#18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.
.
.
Ngày x tháng x năm x

Trời ửng sáng, tôi chẳng ngủ được một giấc trong vài phút giây nào mà dường như không hề mệt mỏi. ' Sem ' cũng đã tỉnh, việc tôi lo ngại là cô ta sẽ không thể đi được bình thường nhưng không ngờ cô ta còn sức lấy chân phải đá mạnh vào cạnh bàn với lực mạnh bạo như đang khoe tôi rằng ' Sem ' đã khỏe.

Thời tiết thì cũng không mấy khác thường, cái lạnh giá đang bắt đầu chào đón cho mùa đông tới cận kề.

Áo khoác da nâu rẻ tiền cũ kĩ bị bạc màu cũng đủ làm tôi thấy ấm hơn lúc ra ngoài, chiếc nón lưỡi trai để không cho người khác nhìn được mặt mình.

' Sem ' thì ăn mặc cầu kì hơn chẳng có chút gọi bình thường được; sắc áo hai dây đỏ rực được lấy từ kích cỡ của một đứa trẻ nhỏ làm ôm sát cơ thể lộ cả đường cong; cô ta mặc quần dài của Qualicaft bị rộng phần eo nên lâu lâu nó lại được vén lên gây khó chịu, ' Sem' thà thế chứ không chịu mang dây nịch vào, vì nghĩ rất vướng víu. Mắt được che với cái mắt kính râm bị trầy đi, dùng nón vành mũ rộng để che đi phần tóc lẫn cả khuôn mặt dị hợm. Mang đôi giầy da độn đã mòn sờn của đàn ông làm cho cô ta trở nên kì quái.

Trước khi ra khỏi căn nhà, ' Sem ' dặm chân gần chục lần để chắc cho chân mình không hề còn đau, tôi khá rùng mình vì không ngờ vết thương lại lành nhanh hơn tôi tưởng.

Khóa căn nhà lại, tôi cúi đầu chào cái cọc chỉa thẳng lên trời một cách lễ phép.

" Chúng ta sẽ đi đâu đây? "_ một câu hỏi dư thừa từ ' Sem '.

Tôi lười nhác trả lời nên chỉ vọn vẹn nói một từ " trốn ". Nhưng lời nói thì không hề đi theo hành động, chúng tôi lựa chọn sẽ đi lên lại thành phố ăn một bữa ăn ngon và sau đó sẽ tính tiếp.

Trên đường đi thì cả hai khá im ắng với nhau. ' Sem ' liên tục đảo mắt xung quanh một cách cẩn trọng, mỗi tôi thì vẫn rỗi rãi bước đều cầm cuốn sách nhỏ mà cô y tá đã cho lúc trước. Nó khá thú vị. Nó nhỏ như cuốn sổ cầm tay, cái bìa ngoài màu da người cũng mỏng như mấy trang giấy trắng ngả vàng, không cũ và còn rất mới. Tôi bỏ lại vào túi áo khoác da của mình.

May mắn đi được một đoạn dài, chiếc xe taxi chầm chậm đi ngang qua hỏi đi không. Tôi gật đầu. ' Sem ' có vẻ khá kinh ngạc khi tôi bảo thế.

" Mày định đi lên thành phố rồi không có tiền trả xong giết nó à? Được thì cho tao giết với ". ' Sem ' thì thầm vào tai tôi xong một tràn cười khúc khích.

' Sem ' có vẻ không có khiếu hài hước, lại còn cộc cằn, tôi lắc đầu ngán ngẫm bước vào chiếc xe taxi.

Chiếc xe trở nên chìm trong im lặng hơn, chưa được bao lâu thì bác tài đột nhiên lên tiếng.

" Các người từ nước nào tới thế? ăn mặc cũng lạ lẫm không giống như người ở đây. Chắc là lạc nhỉ ? "

Tôi vừa nhìn qua khung cửa sổ vừa gật đầu, bác tài có lẽ tập trung lái nên không để ý đến kính xe thì phải. ' Sem ' như thích nói chuyện hơn, cô ta giả vờ nói vấp với chức giọng bè đi nhiều phần đáp lại lời của bác tài.

Hình ảnh bên ngoài qua cửa xe cũng dần thay đổi, từ cây cối cũng từ từ chuyển qua các nhà cao tầng, nó đông người và nhộn nhịp hẳn. Đô thị khu mua sắm cũng trở nên nhiều hơn, tôi ra hiệu cho bác tài thả chúng tôi xuống.

Rút chiếc ví của mình rồi đưa đủ số tiền để trả. ' Sem ' nhăn mặt cau có rồi lườm tôi, tôi cũng muốn giết người lắm nhưng bây giờ không phải lúc ' Sem giả mạo ' à, đừng làm khó nhau chứ.

Chúng tôi bắt đầu ra khỏi chiếc taxi, bác tài cảm ơn rồi cũng tiếp vị khách gần đấy.

Đường buổi sáng sớm vẫn tấp nập người qua lại, họ đang bộn bề bởi công việc của chính họ nên không tụm lại xầm xì nói cách ăn mặc của chúng tôi, mà họ cố đi nhanh rồi lách qua mọi người hay lách qua tôi cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái. Ánh mắt nhìn thì nhiều, sự tò mò của họ trở nên nhiều hơn nhưng không ai nói tiếng nào, chỉ có tiếng xe cộ với tiếng bước chân lộn xộn với nhau.

Chúng tôi rảo bước ngay tại một cửa hàng tiện lợi, mua một chút thức ăn cần thiết. Xong việc, tôi và ' Sem ' lựa chọn sẽ bước khỏi khu đô thị mà vòng ra các nơi dân cư ở. Nói thế chứ thật tình tôi chẳng biết đường đi đến đâu.

Cảnh sát hình như điều tra kĩ lưỡng hơn trước, đâu cũng thấy. Tôi mệt người ngước lên phía bầu trời, thời tiết lạnh khó thở, mũi như bị nghẹt, tôi cần máu để sưởi ấm, máu.

" Gần đây có một cái hầm cầu, nó khá ổn nếu chúng ta có thể nghỉ ngơi ở đó ".

Nó sẽ ổn hơn nữa nếu không có ai, tôi thầm nghĩ vậy. Nhưng khi bước đến chỗ hầm cầu cũng là giờ trưa, không một tia nắng ló qua khỏi những đám mây trắng bạt ngàn bao la, trời xanh nhàn nhạt vẫn chưa được sưởi ấm dù nhiệt độ đã đỡ hơn trước.

Tôi không định ngồi xuống, ở đây chưa gọi là vắng tanh, vẫn còn vài con chó cảnh được chủ dắt đi lượn lờ quanh cầu. Ở đây cũng chẳng sạch sẽ, bốc mùi hôi thối không chịu được, bịch rác được vứt ngay cạnh phía sông chảy dần xuống dưới gầm cầu. Vài người chủ còn tởm hơn, thả chó gần sông rồi cho nó xả ngay đấy, tôi nhìn phát nhợn, ' Sem ' thì cũng ói mất rồi.

Đổi địa điểm, tôi lựa chọn cái hẻm nhỏ vắng vẻ gần đấy, không ai mở cửa như họ chuyển dời hết vậy. Trước khi vào hẻm, căn nhà đầu tiên trò chuyện với chúng tôi rằng có một số ngôi nhà đã bỏ hoang rồi, vì ở đây ô nhiễm, họ không giữ được sạch sẽ nên chính quyền địa phương cũng bắt buộc bỏ và tiến hành cho công trình kế tiếp sau này. Ông già trò chuyện thêm với chúng tôi, mặt ông có vẻ buồn đi rất nhiều, hẻm này cũng đã rất lâu, nhưng họ lại sử dụng không ý thức mà dời đi dần, để lại những căn nhà cũ kĩ hôi hám, bán cũng chẳng ai dám mua nên thành ra sẽ hủy nó toàn bộ, tuần sau thì ông ta cũng phải chuyển lên nơi khác không còn ở đây.

Bước vào khu hẻm nhỏ xộc mùi hôi thối của đám chuột cống đang loay hoay trốn tiếng chân người, những ngôi nhà thì tường bị nứt nẻ bẩn đi đen thui. Phân chó phân chuột gì cũng nằm một góc kẹt là nhiều, nếu không chú ý thì cũng phải dính nó, tởm đến kinh. Đường đi thì gồ ghề không đều, nếu không mang giày hay dép thì cũng lo mà dẫm phải đinh hay mấy vật sắt nhọn, có cả những mảnh vỡ từ gương cũng lai rai trên đường đi. Tôi không nghĩ thành phố lại có nơi như này.

Cái mùi xác chết của mấy con mèo chó đang được phân hủy bị một lũ côn trùng giun sán, chuột cống móm mém ăn ngon lành. Máu được vẫy tứ tung chi chít trên người của chúng. Chúng không khác gì như loài ăn thịt vậy.

Tôi chọn một căn nhà dường như khá sạch nhất trong khu này nhưng không hẳn đâu, nó vẫn đầy bụi và nóc nhà lại ít giòi hơn, lâu lâu vài con nó rớt tỏm xuống cái sàn nhà lắp bằng gạch dởm mà nứt nẻ đi, có khi nó bị lủng lỗ khá nhiều chỗ hay ai đó phá hay đập nó. Màng nhện được phun vung vãi chằn chịt đầy tường trên không trung. ' Sem ' hắt hơi liên tục.

Chỗ nào chỗ nấy cũng đều bị mốc và dính đất cát cả lên. ' Sem ' bực mình lấy nón mà lót ngồi, cô ta có vấn đề về não thì tôi càng không lầm vào đâu được.

Nhìn căn nhà tồi tàn với những loài côn trùng hôi hám làm tôi khó nuốt đồ ăn hơn. Tôi mệt nhoài người nằm lên cả những lát gạch đầy bụi dơ chưa được lau chùi, có lẽ việc tối qua chưa ngủ được một giấc, cơ thể nhẹ bẫng đến lạ làm tôi liều mình nhắm tịt mắt mà thiếp đi không ngờ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro