Chương 108: Vì tin vào Center (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ký túc xá của Tipple.

Điện thoại của Sung Ji Hoo rung lên.

Ting-

Anh nhận được câu trả lời cho tin nhắn anh vừa gửi trong lúc đang ăn tối.

-Hẹn gặp lại khi bắt đầu hoạt động.
-Thật tốt nếu được ăn cùng nhau.

Chuẩn rồi! Anh thì bất cứ lúc nào cũng được.

Do Seo Han, main dance của Stardust, là hậu bối cùng công ty với Tipple, hiện được biết đến như một ngôi sao đang lên.

Có lẽ vì cùng hoàn cảnh nên cậu ấy là hậu bối mà anh đặc biệt thích kể từ lần gặp nhau trước đây.

Lẩm bẩm-

Choi Yeon Woo vô thức ăn chén cơm của mình, anh ngước lên: "Chúng ta đang ăn cùng nhau?"

"Ừm." Sung Ji Hoo lướt xuống với vẻ mặt nghiêm trọng.

Câu trả lời gửi đến khá nhanh...

Khi anh đạt đến thời gian làm việc trong ngành lâu nhường này, anh bắt đầu lo lắng về những vấn đề khác.

Sung Ji Hoo hỏi Choi Yeon Woo với sự quan tâm tới hơi trễ: "Có áp lực quá không?"

"Về chuyện gì?"

"Em nghĩ gì nếu tiền bối lớn hơn em 7,8 tuổi mời đi ăn?"

"Em không nghĩ là em sẽ thích." Choi Yeon Woo đặt kim chi lên cơm, múc một muỗng lớn.

Em út Tipple ăn gì cũng thấy ngon miệng, vui vẻ ăn chén cơm rẻ tiền mà Sung Ji Hoo không thèm động đũa, như thể đây là một tập mukbang trên YouTube vậy.

"Wow, ngon ghê."

"Có phải em đã lỗi thời không?"

"Ngay khi anh nghĩ về điều đó, chúng ta đã..."

"Thôi."

Sung Ji Hoo không muốn nghe câu trả lời của Choi Yeon Woo.

Suy cho cùng, cậu ấy là thành viên trẻ nhất của Stardust. Do Seo Han năm nay bao nhiêu tuổi?

Sung Ji Hoo bước tới trước cửa sổ màu xanh lá, tìm kiếm tuổi của Do Seo Han.

Sinh năm 2000, năm nay cậu tròn 18 tuổi.

"Điên."

Gần như vừa mới sinh ra còn gì?

Một cú đánh đột nhiên ập đến.

"Ha, anh nghĩ có khoảng cách thế hệ."

"Chênh lệch bao nhiêu tuổi?"

"Chín."

"...Đã thay đổi một thế hệ đấy."

"Không phải anh mua cái đó cho cậu đâu?" Sung Ji Hoo trừng Choi Yeon Woo, người đang ăn cơm chiên trứng cá chuồn kim chi, anh đưa tay ra.

"Trả lại cho anh."

Poof-

Nhưng Choi Yeon Woo, với tư cách là thành viên trẻ nhất của Tipple trong 8 năm qua, không dễ dàng chịu thua.

Anh có thể cảm nhận được sức mạnh to lớn bởi cách Yeon Woo chộp lấy thức ăn một cách trơn tru.

Đứa trẻ này cần phải cải thiện kỹ năng khiêu vũ, nhưng chỉ có mỗi tính nhanh nhẹn được cải thiện thôi.

"...?"

Choi Yeon Woo nghiêng đầu, lần nữa vùi đầu vào chén cơm.

"Ha..." Sung Ji Hoo hất tóc,thở dài.

"Không phải chuyện đó quá tệ sao?"

Vì còn là hậu bối, anh muốn dùng bữa cùng, lần đầu tiên anh mời ai đó đến nhà, nhưng nếu gặp trực tiếp anh ấy, anh lại lo lắng không biết nên trò chuyện chủ đề gì.

Đây có phải gánh nặng về cách biệt tuổi tác không?

Sung Ji Hoo xoa cằm, lẩm bẩm một cách nghiêm túc: "Anh có nên hỏi ca sĩ yêu thích gần đây của em ấy là ai không?"

"Anh đang hẹn hò mù quáng à?"

"Thế em ngưỡng mộ người nổi tiếng nào?"

"Anh không mong đợi em sẽ nói tên của anh phải không?"

"Ăn đi."

"Vâng."

Choi Yeon Woo đáp ngắn gọn, bắt đầu tập trung toàn bộ sự chú ý vào món cơm chiên trứng cá chuồn kim chi còn lại ít ỏi.

Choi Yeon Woo đã ăn hết chén cơm chỉ bằng hai thìa, ngẩng đầu lên: "Nhưng thành thật thì, anh không phải kiểu người có thể hòa hợp với tiền bối hay hậu bối."

Thực tế, vốn như vậy.

Ở góc nhìn của hậu bối, Sung Ji Hoo là tiền bối khó gần. Theo quan điểm của các tiền bối, anh là thần tượng hàng đầu, trưởng thành quá nhanh một cách không cần thiết với họ.

Tipple, nhóm đã đi trên con đường vững chắc kể từ khi ra mắt, không có nhiều cơ hội giao lưu cùng các nhóm khác.

Chà, nếu ban đầu xung quanh anh có nhiều hậu bối thân thiết thì anh đã không cần lo lắng về chuyện này.

Choi Yeon Woo nói thêm với vẻ hơi ngạc nhiên: "Điều khiến em ngạc nhiên nhất là hyung muốn mời hậu bối đó ăn cơm đấy."

"Đây là hậu bối đầu tiên của chúng ta trong công ty, vì vậy anh muốn chăm sóc các cậu ấy." Sung Ji Hoo nói với giọng gắt gỏng, nhưng buồn cười thay, tất cả những suy nghĩ trong đầu anh đều hiện rõ.

'Từ bao giờ anh trai tôi trở thành một tiền bối tốt bụng như vậy?'

Stardust có bảy thành viên, nhưng anh nhớ mặt mỗi cậu ấy, ngay tức khắc chọn xin số điện thoại.

Có vẻ như hyung thực sự thích chàng thiếu niên đó.

'Anh đang tìm kiếm line vũ công chính của Doubles ư?'

Choi Yeon Woo hỏi bâng quơ trong khi cầm điện thoại xem YouTube: "Cậu bé sao rồi?"

Sung Ji Hoo ngẫm nghĩ một lúc.

Bởi anh không biết phải trả lời thế nào.

Bọn anh không quen nhau lâu.

Bọn anh không liên lạc gì ngoài việc là đồng nghiệp làm cùng công ty...

Hầu như không biết thông tin chi tiết gì.

Chỉ biết cậu ấy là nam thần tượng được Doubles ra mắt sau một thời gian dài.

"Ừm."

Do Seo Han.

Anh không biết cụ thể, nhưng ấn tượng đầu tiên của anh là thế này.

Có vẻ chân thành và có bầu không khí yên bình, hiếm thấy đối với một thiếu niên ở độ tuổi đó.

Nhìn chung, đó là phong cách khỏe khoắn mà Sung Ji Hoo thích.

Sung Ji Hoo bình tĩnh trả lời câu hỏi của Choi Yeon Woo: "Cậu ấy trông thông minh, nhảy giỏi dù còn bé... Điềm tĩnh nữa, có lẽ là đứa trẻ ngoan."

Khoảnh khắc đó.

Một âm thanh lạ vang lên từ điện thoại của Choi Yeon Woo.

-Woaiiiiiiiiiii... ...

Hử?

Tiếng chim hót đâu đó...

-Píp-ip-iiii-pi!

Sung Ji Hoo ngẩng đầu lên với vẻ mặt bối rối trước giọng to rõ của ai đó vang lên đột ngột.

Choi Yeon Woo bị thu hút sự chú ý, anh đang xem video YouTube với chiếc thìa trên tay.

"Ai vậy?"

Trên màn hình là clip hot nhất gần đây của Weekly Pocket Idol được đăng tải trên kênh YouTube chính thức. May thay, clip này nằm trong thuật toán sở thích của Choi Yeon Woo.

Choi Yeon Woo đáp với giọng bình tĩnh: "Đứa trẻ anh muốn đi ăn cùng."

-Píp Pi Piiiiii!

Choi Yeon Woo gật đầu, công nhận.

"Cậu ấy rất điềm tĩnh."

Thật sự rất điềm tĩnh.

***

Ngày hôm sau, cuộc thảo luận về mini album thứ 2 của Stardust diễn ra sôi nổi trong phòng họp của Doubles.

Với việc phát hành bài hát dành cho fan vào tháng trước, lịch trình bận rộn đã giúp họ vượt qua kỳ nghỉ gián đoạn, bắt đầu thực hiện album tiếp theo một cách đầy năng suất.

Tuy nhiên, khuôn mặt của các thành viên Stardust rạng ngời ngoài sức tưởng tượng.

Hôm nay là ngày ca khúc chủ đề của album thứ 2 được xác nhận.

"Bài hát chủ đề của album tiếp theo đã được chỉ định."

Lâu lắm rồi cô mới gặp những gương mặt tươi trẻ.

Đại diện Kim Seyoung của nhóm A&R mỉm cười, mở miệng: "Tôi thực sự thích bài hát này."

Nụ cười trên mặt cô tràn ngập hạnh phúc.

Mỗi khi chúng tôi dạo ngang qua hành lang, đội A&R luôn tỏ vẻ trịch thượng.

"Bài hát mới thật sự rất tuyệt vời."

"Tuyệt bao nhiêu?"

"Cậu có thể mong đợi nó."

Bài hát chủ đề mà nhóm A&R đã làm việc suốt nhiều đêm liền để hoàn thành. Đôi mắt của Seo Han lấp lánh với nhiều kỳ vọng.

Tuy nhiên.

Có một sự thật mà các thành viên không biết.

"Đầu tiên, tựa đề của bài hát chủ đề này là Comet..."

Có nghĩa là sao chổi.

"Thật ra... Cha Seong Bin đã tham gia sáng tác."

Gì?

"Ơ?"

"Thật sự?"

Khi nào?

Do câu nói của Kim Seyoung, mắt các thành viên đều mở to. Ha Jun Seo khó hiểu, nắm lấy vai Cha Seong Bin.

"Khoan, ngày nay, ý nghĩa của lớp sáng tác là vậy sao?"

"Cha Seong Bin thật điên rồ."

"Anh đang làm việc mà không cho ai biết à?"

"Không, không. Anh định nói với mấy đứa sau khi bài hát chủ đề được xác nhận."

Cha Seong Bin cười đùa, vừa xua tay vừa nói: "Anh không cố ý giấu mấy đứa. Bài hát chủ đề tuyệt vời quá đáng luôn."

"Anh là thiên tài phải không?"

Cha Seong Bin quả là thiên tài.

Seo Han tặc lưỡi, chân thành bày tỏ sự ngưỡng mộ. Mặc dù anh ấy không phải là nhà soạn nhạc duy nhất của 'Comet' nhưng thật ngạc nhiên khi một tân binh có kinh nghiệm chưa đầy một năm lại đồng sáng tác các bài hát chủ đề của nhóm.

Bây giờ, kỹ năng soạn nhạc đã ở đẳng cấp khác.

Nếu cá thái dương của Stardust không rời nhóm sớm, có lẽ họ đã tung ra hàng loạt hit cực hay.

Tài năng ma quỷ mà ông trời đã ban cho anh, thay vào đó họ lấy đi tinh thần mạnh mẽ. Chuyện này hoàn toàn đúng.

Kang Si Woo nói với giọng hơi phấn khích: "Em muốn nghe bài hát này."

"Được rồi, hãy xem kỹ năng của Seong Bin nào."

Jin Se Hyun cười khúc khích và nói thêm: "Chị có hát không?"

Đúng như dự đoán của các thành viên, quản lý Kim Seyoung đã thể hiện bài hát chủ đề.

Lần này, bản demo bao gồm cả lời bài hát.

Nhịp điệu EDM tuyệt đẹp dẫn dắt câu chuyện ở phần intro. Trái ngược với ca khúc chủ đề trước đó, phần beat trầm hơn ngay từ đầu. Đó là một giai điệu sắc nét dường như rất phổ biến ở nước ngoài.

Every beats of heart đều không có giới hạn, tôi sẽ vươn xa hơn nữa
We're a comet in the night brighter than the moonlight
Tôi đã lặp lại hàng nghìn lần, we will shine

Phần rap mạnh mẽ của Cha Seong Bin đập ngay vào tai tôi.

'Tôi là rapper chính của Stardust.'

Khi đoạn rap chất lượng cao dường như muốn chứng minh câu này vang lên, các thành viên há hốc miệng.

Không giống Spacewalk, đây là một bài hát có tâm trạng mạnh mẽ.

Seo Han gật đầu đánh nhịp theo giai điệu gây nghiện mà không nhận ra, bài hát khiến cậu có cảm giác sắp nuốt chửng toàn bộ sân khấu.

Phần vocal cũng được sáng tác một cách rõ ràng. Kiểm soát cường độ cực kỳ chuẩn.

Hãy nắm lấy tay tôi, đã đến lúc kết thúc cuộc hành trình này

Tại sao bài hát lại hay đến thế?

"Và."

Tôi công nhận rằng nhóm A&R đã làm rất tốt.

Có bao nhiêu ứng cử viên đã bị loại bởi vì bài hát này?

Tôi có thể hiểu được lý do.

Seo Han tiếp tục cảm thán: "Thật là điên rồ."

Lần đầu tiên tôi nghe nhưng nó thực sự tuyệt vời: "Có cảm giác như beat đập vào tai em ngay lập tức."

Đây quả thật là bài hát chủ đề của mini album thứ 2 của Stardust. 'Comet' là bài hát mà Seo Han chỉ biết tên.

Không phải bản thân bài hát không thành hit, chỉ là tôi chưa bao giờ tìm kiếm để nghe.

Khi album thứ 2 của Stardust ra mắt, cũng là lúc Seo Han phải rời Doubles ngừng làm thực tập sinh.

Lúc đó, tôi cảm thấy đầu óc mình sẽ trở nên rối bời nếu nghe nó, vì thế tôi đã bịt hai tai lại.

Tôi cố tình đến thư viện, cố gắng chỉ tập trung vào việc học.

Nhờ vậy mà tôi đã nhận được thư trúng tuyển vào một trường đại học khá tốt dù tôi học lại khá muộn, âm nhạc thời kỳ đó đã bị loại khỏi hầu hết phần ký ức của Seo Han.

Tôi đi lòng vòng, rồi kết thúc như thế đấy.

Seo Han khẽ mỉm cười: "Rất hay."

"Thật sao? Chị nghe nói em thường chọn đúng bài hát."

Sự tự tin tràn trề của quản lý Kim Seyoung không phải vô ích.

"Em đã vô cùng mong chờ rồi."

"Tôi nghĩ bài này sẽ rất tuyệt nếu vũ đạo được thực hiện đẹp mắt. Tôi nghĩ mình có thể xé nát sân khấu cuối năm."

Giọng nói của các thành viên tỏ ra rất phấn khích lần lượt vang lên.

Làm sao có thể bình tĩnh nghe được đây, bài hát điên quá mà.

Từ góc nhìn của nhóm Stardust, mini album thứ 2 là một bước ngoặt rất quan trọng.

Sau khi thu hút được sự chú ý của công chúng với album đầu tiên, đã đến lúc khẳng định vị thế chúng tôi là ngôi sao đang lên.

Bài hát đã được chọn lựa rất kỹ càng, bây giờ tất cả những gì còn lại là chiến đấu. Kang Si Woo tuyên bố với giọng tự tin.

"Tôi sẽ chuẩn bị thật chăm chỉ."

"Tôi cũng sẽ!"

"Tôi cũng vậy."

Tôi tưởng cuộc họp đã kết thúc nhưng Giám đốc Song Jin Ha lại giơ tay.

"Đợi chút. Trước tiên, bài hát chủ đề đã có, và chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận về một bài hát quảng bá khác..."

"Vâng!"

"Tuy chưa được xác nhận, tôi có mang chúng đến để lấy ý kiến ​​của mấy đứa."

Có vẻ họ có danh sách những bài hát sẽ được đưa vào phòng thu sắp tới.

"Có hai ứng cử viên, nhưng chúng tôi đang hướng tới bài hát này hơn!"

Kim Seyoung kiểm tra danh sách bài hát, lên tiếng: "Thực ra, tôi nghĩ Seo Han sẽ rất thích bài hát này."

Đôi mắt của Cha Seong Bin lập tức sáng ngời: "Gợi cảm?"

"Có gợi cảm không?"

"...KHÔNG CẦN." Seo Han xua tay, lắc đầu: "Em không còn bị ám ảnh bởi gợi cảm nữa."

"Không thể nào."

"Nghe có vẻ buồn cười nhỉ."

Dường như có chút mong đợi ánh lên trong mắt Seo Han khi em ấy chối bỏ.

Có ai thấy được em ấy vẫn chưa từ bỏ, vẫn còn tiếc nuối của mình không? Ha Jun Seo cười nói: "Em bị ràng buộc với khái niệm này rồi, phải không?"

"Đúng thế. Em ấy vẫn làm ấm cơ thể bằng cái đó trong phòng tập."

Trước sự tiết lộ của Seo Ha Im, Seo Han tỏ ra xấu hổ, chọc lét anh: "Không nhé."

"Có đấy!"

"...? Hừm?"

"Không giống khái niệm mấy đứa nhắc tới." Câu nói ra từ miệng Kim Seyoung là những lời có chút bất ngờ: "Bài hát rất dễ thương, đáng yêu và cảm động!"

"A."

Câu trả lời đến muộn sau 10 giây.

Đôi mắt của Seo Han từ từ chớp chớp: "May quá."

Biểu hiện thất vọng đó là sao?

'Tôi vừa nghe thứ gì đó mất trí.'

Giám đốc Song Jin Ha bật cười trước biểu hiện rõ ràng hơn dự kiến: "Seo Han không thích những thứ dễ thương~"

"Không sao đâu! Rất hợp với em."

"Kakakakaka...."

Thực ra, cô đoán do cô không biết sở thích của Do Seo Han. Kim Seyoung nhìn qua điện thoại di động, cô thốt lên: "Chúng ta nghe trước nhé?"

Lần này, không hề trì hoãn, phát bài hát ngay lập tức.

Tiêu đề của bài hát thứ 4 trong mini album thứ 2 là 'Want to come in'.

Một bài hát với nội dung chủ yếu xoay quanh câu hỏi: Tôi sẽ cho bạn một vị trí trong trái tim khép kín của tôi, vậy tại sao bạn không bước vào?

Vì bài hát chủ đề có bầu không khí mạnh mẽ, tôi có thể cảm nhận được mong muốn của Doubles là có được bầu không khí sôi động tương tự với những ca khúc đi kèm.

'Có một cô gái trong lời bài hát....'

Tiếp nối 'Touch Me', có thể coi đây là phần thứ hai của câu chuyện tình yêu của chàng thiếu niên.
.
.
.
.

Đó là một bài hát như thế này.

Nếu tôi phải so sánh thì lời bài hát này có vẻ táo bạo, ranh mãnh hơn 'Touch Me' một chút.

Có cảm giác Seo Yi An sẽ trở nên gian xảo như Cha Seong Bin? Seo Han mở to mắt khi nghe bài hát mà không có bất kỳ sự mong đợi nào.

Sao cơ. Tốt đến thế?

"Đây cũng là một bài hát hay." Seo Yi An mỉm cười bình luận. Seo Han cũng đồng ý với điều này.

"Em biết, đúng nhỉ. Các bài hát đi kèm khác cũng rất hay."

Có thể hiểu được vì sao một bài hát sôi động như vậy lại được chọn làm bài hát quảng bá.

Tôi nghĩ fan sẽ thích thú hơn nữa, vì chúng tôi cùng nhau sáng tác bài hát chủ đề, nó mang lại cảm giác khác biệt.

Cá nhân tôi thích bài hát này, nó có tâm trạng mà tôi có thể diễn đạt tốt.

Sau khi phân tích bài hát, Seo Han gật đầu hài lòng.

Đúng rồi.

"À, và chị có điều muốn thông báo ở đây." Đôi mắt của Kim Seyoung chuyển sang Seo Han: "Center của chúng ta!"

"Dạ?"

"Nhà soạn nhạc đã yêu cầu em đảm nhận phần này."

"A, vâng. Em hiểu." Tôi không biết nó là gì, nhưng tôi gật đầu trước.

"Đây là một phần quan trọng, vì vậy hãy khiến nó có tác động mạnh nhất có thể!"

Tác động mạnh nhất?

Tôi tự tin về vũ đạo, nhưng...

Nét mặt của Seo Han biến đổi khi cậu thấy phần mà Kim Seyoung chỉ vào.

Biểu cảm trở nên kỳ lạ.

"Cái này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro