Chương 141: Omakase trên núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng lúc đó.

Ting-

Màn hình điện thoại bật sáng kèm theo tiếng chuông. Đến từ Do Seo Han.

- Năng lượng đây.

Đọc tin nhắn, Lee Do Kyung bật cười.

Anh đưa tay vuốt tóc, khẽ lẩm bẩm: "Ha... Đồ ngốc..."

Lúc thi Dự án Stardust, anh đã mơ hồ nhận ra anh bạn này là một chàng trai khác thường.

Dù xung đột nhiều chuyện nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cắt đứt liên lạc

Lee Do Kyung không ghét Do Seo Han.

'Cậu ấy có sở thích đe doạ người khác không nhỉ?'

Người nắm giữ khuyết điểm lớn nhất của anh.

Một khi đã nắm lấy cậu ấy có thể làm mọi thứ rung chuyển càng nhiều càng tốt.

Xét thấy phương pháp đã làm với anh, Lee Do Kyung cảm thấy Seo Han thích dùng biện pháp mạnh hơn là thuyết phục bằng lời nói.

Do Seo Han cũng không phải kiểu người dễ bị người khác thuyết phục...

Nói trắng ra, dù cậu có dùng thủ đoạn gì cũng hợp lý, vì người bắt đầu trước là anh.

Và, sạch sẽ.

Seo Han hành động hệt như có nhiều con rắn đang bò trườn quanh con mồi, nhưng cậu ấy cực kỳ sạch sẽ.

Anh thích điều đó.

'Dù sao mình cũng không thể phá vỡ quy ước.'

Mặt khác, đùa giỡn với trẻ con cũng không tốt. Vì vậy, anh quyết định từ bỏ việc tạo thêm kẻ thù.

"Ừm, không ngờ lại được khích lệ."

Anh muốn nhận sự cổ vũ và vừa được tiếp sức.

Sau khi cân nhắc một lúc, Lee Do Kyung gửi một tin nhắn mà Seo Han ghét nhất.

- Cảm ơn năng lượng của cậu kaka

- Sau khi ra mắt, tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ mãi chuyện này, tôi sẽ kể rằng tôi rất vinh dự vì nhận được sự cổ vũ từ người anh em thân thiết, Stardust Seo Han, cậu em trai tôi yêu quý nhất!

Câu trả lời sẽ tới trong vòng vài giây chăng?

Lee Do Kyung đặt di động xuống bàn, đếm từ một đến ba trong đầu.

Một.

Hai.

"Ba."

Ting-

Chưa đầy 3 giây chuông đã reo.

- Chắc chắn rồi.

Có vẻ cậu ấy đã vội vàng trả lời. Lee Do Kyung kiểm tra đáp án với nụ cười trên môi.

Khác tin nhắn trước, dòng ủng hộ dài mang lại cảm giác chân thành hơn xuất hiện sau đó.

Để coi hiệu quả thế nào?

- Chỉ còn buổi phát sóng trực tiếp của A Boy's Dream thôi nhỉ^^ Anh hãy thể hiện hết kỹ năng mà anh đã chuẩn bị từ trước đến nay vào sân khấu cuối cùng nhé. Anh biết là em sẽ ủng hộ anh hết mình mà? Đặc biệt, em sẽ truyền hết năng lượng của em cho, vì vậy hãy ra mắt an toàn~

Ting-

- Đối với thông tin về cảm tưởng của anh, vui lòng không đề cập đến em trong đó nhá.

Ôi trời.

"Làm sao em ấy có thể vào công ty hiện tại... Quả thật là..."

Anh không thể nhắc đến người em trai tuyệt vời này trong phần phát biểu ư, tại sao? Lee Do Kyung càu nhàu, lắc đầu.

"Ha, nghe liền biết cậu ấy thực sự không muốn liên quan gì đến mình."

Hừm.

Lee Do Kyung hắng giọng, nhún vai.

Tất nhiên, không phải anh không biết lý do.

***

"Chà, ngạc nhiên ghê."

Anh ấy muốn đề cập đến tôi trong A Boy's Dream?

Điều này đủ khiến tôi tự hỏi liệu các thành viên kiếp trước của Stardust có thích tôi quá không.

Lee Jun Hyuk điều tra tôi, còn Lee Do Kyung muốn làm thân? Tất nhiên, không giống Lee Jun Hyuk, Lee Do Kyung có hình tượng tốt hơn đôi chút... Nhưng tôi không thích có liên quan đến thứ tôi ghét.

Tôi muốn thân thiện với tất cả mọi người, nhưng tôi không có thiện cảm với động vật thân mềm.

Xúc tu của bạch tuộc rất kinh tởm.

"Đoán chắc dạo này họ chia tay rồi."

Nhận xét căn cứ từ thực tế do không có tin đồn nào xung quanh, có vẻ bằng cách nào đó anh chàng đã bỏ qua chuyện hẹn hò, tập trung vào công việc idol.

Người ta nói 'Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời', quan sát kỹ thì bạn sẽ hiểu.

Chúng tôi thậm chí còn không cùng nhóm nên đó không còn là điều khiến tôi bận tâm.

Tôi duỗi người, thở hắt ra.

Sau khi ghi hình bữa tối, chúng tôi được nghỉ ngơi một chút trước khi đi ngủ.

Vì đây không phải là chương trình thực tế ngoài trời chân chính nên tôi nghĩ các thành viên được phép nghỉ ngơi một lúc sau khi làm việc chăm chỉ cả ngày hôm nay.

"Mình nên đi dạo."

Có phải vì sự rùng rợn của nhà ma không?

Cơ thể tôi cứng đờ hơn tôi tưởng, tôi định đi dạo để giải toả.

Tuy nhiên.

Có ai đó đang gọi chuyện điện thoại ở sân sau.

"Dạ, mẹ."

Tôi đang cố đi lướt qua thật nhanh.

Giọng nói tôi nghe hằng ngày vang vọng khiến chân tôi dừng bước.

"A?"

Đó là Seo Ha Im.

Sự vui vẻ mà tôi biết ở Seo Ha Im biến mất hoàn toàn, tôi khá kinh ngạc bởi cách nói của anh ấy lại bình tĩnh đến thế.

Ngẫm lại, tôi chưa từng nghe Seo Ha Im kể về quan hệ trong nhà.

Chị gái Seo Choco rất nổi tiếng. Nhưng cách nói chuyện với mẹ của anh ấy cứ như với người mới gặp mặt lần đầu.

"Xa cách hơn mình tưởng nhiều quá."

Tôi đinh ninh Ha Im ở nhà sẽ tràn đầy năng lượng, nhưng ngạc nhiên thay sự thật hoàn toàn trái ngược.

Tôi bật cười một mình, tính rời đi...

"...Con đã gửi toàn bộ cho mẹ rồi."

Ha?

***

Cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con họ không hề có tiếng cười.

Lúc đầu tôi tưởng tôi nghe nhầm, nhưng có điều gì đó rất lạ.

"Con cũng không đủ tiền đâu."

"Con đã cố gắng hết sức...?"

Cùng với vô số lời giải thích, biểu cảm của anh ấy ngày càng u ám. Nghe lén rất bất lịch sự, tôi nhanh chóng rời đi...

Nhưng trực giác mạnh mẽ của tôi mách bảo.

Xảy ra chuyện gì ư?
.
.
.
.

Lúc tôi đang nửa tỉnh nửa mơ suy nghĩ về tình huống này.

"Chuyện quái quỷ gì...? A..."

Cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi...

Bíp!

Bài hát được cài làm báo thức vang lên.

Hãy thức dậy và mơ ước, bạn có thể làm được
Take me take me đưa tay ra

"C-cái gì vậy?" Ha Jun Seo ngồi bật dậy với đôi mắt thậm chí không mở.

Anh đã nghe bài hát này nhiều đến mức bây giờ chỉ cần nghe phần intro đã bị PTSD. Bài hát chủ đề của Dự án 'Take me' đang phát ngay bây giờ?

Chính bạn là người tin tưởng tôi nên đừng ngần ngại, catch me

"Nhiệm vụ thời tiết ư?"

"Giật mình."

Ngay khi nhận ra tình hình, tôi nhảy ra khỏi giường theo bản năng.

Giống như nhiệm vụ ở Dự án Stardust, tốc độ là chìa khóa trong những tình huống như thế này. Cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn đầu óc.

Trước đây, Cha Seong Bin chỉ xếp hạng 2 tại nhiệm vụ thời tiết.

Anh cũng chạy ra ngoài với mái tóc rối bù.

"Sứ mệnh? Đó có phải là nhiệm vụ sứ mệnh không?"

"Đây là chuyến đi chữa lành của chúng ta~. Bây giờ hãy để tôi yên~."

Vì sao lại có tiếng sét đánh vào sáng sớm?

Tôi đứng trước ống kính, khẩn trương vuốt lại phần tóc mái.

Tôi do dự đứng đó.

Đoàn làm phim đang xếp hàng chờ đợi, hệt như họ đã chuẩn bị từ rạng sáng nay.

Lâu lắm rồi tôi mới thức dậy sớm, tôi thậm chí không thể mở nổi mắt.

"Vì sao anh lại ở đây?"

Kang Si Woo đang cầm kịch bản trên tay.

"Mọi người tập trung lại rồi!"

"...?"

"Tôi là Kang Si Woo, chịu trách nhiệm dẫn chương trình. Rất vui được gặp mọi người!"

Rõ ràng, PD Jarkon đã lên kế hoạch kỳ lạ.

Lúc nãy tôi không gặp anh ấy, có vẻ Si Woo đợi thành viên ở đây từ trước.

Sau đó, từng thành viên còn đang ngái ngủ lần lượt lê lết ra ngoài.

Cho dù fan hâm mộ thích visual của họ đến mức nào.

"Này, Yi An."

"..."

Hôm nay anh trai đậu phụ của tôi đặc biệt cáu kỉnh.

Chắc hẳn anh rất mệt mỏi.

Anh ấy thức dậy với một chiếc áo phông ngắn tay kéo lên tận vai.

"Ừm..."

Khi ấy, bỏ qua dàn khách mời ngái ngủ, Kang Si Woo lớn tiếng nói.

"Đúng vậy, chuyến đi đầu tiên sau một thời gian dài tôi có thể tận hưởng cảm giác chữa bệnh thoải mái cùng các thành viên Stardust của chúng ta!"

"Này là chữa lành á?"

"Đi công viên giải trí chơi, còn ăn thịt nướng ngon miệng! Vui mà?"

Tôi chớp mắt bởi câu hỏi bất ngờ.

"Xin hỏi làm sao để rời khỏi công viên giải trí..."

"Vâng, nhóm nói đã có khoảng thời gian chữa lành rất tốt."

Đừng đọc kịch bản nữa!

Kang Si Woo cố gắng nhịn cười, anh tiếp tục nói một cách bình tĩnh: "Chuyến đi chữa lành của Stardust! Nhiệm vụ thời tiết sẽ đánh dấu kết thúc chuyến đi chữa lành này."

"Không, làm gì chữa được đâu."

"Đúng thế."

Jin Se Hyun tung hứng với Seo Ha Im.

Tôi nhanh chóng quay đầu, kiểm tra sắc mặt của Seo Ha Im.

Không giống ngày hôm qua, trông không có gì đặc biệt kỳ lạ.

Đó là chuyện tốt.

Lúc tôi thở phào nhẹ nhỏm thì những đạo cụ do đội Jargon chuẩn bị xuất hiện trong sân.

Ba tấm ván hình bánh xe có kích thước khổng lồ bằng cơ thể con người được đặt trước mặt chúng tôi.

"Wow!"

Quy mô gì đây???

"Đây là nhiệm vụ chữa bệnh ạ?"

"Đúng vậy. Nhiệm vụ chữa bệnh sẽ được chọn theo cách ngẫu nhiên."

Ở đâu, làm gì, làm như thế nào. Nó được viết trên tấm bảng hình bánh xe.

"Ba bánh xe này sẽ quyết định nhiệm vụ chữa lành của mọi người sẽ diễn ra như thế nào."

"Trong đó viết gì?"

"Em cũng muốn xem!"

Ngay khi Kang Si Woo đọc xong, các thành viên lao tới.

Cha Seong Bin đọc qua những từ gợi ý càng nhanh càng tốt.

"Đợi chút." Cha Seong Bin, người đầu tiên nhận ra sự khác thường, ánh mắt anh tối sầm lại.

Tôi lẻn vào giữa đám đông và tìm ra nguyên nhân.

"Điểm quan trọng nhất là nơi thực hiện nhiệm vụ..."

Bánh xe đầu tiên, 'ở đâu', là phần quyết định độ khó.

Tuy nhiên.

"Biển Đông?"

"Chúng ta đang ở đâu?"

"Daecheon. "

"Biển Tây."

Tuk-

Seo Ha Im đang vui vẻ lắc chai nước thì bất chợt dừng lại với ánh mắt giật mình.

Tôi cũng bị sốc không kém.

Tại sao Tây Hải lại xuất hiện ở đây?

Ha Jun Seo trông có vẻ xấu hổ, anh chỉ tay vào bánh xe thứ hai: "Bánh xe này cũng có vấn đề. Chúng ta phải đi ngắm hoàng hôn sao?"

"...Đợi đến lúc mặt trời lặn?"

"Ngắm hoàng hôn trên Biển Đông? Thật điên rồ."

"Ya!" Jin Se Hyun ghép từ gợi ý lại thành câu hoàn chỉnh, rồi bàng hoàng hét lên.

Hoàng hôn trên biển Đông ư?

"Khi nào chúng ta mới được về nhà?"

"Ngày mốt... Rạng sáng?"

"Đừng lo lắng thế!"

Ghi hình kéo dài suốt hai ngày liền, nghe như câu chuyện ma ấy.

Tôi bị sốc, nắm lấy vai Seo Yi An, lắc anh ấy: "Hãy quay bánh xe cuối cùng trước."

"Thành thật, bánh thứ ba không quan trọng."

Bao gồm các từ khoá như 'gợi cảm', 'dễ thương'.

Thực tế, số phận của chúng tôi bị định đoạt tại bánh xe một và hai.

Tôi bắt đầu căng thẳng.

"Ai muốn xung phong?"

"Anh!" Seo Ha Im giơ tay.

Kang Si Woo mỉm cười, lùi lại một bước. Khoảng trống đủ để Seo Ha Im có thể quay bánh xe một cách thoải mái.

"Vì sao mình lại hồi hộp như vậy?" Seo Ha Im vốn đang mỉm cười, anh nuốt nước bọt, tỏ vẻ lo lắng khi đứng trước bánh xe.

Tôi hỏi: "Hyung, anh muốn làm nhiệm vụ gì?"

Sau khi cân nhắc một lúc, Seo Ha Im chọn được một ứng cử viên sáng giá.

"Anh muốn ăn omakase ở ga Gangnam. Nếu có thể, ăn kiểu thật dễ thương!"

"Omakase ở Gangnam..."

Cũng gần công ty. Tôi thích nó. Mục tiêu của tôi cũng thay đổi thành ăn omakase ở ga Gangnam.

Khoảnh khắc căng thẳng. Cha Seong Bin tạo ra BGM tuyệt vời bằng miệng.

"Dukduguduguduk."

"Bắt đầu!"

Seo Ha Im quay bánh xe thứ ba bằng tất cả sức lực. Có lẽ do lực yếu hơn dự kiến ​​nên bánh xe quay vài vòng rồi nhanh chóng ngừng lại.

Kết quả của bánh xe thứ ba, vốn không quan trọng lắm, lại đúng như ý muốn của Seo Ha Im.

"Dễ thương!!!"

Anh ấy lấy đà và quay bánh xe thứ hai.

"Woaaaaa! "

"Đó là Omakase!"

"Không, chuyện này là sao?"

"Mau kiểm tra xem ekip có gắn nam châm không."

Đã có omakase rồi ư?

Seo Ha Im nhảy về phía trước, hét lên trong vui sướng.

"Mình sẽ đến ga Gangnam ăn Omakase!" Seo Ha Im mạnh mẽ hét lớn. Sự u ám của tối qua đã biến mất, hôm nay anh ấy hưng phấn một cách bất thường.

Jin Se Hyun chen ngang, thêm một giả định vào đó: "Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu ăn omakase ở Biển Đông."

"Ổn mà."

"Sẽ rất lãng mạn..."

"Mọi người nói vậy vì đó không phải chuyện của mọi người!" Seo Ha Im cảm thấy chán ghét, tay anh nắm lấy bánh xe đầu tiên.

Sau khi an toàn né được biển Đông, kim của bánh xe rẽ xa hơn một chút.

Ha, may mắn...

"Không phải biển Đông!"

Seo Ha Im chắp hai tay lại, cầu nguyện trong tuyệt vọng: "Làm ơn... Ga Gangnam..."

Bánh xe quay gần như dừng lại ngay ga Gangnam.

Nhưng...

Nó đột nhiên mất đà, quay tiếp từ từ một đoạn nữa.

Cuối cùng.

Tích-

Mũi tên chỉ vào một 'địa điểm' cực kỳ bất ngờ.

Đó có lẽ là nơi mà Seo Ha Im không hề mong đợi chút nào. Sau khi xác nhận kết quả, Seo Ha Im sững sốt hồi lâu, anh run rẩy nói: "Ngọn núi phía sau khu phố?"

Omakase ở phía sau khu phố là cái quái gì?

"Kiểu, leo lên đỉnh núi, thưởng thức omakase tuyệt vời ở đó!"

"Aaaaaaa!"

"Chuyện gì thế này!"

Tôi hoàn toàn không ghen tị chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro