Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Khốn kiếp. Tại sao những tấm ảnh này lại ở trong tay của lão Goo chứ? " - Sehun ném sấp ảnh chụp hắn cũng những ả tình nhân ra vào khách sạn cũng như đang âu yếm nhau trên Sofa.

" Mau điều tra xem ai là người gửi những bức hình này cho tao." - Cũng vì những bức ảnh này mà hắn bị cha con lão Goo mắng chửi thậm tệ. Nhất là lòng tin của họ đối với hắn cũng đã giảm đi đáng kể.

" Mẹ kiếp, nếu tao biết được ai là người gửi những bức ảnh này, tao sẽ cho nó biết thế nào là đắc tội với Oh Sehun này."

" Giám đốc, tôi đã điều tra rồi nhưng không được gì cả. Đây là một bao thư mật danh được gửi đến không ghi địa chỉ."

" Mày đúng là ăn hại mà. Chuyện nào làm cũng không xong , biến đi ! " - Sehun tức giận đá vào chân Junsoo một cái.

" Thằng khốn, mày cũng có hơn gì tao đâu? " - Junsoo khẽ lầm bầm.

" Mày nói gì ? "

" Dạ không."

" Mày liệu hồn với tao đó. Còn không mau cút ra khỏi đây."

Sau khi Junsoo ra ngoài, Sehun tức giận ngồi phịch xuống ghế. Ai lại cố tình theo dõi hắn như vậy chứ , và hắn chắc chắn đây chỉ là bước đầu tiên cảnh cáo mà thôi. Nếu hắn không sớm tìm ra kẻ đó nhất định sẽ khiến cho tiền đồ của hắn sụp đổ.

***

" Có chuyện gì mà khiến cậu vui vậy? "

" Tớ chỉ đang nghĩ Oh Sehun sẽ được hai cha con bác Goo đối đãi ra sao khi nhận được món quà bất ngờ của tớ thôi." - SooJin xoay xoay chiếc ghế tổng giám đốc của mình, hôm nay tâm trạng cô thật tốt.

" Quà? Cậu gửi quà cho Oh Sehun? " - Dấu chấm hỏi to đùng nhanh chóng xuất hiện trong đầu Minnie.

" Này, cậu không cần nhìn tớ như vậy đâu. Tớ chỉ gửi cho bác Goo một vài tấm ảnh kĩ thuật số của Oh Sehun với vài cô chân dài thôi."

" Haha ... Đúng là món quà giá trị nha. Tớ nghĩ hắn ta nhất định là được đối đãi chu đáo." - Minnie không thể ngờ SooJin cũng có thể chơi những trò như vậy. Cứ nghĩ cậu ta ngay thẳng lắm ấy chứ.

" Đó chỉ là món quà ra mắt mà thôi. Tớ vẫn còn món quà lớn để tặng cho hắn."

" Quà lớn? "

" Đúng. "

" Không lẽ là ... " - Minnie nghi hoặc nhìn SooJin.

" Đến khi đó cậu sẽ biết thôi." - SooJin mỉm cười đi ra phía cửa - " Đi thôi, hôm nay tớ rất vui. Chúng ta đi uống vài ly đi, tớ khao ! "

" Wow ... Được Seo Tổng khao thì còn gì bằng." - Minnie cười tươi cầm lấy áo khoác đi theo SooJin ra cửa.

****

" Hmmm ... " – Yeh Shuhua than nhẹ khi SooJin bá đạo hôn lấy cô. Cô cảm thấy phía sau gáy cùng lưng hơi đau khi SooJin đẩy cô vào bức tường phía sau mà hôn. Yeh Shuhua khó khăn đẩy SooJin ra, cái người này hôm nay làm gì thế không biết. Không biết SooJin về từ lúc nào, khi cô vừa từ phòng tắm bước ra liền bị SooJin ôm chầm lấy mà hôn ngấu nghiến.

Yeh Shuhua thở dốc khi SooJin cuối cùng cũng tha cho đôi môi của cô, nhưng cô ấy lại rãi rác nụ hôn xuống cổ của cô.

" Jin ... Dừng lại." – Yeh Shuhua cố gắng đẩy SooJin ra, nhăn mũi khi ngửi được mùi rượu - " Chị uống rượu sao? Hôi quá ... "

" Có một chút, vì lâu rồi chị không có đi uống với Kim Minnie." - SooJin dùng tay vuốt ve gò má của Yeh Shuhua, yêu thương nhìn sâu vào đôi mắt đẹp kia.

" Có chuyện gì vui sao? "

" Đúng ... " - SooJin vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Yeh Shuhua mà thu hẹp khoảng cách của hai người.

Yeh Shuhua cũng đắm chìm trong đôi mắt nâu sâu thẳm của người kia nhưng hình ảnh SooJin cùng cô gái lúc sáng chợt hiện lên làm cô khó chịu. Yeh Shuhua nghiêng đầu né tránh làm nụ hôn của SooJin rơi trên khóe môi của cô.

" Làm sao vậy? "

" Sáng nay Jin đi đâu vậy? " – Yeh Shuhua biết cô không nên nghi ngờ SooJin. Nhưng nếu cô không biết cô gái kia là ai. Có quan hệ như thế nào với SooJin, nhất định trong lòng cô sẽ rất khó chịu. Cô nhìn thấy tâm trạng SooJin hôm nay rất vui. Có phải do gặp được cô gái lúc sáng? Yeh Shuhua nhíu mày khó chịu với suy nghĩ của mình.

" Chị đã nói là đến xem công trình mà." - SooJin nhìn thấy tâm trạng cô gái trong lòng dường như không được vui - " Có chuyện gì sao? "

Yeh Shuhua cảm thấy hụt hẫng vô cùng. SooJin lại tiếp tục nói dối cô. Tại sao cô ấy lại phải giấu cô về việc mình đi gặp cô gái sáng nay chứ? Hay giữa họ có mối quan hệ gì không thể cho cô biết.

" Thật sự đi công trường? " – Yeh Shuhua hỏi lại một lần nữa. Cô vẫn muốn cho SooJin một cơ hội nữa. Nhưng Yeh Shuhua nhận được vẫn là cảm giác hụt hẫng bởi cái gật đầu của người đối diện.

" Em mệt, em muốn ngủ sớm một chút." - Đẩy ra vòng tay SooJin rồi nhanh chóng tiến đến giường nằm xuống đưa lưng về phía người kia để giấu đi đôi mắt đang dần ửng đỏ của.mình. Yeh Shuhua đang cố để không bật ra thành tiếng khi những giọt nước mắt cuối cũng cũng không kìm chế được mà rơi xuống. Đây có phải chính là điều mà Cho Miyeon muốn nói với cô. Chỉ có cô ngu ngốc mới không nhận ra điều này thật sớm. Hôm nay SooJin vui vẻ như vậy nhất định là do sáng nay ở cùng cô gái kia.

SooJin cảm thấy khó hiểu trước hành động của Yeh Shuhua nhưng mùi rượu trên cơ thể cô cũng khiến cô có chút khó chịu, đã lâu không cùng Minnie uống nhiều như vậy nên có chút choáng. Nhẹ người bước vào phòng tắm để tẩy đi mùi rượu phảng phất trên cơ thể.

Yeh Shuhua nghe tiếng đóng cửa phòng tắm, cuối cùng cũng không kìm chế được nữa mà để mặc cho nước mắt rơi. Nếu SooJin đã không yêu cô tại sao lại nói yêu cô chứ. Đối xử tốt với cô để rồi khi con tim cô bị lắp đầy bởi hình ảnh của cô ấy thì lại khiến cô biết được sự thật này. Seo SooJin, tại sao chị lại như vậy ...

***

SooJin nhẹ nhàng rời khỏi giường để tránh làm Yeh Shuhua thức giấc. Mỗi sáng thức dậy chỉ cần nhìn thấy người con gái này đang say giấc trong vòng tay của mình cũng đủ khiến cô hạnh phúc.

" Shuhua, hãy chờ chị ! Khi nào những việc này kết thúc, chị nhất định sẽ dẫn em đi du lịch, đến bất cứ nơi nào mà em muốn. Chúng ta cùng ngắm mặt trời mọc, cùng đi dạo phố, làm những điều chúng ta thích mà không có sự tranh giành cũng như toan tính như hiện tại." - SooJin khẽ thì thầm rồi hôn nhẹ lên má Shuhua trước khi bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Yeh Shuhua lẳng lặng nhìn ngắm căn phòng của cô cùng SooJin. Tất cả những gì SooJin nói sáng nay cô đều nghe rõ. Yeh Shuhua cũng không biết rằng liệu đây là lời nói thật lòng hay cũng chỉ là một câu nói dối của người kia. Nhìn lại những gì đã trải qua, cô quyết định sẽ tin vào tình yêu của SooJin, tin vào sự lựa chọn của trái tim mình một lần nữa. Dù SooJin có nối dối cô nhưng mọi chuyện cũng chưa hẳn giống cô nghĩ. Nên cô thà lựa chọn tin vào tình yêu của mình một lần nữa còn hơn.

Yeh Shuhua mỉm cười bỏ qua mọi chuyện không vui. Hôm nay là một ngày đặc biệt và cô có một chuyện đặc biệt muốn nói với SooJin.

***

Mỉm cười nhìn món quà trên tay, SooJin tin chắc rằng Yeh Shuhua nhất định sẽ thích. Đây là quà mà cô chuẩn bị cho kỉ niệm một năm ngày cưới của họ hôm nay. Nhìn đồng hồ đã chín giờ, SooJin nhanh chóng đi lấy xe. Cô còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị cho ngày hôm nay.

" Minnie à , hôm nay cậu giúp tớ xử lí mọi chuyện ở công ty được không? " - SooJin vừa vào xe liền gọi điện thoại cho Kim Minnie. Vì mãi lo lựa quà cho Yeh Shuhua mà cô quên mất mình chưa thông báo cho Minnie biết là cô không đi làm hôm nay.

" Được thôi. Nhưng cậu có chuyện gì à? "

" Chỉ là hôm nay là kỉ niệm một năm ngày cưới của tớ nên muốn chuẩn bị một vài thứ cho Shuhua thôi."

" Vậy cậu cứ lo chuyện của cậu đi. Chúc cậu có buổi tối hạnh phúc bên cô nàng của cậu."

SooJin muốn dặn thêm Minnie một số chuyện nhưng điện thoại báo có cuộc gọi mới nên cô đành nhanh chóng cúp máy - " Được, cám ơn cậu. Tớ tắt máy đây."

***

" Yeoboseyo? Seo SooJin nghe đây."

" Là em."

" Somi ? " - SooJin nhíu mày - " Em cần gì? " - SooJin không muốn lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề.

" Seo SooJin, rất nhanh . Lời hứa của chị hôm nay có thể thực hiện chứ ? "

" Hôm nay sao? " - Chân mày SooJin càng nhíu chặt hơn. Tại sao lại trùng hợp như vậy chứ? - " Ngày mai có được không? Hôm nay chị không rảnh."

" Hửm ... Chẳng phải Seo SooJin rất uy tín sao. Không muốn thực hiện ? "

SooJin khó chịu khi nghe giọng nói giễu cợt từ đầu dây bên kia - " Không phải chị không làm mà là ngày mai có được không? Hôm nay chị thật sự rất bận."

" Hôm nay, hoặc là chị không cần thực hiện nó nữa. Em cũng không ép."

SooJin thở dài nhìn đồng hồ một lần nữa. Có lẽ vẫn còn kịp, cô đã nhận sự giúp đỡ từ Somi thì không thể không thực hiện lời hứa của mình - " Được, em đang ở đâu? "

" Chỗ cũ." - SooJin nhanh chóng quay đầu xe sau khi nhận được câu trả lời.
***

Yeh Shuhua mỉm cười nhìn thành quả cả ngày hôm nay của mình. Bàn ăn được trang trí rất bắt mắt cùng nến và hoa hồng. Tuy khả năng bếp núc của cô chưa được tốt nhưng cô đã cố gắng để làm những món mà SooJin thích.

" Kiểm tra một lần nữa xem nào. Hừm ... Món ăn, hoa hồng và nến, Um ... Rượu vang. Đúng rồi, còn thiếu rượu." – Yeh Shuhua lẩm bẩm xem xét lại mọi thứ. Cô tiến đến quầy rượu lấy một chai rồi trở lại bàn khi thấy bàn ăn vẫn chưa có rượu. Cuối cùng Yeh Shuhua cũng hài lòng, tháo tạp dề ra. Nhanh chóng lên lầu để thay đổi trang phục, đã hơn sáu giờ tối và cô còn phải đến cửa hàng trang sức để lấy món quà mà cô đã đặt trước đó.

" Ouch ... Xin lỗi, xin lỗi ạ." – Yeh Shuhua vội vàng xin lỗi người vừa bị cô đụng phải rồi nhanh chóng nhặt lên hộp quà cô vừa đánh rơi.

" Cũng may vẫn không sao." - Thở phào nhẹ nhõm, Đây là kiểu đồng hồ tình nhân mới nhất hiện nay. Cô cảm thấy nó rất hợp với SooJin, cũng như cảm thấy nó rất ý nghĩa đối với hai người. Cô muốn nó sẽ ghi lại thời gian hai người bên nhau, ghi nhớ từng khoảnh khắc một.

Nhưng nụ cười trên môi của Yeh Shuhua nhanh chóng đông cứng lại khi nhìn thấy hai người ở phía cửa hàng đằng kia. Yeh Shuhua khẽ mỉm cười chua chát. Lựa chọn tin tưởng một lần nữa và một lần nữa lại nhận lại sự lừa dối. Siết chặt hộp quà trong tay, Yeh Shuhua cảm nhận từng cơn đau nhói nơi lòng ngực. Tại sao, tại sao cho đến lúc này con tim này vẫn hướng về con người đó. Vẫn muốn cô hãy tin tưởng vào nó một lần nữa. Thôi thì cô sẽ để cho mình ngu ngốc một lần nữa, một lần nữa chờ đợi sự giải thích từ SooJin.

Đôi mắt Yeh Shuhua đã đỏ ửng và tràn ngập nước mắt. Mỗi giờ trôi qua, những giọt nước mắt rơi ra từ đôi mắt kia lại càng nhiều hơn. Nhìn cặp đồng hồ trên bàn, Yeh Shuhua bật cười, cười cho sự ngu ngốc của bản thân mình.

8 giờ ...

9 giờ ...

Và rồi 10 giờ ...

Cô đã ngồi hàng giờ liền ở bàn ăn mà mình đã chuẩn bị sẵn để đợi SooJin. Nhưng tất cả niềm tin cùng hy vọng nhỏ nhoi còn lại cũng dần mất đi theo từng phút giây trôi qua. Vuốt ve cái bụng vẫn chưa có biểu hiện gì của mình, Yeh Shuhua lại cảm thấy một chút ấm áp. Có lẽ cô vẫn chưa phải là người đau khổ nhất khi vẫn còn có nó, kết tinh tình yêu của hai người.

***

SooJin lái xe với tốc độ nhanh nhất mà cô đã có thể. Đã 22h30, bởi vì cái lời hứa ngu ngốc của mình mà cô đã phải trễ hẹn với Yeh Shuhua. Mong rằng cô ấy sẽ không để tâm sau khi nghe cô giải thích. SooJin chẳng thèm chạy xe vào tầng hầm mà đậu ngay trước cổng rồi nhanh chân đi vào nhà.

" Shuhua, chị xin lỗi, chị đã về muộn." - SooJin nói khi vừa bước vào phòng khách nhưng chợt nhận ra không ai ở đây cả.

" Có lẽ cô ấy ở trên phòng." - Nghĩ vậy SooJin lại nhanh chóng chạy lên phòng ngủ của hai người. Nhưng phòng vẫn không có ai, lại một cảm giác bất an lo lắng khác hiện lên mạnh mẽ trong lòng cô.

" Shuhua, Yeh Shuhua ..." - SooJin lớn tiếng gọi khi đang tìm kiếm khắp mọi nơi trong nhà nhưng vẫn không thấy Yeh Shuhua đâu.

Chợt khựng lại khi nhìn thấy bàn ăn được trang trí đầy lãng mạng với đầy đủ hoa, nến và rượu. " Đây là Shuhua chuẩn bị sao? " - Chiếc hộp đen trên bàn thu hút sự chú ý của SooJin. Cầm lấy nó lên rồi mở ra,cặp đồng hồ tình nhân lấp lánh với những viên pha lê đính xung quanh mặt làm SooJin khẽ mỉm cười.

" Đây chắc chắn là quà của cô ấy." - Nhưng nụ cười trên môi cô lại nhanh chóng tắt mà thay cho cảm giác tội lỗi đang dâng trào trong lòng. Yeh Shuhua đã bỏ ra nhiều công sức chuẩn bị như vậy nhưng cô lại bỏ hẹn cùng cô ấy. Đã khuya như vậy Shuhua còn đi đâu chứ? Cô ấy cũng không nói cho cô biết?

Hạnh phúc với những gì Yeh Shuhua làm cho mình, tội lỗi cùng hối hận khi mình trễ hẹn với cô ấy và hơn hết là cảm giác lo lắng bất an khi không thấy Yeh Shuhua đang dâng trào trong lòng SooJin. Nỗi lo lắng đó càng nhiều hơn khi SooJin không liên lạc được cho Yeh Shuhua.

" Shuhua, nghe máy đi em, xin em ... " - SooJin tràn ngập lo lắng nói nhưng đổi lại vẫn là giọng nói của tổng đài và tiếng tít kéo dài.

Siết chặt điện thoại, SooJin lại nhanh chân chạy ra xe để đi tìm Yeh Shuhua, nếu như những gì hôm nay làm cho Yeh Shuhua rời bỏ cô, Seo SooJin này nhất định sẽ ân hận cả đời ...

***

" Làm sao cô ta có thể có được những thứ đó? "

" Cậu không biết Seo SooJin có quan hệ với nhà họ Jeon sao? "

" Nhà họ Jeon? "

" Phải, chính là bang hội đứng đầu ở Seoul hiện nay. Bọn chúng cũng là phe đối đầu của tôi, hiện tại tôi cũng đang đau đầu vì họ đột nhiên lại muốn can thiệp đến địa bàn của tôi."

"Khốn kiếp, không ngờ Seo SooJin lại có quan hệ rộng rãi như vậy." - Sehun rống giận - " Được, nếu đã vậy chúng ta sẽ chơi cùng nó trận cuối vậy."

***

SooJin không ngừng quan sát hai bên đường để tìm kiếm hình bóng của Yeh Shuhua. Đã hơn một giờ trôi qua và SooJin cũng đã lái xe khắp những nơi mà họ từng đến cũng như những địa điểm mà SooJin có thể đến nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cô ấy đâu. Di động của Yeh Shuhua vẫn trong trạng thái hộp thư thoại.

" Yeobose ... " - Kim Minnie nhăn nhó bắt máy khi di động cứ reo không ngừng, quấy rầy giấc ngủ của cô.

" Là tớ đây."

" Ai vậy Minnie? " – Cho Miyeon cũng bị tiếng chuông điện thoại đanh thức

" SooJin." - Minnie quay sang trả lời cô nàng rồi lại tiếp tục nói chuyện với SooJin - " Có chuyện gì mà cậu gọi khuya vậy? "

" Minnie, tớ không tìm thấy Yeh Shuhua."

" Cái gì không tìm thấy Yeh Shuhua? Không phải hôm nay hai người cùng ăn mừng kỉ niệm ngày cưới hay sao? "

" Phải, nhưng trùng hợp Somi lại muốn tớ thực hiện lời hứa nên tớ đã về muộn và không tìm thấy Yeh Shuhua. Minnie, tớ đã tìm khắp nơi có thể nhưng vẫn không thấy. Di động thì không liên lạc được."

" Được rồi, cậu bình tĩnh đi." - Minnie vội trấn an khi nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của SooJin qua điện thoại. Tại sao lại trùng hợp như vậy? - " Cậu đã hỏi Appa và Umma của Shuhua chưa? Không chừng cô ấy đã về nhà mà quên nói cho cậu biết. Tớ sẽ đi tìm giúp cậu."

" Có chuyện gì vậy Minnie? " – Cho Miyeon liền hỏi khi thấy nét mặt lo lắng của Kim Minnie.

" Không biết Yeh Shuhua đã đi đâu, SooJin không tìm thấy cô ấy nên cậu ta rất lo lắng."

" Sao? Đã khuya như vậy Shuhua còn đi đâu chứ? Cậu ấy đang có thai đó." – Cho Miyeon lo lắng nói.

" Miyeon, cậu nói sao? Shuhua đang có thai? " - SooJin thất thần hỏi lại khi nghe giọng của Miyeon truyền qua điện thoại. Cô như không tin vào tai mình, là Shuhua đã có thai sao?

" Minnie, mau đưa điện thoại cho Miyeon nghe."

Minnie cũng sững người khi nghe người yêu của mình nói. Cô đưa điện thoại cho Miyeon ý bảo cô ấy nghe máy.

" Cho Miyeon, những gì cậu nói là thật sao? Shuhua có thai? Cô ấy có thai khi nào? Bao lâu rồi? Tại sao cậu lại biết ? "

Cho Miyeon vừa áp điện thoại lên tai thì đã nghe ngay một tràng câu hỏi từ SooJin - " SooJin, từ từ đã. Câu đừng lo lắng quá ... Đúng là Yeh Shuhua có thai, cô ấy cũng mới biết thôi. Cô ấy nói muốn cho cậu bất ngờ trong kỉ niệm ngày cưới của hai người."

Cho Miyeon nói xong liền nhận ra điều gì đó lại chợt nhíu mày - " Mà khoan đã, không phải hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của hai người sao? Tại sao cô ấy lại bỏ đi chứ? Yahh, cậu đã làm gì thế hả? Nè, Seo SooJin cậu có ... Yeoboseyo ... Yeobose ... " – Cho Miyeon tức giận khi chỉ nghe được tiếng tút tút ở đầu dây bên kia.

" Miyeon, em bình tĩnh đã. Đây không phải là lúc hỏi tội SooJin. Hiện tại cậu ta đã lo lắng sắp điên lên rồi."

" Hừ ... Để khi tìm gặp Shuhua, em sẽ cho cậu ấy biết tay."

" Em làm gì vậy? " - Minnie hỏi khi thấy Cho Miyeon đang chuẩn bị thay trang phục.

" Thì đi tìm Shuhua chứ làm gì? Để một bà bầu bên ngoài vào đêm khuya như thế này rất nguy hiểm." – Cho Miyeon vừa trả lời vừa thay đồ một cách nhanh chóng.

" A ... Không cần đâu. Em nên ở nhà chờ đi, Minnie đi một mình là được rồi. Ở đây Yeh Shuhua thân nhất là em, không chừng cô ấy sẽ tới tìm em thì sao? " – Minnie vội ngăn Cho Miyeon lại.

" Nhưng mà ..."

" Không nhưng nhị gì cả, em ở đây đợi tin của Minnie thôi. Được không? "

" Thôi được rồi." – Cho Miyeon khẽ gật đầu thỏa hiệp, cô thấy Minnie nói cũng có phần đúng.

***

SooJin lại siết chặt tay lái. Bây giờ tất cả những gì cô có thể nghĩ chỉ có hình bóng của Yeh Shuhua. Cô ấy đang có thai, cô ấy còn muốn làm cô bất ngờ vào ngày hôm nay. Nhưng cô thì sao? Trễ hẹn với cô ấy vì cái thứ sĩ diện ngu ngốc của mình. Nếu hôm nay không tìm được Yeh Shuhua, thì tất cả những gì cô bỏ ra đều không còn quan trọng nữa. Nếu Yeh Shuhua có chuyện gì, cô nhất định sẽ không tha thứ cho chính bản thân mình.

" Shuhua, thật ra em đang ở đâu? Chị xin lỗi. Em mau ra đây đi. Em muốn đánh chị, mắng chị hay muốn chị làm gì cũng được. Chị chỉ mong em đừng biến mất trước mặt chị như vậy nữa có được không? "

SooJin liền nhấn ga, cầm chặt tay lái, cô nhất định phải tìm thấy Yeh Shuhua, nhất định phải tìm thấy cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro