03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giọng nói của người đàn ông không mặt ấy như có thôi miên, khiến cho hai chân cậu chạy đến mức sắp gãy để rời khỏi cái hành lang đó thì mới dần dần chậm lại, cậu chống tay lên đầu gối thở dốc.

Thật, thật đáng sợ...

Khi Jihoon tìm được đường trở về phòng thì thấy Soonyoung đang lặng thinh ngồi bên giường, căn phòng tối om u ám làm cậu nổi da gà. Không buồn ngẩng đầu lên, Soonyoung thấp giọng: "Em vừa đi đâu?"

Nghe thanh âm của anh ta là cậu biết tình hình hiện nay đang rất tệ hại. Nhất định cậu phải nghĩ ra một lí do gì đó an toàn hợp lí để lừa Soonyoung, chứ cậu không thể nào nói rằng mình muốn trốn đi được. Anh ta mà biết được thì cậu - sẽ - chết - chắc!

Não bộ của cậu đang vận động hết công suất của chất xám. "À, tôi muốn đi vệ sinh, nhưng thấy anh ngủ ngon quá nên không dám đánh thức cho nên đã tự đi tìm..."

Soonyoung lẳng lặng tiến lại, thân hình cao lớn của anh ta nhanh chóng bao trùm lên cậu tạo cảm giác vô cùng áp lực khó thở. "Không phải là em trốn đi chứ?" Ngón tay như băng tuyết chạm lên má cậu, lạnh đến thấu xương.

"Tất, tất nhiên là không rồi! Tôi sẽ không trốn đi đâu!" Jihoon gân cổ nói cứng, nhưng sau lưng đã ướt sũng mồ hôi lạnh. Trời đất ơi, anh ta là đang ép cung cậu đúng không?

Soonyoung vuốt gáy cậu, tay kia ôm lấy cậu dán chặt vào người anh ta, thì thầm: "Tốt nhất là em không nên đi đâu cả..."

"Nhưng... nhưng thực sự tôi rất muốn đi vệ sinh mà..." Tưởng Soonyoung vẫn chưa tin nên cậu nói thêm một lần nữa để chắc chắn rằng những điều cậu nói là sự thật.

"Nếu không tôi sẽ không giữ được bình tĩnh mà giết em mất... xin em đấy..." Soonyoung dùng thanh âm nỉ non ngọt ngào nói vào tai cậu, nhưng đối với cậu lại chính là những lời đe dọa kinh khủng nhất.

Khuôn mặt Jihoon tái nhợt, quai hàm cứng ngắc như bị đổ bê tông, ngắc ngứ đáp: "Được, được rồi, tôi, tôi sẽ ở bên anh..."

Soonyoung vô cùng vừa lòng nhẹ nhàng xoa đầu tôi khen ngợi: "Ngoan lắm..."

Jihoon mặt không còn giọt máu căng thẳng nuốt nước bọt. Chúa ơi! Xin hãy giúp con rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt!

"Soonyoung, anh yêu tôi thật sao?"

Trong lúc ăn tối Jihoon đã hỏi như vậy, và câu trả lời là một tràng "tôi yêu em" dài dằng dặc.

"Vậy thì anh mở cửa sổ ra được không? Ở trong này rất ngột ngạt khó chịu." Jihoon được đà lấn tới.

Soonyoung ngừng tay giống như suy nghĩ, anh ta ngập ngừng: "Chỉ khi tôi ở cạnh em."

Điều kiện này cũng coi như là tạm chấp nhận đúng không?

Jihoon vui mừng tủm tỉm cười. Chỉ cần Soonyoung lơ là thì cậu có thể lợi dụng cơ hội đó chạy thoát.

"Em vui đến thế sao?" Không ngờ trong một không gian tăm tối như thế này mà Soonyoung vẫn nhìn ra rằng cậu đang cười.

"...Tất, tất nhiên là vui rồi, cám ơn anh." Hơn nữa đây cũng là dịp để cậu nhìn rõ toàn cảnh nơi này, đồng thời phá vỡ bí ẩn "khuôn mặt" của Soonyoung.

Tâm trạng tốt đẹp của cậu dường như cũng lan sang cả Soonyoung, anh ta nhẹ giọng: "Ăn đi." Trong miệng Jihoon liền có một miếng thịt quay thơm phức.

Xong bữa tối, cậu ngồi trên giường đợi Soonyoung quay lại, thi thoảng anh ta cũng nói chuyện với cậu, nhưng phần lớn nội dung câu chuyện đều về một vấn đề duy nhất: cậu muốn quay về, kết quả là Soonyoung sẽ nổi điên lên và bắt cậu đi ngủ.

Nhưng hôm nay tâm trạng Jihoon khá tốt nên sẽ nói sang chuyện khác, như gia đình chẳng hạn?

"Hãy kể về gia đình của anh đi?" Jihoon hào hứng gợi ý, nhưng Soonyoung lại phản ứng vô cùng hời hợt.

"Em thật sự muốn nghe?"

Cậu gật đầu lia lịa. "Có chứ, sau đó tôi sẽ kể về gia đình tôi cho anh nghe."

Soonyoung chống tay xuống cằm tì lên đầu gối, anh ta kể một câu chuyện với lời văn rời rạc như sau: "Nhà tôi có 4 người, bố mẹ, anh trai và tôi. Ờ... cả nhà sống cũng khá hòa thuận... rồi vài vấn đề xảy ra... đó, và thành như thế này."

Im lặng.

Jihoon nhăn mặt, cái cách diễn đạt đầy miễn cưỡng như thế này là sao chứ?

Không muốn thì anh có thể từ chối mà! Cơ mà "vài vấn đề" là cái quái gì vậy? Còn cả "thành như thế này" là thành như thế nào hả??? Cậu tức tối bĩu môi.

Soonyoung không để ý đến biểu cảm trên mặt cậu, nhàn nhạt nói: "Đến lượt em."

Này này, có phải anh đang kể cho xong chuyện thôi đúng không? Chả có tính công bằng gì hết!

Nhưng Soonyoung đã nói xong rồi, bây giờ là đến cậu, mà cậu tất nhiên sẽ không nói về gia đình mình cụn lủn đôi ba câu như thế.

"Nhà tôi cũng có 4 người, bố mẹ, anh trai và tôi. Anh trai tôi thì hiện đang du học bên nước ngoài. Ừm, bố và anh em tôi rất thích nuôi chó nhưng mẹ lại bị dị ứng lông động vật nên không thể..."

Đang nói hăng say, chợt Soonyoung cắt ngang: "Em thích chó à?"

Được hỏi đúng vấn đề yêu thích, Jihoon nháy mắt liền hưng phấn: "Thích chứ! Chúng thật tuyệt!..." Cậu nói với vẻ hồ hởi, nhưng trông Soonyoung có vẻ không vui.

"Tôi cũng có một con..."

"Thật sao? Anh cho tôi chơi với nó được không?" Cậu hào hứng tiến lại gần Soonyoung. 7

"Không, nó sẽ làm em bị thương. Và tôi không thích em thân thiết với ai khác ngoài tôi." Soonyoung kiên quyết nói.6

Sự phấn khích của cậu bị chấm dứt ngay từ lúc này.

"Kể tiếp đi chứ?" Thấy cậu không nói nữa, Soonyoung vươn tay vuốt tóc cậu.

"Hết rồi." Jihoon cau có. Gì chứ, chỉ là con chó thôi mà, cứ làm như nó sẽ bắt cậu đi vậy!

Mà khoan, nhắc đến người khác cậu mới nhớ ra. "Soonyoung, Soonyoung này... cái cậu, Toby... thế... nào rồi?" Jihoon vừa nói ra cái tên Toby thì nhiệt độ trong phòng hạ xuống mức âm.

Soonyoung như chạm phải nọc mà rít lên: "Em nói gì?"1

Bị dọa sợ, cậu nhanh chóng phủ nhận ngay những gì mình vừa nói. Thấy Soonyoung không trả lời, tình huống vừa rồi thật nguy hiểm mà, nếu như cậu không kịp thời hạ hỏa cho anh ta thì chắc cậu cũng bị "xử đẹp" luôn mất.

Soonyoung mân mê cổ tay phải quấn băng gạc kín bưng của cậu: "Sắp khỏi rồi đấy, chỉ cần cẩn thận một chút là ổn. Lần sau không được manh động như thế nữa."

Người manh động là anh đấy Soonyoung! Jihoon gào lên trong lòng, nhưng mà được người lạ đối xử ân cần lo lắng như thế này thì cậu thấy vô cùng cảm động cùng ngại ngùng đan xen.

Nếu như cậu và Soonyoung gặp nhau ở một hoàn cảnh bình thường một chút, thì có lẽ cậu đã thích anh ta rồi. Nhưng ở cái tình cảnh như thế này, sự việc như thế này, thì chỉ có người điên mới thích nổi!

Có điều khi nhận được sự quan tâm ấm áp của Soonyoung, cậu lại càng nhớ đến gia đình cùng người yêu của mình hơn.

"Soonyoung này." Jihoon lí nhí: "Tôi nói cái này, nhưng anh không được nổi giận. Hứa đi."
Soonyoung gật đầu: "Được."

Hai tay anh ta vẫn không rời khỏi vết thương trên cổ tay cậu. "Anh sẽ không nổi giận chứ?"

Soonyoung vẫn bình lặng như trước, đáp: "Ừ."

Thở sâu lấy bình tĩnh, cậu vận dụng hết giác quan của mình để kiểm tra sự bất thường trong không khí. Khi thấy mọi thứ đều ổn định, cậu mới ngập ngừng: "Mỗi khi ở bên cạnh anh tôi lại nhớ đến anh ấy."

Cậu không ngờ Soonyoung lại chăm chú lắng nghe đến thế: "Anh ấy? Ai vậy?" Anh ta ngờ hoặc hỏi.

"Là... người yêu của tôi."Jihoon bối rối nuốt nước bọt căng thẳng chỉ sợ Soonyoung sẽ bật dậy gào ầm lên như mọi khi. Nhưng không, Soonyoung chỉ yên lặng ngồi đó nhìn cậu: "Anh không tức sao?"

Và cậu nghe thấy giọng cười của Soonyoung: "Tất nhiên là không, bởi vì hiện em đang ở bên tôi."

Nhưng cậu lại không nhận ra sự nguy hiểm phảng phất trong câu nói đó. "Vậy... tôi có thể yêu cầu anh một việc không?" Cậu nắm lấy tay áo Soonyoung nài nỉ.

"Nói." Soonyoung chuyển sang sờ bàn tay cậu đang nắm áo anh ta.

"Anh có thể cho tôi gặp anh ấy một lần không? Chỉ một lần thôi... tôi xin anh..."

Soonyoung vẫn mềm nhẹ xoa nắn đầu ngón tay cậu, khoảng thời gian tĩnh lặng khiến cậu ngộp thở, không biết bao lâu sau anh ta mới lên tiếng: "Được."

Jihoon mừng đến ngồi bật dậy, cổ tay phải bị chịu một lực lớn lập tức đau nhói lên, nhưng còn đang chìm trong vui sướng làm cậu quên đi đau đớn, nhào đến ôm lấy Soonyoung: "Thật sao? Cám ơn, cám ơn anh. Ha ha ha. Tuyệt quá! Cám ơn anh!"

Soonyoung để yên cho cậu ôm: "Em vui đến thế sao?" Thanh âm vô cùng lạnh lùng.

"Tất nhiên rồi! Tôi rất yêu anh ấy mà." Jihoon gật đầu.

Soonyoung hừ nhẹ rồi gỡ tay cậu ra, đỡ cậu nằm xuống giường rồi cũng chui vào chăn theo, anh ta vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu như ru ngủ: "Mau ngủ đi."

Háo hức không ngủ được, cậu quay sang hỏi Soonyoung: "Khi nào tôi mới được gặp anh ấy?"

Một khoảng tĩnh mịch kéo dài, đến khi tưởng Soonyoung đã ngủ say thì lại nghe giọng anh ta vang lên: "Ngày mai..."

"Ngày mai sao! A, ước gì ngày mai đến thật nhanh! Ngủ ngon, Soonyoung." Jihoon phấn khởi nhắm mắt lại, trong lòng lại chộn rộn không yên. Đã mấy ngày rồi không được gặp anh ấy!

Không biết anh ấy có nhớ cậu không đây?

Đợi người trên giường đã ngủ say, khẽ khàng bước xuống giường tránh đánh thức người ấy, Soonyoung đứng bên giường ngắm nhìn hồi lâu rồi mới quay người bước ra khỏi phòng.

Khóa chặt cánh cửa để tránh người ấy bỏ trốn, sải bước trên hành lang dài hun hút, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Thật là đúng lúc, ngày mai tôi sẽ tặng em một món quà tuyệt vời nhất."

...

Lửa trong lò sưởi cháy bập bùng, gian phòng lập lòe ánh sáng vàng cam dễ chịu, trên chiếc ghế tràng kỉ bọc nhung tối màu, có một người đang ngồi trên đó đọc sách. Tách trà còn bốc khói nghi ngút trên bàn được một cái xúc tu đen xì nhấc lên, Wonwoo đọc nốt dòng cuối cùng của cuốn sách rồi mới cầm lấy tách trà.

Nước trà còn chưa kịp vơi đi thì đã bị đặt trở lại bàn, Wonwoo để cuốn sách dày cộm sang một bên, hếch mặt nhìn Doggie lười biếng nằm gần bếp lửa.

Âm thanh trong không trung vang lên: "Căn biệt thự này không phải chuồng gia súc, đừng để tôi nhìn thấy con thú bẩn thỉu cậu nhặt về."12

"Tôi đi làm quà cho em ấy, ông đừng xen vào." Soonyoung trợn mắt lườm người đàn ông cao hơn 2m trước mặt, sau lưng ông ta đang nghoe nguẩy những cái xúc tu ghê rợn. "Dạo này xem ra ông cũng khá rảnh rỗi nhỉ? Người ấy của ông sao rồi?" Soonyoung cười nhạo.

Wonwoo vô cùng kiêng kị khi nói về "người ấy", bị phạm vào điều cấm, rất nhanh ông liền mất đi sự lãnh đạm vốn có. Hàng loạt xúc tu dữ tợn đồng loạt lao về phía Soonyoung nhưng bị anh né tránh một cách dễ dàng. Đám xúc tu không kịp dừng lại liền lao thẳng vào tường và đập thành một lỗ hổng lớn trên đó.

Soonyoung nhíu mày nhìn đống bụi mù mịt từ bức tường bay lên. "Vẫn bảo thủ như vậy sao? Ông không có tư cách quản lí tôi, Wonwoo."

Nhìn bóng lưng mất hút sau cửa, Wonwoo ôm trán quay vào ngồi lên ghế, Doggie nhổm dậy mở mắt nhìn ông ta.

"Phiền phức... biến đi." Wonwoo bực bội cầm cuốn sách chỉa về phía Doggie. Bị mắng oan, Doggie chỉ biết buồn bực nằm bẹp xuống rên rỉ.

"Wonwoo à, sao ông lại cáu gắt vô căn cứ như thế chứ? Doggie sẽ buồn đấy."

Phía sau tràng kỉ xuất hiện một giọng nói trêu chọc, chàng trai chậm rãi ngồi xuống chiếc tràng kỉ ngắn bên cạnh. Hốc mắt đen kịt không thấy lòng trắng, mái tóc đen ngắn màu đen, SeungCheol tự pha cho mình một cốc cà phê.

"Không ngủ được?" Wonwoo chống cằm hỏi.

"Vâng, đều là tại tên kia cả, ăn vạ suốt từ chiều đến giờ." SeungCheol vén tóc sang một bên, thong thả uống một ngụm cà phê, nói: "Không biết Jisoo đi đâu mà lại vứt cậu ta lại, hại tôi phải nghe than thở đến mức đau đầu."

Doggie lại gần chỗ SeungCheol ngồi dụi dụi mũi vào chân anh.

"Yên nào Doggie. Wonwoo này, Soonyoung vừa mới ra ngoài sao?" SeungCheol ngăn lại Doggie đang làm nũng, thờ ơ hướng Wonwoo thắc mắc: "Vì người đó sao?"

Lơ đãng gật đầu, rồi lật ra cuốn sách đã đọc xong, ngồi nghiên cứu lại mấy đoạn chưa hiểu.

"Jeonghan nói Soonyoung đã bóp cổ cậu ta, còn suýt nữa đâm thêm mấy nhát khuyến mại." SeungCheol tiện tay gãi gãi mấy cái dưới cằm Doggie khiến nó dễ chịu mà híp mắt lại thoải mái. "Soonyoung có vẻ rất thích nó."

Wonwoo vẫn chăm chú nhìn trang sách không buồn ngẩng lên, giọng nói thì cứ văng vẳng đâu đây. "Vậy sao..."

SeungCheol nghiêng đầu. "Thôi, tôi đi tìm Jisoo đây, nếu không Jeonghan làm tôi phát điên mất. Cả Jun nữa, cứ lúc cần lại biến đâu mất. Sao dạo này mọi người đi đâu hết rồi?"

Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt trơn nhẵn trắng bệch của Wonwoo, ông ta xoay xoay tách trà còn hơi ấm trên đĩa, bỏ thêm mấy cục đường. "Chắc bận việc."

SeungCheol ừ hử: "Vậy sao?... Tôi lên phòng đây, tôi bắt đầu thấy buồn ngủ rồi."2

Wonwoo nhíu mày: "Chưa thấy ai uống cà phê mà buồn ngủ như cô cả."

Vui vẻ mỉm cười, SeungCheol cầm lấy cốc cà phê uống một hơi rồi đặt lên bàn. "Rửa hộ tôi nhé Wonwoo. Ngủ ngon."

Tiếp tục nhìn vào dòng chữ dày đặc trên trang sách, Wonwoo đáp lại: "Ngủ ngon."

...

Sáng hôm sau, thật hiếm khi Jihoon tỉnh dậy trước cả khi Soonyoung gọi, có lẽ là vì quá hưng phấn chăng?

"Chào buổi sáng." Cậu híp mắt nhìn về phía cánh cửa đang mở ra.

Ánh sáng sớm mai chiếu lên dãy hành lang u ám, đồng thời cũng hắt vào căn phòng kín mít này một chút tia sáng mờ nhạt. Nhưng chỉ như thế cũng đủ làm cậu cảm thấy hào hứng.

"Chào em, xem ra hôm nay là một ngày đẹp trời nhỉ. Rất hợp để tổ chức sinh nhật." Soonyoung khàn khàn cười, tiếng bát đĩa lạch cạch được đặt lên kệ tủ bên giường.

Nghe nói đến sinh nhật, cậu vốn rất thích thú những bữa tiệc ồn ào náo nhiệt liền chủ động hỏi: "Sinh nhật? Anh hả?"

Soonyoung lắc đầu: "Không phải, là sinh nhật em." Tay thuận tiện múc một thìa ngũ cốc lên đút cho cậu.

Vậy là cậu đã ở đây gần 3 ngày rồi!

Vì lúc nào cũng bị giam lỏng ở trong phòng, không được tiếp xúc với bất kì ai ngoài Soonyoung, hơn nữa anh ta luôn đóng kín căn phòng không để ánh sáng chiếu vào nhằm cho cậu không xác định được thời gian. Cho nên khi đến đây, cậu có cảm giác thờ gian như ngừng lại từ rất lâu rồi.

Mấy ngày hôm nay do đều được Soonyoung chăm sóc từng chút một, từ ăn uống cho đến nghỉ ngơi, cho nên bây giờ cậu có thể thoải mái đón nhận mà không phải xấu hổ gì nữa.

Ngạc nhiên xen lẫn hạnh phúc, Jihoon thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên. "Ha ha, cám ơn anh, hôm nay nhất định sẽ rất tuyệt vời! Đúng không, Soonyoung?"

Soonyoung ôn hòa phụ theo: "Đúng vậy, tất cả đều theo ý em, sẽ là ngày tuyệt vời nhất. Tình yêu của tôi..."

Ăn xong bữa sáng, vì Soonyoung không nói rõ thời gian người yêu cậu sẽ đến nên lúc này cậu vô cùng bồn chồn, không biết phải nói những gì. Thấy Soonyoung vào phòng, cậu lo lắng: "Soonyoung, anh ấy sẽ đến chứ?" Nắm lấy tay áo anh ta kéo nhẹ.

Soonyoung từ tốn ngồi xuống bên cạnh, chỉnh lại phần tóc sau gáy rối tung hộ cậu. "Nhất định."

Cậu mím môi. "Thật chứ?"

Soonyoung vẫn kiên nhẫn đáp lại: "Ừ."

Có vẻ đã gần giữa trưa, nhưng cái lạnh bên ngoài vẫn không chịu giảm đi, ngược lại còn đổ tuyết dày đặc. Nghe Soonyoung nói vậy, trong lòng Jihoon đã lo nay càng lo lắng hơn, không biết anh ấy có đến không?

Rồi Soonyoung ra khỏi phòng nói là đi lấy một thứ, lát sau đã quay lại, trên tay anh ta là một vật hình khối to bằng một vòng tay ôm. "Chúc mừng sinh nhật." Soonyoung cúi đầu. "Đây là quà của em, do người yêu em tự tay làm, còn đây là quà của tôi."

Cậu đỏ hai mắt, anh ấy không đến được sao?

Chợt luồng ánh sáng gay gắt đổ ập lên người cậu. Do đã ở lâu trong bóng tối nên lúc này đột ngột tiếp xúc với ánh sáng khiến cậu bị sốc.

Vội vàng che kín hai mắt, từng chút từng chút một nới lỏng tay ra cho đến khi thích ứng hoàn toàn, một màu trắng tinh xuất hiện trước mắt cậu. Chăn ga màu trắng, tường màu trắng, tuyết bên ngoài màu trắng, và cả một cái áo màu trắng còn dính một số vết bẩn đậm màu.

Đây là Soonyoung ư?

Cậu nheo mắt lại nhìn lên, vì Soonyoung hiện đang đứng gần cửa sổ, nơi có ánh sáng mạnh nhất nên cậu bị lóa mắt, trong cái chói lòa ấy cậu nhìn thấy một mái tóc đen dài ngang vai hơi rối loạn.

Dần dần Jihoon nhìn thấy khuôn mặt với làn da trắng bệch, cái miệng với hai bên khóe môi bị rạch ra đến tận mang tai. Và cả đôi mắt to không có mí mắt đang nhìn cậu chằm chằm.

Gió lạnh từ bên ngoài lùa vào cuốn theo vài bông tuyết li ti, cậu chỉ mặc độc một cái áo mỏng đi ngủ nên không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Run rẩy ngồi chết đứng trên giường, mồm cậu há ra rồi khép lại, sống lưng còn lạnh hơn cả thời tiết băng tuyết ngoài kia.

Đây... đây thực sự là Soonyoung?

Cậu...

Bao nhiêu cảm xúc ập tới mãnh liệt như bão tố khiến cậu ngạt thở kinh hãi.

Khuôn mặt với đôi mắt to trợn trừng như đã bị cắt đi phần mí mắt, lòng trắng chiếm nhiều hơn cả phần đen, cái miệng đỏ lòm dính máu bị rạch nát dài đến tận mang tai. Làn da trắng bệch cùng mái tóc ngang vai lòa xòa trước mặt như bị cháy đen đối lập hoàn toàn giữa hai mảng màu.

"Em có thích không? Đây chính là món quà của tôi." Khóe miệng giương lên cao, đôi mắt không mí đảo liên hồi, hốc mắt thâm đen như lâu ngày không ngủ nhìn chằm chặp vào cậu.

Từ trước đến giờ, cậu luôn luôn đối mặt với con người này ư? Nghĩ đến đây toàn thân cậu đờ ra vì kinh hãi.

Thấy cậu mãi không phản ứng, Soonyoung sốt ruột tiến lại gần cậu, theo thói quen chạm lên má cậu vuốt ve, mọi khi cậu sẽ để anh ta làm vậy, nhưng từ lúc nhìn thấy khuôn mặt kia, trong đầu cậu chỉ có duy nhất một ý niệm, đó chính là tránh càng xa người này càng tốt.

"Tránh, tránh xa tôi ra..." Giọng cậu run lên như cầu khẩn.

Soonyoung tưởng cậu không thích món quà của anh ta thì vô cùng mất hứng: "Em không thích món quà của tôi? Lúc đó em đã rất vui vẻ mà..."

Nhưng đó là Jihoon muốn anh mở cửa sổ, cho dù trước đó muốn nhìn mặt anh nhưng bây giờ thì cậu hoàn toàn không muốn thấy nó nữa!

"Xin anh, tránh xa tôi ra..." Vùi mình vào trong chăn, hy vọng bản thân có thể quên đi cơn ác mộng này...+

"Y/n, em còn chưa mở hộp quà kia ra mà. Tôi đã tốn công đến lấy cho em đấy. Chắc chắn rằng em sẽ rất thích." Soonyoung lay vai cậu, cầm hộp quà đặt lên giường.

Một mùi khó ngửi bốc lên từ cái hộp được bọc giấy hoa văn cùng gắn nơ xinh đẹp đó làm cậu buồn nôn: "Mau mở đi, thứ bên trong rất đặc biệt đấy." Soonyoung động viên.2

Cậu như một con búp bê vô hồn luống cuống xé lớp giấy bọc, mùi hôi lại càng nồng nặc hơn, Soonyoung đứng một bên chỉ cười. Nắp hộp được mở ra, có một đống lổn nhổn màu nâu nhạt được đặt trong đó, cậu nhăn mặt chạm tay vào.

Thứ này là tóc?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro