[SooTrip] Em và anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới SooTrip mới có 3 phần thoi à=)) muốn diết thêm nhắm nhưng lười..
=========================
Soobin không nhớ đây là lần thứ mấy mình ngồi thẫn thờ ở đây, ở nơi căn nhà tồi tàn này chỉ để hút thuốc và suy nghĩ. Hiện tại anh sẵn sàng vứt bỏ mọi lớp vỏ bọc chỉ để có thể mang người quan trọng của anh trở về. Anh không biết nữa nhưng vì sao anh có nhiều thứ lắm, rồi rốt cuộc Soobin lại như một kẻ tay trắng, bần hàn ngồi xong một góc của căn nhà xập xệ thế này nhỉ?

Soobin đang nhớ, anh đang nhớ lại hình ảnh của một thiên thần đã từng mang đến cho anh rất nhiều thứ, nhưng cũng chính tay anh đạp lên những thứ đó của cậu để bước lên nơi có ánh hào quang. Chạm đến hào quang, anh đánh mất cậu vào một buổi chiều đẹp trời

Soobin nhớ lại lúc ngày đầu anh lên nơi đây, có một người đã đồng ý nuôi anh, hỗ trợ anh từ đầu đến cuối, nhưng mà chưa một lần anh ngó đến việc ấy. Thậm chí anh còn thấy phiền lắm, nhưng mà ước gì bây giờ anh được nghe lại tiếng cằn nhằn của em ấy, không phải sự lặng thinh của màn đêm. Anh nhớ hương vị đào nhẹ nhàng của em ấy, không phải mùi của khói thuốc đắng nghét thế này.

Soobin nhớ có một chàng trai ngồi ở phòng khách đến bốn giờ sáng chờ anh về trong khi anh đang loay hoay giữa men rượu và mỹ nhân ở bar. Và anh mắng cậu làm điều vô bổ, anh không cần. Sau này...anh mở cửa ra không còn bóng hình nhỏ nhắn trên sofa phòng khách nữa, chỉ có màn đêm chào đón anh về.

Soobin cũng nhớ có một chàng trai cuộn người vì căn bệnh dạ dày hành hạ, đã tuyệt vọng gọi đến cho anh, giọng nói thều thào từng chút. Nhưng anh chẳng có kiên nhẫn nghe hết, thẳng thừng dập máy rồi lao vào chiếc máy tính để đánh dở trận game với bạn bè. Sau này anh chờ mãi, chờ mãi cũng không còn nhận được cuộc điện thoại van nài ấy nữa.

Soobin lại nhớ anh đang chìm trong cơn nhục dục thì có cuộc điện thoại, giọng cậu đứt quãng và thều thào, cậu lần đầu tiên gọi tên anh "Hoàng Sơn..nhà.." rồi điện thoại vang lên một tiếng va đập mạnh, anh gọi cỡ nào cũng không thấy cậu trả lời. Lần đầu tiên anh hốt hoảng chạy về nhà, căn nhà toang hoang, cậu ôm ảnh anh dựa vào tường.

Soobin lúc đó trống rỗng, chỉ một mực ôm cậu đến bệnh viện. Thật may, thật may lần này anh còn tỉnh táo để chạy về nhà, bác sĩ bảo chậm một chút nữa thôi... Anh không dám nghĩ đến nữa.

TripleD tỉnh lại, bần thần nhìn lên trần nhà màu trắng, à cậu đang ở viện, hóa ra lần này cậu chưa chết, mạng thật lớn. Soobin đứng bên cạnh không dám lên tiếng, ánh mắt của em ấy lúc này chẳng có một tia gì gọi là hy vọng sống cả, hệt như một người muốn buông bỏ tất cả vậy

- Dương, em tỉnh rồi, em có muốn uống chút nước không?

Cậu không trả lời, không động đậy, mắt vẫn vô thần nhìn lên trần nhà. Soobin lần đầu cảm thấy hoảng sợ thế này, nhưng cái tôi to lớn nhắc nhở anh rằng cậu không phải là ưu tiên của anh, và Soobin không có thời gian để dành cho một người chẳng có chút sức sống nào thế này. Và lí trí của Soobin đưa ra một quyết định, là gọi cho anh trai cậu đến chăm, anh có việc rồi.

Soobin nhìn những xấp ảnh trên bàn, thẳng thừng bước đến phòng của con người mang tên TripleD, thẳng tay giáng xuống gò má trắng trẻo kia một bạt tay thật mạnh. Trip ngơ ngác, sao em lại bị tát rồi? Đây là lần đầu anh tát cậu đấy, nhưng..vì sao? Soobin cười khẩy, vứt xấp ảnh chụp trộm cậu đang khoác vai ai đó bước vào khách sạn vào người cậu. Rồi cũng có những bức ảnh chụp cậu đang từ trong con hẻm tối tăm bước ra, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, trên cổ còn có những vết xanh tím. Soobin mắng hai chữ "khốn nạn" rồi đạp cậu nằm lại giường, xé áo quần của cậu, không nhân nhượng mà lao vào cơ thể trước mắt.

Trip buông thõng hai tay, người em yêu thật khó hiểu, rõ ràng anh là người chẳng thèm quan tâm đến cậu mà? Nhưng lúc cậu đi với người khác thì anh lại phát điên, mà cũng chẳng có người khác nào nữa, người kia là anh họ cậu mà. Đã thế những bức hình trong hẻm kia, anh có biết cậu đã trải qua những gì trong đó với những kẻ thù của anh không? Đau đớn, tủi nhục lúc đó nhưng đều không tuyệt vọng bằng lúc này, khi mà người em yêu đang ra sức phá nát cơ thể em.

Kể từ ngày đó em luôn bị đem ra làm nơi giải tỏa của Soobin. Anh mỗi khi giận đều thật đáng sợ, cơ thể cậu chi chít những vết roi, vết máu chưa khô. Rồi một ngày anh đối xử với cậu thật dịu dàng, vỗ về cậu, đáp ứng đưa cậu đi chơi, Trip vẫn còn hơi sợ nhưng hình ảnh một Soobin nhu hòa thế này thật là đẹp, cậu muốn lưu giữ lại nó. Và kể từ đó trong người cậu luôn có một tấm ảnh Soobin hiền dịu, cười thật tươi dưới ánh nắng hoàng hôn. Nhưng rồi cậu biết, Soobin dịu dàng với cậu là để tra hỏi cậu, và để cậu tự nguyện liên lạc lại với bên hội cũ của cậu.

Soobin thả mình xuống chiếc ghế da, âm trầm nhìn vào cuộc gọi video trước mặt. Người đang ngồi ở xa kia là kẻ thù của anh, anh đã mất rất nhiều thời gian để lấy được thông tin và địa điểm cuộc giao dịch. Chợt có thêm một người xuất hiện ở khung hình, sắc mặt anh đột nhiên đen đi, nghiến răng cố lấy lại bình tĩnh. Camera được zoom to ra, thấy rõ cả chữ "SB" trên tập hồ sơ mà cậu đưa cho gã kia.

Trip vừa về đến nhà của cả hai đã bị Soobin tàn nhẫn đạp một cú vào bụng, ngã xuống sàn không đứng dậy được. Chưa để cậu kịp lấy lại sức anh đã ra lệnh cho các thuộc hạ đến xử lí cậu, tiếng nức nở cầu xin, tiếng cười dâm tà pha trộn vào nhau, dưới sự chứng kiến của Soobin, Trip bị chính thuộc hạ của anh dày vò cơ thể nhỏ bé ấy. Sau đó Soobin dùng chính cậu để làm vật trao đổi, anh đổi cậu cho kẻ thù để lấy được số hàng còn thiếu mà anh chưa kịp chuyển tiền. Nhưng việc này đã được dự tính trước, kể từ lúc anh biết Trip thuộc về bên kẻ thù của anh.

"Anh sẽ đón em về, cố chịu đựng một chút, nhé?"

Trip tin vào lời nói đó mà vùng vẫy, gào thét, chống trả hết sức mình. Nhưng rồi cậu biết rằng mình chẳng là gì cả, cậu bắt đầu buông lơi, im lặng đón nhận mọi thứ xảy đến với mình. Hôm nay sẽ lại là đòn roi hay những vết dao rạch lên cơ thể cậu đây? Nơi dưới kia của cậu hiện tại hoàn toàn không nhìn ra hình dạng nữa rồi, bụng cậu trướng lên vì tinh dịch, hai bên đùi non trắng nõn đầy vết máu, vết rạch và dấu răng. Cậu ngất đi, rồi lại bị dội nước để tỉnh lại, cứ thế ở nơi này bị đem ra làm công cụ tình dục, bị chơi đùa đến mất nhận thức, lại bị chơi đến lấy lại ý thức.

Dần dà, Trip chẳng còn quan tâm hiện tại là ngày hay đêm, chẳng còn biết được ngoài kia có ai đón mình không. Cậu cũng chẳng còn muốn bỏ trốn nữa, mà có bỏ cũng chẳng được, chân cậu...bị đánh gãy từ lâu rồi, cậu hiện tại chỉ là một thứ đồ chơi sắp hỏng mà thôi. Hôm nay bọn nó lại chơi xong món đồ chơi này, cột cơ thể cậu lại, bằng mọi cách nhét vào một chiếc rương, khóa kín lại khi cậu vẫn còn ý thức.

- Còn ba tiếng

Một tấm ảnh gửi đến Soobin khi anh đang ôm lấy cơ thể của người con gái xinh đẹp trên thân anh. Là cậu, bị bịt mắt và trói tay nằm ở trên giường, Soobin cười nhạt, quả nhiên bên kia chẳng dám làm gì cậu ta, nghĩa là cậu ta cùng phe với bên kia. Anh lại lao vào cơ thể đẫy đà trước mắt mình, bỏ qua một cái mail vừa được gửi đến đính kèm một chiếc video clip và dòng chữ 'món quà tặng mày'.

Soobin nhận được cuộc gọi từ phía kẻ thù của mình, khó chịu nhận máy. Bên kia là chất giọng đầy giễu cợt, hỏi anh thật sự không muốn cứu lấy tình nhân nhỏ của mình hay sao? Tình nhân nhỏ? Hắn đang nói đến Trip à? Cậu ta sống hay chết liên quan gì đến anh chứ, dù sao cũng là một thằng phản bội mà thôi, mà phản bội thì anh không cần. Và vốn dĩ với anh, cậu có hay không đều không quan trọng. Hắn nghe được câu trả lời, cười ha hả đắc ý gửi đến mail anh một vài tập văn bản, bảo Soobin nên mở ra đọc càng sớm càng tốt.

Soobin hơi nhíu mày, mở mail mới nhất lên đọc. Từng dòng chữ càng khiến đôi mày của anh nhíu chặt hơn, đôi lúc lại thả lỏng ra rồi lại nhanh chóng nhíu sâu hơn nữa. Hắn nói đây là tập tài liệu mà cậu đã giao cho bên hắn, tất cả đều là dối trá, không một tư liệu nào về công ty và những việc làm của anh là thật cả. Tất cả dữ liệu đã được cậu làm giả một cách tỉ mỉ không hề sai sót, nhưng tiếc thay bên hắn gài nội gián vào bên anh.

- Mày có thấy nó ngu không? Phải chi nó đưa cho tao tập tài liệu hoàn chỉnh thì nó đã an toàn rồi. Mày nói nó là kẻ phản bội, đúng rồi, nó phản bội bọn tao để chọn mày, mà kẻ phản bội thì bọn tao cũng đâu có cần

Ngày mà cơ thể cậu bắt đầu bị dày vò cũng là ngày mà hắn phát hiện ra những dữ liệu mà hắn nắm trong tay không một cái nào có thể dùng để hạ bệ Nguyễn Hoàng Sơn được cả. Hắn như phát điên mà tra tấn, ra sức đay nghiến cậu.

- Nào, có muốn nói gì với người tình bé bỏng của mày không? Trước khi tao đưa nó về nơi đúng với cái tên nó?

- NÀY?? MÀY YÊN ĐÓ, MÀY MUỐN GÌ THÌ THƯƠNG LƯỢNG SAU, ĐỂ YÊN CHO E- NÀY!!! NÀY!!

- Tạm biệt người tình của cưng đi nào, Đại Dương~

Lúc anh chạy đến là lúc chiếc rương chứa cậu đã được đẩy xuống. Soobin phát điên ra lệnh cho thuộc hạ vớt vội chiếc rương lên, cỡ hơn một ngày sau chiếc rương mới được vớt lên, bên trong là một cơ thể lạnh lẽo, không toàn vẹn của cậu. Thuộc hạ của Soobin không dám nhìn vào rương, bởi hình ảnh trong rương quá sức chịu đựng của bọn họ.

Thân thể nằm trong rương trắng nhợt, da đầu bị nhiễm trùng nặng, hai chân bị cắt cụt, hai bàn tay bị rút toàn bộ móng, những vết thương lớn nhỏ chi chít khắp nơi, gương mặt đã từng rất xinh đẹp hiện tại đã nát ra vì bị rạch quá nhiều. Hai bên vùng ngực cậu tím bầm, biến dạng, vùng bụng nơi có hình xăm thì bị cháy đen đến không nhìn ra hình thù.

Soobin cắn chặt môi, cẩn thận bế cơ thể trong rương bước đi, ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị nhanh chóng nơi chôn cất cho em. Từ nay về sau, trên thế giới này đã không còn chàng nhạc công xinh đẹp mang tên TripleD nữa, cũng không còn Đại Dương tắm mát cho Hoàng Sơn nữa. Chỉ còn lại một mình Sơn, đứng trước ngôi mộ của em, anh siết chặt tay thề sẽ báo thù cho em. Nhưng rồi Hoàng Sơn chợt nghĩ có lẽ mình nên tự giết chết bản thân mình thì hơn, vì không phải anh là nguyên do cho sự ra đi của cậu hay sao?

Soobin mở máy tính lên, check lại mail vẫn chưa đọc từ kẻ thù của anh. Hoàng Sơn nhìn đoạn clip trước mắt, run run bấm vào. Tiếng gào thét của em, tiếng van xin, cầu cứu nhưng không một ai nghe thấy. À có người nghe chứ, là những con người đang rạch từng đường lên cơ thể em kìa, là những con người coi em như bao cát để tập boxing, cả những người lấy than nóng áp vào bụng em nữa. Đôi mắt em nhìn vào camera, ánh mắt ấy như đang cầu cứu anh vậy, nhưng rồi đôi mắt xinh đẹp ấy khép lại, bọn họ tàn nhẫn vạch đôi mắt em ra rồi thả côn trùng vào, tiếng gào thét từ đầu dần biến mất.

Lúc mọi người tản ra, anh lại lần nữa thấy được người kia, nhưng lần này là với một đôi mắt nhắm chặt, đôi mắt ấy không còn có thể mở được nữa.
Kết thúc clip đầu tiên, Soobin siết chặt tay mình ngăn bản thân sẽ làm loạn mọi thứ lên. Anh không cần coi đến clip thứ hai nữa, anh biết các clip còn lại vẫn là về chàng trai đã từng rất xinh đẹp kia, nhưng chàng trai ấy chết dần chết mòn qua từng clip. Soobin tua đến đoạn cuối của chiếc video cuối cùng, là cảnh họ nhét em vào rương.

- Em an tâm, anh sẽ đến bồi tội với em. Chờ anh

Soobin nhìn lại căn nhà tồi tàn ở ngoại ô này, hóa ra đã mười năm rồi, anh cũng đã già rồi, những con người kia anh đã đưa xuống bồi tội với em ấy rồi. Soobin lấy trong túi mình tấm ảnh duy nhất của cậu mà anh có được, trong hình là cậu đang đánh đàn cho anh nghe, đôi môi khẽ mỉm, ánh mắt nhu tình. Soobin mỉm cười hôn lên bức hình, giữ chặt trong tay mình. 

Anh bước đi khắp nhà ngắm nghía một lượt, rồi bước đến thả điếu thuốc đang cháy dở xuống chiếc ghế vải. Soobin đổ hết chai rượu xuống sàn, cuối cùng là ôm chặt bức ảnh của cậu vào lòng, quẹt que diêm đốt cháy tờ giấy rồi thả xuống đất. Chỉ trong phút chốc mà căn nhà đã ngập trong biển lửa. Ở bên trong một căn phòng có một chàng trai nằm trên giường, nhắm mắt, trên ngực vẫn đặt một bức ảnh một chàng trai khác đang mỉm cười.

- Dương, anh đến với em ngay

===========================

Ngọt đấy :) nhưng ngọt theo định nghĩa của toii nha. Vã có thể đâm ra xấu tính :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro