chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn đau nhức vùi dập cậu thiếu niên trên chiếc giường êm ái. Uraume im lặng mang ga giường đã được giặt sạch cất gọn gàng vào tủ, cô liếc nhìn qua sự tồn tại đang nằm co ro trên tấm đệm với ga giường phẳng phiu, sạch sẽ. Và Uraume thấy một Fushiguro Megumi yên tĩnh đến lạ, dẫu thông thường cậu luôn trong trạng thái âm trầm nhưng hôm nay điều đó có phần khác lạ. Sự im lặng bất tận, mặc kệ việc Megumi không bao giờ bắt chuyện với cô nhưng không khí yên ắng bao trùm bởi sự im lặng này thật bất thường.

Không nhìn Uraume, chỉ đơn giản là Megumi nhìn về hướng nào đó vô định, đôi mắt mở hờ như thể đang nhìn thấy thứ gì đó vốn chẳng tồn tại, nhìn về chốn xa xăm bất tận.

Thứ không khí khô đặc khiến Uraume cảm thấy khó chịu, như có thứ gì đó vô hình giữ cô lại, thời gian chậm lại hay dừng hẳn trong căn phòng với tông màu nhạt nhẽo. Song, Uraume bước ra ngoài, rời khỏi căn phòng khiến người ta chẳng thở nổi. Tiếng đóng cửa thật khẽ báo hiệu cho sự rời đi của Uraume, và Megumi nhận ra âm thanh đóng cửa đó vô cùng thận trọng để không ai chú ý.

Megumi đảo mắt về phía cánh cửa im lìm, cậu trở người nghiêng qua phải, cổ áo phông theo đó chùng xuống làm lộ ra những dấu hôn xanh tím. Không, đó không phải là dấu hôn bởi trên thực tế không có chút tình yêu nào đặc trong đó cả, sở dĩ gọi là dấu hôn để người ta có thể mường tượng ra những gì hiện hữu trên da thịt người thiếu niên. Và có lẽ cơn đau nhói từ thân dưới cho tới cả cơ thể chính là thứ minh chứng cho cuộc làm tình vừa mới hôm qua. Megumi không nhớ gì, hay chính xác hơn là không muốn nhớ, cậu nghĩ chắc do bản thân ngủ chưa đủ nên mới cản thấy đau như vậy, chỉ cần ngủ thêm đến khi thức dậy cơ thể cậu sẽ hết đau và khỏe khoắn trở lại. Thế nhưng Megumi chẳng thế ngủ được, cậu cứ nhắm mắt rồi lại mở ra, đôi mắt xanh không muốn mở bừng tỉnh táo nhưng cũng chẳng chịu ngoan ngoãn thiếp đi. Rồi cậu mệt mỏi khép đôi mi lại, cố ép bản thân chìm vào giấc ngủ, thế nhưng lời nói ngày hôm qua của Sukuna lại hiện lên trong đầu cậu, chúng trở thành những con chữ chạy loạn xạ trước tầm nhìn của Megumi. Phải, Sukuna nói đúng, Megumi chẳng còn gì để phản kháng cả, hắn đã lấy đi tất cả của cậu, từ bạn bè người thân hay kể cả cơ thể vốn thuộc về bản thân cậu.

Tự nhiên cậu thấy người mình lạnh ngắt, chẳng hiểu sao lại lạnh đến thế, hay do cửa sổ đã mở tung vì trận tuyết bên ngoài, thứ trắng muốt ấy sẽ chui vào trong phòng và bám lên người Megumi, để những vết nhơ nhuốc ghê tởm bám vào bông tuyết tinh khiết và rồi đám tuyết ấy sẽ chạy ra ngoài bằng đường cửa sổ, mang sự đen đúa ấy rời đi.

Sao mà đau đớn quá, từ thể xác đến tinh thần đều đau đớn, bỏng rát, nhưng không phải từ thanh sắt được nung đỏ áp vào da thịt mà là cơn bỏng lạnh từ tiết trời lạnh giá. Cơn đau đầu dồn dập nhưng không hẳn do sức khỏe, chỉ là mớ suy nghĩ hỗn loạn trong trí óc đang dần bị bào mòn. Cả cơ thể bị trêu đùa đến mức chẳng thể nhúc nhích nỗi, có lẽ đó sẽ là điều mà Megumi ám ảnh nhất. Cậu đưa hai tay lên cổ mình, siết chặt, cho đến khi bản thân gần như mất ý thức mới thả tay ra, cậu ho mấy tiếng để ổn định lại nhịp thở, cuối cùng cũng có cảm giác bản thân vẫn còn sống.

Đôi mắt lục bảo hé mở, nước mắt trào ra ngoài từ khóe mắt trượt qua sống mũi thấm vào mắt bên kia rồi cuối cùng rơi xuống gối. Cần cổ Megumi hằn rõ dấu tay của chính mình, cậu cảm nhận rõ lồng ngực đang phập phồng và trái tim bên trong vẫn còn đập, chứng tỏ cậu vẫn còn sống. Vì thế Megumi bắt đầu nghi hoặc bản thân có phải do những ngày bị Sukuna hành hạ nên giờ đây cậu phải tự làm đau bản thân để tìm kiếm cảm giác bản thân đang sống. Dẫu sao cũng quá đỗi đau đớn, Megumi biết bản thân vốn đã ở trong cái bể đen đúa nhưng chính Sukuna lại kéo cậu chìm sâu hơn vào nơi tối tâm ấy.

Chẳng hiểu sao Megumi lại không gào lên đau đớn nữa, phải chăng cậu không thể hay đơn giản là quá mệt mỏi để làm điều đó. Cậu xoay người và rồi cau mày vì cơn đau nhói, nhưng khi nhớ về những chuyện đã xảy ra và với việc Sukuna dùng linh hồn của mình để đỡ thuật thức của Gojo Satoru, và rồi cậu thấy những gì hắn làm với cơ thể mình vẫn còn nhẹ chán. Linh hồn Megumi phải hứng chịu Vô Lượng Không Xứ quả thật vô cùng đau đớn, tới nỗi cậu không biết diễn tả nó thế nào ngoài từ đau, vậy nên cơ thể bị giầy vò thế này cũng chẳng thấm tháp gì cho cam.

Megumi hướng mắt nhìn trần nhà, nước mắt vẫn chưa dừng mà chảy dài sang hai bên thái dương. Bàn tay nằm ngửa trên đệm dường như đang tê âm ỉ, ngón tay cậu cứ nắm thả, siết lại rồi lại buông ra để tìm lại cảm giác.

Trong giây giúp tay cậu nhói lên bởi sự châm chích, trong lòng lại đang hạ quyết tâm.

Dù sao cơ thể cũng không còn lại gì để giấu diếm hay bảo vệ, Megumi sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được mục đích của mình.

__

Mấy ngày sau, Sukuna lại xuất hiện trước mặt Megumi, nói thế bởi thông thường hắn sẽ ở đâu đó nơi mà cậu không nhìn thấy hoặc mất hút khỏi căn chung cơ đầy rẫy nguyền hồn.

Giờ Megumi mới nhìn kỹ, trước kia mỗi lần tiếp xúc với Sukuna đều là cậu đang không tỉnh táo hoặc có vấn đề sức khỏe. Con ngươi màu lục đảo lên xuống nhìn kẻ trước mặt mà xem xét. Những thứ thu vào mắt Megumi dễ thấy nhất chính là thân hình to lớn của Sukuna, ít nhất cũng hơn hai mét và cậu ước chừng đâu đó khoảng hai mét hai đến hai mét rưỡi. Mấy hình xăm đen tuyền hằn trên da thịt cũng khiến cơ thể đó trở nên hung tợn. Hơn nữa cái thứ đang nhô ra dưới quần Sukuna và động tác cởi bỏ đồ trên người đủ để cậu hiểu hắn ta có ý định gì khi xuất hiện trước mặt cậu. Bỏ qua mấy vết cắn và cào cấu do Megumi gây ra thì cơ thể hắn tuy quá mức to lớn so với người bình thường nhưng cũng khá vừa mắt, các múi cơ rõ ràng trông vô cùng săn chắc. Nói là vừa mắt thế thôi, chứ Megumi cũng chẳng ham hố gì cho cam, gương mặt rõ là khó coi, nhìn thôi đã khiến người ta sợ chết khiếp, cộng thêm cái sát khí lúc nào cũng lởn vởn quanh hắn, điều đó làm Megumi có phần khó chịu. Nghĩ đến đây, chợt người Megumi bị nhấc lên, mặt cậu áp vào ngực Sukuna và điều đó thành công làm nét mặt cậu cau có. Cậu đẩy người hắn ra, ngước nhìn biểu cảm trên gương mặt hắn nhưng lại chẳng thấy gì khác lạ. Rồi lưng cậu nện xuống giường khi Sukuna thẳng tay ném cậu như vứt một cái xác của con mèo hoang đã chết cóng. Megumi cảm nhận được hơi nóng từ hơi thở của Sukuna đang phả vào cổ mình, và quần áo đang bị hắn xé bỏ.

Không quá khó để Megumi nghe thấy âm thanh khe khẽ từ cổ họng Sukuna, nghe như tiếng một con mèo lớn đang hưởng thụ cái vuốt ve từ chủ nhận của mình. Sở dĩ hắn cũng đang dụi vào cổ Megumi, hít lấy mùi hương dễ chịu từ cơ thể cậu, thứ mùi hương không phải từ sữa tắm Uraume đã mua mà là một hương thơm riêng biệt không phải ai cũng có. Cái mùi hương nhẹ nhàng nhưng lại có sức lôi kéo vô cùng mãnh liệt với ham muốn của Sukuna, khiến hắn không tự chủ mà cắn liếm, miệng lưỡi dây dưa trên cần cổ trắng trẻo.

"Không chống cự?" Sukuna hỏi sau một hồi chơi với cần cổ của Megumi. Cuối cùng hắn cũng nhận ra điều khác lạ của đối phương.

Đôi ngươi lục bảo nhìn thẳng vào tròng mắt đỏ rực của hắn, Megumi không mặn không nhạt trả lời một câu: "Không"

Song, đôi mi dài rủ xuống, cậu quay đầu sang bên né tránh ánh nhìn từ Sukuna. Hắn chẳng hiểu nổi Megumi đang nghĩ gì, cậu khác thường ngày rất nhiều, không giãy giụa chống cự, lại chẳng phải thứ biểu cảm trước đây hắn hay thấy thông qua Yuuji, cũng chẳng phải vẻ điên loạn khi liều mạng muốn giết hắn. Sukuna nắm cằm cậu ép cậu quay lại nhìn hắn, móng tay bén nhọn đâm vào mặt đến chảy máu nhưng gương mặt cậu lại không hề bày ra chút biểu cảm gì.

Megumi giương mắt nhìn Sukuna, nhìn gương mặt khốn nạn đó thật khiến cậu muốn đấm lệch mặt hắn. Nhưng rốt cuộc Megumi vẫn bỏ ý định đó đi, miệng nói ra một câu mang âm sắc khó chịu:

"Tôi sẽ không phản kháng, muốn thì làm nhanh đi" cậu không muốn chống trả, hơn ai hết cậu biết dù bản thân có phản kháng cũng vô dụng. Vì vậy thay vì tốn sức vô ích, cậu sẽ tạm thời 'tận hưởng' khoái lạc từ việc làm tình cùng Sukuna.

Sukuna có hơi bất ngờ với cách nói chuyện của cậu, cách xưng hô đã khác trước đó, trong giọng nói cũng chỉ có vẻ điềm tĩnh mà không hề có chút căm thù nào.

"Không hôn, không để lại mấy vết bầm được chứ?" lời Megumi nói ra trong thì có vẻ là một câu hỏi nhưng thật chất lại như mệnh lệnh mà cậu bắt Sukuna phải tuân theo.

Đôi lông mày khẽ nhíu lại, Sukuna nhìn vào đôi ngươi lục bảo không chút ánh sáng, tối tâm tới mức chẳng thèm phản chiếu lại hình ảnh của hắn. Màu mắt trầm lặng mà Sukuna không thấy chút thù địch nào trong đấy, chúng xoáy sâu vào tâm can kẻ khác, kéo họ vào hố sâu hun hút, lôi linh hồn vào trong đáy mắt rồi cầm tù tại nơi đó.

"Bởi vì với tôi ông vô cùng kinh tởm" cậu nhẹ chớp mắt như đang khiêu khích kẻ trước mắt, muốn xem hắn có thể làm gì với một kẻ như mình.

"Miệng lưỡi vẫn ghê gớm thế nhỉ" Sukuna nhoẽn miệng, bật ra một âm thanh khó chịu.

Khi Sukuna banh hai chân Megumi ra là lúc cậu chuẩn bị tinh thần cho mọi chuyện tiếp theo, cả người cậu gồng cứng lại khi dương vật to lớn đâm vào trong cơ thể, theo phản xạ tự nhiên cậu bấu vào cánh tay hắn mà cào cấu.

"Đau" đó là những gì Megumi có thể cảm nhận được ngay lúc này.

Nhưng chẳng lâu sau, khi cậu quen với thứ cương cứng trong cơ thể mình, Megumi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Đợi đến khi Sukuna bận chơi đùa với cơ thể mà không chú ý đến biểu cảm của cậu, gương mặt Megumi mới vẽ lên một nụ cười kì dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sukufushi