Chương 126: Vượt ngục (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Double thuê cả tòa nhà lớn khoảng 10 tầng. Quá trình quay nội dung tập 'Vượt Ngục' được thực hiện tại đây.

Tôi muốn nhiệt liệt hoan nghênh sự chuẩn bị của ekip Jargon, quy mô ngày càng mở rộng, nhưng...

Bây giờ tôi không đủ thể lực.

"Wa... Chúa ơi."

Phù phù-

Seo Han thở hổn hển, hì hục chạy lên cầu thang.

Thang máy đã bị thành viên khác chiếm lĩnh, vì thế lối đi còn lại duy nhất trong tòa nhà cao tầng này chính là cầu thang bộ.

Vừa chạy tôi vừa thắc mắc.

'Thực sự phải làm đến mức này sao?'

Tại cập độ này, đây không còn là Jargon đơn thuần nữa, mà là một chương trình giải trí cực đỉnh! Team Jargon, hãy làm việc chăm chỉ nhé.

"Haaa!"

Tôi hụt hơi, tay vẫn cầm chặt quả bóng vàng quan trọng.

Để không mất quả bóng vàng vào tay cai ngục, tôi cần xuống tầng ba lập tức.

"Haa...ha. Đầu tiên, tôi phải giải cứu những đồng đội bị bắt ở tầng 3... Sau đó lên tầng 10 thực hiện thêm nhiệm vụ...."

Seo Han nhìn PD quay phim đang chạy bên cạnh, cậu tóm tắt ngắn gọn tình hình.

Staff này cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn.

'Tôi sẽ chết vì kiệt sức.'

Seo Han vỗ vỗ đôi chân run rẩy, xuống thêm một tầng.

"Tôi cảm thấy mình sẽ chết... Ha..."

Khi tôi nghĩ tôi đã trốn thoát các hyung...

Khoảnh khắc Seo Han tới tầng ba, cảnh tượng khiến mắt cậu phải mở to đang chờ đợi cậu.

"Seo Han...?"

"...!"

"Seo Han!"

Có một khuôn mặt quen thuộc đang đứng ở cuối hành lang. Seo Han bị sốc khi thấy Seo Yi An gọi tên.

"Cái gì, sao hyung lại ở đây?"

Đúng thế.

"A, là Do Seo Han!"

Kang Si Woo bước tới từ phía bên kia. Khuôn mặt của Seo Han, người bị kẹt giữa hai người ngay lập tức tái nhợt.

"Ui trời."

Con chuột bị đầu độc có phải là chuyện có thật không?

Cùng lúc đó, hai người nói với giọng khẩn cấp.

"Mau, mau lên! Bắt em ấy lại!"

"Do Seo Han, lại đây!"

Hoàn cảnh khó khăn vì bị bao vây bởi hai cai ngục. Seo Han trợn mắt.

Làm gì trong tình huống như thế này?

"Chạy!"

Giống như chú chuột chạy ra khỏi hang, Seo Han lướt qua hai người họ nhanh hơn bất kỳ ai khác.

Vụt!

"AAAA!"

Seo Yi An túm trượt Seo Han trong gang tấc, anh hét lên.

"Waa! Seo Han chạy thoát rồi!"

"Em chỉ ăn với chạy thôi sao?"

"Đúng ạ!"

Vậy, lý do vì sao đột nhiên lại có vở kịch rượt đuổi ở đây?

Toàn bộ câu chuyện xảy ra như thế này.

Các thành viên Stardust tập trung ở tầng một của tòa nhà lớn. Loa phát thanh trên đầu tôi phát ra tiếng động khó chịu.

Tôi nuốt nước bọt, chờ đợi sự hướng dẫn của người dẫn tiết mục.

Giọng của một diễn viên lồng tiếng quen thuộc từng nghe thấy trong Jargon Đại học Dust vang vọng khắp sảnh tầng một.

[Bạn là những đặc vụ bí mật được phái đến từ Stardust.]

Concept lần này Stardust phiên bản 007.

Ha Jun Seo mặc đồng phục tù nhân thay vì bộ đồ bó sát, anh nhìn chằm chằm vào ống kính với đôi mắt đầy dũng cảm.

Jin Se Hyun lắc đầu, vỗ nhẹ vai Ha Jun Seo: "Hyung, anh mặc bộ này trông không đẹp mắt lắm."

"Hả?"

Việc khoe vóc dáng trong bộ đồng phục tù nhân rất khó. Tôi im lặng gật đầu đồng ý.

"Hiện tại quyến rũ không quan trọng đâu."

"Tất nhiên, vượt ngục quan trọng hơn."

Dù sao, các đặc vụ đang phải đối mặt với cuộc khủng hoảng trong cuộc sống của họ.

Bị buộc tội oan, chỉ trong một đêm đã bị nhốt ở một nhà tù đầy bụi bặm.

Đó là bởi vì.

[Năm đặc vụ bị buộc tội sai đã cố gắng trốn thoát khỏi nhà tù Dusty đêm qua.]

"Chúng ta có thành công không?"

"Hôm qua... Hôm qua vất vả quá~."

Không giống Seo Ha Im, người hỏi một cách phấn khích, Cha Seong Bin đắm chìm vào vở kịch, anh giả vờ lau mồ hôi bằng tay áo.

"Hồi hộp quá phải không?"

Cha Seong Bin nghiêng đầu về phía tôi, hỏi một cách mơ hồ: "Cơ mà Seo Han, em bị bắt vì tội gì?"

"Em?"

Lời buộc tội của tôi khá chí mạng: "Đánh cắp trái tim của các cô gái... Đó là tội trộm cắp."

"Wow, hợp với em lắm~."

"Còn anh thì sao?"

Tôi nhìn Cha Seong Bin đang trơ tráo đọc lại nội dung trong kịch bản.

Khóe miệng Cha Seong Bin hơi cong lên: "Anh phạm tội bắn tỉa diện rộng."

"Wow, nghĩa là gì ạ?"

"Kiểu như tội tước đoạt cơ hội của người bình thường vì tài năng?"

"Chà, nghe hơi chói tai một chút nhưng đó là sự thật." Jin Se Hyun tặc lưỡi cắt ngang Cha Seong Bin.

"Se Hyun, em thì sao?"

"Một cáo buộc tấn công thực tế."

"Ha."

Vì lý do nào đó, đây là tội ác không cần phải giải thích thêm.

Dù sao, chúng tôi quyết định sẽ tìm hiểu tội ác của từng người, đúng lúc này, loa phát thanh lại bắt đầu kêu tanh tách.

[Nhưng thật không may, bạn không mở được cổng nhà tù và bị mắc kẹt. Để thoát khỏi nhà tù Dusty, bạn phải tìm những quả bóng gợi ý được giấu khắp tòa nhà, kết hợp thành mật khẩu.]

"Quả bóng?"

"Hãy xem những gì được viết trên quả bóng,"

Ngay sau khi phần hướng dẫn của người dẫn truyện kết thúc, màn hình trước mặt tôi bật lên.

[Bóng gợi ý có tổng cộng bốn màu. Đỏ, xanh dương, xanh lá và cuối cùng là màu vàng.]

Paaat-

Hình ảnh màu của quả bóng xuất hiện cạnh nhau.

[Bóng đỏ, bóng xanh dương, bóng xanh lá: Cung cấp gợi ý liên quan đến mật khẩu.]

Nếu bạn thu thập được hết, bạn có thể tìm ra mật khẩu.

"Ồ, nghe có vẻ vui đấy."

Seo Ha Im vểnh tai lên nghe, hỏi: "Vậy công dụng của bóng vàng là gì?"

[Bóng vàng là loại đặc biệt nhất. Bạn có thể sử dụng bóng vàng để cứu các thành viên đang bị giam trong tù.]

"Cứu ư?"

"Vượt... vượt ngục?"

Có thể cứu... Ngược lại, cũng có thể bị bắt.

Đúng như mong đợi.

[Có một điều, đặc vụ cần phải cẩn thận khi thực hiện nhiệm vụ. Nếu bạn bị bắt bởi những cai ngục đang tìm kiếm bạn, bạn sẽ bị đưa trở lại nhà tù nằm ở tầng ba tòa nhà.]

"Wa, thật sao!"

Cùng lúc đó, Jin Se Hyun nhanh trí búng ngón tay: "Đúng đấy, có bảy thành viên, nhưng họ nói chỉ có năm đặc vụ."

"A!"

"Vậy sẽ có hai cai ngục nhở?"

Tôi nghĩ có lẽ anh ấy đoán đúng.

Lần trước là 'Tìm giáo sư', nội dung lần này có thể là 'Tìm cai ngục'.

Trong khi từ từ quan sát toàn bộ thành viên với ánh mắt nghi ngờ, Seo Ha Im hỏi một câu hỏi sắc bén.

"Vậy ai là cai ngục?"

Và...

"Là anh." Kang Si Woo, đứng cạnh Seo Ha Im nhanh chóng giơ tay. Trả lời tự tin không chút do dự.

"A?"

"Hyung á?"

Seo Ha Im sợ hãi nhảy sang một bên.

"Aaaaaaaa!"

"Anh cũng là cai ngục...!" Seo Yi An chần chừ nói, dáng vẻ anh không đáng sợ chút nào.

Tuy nhiên, trong trường hợp của Kang Si Woo thì câu chuyện lại khác.

Ha Jun Seo vuốt ngực, thốt lên: "Anh cảm thấy mạng sống của anh đang gặp nguy hiểm."

"Mọi người đều nghe thấy rồi phải không? Nếu bị bắt, sẽ chết."

Anh chàng đó có khí chất của một cai ngục thực thụ.

"Em thực sự muốn sống lâu..."

"Có chuyện gì vậy? Tôi sẽ không làm mọi người bị thương."

"Liệu một con sư tử nói điều đó với thỏ thì nó có ăn thịt thỏ không?"

Tôi bước một bước tránh xa Kang Si Woo đang tươi cười, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Lời giải thích dài dòng cuối cùng cũng đã kết thúc.

[Tôi hy vọng mọi người vượt ngục an toàn. Chúc may mắn, các đặc vụ.]

Và.

Hwii-

Một staff thổi còi.

"Mọi người chạy đi."

***

Đại sảnh tầng 1.

Trong khi hai cai ngục chờ đợi một lúc ở nhà tù tầng ba, năm người còn lại đang lên kế hoạch hành động của bản thân.

"Ừm. Tôi nghĩ..." Jin Se Hyun xoa cằm, thở dài: "Việc chia nhỏ nhóm ra chắc chắn sẽ có lợi hơn."

"Mỗi người chúng ta sẽ phụ trách tìm kiếm từng tầng nhé?"

Vì tòa nhà có tận 10 tầng nên việc 5 người cùng đi chung sẽ làm hiệu suất tìm kiếm kém đi.

Đó là lý do tại sao tôi đồng ý với ý kiến ​​của các anh rằng chia nhau ra sẽ tốt hơn, nhưng...

Tôi giơ tay, bày tỏ ý kiến ​​​​khác: "Ý kiến tốt, nhưng em nghĩ một nhóm khoảng hai người cũng ổn."

"Hai người một nhóm?"

Lý do là...

"Anh Si Woo, em không thể thể tự mình xử lý được."

Đó là bản năng.

Vì lý do nào đó, tôi có cảm giác mình sẽ bị bắt ngay lập tức?

"Đúng đó."

"Thành thật, Yi An như một con búp bê giấy, nhưng nếu bị leader bắt được, khả năng duy nhất là tới nhà tù."

"Nhưng có gì khác biệt nếu hai người nhóm?"

Jin Se Hyun đưa ra câu trả lời thực tế cho câu hỏi ngây thơ của Ha Jun Seo.: "Sức mạnh của hai người... Nếu tình thế trở nên không thuận lợi, anh có thể bỏ rơi đồng đội."

‎"Chà, để xem tình bạn của nhóm chúng ta bền chặt đến mức nào."

"...Thay vào đó, chẳng phải chúng ta có thể hợp lực và cùng nhau bỏ chạy sao?"

"Lúc ấy thì quá muộn rồi, hyung." Jin Se Hyun tặc lưỡi, bật thốt.

Có ai muốn cùng đội với Jin Se Hyun không?

Trong khi tôi đang suy nghĩ nghiêm túc thì Cha Seong Bin lên tiếng: "Có thể chia thành hai, hai, một. Anh nghĩ việc năm người chúng ta chia ra và đi loanh quanh như thế này hợp lý hơn. Người tự tin nhất sẽ đi một mình."

"Vậy anh có phải là người tự tin không?"

Tôi nghĩ rằng chỉ trong những lúc như thế này, Cha Seong Bin, người có đầy lòng tự trọng, sẽ giơ tay đầu tiên, nhưng thực tế không phải vậy.

"Tôi!" Seo Ha Im mỉm cười giơ tay lên.

"Hửm...?"

Không đáng tin cậy chút nào.

Jin Se Hyun gãi đầu, nhìn Seo Ha Im: "Gì vậy? Trong phim kinh dị, người đầu tiên bước ra luôn là người bị bắt."

"Tớ á?"

"Cậu có thực sự tự tin không?"

"Trông tớ thế này, nhưng cơ thể tớ nhanh lắm đấy, biết không? Tớ là tay đua tiếp sức hồi cấp hai đó."

"Ồ~. Chạy tiếp sức~."

"Tớ cũng thắng ở hội thể thao của trường!"

Nếu đúng như vậy thì anh ấy nên tự tin.

"Vậy thì em sẽ tin ở anh."

"Được!"

Nhờ sự tự ứng cử của Seo Ha Im, nhóm 1 người tạm thời được quyết định mà không gặp trở ngại nào.

Jin Se Hyun vừa nói vừa đặt tay lên vai tôi.

"Vậy em sẽ đi với Seo Han."

Anh ấy có lo lắng không?

Tôi nhìn Jin Se Hyun với đôi mắt run rẩy: "Em... không thể vứt bỏ đồng đội."

"Anh sẽ từ bỏ Seo Ha Im, nhưng anh không bỏ rơi em."

"Nó thật ấn tượng."

Seo Ha Im chắc hẳn đã nghe thấy câu thì thầm nhỏ từ phía bên kia.

Anh ấy cau mày, cằn nhằn: "Ha! Nực cười."

"Hãy dũng cảm lên và sống sót một mình~."

Vì thế, nhóm chia thành hyung cả line và maknae line. Nhóm của chúng tôi có kế hoạch quét nhanh các tầng từ dưới lên lên trên.

"Anh chọn tầng trên hả?"

"Chính xác."

Seo Ha Im có kế hoạch tìm những quả bóng gợi ý ở tầng giữa.

Jin Se Hyun kiểm tra đồng hồ, nói khi anh chậm rãi bước về phía trước: "Mọi người gặp nhau ở tầng 5 nhé. Nhớ kiểm tra radio ngay lập tức."

"Ok."

"Hẹn gặp lại tất cả sau khi vượt ngục thành công!"

"Đừng để Kang Si Woo tóm được! Nếu không may, cứu tôi nhá?"

"Tất nhiên rồi!"

Vì vậy, Seo Ha Im một mình chạy đi không chút do dự.

10 phút sau đó, Jin Se Hyun và tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ thì nhìn thấy tờ giấy dán trước cửa tầng một, cạnh ổ khóa cửa.

[R(6) G(7) B(7)]

"Quả bóng gợi ý, có vẻ liên quan tới mật khẩu. Anh chắc chắn rằng điều đó có ý nghĩa nào đó..."

"Trước hết, RGB là màu sắc, đúng không?"

"Chắc chắn rồi."

Tôi gật đầu trả lời.

R là ĐỎ. G là XANH LÁ. Cuối cùng, B phải có màu XANH DƯƠNG. Điều này hiển nhiên mà không cần phải suy nghĩ thêm. Trong trường hợp đó, có khả năng cao là mật khẩu cũng sẽ có ba chữ số.

"Nhưng 6 với 7 là gì?"

"Hừm."

Tuy nhiên, vấn đề vẫn chưa được giải quyết. Tôi đang nghĩ về ý nghĩa của những con số bên cạnh bảng chữ cái...

"A!" Một ý nghĩ chợt đến với tôi.

"Đây không phải số lượng của bóng gợi ý sao?"

"Số lượng?"

"Có 6 quả bóng gợi ý màu đỏ, 7 quả bóng gợi ý màu xanh lá cây, 7 quả bóng gợi ý màu xanh dương khắp tòa nhà này...?"

Đôi mắt của Jin Se Hyun mở to: "Ờ ồ...! Anh đoán em đúng?"

"Nhỉ?"

"Do Seo Han, em có phải là thiên tài không?"

Bộp-

Jin Se Hyun phấn khích đến mức vỗ mạnh vào lòng bàn tay tôi để đập tay với tôi.

"Wao."

"Ya, biết số lượng rồi, tất cả những gì chúng ta phải làm là tìm thôi."

"Đúng vậy, đó là điều quan trọng nhất."

Trước hết, tầm quan trọng của con số dường như có nghĩa là mật khẩu chỉ xuất hiện nếu gom đủ tất cả quả bóng.

Trong trường hợp này, việc tìm kiếm trở nên quan trọng hơn bạn nghĩ...

Tôi mỉm cười, nhìn lên trần nhà: "Các hyung cũng đang làm tốt, phải không?"

Ngay lúc đó.

Jijijik-

Một âm thanh đáng lo ngại từ loa từ trần nhà vang lên như thể đáp lại câu hỏi.

Và.

[Cai ngục 'Kang Si Woo' đã bắt giữ Seo Ha Im.]

[Seo Ha Im bị bắt.]

[Seo Ha Im bị bắt]

Ơ?

Tôi sửng sốt ngẩng đầu lên: "Gì cơ?"

Không, anh chàng ấy á? Không phải ảnh chỉ mới đi thang máy lên tầng 5 sao?

"Họ thông báo ai đã bị bắt...?" Jin Se Hyun lẩm bẩm với khuôn mặt bị sốc không kém.

"Anh vừa chiên xúc xích bằng nồi chiên không dầu, nhưng có cảm giác như điện bị cắt trước khi nó chín vậy."

"Ý em là..."

Tôi không biết chính xác cảm giác đó như thế nào.

Thật buồn cười, đây là cảm giác của tôi.

"Anh ấy nói rằng anh ấy rất tự tin mà!"

Video sống sót chỉ trong 10 phút của Seo Ha Im là chuyện có thật ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro