Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô gái người Canada nhưng gốc là người Hàn Quốc đang nhẹ nhàng từng bước tiến tới một căn phòng sang trọng , cô ấy có khí chất toát lên vẻ cao quý và sự quyền lực, thực liên kết đúng với cái tên của cô, đẹp mê mẩn , không thể rời mắt ... Nếu có một anh chàng nào đó ở trong phòng ngay lúc này đây, thì anh chàng ấy chắc chắn sẽ bị cô nàng người Canada gốc Hàn này thu hút với một bộ trang phục ôm Body ngắn màu xám đính những thứ lấp lánh làm tôn lên nước da trắng ngần, cô nàng vừa bước vào phòng liền ngay tức khắc có thể thấy được trên môi nàng khẽ vẽ lên một nụ cười nhẹ cực kỳ quyến rũ có thể làm người trong phòng cùng nàng đương nhiên sẽ bị điêu đứng ngây ngốc ngay lập tức.

Nhưng thật đáng tiếc, người trong phòng cùng cô gái này đây không ai khác chính là tổng giám đốc tập đoàn SJ - Seo SooJin ... Cô đây thật không có hứng thú gì với cô nàng này.

" Không biết ngọn gió nào đã đưa Seo tổng đến đây? Thật là vinh hạnh cho chúng tôi quá đi."

Cô gái động lòng người đi đến trước Sofa trong phòng mà ngồi xuống, đôi chân vắt chéo để lộ ra cặp đùi thon gọn trắng nõn.

" Seo tổng đến đây sao không báo trước để chúng tôi chuẩn bị. Đón tiếp sơ sài thì Seo tổng đừng trách." - Cô gái vẫn tiếp tục nói, tuy trên môi là nụ cười nhưng giọng điệu lại đầy khiêu khích.

Liếc mắt nhìn tên đàn em bên cạnh, hắn ta hiểu ý liền nhanh chóng tiến đến quầy Bar lấy ra một chai rượu cùng hai ly đem đến cung kính đưa cho cô ấy.

" Seo tổng đã đến đây, vậy hãy nể mặt uống cùng tôi một ly chứ? Chẳng lẽ Seo tổng còn không muốn nhìn thấy mặt của tôi sao? " - Cô gái nhẹ nhàng khui chai rượu mà rót đầy hai ly.

Rượu màu đỏ thẫm óng ánh trong ly làm người ta nhìn vào chốc lát cũng bị mê hoặc. Đôi mắt cô gái cũng không còn vẻ cười cợt ban nãy mà tràn ngập một vẻ ưu thương khó nói.

SooJin tuy nhiên vẫn im lặng đứng bên cửa sổ, quan sát bầu trời thoáng đãng bên ngoài. Hít một hơi thật dài hết rồi vứt đi điếu thuốc vẫn chưa hút hết. Lấy lại vẻ mặt thường ngày mà xoay người lại đối diện với cô gái duy nhất trong phòng. Chậm rãi di chuyển đến Sofa giữa phòng mà ngồi xuống.

" Jeon Somi, em quá đề cao tôi rồi. Là tôi thật vinh hạnh mới có thể gặp được tiểu thư Somi đây, con gái duy nhất của người đứng đầu băng đảng Dongsan." - SooJin mỉm cười nói, tuy lời nói khách sáo nhưng không có vẻ nịnh nọt.

Cô gái vẫn quan sát kĩ từng đường nét trên gương mặt kia. Tuy đã trải qua nhiều năm nhưng nó vẫn không có gì thay đổi, vẫn vẻ mặt vô cảm kiêu ngạo lạnh lùng, cùng nụ cười bất cần thường trực trên môi. Nó vẫn luôn làm cho trái tim cô thổn thức. Mà có thay đổi chăng là vẻ chững chạc qua năm tháng thay cho sự ngông cuồng kêu ngạo của tuổi trẻ. Mỉm cười thu hồi lại ánh mắt, cô biết dù cho mình có nhìn bao lâu chăng nữa thì giây phút này cũng sẽ nhanh chóng qua đi.

" Không ngại uống cùng em một ly."

" Rất vinh hạnh."

Lúc này căn phòng lại chìm vào im lặng, SooJin vẫn bình tĩnh đối mặt với ánh mắt kia. Cả hai người bọn họ đều hiểu rõ nhưng không ai muốn khơi gợi lại. Nếu không phải vì chuyện của Oh Sehun thì cô nhất định sẽ không quay lại đây, cũng sẽ không bao giờ tìm gặp lại cô gái này.

" Chú Jeon vẫn khỏe chứ? " - Cuối cùng SooJin vẫn là người phá vỡ bầu không khí im lặng.

Somi cũng không giấu được sự hụt hẫng trong ánh mắt. Nhiều năm như vậy khi gặp lại, câu đầu tiên Seo SooJin hỏi, người đầu tiên Seo SooJin quan tâm vẫn không phải là cô, tuy nhiên trên cô vẫn giữ nụ cười làm say đắm bao người.

" Làm sao khỏe được khi chị không ở bên cạnh giúp đỡ ông ấy."

SooJin cũng thoáng cái nhíu mày nhưng nhanh chóng quay về vẻ mặt ban đầu, dù vậy vẫn không thoát khỏi ánh mắt của người kia.

" Chị yên tâm, mặc dù vậy Appa em vẫn có thể đối phó được với bọn tiểu tốt kia."

" Chị biết, dưới năng lực của chú Jeon thì ai có thể làm khó được chú ấy."

" Chị không hỏi thăm em sao? " - Somi đột nhiên nghiêm túc nói. Năm năm rồi chị vẫn không muốn biết em sống như thế nào sao?

SooJin nhẹ nhàng lắc đầu cầm lấy ly rượu trong tay khẽ nhấp miệng - " Thế em vẫn khỏe chứ? Những năm qua chắc có lẽ ... Rất nhiều quý công tử giàu có chịu khuất phục dưới chân tiểu thư Somi đây."

" Không khỏe, một chút cũng không khỏe. Cũng không có ai có thể đem đến niềm vui cho em cả."

SooJin khẽ mỉm cười lắc đầu - " Chị không tin. Một người xinh đẹp và tài năng như em ai lại chẳng yêu thương."

" Thế còn chị, Seo SooJin thì sao? " - Somi tha thiết hỏi.

" Seo SooJin đây không hợp, cũng không có được diễm phúc đó. Với cả Seo SooJin là người đã có gia đình rồi." - SooJin lại không giấu được nụ cười hạnh phúc khi nghĩ đến Yeh Shuhua.

Somi ngước nhìn SooJin mà mỉm cười yếu ớt, đúng là Seo SooJin vẫn tuyệt tình như năm nào - " Em rất ganh tị cùng vợ của chị. Có thể giới thiệu cô ấy cùng em không? "

" Khi nào có dịp, chị sẽ giới thiệu cô ấy với em."

Somi cũng không muốn nói đến chủ đề này nữa, vì nó làm cô khẽ đau lòng rồi - " Chị hẹn gặp em chắc không phải chỉ để nói chuyện phiếm? "

" Chị có chuyện muốn em giúp." - SooJin cũng không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề.

" Có chuyện gì mà Seo SooJin không thể giải quyết sao? Thật là đáng ngạc nhiên."

Không để tâm đến lời châm chọc kia, SooJin điềm tĩnh nói tiếp - " Chị muốn em giúp chị lấy chứng cứ của Oh Sehun buôn bán chất cấm từ tay Baekhyun."

" Byun Baekhyun? " - Somi nhíu mày hỏi lại

" Phải. Hiện giờ hắn đang hợp tác cùng Oh Sehun của tập đoàn Goo."

" Chị cũng biết Baekhyun là người trước nay luôn đối đầu với Appa, hơn nữa hai bên cũng rất kiêng dè lẫn nhau nước sông không phạm nước giếng. Bây giờ em lại động trước có lẽ không ổn cho lắm."

" Chị biết ... Và chị cũng biết gần đây mọi người đang chuẩn bị đối phó với bọn người của Baekhyun, nhưng chỉ là còn chờ cơ hội thích hợp."

Sunmi híp mắt nhìn SooJin - " Không hổ danh là Seo SooJin, dù đã rời khỏi bang phái nhiều năm vẫn có thể nắm bắt được tình hình trong bang hội một cách rõ ràng." - Somi thật sự khâm phục trước con người này, Appa cô quả là không nhìn lầm người. Đáng tiếc, cuối cùng con người này vẫn không ở lại - " Nhưng chị phải cho em biết tại sao chị lại muốn có bằng chứng phạm pháp của Oh Sehun? "

" Chuyện đó em không cần phải biết." - SooJin thờ ơ đáp.

" Là vì hắn ta là người tình cũ của vợ Jin sao? " - Nói đến đây Somi lại không giấu được sự ghen tuông cùng châm biến. SooJin đã nói sẽ không trở lại bang hội nữa nhưng hôm nay lại vì người phụ nữ kia mà cần cô giúp đỡ.

" Em đã biết vậy còn hỏi làm gì? " – SooJin cũng cười chế giễu.

" Được, em sẽ giúp Jin với một điều kiện." - Somi nhếch môi nói.

" Sao? " – SooJin nhìn thấy ánh mắt của Somi mà đâm ra nghi ngờ.

" Bên em đêm nay, SooJin? " - Somi cười nguy hiểm, đi đến bên cạnh SooJin dựa sát vào người cô ấy, khẽ vuốt ve xương hàm của SooJin một cách thật quyến rũ.

" Không bao giờ." - SooJin dứt khoát cự tuyệt.

" SooJin, là chị đang cần em giúp đỡ." - Somi không tức giận mà ngược lại còn thích thú dựa vào sát vào người SooJin hơn.

" Nếu em có thể giúp chị sẽ cảm ơn, nếu không chị cũng không ép, coi như chị chưa nói gì vậy." – SooJin thực lạnh lùng nói, đứng dậy tiến về phía cửa.

" Đúng là phong cách của Seo SooJin, dù có nhờ vả cũng không hạ thấp mình. Được rồi, em sẽ giúp chị."

" Cám ơn em ... "

" Chị không cần cám ơn em quá sớm. Em sẽ giúp, nhưng SooJin phải hứa với em một chuyện." Nhìn thấy SooJin lại muốn từ chối, Somi lại nhanh chóng nói thêm.

" Đừng vội vàng từ chối. Chuyện này cũng đơn giản thôi, em chỉ muốn chị có thể dẫn em dạo quanh Seoul này ... Một ngày, chỉ một ngày thôi."

SooJin nhíu mày khi nghe lời đề nghị của Somi.

" Chỉ một ngày thôi, việc đơn giản như vậy chị cũng không thể hứa với em sao. Chị chỉ cần xem em như em gái và dẫn em đi dạo mà thôi, được chứ? "

SooJin hít sâu một hơi rồi nhẹ gật đầu. Đây cũng không phải yêu cầu quá đáng. Dù sao Somi cũng giống như em gái nhỏ của cô - " Được, bao giờ? "

" Đến lúc đó em sẽ gọi cho chị." – Somi thực hài lòng đáp.

" Được rồi, gửi lời hỏi thăm của chị đến chú Jeon. Chị về đây." - SooJin nói xong liền nhanh chóng rời khỏi phòng.

Somi nhìn theo bóng lưng của SooJin mà trong lòng lại ngập tràn sự chua sót. Con người này vĩnh viễn cũng không thể thuộc về riêng cô ...

" Tiểu thư, như vậy là đáng sao? " - Một người cận vệ bên cạnh không nhịn được mà mở miệng hỏi.

" Đáng, nếu là Seo SooJin thì nhất định rất xứng đáng."

" Nếu vậy lúc trước tại sao tiểu thư không nhờ lão gia giữ phó bang chủ lại? " - Anh ta lại không kiềm chế được mà hỏi lần nữa.

Somi lại không thể trả lời câu hỏi này của anh ta được nữa. Lúc trước nếu như cô cứng rắn hơn, có phải cô đã có được SooJin rồi không?

.

.

.

" Yeoboseyo, Yeh Shuhua nghe đây ạ."

" Cháu dâu yêu quý, là nội đây."

" Bà nội, Bà gọi cháu có gì không ạ? " – Yeh Shuhua lễ phép trả lời khi biết người ở đầu dây bên kia là ai.

" Không có việc gì thì bà không được phép gọi cho cháu sao? " - Bà nội giả vờ trách móc.

" Dạ, ý của cháu không phải như vậy." – Yeh Shuhua bối rối giải thích.

" Được rồi, không làm khó cháu nữa. Mau đến sân bay đón ta đi. Bà già này đang cô độc một mình ở đây này."

" Dạ ... " – Yeh Shuhua ngỡ ngàng - " Chẳng phải nội nói mấy hôm nữa mới lên Seoul sao ạ? "

" Định là mấy hôm nữa nhưng nhớ hai đứa quá nên lên sớm một chút. Bây giờ không đón tiếp bà già này phải không? Được, nếu vậy ta liền mua vé về quê."

" Không phải ạ, nội đợi cháu một chút cháu sẽ đến ngay đây ... " – Yeh Shuhua vừa nói vừa tiến đến phòng trưởng khoa để xin nghỉ rồi nhanh chóng bắt Taxi đến sân bay.

...

" Bà nội, bà đợi cháu có lâu không? " – Yeh Shuhua mỉm cười tươi rói khi vừa thấy nội ngồi đó chờ đợi mình.

" Không gặp mấy tháng nhìn con càng ngày càng đẹp nha. Nhưng có chút gầy thì phải? Bà phải mau trị tội SooJin mới được, không biết chăm sóc vợ gì cả."

" Không có, SooJin chăm sóc con rất chu đáo, nội đừng trách cô ấy." – Yeh Shuhua liền thanh minh cho SooJin - " Nội đưa đồ đây để con giúp."

" Chăm sóc tốt mà để cho con ốm nhom như này đây hả. Như vậy làm sao mà sinh được cháu khỏe mạnh cho ta chứ." - Bà nội không vui trách.

" Nội ... " - Mặt Yeh Shuhua đỏ rần xấu hổ. Cô còn chưa có suy nghĩ đến những chuyện này ...

.

.

.

" Nội ngồi đây nghỉ một lát nha, để con đem hành lí lên phòng cho nội." – Yeh Shuhua ân cần nói, cũng may cô đã chuẩn bị phòng từ mấy hôm trước - " Dì Han, lấy nước cho nội giúp cháu."

" Lão phu nhân." - Dì Han cũng kính thưa.

" Cứ để đó đi, mấy năm nay vất vả cho dì rôi." - Bà Seo mỉm cười hiền từ. Quản gia Han là quản gia lâu năm của ngôi nhà này.

" Không đâu ạ, chăm sóc cho cô chủ là bổn phận của tôi."

Bà Seo nhẹ gật đầu cũng vừa lúc Yeh Shuhua đi xuống. Ngồi xuống bên cạnh Yeh Shuhua liền sà vào lòng bà Seo mà nũng nịu - " Con rất nhớ nội! "

" Không dám, nhớ bà già này mà mấy tháng trời hai người cũng không về thăm ta lấy một lần."

" Tại chúng cháu có việc bận nên không về được. Bà nội thông cảm, chúng cháu thật sự rất nhớ bà mà." - Từ nhỏ cô đã quen với bà Seo và cũng xem bà như bà nội ruột của mình nên Yeh Shuhua thật sự rất yêu thương bà.

" Thôi thôi đừng có làm nũng với bà già này nữa, ta chịu không nỗi đâu." - Bà Seo cũng mỉm cười vui vẻ.

" Nội, sao người lên lại không báo để chúng cháu ra rước? "

" Cũng không có gì nên ta không nói trước. SooJin chưa về sao? "

" Dạ, dạo này công ty bận nên cô ấy về hơi muộn. Nội lên phòng tắm rồi nghỉ ngơi một lát đi ạ, chắc SooJin cũng sắp về rồi."

" Được rồi."

.

.

.

SooJin vừa vào tới nhà đã nhìn thấy bóng dáng Shuhua đang dọn bàn ăn, dù đơn thuần chỉ là hình ảnh đơn giản thâm trầm như vậy nhưng nó lại khiến cho Seo SooJin cảm thấy thật hạnh phúc.

" Shuhua, sao hôm nay em về sớm vậy? " – Liền bước tới ôm lấy Yeh Shuhua từ phía sau rồi hôn nhẹ lên má cô ấy một cái, làm cho Yeh Shuhua khẽ giật mình.

" Jin về rồi à. Vì có việc nên em về sớm, chị lên rửa mặt rồi mau xuống ăn cơm."

" Chị thật sự cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian này."

Shuhua mỉm cười ngọt ngào - " Jin từ lúc nào lại sến súa như vậy? "

" Chị chỉ nói những lời thật lòng thôi." - SooJin cười tươi hôn cái thật kêu lên má Yeh Shuhua một cái nữa rồi mới đi lên phòng.

" Nội, ngồi xuống đây đi. SooJin đã về rồi, chúng ta đợi cô ấy một lát nhé." – Yeh Shuhua lễ phép kéo ghế cho bà Seo.

Chưa đầy năm phút sau thì SooJin cũng đã xuống tới nhà bếp. Vừa định ôm lấy Yeh Shuhua thì hành động kia nhanh chóng trở nên đông cứng.

" Con nhóc kia, làm gì vừa thấy ta mà sắc mặt lại thay đổi nhanh như vậy hả? " - Bà Seo liếc mắt lườm SooJin một cái.

Nhanh chóng khôi phục lại tinh thần SooJin liền cười xòa mà đi đến bên bà Seo lấy lòng.

" Có đâu ạ, tại cháu ngạc nhiên quá thôi." - Vừa nói vừa xoa bóp vai cho bà Seo - " Nội lên đây sao không báo cho cháu biết để cháu đi đón? "

" Ta sợ làm phiền Tổng giám đốc Seo đây."

" Sao lại như vậy được chứ. Đó là bổn phận của cháu mà." - Thấy bà nội cũng không mải ăn không quan tâm đến mình, SooJin đành đưa ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của Shuhua.

Yeh Shuhua cũng không hiểu tại sao bà nội rất thương SooJin nhưng lần nào gặp mặt hai người cũng thường như vậy - " Bà nội, SooJin nói đúng, đó là bổn phận của chúng cháu mà. Nội cũng mệt rồi chúng ta ăn cơm trước đi rồi nói chuyện sau có được không? "

" Hừ." - Bà Seo nghe Yeh Shuhua lên tiếng thì cũng nể mặt Shuhua không làm khó SooJin nữa.

SooJin cũng chỉ biết lắc đầu chịu thua, cô cũng chẳng biết cô đây hay Yeh Shuhua mới là cháu ruột của bà nội nữa.

Trên bàn ăn SooJin chỉ biết cắm cụi mà ăn. Vì hai người kia cứ nói chuyện vui vẻ chẳng có cho cô cơ hội nào để xen vào. Thật ganh tị mà!

" Shushu, cháu ăn rau đi. Rau có nhiều Vitamin tốt cho sức khỏe và làn da nữa." - Bà Seo vui vẻ gắp thức ăn cho Yeh Shuhua - " À, còn phải ăn nhiều thịt vào nữa. Phải ăn nhiểu Protein thì cơ thể mới khỏe mạnh được chứ."

" Nội, con cũng muốn."

" Con muốn thì tự mà lấy đi. Lớn đầu như vậy mà còn bắt bà già này phục vụ hay sao? " - Bà Seo trừng mắt nhìn SooJin.

SooJin méo mặt lại tiếp tục lủi thủi ăn cơm. Yeh Shuhua cố gắng nhịn lắm mới không bật cười.

" Ta còn chưa trị tội con khi để cháu dâu của ta gầy gò như vậy. Thật không biết chăm sóc vợ mình gì cả. Như vậy làm sao có thể sinh cháu cho ta được chứ."

" Nội? "

" Sinh cháu sao? "

Yeh Shuhua thì ngượng ngùng, mặt đỏ bừng còn SooJin thì trố mắt ngạc nhiên.

" Nhìn cái gì. Hai đứa kết hôn cũng đã một năm rồi còn không muốn sinh em bé? "

Trong đầu SooJin lúc này chỉ có ba chữ " Sinh em bé ". Mặc dù cũng muốn có con cùng Yeh Shuhua nhưng SooJin thấy chuyện đó không cần phải vội vàng. Hơn nữa cô còn chưa có hưởng thụ hết thế giới của hai người mà.

" Nội, bây giờ không phải là lúc sinh đâu ạ."

" Cái gì mà bây giờ không phải lúc ? Con muốn đợi đến khi nào nữa, để đến khi ta chết cũng không nhìn thấy mặt cháu đích tôn của ta nữa phải không? " - Bà Seo tức giận nói.

" Không phải vậy." - SooJin khó khăn giải thích - " Tụi con còn muốn sống cuộc sống của hai người, hơn nữa chúng con vẫn còn trẻ mà."

" Hai người còn trẻ nhưng bà lão này không còn trẻ. Nội trong năm nay hai đứa phải làm ta có cháu mới được."

" Trong năm nay? " – Yeh Shuhua cùng SooJin mở to mắt. Chỉ còn có hai tháng nữa là hết năm rồi, làm sao có thể nhanh như vậy chứ? Yeh Shuhua bây giờ cũng biết tính cách của SooJin là di truyền từ ai mà ra.

" ..." - Không khí đang căng thẳng thì bất chợt tiếng nôn của Yeh Shuhua làm cho ai cũng phải chú ý đến.

" Shuhua, em không sao chứ? "

" Chẳng lẽ ... " - Bà Seo hai mắt sáng bừng . Hèn gì con bé ốm yếu như vậy - " Shuhua, con có tin vui sao không báo cho nội biết. Để nội còn lo lắng là hai đứa không muốn sinh con."

" Shuhua, em ... " – SooJin cũng thấy bất ngờ. Hai người đã nói trước sẽ không có con trong thời gian này mà.

" Không có, chỉ là bao tử con không tốt thôi." – Yeh Shuhua vội vàng giải thích. Dạo này bao tử cô không tốt nên không ăn được nhiều, nhưng lúc nãy bà nội lại gắp cho cô nhiều thức ăn như vậy. Vì không muốn bà buồn nên cô đã cố gắng ăn hết.

" Thật vậy? " - Bà Seo hỏi lại. Sau khi nhận được cái gật đầu của Yeh Shuhua thì khuôn mặt vui mừng vừa rồi lại bay biến đi mất.

" Em không khỏe tại sao lại không đi khám chứ. Ngày mai chị sẽ chở em đi." - SooJin ân cần nói.

Yeh Shuhua mỉm cười trấn an SooJin - " Em thấy cũng không có gì quan trọng nên không đi. Jin đừng lo."

" Làm sao không lo cho đươc. SooJin nói đúng đó, mai con nên đi khám bệnh đi." - Bà Seo cũng nói thêm.

" Dạ."

Thấy cũng không có gì nên SooJin thở phào một hơi. Cũng may là bà nội không nhớ đến chuyện sinh em bé nữa. Nhưng mà chưa được năm giây sau thì cô lại không còn đường nào để nói nữa rồi. Có phải mấy người già luôn thích có cháu đến như vậy không.

" Sẵn tiện hai đứa đi xem bác sĩ có cách nào mau chóng có em bé không. Như vậy cũng coi như một công đôi chuyện. Nhớ là nội trong năm nay phải có tin vui cho ta đó." - Bà Seo kiên quyết để lại cho hai người một câu rồi ung dung đi lên phòng nghỉ ngơi - " Ta hơi mệt, ta lên phòng trước."

Yeh Shuhua xấu hổ không nói nên lời. Sinh em bé chứ đâu phải đi chợ mua rau đâu chứ, muốn có liền là có hay sao?

" SooJin, làm sao đây? "

" Làm sao là làm sao? Nếu nội muốn có cháu thì em chiều nội đi chứ làm sao." - SooJin cười xấu xa nói.

" Yahhh ..." – Yeh Shuhua xấu hổ đánh một cái vào vai SooJin - " Không phải lúc nãy Jin nói bây giờ không phải lúc sao? "

" Ờ thì có nói nhưng mà ..." - SooJin giả vờ suy nghĩ.

" Nhưng mà thế nào? "

" Thì bây giờ không phải lúc sinh em bé, nhưng hoạt động ' Sản xuất em bé ' thì làm được."

" Seo SooJin, em đang hỏi chuyện nghiêm túc đó, Jin nói đi đâu vậy hả? Không đứng đắn gì hết." – Yeh Shuhua trừng mắt nhìn cái người đang cười nham nhở kia.

" Haha ... Thì Jin cũng đang nói chuyện nghiêm túc mà. Hoạt động ' Sản xuất baby ' Là một công trình vô cùng vĩ đại đó."

Thật là hết nói nỗi mà. Sao càng ngày Shuhua càng cảm thấy SooJin ngoài mặt là một người lạnh lùng nghiêm túc nhưng thực chất là một tên xấu xa nham nhở không ai bằng.

" Đáng ghét, em không nói chuyện với Jin nữa, em lên phòng đây."

" Được được, lên phòng mới có thể ' Sản xuất baby ' nha." - Gương mặt của SooJin càng ngày càng xấu xa không chịu nổi.

" Jin mà còn nói một câu nữa thì đêm nay đừng có mong mà vào phòng ngủ đó." – Yeh Shuhua tức giận nói.

SooJin thấy vậy liền đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa lại cười lấy lòng - " Vợ yêu đừng giận! Không nói, chị sẽ không nói nữa, chỉ hành động thôi."

" SEO SOOJIN, ĐÊM NAY EM SẼ NGỦ VỚI BÀ NỘI. CHỊ CỨ Ở ĐÓ MÀ SẢN VỚI CHẢ XUẤT BABY CỦA CHỊ ĐI! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro