Chương 119: Nhiệm vụ mù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cha Seong Bin nuốt nước bọt.

Ánh mắt của PD Do Seo Joon nhìn thẳng vào anh.

Đó là chủ đề mà anh chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng anh không thể nói dối.

Anh đoán anh nên đáp như vậy.

Cha Seong Bin cúi đầu, cẩn thận lựa lời: "Một nửa đúng, một nửa sai..."

Vì lý do nào đó, một câu nói khá buồn phát ra từ miệng anh trai tôi.

"Thật ra tôi muốn nói với em trai."

***

Trường quay của A Boy's Dream.

Sau buổi công bố thứ hạng đầu tiên, studio còn lại khoảng 40 thực tập sinh.

Mặc dù số lượng đã giảm đi đáng kể so với lần đánh giá đầu tiên nhưng không có cách nào để khiến bốn mươi người tập trung một chỗ im lặng hoàn toàn được.

Các thí sinh trò chuyện không ngừng, chỉ về phía trước khán phòng.

"Hôm nay là ngày công khai nhiệm vụ của vòng đánh giá thứ hai à?"

"Tôi nghĩ vậy."

"Nhìn tấm bảng đằng kia kìa. Họ che giấu thứ gì đó. Tôi đoán là danh sách bài hát."

"Nếu là nhiệm vụ thứ hai... Hợp tác với nghệ sĩ chăng, đúng không?"

Vì chương trình này là season 2 của 'A Girl's Dream', có rất nhiều thực tập sinh đã đoán ra nội dung của nhiệm vụ lần này.

Cơ hội được hợp tác với các tiền bối đã debut trên sân khấu.

"Wa, vòng này sẽ vui lắm."

"Tôi thực sự mong đợi nhiệm vụ này."

Gầm Gầm Gầm Gầm-

Các học viên đều trò chuyện với khuôn mặt đỏ bừng vì hưng phấn.

"A-"

Lúc này, studio ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh. Là vì MC Lim Da Hyung bước tới với micro.

"Bốn mươi chàng trai đang hướng tới ước mơ của bản thân."

Tóc hai mái, MC Da Hyung, cựu thần tượng, xuất hiện điềm tĩnh trong bộ vest, cô dẫn chương trình cực kỳ điêu luyện.

"Lý do hôm nay tôi tới đây?"

"Giải thích nhiệm vụ của vòng đánh giá thứ hai?"

"Nhiệm vụ!"

Lim Da Hyung mỉm cười gật đầu.

"Vâng, đúng vậy. Tôi tới đây để thông báo cho các bạn về nhiệm vụ vòng đánh giá nhóm thứ hai của 'A Boy's Dream' và công bố phương pháp đánh giá. Trước khi buổi công bố thứ hạng lần hai diễn ra, nó quyết định số phận của các chàng trai, nhiệm vụ thứ hai là..."

"Nhiệm vụ hợp tác với nghệ sĩ?"

"Nghệ sĩ..."

"Nhiệm vụ mù." Một luồng không khí phả xuống bởi câu nói của Lim Da Hyung.

"Nó là gì?"

"Nhiệm vụ mù?"

"Đây là lần đầu các bạn nghe về nó phải không?"

"Việc đánh giá được tiến hành một cách mù quáng sao?"

Trong khi thí sinh đưa ra nhiều suy đoán khác nhau, Lim Da Hyung lên tiếng.

"Nhiệm vụ mù khác với nhiệm vụ ở vòng đánh giá đầu tiên, bạn bắt buộc phải chọn một bài hát dự thi trong điều kiện nhận được thông tin tối thiểu."

Ý gì?

Thực tập sinh vẫn chưa hiểu hết nội dung nhiệm vụ chỉ biết trợn tròn mắt.

"Thông tin được cung cấp có gì?"

"Nhiệm vụ nhóm?"

"Tôi không nghĩ họ sẽ tiết lộ như vậy."

"Chúng ta phải tự đưa ra lựa chọn?"

Biểu diễn trực tiếp sẽ nhanh hơn cả ngàn lời giải thích. Lim Da Hyung lùi lại một bước trong khi vẫn nắm chặt micro.

"Vậy, công bố danh sách thông tin nào."

"...!"

Haiz-

Khi thông tin bị ẩn giấu được tiết lộ, mắt của toàn bộ thí sinh trợn to.

Thông tin thực sự khó hiểu.

Có người hít một hơi thật sâu.

"Ha."

[Thần tượng nam 1 năm tuổi, sảng khoái mơ màng, deep house]
[Thần tượng nữ 2 năm tuổi, quyền lực, pop rock]
[Thần tượng nam 3 năm tuổi, gợi cảm, R&B]
[Thần tượng nam 4 năm tuổi, quyền lực, punk]
[Thần tượng nữ 5 năm tuổi, sảng khoái, pop dance]

"Thông tin như vậy ư...?"

Trò chơi gacha sống còn cần đầy bản lĩnh.

Bây giờ đã đến lúc phải lựa chọn.

***

"Đây là cách chúng ta trở thành một đội. Tất nhiên tại vì nhiện vụ mù, hãy thảo luận xem nên chọn bài hát nào."

Ngay sau khi phân đội, người đầu tiên nhận được may mắn là The Core's Ray. Năng lực tổng thể của Team 2, nhóm mà Ray tham gia cao đến mức họ được đánh giá là tean Avengers.

Bản thân anh, một thần tượng có năng lực, các cựu thí sinh Lee Jun Hyuk và Lee Do Kyung. Ngoài ra, 5 thành viên còn lại đều thuộc hạng A và B.

Tất cả những gì phải làm là chọn bài hát thật hay. Ray nghĩ vậy rồi quay lại nhìn các thành viên.

Thành viên Lee Do Kyung có thể ví là bộ não của nhóm, cậu là người đầu tiên giơ tay.

Lee Do Kyung vuốt cằm, xem xét thông tin bài hát: "Trước hết, tôi chỉ có thể đoán ra một số trong đó."

Không biết chính xác bài hát cụ thể là gì nhưng nhìn số tuổi trong nghề, cùng lời diễn đạt, mỗi nhóm đều có cá tính riêng biệt.

Nếu nhóm được quyền tham gia một chương trình như thế này, họ đã được công chúng công nhận ở mức độ nhất định. Xem xét bầu không khí của bài hát, có thể đoán ra màu sắc của họ.

Trước hết, một năm tuổi.

Khuôn mặt của Lee Jun Hyuk tối sầm khi nghĩ về các nhóm có khả năng tham gia.

"Năm đầu tiên có lẽ là The Core hoặc Stardust... Tôi nghĩ vậy."

Trong số các thần tượng nam một năm tuổi, đây là hai nhóm duy nhất được công nhận đủ nổi tiếng ở thời điểm hiện tại.

Một thành viên trong nhóm chỉ vào Ray, nói: "The Core ở đây nè?"

"Tôi không nghĩ là The Core đâu vì đã có Ray rồi. Hyung, anh có nghe thấy tin tức gì không?"

"Ừm... Anh không nghe thấy gì."

Nhưng Ray có thể tự tin khẳng định thông tin của bài hát đó không phải là bài của The Core.

"Trước tiên, không có cảm giác sảng khoái mơ màng trong album đầu tay của bọn anh."

"À, em hiểu rồi."

Bây giờ, The Core còn lâu mới hoạt động lại được.

Nhìn vào tâm trạng của bài hát, có vẻ giống Stardust hơn...

"Tôi đoán đó không phải Statdust đâu..." Một thành viên trong team đang thì thầm bỗng im bặt.

Đội ngũ sản xuất đã có một bước đi táo bạo, đối đầu với TBN bằng cách nhấn mạnh những tuyên bố của Lee Jun Hyuk về việc bị evil edit.

Trong tình trạng náo loạn như vậy, nhóm nào đó sẽ nhận được bài hát của Stardust, người đã ra mắt trên chương trình đối thủ? Cậu tự hỏi Double có cho phép điều đó xảy ra không.

'Nếu Stardust đến thì sẽ kỳ lạ lắm, nhưng nếu không phải nhóm đó, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.'

Ray cảm thấy không thoải mái với suy nghĩ đó nhưng anh quyết định tạm thời gác chúng sang một bên.

Lee Do Kyung tiếp tục phân tích từng bài hát: "Nhóm 2 năm tuổi hình như là đàn chị Aibel, không chỉ trùng lặp thâm niên trong nghề mà còn là nhóm giỏi nhất trong thể loại Pop Rock."

"Đúng rồi. Tôi cũng có cảm giác như vậy với hai bài hát còn lại..."

"Đầu tiên, tôi chỉ muốn tránh nhóm một năm tuổi thôi." Lee Jun Hyuk là người đầu tiên dứt khoát bày tỏ quan điểm.

"Tôi không tự tin vào kỹ năng biểu cảm lạnh lùng của mình."

"À, tôi cũng vậy."

Dù biết lấy 'cool ngầu' chỉ là cái cớ nhưng Ray vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

'Không cần thiết phải chọn một phương án mạo hiểm.'

"Tôi nghĩ tốt hơn nên thử các bài hát của tiền bối 3 năm tuổi."

"R&B là tuyệt nhất."

"Tôi cũng thích bài hát mạnh mẽ của tiền bối 4 năm tuổi nghề."

"Đúng, đúng. Tôi cũng muốn hát bài đó."

May mắn thay, ý kiến ​​của các thành viên trong nhóm gần như giống nhau. Cho đến nay, chưa có ai nhất quyết phải thực hiện bằng được ý kiến của riêng mình, họ ​​đều nhất quán nên không có vấn đề gì.

Ray mỉm cười một mình khi nhận ra vòng đánh giá nhóm thứ hai diễn ra dễ dàng đến mức bất ngờ.

Tuy nhiên.

Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ như tưởng tượng.

"Ơ?"

"Vậy nhóm chúng ta sẽ chọn cuối cùng ư?"

"Cái gì, đồng nghĩa là không được chọn còn gì?"

Sau khi thua trong trò chơi quyền ưu tiên chọn bài hát, team này trở thành nhóm cuối cùng chọn bài.

"Chúng tôi sẽ chọn bài hát thứ năm."

"Bài hát thứ ba."

"Chúng tôi chọn tiền bối có 4 năm tuổi nghề..."

Những bài hát team anh muốn thực hiện nhanh chóng biến mất trước mắt.

Vì chúng bị các nhóm khác cướp đi nên việc cố gắng xếp hạng ở vị trí thứ nhất và thứ hai trở thành vô nghĩa.

Cuối cùng, chỉ còn lại một thứ.

[Thần tượng nam 1 năm tuổi nghề, mộng mơ sảng khoái, deep house]

Ha.

Có đúng không?

Ray nuốt khan, nhìn thẳng phía trước. Anh cảm thấy bản thân sắp không kiểm soát được biểu cảm của mình vì lý do nào đó...

Không phải Stardust. Làm ơn.

"Tôi sẽ công bố bài hát đầu tiên."

[Stardust- Spacewalk]

Mắt Ray mất tiêu điểm.

[Wooyoungdan (Quỹ quà tặng khu phố của chúng tôi) Có ai biết Cha Eun Ha đang làm gì không?]
Cậu bé được ví như Van Gogh của Hàn Quốc trên chương trình Wooyoungdan.
Tôi đã xem nó cách đây một thời gian vì thuật toán của YouTube và thực sự rất độc đáo.
Tôi yêu cách sử dụng màu sắc của cậu ấy. Cậu ấy quả là thiên tài điên rồ.
Tôi rất tò mò về cậu ấy. Tình hình hiện tại như thế nào, cuộc sống ra sao?
Cũng đã 3 năm rồi, tôi đoán bây giờ cũng 20 tuổi, cậu ấy có còn vẽ không? Hay đã tổ chức buổi triển lãm nào chưa?

-Ba năm trước đã xảy ra vụ náo động khi bạn cùng lớp của Cha Eun Ha tiết lộ sự thật của cậu bé và về chương trình phát sóng Wooyoungdan.
└Ừm đúng rồi, tôi nhớ rồi.
└???? Phát sóng? Gì?
ㄴHọ khiến một đứa trẻ không có tài năng trông như một thiên tài, haha.
ㄴBạn cậu ấy nói rằng cậu ấy không thể vẽ, sau đó các thông tin đó đều biến mất.
ㄴTôi nhớ tập đấy bị ngừng đăng vì tỷ suất người xem của Wooyuongdan giảm do vụ này.
└Người bạn cùng lớp khẳng định chương trình phát sóng sai sự thật, nhưng chính người bạn cũng bị vạch trần nói dối vào năm ngoái trong chương trình phát sóng Suzaku. Đừng lan truyền những tin đồn vô căn cứ như thể chúng là sự thật nữa.
└Nó có nghĩa là gì?
└Một người bạn cùng lớp đã bán thông tin sai lệch cho cánh phóng viên vì ghen tị đến mức phát cuồng, còn Cha Eun Ha vốn đã giỏi như vậy rồi.
└Người ta nói rằng cậu ấy là thần đồng hội hoạ nổi tiếng trong khu phố.
└Tôi là bạn thời tiểu học của Cha Eun Ha. Cái này đúng, từ khi còn nhỏ cơ. Chỉ là tôi... Tôi không biết tại sao tin đồn như vậy lại lan truyền.
└Nếu là thật thì thực sự không công bằng, sau này cậu ấy vẫn bị công kích trên trang cá nhân nữa. Không phải bạn bè cậu đang cố gắng vùi dập cậu ấy sao?
ㄴTại sao cư dân mạng lại chỉ trích những người bình thường như thế nhỉ... Tôi nhớ lại bầu không khí lúc đó, có chút điên cuồng.
ㄴKkkkkkk, bài viết đó là kiệt tác đấy?
ㄴY như chó

-Tôi nghe nói Cha Eun Ha thông báo không nhập học.
ㄴTại sao lại không?
└Vậy bây giờ cậu ấy đang du học hay làm gì?
└Tôi cũng không biết.
└Tôi nghĩ đã đi du học rồi.
ㄴNếu là tôi, tôi cũng sẽ vỡ mộng, và đến đất nước dành cho mình.
ㄴ222222

Cùng lúc đó, Cha Seong Bin hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt.

Đây là kỳ nghỉ đầu tiên của anh sau khi ra mắt.

Anh không có thời gian nghỉ ngơi do lịch trình cá nhân bận rộn, nhưng vì có chút thời gian rảnh sau hoạt động vừa qua, hôm nay anh đã ghé thăm nhà bố mẹ.

Anh hy vọng rằng người đó sẽ thay đổi suy nghĩ một chút, nhưng thời gian của em ấy dường như đã dừng lại ở ba năm trước.

Cha Seong Bin đứng trước cửa nhẹ nhàng gọi tên:"Eun Ha."

"Này, Cha Eun Ha."

Cốc-

Cha Seong Bin gõ cửa liên tục nhưng bên trong không trả lời.

Đã 3 năm rồi.

Em trai nhỏ tuổi hơn nhưng ngày nào cũng gây gổ với anh, tuy tính tình có chút cáu bẩn nhưng lại luôn trong sáng.

Em ấy yêu thích hội họa và có tài năng xuất chúng.

Em trai đã nhốt mình suốt sau cánh cửa đóng chặt đó.

'Trường hợp sai ở đâu?'

Không nên xuất hiện trong chương trình đó.

Anh hối hận khi đẩy một đứa trẻ không muốn ra ngoài vì không muốn lộ mặt, nhưng anh nói rằng đó là cơ hội tốt.

Chương trình đó.

Đó là cơ hội tốt nên em không thể không đi.

Ngay cả bây giờ, khi anh gõ tên em trai trên mạng, nhiều bình luận chỉ trích vẫn tràn vào.

-Van Gogh của Hàn Quốc? Van Gogh ở đâu cơ, lmao? Van Gogh sẽ nổi điên đến mức nhảy ra khỏi nấm mồ.
-Tôi đã xem tập phim rồi và bức vẽ chỉ ở mức nghiệp dư haha.
-Lúc đầu có tin đồn rằng bức tranh là một tác phẩm được một nghệ sĩ chuyên nghiệp khác vẽ. Chương trình Suzaku đã đính chính sự thật?
ㄴMọi chương trình phát sóng công cộng đều như vậy. Haha. Đứa trẻ này hư vinh đến mức nào?

Khi ấy có lẽ em ấy nghĩ rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều đang đổ lỗi cho em.

Mặc dù đã nhận được giấy chứng nhận trúng tuyển từ nhiều trường trung học nghệ thuật khác nhau nhưng em trai đã từ bỏ học nghệ thuật.

Và.

Em ấy không bao giờ cầm cọ nữa.

"Anh vào đây." Cha Seong Bin đột nhiên mở cửa.

Căn phòng có mùi mốc như thể không được thông gió. Rèm cửa bị kéo hết mức khiến căn phòng lạnh buốt, thậm chí không thấy ánh sáng mặt trời lọt vào.

Cha Seong Bin liếc nhìn hộp đựng bút chì màu phủ đầy bụi bị bỏ quên rất lâu.

Chiếc cọ khô nứt nẻ, lớp sơn giờ đã phai màu.

Giá đựng tranh bị bỏ lại trong tình trạng như cũ vài năm, mẹ anh từng thường nổi cơn thịnh nộ mỗi khi cố gắng dọn dẹp nó.

Cha Seong Bin nhắm chặt mắt, gọi: "Cha Eun Ha."

Đôi mắt lơ đãng của cậu em trai đang nhìn vào khoảng không. Đôi môi mấp máy một lúc, phun ra câu nói lạnh lùng.

"Ra ngoài."

"Đây là điều em muốn nói với anh trai gần nửa năm không gặp sao?"

Đôi mắt lạnh lùng đó nhìn chằm chằm vào anh, rồi quay sang chỗ khác.

Cha Seong Bin liếm môi: "Em định sống như thế này bao lâu nữa?"

"Em đoán anh đến đây để nói điều đó."

Đúng vậy.

Nếu anh rời đi, có thể anh sẽ không thể gặp em trai một thời gian. Ít nhất anh nên xem em sống có giống con người hay không?

Cha Seong Bin gặp khó khăn trong việc khuyên nhủ: "Bắt đầu vẽ lại đi."

"Đừng có nói chuyện kỳ cục như thế."

Thật đáng tiếc.

Tuổi 20, độ tuổi mà ai đó có thể tỏa sáng trọn vẹn.

Cha Seong Bin khó chịu đến mức cố kìm nén cơn nghẹn ngào trong cổ họng: "Em thích vẽ. Em bỏ cuộc vì đứa trẻ đó, không công bằng gì cả..."

"Chính anh cũng không thể xử lý được còn gì."

"Sao?"

"Như nhau thôi. Sau khi bị đối xử như một kẻ ngốc y hệt em." Cha Eun Ha nghiến răng và phun ra từng từ một: "Đừng cho em lời khuyên trong khi anh không thể tự giải quyết được chuyện của anh."

Em trai anh, người ban đầu phản đối việc anh ra mắt với tư cách thần tượng, càng trở nên nhạy cảm hơn sau sự cố Algye.

"Em đã đúng. Mọi người ai cũng giống nhau. Họ ghét nhìn thấy người khác giỏi hơn, và nếu đó là người mà họ biết, họ càng muốn hạ thấp đối phương."

"Không phải như vậy đâu. Tại sao em lại suy nghĩ lệch lạc như vậy?"

"Thế nó là gì? Bị bạn cùng lớp đâm sau lưng có phải là chuyện thường xuyên xảy ra trong gia đình chúng ta không? Em bị... Anh cũng... Anh ta thậm chí còn là bạn thân nhất của anh, tên khốn đó."

Suy cho cùng, đó là một tình huống tương tự sát muối vào vết thương của em trai.

Jang Joo Won, bạn cùng trường của anh.

Một anh chàng mà anh không thân thiết đến thế, thậm chí còn chẳng phải kẻ thù đã cố gắng hạ bệ anh bằng cách bịa ra những thứ không tồn tại.

Chuyện khá khó xử lý nhưng nhờ các thành viên trong nhóm.

Nó được giải quyết một cách hòa bình.

Tưởng chừng đã vượt qua an toàn nhưng không phải với em trai anh.

Dù đã qua nhiều năm, em ấy vẫn không thể thoát khỏi ngày hôm đó.

Cha Eun Ha nói với giọng run rẩy: "Em đã bảo anh đừng trở thành thần tượng mà."

"Không."

"Em không thích anh trai bị những người không quen biết chỉ trích. Em ghét nó vì nó khiến em run rẩy. Đừng đi con đường giống em... Em ghét nó rất nhiều."

Cha Eun Ha nắm chặt tay, nhìn anh với đôi mắt đỏ ngầu: "Em sẽ không ngăn cản anh nữa. Đó là cuộc sống của anh, vì vậy hãy tự mình xử lý. Nhưng anh không có quyền khuyên em như vậy."

Vì anh cũng bị đối xử một cách ngu ngốc y hệt.

Khiến em nhớ đến những ký ức khủng khiếp.

Có lẽ đó là lý do khiến Cha Seong Bin im lặng lắng nghe em trai nói, không hề sửa lời của em ấy.

"Anh run rẩy trước mặt Jang Joo Won, thậm chí không thể thốt nên lời. Thay vì đứng yên, ít nhất cũng nên đấm tên khốn đó một phát chứ. Em không thể làm được nên em sẽ dành cả cuộc đời mình để sống như thế này..."

"Anh rất tiếc."

Nhưng anh có thể tự xử lý được.

Anh có thể tự mình rũ bỏ nó.

Và.

"Không, anh không đứng im." Cha Seong Bin cắt ngang lời em trai, nói tiếp: "Hôm nay là ngày 30 tháng 7."

"Gì?"

"Ngày phát sóng."

Một cảm giác nghi ngờ nảy sinh trong mắt Cha Eun Ha. Cha Seong Bin cười nói: "Anh thực sự muốn em xem sân khấu do anh dàn dựng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro