Chương 118: Tài năng của quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng chờ của đài truyền hình SBC. Chỗ này vốn là nơi chuẩn bị cho các cuộc gặp gỡ với những người nổi tiếng

Tôi đã đến nơi này một lần khi tham gia chương trình giải trí khác.

Hôm nay, có một cuộc họp diễn ra trong hoàn cảnh không mấy vui vẻ.

Tuy không tham gia A Boy's Dream, nhưng tôi đến gặp anh trai sau khi được anh liên lạc.

Anh tôi ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế sofa mềm mại, thở dài thườn thượt.

"Haiz... Vậy..."

Vì ban nãy tôi thấy anh trai day giữa trá, tôi nghĩ anh sẽ nói điều gì đó gay gắt, vì thế an ủi trước: "Không sao đâu, hôm qua anh cũng bị Se Hyun huyng mắng mà."

"Xin lỗi..." Cha Seong Bin cúi đầu. Có vẻ linh hồn của anh ấy đã lên cung trăng, hôm qua Jin Se Hyun đã la rầy một cách không thương tiếc.

"Anh còn vừa ăn vừa xem ư. Bây giờ không phải là lúc cho pizza vào miệng."

"...Anh sẽ chết đói."

Cha Seong Bin của trước đây lẽ ra sẽ đáp lại một cách ranh mãnh, nhưng hôm qua anh ấy không thể phát ra bất cứ một âm thanh nào.

Tôi cũng không thể nuốt nổi một miếng pizza, Seo Yi An trông thấy, anh mang cho tôi món gà xiên trong nồi chiên không dầu khoảng bình minh.

Nó đáng giá.

Se Hyun không phải kiểu người lúc nào cũng phản ứng gắt với người khác. Doubles lần này hơi quá đáng, họ để cho người có tâm lý yếu ớt đi solo và có thể gây ra tai nạn lớn.

Theo cách nhìn của Seong Bin, có vẻ hôm nay anh gặp phải một đối thủ đáng gờm. Cha Seong Bin nuốt nước bọt khi thấy ánh mắt giết người của anh trai Seo Han đã nhìn chằm chằm anh một lúc lâu.

"Cùng đội với Jin Se Hyun?"

"Vâng."

"Ý kiến cá nhân của tôi, tôi nghĩ bị cướp thêm một lần nữa cũng không sao cả."

Hôm nay ánh mắt anh trai tôi có vẻ lạnh lùng hơn ngày thường.

Có lẽ do tâm trạng khiến tôi nhạy cảm hơn một chút...

Anh tôi đưa tay xuống cằm, nhẹ nhàng xoa môi dưới.

Seo Joon đang bực mình.

Kể từ lúc này, đến tôi cũng không thể xử lý được.

Seong Bin, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ.

"Cha Seong Bin, chúng ta tới đây và nói chuyện thân mật hơn nhé?"

"...!" Làn da của Cha Seong Bin trở nên nhợt nhạt.

Tôi lặng lẽ thì thầm vào tai anh: "Cẩn thận. Hyung, anh trai em có học boxing ở trường đại học, nếu bị đánh thì sẽ hơi đau đấy."

"Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn..."

"Đúng nhỉ. Với anh bị đánh còn đỡ hơn bị mắng."

Mức độ sát thương mạnh hơn Jin Se Hyun một chút.

Tôi biết điều này vì tôi đã bị mắng vài lần ở kiếp trước.

Tôi có thể nói gì về cuộc sống đây, rốt cuộc tôi đã sống một cuộc đời chân chính.

Kiếp trước, dù bị loại nhưng tôi tỉnh táo lại ngay lập tức, chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.

Nhờ đó mà tôi đã đỗ được vào một trường đại học danh tiếng, nó cũng là sự lựa chọn tốt nhất vào thời điểm đó.

Dù sao thì tin tốt là Seong Bin là người lạ với anh trai, nên không cần bị đánh mạnh như tôi.

Tuy nhiên, tôi không thể đảm bảo rằng anh ấy sẽ ăn nói tử tế...

Đôi mắt không rõ đang suy nghĩ gì hướng tới phía này.

Tuy nhiên.

Trái ngược với những lo lắng của Cha Seong Bin, câu nói thốt ra từ miệng anh trai không phải là lời khuyên, cũng không phải lời trách mắng hay lời nhận xét cay đắng.

"Tôi sẽ nói thẳng."

Anh trai bắt chéo chân, nói tiếp: "Tôi sẽ chấp nhận."

A?

"Yêu cầu xuất hiện trong A Boy's Dream của cậu."

***

Bộp-

Một tập tài liệu nặng nề bị ném tới trước mặt tôi.

Thoạt nhìn, đó là một tập hồ sơ dày khoảng hơn 30 trang.

Anh trai, người ném nó về phía tôi, nhìn tôi như thể muốn xác nhận.

Tôi hỏi lại với giọng bối rối: "Nó là gì?"

"Nhiệm vụ của vòng đánh giá lần thứ 2 của A Boy's Dream thực ra không phải là hợp tác với nghệ sĩ."

"A?"

"Hai đứa không có lý do để diễn trên sân khấu đó. Có nghĩa là tiết mục khác hoàn toàn phần 1."

"Đột nhiên?"

Ban đầu, hình thức ban đầu của nhiệm vụ thứ hai là 'cộng tác', là nội dung có nhiều vấn đề dễ xảy ra nhất.

Khả năng bị chỉ trích rất cao, thậm chí chỉ đứng trên sân khấu thôi cũng là lý do bị mắng.

Tuy nhiên, lần này nhiệm vụ vòng đánh giá thứ hai không còn là nhiệm vụ hợp tác với nghệ sĩ nữa... Không có.

Có vẻ anh trai tôi đã vội vàng chỉnh sửa.

"Ha." Mặt anh tôi hơi cau lại.

Giọng nói dường như đang cố kìm nén cơn giận lập tức vang lên.

"Hôm qua, đến tận 4 giờ sáng, anh sửa mọi thứ từ đầu đến cuối. Cách thức bị thay đổi. Anh tự lên kế hoạch và phải gửi cho tiền bối ngay sáng nay. Tuy được thông qua. Nhưng đó là tình huống có thật... Anh thử mọi biện pháp để khắc phục. Nhưng chỉ có nhiêu đó."

Vì lý do nào đó, đôi mắt anh có vẻ vô hồn.

"Anh xứng đáng được đền bù nhiều hơn bởi tất cả những khó khăn đã trải qua. Cha Seong Bin."

"Vâng?"

"Cậu chắc chắn phải xuất hiện."

Nếu cậu ta đổi ý không muốn tham gia nữa, anh sẽ xé thân thể cậu ta đến chết.

Anh hếch cằm lên, ra lệnh: "Kiểm tra đi."

Để có lòng tự tin như vậy, rõ ràng anh trai đã thực hiện một số thủ thuật nào đó.

Anh thay đổi cách thức vận hành như thế nào?

Tôi cầm bản đề xuất lên, bắt đầu đọc bằng mắt.

Những chữ viết ở khung tiêu đề đập vào mắt tôi: "Nhiệm vụ cover bài hát mù?"

Ngay từ tiêu đề, quả là tiết mục chưa từng xuất hiện trong phần 1 của A Girl's Dream.

Tôi đọc một cách chậm rãi với vẻ mặt nghiêm túc, tôi há hốc miệng mà không nhận ra.

[Vòng đánh giá lần 2: Nhiệm vụ cover bài hát mù]

[Chỉ tiết lộ thông tin sơ lược về nghệ sĩ và thể loại bài hát cover.
Các thực tập sinh có thứ hạng cao hơn được quyền lựa chọn trước, không thể thay đổi bài hát sau khi tên bài. (Ex) Nhóm nhạc nam N tuổi, thể loại EDM, power.]

Mù?

Họ không đưa ra thông tin chính xác về bài hát, chỉ là khái niệm sơ bộ như vậy thôi.

Phương pháp là chọn thể loại muốn cover trước, mới cho biết bài cụ thể.

Vậy chẳng phải là trò gacha 100% sao?

Thí sinh có thể tiếp tục sống sót bằng cách này không?

"Anh đã đặt N là năm hoạt động 1 đến 5. Bởi vì anh thích dãy số đó."

Tôi đoán Seong Bin sẽ phụ trách nhóm nhạc nam 1 năm tuổi.

Cuối cùng, tôi nghĩ đội ngũ sản xuất sẽ phải chịu trách nhiệm vì lựa chọn 'mù', nhưng tôi là kiểu người luôn mong ước anh trai được sống lâu.

"Tính thời sự là con dao hai lưỡi."

"Thành thật, có phải nhiệm vụ này hơi buồn cười không?"

"Đáng lẽ em nên thưởng cho anh 110.000 won vì ý tưởng gacha kỳ lạ."

Đáng lẽ, tôi phải nhận ra điều này từ lâu rồi. Thiên tài.

"Anh quả nhiên là thiên tài."

"Em biết đấy, anh thường xuyên nghe thấy câu đó."

Dẫu sao thì. Có vẻ anh chú ý tới cả những chi tiết nhỏ nhất.

Hơn nữa.

"Đây là gì?"

[Xoá sự xuất hiện của nghệ sĩ Sự xuất hiện của nhà soạn nhạc và biên đạo.]

"Là Cha Seong Bin, anh muốn giải quyết vấn đề số lượng người tham gia một cách tiết kiệm nhất. Anh nghĩ chi tiết này sẽ có tác dụng, cậu ấy chỉ cần ra mặt vài lần là được."

"Thật là điên rồ."

[Nhóm nhạc nam 1 tuổi, dàn sáng tác 'Spacewalk' của Stardust: Nhà soạn nhạc Cha Seong Bin, Biên đạo múa Choi Myeong Hwan]

Nếu đúng như vậy thì mọi người sẽ không còn gì để soi mói.

Vì ban đầu, Seong Bin hyung đồng sáng tác với Believer Year nên việc bổ nhiệm Cha Seong Bin làm producer, người chỉ đạo không còn là vấn đề lớn.

Trước đó, anh thường bị chỉ trích là thần tượng sáng tác hữu danh vô thực tựa như bong bóng có thể nổ tung bất cứ lúc nào, nhưng lần này thực sự là cơ hội để chứng tỏ kỹ năng của anh.

Anh trai hỏi Cha Seong Bin: "Cậu biết cải biên bài hát không?"

"Vâng, vâng. Tôi biết cách làm."

"Cậu đã làm gì?" Nghe câu trả lời, lông mày anh tôi nhướng lên.

"Trước hết, cậu phải hiểu là tôi sẽ tuyển dụng cậu thông qua công ty. Tôi nghĩ bây giờ có lẽ cậu được liên lạc rồi..."

"Vâng."

"Cha Seong Bin." Anh trai tôi chỉnh lại tư thế rồi quay lại nhìn Cha Seong Bin.

"Lẽ dĩ nhiên, tôi tò mò. Theo những gì tôi nghe thấy, có vẻ cậu đã thỏa thuận gì đó với công ty để được xuất hiện trên chương trình."

Thỏa thuận?

"Nghe nói cậu sẽ chứng minh bản thân bằng kỹ năng. Chúng tôi buộc phải sử dụng bài hát do cậu soạn lại."

Quả nhiên, Doubles luôn như vậy.

Tôi không biết anh ấy có thỏa thuận với giám đốc.

"Bài hát nào đã khiến quản lý đồng ý với quyết định điên rồ này?"

Giọng nói bình tĩnh của anh tôi vang lên.

"Nghe thử một lần đi. Vì tôi tò mò."

***

Do Seo Joon đang lặng lẽ quan sát Cha Seong Bin khi cậi lấy điện thoại ra kết nối với loa.

Sau khi giải quyết xong vụ Algye theo yêu cầu của em trai, anh cũng đã nghe nói về tình hình của cậu ấy khá nhiều lần.

Một trong hai anh cả, người nắm giữ sức mạnh tinh thần giống bụi nhất của Stardust.

Đôi khi Seo Han nhắc tới điều này với vẻ mặt lo lắng.

"Bọn em có một thiên tài trong nhóm. Một người mới ra mắt được nửa năm nhưng có khả năng sáng tác mọi thứ từ bài hát chủ đề cho đến các bài hát đi kèm. Tất cả đều tốt. Nhưng em cứ cảm thấy lo lắng."

' sao?'

'Em không biết khi nào anh ấy sẽ rút khỏi nhóm.'

Nhóm đang trên đà chiến thắng.

Mặc dù đang quảng bá và làm việc tốt nhưng Seo Han vẫn luôn dành sự lo lắng quá mức cho anh bạn đó.

'Đó là một tài năng không thể thiếu, nhưng hình như anh ấy không ý thức được.'

Anh nghĩ em mới là người không nhận thức được mình đang nói gì. Thay vì nói như vậy, Do Seo Joon nuốt chúng vào bụng.

Nếu một đứa trẻ toàn năng công nhận chàng trai khác là thiên tài, anh nên mong đợi một chút.

Tuy chỉ là PD không có ​​chuyên môn về mảng âm nhạc nhưng đôi tai của mọi người đều y hệt nhau.

Anh sẽ lắng nghe, tự đánh giá.

Do Seo Joon im lặng nhắm mắt lại, tập trung vào giai điệu.

Beat có chút trầm lắng, phần giới thiệu báo hiệu bắt đầu bài hát khác hẳn Yooyoung mà anh biết.

Và.

A-AAA-
AA-AAA

"Ừm?" Do Seo Joon vô thức mở mắt.

Phần giới thiệu được diễn giải lại, khác hoàn toàn bản gốc, phù hợp với bài hát cho show sống còn hơn là bài hát hát trên chương trình âm nhạc.

A-AAA-
AA-AAA

Acapella mộng mơ làm nhột tai anh, chạm đến trái tim.

"Em đã hỏi một người em quen, và thử cái này."

Một hợp âm được xếp cẩn thận vào từng nốt nhạc.

Nhịp điệu trầm lắng chèn vào phần mở đầu của bài hát quen thuộc.

Beat nhanh khiến bài hát trở nên hoành tráng hơn.

Cảm giác mạnh mẽ mới lạ khác biệt với bài hát gốc.

This is my universe, anh bơi trong không gian-
Khoảng cách hơn 500 năm ánh sáng
Thứ duy nhất có thể đạt tới, only light and me
Anh sẽ gấp vũ trụ làm đôi, đuổi kịp thời gian đã trôi qua

Giai điệu của deep house hòa quyện nhịp nhàng, tạo nên bầu không khí mơ mộng.

Khi nhắm mắt lại, tôi có cảm giác mình đang lơ lửng trong vũ trụ tối tăm.

It's been a long time
Có nhiều thứ đã thay đổi
Quay ngược thời gian để có thể gặp được em
Can you catch my time?

Cảm giác phần rap hơi khác một chút so với bản gốc nhưng kỹ năng vẫn còn đó.

Anh nghe nói Cha Seong Bin sáng tác cả phần rap.

Anh đã nghe spacewalk vài lần, nhưng bài hát mới ra mắt một khoảng thời gian ngắn.

Anh tự hỏi liệu cậu có thể trưởng thành hơn trong khoảng thời gian đó không.

Hệt như biết được anh đang suy nghĩ gì, khuôn mặt của Seo Han cũng trở nên trống rỗng.

"Đây... Đây là bài hát của chúng ta ư?"

Đúng vậy, Yooyoung.

Anh nhớ hành tinh đó, anh lại hình dung về em, bay lên, I fly to touch your sky
Utopia, hành tinh anh từng đến, có màu xanh lạnh lẽo.

Vì anh muốn sắp xếp lại bài hát, mọi người bảo anh hãy thử xem. Dường như không ai có thể đánh bại anh, ít nhất là với kỹ năng hiện tại.

Thậm chí...

"Cậu đã dàn dựng tất cả à?"

"Đúng... Ban đầu... Bởi vì em định diễn trên sân khấu với họ."

Ngay cả Do Seo Han, người không biết nhiều về biên đạo cũng viết nghuệch ngoạc ra giấy A4, có vẻ bài hát đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Ý tưởng dàn dựng rất hay, tâm trạng của bài hát được lựa chọn rất tốt.

Ngay cả bức tranh tổng thể cũng đủ rõ ràng để dựng bối cảnh sân khấu.

"Chậc."

Thực sự là tài năng của quỷ dữ.

'Không ai có thể đánh bại một thiên tài đang phát điên.'

Do Seo Joon trầm ngâm một lúc khi nhìn vào khuôn mặt chàng trai đó.

Anh sẽ nhớ kỹ.

Đúng là cậu ấy là thiên tài nhưng có vẻ cậu đã dồn toàn bộ những gì bản thân có để chuẩn bị cho bài hát này.

Anh cũng có thể hiểu vì sao Cha Seong Bin gây ra tình hình lộn xộn này dù không cần hỏi.

Jang Joo Won.

Chắc hẳn anh chàng đó đã châm ngòi, đánh thức Cha Seong Bin.

Mặc khác, nhờ đó, thằng rác rưởi đã làm được một việc tốt. Đóng góp rất lớn cho sự phát triển của K-pop.

Do Seo Joon nhìn Cha Seong Bin, anh hỏi: "Cậu muốn nói với đứa trẻ đó điều này phải không?"

Có lẽ cậu ấy muốn cho Jang Joo Woon thấy sân khấu này, người đã liên tục bắt nạt cậu.

'Tôi giỏi hơn, đừng chạm vào tôi. Tôi chắc chắn tôi sẽ làm tốt hơn nhiều trong tương lai.'

Để vượt qua sự tổn thương của chính mình, cậu ấy đề nghị được xuất hiện trong chương trình.

Một chàng trai tuyệt vời sống sót khỏi chương trình thử giọng khốc liệt đẫm máu nhưng vẫn chỉ mới 21 tuổi.

Còn quá trẻ để cân nhắc được điều gì đó to hơn.

Đến mức ném bản thân như một con thiêu thân vào canh bạc lớn, không thể nhảy vào đó chỉ bằng tham vọng và tài năng được.

Tuy nhiên, cậu vẫn biết và nhanh chóng thực hiện hành động liều lĩnh của mình.

Anh nghĩ thế, chắc chắn không chỉ mỗi mình anh.

Tuy nhiên.

"Không phải thế đâu."

Cha Seong Bin cười nhạt, lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro