Chương 123: Khiêu Khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần mười giờ đêm tôi mới trở về nhà sau bữa tối thịnh soạn với tiền bối Seong Ji Hoo.

Thật tuyệt khi được nghe nhiều lời khuyên về cách vượt qua lúc khó khăn và hiểu được triết lý sống của vị tiền bối mà tôi kính trọng. Đó là khoảng thời gian vui vẻ về nhiều mặt, nhưng...

Ngoài ra, tôi cũng thấy khá mệt khi ở đó.

Vì là cuộc gặp mặt trực tiếp với thần tượng của tôi khiến tôi bị căng thẳng, dù giả vờ không có.

Sau khi lấy tay xoa bóp đôi vai săn chắc, tôi tắm rửa nhanh, ra ngoài.

"Ha... mệt quá."

Lúc tôi đang lau khô tóc bằng khăn. Cha Seong Bin vội tiến lại gần, đứng cạnh tôi.

"Hôm nay thế nào? Bữa tối thân mật với tiền bối của em sao rồi?"

"Anh ấy có vẻ là người rất tốt."

"Đó là chuyện tốt."

Cha Seong Bin gật đầu, lấy cốc đánh răng từ ngăn kéo ra.

Nghĩ lại thì hôm nay anh trai này cũng đi quay A Boy's Dream.

Chắc chắn anh đã gặp Jang Joo Won, tôi không biết chuyện gì xảy ra.

Tôi thử vận ​​may bằng cách hỏi một cách thận trọng với đôi chút lo lắng.

"Hyung ổn chứ?"

"Anh? Vui hơn anh tưởng?"

"Thật ạ?"

"Không có vấn đề gì cả. Đừng lo~"

Trước hết, hình như anh ấy đã vượt qua về mặt tinh thần.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì có lẽ không có vấn đề gì lớn xảy ra.

Khỏi suy nghĩ, tôi lắc lắc đầu, đi lấy nước điện giải trong tủ lạnh.

"...?"

Vừa quay lại, ánh mắt sắc bén của Cha Seong Bin chằm chằm vào khu vực này.

"Sao... Anh có việc gì à?"

Đôi mắt lo lắng đó là gì? Anh ấy quan sát tôi một cách cẩn thận, mấp máy môi như đang cố nói điều gì đó.

"Ừm, Seo Han."

"Dạ?"

Có phải anh chàng này đã va phải vật thể lạ không?

Cha Seong Bin kéo dài lời nói đến mức khiến tôi lo lắng.

Tuy nhiên.

Câu nói phát ra từ miệng anh rất bất ngờ.

"Sao em lại lớn lên tốt như vậy?"

Hử?

Tôi bị sốc, tự hỏi có thật là câu hỏi hay không. Trông anh nói như một trò đùa, nhưng nét mặt của anh có vẻ chân thành một cách tinh tế, khiến tôi càng bối rối hơn.

Anh nghiêm túc đấy à?

"Đột nhiên?"

Đôi mắt của Cha Seong Bin lấp lánh, anh bắt đầu bắn rap: "Anh cảm thấy như vậy khi tham gia chương trình thử giọng ngày hôm nay. Kiểu như. Wa, em út của chúng ta đã lớn lên rất tốt~ Có một số đứa trẻ tầm tuổi em ở đó, nhưng không đứa nào bình thường hết... Ui trời."

"Chà, đó thực sự là một lời khen, cảm ơn...?"

"Dù sao, đúng là em đã lớn lên rất tốt. Vì vậy, Seo Han."

"Vâng?"

Cha Seong Bin vui vẻ vỗ vai tôi: "Ai đã nuôi dạy em tốt thế này? Đúng như dự đoán, tụi anh đã nuôi em đúng cách..."

"Bố mẹ em."

"...!"

Tôi nhanh chóng dập tắt nụ cười vui vẻ đến mức có cảm giác nặng nề.

Cha Seong Bin lắc đầu liên tục với vẻ mặt ủ rũ.

"Đúng nhỉ."

Trông anh ấy có vẻ bị thuyết phục.

***

"Em quyết định tham gia chương trình với tiền bối Seong Ji Hoo?"

"Ơ, thật ư?"

"Do Seo Han thành công rồi~"

"Anh quản lý nói nhóm tiền bối sẽ bận rộn vào tháng 8. Anh đoán anh ấy biết mọi thứ."

Phòng khách nơi mọi người quây quần bên nhau.

Khi tôi công bố thành tựu lớn nhất của bữa tối tối nay, mọi người hưởng ứng nhiệt tình.

Xuất hiện trong một chương trình dance cùng tiền bối Seong Ji Hoo của Tipple. Đây là cơ hội được đứng cùng sân khấu với thần tượng của tôi...

Nếu có thể tôi thực sự muốn làm điều đó, may mắn công ty cũng đồng ý.

Ha Jun Seo cười rạng rỡ, mơ hồ hỏi: "Em sẽ biểu diễn một bài hát song ca với tiền bối trên sân khấu phải không?"

"Các khách mời khác là ai?"

"Em không biết chi tiết, nhưng thời gian hơi eo hẹp."

"Thời gian?"

"Vâng, em nghĩ sẽ phải bắt đầu luyện tập sớm thôi. Đã lâu rồi không thấy anh ấy nghỉ ngơi, lịch trình có vẻ bận rộn."

Việc quay phim được lên kế hoạch vào cuối tháng 8, nhưng Tipple comeback vào tháng 9.

Tiền bối muốn chuẩn bị trước một chút.

Tất nhiên, hiện tại tôi đang trong thời gian gián đoạn nên không sao.

Đây là cơ hội được đứng trên sân khấu với Seong Ji Hoo của Tipple. Tôi có thể đồng ý dù bất cứ lúc nào phải không?

Kang Si Woo vỗ tay tôi, anh mỉm cười: "Này, dù sao cũng chúc mừng."

"Cảm ơn..."

Ở một khía cạnh nào đó, tôi rất biết ơn các thành viên đã ủng hộ tôi mà không có ý kiến gì khác, mặc dù chỉ là một hoạt động cá nhân của tôi.

Họ thực sự là người tốt về nhiều mặt.

Lúc đó, mắt Seo Yi An mở to hỏi: "Chúc mừng. Em định cover bài nào?"

"Vâng, hiện tại em nghĩ vậy. Em sẽ nắm bắt khái niệm trước."

"Em muốn hát bài hát gì?"

"Thật là quyến rũ~"

Ha Jun Seo cắt ngang lời nói tươi sáng của Seo Ha Im: "Nhưng nếu em diễn cùng với Seong Ji Hoo, chẳng phải khái niệm quá giống sói và chuột sao?"

"Không đâu, thỏ cao cấp..."

"Ơ?"

À.

"Không vấn đề gì."

"Thỏ?"

"Thỏ... anh nè."

"Không, một chú thỏ khác."

Seo Yi An bày tỏ sự hiện diện của anh bằng một nhận xét có vẻ như anh đã nghe thấy điều đó trước đây.

Seo Ha Im lung lay ngón trỏ phản đối: "Anh mà là thỏ á? Anh là món đậu phụ hầm mềm ngon miệng."

"Khoan. Từ khi nào hyung trở thành món hầm vậy?"

"Anh cũng không biết... Anh cảm thấy không công bằng."

Câu phàn nàn của Seo Yi An nhanh chóng bị phớt lờ. Cha Seong Bin đổi chủ đề, anh hỏi tôi. Anh nói anh sẽ giúp sắp xếp nếu có thể.

"Vậy cả hai theo đuổi concept gì?"

Concept...

Tôi không trả lời cụ thể chỉ cười toe toét.

"Em vừa nghĩ ra thứ gì đó kỳ lạ."

Dù sao tuyệt đối không phải gợi cảm.

***

Cùng lúc đó, Jang Joo Woo, người sắp trải qua vòng đánh giá thứ hai của A Boy's Dream, đang nhìn ra ngoài cửa sổ kèm một tiếng thở dài.

"Haiz..."

Bảng xếp hạng tiếp theo chỉ có 28 thí sinh ở lại. Thứ hạng hiện tại của anh, chính xác nhất là vị trí thứ 28.

Có thể an toàn lọt vào vòng bán kết không?

Trong tình huống mà anh thậm chí còn không dám chắc chắn một chút nào, một anh chàng đặc biệt khó chịu xuất hiện.

Cha Seong Bin của Stardust.

Dường như mới ngày hôm qua bọn anh vẫn là thực tập sinh giống nhau, nhưng sau khi ra mắt với vị trí thứ hai tại chương trình thử giọng, cậu ta trở thành ngôi sao đang lên với kỷ lục bán hơn 300.000 album trong tuần đầu tiên.

Tên khốn đó viết nhạc hay thế sao?

Khi nghe phần dàn dựng của Yooyoung (spacewalk) mà Cha Seong Bin tự tay chuẩn bị, Jang Joo Won cảm thấy những cảm xúc khó chịu lại khuấy động sâu trong lòng anh.

'Tôi đoán công ty đã chuẩn bị nó.'

Anh ước nó là sự thật.

Nếu thực sự là tài năng của cậu ta, anh không nghĩ bản thân có thể nuốt trôi cảm giác quằn quại này.

Anh cảm thấy tồi tệ đến mức cảm giác có một bức tường lớn mà anh không thể vượt qua.

"Đồ xui xẻo, tên khốn kiêu ngạo."

Anh buộc phải thừa nhận. Kể từ ba năm trước, tên khốn đó vẫn là một đứa trẻ xui xẻo.

Dù anh có chạy xa bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể dẫm lên cái bóng của hắn ta.

Khó chịu đến mức anh nghiến răng nghiến lợi, phớt lờ Cha Seong Bin.

Tuy nhiên.

'Vì sao lại là lúc này?'

Sao lại xuất hiện trước mặt và làm phiền anh?

Bản thân sự hiện diện của Cha Seong Bin đã khiến anh rất khó chịu, anh muốn hỏi kế hoạch thật sự của cậu ta là gì.

Hát nhảy trước mặt Cha Seong Bin ư...

Anh có thể vượt qua cảm giác đè nén đó không?

Tong buổi đánh giá giữa kỳ hôm nay, anh bị suy sụp tinh thần, phạm phải sai lầm mà lẽ ra không nên mắc phải.

"Joo Won, hôm nay bạn bị sao vậy?"

"Nếu cứ thế này thì các bạn không thể lên sân khấu được đâu. Các bạn biết kỹ năng hiện tại của các bạn rất kinh khủng chứ? Đặc biệt là bạn đấy, Joo Won."

Anh chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh mình sẽ nghe những lời đó trước mặt Cha Seong Bin.

Jang Joo Won siết chặt nắm tay với khuôn mặt đỏ bừng.

'Chết tiệt, sao cậu ta không thể giúp tôi dù chỉ một lần? Biến khỏi tầm mắt của tôi được không?'

Cả ngày ấy lẫn bây giờ, Cha Seong Bin đều là cái gai trong mắt anh. Cha Seong Bin, một tên khốn không bao giờ gặp may mắn cho đến khi chết.

Lúc anh vừa oán giận vừa nghiến răng. Giọng nói của ai đó đã đánh thức anh.

"Sao anh lại đứng sửng ra thế?"

"A...?"

Đó là Lee Do Kyung.

Anh không muốn đến gần tên này vì anh cảm thấy cậu ta cũng nhếch nhác y hệt Cha Seong Bin, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta tiếp cận anh trước, bọn anh vẫn còn lúng túng với nhau.

"Xảy ra chuyện gì ạ?"

Khuôn mặt cậu ta tỏ ra hơi lạ vì đã gọi tên anh nhiều lần nhưng không có hồi đáp. Jang Joo Won cố gắng giữ bình tĩnh, quay đầu lại, cười ngượng nghịu.

"Ừm, anh nhớ lại những đánh giá anh nhận được trong bài kiểm tra giữa kỳ. Anh đang tìm cách cải thiện..."

"Có phải vì Cha Seong Bin không?"

"Sao?"

Jang Joo Won nghe thấy cái tên đột nhiên phát ra từ miệng Lee Do Kyung.

Rùng mình.

Sau đó anh cố kiểm soát nét mặt nhưng không thành công.

Điều đó chẳng sao cả vì vốn không có máy quay ở đây, nhưng việc dính líu đến Lee Do Kyung thực sự khiến Jang Joo Won khó chịu.

"Vì sao đột nhiên nhắc tới..."

Lee Do Kyung cười, nhún vai: "À, có vẻ em khá tỉnh táo lúc nhận được phản hồi cho nhóm. Hai người biết nhau nhỉ."

"Hả?"

Jang Joo Won cau mày.

'Tên này nghe thấy ở đâu?'

Dù sao tên chó có mối quan hệ rộng thường biết nhiều thứ. Rõ ràng cậu ta tìm ra điều gì đó và muốn đâm anh.

Lee Do Kyung có phát hiện ra việc anh chửi bới Cha Seong Bin khi còn là thực tập sinh không?

Jang Joo Won kiềm chế cơn giận, đáp một cách bình tĩnh: "Ha, bọn anh không thân đến thế."

"Vâng, em biết. Chậc, trông hai người không thân nhau chút nào. Haha..."

"Anh hơi mệt một chút. Em không mệt à?"

"Em còn trẻ, thể lực vẫn tốt."

"Anh rất ghen tị vì điều đó."

Dù sao, cả hai đang xuất hiện trên chương trình sống còn nên anh chỉ muốn cậu ta dừng lại đừng ngán đường anh.

Việc cãi nhau chẳng hay ho gì, đúng không?

Tuy nhiên.

Sự tò mò không thể giải thích được xuất hiện trong mắt Lee Do Kyung.

"Em có một câu hỏi..."

Khóe miệng Lee Do Kyung hơi cong lên.

"Cha Seong Bin đã từng dính vụ Algye trước khi Stardust ra mắt? Không phải do anh làm đâu nhở, hyung?"

"Ha?"

Vẻ mặt của Jang Joo Won lập tức trở nên lạnh lùng bởi sự khiêu khích bất ngờ.

Lee Do Kyung quan sát biểu hiện của Jang Joo Won, bật cười, xua tay.

"Aha... Ha ha ha ha ha... Đùa thôi, đùa thôi. Tất nhiên là không thể mà."

Tên này biết gì rồi?

Jang Joo Won cắn chặt môi đến mức khiến nó chảy máu mà không nhận ra.

Chắc chắn đã biết điều gì đó.

Lee Do Kyung cười rạng rỡ, tiếp tục nói. Những lời cậu thốt ra trong khi xoa cằm thậm chí còn chói tai hơn.

"Hôm nay khi thấy Seong Bin hyung, anh ấy thực sự rất ngầu."

"Đúng như dự đoán, anh ấy là người có rất nhiều điều để xem và học hỏi. Em từng cảm thấy như vậy khi còn tham gia Dự án, haha. Rốt cuộc là thiên tài mà, tại cấp độ đó có thể cảm nhận được bức tường nhỉ~?"

Làm thế quái nào mà cậu ta biết hết?

Anh không thể rũ bỏ cảm giác rằng mọi lời nói của Lee Do Kyung đều đang nhắm vào anh.

Không phải cảm giác, mà là sự thật.

Khóe mắt của anh cảm thành khó chịu khi nhìn Lee Do Kyung.

"Hyung, cố gắng vui vẻ lên một chút đi."

M*, tên khốn đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro