho anh không tốt sao?

Ban dầu Châu Kha Vũ nghĩ cho rằng Duẫn Hạo Vũ là không hy vọng chân tâm của mình bị biến thành "công cụ kiếm tiền" dưới ống kính máy quay. Nhưng sau bao đêm trằn trọc, nghĩ đến cảnh cậu dù khóc đến không dừng lại được, cũng không chịu đến tìm anh, anh mới biết, Duẫn Hạo Vũ có lẽ đang hy vọng một ngày nào đó anh sẽ quên đi cậu.

Ngày đó, quay xong ma sói, vì muốn dỗ cậu, anh từng đến gõ cửa phòng 1002.

Nhìn Duẫn Hạo Vũ hai mắt sưng đỏ đi đến trước mặt mình, Châu Kha Vũ nhẹ nhàng xoa đầu cậu:

"Có muốn tâm sự với anh một chút không?"

"Sắp tới chung kết, anh mệt thành thế này rồi..."

Duẫn Hạo Vũ cúi xuống, xoa bóp chân anh:

"Còn đau không?"

" lĐau."

"..."

Bạn nhỏ kia nghe thấy, vậy mà ngay lập tức lo lắng ngồi xổm xuống trên mặt đất xem xét:

"Thứ hạng của anh tụt xuống là do chân bị thương sao?"

"Không phải, còn em thì sao? Em nghĩ thứ hạng của mình tụt xuống vì cái gì?"

"Đây là một vấn đề rất khó trả lời."

Duẫn Hạo Vũ nhìn về phía anh:

"Dan, ngày mai em đến cửa ký túc xá chờ anh."

"Vì sao?"

Duẫn Dạo Vũ cười cười:

"Chính là muốn đối tốt với anh một chút đó."

Anh theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn, còn cậu dùng ôn nhu vô tận đổi lấy lãng mạn nơi anh.

Thứ tình cảm bọn họ dành cho đối phương, như liều thuốc giải, cứu rỗi đối phương khỏi thực tại tàn khốc, bi thương.

Duẫn Hạo Vũ là con thuyền muốn cập bến, cậu vốn tưởng rằng Châu Kha Vũ là đích đến của cậu. Nhưng tới hiện tại, cậu mới ý thức được bản thân có bao nhiêu nực cười. Châu Kha Vũ một lòng muốn rời cảng, mà bọn họ tựa như bạn đồng hành giữa đêm khuya cùng nhau chạy trốn, không biết điểm dừng.

Mấy ngày nay, Duẫn Hạo Vũ thường hay nằm mơ, thấy mình về Thái Lan, đứng dưới ánh nắng rực rỡ nơi ngã tư đường phố Băng Cốc, cảm nhận hơi nóng bốc lên từ mặt đường, giống như lúc Châu Kha Vũ hôn cậu, đều khiến hai má cậu nóng bừng. Cậu thực thích giấc mơ này, bởi chỉ cần nghĩ đến nó, cho dù có trở về Thái Lan, cậu cũng sẽ nghĩ đến Châu Kha Vũ, sẽ không quên anh.

Thế mà khi kể cho Châu Kha Vũ, anh nói:

"Trung Quốc có câu, giấc mơ đều trái với hiện thực, xem ra em không về Thái Lan được rồi."

Trêu chọc xong, anh mới nhận ra bạn nhỏ nhà mình thực sự rất nhớ nhà, hai mắt đỏ hoe, tủi thân đến mức quay sang giận anh luôn. Vì thế Châu Kha Vũ, lần đầu làm anh trai kiêm bạn trai, luống cuống tay chân, chuyện làm cách nào dỗ được người yêu nhỏ, chúng ta nói sau vậy.

Ngày diễn tập cuối cùng rồi, hai bọn họ từ sáng đến tối đều ở cạnh nhau, nắm tay nhau ngồi sau xe, ở trong phòng chuẩn bị, giao ước cùng nhau sẽ không khóc, chỉ ôm chặt lấy người kia cảm nhận từng chút một hơi ấm thuộc về đối phương.

Châu Kha Vũ biết rõ, trong mắt Duẫn Hạo Vũ, anh là thầy, là anh trai, là tiền bối đã từng ra mắt, rất lợi hại, là người cậu muốn ỷ lại. Nhưng cùng Duẫn Hạo Vũ bên nhau trong khoảng thời gian này, anh nhận ra bản thân mới là người nuối tiếc, ỷ lại cậu.

Tình cảm của Duẫn Hạo Vũ thuần khiết tựa như suối nhỏ trong khu rừng, hay gió biển của đảo Hải Hoa, không chút tạp chất.

Anh muốn giữ nó thật chặt, lại cảm thấy đoạn tình cảm này quá mức tốt đẹp, kẻ xấu xí trong miệng người đời, hay đứa nhóc chỉ luôn sống dưới cánh chim bảo bọc của anh trai như anh, có thể bảo vệ tốt đoạn tình cảm tốt đẹp này sao?

Hôm đó diễn tập kết thúc, Châu Kha Vũ ở phía sau khán đài chờ Duẫn Hạo Vũ, lặng lẽ cầm lá thư, nhìn đi nhìn lại những dòng chữ cuối bị nước mắt làm nhòe, Duẫn Hạo Vũ nói, thái dương rồi sẽ mọc, chúng ta sẽ cùng nhau làm lại.

Một lần...lại một lần...

Nếu đã như vậy, anh muốn cùng Duẫn Hạo Vũ chờ mặt trời lại xuất hiện...

Rạng sáng, khi trở lại ký túc xá, nghe thấy Duẫn Hạo Vũ cùng fan hô tên anh, vừa vào cửa, anh bước nhanh đến bên người cậu, kéo tay Duẫn hạo Vũ chạy đi, cậu cũng không hỏi anh muốn đi đâu, cứ như vậy xuyên qua từng cánh cửa, mặc kệ nhân viên kêu tên hai người, bọn họ cũng không ngừng bước, chỉ cười.

Châu Kha Vũ đẩy ra cánh cửa tầng thượng, nhìn đến không trung một mảng xám xanh, cảm nhận từng trận gió biển mát lạnh.

"Patrick, the sun will rise and we will try again".

Châu Kha Vũ nhìn cậu:

"Cảm ơn em".

"Cảm ơn cái gì chứ?"

Duẫn Hạo vũ ngẩng đầu nhìn anh, đưa tay thay anh vuốt lại mái tóc bị thổi đến rối tung, sau đó nhìn về phía mặt biển xa xa:

"Nếu không có anh, em nghĩ bầu trời... sẽ không còn sáng lên nữa".

"Nếu trời không sáng lên, chúng ta cùng nhau ở trong giấc mộng lâu thêm một chút, được không?"

Châu Kha Vũ đột nhiên nói lời lãng mạn như thế, khiến Duẫn Hạo Vũ không nhịn được bật cười:

"Ngày cuối cùng kia, mặc kệ thế nào, đều sắp kết thúc rồi".

Nói xong, anh vươn tay về phía Duẫn Hạo Vũ, chờ cậu nắm lấy, dứt khoát khóa chặt tay cậu, mười ngón đan xen, giống như làm vậy có thể khiến thời gian ngừng lại, dừng tại khoảnh khắc cơn gió biển thổi tới.

Nhưng mặt trời vẫn như cũ xuất hiện, sóng biển cuộn trào theo từng tầng gió biển, như phủ lên thứ ánh sáng vàng nhạt đẹp đẽ, nhưng mà bọn họ rốt cuộc vẫn phải đón nhận số mệnh thuộc về mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro