01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Jihoon tỉnh dậy thì cảm thấy phía sau đầu đau nhói như có ai đập mạnh vào. Chống tay đẩy thân hình không chút sức lực của mình lên, cậu nhích dần về phía sau cho đến khi lưng chạm vào tường.

Lúc cơn đau trôi qua và đầu óc tỉnh táo lại, cậu bắt đầu xem xét xung quanh.

Chỗ cậu ngồi bị bao trùm bởi bóng tối dày đặc, Jihoon còn không thể nhìn thấy tay mình khi giơ lên cao. Không khí cũng khá ngột ngạt nên cậu nghĩ đây là một căn phòng kín, còn lỗ thông gió có hay không thì cũng không chắc.

"Xin chào? Có ai ở đó không?"

Kêu lớn với hy vọng là có ai đó sẽ nói cho cậu biết đây là đâu. Nhưng đáp lại cậu là sự im lặng đến rợn người. Jihoon bắt đầu lo lắng.

Ký ức cuối cùng mà Jihoon nhớ là lúc mình bắt đầu nằm xuống giường, trong lúc đang mơ màng chìm dần vào giấc ngủ, mắt cậu chợt tối sầm và mọi chuyện thành ra như thế này. Di chuyển trong bóng tối thật khó khăn, nhưng cậu phải kiểm tra xem nơi này có thứ có thể giúp ích cho cậu hay không.

Cậu cúi người bò bằng bốn chi như trẻ con ra vài chỗ khác trong căn phòng, phải mò mẫm sờ soạng một lúc cậu mới nhận thức được bao quát xung quanh.

Căn phòng này có một cái tủ gỗ bị khóa, một chiếc giường khá lớn đủ cho hai người nằm, đối diện là một cánh cửa bị đóng chặt. Dù cậu đã dùng hết sức mình để thúc mạnh vào cánh cửa nhưng chỉ nghe thấy vài tiếng động, phần lớn đều là âm thanh vai cậu va vào cửa.

Thở dốc tựa vào thành giường, Jihoon thấy đầu óc mình xoay mòng mòng như cái bánh xe, không lẽ là do vừa nãy cậu thúc vào cửa mạnh quá sao?

Lấy tay day day hai bên thái dương, lúc này cậu phải tuyệt đối bình tĩnh và tỉnh táo, không thể ở lại một nơi kì lạ như thế này được.

Tay sờ thấy một khung lớn hình chữ nhật ở trên tường bên trái cạnh giường, mặc dù đã thử cạy ra nhưng không thành công. Jihoon nghĩ đó là cửa sổ và đã bị bít kín lại mất rồi. Ngoài những thứ đó ra thì không có bất cứ vật dụng gì khác.

Bồn chồn vịn thành giường đứng lên, ngón tay cậu bỗng chạm phải một vật kim loại lạnh ngắt nơi chấn song đầu giường. Lập tức giữ nguyên bàn tay và tiến lại gần chỗ đó, cầm vật kim loại trên tay, cậu bắt đầu vận dụng kiến thức trong mười mấy năm qua của bản thân để suy đoán.

Vật này có hai phần nối với nhau bằng những vòng xích kim loại rất chắc chắn, cả hai phần đều có hình tròn, một phần thì bị móc vào chấn song, phần còn lại thì để ở ngoài. Nó còn có một khớp nối ở thân hình tròn giống như vị trí để đóng mở.

Jihoon nuốt nước bọt.

Cái này chẳng phải là còng tay sao?

Cậu đang ở cái nơi quái quỷ gì mà có còng tay treo lủng lẳng ở đầu giường thế này??? Cậu phải rời khỏi nơi này! Ngay bây giờ! Có chúa mới biết chuyện điên rồ gì đang xảy ra ở đây!

Vùng dậy lao về phía cánh cửa, Jihoon không cẩn thận để chân vướng phải thành giường phía sau và ngã dập mặt xuống sàn. Một cơn đau nhói qua đầu và cậu cảm thấy một dòng chất lỏng nóng hổi đang dần chảy ra từ hốc mũi.

Tuyệt thật, Jihoon ngã từ trên giường xuống và bây giờ đã chảy máu mũi. Vào những lúc như thế này máu xuất hiện thật dễ làm người ta càng rối loạn hơn.

Rướn người về phía trước, cậu nửa quỳ trên sàn, hai tay giơ lên đập thật mạnh vào cửa: "Có ai ở đó không??? Cứu tôi với!!! Này!!!"

Cậu gào lên không ngừng, đến mức cổ họng như muốn rách toạc ra thì cánh cửa vốn im lặng nay lại kêu lên lạch cạch.

Đây là tiếng mở khóa?

Sau một tràng âm thanh lạch cạch rời rạc, cậu chắc rằng bên kia cánh cửa cực kì nhiều ổ khóa. Sống lưng chợt lạnh buốt, cậu vô thức lùi về phía sau ngồi lại gần cái giường, nghĩ rằng nếu có thứ gì ở bên cạnh mình thì sẽ có cảm giác an tâm hơn.

Nín thở nắm chặt chấn song đầu giường, mắt cậu không rời khỏi cánh cửa.

Bàn lề cửa kêu lên một tiếng rất nhỏ, nhưng đối với một người đang vô cùng căng thẳng như cậu thì âm thanh này chẳng khác nào đang xé rách màng nhĩ. Cánh cửa dần dần mở ra, ánh sáng theo kẽ hở đó mà len vào tạo thành một dải màu trắng trên sàn và tường.

Người bước vào là người như thế nào? Người này là nam hay nữ? Là một người già? Một người trung niên? Thanh niên? Hay có lẽ là một đứa trẻ?

Jihoon nắm lấy chấn song như nắm lấy trái tim mình, bóp nó thật mạnh để kiềm hãm sự sợ hãi cùng lo lắng. Lồng ngực cậu thấy bức bối và khó thở. Trước khi nhìn thấy khuôn mặt của người sau cánh cửa, cậu lại ngất đi sau khi ngửi được một mùi hương ngọt lịm nào đó.

...

Khẽ cựa mình, cậu nhận thức được sự mềm mại, ấm áp của chăn đệm. Cậu đang nằm trên giường? Như vậy chuyện ban nãy chắc chỉ là một cơn ác mộng tồi tệ thôi đúng không? Cậu cảm thấy một bàn tay so với nước đá còn lạnh hơn đang chạm lên má cậu và nhẹ nhàng vuốt ve.

Tay ai đây? Là mẹ sao?

"Mẹ?" Vì mới tỉnh ngủ nên giọng cậu có phần khàn khàn, hai mắt vẫn mờ mịt không chịu nhìn rõ mọi vật trước mắt.

Cậu ngồi dậy đưa tay trái lên dụi dụi mấy lần, nhưng kết quả đập vào mắt vẫn là một màu đen kịt. Thấy có chuyện không ổn cậu liền cử động tay phải vốn đang đặt bên cạnh.

Cậu không thể cử động được tay phải!

Cổ tay cậu như có thứ gì đấy níu lại. Hoang mang chạm lên cổ tay kiếm tra, chính là vật kim loại ban nãy tìm thấy, hiện đang còng tay cậu lại với chấn song đầu giường.

Cái quái gì đang xảy ra vậy???

Thần người ngồi trên giường, tay trái chạm lên cái còng lành lạnh, cậu thấy trí não của mình dần trở nên hoảng loạn. Lấy hết sức giật thật mạnh cái còng, âm thanh leng keng chói tai vang lên nhưng không khiến cậu phân tâm.

Jihoon tiếp tục kéo giật và vẫn không ngừng lại cho dù vùng da chỗ cổ tay bị cứa những vết sâu hoắm, còn máu thì đang dần thấm ướt một mảng trên ga giường.

Cậu không đáng bị ở chỗ này!

Cậu không nên ở chỗ này!

Chỗ này không an toàn!

"Nếu làm như vậy tay em sẽ gãy." Cảm xúc lạnh lẽo chợt bao lấy bàn tay đang chảy máu, như giúp cậu bình tâm lại.

Dựa theo giọng nói thì người này chắc chỉ nằm trong độ tuổi thanh thiếu niên. Thanh âm trầm trầm hơi khàn đặc trưng của nam giới rất dễ nghe, cậu muốn thử nói chuyện với anh ta.

Biết đâu anh ta có thể giúp cậu biết được chuyện gì đang xảy ra chăng? Nhưng thực sự với nhiệt độ cơ thể thấp đến mức này thì có phải là người không?

"Anh là ai?" Giọng cậu khản đặc như mới khóc xong.

Anh ta không đáp, chỉ im lặng ngồi bên giường nắm lấy tay cậu.

Hơi ấm dần truyền sang khiến bàn tay lạnh ngắt đó giống tay người hơn. Sự trầm lặng kì quặc của anh ta khiến cậu hồi hộp, cảm giác như trong màn đêm có một con mãnh thú đáng sợ đang nhe nanh trợn mắt lặng lẽ nhìn mình chằm chằm.

Bóng tối vẫn bao kín lấy căn phòng, nhìn xuống vị trí tay phải của mình, cũng là vị trí anh ta đang ngồi, Jihoon lấy hết can đảm lên tiếng dò hỏi: "Anh có thể cho tôi biết đây là đâu không ?"

Cậu cảm thấy chỗ đệm mình đang ngồi hơi lún xuống, luồng khí lạnh mờ nhạt phả lên má cậu để lại một cơn lạnh sống lưng.

Anh ta xích lại gần và kề sát mặt vào tai cậu, âm điệu trong câu nói có hơi run lên: "Đây... là nhà... của chúng ta." Thanh âm có phần run rẩy mà lại vô cùng chắc chắn.

"Hả? Anh..." Cậu há mồm không biết phải đáp lại ra sao. Người này thậm chí mặt còn chưa nhìn thấy, tên cũng không chịu nói, bây giờ lại đòi muốn sống với cậu.

Tại đây?

Tại cái nơi không khác gì ngục tù thế này sao?

"Đây là nơi chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau... em nói xem... có đúng không? Ha ha ha..."

Nghe đến đây dây thần kinh trong đầu cậu bỗng đứt cái phựt, lập tức vội vàng lên tiếng giải thích: "Khoan đã, hình như anh đang nhầm lẫn gì rồi. Tôi không phải là..."
Trời ạ, chuyện gì đang xảy ra thế này???

"Tôi không nhầm!!! Chính là em!!! Không thể nhầm lẫn được!!! Chỉ có thể là em thôi!!! Tôi không thể nhầm lẫn được!!! Không thể..."

Mới vài giây trước anh ta còn vô cùng hiền lành, giống như một chàng trai mới lớn còn đang đắm chìm trong mơ ước hạnh phúc tương lai của bản thân vậy mà bây giờ, anh ta siết lấy cổ tay bị thương của cậu và gào lên như một con thú bị điên.

Đúng vậy, là một con thú bị điên.

Cổ tay gần như bị bẻ gãy, Jihoon đau đớn cắn môi nhắm nghiền mắt hứng chịu cơn đau. Dù không nhìn thấy gì nhưng cậu có thể cảm nhận được đôi mắt anh ta đang mở to, tròng mắt trắng dã nổi lên tia máu đỏ lừ cùng con ngươi đen ngòm sâu thẳm điên cuồng xoáy vào cậu.

Bàn tay lạnh lẽo như bộ móng vuốt sắc nhọn chực chờ cơ hội mà đâm phập vào nơi trí mạng. Anh ta sau một hồi gào thét cùng lải nhải không ngừng thì cuối cùng cũng tĩnh lặng trở lại.

Cùng với tâm trạng hoảng sợ ngồi cứng đờ trên giường, Jihoon chỉ sợ trong cơn điên anh ta sẽ lôi dao ra và đâm mấy nhát vào bụng mình.

Đệm bên cạnh cậu một lần nữa lại lún xuống, cảm thấy hơi thở lạnh lẽo của anh ta đến gần, cậu theo phản ứng mà co người lại tránh đi. Động tác anh ta thoáng ngừng lại, nhưng rồi vẫn tiếp tục tiến tới.

Thái độ ôn hòa điềm tĩnh, anh ta nâng tay phải của cậu lên, cẩn thận tỉ mỉ như báu vật. "Tôi làm em đau rồi. Em sẽ không giận cậu, đúng chứ? Đúng vậy, em rất yêu tôi mà."

Anh ta đang nói cái quái gì vậy?

Người này là ai thậm chí cậu còn không biết chứ đừng nói đến gặp mặt, kể cả có đi lướt qua nhau trên phố đi nữa thì cái tình huống này cũng không bao giờ xảy đến. Tuy vậy nhưng Jihoon không dám nói ra, vì anh ta đã nổi điên lên ban nãy.

Nếu cậu đánh gãy suy nghĩ của anh ta lúc này thì không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, và rất có thể tay phải của cậu sẽ bị bẻ cho gãy luôn.

Jihoon tất nhiên sẽ không để tay mình bị hành hạ như thế. Cho nên cậu sẽ để cho anh ta thời gian bình tĩnh lại, sau đó sẽ lựa chọn thời gian thích hợp mà giải thích rằng cậu không phải người mà anh ta cần, và yêu cầu để cậu rời đi.

"Em đói chưa? Có muốn ăn gì không?" Người đó trong bóng tối vẫn tiếp tục nhìn cậu không rời, giọng nói trầm khàn vang lên.

Cậu ở đây có lẽ đã gần được một ngày, anh ta nói vậy cái dạ dày trống rỗng như có phản ứng hồn nhiên réo lên, hại cho cậu chẳng còn tí tự trọng nào cả đành phải ngập ngừng gật đầu.

Nhìn thấy cái gật đầu như có như không của cậu, anh ta liền đứng lên, cúi xuống hôn nhẹ lên tóc cậu sau đó mới rời đi. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra thì đồng thời ánh sáng hiếm hoi cũng lọt vào, nhờ vậy mà cậu có thể nhìn thấy một bên mặt của anh ta.

Nói là một bên mặt, nhưng nó đã bị cái mũ trên áo che lại, chỉ lộ vài lọn tóc màu đen thò ra. Anh ta ăn mặc khá đơn giản, bên trên là một cái hoodie màu trắng có vài vết bẩn sẫm màu, bên dưới là quần bò đen.

Cửa rất nhanh bị đóng lại, anh ta còn cẩn thận khóa chặt một lần nữa trước khi đi.

Trước sự cẩn thận quá mức ấy cậu chỉ biết thở dài. Trong tình trạng tay bị còng vào giường như thế này, cậu đã thử giằng ra và kết quả đã rõ: Cái còng chẳng mảy may sứt mẻ, ngược lại tay cậu thì nát bấy ra như cám.

Nói trắng ra là cậu không thể thoát khỏi cái còng.

Chạm vào cổ tay chỗ bị cứa rách, không cẩn thận lại dùng thêm chút lực, kết quả là đau đến tái mặt. Jihoon dựa lưng vào thành giường thở dốc, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Bây giờ ở một mình cậu mới cảm thấy rõ sự đau đớn nơi cổ tay, xem ra vết thương lúc cậu giật cái còng gây ra là không hề nhẹ.

Rất nhanh vài phút sau, anh ta đã quay lại mang theo một chiếc xe để thức ăn, anh ta đẩy nó đến bên cạnh giường và đóng cửa lại. Trong lúc cậu còn đang thắc mắc liệu có thể ăn trong điều kiện ánh sáng như thế này hay không, thì một vật nóng hổi đã được đặt trước miệng cậu.

"Há mồm." Anh ta hạ giọng.

"Tôi có thể tự ăn được."

Cho dù không nhìn thấy gì nhưng tay cậu không phải là không cử động được. Với lại đã lớn từng này rồi mà còn để người khác cho ăn thì thực sự rất là xấu hổ.

"Há mồm." Anh ta không thèm đoái hoài đến sự kháng cự của cậu, tiếp tục thấp giọng ra lệnh.

"...Được... được rồi." Âm điệu lạnh như băng hướng cậu lao tới, cậu hiểu rằng dù có từ chối hay làm gì đi nữa cũng không lay chuyển được anh ta.

Đành miễn cưỡng ngậm lấy miếng thức ăn đã được đưa đến trước miệng. Mùi thức ăn ngon lành tràn vào khoang mồm, xoa dịu cái bao tử dẹp lép. Thứ này có vị mằn mặn, hơi ngọt, không quá dai nhưng vẫn đủ độ liên kết cùng vị béo của mỡ.

Đây có lẽ nào là sườn cừu?

"Thế nào?" Anh ta lúc này chắc đang nhìn cậu chăm chú.

Nhai nhai mấy cái, cho đến khi miếng thịt trôi xuống cổ họng, cậu mới khẽ gật đầu.

Nghe thấy tiếng dao nĩa vang lên leng keng, một miếng thịt nữa lại xuất hiện trước môi cậu. "Tôi đã làm theo khẩu vị của em."

"Đây là sườn cừu hả?" Jihoon hỏi nhưng anh ta không đáp, chỉ im lặng đút cho cậu. Tầm vài miếng thì hết chỗ sườn cừu, cậu ngửi thấy mùi thơm bay phảng phất trước mũi.

Là súp ngô đúng không nhỉ?

Vẫn tiếp tục duy trì trạng thái như trên, anh ta không nói thêm một lời nào khác, chỉ chăm chú cho cậu ăn. Tiếng bát đĩa lại leng keng vang lên, uống vài ngụm nước trong cốc để tráng miệng, xong xuôi đâu đó anh ta đẩy xe đi khỏi phòng.

Nghe tiếng bước chân nhỏ dần, Jihoon xoa xoa cái bụng thoải mái dựa lên gối nghỉ ngơi. Nhưng mà được phục vụ tận nơi như thế này khiến một đứa không bị ốm đau gì như cậu cảm thấy thật kì cục. Nhưng chỗ thức ăn kia quả rất vừa miệng.

Tại sao anh ta lại biết mà nấu những món mà cậu rất thích?

Trong lúc cậu đang còn tò mò tự hỏi thì cánh cửa lại một lần nữa được mở ra. Anh ta đứng gần cửa nhìn về phía cậu,
ánh sáng yếu ớt từ ngoài chiếu vào giúp cậu nhìn thấy một phần. Nước da trắng nhợt như xác chết, mái tóc đen lòa xòa rối bù che trước mặt.

Jihoon lờ mờ nhìn thấy có một vết gì đó trên mặt anh ta chảy dài từ khóe môi đến gần mang tai, trông giống như là bị rạch ra hơn là vẽ lên.

"Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Thu mình vào trong chăn, hai tay vòng ra ôm lấy đầu gối khi thấy anh ta đóng cửa và lại gần giường. Cậu cố gắng hạ thấp hơi thở thật nhẹ để nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

Bất ngờ bên tai xuất hiện một giọng nói làm cậu giật mình: "Em muốn ngủ không?" Anh ta thì thầm bằng giọng điệu vô cùng quan tâm.

"Tôi không biết bây giờ là mấy giờ." Cậu vẫn giữ nguyên câu hỏi ban nãy của mình, thần tình nghiêm túc nhìn vào không trung, hướng mà cậu nghĩ đó là chỗ anh ta đang ngồi.

Thế nhưng câu trả lời mà cậu mong đợi lại hoàn toàn khác và chẳng hề liên quan đến câu hỏi ở trên: "Tôi sẽ ngủ với em."6

Rõ ràng là anh ta không thèm đặt lời nói của cậu vào đầu mà!

"Khoan đã, tôi vừa mới ăn xong mà, ngủ ngay không tốt, rất dễ bị đau dạ dày..."

Jihoon còn chưa nói hết câu thì anh ta đột ngột đình chỉ mọi hoạt động, bàn tay cứng đơ lạnh lẽo của dừng lại trên bụng cậu.

"Em đau ở đây?"

"Không, thực ra là..." Jihoon cứng hàm xua tay cố giải thích cho anh ta hiểu, nhưng chưa kịp nói năng gì đã bị cắt ngang.

"Em đau sao? Tôi lại làm em đau sao?"

Bất giác cậu thấy khi ở bên cạnh người này, việc mở mồm ra nói chuyện cũng thật khó khăn nhưng cậu vẫn cố gắng nói cho anh ta hiểu: "Không phải anh làm cậu đau. Mà là..."

"A a a... em đau... tôi làm em đau... đừng lo, tôi sẽ không làm như vậy nữa... còn bây giờ hãy nằm xuống và ngủ đi... tình yêu của tôi..."

Anh ta rền rĩ như con thú bị thương, lòng bàn tay run rẩy cách một lớp áo xoa bụng cậu. Cảm tưởng rằng anh ta chỉ cần dùng lực một chút bụng cậu đã rất có thể đã thủng một lỗ rồi.

Jihoon im lặng. Người này chắc chắn là đầu óc bị làm sao đó rồi, đã bảo không phải là tại anh ta nhưng vẫn nói là lỗi của mình.+

Tất cả những gì cậu nói anh ta hoàn toàn không hề quan tâm!

x 0��z�~3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro