Chapter 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn nốt một mẩu bánh croissant, Jungkook tự giác đứng lên khỏi chỗ ngồi, dọn dẹp bàn ăn và rửa bát đũa. Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng chân ghế chuyển động nên đã ngừng rửa bát và quay về phía sau thì thấy Jimin đang cố đứng lên.

- Anh ngồi đi...

- Tôi muốn ra sofa. - Jimin nói bằng chất giọng lè nhè, đôi mắt anh thậm chí còn không thể mở ra đàng hoàng.

- Ngã đấy, để tôi dìu anh.

Lau vội hai bàn tay ướt nhẹp nước và xà phòng rửa chén vào chiếc khăn trên chạn bếp, Jungkook lập tức đỡ lấy Jimin bằng cách vòng một cánh tay qua eo anh, từ từ đưa anh đến chiếc sofa. Chỉnh lại tư thế ngồi cho anh một lúc và nhìn thấy Jimin đã ngoan ngoãn ngồi yên, cậu mới yên tâm quay trở lại công công việc bên bồn rửa bát của mình, còn tiện pha thêm cho anh một cốc chanh mật ong nóng giải rượu.

Suốt cả khoảng thời gian Jungkook rửa bát, Jimin ngoan ngoãn nằm co người trên chiếc sofa như một con mèo ngái ngủ. Cho đến khi cậu đưa cốc nước chanh đến trước mặt anh, Jimin chỉ ngước lên nhìn Jungkook với một ánh mắt mơ màng, rồi lại nhìn xuống chiếc cốc trên tay cậu, rồi lại gà gật chứ không đưa tay nhận lấy. Chàng thợ xăm khẽ bật cười trước một Jimin thanh lịch, thuần khiết mà cậu luôn ngưỡng mộ bỗng trở nên ngốc nghếch và say xỉn thế này. Cậu không phàn nàn gì, chỉ nhẹ nhàng nâng đầu anh lên và kề miệng cốc lên môi anh, từ từ nghiêng cốc nước cho đến khi nước chanh mật ong hết sạch. Có lẽ là anh không say đến thế đâu, chỉ muốn làm nũng chút thôi ấy mà. Jungkook nghĩ thế khi Jimin dễ dàng phối hợp với cậu uống hết cốc nước giải rượu mà chẳng quấy phá tí ti gì.

- Anh muốn vào phòng không?

- Hưm...

- Tôi đưa anh vào phòng ngủ nhé?

Anh không trả lời, nên Jungkook đành phải làm theo ý mình. Cậu đặt chiếc cốc vào bồn rửa bát trước khi một lần nữa tiến gần chiếc sofa và quỳ xuống. Ngay lúc định ẵm anh lên, ánh mắt Jungkook chợt chạm phải đôi môi dày và mọng nước của anh. Đột nhiên cậu ngẩn cả người trước đôi môi ấy, dường như là bị thôi miên, Jungkook càng lúc càng tiến gần hơn, gần đến mức cậu có thể ngửi thấy hơi thở thoang thoảng mùi rượu vang của anh. Không để dứt tầm mắt khỏi môi Jimin được, Jungkook đánh liều một phen. Cậu khẽ nâng cằm anh lên, dịu dàng áp đôi môi mình lên hai cánh hoa mềm mại hồng hào kia. Chút vị ngọt của mật ong từ cốc nước giải rượu còn vương lại trên môi anh khiến Jungkook càng si mê, cậu không thể chỉ dừng lại ở một nụ hôn phớt thông thường. Jungkook nhấn nhẹ đầu anh vào lưng ghế sofa mềm mại, tay rời khỏi cằm đỡ lấy chiếc gáy trắng nõn và chiếc lưỡi bắt đầu làm việc của nó.

Jimin dường như đã thanh tỉnh phần nào, nhưng anh không phản đối cái hôn của Jungkook. Anh có hơi nhăn mặt một chút, có lẽ là do khó thở, nhưng rồi lại giãn cơ mặt ra, để cả thân thể nhỏ bé mềm nhũn tựa vào sofa. Vài giây sau, hai cánh tay Jimin vươn đến ôm lấy cậu, khiến cho cổ họng chàng trai trẻ ngày một khô nóng. Jungkook quên mất rằng bản thân đang hôn anh một cách lén lút nên đã đẩy người tới, ấn mạnh hơn môi mình vào môi Jimin, kéo dài thêm nụ hôn day dưa mãi vẫn chưa chịu dứt.

Khi chàng thợ xăm rời khỏi sự cám dỗ của đôi môi xinh đẹp kia, cậu chợt giật mình khi trông thấy một Jimin nhỏ bé nằm gọn trong lòng mình, với hai mắt nhắm tịt, đôi gò má và vành tai đỏ lên hơn cả lúc anh say rượu, và cánh môi ướt đẫm hé mở đớp từng ngụm không khí. Đôi mắt của Jungkook như bị thiêu đốt trước mỹ cảnh đó, cậu dùng ngón cái chạm nhẹ lên bầu má hồng hào của anh, miết lấy cánh môi mềm mại trong khi không thể ngừng đặt xuống những cái hôn dịu dàng trên khắp khuôn mặt và cổ Jimin.

Cậu đang làm gì vậy?

Một tia chớp lóe lên trong tâm trí Jungkook và cậu vội vàng đẩy Jimin ra. Trước ánh mắt sửng sốt của người lớn hơn, Jungkook vội vàng khoác áo, vớ lấy ba lô của mình và nhanh chóng rời khỏi căn hộ nhỏ.

Cả hai không gặp nhau cả tuần sau đó, chẳng phải họ bận rộn vì công việc, mà là họ không biết nên nhìn mặt nhau như thế nào, nên nói chuyện như thế nào sau sự cố kia.

Sự ngột ngại giữa hai người và cảm giác tội lỗi càng ngày càng lớn dần lên khiến Jungkook hút thuốc trở lại. Miệng cậu luôn phì phèo điếu thuốc mỗi khi không có lịch hẹn của khách hàng, và điều đó đã khiến cho Namjoon phải để tâm. Thế nhưng, dường như Jungkook cũng muốn chủ động trò chuyện với anh về vấn đề cậu đang gặp phải, nên vào một ngày tiệm xăm vắng khách, chàng trai trẻ đưa cho anh một tờ giấy vẽ phác thảo.

- Gì đây hửm? - Namjoon ngắm nghía bản vẽ tay của cậu em, thầm công nhận thằng nhóc này vẽ đẹp thật.

- Xăm cho em đi, ở đây này. - Cậu ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Namjoon, chìa cánh tay ra và chỉ vào một vị trí vẫn chưa được xăm trên đó.

- Đây là gì vậy?

- Hoa Spirea đó anh.

- Sao lại là hoa này?

Đến đây thì Jungkook im lặng. Cậu lặng lẽ quay mặt sang chỗ khác và hất hất tay ra hiệu ra Namjoon xăm đi. Anh cũng chỉ làm theo lời nhờ vả của cậu, kiên nhẫn đợi đến khi nào Jungkook sẵn sàng thì cậu sẽ nói ra.

- Jimin. - Chàng thợ xăm trẻ lên tiếng. - Đó là tên của anh ấy.

- Là người đã khiến cho em phơi phới yêu đời cả mấy tháng nay đấy à? - Namjoon vừa chăm chú vào công việc của mình vừa buông lời chọc ghẹo cậu em.

- Lộ liễu vậy hả anh? - Cậu trề môi nhìn anh mình.

- Thì em cứ hỏi mấy người khác trong tiệm là rõ mà. - Namjoon xì mũi trêu. - Còn phơi phới hơn cả lúc em theo đuổi cái cô nào đó.

- Vậy cơ à?

Lời nói của Namjoon khiến Jungkook một lần nữa rơi vào im lặng. Anh chỉ thấy cậu chống cằm, ánh mắt cứ hướng ra bên ngoài cửa tiệm như trầm ngâm điều gì quan trọng lắm.

- Em thích anh ấy. - Cậu chàng ngượng ngùng thừa nhận, mặc dù trong lòng đã biết điều này chắc hẳn sẽ không bất ngờ với Namjoon đâu.

- Anh có thể thấy điều đó. - Người anh lớn gật đầu tán thành rồi lại chờ để cậu tiếp tục điều cậu muốn nói.

- Một tuần trước... - Vành tay Jungkook hơi nhộn nhạo khi nhờ về nụ hôn say đắm tối hôm đó. - Em đã đến nhà Jimin hyung để ăn tối, và... và em đã hôn anh ấy.

- Trong khi hai đứa vẫn chưa là gì của nhau?

- Vâng. - Cậu chàng gục đầu xuống giữa hai cánh tay, buồn bã thừa nhận. - Em đã hôn anh ấy, hôn lâu lắm.

- Vậy phản ứng của cậu ấy như thế nào?

- Anh ấy có hơi say, nhưng sau đó đã tỉnh rồi. Mà... anh ấy cũng không đẩy em ra, cũng không có phản ứng gì rõ ràng cho lắm.

- Vậy thì sao em phải rầu rĩ nhỉ?

- Hyung, em đã đẩy anh ấy ra, em đẩy rất mạnh. - Namjoon có thể nghe thấy giọng cậu run run. - Em đã bỏ về trước ánh mắt ngỡ ngàng của anh ấy.

- Thế em đang cảm thấy tội lỗi à?

- Mới một nửa thôi anh. - Jungkook thở dài. - Em không biết, em không rõ anh ấy cảm thấy như thế nào. Em muốn hỏi, nhưng em không nghĩ anh ấy chịu nói chuyện với em sau cái hôn đó.

- Ầy, không thử sao mà biết được. - Namjoon trề môi và liếc cậu em. - Tưởng thế nào, hóa ra em nhát như thỏ đế.

- Gì chứ?

- Em cứ đến gặp cậu ấy đi, dứt khoát vào, bảo là em muốn nói chuyện. Anh khá chắc là cậu ấy sẽ đồng ý thôi.

- Sao anh có thể chắc chắn thế được?

- Tin anh đi, anh chưa từng nói sai mà, đúng không?

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro