4. Bão táp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ được nhân viên công tác bảo vệ khá tốt, nhưng xuyên qua đám người anh vẫn nghe thấy vài câu mắng chửi, anh giả vờ như cái gì cũng không nghe thấy, bước nhanh vào hậu trường.

Mưa giông trước cơn bão.

Trận chung kết ngày hôm qua rất đông, cũng có nhiều gương mặt quen thuộc ngồi dưới khán đài, Châu Kha Vũ tự nhận mình là người kiên cường, nhưng sự xuất hiện của anh trai đã đánh tan phòng tuyến cuối cùng của anh. Cuộc sống trước năm 18 tuổi, tại thời khắc anh trai nói ra chân tướng, nháy mắt ầm ầm sụp đổ. Châu Kha Vũ người này, thật ra cũng không mạnh mẽ như vậy, anh chính là cứ như vậy mà lớn lên, tới 18 tuổi xương cốt phát triển nên sinh ra vài điểm khí chất hơn người, chỉ là tính cách lại quá mức hiền lành, ôn nhu  làm suy yếu khí chất trầm ổn sắc bén. Nhưng ít nhất đến một khắc này, anh không muốn bản thân yếu đuối, ngay cả mất mác cùng thất vọng trong lòng, cũng muốn mạnh mẽ giấu đi, không muốn ai phát hiện.

Duẫn Hạo Vũ thấy anh thất thần, hướng anh cười:

"Kia là anh trai anh sao?"

Châu Kha Vũ gật đầu:

"Một lát sẽ giới thiệu cho em".

Duẫn Hạo Vũ ngẩn người, loại thời điểm này, hình như không nên tiến sâu hơn vào cuộc sống của anh, vì thế cậu không trả lời, chỉ một mực nhìn anh.

Từng bước đi hết nội dung vở kịch, biết được bản thân sẽ ở vị trí 10-13, anh cũng thuyết phục xong bản thân, cứ như vậy mà nghênh đón kết cục cuối cùng.

Thời điểm công bố hạng mười, Châu Kha Vũ là thành viên đầu tiên của nhóm, anh nghiêm túc đi xuống dưới đài, còn mọi người gần như tất cả đều bị vị trí thứ mười của anh làm bất ngờ tới đông cứng tại chỗ.

Thẳng đến khi Duẫn Hạo Vũ vừa khóc vừa cười, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, dang hai tay chạy tới, nháy mắt này anh dường như được kéo trở về với mùa xuân ấm áp.

Hồi hộp cùng áp lực khiến bọn họ không suy nghĩ được gì, một người theo bản năng muốn ôm người còn lại, người kia cũng thuận theo tiến thẳng vào trong vòng tay anh.

Cũng không biết là ai trong bọn họ kịp thời thu lại tình cảm mãnh liệt trong lòng trước, Duẫn Hạo Vũ đầu tiên buông lỏng cái ôm, đẩy Châu Kha Vũ ra. Mà Châu Kha Vũ tại khoảnh khắc ôm cậu, mới ý thức được anh luyến tiếc, trái tim vì sợ hãi mà run lên dữ dội, giữ lại tay cậu, có quá nhiều lời đều muốn nói hết cho cậu nghe.

Bất kể luyện tập bao nhiêu lần, nhưng khi ly biệt thật sự, cho dù là ai đều không tránh khỏi sợ hãi.

Yêu là bản năng, hận là bản năng, sợ hãi, tuyệt vọng cũng là bản năng.

Bản năng, cái gọi là bản năng này, Freud nói nó dùng để chỉ lực lượng bên trong thúc đẩy hành vi của con người nhưng chính bản thân họ không biết.

Lực lượng bên trong, vậy cái sức mạnh này cũng thật lãng mạn, làm cho trái tim của đứa trẻ 17 tuổi dù đang bi thương tuyệt vọng cũng bỗng chốc nở rộ. Mơ mộng qua đi, cậu khóc, không biết là cao hứng Châu Kha Vũ rốt cục thành đoàn mới khóc, hay là vì sợ hãi chính mình sắp phải bỏ lại toàn bộ mà rời đi.

Cậu nhìn Châu Kha Vũ, khi cậu đem tay mình đặt vào lòng bàn tay anh, cũng tặng anh đóa hoa hồng lần đầu tiên nở rộ trong trái tim cậu.

Sau đó cậu buông tay Châu Kha Vũ, nhìn anh được mọi người vây quanh sau đó phát biểu cảm nghĩ, nhìn anh trai thối của cậu xoay người, đi đến vị trí thành đoàn.

Sau đó, chờ đợi vận mệnh của chính mình...

Châu Kha Vũ mỗi bước đi về phía trước, anh đều mong thời gian quay lại một chút, trở lại khi mặt trời vừa mọc, trở lại đêm qua, trở lại cái đêm Duẫn Hạo Vũ khóc lớn, trở lại căn phòng tím tràn ngập hồi ức, trở lại Dream Team, trở lại lần đầu gặp mặt trên đảo Hải Hoa, anh muốn biết rốt cuộc đã sai từ đâu, muốn bù lại một chút tiếc nuối.

Trái tim anh cực kỳ hỗn loạn, một nửa vì hối hận thiêu đốt, một nửa vì hiện thực mà vỡ tan thành vụn băng, một chút máu thịt độ ấm cũng không còn. Một mình anh, đi lên vị trí nhóm, một mình bất an, nhưng bất luận thế nào, mặc kệ sau đó phát sinh cái gì, mặc kệ Duẫn Hạo Vũ có thể lưu lại hay không, tương lai vẫn sẽ xảy đến.

Một mình đứng giữa trung tâm gió bão, anh đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất, sợ hãi muốn hỏng mất, rốt cuộc không chịu nổ dỡ xuống áo giáp lạnh thấu xương. Anh trở lại là cậu bé 18 tuổi, trước mặt anh trai rơi nước mắt, ánh đèn sân khấu ở trong nước mắt trở nên mơ hồ, lại nghe đến thứ hạng thứ chín, Duẫn Hạo Vũ, một lần nữa lại được cùng một chỗ.

Anh từng nắm tay cậu, từng hôn môi cậu, nhưng chưa bao giờ như hiện tại, cảm thấy bản thân thật sự có được cậu.

Giây phút Duẫn Hạo Vũ một lần nữa ôm lấy anh, tựa như bình ổn tất cả phong ba trong lòng anh, Châu Kha Vũ ôm cậu vào ngực, lúc này, bất kể ai cũng không thể mang cậu ấy đi nữa. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu, vuốt nhẹ tai cậu, bão tố qua đi rồi...

Như hiện tại là tốt rồi.

Rõ ràng chính mình là anh trai, nhưng so với tưởng tượng anh càng không chịu nổi cảnh phải rời khỏi cậu. Tuổi 18, anh từng mạnh miệng mà nói sau này cho dù hoa tươi cùng những tràng vỗ tay, hay là bão táp mưa sa, anh đều nhận hết, nhưng hiện tại lại khẩn trương đến hai tay đầy mồ hôi, sợ hãi vì bản thân thiếu chút nữa không còn được cầm lấy bàn tay nhỏ bé kia.

Cũng may, có thể ở lại. Cũng may, vẫn còn kịp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro