Buông Bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeonjun bị xô một cách thô bạo, loạng choạng lùi về phía sau.

"Beomgyu!"

"Anh ta đang làm gì trong căn hộ của chúng ta!? Hả!? Tại sao anh lại để anh ta vào!?" Beomgyu hoài nghi nhìn Soobin, chờ đợi câu trả lời.

'Căn hộ của chúng ta?'

Đột nhiên, có rất nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu Yeonjun.

'Soobin đã đến sống với Beomgyu kể từ khi cậu rời đi?'

'Beomgyu và Soobin đang hẹn hò?'

'Và anh đã cố chen vào giữa họ?'

Chẳng trách Beomgyu lại tức giận như vậy.

"Anh thực sự đã mời anh ấy đến-- bởi vì anh ấy bị thương, không có gì khác"

Beomgyu thất vọng, không thể tin được.

"Tôi-- ugh! Tại sao anh lại nghĩ mời anh ta đến nhà là một ý kiến ​​hay? Nếu em không quay lại sớm hơn anh có biết chuyện gì có thể xảy ra không? Anh ta đang

tấn công anh đấy"

"Tôi không tấn công em ấy--"

Beomgyu quay sang anh, lườm.

"Tôi còn chưa xong với anh đâu"

Nó sải bước tới và giữ cổ áo sơ mi của Yeonjun, phớt lờ sự phản đối của Soobin ở phía sau.

"Bây giờ anh muốn anh ấy quay lại hả? Sau khi anh bỏ anh ấy theo người khác. Anh đã khiến anh ấy khóc"

Yeonjun im lặng, mắt nhìn xuống đất.

"Tôi vẫn nhớ cái đêm Soobin đến trước cửa nhà tôi, khóc lóc về việc anh không còn yêu anh ấy nữa. Anh có biết mình đã làm tổn thương anh ấy nhiều như thế nào không?"

"Tôi biết"

Beomgyu cười phá lên, thô bạo ném anh trở lại sofa.

Nó quay sang nhìn, người đang lao đến chỗ Yeonjun, lo lắng cho anh.

Beomgyu lùi lại một bước khi quan sát cách Soobin nhìn Yeonjun với rất nhiều sự quan tâm và yêu thương.

Nó cay đắng ngoảnh mặt đi ra ngoài. Beomgyu đã biết trước về điều này. Nhưng lần này, trái tim của nó cuối cùng đã từ bỏ, và nó không còn đau đớn như lần đầu tiên.

Vì nó hiểu, dù thế nào đi chăng nữa, người mà Soobin quan tâm nhất sẽ luôn là Yeonjun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro