Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" JEON SOYEON, ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO EM."

Soyeon dù có nhanh cỡ nào nhưng vừa đi đến cửa đã bị người gọi giật ngược lại, trong lòng liền thầm kêu không ổn. Dù có thế nào cũng phải chạy khỏi đây trước cái đã. Hơn nữa nơi này còn có Cho Miyeon unnie, hai cái người kia mà biết được thì cô chỉ còn con đường chết. Cho nên dù bất cứ giá nào cô cũng phải chạy khỏi nơi sắp thành địa ngục nhân gian này.

" JEON SOYEON, ĐỨNG LẠI CHO TÔI. YEONIE MÀ CÒN CHẠY NỮA ĐỂ TÔI BẮT ĐƯỢC TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ CHO CHỊ SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT." - Cô gái tóc nâu tức giận hét lên với người kia.

Soyeon âm thầm nói một câu - " Có ngốc mới ở lại cho em bắt."

Miyeon nghe được giọng nói quen thuộc, liền ngẩng đầu tìm kiếm.

" YUQI ... "

Cô gái tóc đỏ nghe người gọi tên mình cũng quay lại nhìn, nét mặt cau có liền được thay bằng nụ cười đáng yêu - " Unnie ~ "

Yuqi vừa đi tới liền xà vào lòng Cho Miyeon mà nũng nịu - " Unnie, em rất nhớ chị đó."

" Unnie cũng rất nhớ em." – Cho Miyeon trìu mến nhìn cô em gái mà đã lâu cô chưa gặp mặt - " Sao em lại ở đây? Không phải em đang ở Bắc Kinh cùng Appa sao? "

Nghe Cho Miyeon quan tâm hỏi Yuqi được dịp lại bài ra vẻ mặt ủy khuất đến đáng thương -" Tất cả cũng tại cái con người Jelly đáng ghét kia. Không nói không rằng liền bỏ sang Hàn. Em năn nỉ dữ lắm Appa mới cho em sang đây đó."

" Jelly? Soyeon? " – Cho Miyeon nghi hoặc hỏi lại.

" Thì Jeon Soyeon đó chứ còn ai nữa." - Yuqi ủy khuất nói.

" Em cùng Soyeon? Hai đứa? " – Cho Miyeon nhíu mày hỏi.

Lúc này Yuqi mới biết là mình lỡ lời nên lập tức mím môi, gương mặt cũng dần đỏ lên.

" Hai đứa đang quen nhau sao? " – Cho Miyeon thấy Yuqi không lên tiếng liền hỏi lại.

Yuqi nhanh chóng ngượng ngùng gật đầu

" Sao lại không nói cho chị biết? Hai đứa quen nhau bao lâu rồi? Mọi chuyện là như thế nào? Mau nói rõ ràng cho chị nghe? " – Cho Miyeon thật nghiêm túc nói làm Yuqi có chút run sợ.

Yuqi lại thầm than nhỏ trong lòng, cũng càng tức giận cái con người chết tiệt kia. Gây ra chuyện này cũng là cô ấy nhưng cuối cùng người đối mặt chỉ có mình cô. Yuqi lúc này cũng ngồi ngay ngắn lại mới để ý bên cạnh còn một người nữa, cô xấu hổ cười ngượng - " Đây là ... ? "

" Đây là người yêu của chị, Kim Minnie."

" Chào em, chị là Kim Minnie, em cứ gọi chị là Minnie Unnie là được rồi." - Minnie cũng cười thân thiện nói. Cô cũng từng nghe Miyeon nói cô ấy là còn một người em gái rất xinh đẹp. Hôm nay nhìn thấy cô cũng không ngờ em ấy còn xinh đẹp hơn cô nghĩ. Đúng là chị em quả rất xinh đẹp giống nhau ...

" Chào unnie, em là Cho Yuqi, em gái của Cho Miyeon unnie." - Yuqi nghe nói là người yêu của chị mình cho nên cũng trở nên thân thiện hơn.

" Được rồi, mau kể hết mọi chuyện cho chị nghe." – Cho Miyeon nôn nóng hỏi. Gì chứ cô thương nhất là đứa em gái này. Nó lại quen với cái con sư tử Player không chịu nổi đó. Cô phải hỏi mọi chuyện cho ra lẽ. Nếu mà em gái cô có chịu ủy khuất gì cô nhất định sẽ cho tên tiểu quỷ kia biết tay.

" Em nói đi, đã xảy ra chuyện gì. Soyeon đã làm gì em. Nói cho chị biết, chị nhất định sẽ cho nó biết tay." – Cho Miyeon nghiến răng trừng mắt mà nói.

Minnie nhìn thấy Cho Miyeon như vậy cũng tự thân rùng mình. Kế bên còn cô em gái nhìn đáng yêu xinh đẹp nhưng khi nghe cuộc đối thoại của hai người Minnie cũng không biết nên nói như thế nào. Cái này lại thể hiện câu nói " Đúng là em mà". Minnie cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Soyeon mà thôi. Mong rằng em ấy có thể qua được cơn tức giận của hai chị em nhà họ Cho.

.

.

.

" Minnie, mọi chuyện đều tra tới đâu rồi? "

" Tớ đã cho người đều tra về lý lịch của Han Hyun. Nhà hắn thuộc khu ổ thuộc Namsang. Kinh tế gia đình rất eo hẹp, con trai lại bị bệnh tim cần mổ gấp. Mấy hôm nay hắn ta có tiền để phẫu thuật tim cho con trai. Tớ cảm thấy việc này rất lạ. Phẫu thuật tim chi phí cũng không phải thấp. Hắn ta chỉ là một công nhân ở công trình bình thường làm sao lại tự dưng có một số tiền lớn như vậy."

" Tất nhiên là có người cho hắn ta." - SooJin khẳng định - " Tớ cũng biết được người cho anh ta là ai."

" Cậu biết sao? Vậy hắn ta là ai? " - Minnie sốt ruột nhanh chóng hỏi lại.

" Chanyeol, một tay chân quen thuộc của Baekhyun."

" Tay chân của Baekhyun? Làm sao cậu biết được? Chẳng lẽ cậu lại ... " - Minnie bỏ lỡ câu nói của mình mà không dám nói tiếp. Cô không muốn nhắc đến cũng như nhớ lại những vấn đề đó.

Thấy thái độ căng thẳng của Minnie, SooJin liền mỉm cười trấn an cậu ấy - " Cậu suy nghĩ đi đâu vậy, tớ chỉ là nhờ một vài người điều tra thôi. Để nắm được chứng cứ xác thực tớ sẽ làm rõ mọi chuyện."

" Nhưng tại sao Baekhyun lại đối phó với chúng ta chứ? " - Minnie cũng nhẹ nhõm hơn khi nghe SooJin nói như vậy. Liền thở hắt ra

" Chuyện này tớ lại biết được một điều khá thú vị. Oh Sehun lại dám hợp tác cùng hắn ta buôn hàng cấm."

" Oh Sehun sao ? Quả thật hắn ta không sợ chết mà."

" Được  rồi, việc này tớ sẽ giải quyết tốt. Cậu không cần lo lắng, cứ chú tâm vào sự án Sowon là được."

" Tớ biết rồi. À mà chủ nhật tới Cho Miyeon sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ mừng em gái cô ấy về Hàn Quốc. Bữa đó cậu cùng Yeh Shuhua nhất định phải đến nhé " - Minnie cười nói trước khi ra khỏi phòng.

" Được thôi " - SooJin cũng nhanh chóng đáp ứng. Từ khi kết hôn với Yeh Shuhua cho đến nay cô cũng chưa giới thiệu cô ấy với đồng nghiệp và bạn bè của cô. Nhân dịp này để cô ấy làm quen với mọi người cũng tốt.

.

.

.

SooJin vừa về đến nhà liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm nhẹ. Đi vào nhà bếp liền nhìn thấy Yeh Shuhua đeo tạp dề loay hoay tới lui đang nấu món gì đấy.

" Shuhua, sao em lại vào đây? Em muốn ăn gì thì bảo đầu bếp làm là được rồi, sao lại cực khổ như vậy chứ? "

" Jin về rồi à." – Yeh Shuhua tung đôi mắt cười chào đón SooJin - " Đâu có cực gì đâu. Em chỉ muốn nấu cho Jin một bữa ăn thôi. Với lại đa số đều là do mọi người làm em chỉ phụ một chút mà thôi."

" Vất vả cho em rồi."

" Được rồi, Jin mau lên tắm rửa đi rồi xuống dùng cơm."

SooJin hôn nhẹ lên má Shuhua một cái rồi mới rời khỏi nhà bếp.

Dù vậy Yeh Shuhua vẫn đỏ mặt ngượng ngùng. Trong bếp có rất nhiều người, tại sao SooJin lại có thể làm như không có ai vậy chứ. Mấy người giúp việc cũng vờ như không thấy gì, mà tiếp tục làm việc. Việc này gần đây cũng xảy ra thường xuyên nên họ cũng đã dần quen rồi.

Lúc SooJin trở xuống phòng ăn lần nữa thì bàn ăn đã được dọn sẵn sàng với toàn những món ăn mà cô rất thích. Trông chúng cũng khá bắt mắt.

Shuhua mỉm cười nắm lấy tay SooJin bước đến bàn ăn - " Jin thấy đẹp không? Đây đều là do em trang trí đó." – Yeh Shuhua cười tít mắt mà nói.

" Tất cả đều do em làm sao? Quả thật rất đẹp, rất vừa mắt." - SooJin cũng không tiếc lời khen ngợi.

Hai người ngồi xuống ghế, Yeh Shuhua liền gắp lấy món ăn để vào chén cho SooJin - " Jin nếm thử xem có ngon không? "

Shuhua chăm chú nhìn biểu hiện của SooJin. Thấy cô ấy nhíu mày liền nhanh chóng hỏi - " Không ngon sao? " – Yeh Shuhua nôn nóng cũng gắp lấy một miếng nếm thử, hương vị cũng không tệ mà.

SooJin thấy biểu hiện trẻ con của Shuhua thì phì cười. Gần đây cô ấy rất hay có những biểu hiện này. SooJin lại cảm thấy rất thích một Yeh Shuhua trẻ con hồn nhiên như vậy.

" Rất ngon nha."

" Jin gạt em hả? " - Shuhua biết mình bị gạt thì trừng mắt nhìn SooJin.

SooJin thấy vậy cũng vội lấy lòng người kia - " Món ăn do vợ chị làm đương nhiên tất cả đều ngon rồi." - Cũng không quên chứng minh nếm thử hết mấy món ăn trên bàn.

Yeh Shuhua cũng thôi lửa giận trong lòng nhìn người kia - " Jin ăn từ từ thôi."

" Em cũng ăn đi." - SooJin cũng gắp một miếng cá to để vào chén Shuhua - " Nhìn em có chút ốm rồi đó. Chị chỉ thích em đầy đặn mà thôi. Như vậy ôm mới thích."

Gương mặt Yeh Shuhua lại một trận đỏ lên - " Jin nói cái gì vậy? Thật là không đứng đắn mà."

" Sự thật là vậy mà." - SooJin làm ra vẻ mặt vô tội nói - " Cuối tuần này em có bận gì không? "

" Không có. Sao vậy? "

" Vậy được rồi. Cuối tuần chị sẽ dẫn em đến nhà bạn của chị. Chị sẽ giới thiệu bạn của chị cho em biết."

" Um được ... Hôm  nay bà nội có gọi điện cho em."

SooJin nghe đến bà nội thì nhanh chóng hỏi - " Bà gọi cho em làm gì? "

" Jin làm gì lo lắng quá vậy? " – Yeh Shuhua khó hiểu hỏi - " Nội hỏi sao lâu rồi không thấy  chúng ta về thăm nội."

" Chỉ vậy thôi sao? " - SooJin cũng cảm thấy mình thật có lỗi. Bình thường mỗi tháng cô đều cùng Yeh Shuhua về thăm bà, nhưng gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy nên cô chưa thể đi được.

" Nội nói nếu hai chúng ta bận như vậy thì không cần về cũng được."

Nghe Shuhua nói như vậy bản thân lại cảm thấy ái náy - " Để chị thu xếp công việc, chúng ta sẽ về thăm nội."

" Không cần đâu."

" Sao vậy? " – SooJin nhíu mày. Sao Shuhua lại không chịu về thăm bà nội chứ? Trước đây cô ấy vẫn đi cùng cô, mà hơn nữa bây giờ hai người cũng ... Sao nay cô ấy lại không chịu về?

Thấy SooJin nhíu mày nhìn mình thì Yeh Shuhua cũng biết SooJin đang hiểu lầm mình - " Jin đừng lo lắng. Em nói không cần là vì nội nói chúng mình không có thời gian nên nội sẽ tự lên đây thăm chúng ta."

" CÁI GÌ? NỘI SẼ LÊN SEOUL THĂM CHÚNG TA? "

Shuhua khó hiểu ngước nhìn phản ứng thái quá của SooJin. Chỉ là nội nói sẽ lên thăm hai người, tại sao cô ấy lại phản ứng như có chuyện gì lớn sắp xảy ra vậy chứ - " Đúng vậy. Nội nói trong tuần sau nội sẽ lên đây."

" Thôi rồi." - SooJin tiu nghĩu như quả bóng xì hơi. Không phải cô không thích nội lên đây nhưng mà thật sự ... Thật sự cô không biết nói gì thêm nữa. Bà nội không khó, ngược lại rất thương SooJin nhưng mà bà thương đến độ khiến cho SooJin như con kiến chết chìm trong vũng đường. Cái gì bà cũng quan tâm hết mực, đến nỗi SooJin cảm giác như mình trở thành cô bé năm sáu tuổi vậy đó.

" Jin sao vậy? " - Shuhua lo lắng khi thấy biểu hiện của SooJin.

" Không sao, em mau ăn đi." - SooJin nhanh chóng khôi phục lại nụ cười.

" Jin cũng ăn nhiều vào."

Gần đây công ty có nhiều chuyện như vậy khiến SooJin mệt mỏi mà gầy đi không ít. Bàn ăn sau đó lại tràn đầy tiếng cười vui của hai người, chỉ là một người thật sự vui vẻ còn một người tâm trạng cũng không biết nên nói thế nào. Vừa vui, vừa lo lắng.
.

.

.

" Yeonie lấy cái ly lại đây."

" Yeonie lấy dùm em cái khăn đi! "

" Soyeonie ... "

" Soyeon ... "

" ... "

" Soyeon lấy dùm chị chai rượu đằng kia đi! "

Soyeon khổ sở đi lấy hết thứ này tới thứ khác. Mặt đã xụ xuống đến độ không còn nhận ra được nữa. Hai chị em Cho gia đúng là không thể đùa mà. Cô đã bị hành hạ từ bữa mà Yuqi về đây cho đến bây giờ, dù có tội gì cũng không thể hành hạ như vậy chứ ...

" Yeonie mau dọn bàn giúp em đi! " - Yuqi nói với giọng ngọt ngào động lòng người kia.

Soyeon tuy nhíu mày nhăn nhó nhưng vẫn chiều lòng người yêu. Minnie nãy giờ cũng muốn giúp đỡ nhưng mà liếc gặp ánh mắt của Cho Miyeon nói cho cô biết

" Nếu Yoon Minhee muốn được như em ấy thì cứ thử đi " - Nghe thấy Miyeon gọi cái tên mà cô đã bỏ từ đời nào lên trông một cách đáng sợ, khẽ rùng mình. Vậy nên Minnie chỉ đành hối lỗi với cái người đang bị hành xác kia.

" Ding Dong."

" Hai cậu đến rồi sao? Mau vào đi." -  Kim Minnie nói khi vừa mở cửa ra.

" Hi, SooJin Shuhua." – Cho Miyeon vui vẻ mà chào hỏi.

" Chào, Cho Miyeon." - SooJin cũng vui vẻ đáp lại - " Shuhua, đây là Cho Miyeon người yêu của Kim Minnie."

" Cho Miyeon ~  Annyeong." – Yeh Shuhua không tiếc khoe nụ cười đang làm động lòng những người còn lại kia.

" Cậu thật xinh đẹp, Yeh Shuhua ... "

Shuhua đỏ mặt trước câu nói thành thật của Cho Miyeon.

" Đây là Yuqi, em gái tớ."

" Chào SooJin unnie, Shuhua unnie, em là Cho Yuqi."

" Chào em, đúng là em gái của Cho Miyeon nha, thật xinh đẹp." - SooJin khen ngợi. Lúc này lại có một bóng người lù lù từ phòng bếp đi ra - " Soyeon? " - SooJin ngạc nhiên hỏi.

" Chào chị, SooJin unnie." – Soyeon liền yểu xìu đáp lại.

SooJin khó hiểu nhìn về phía Minnie.

" À, tớ chưa nói cho cậu biết. Soyeon là em họ của Cho Miyeon."

SooJin nhanh chóng gật đầu ý như đã hiểu.

" Thôi mọi người vào bàn ngồi đi. Đừng có khách sáo nữa." – Cho Miyeon đề nghị. Ai nấy cũng vui vẻ đi đến phía bàn ăn.

Suốt bữa ăn, trong căn phòng tràn ngập tiếng cười. Nhưng mà cũng có người đang không ngừng than thở trong lòng. Không biết khi nào thì cái hình phạt này mới chấm dứt đây ...

SooJin cũng nhận thấy tình hình có gì đó là lạ nên khẽ liếc Minnie hỏi nhưng đáp lại chỉ là cái cười khổ của Minnie. Nhưng mà nhìn sơ thì cô cũng hiểu chút ít vấn đề rồi.

Yeh Shuhua cùng hai cô nàng kia dường như rất hợp nhau nên cứ nói chuyện luyên thuyên không ngừng. SooJin cũng cảm thấy rất vui vì Yeh Shuhua của cô cũng có thể dễ dàng thân thiết với những người khác rồi.

.

.

.

" Bạn của Jin thật tốt, mọi người đều rất nhiệt tình và thân thiện." – Yeh Shuhua nói với SooJin khi hai người đang trên đường về nhà.

" Um ... Sau này này nếu  không có gì làm thì em có thể hẹn Cho Miyeon ra ngoài chơi." - SooJin cười nói, đưa một tay nắm lấy tay của Shuhua - " Có muốn đi dạo chút không, cũng chưa khuya lắm."

" Được."

SooJin đậu xe lại hai người cùng bước xuống xe.

" Em khoác vào đi, ban đêm ngoài trời gió rất lạnh." - SooJin cởi áo khoác của mình ra rồi choàng vào cho Yeh Shuhua. Hai người siết chặt lấy tay nhau thong thả đi vòng bên phía sông Hàn.

" Em biết không, trước đây chị luôn mong ước một ngày nào đó sẽ được nắm tay em đi dạo như thế này. Khi đó việc này đối với chị cũng chỉ là một điều khó thực hiện." - Giọng nói SooJin lại ấm áp như ngọn gió khẽ lướt qua tai Yeh Shuhua. Nghe SooJin nói như vậy, tâm tình Yeh Shuhua lại trầm xuống đôi chút.

SooJin lại siết chặt lấy tay Shuhua đang nằm trong tay cô khẽ mỉm cười - " Nhưng giờ chị đã có thể làm được điều đó. Được nắm tay em, cùng em đi dạo dưới bầu trời đêm đầy sao. Đối với người khác có lẽ họ cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì, nhưng đối với chị điều đơn giản này lại khiến chị cảm nhận được thế nào là hạnh phúc."

Yeh Shuhua muốn nói gì đó nhưng SooJin lại nhẹ lắc đầu. Hai người lại tiếp tục trầm lặng mà dạo bước lắng nghe tiếng gió và nhịp đập con tim của đối phương. Hít một hơi thật sâu, SooJin lại chậm rãi nói tiếp.

" Shuhua, chị mong rằng sau này chúng ta vẫn có thể cùng nhau hạnh phúc như thế này."

" Chuyện đó tất nhiên có thể." - Yeh Shuhua nhanh chóng đáp lại, trong lòng lại dâng lên một trận đau xót cùng ân hận - " Sau này nếu Jin muốn đi dạo, bất cứ lúc nào em cũng sẽ đi cùng chị."

Khóe môi SooJin lại kéo thành một nụ cười nhẹ. Không gian lại chìm trong yên lặng, hai người cũng không nói thêm câu gì nữa, chỉ lặng lẽ cảm nhận sự tồn tại của đối phương.

" Shuhua, chị yêu em." - SooJin khẽ thì thầm nhưng cũng có thể làm cho Shuhua nghe thấy. Đứng lại xoay người đối diện với Shuhua, SooJin âu yếm nhìn vào gương mặt kia. Từ đôi mắt đen láy, sóng mũi cao rồi sau đó đến đôi môi ngọt ngào từ lâu đã làm cô ngây ngốc, tất cả cô đều ghi nhớ kĩ - " Chị yêu em, yêu rất nhiều."

" Em cũng yêu Jin, rất rất yêu." – Yeh Shuhua đáp lại, hạnh phúc ôm chặt lấy thân thể SooJin. Một người yêu cô như vậy  tại sao đến bây giờ cô không nhận ra sớm hơn chứ?

SooJin cũng vòng tay ôm lấy người con gái bé nhỏ của đời cô - " Chị ước rằng khoảnh khắc này sẽ tồn tại mãi mãi. Chúng ta sẽ hạnh phúc như vậy. Chị luôn luôn có được em trong vòng tay."

" Nhất định là như vậy mà, em luôn thuộc về Jin. Yeh Shuhua này là của Seo SooJin, chỉ một mình Seo SooJin mà thôi." – Shuhua thực khẳng định - " Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, em cũng không bao giờ rời xa Jin, không bao giờ ... "

" Có thật là cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa em cũng sẽ không rời xa chị? "

" Phải, em nhất định không rời xa Jin." – Yeh Shuhua liên tục gật đầu với lời nói của mình.

" Là em nói đó nha, cho dù có chuyện gì đi nữa cũng không được rời xa chị. Mà cho dù em muốn đi thì chị cũng không cho phép." - SooJin cười tươi nói muốn cho không khí vui vẻ hơn một chút.

" Cho dù chị có đuổi em cũng không đi." – Yeh Shuhua cũng nghịch ngợm đáp lại.

" Là em nói đó nha, chị không có ép buộc đâu đó. Sau này đừng có mà hối hận." - Vừa nói vừa ngắt nhẹ cái mũi đã đỏ ửng vì lạnh của Yeh Shuhua.

" Nhất định sẽ không hối hận. Jin cũng vậy cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được phép bỏ rơi em ... "

" Nhất định sẽ không có chuyện đó."

Yeh Shuhua chủ động hôn SooJin. Nụ hôn cũng như một lời hứa chân chính của cô dành cho người kia. Cô đã quyết định yêu SooJin thì sẽ tin tưởng cô ấy, nhất định không rời xa cô ấy.

SooJin cũng dịu dàng hòa với nụ hôn của Shuhua. Một nụ hôn tràn đầy yêu thương ngọt ngào mà không có bất cứ một tia dục vọng nào. Môi chạm môi, hai chiếc lưỡi yêu thương ôm ấp xoa dịu lẫn nhau. Khoảnh khắc này ngọt ngào hơn bao giờ hết.

Dứt khỏi nụ hôn, hai người tựa trán vào nhau, ánh mắt chan chứa yêu thương nhìn người đối diện. Yeh Shuhua cũng mỉm cười nhìn vào mắt người  kia. Bây giờ trong mắt họ chỉ có hình ảnh của đối phương, không màn đến những tranh đua trong cuộc sống không màn đến chuyện gì sẽ xảy ra ở tương lai. Chỉ có hiện tại hai người họ.

" Đi thôi." - SooJin thì thầm nắm lấy tay Yeh Shuhua, hai người lại tiếp tục dạo bước dưới bầu trời đầy sao.

" Shuhua, chính là do em nói, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng không được rời xa tôi. Dù cho tôi có là người đẩy em ra xa đi chăng nữa. Sẽ không rời xa tôi. Em phải nhớ những gì hôm nay em đã nói với tôi ... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro