Dù sao thì trái đất vẫn quay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư viện, buổi sáng thứ tư, tôi bước ra từ thang máy tầng bốn, rẽ trái đi vào nhà vệ sinh, soi gương kĩ một lần xem bộ dạng của mình có ổn không, sau đó trở ra, ôm chồng sách vở trên tay tiến vào phòng tự học, nhấc ghế đặt xuống bên cạnh Cam. Cam ngẩng lên khoảng mười lăm giây, hỏi: “hôm nay học gì đấy?”. Tôi trả lời câu hỏi tu từ của cậu ấy bằng một nụ cười đẹp nhất có thể và cậu ấy sẽ chẳng nói gì nữa, sẽ tập trung làm bài tập của mình, tôi cũng vậy. Đến khi đồng hồ trên tay tôi chỉ Mười một giờ, Cam đóng nắp bút lại, nói “về đi” và thế là tôi cũng thu dọn hết sách vở theo cậu ấy ra cửa.

Bốn tầng cầu thang, tôi than thở chuyện tiểu luận kì này dài dã man, chuyện quán phô tô kia phô tô đề cho tôi mà thiếu mất mấy tờ, chuyện mùa khô về rồi và mũi tôi lại bắt đầu bị đau. Cam nghe và thỉnh thoảng sẽ nhắc “hạ tông giọng xuống một chút”. Tôi ngừng lại, điều chỉnh tông giọng đang cao véo vót của mình xong cũng là lúc chúng tôi xuống đến tầng một, cậu ấy rẽ trái về kí túc, tôi đi bộ về nhà. Kết thúc buổi sáng tươi đẹp nhất tuần. Nó khiến tôi vui vẻ như một ngày nắng rực rỡ, đụng chuyện gì cũng cười, anh Tuấn nói nhìn hâm hâm mà lại ngu ngu.

“Sao mày lại có thể thích cái thằng không biết gì khác ngoài việc cắm mặt vào sách thế nhỉ?”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy kệ em kệ em, em cứ thích đấy làm sao thích đến hết đời luôn. Anh Tuấn giơ tay xin hàng ờ ờ anh biết rồi mày thích kệ mày. Rồi anh ôm ghi ta ra ngoài ban công, vừa đàn vừa chỉnh lại chỗ nọ chỗ kia. Anh chờ chị Linh trở về, anh sẽ cho chị nghe bài hát ấy, và nghe lời tỏ tình của anh.

Chị Linh đi du học ba năm, tôi cũng thích Cam ba năm. Tất nhiên hai chuyện đó không có gì liên quan đến nhau cả, chỉ là anh em tôi đang cá cược xem ai là người sẽ theo đuổi được người mình thích trước thôi.

Về phần tôi ấy hả, chắc chắn Cam chẳng biết tôi thích cậu ấy đâu. Cậu ấy chỉ biết tôi là đứa bạn thân nửa vời thoắt ẩn thoắt hiện, lúc nào kể chuyện cũng đẩy tông giọng lên cao mấy quãng. Thân nửa vời khác với thân. Bạn thân rồi thì có thể kể cho nhau tất cả mọi chuyện, còn thân nửa vời thì phải giữ lại đủ thứ cho mình.

Sáng thứ sáu vì quá chán trong giờ Vật Lý đại cương, tôi bỏ lên thư viện. Vẫn chỗ ngồi ấy, sấp giấy ấy, Cam ngẩng lên ngạc nhiên hỏi ủa thứ sáu không đi học hả? Tôi chỉ chờ có thế, làm bộ khóc mếu tớ bị thầy giáo đuổi về, dứt lời để ba lô lên bàn, gục đầu xuống giả vờ thật tội nghiệp.

“Làm gì mà bị đuổi về vậy?”

“Tớ không biết xác định chiều của đường sức từ, thế là thầy đuổi tớ về”.

“Nắm bàn tay phải rồi đặt sao cho bốn ngón tay hướng theo chiều dòng điện chạy qua các vòng dây thì ngón cái choãi ra chỉ chiều của đường sức từ trong lòng ống dây-Quy tắc nắm tay phải”.

Tôi đúng là sinh ra không phải để học môn Lý, nhưng lại nói dối không chớp mắt để ngồi cùng cậu ấy trên thư viện, cảm nhận ngón tay cậu ấy chạm vào tay mình. “Đây này, chiều của bốn ngón tay này là chiều dòng điện, còn chiều của ngón tay này là…” Là gì tôi quên mất rồi.

Hôm ấy trên đường về trời đổ mưa rào, tôi tung tăng vừa đi vừa hát, không thèm tìm chỗ trú nên ướt hết sạch. Tối về lên cơn sốt, cổ họng nghẹn đặc mà vẫn vui, vừa trùm chăn rên hừ hừ vừa cười. Anh Tuấn nhìn cái cặp nhiệt độ, bổ quả cam làm bốn phần đặt lên bàn, nói: “Con em mình điên thật rồi, vì trai mà không màng đến tính mạng”.

“Em chỉ sốt thôi mà anh nói gì nghe kinh khủng vậy?”

“Ăn cam đi, bổ sung vitamin C cho não”.

Tôi lồm còm bò dậy ăn cam, ăn đến miếng thứ hai thì liến thoắng với anh Tuấn:

“Anh biết sao em bảo cậu ấy giống quả cam không? Cam vừa ngọt vừa thơm vừa chua dìu dịu ngon nhất trên cuộc đời này”.

“Mày giả vờ ốm phải không?” Anh Tuấn trợn mắt, nhìn tôi cười ngơ ngẩn như mắc bệnh thần kinh.

“Này anh Tuấn, anh mà là con gái chắc chắn anh cũng sẽ thích Cam y như em thôi”.

“May quá tao là con trai”.

“Nên anh chỉ có thể thích chị Linh”. Tôi ngửa cổ ra đằng sau cười. Anh Tuấn gõ vào đầu tôi đau điếng.

“Thằng Cam đó mà không thích mày chắc mày chết luôn đấy nhỉ?”

“Này hôm nay cậu ấy đàn cho em nghe đấy nhé”

“Đàn hay bằng anh mày không?”

“Hơn nhiều”

Cam học đàn từ khi chúng tôi vào đại học, còn anh Tuấn được bố dạy cho từ bé, tất nhiên kĩ thuật của cậu ấy không thể bằng anh Tuấn được rồi. Thế nhưng tôi không thể để cho ông anh này đắc ý được. Bởi vì tôi thích Cam nhiều đến thế cơ mà.

Tôi luôn có một giấc mơ, kể ra thật xấu hổ. Ngày nào đó, cậu ấy sẽ đàn một bản tình ca lãng mạn nhất trên đời, nhìn tôi bằng đôi mắt dịu dàng nhất trên đời, sau đó thì, à ừ, cậu ấy sẽ nói cậu ấy thích tôi còn nhiều hơn cả tôi thích cậu ấy.

“Mày bớt hoang tưởng đi”-Anh Tuấn gõ vào đầu tôi.

“Kệ em”.

“Mày thấy anh nói sai cái gì bao giờ chưa?”

“Đây sẽ là lời đầu tiên anh nói sai”. Tôi khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Hai tuần nữa chị Linh về. Anh Tuấn đi cắt tóc, anh bảo tóc cắt sau hai tuần sẽ là bộ tóc đẹp nhất. Tôi gật gù, nhưng không có nghĩa là anh sẽ đẹp đâu. Anh Tuấn lừ mắt, sao tao lại có đứa em gái như mày hả trời. Nói vậy thôi chứ trong lòng tôi rất vui, rất háo hức mong chờ. Chị Linh ở ngay bên cạnh nhà tôi, vừa xinh lại vừa hiền. Anh Tuấn thích chị từ ngày hai người còn học cấp ba, đã năm năm rồi. Anh lặng lẽ ở bên cạnh chị như một người bạn, chị đi du học anh cũng lặng yên để chị đi, lặng yên chờ đợi. Tôi hỏi anh có hi vọng gì về chuyện tình này không, tại sao anh không tỏ tình với chị trước khi chị đi. Anh bảo anh không muốn ràng buộc gì chị cả, cũng không muốn chị phải yêu xa. Tôi hừ mũi, anh cứ làm như anh tỏ tình thì chị Linh sẽ đồng ý ấy, chưa gì đã sợ yêu xa. Anh Tuấn lừ mắt, mày lo cho cái thân mày đi.

Chị Linh trở về, rủ tôi và anh Tuấn đi cà phê. Anh Tuấn cuống cuồng từ buổi chiều, đi ra đi vào hỏi anh nên mặc cái gì cho hợp lí bây giờ. Tôi bảo anh cứ mặc như bình thường được rồi. Anh gào lên bình thường cái gì mà bình thường, đi gặp chị Linh mà mày bảo anh bình thường à? Vậy anh mặc sơ mi đi. Sơ mi kẻ hay sơ mi trắng đây? Sơ mi kẻ, đi ăn cưới đâu mà diện sơ mi trắng. Cuối cùng hai anh em tôi cũng đi ra khỏi nhà, anh Tuấn căng thẳng, lúc qua đường anh còn nắm tay tôi, tự dưng tôi thấy buồn cười. Ông anh không sợ trời cũng chẳng sợ đất của tôi khi yêu vào cũng chẳng khác gì tôi cả.

Chị Linh ngồi sau tấm kính trong suốt của quán cà phê, cùng với một chàng trai khác. Tự dưng trong lòng tôi dấy lên một cảm giác không vui. Anh Tuấn có lẽ cũng như vậy.

Câu chuyện của mọi người xoay quanh chuyện cuộc sống hiện tại. Chị Linh kể chị sẽ xin làm việc ở một tòa soạn trong thành phố, anh Tuấn kể chuyện anh đang đi thực tập ở một công ti gần nhà. Tôi thầm hỏi trong lòng, sao anh không kể chuyện anh đã thích chị ấy như thế nào. Anh không kể, chỉ nhìn chị rồi cười. Tôi ngồi chơi một lúc nữa rồi xin phép về trước để ba người lớn nói chuyện với nhau.

Tôi ôm sách lên thư viện, thấy Cam ngồi ở đúng vị trí cậu ấy vẫn hay ngồi, đọc quyển “vũ trụ trong vỏ hạt dẻ”, tôi nhấc ghế để bên cạnh cậu ấy, em gái mặc áo có logo của khóa dưới ngước lên nhìn tôi.

“Chị ấy là bạn từ hồi cấp ba của anh đấy”-Cam mở lời.

Tôi mỉm cười ngơ ngác.

“Dạ” cô bé nói “Em chào chị”.

“Ai thế?” Tôi quay sang cậu ấy.

“Bạn gái tớ”.

Ba từ cậu ấy nói thản nhiên như không, vậy mà tôi tưởng như cả tòa nhà thư viện của trường sụp đổ ngay trước mặt.

“Trời, cậu chẳng bao giờ kể”.

“Tại cậu đâu có hỏi”.

Tôi nhún vai thản nhiên, ngồi vẽ nghệch ngoạc những suy nghĩ trên giấy, lúc sau anh Tuấn gọi điện bảo khi nào về nhớ qua chợ mua rau, tôi được cớ rời khỏi cái bàn đó ngay lập tức. Tôi đứng một mình trong thang máy, khóc hu hu như trẻ con. Rẽ vào chợ, tôi thấy những quả cam chín mọng trên sạp hoa quả. Tự nhủ cam đó nhiều chất bảo quản lắm, không nên ăn.

Thấy tôi về mắt sưng húp, anh Tuấn đặt vội đống giấy bút trên bàn chạy ra hỏi tôi có làm sao không. Được thể, tôi ngồi bệt xuống đất khóc. Anh Tuấn nhấc tôi lên ghế, như thể đoán ra hết mọi chuyện, anh xoa đầu, vỗ nhè nhẹ vào vai tôi rồi vào bếp nấu cơm.

Tôi nằm co ro trên ghế không nhúc nhích suốt cả buổi tối, đến bữa cơm cũng không thèm ngồi dậy. Anh Tuấn hết dỗ ngọt lại đến cáu gắt cũng không ăn thua, cuối cùng cứ để tôi nằm như vậy. Tôi nằm im, lim dim mắt, chắc buồn quá không nghĩ được gì nữa nên ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường trong phòng. Tôi chảy nước mắt tủi thân. Nghĩ đến bao nhiêu buổi sáng thứ tư mình đã trốn học môn Những nguyên lí cơ bản của chủ nghĩa Mác Lê Nin để lên thư viện, nghĩ đến bao nhiêu lần nói dối chỉ vì muốn tìm cớ gặp cậu ấy nữa. Bao nhiêu năm ở bên cạnh cũng chỉ dám làm bạn thân nửa vời, cuối cùng không bằng một em gái khóa dưới. Đúng là thảm hại quá mà.

Tôi trở nên im lặng. Tự dưng bản thân cảm thấy mất hoàn toàn nhu cầu giao tiếp. Tôi lên giảng đường học, ngủ gật vào giữa tiết. Về nhà ăn cơm anh Tuấn đã nấu sẵn, sau đó chui vào phòng làm bài tập, nghe nhạc và khóc một mình. Thế giới khi ấy sẫm lại, chỉ còn toàn màu đen với trắng, không có gì vui nữa cả. Anh Tuấn cố tìm chủ đề nói chuyện với tôi, những tôi trả lời qua loa, anh đùa vài câu thì tôi gắt lên “để cho em yên đi”, ngay cả việc mở miệng ra nói tôi cũng thấy mệt. Anh Tuấn chỉ nhìn tôi trầm ngâm. Nhiều lần như thế tôi cũng thấy rất hối hận, nhưng rồi vẫn không làm chủ được cảm xúc của mình.

Sáng thứ tư tôi đi học về, anh Tuấn đang ở trong phòng làm đồ án, tự dưng tôi muốn thử nấu một bữa cơm. Mở tủ lạnh thấy có bí đỏ, tôi lấy con dao to, định bụng sẽ bổ quả bí ra làm đôi thế nhưng chưa đưa được một đường dao thì đã chệch tay, con dao rơi xuống đất, cắm phập vào bàn chân. Tôi chết lặng nhìn máu túa ra trên nền gạch men trắng.

Tôi hét ầm lên, nghĩ chắc mình sắp chết đến nơi rồi, bèn ngồi phịch xuống đất, vừa đau vừa sợ. Cửa bếp mở tung đập vào tường một tiếng “ầm” rất lớn, anh Tuấn lao vào như một mũi tên, bế thốc tôi ra phòng khách:

“Mày làm cái trò gì thế này? Hả?”

Tôi thút thít khóc, tay anh run lẩy bẩy bóc không được túi bông băng, anh cho lên miệng cắn. Đặt được cục bông vào vết thương, quấn vội hai lần băng để cố định, anh cho tôi lên sau xe máy phóng như bay đến trám xá gần nhà. Khâu bảy mũi, tôi cảm giác bàn chân tôi đã bị xẻ làm đôi. Anh Tuấn nhìn đống bông băng trắng xóa, ngồi xuống trước mặt tôi. Rất lâu rồi tôi mới nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy. Đã bao lâu anh không cạo râu rồi? Hôm nay nhìn anh già hơn tuổi thật của mình rất nhiều.

Anh vừa lo làm đồ án tốt nghiệp, vừa đi thực tập ở công ti, vừa phải chăm sóc cho đứa em gái từ bé đã được nuông chiều đến vô dụng này. Đêm nào phòng anh cũng sáng đèn đến khuya lơ khuya lắc. Vậy mà tôi chưa một lần hỏi thăm xem anh thế nào. Chưa từng chủ động giúp anh làm việc nhà, chưa từng tự tay nấu cho anh một bữa cơm.

Tôi vòng tay qua cổ để anh cõng qua khuôn viên trạm xá, mùi mồ hôi trên áo anh phả vào mũi cay xè, nước mắt lại chảy nhưng tôi không dám khóc lên thành tiếng. Về nhà, anh đặt tôi ngồi trên ghế rồi chạy ra quán cơm đội diện mua một suất cơm cho tôi ăn. Tôi ngồi nhìn anh xắn ống tay áo vào bếp dọn dẹp bãi chiến trường tôi gây ra, lòng cảm thấy đầy tội lỗi.

Gần khuya, tôi ghé cửa phòng nhìn ra, thấy anh Tuấn ngồi ở ban công ôm đàn hát một mình. Tôi chợt nghĩ đến chị Linh, nghĩ đến lời tỏ tình của anh, tôi đã chưa từng hỏi thăm đến. Tôi nhớ ra một buổi tối anh về muộn, không bật điện phòng khách, chỉ lặng lẽ vào phòng. Tôi nhớ ra mùi rượu nồng nặc phả ra từ phòng anh, nhớ ra đôi mắt anh thâm quầng, nhớ ra dáng đi anh thất thểu như vừa đánh mất cái gì, tôi nhớ ra tất cả.

Tôi buồn anh Tuấn cũng buồn, tôi dựa vào cái gì mà buồn một cách ích kỉ như vậy? Dựa vào cái gì mà tự cho mình quyền làm tổn thương người khác?

“Không ngủ à?” Anh Tuấn quay lại hỏi.

“Em ngủ cả chiều rồi”.

“Có đi được không đấy?”

Tôi tập tễnh đi về phía tủ lạnh, lấy túi cam tôi đòi anh mua từ lâu, hai anh em ngồi trên ban công nhìn xuống thành phố. Trời chuẩn bị vào thu, gió rất nhẹ.

Tôi bóc quả cam đầu tiên, mùi tinh dầu từ vỏ xộc thẳng vào mũi, thơm lựng. Anh Tuấn để cây đàn sang một bên, nhìn tôi. Tôi đưa cho anh một nửa, ăn lặng lẽ. Cứ như vậy, tôi bóc hết quả cam này đến quả cam khác, chia đôi mỗi người một nửa. Chẳng ai nói gì. Một lúc lâu, anh Tuấn mới mở lời:

“Lấy vỏ cam này đun nước gội đầu cho tóc mượt này”

“Em biết rồi”.

“Đi ngủ sớm đi”.

“Khi nào anh dạy em đàn nhé”.

“Để làm gì?”

“Em nghĩ ra rồi, thay vì cứ chờ một người ôm đàn hát tặng mình, thì sao mình không tự học đàn, tự đàn, tự hát nhỉ?”

“Mày nghĩ ra từ bao giờ thế?” Anh Tuần cười cười.

“Vừa nãy thôi ạ”.

“Ừ”

“Mai anh cạo râu đi”

“Biết rồi, ngủ sớm đi”

Anh Tuấn cõng tôi vào phòng, lẩm bẩm tao phải khổ với mày đến bao giờ nữa đây. Đến bao giờ em lấy chồng. Thằng nào nó dám lấy mày cơ chứ. Anh cứ chờ mà xem. Tao sẽ chống mắt lên nhìn. Anh lo cho thân anh đi. Biết rồi.

Cánh cửa phòng đóng sầm lại. Tôi tự cười một mình. Dù vết thương ở chân hết thuốc tê và bắt đầu đau. Tôi vẫn thấy mình may mắn. Ngoài việc thất tình của anh em tôi ra, trái đất vẫn quay vòng vòng. Ngày mai khi đồng hồ báo thức kêu, trời lại sáng, tôi sẽ đi học thật chăm chỉ, anh Tuấn sẽ đi làm thật chăm chỉ. Tôi học đàn, nấu cơm, làm việc nhà cùng anh. Sẽ ăn cam nếu cần vitamin C, sẽ lên thư viện đọc sách những lúc rảnh rỗi. À mà để làm được những việc đó thì tôi phải dưỡng thương trước đã. Nên đi ngủ sớm. Đúng rồi. Tôi nói to lên: “Chúc anh Tuấn ngủ ngon!” rồi trùm chăn ngủ một giấc ngủ ngon nhất trên đời. Ở phòng bên kia, hi vọng anh Tuấn cũng như vậy.

Dương An

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro