Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu hai người có kết quả công việc giống nhau." 

Những lời Đường Lâm nói ra chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng để Tống Hiểu Minh bám lấy.

Thứ Hai tới sẽ là DDL, và anh ta sẽ không thể làm ra những gì tôi đã làm trong nhiều tháng chỉ trong hai ngày. Vậy thì chỉ còn một cách. Hãy để tôi cũng mất đi thành quả lao động của mình.

Tôi đã lưu trữ tất cả các tài liệu phân tích dữ liệu của quá trình nghiên cứu vào trong máy tính của mình. Nếu thứ Hai tôi gửi đi, thì kết quả của vòng thực tập sẽ rõ. Và nếu những dữ liệu này không còn nữa... thì tình hình sẽ rơi vào hỗn loạn, và sự hỗn loạn này ít nhất cũng mang lại cho Tống Hiểu Minh thời gian để tiến hành thao tác. 

Vậy nên vào thứ Bảy, ngày mà không có ai đi làm, Tống Hiểu Minh lẻn vào công ty và bật máy tính của tôi lên.... Sau đó anh ta bị bộ phận an ninh gấp rút giữ lại.

Ai là người có lỗi? Chỉ có thể trách Tống Hiểu Minh trong lúc huấn luyện nhập môn mãi trêu ghẹo Đường Lâm, căn bản không nghe kỹ. Nếu anh ta lắng nghe, anh ta sẽ biết—

—Đầu tiên, tất cả kết quả công việc của chúng tôi, bao gồm mã dữ liệu và phân tích văn bản, đều là tài sản của công ty .

Thứ hai, mỗi bàn đều có camera giám sát. Còn dữ liệu anh ta xóa, thực ra tôi đã sao lưu rồi.

Công ty đã đệ đơn kiện Tống Hiểu Minh và yêu cầu bồi thường thiệt hại, số tiền tương đương với cái giá trên trời đối với Tống Hiểu Minh, đủ khiến anh ta cháy túi. Anh ta đã cố gắng nhờ Đường Lâm giúp đỡ, nhưng Đường Lâm nói rằng Tống Hiểu Minh là kiểu không ăn được thì đạp đổ nên cô ấy không muốn có bất kì quan hệ gì với anh ta, vậy nên Wechat của Tống Hiểu Minh đã bị cô ấy chặn.

 Có lẽ anh ta đã bị dồn vào ngõ cụt, cố gượng ép bản thân mình bằng tia hy vọng cuối cùng. Vòng đi vòng lại, Tống Hiểu Minh thực sự coi tôi là cọng rơm hy vọng cuối cùng.

Suy cho cùng, bấy lâu nay tôi đã quá nhu nhược, tin tưởng Tống Tiểu Minh một cách mù quáng.

Anh ta đã khóc và nói với tôi rằng anh ta chỉ muốn xem dữ liệu trong máy tính của tôi nhưng vô tình nhấp chuột click vào tùy chọn xóa.

"Chúng ta đều sẽ kết hôn, của anh là của em, của em là của anh, em hay anh trở thành nhân viên chính thức không phải đều như nhau sao? Anh làm sao mà muốn làm hại em được?" 

Anh ta khóc lóc nói một cách chân thành, "Yên Yên, em phải tin anh, tin vào tình yêu của anh dành cho em."

---------

Khi yêu Tống Hiểu Minh, tôi từng có một tài khoản cặp đôi để ghi lại cuộc sống hàng ngày của cả hai. Vì chúng tôi đều học ở những trường đại học danh tiếng và đều có ngoại hình ưa nhìn, hơn nữa chúng tôi cũng là một trong những học sinh giỏi nên tài khoản cũng có nhiều người hâm mộ.

Mấy tháng nay tài khoản không được cập nhật, fan đều thúc giục, khi tôi đưa tin sẽ phát sóng trực tiếp tiệc sinh nhật của Tống Tiểu Minh, họ đều tỏ ra vô cùng mong đợi. Sinh nhật của Tống Hiểu Minh được tổ chức tại căn hộ của chúng tôi thuê.

Tất cả bạn học thân thiết của cả hai đều được mời. Tôi setup máy quay trực tiếp:

"Hôm nay là sinh nhật lần thứ 25 của Tống Hiểu Minh, trước tiên tôi chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ." 

Vào ngày đặc biệt này, tôi muốn tặng Tống Hiểu Minh ba món quà.

Tống Hiểu Minh tỏ vẻ vô cùng mong đợi. Trong những lần sinh nhật trước, tôi đã tặng anh ta những bộ âu phục nổi tiếng và trang sức quý * khuy măng sét. Thậm chí anh ta còn ám chỉ rằng năm nay anh ta muốn có một chiếc ô tô.

( *Khuy măng sét: Tạm gọi là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có cúc mà chỉ có hai lỗ khuyết. )

Tôi bật máy chiếu. Có chút thất vọng trong mắt Tống Hiểu Minh - Có lần khi anh ta tổ chức sinh nhật, tôi đã dành hai tuần để cắt thước phim trong quá khứ của chúng tôi và ghép thành một đoạn video thật đẹp để làm quà sinh nhật, nhiều bạn bè cùng xem và thậm chí tôi đã khóc, nhưng Tống Hiểu Minh trưng bộ mặt thẫn thờ hồi lâu, bày tỏ món quà này rất trẻ con. Lúc đó tôi không hiểu tại sao anh ta lại không thích. Cuối cùng bây giờ tôi đã hiểu.

Bởi vì sự toàn tâm toàn ý của tôi là vô giá trị. Đối với Tống Hiểu Minh, món quà đã mất đi ý nghĩa ban đầu và nó bắt đầu trở thành công cụ để anh ta bòn rút tiền của tôi. Không sao đâu, Tống Tiểu Minh, món quà hôm nay em tặng anh nhất định sẽ là thứ anh không bao giờ quên. 

Máy chiếu đang bật."Món quà sinh nhật đầu tiên được gọi là "Bản ghi trò chuyện".

 Tôi đã ghép tất các bản lịch sử trò chuyện của Tống Hiểu Minh nói rằng Đường Lâm thích anh ta trong group chat của ký túc xá và chiếu lên màn hình lớn. Tất nhiên, tôi đã ghép tất cả các thông tin quan trọng lại với nhau. Ai cũng thấy rõ bộ mặt tự mãn đằng sau mỗi dòng chữ.

"Lâm Yên, em đang làm gì vậy?!" Tống Hiểu Minh không khỏi kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi giả vờ không nghe thấy anh ta nói gì, lạnh lùng tiếp tục bấm điều khiển từ xa.

"Tiếp theo là món quà sinh nhật thứ hai, có tên là "Giám sát công ty".

"Đừng vội, món quà thứ hai còn thú vị hơn cả món quà trước." 

Video camera giám sát của công ty được phát trên màn hình, mọi người đều có thể xem được. Tống Hiểu Minh đi đến bàn có bảng tên "Lâm Yên", bật máy tính, nhập mật khẩu và tìm thấy tệp công việc của tôi, một cú nhấp chuột xóa sạch.

Tôi nhẹ nhàng xót xa mở miệng: "Tống Hiểu Minh, anh có biết không? Kỳ thực là tôi đã để lại cho anh một con đường để quay đầu." 

"Mật khẩu máy tính chính là ngày sinh nhật của anh, nếu lúc thử mật khẩu anh có chút động lòng, có chút không chịu nổi mà nghĩ đến sáu năm của chúng ta, anh sẽ không đi đến bước đường này." 

Tống Tiểu Minh muốn lao về phía trước, anh ta biết, nếu như cứ tiếp tục phát sóng trực tiếp như vậy, nhất định sẽ bại trận trước toàn xã hội. Tuy nhiên, anh ta lập tức bị hai cậu bạn túm lấy từ hai bên. 

Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chào người xem."Tống Hiểu Minh, tôi muốn hỏi anh một câu, trong sáu năm hẹn hò với tôi, anh đã lừa dối bao nhiêu lần?"

Camera phát sóng trực tiếp đang tỏa sáng rực rỡ treo cách đó không xa, lượng người xem không ngừng tăng lên, Tống Tiểu Minh nghiến răng nghiến lợi:

"Không, Yên Yên, anh không biết tại sao em lại đối xử với anh như vậy, anh đã giải thích rõ ràng công ty, anh không cố ý. Nếu em hận anh thì cũng đừng trả đũa anh..."

Tôi ngắt lời huyên thuyên của anh ta: "Được rồi, vậy hãy nhận món quà cuối cùng tôi tặng cho anh."

Tôi nhấn nút phát một cách thích thú và tàn nhẫn. "Ghi hình lớp học trực tuyến".

Tống Hiểu Minh bị hai nam sinh đè xuống, khi nghe thấy hai chữ "ghi hình lớp học trực tuyến", khuôn mặt anh ta liền xuất hiện vẻ hoang mang và trống rỗng.  

Bản ghi hình bắt đầu phát trên màn hình lớn, trợ giảng đang giảng bài rất trôi chảy, anh ta vẫn chưa biết tại sao tôi lại phát cái này.—Anh ta ắt hẳn không còn nhớ nữa. Theo kinh nghiệm của anh ta, hẳn đã có nhiều lần gặp gỡ cặp kè với những cô gái khác sau lưng tôi.

Vậy nên lớp học trực tuyến đó đối với anh ta chỉ là một lớp học bình thường trong số rất nhiều lần nên đã quên béng nó rồi. Giây tiếp theo, tiếng nước vang lên. Đó là tiếng lúc anh ta tắm. 

Sắc mặt của Tống Hiểu Minh hoàn toàn thay đổi. Anh ta vùng vẫy trong tuyệt vọng và hét lên: "Lâm Yên! Cô biết từ lâu rồi! Cô dám chơi tôi!" 

"Đúng vậy, tôi biết hết từ lâu rồi." Tôi thờ ơ nhìn người đàn ông khuôn mặt đang méo mó này, anh ta đối với tôi thật xấu xí, ghê tởm, không còn là vẻ ngoài tuấn tú dịu dàng như lần đầu gặp mặt. 

"Tôi muốn cảm ơn anh, cảm ơn vì ngày đó đã quên tắt micro đi, để tôi biết rõ bản chất của anh là thế nào." 

Tống Hiểu Minh một tiếng rống lên, anh ta thoát khỏi sự khống chế của hai cậu bạn kia và lao về phía tôi, giữa tiếng la hét, anh ta nhặt chân nến và ném vào tôi.

Tôi tránh sang một bên, chiếc chân nến bay sượt qua người tôi, văng vào tường vỡ tan tành.Tống Hiểu Minh đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị:

"Lâm Yên, cô đã hủy hoại cuộc đời tôi." 

"Tao sẽ không buông tha cho mày, tuyệt đối sẽ không buông tha cho mày..." Anh ấy như nổi điên lên, đột nhiên xé áo chạy ra ngoài, các bạn học sợ anh ta phát điên liền đều vội vàng đuổi theo.

Tôi đi theo sau, thấy Tống Hiểu Minh lao ra khỏi tiểu khu, anh ta còn quay lại mắng tôi: 

"Tao không buông tha cho mày! Con khốn! Mày sẽ có được những gì mày muốn! Đợi đó cho tao!" Giây tiếp theo, một chiếc ô tô đang quay đầu đột nhiên đâm trúng Tống Hiểu Minh và hất tung anh ta lên.

[ CÒN TIẾP ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro