Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 2010

Bãi cỏ nhân tạo tại trại trẻ mồ côi phía bắc thành phố, những đứa trẻ tại cô nhi viện cứ mỗi buổi chiều sẽ tụ tập chơi tại đây.

Mặc dù buổi chiều hôm nay trời có hơi âm u, nhưng vẫn có rất nhiều người lui tới, những thiếu niên đang tụ tập lại một chỗ vây xung quanh một đứa trẻ gầy gò đứng giữa bãi cỏ, 4 5 thiếu niên đang trong độ tuổi dậy thì ném qua ném lại chiếc máy trợ thính trong suốt, vừa cười vừa thách thức đứa trẻ.

" Trả lại cho tôi, các người mau trả lại cho tôi"

Thiếu niên thanh âm mỏng nhẹ, trong lời nói thiếu kiên nhẫn còn mang theo một tia ấm ức.

"Bọn tao sẽ trả cho mày nếu mày tự lấy được nó"

" Ha hahahahaha"

Các thiếu niên cao lớn chuyền qua chuyền lại chiếc máy như một quả bóng tennis.

" Này ở đây cơ mà đồ ngốc"

Một thanh niên giơ hai tay lên, tiếng cười sảng khoái của anh ta lúc này mang theo thập phần thô bỉ.

" Ngươi không chỉ điếc mà mắt còn bị mù nữa sao?"

Cậu bé chạy tới chạy lui vẫn không theo kịp tốc độ của đám thiếu niên chân dài vai rộng kia.

Chiếc máy trợ thính nhỏ như mọc thêm một đôi cánh, hết lần này đến lần khác tạo thành những đường cong dài trên không trung.

Lúc này, một trong số đó không kiểm soát được lực tay mà ném chiếc máy quá mạnh ra khỏi bài cỏ đập vào hòn đá gần đó, chỉ một cú va chạm vật mỏng manh trong suốt đã vỡ toang thành mấy mảnh, những sợi dây kết nối xanh lam rơi ra ngoài tung tóe không thể trở về vị trí ban đầu.

"..."

Đám thiếu niên im bặt, ngơ ngác nhìn nhau.

Cậu bé tái mặt, vội vàng nhặt từng mảnh rơi vỡ của chiến máy trên đầu ngón tay, không tài nào khôi phục lại vật nhỏ hình lưỡi liềm được cậu bé nâng niu như trân bảo trong lòng bàn tay.

Đôi mắt cậu đỏ hoe và cậu bật khóc.

" Này không phải là chiếc máy trợ thính thôi sao? Nếu hỏng rồi... cậu kêu trưởng khoa mua cho cậu cái khác... đừng khóc nữa..."

" Tao cảnh cáo mày không được báo cáo chuyện xảy ra ngày hôm nay, cũng khoong được nói là bọn tao làm vỡ! Phải nói là mày bất cẩn vô tình làm vỡ, nghe rõ chưa?"

Mấy thiếu niên hoàn toàn không có chút hối lỗi mà chỉ có nỗi cợ hãi khi ai đó phát hiện ra điều bọn chúng vi phạm.

Cậu bé không nói mà chậm rãi siết chặt mảnh vỡ trong tay, lau đi giọt nước mắt trên khóe mắ, lấy ra chiếc khăn tay rồi cẩn thận gói chúng lại.

" Đây là món quà cuối cùng mẹ tặng cho tôi..."

Cậu bé thì thầm, thanh niên phía sau cũng chẳng bận tâm thằng bé nói gì.

"..."

" Chúng ta trở về tiền sảnh thôi! Nghe nói hôm nay con trai của một thương nhân lớn sẽ tới cô nhi viện trợ cấp kinh phí! Tao muốn thay quần áo sạch sẽ, rồi nhanh chóng tới đó! Nếu được nhà đó nhận làm con nuôi thì không phải còn hơn cả trúng số độc đắc sao? Không phải lo cơm ăn áo mặc, còn được thừa kế đống tài sản kếch xù của gia tộc."

Một trong số chúng đổi chủ đề, như thể anh ta không hề liên quan đến chiếc máy trợ tính đã bị vỡ của cậu bé.

Tất cả những gì anh ta quan tâm là bản tân mình trông ra sao và tương lai mơ mộng hão huyền của mình.

" Tao cũng đi! Tao cũng về phòng thay quần áo! Cơ hội tốt như vậy sao có thế thiếu được tao"

" Các doanh nhân lớn chắc chắn không thể chỉ nâng đỡ một đứa trẻ, cho tao đi cùng nữa, đứng lại đó chờ tao!"

"..."

Bọn thiếu niên càng nói càng hưng phấn, như bản thân thực sự sắp được bước chân vào cửa hào môn, ánh mắt non nớt nhưng có thấy được sự tham lam không phù hợp với độ tuổi này."

Mà cũng chính lúc này...cậu bé đã cất chiếc máy trợ thính trở lại trong túi, lặng lẽ thay đổi sắc mặt, nước mắt đã khô, vết đỏ khóe mắt cũng đỡ mờ đi...

"Giết..."

Cậu bé nhẹ nhàng nói

" sẽ không có ai trong số các người được nhận nuôi..."

Chuyến đi lần này của Hoàng Nhân Tuấn có hai mục đích.

Lần này đột nhiên cha trở bệnh nặng không thể đến, thân là trưởng tử, hắn phải thay cha đến cô nhi viện phí Bắc thành phố để tiến hành trợ cấp như thời gian đã định.

Làm một  buổi lễ mà thực tế chỉ cần hắn ghi tiền trợ cấp vào sổ, nhân tiện, chọn một cậu bé giỏi về mọi mặt nhận nuôi và mang về nhà.

Hai năm trước, đứa em trai chưa kịp chào đời đã chết trong bụng mẹ, điều này không chỉ trở thành nỗi đau, sự day dứt trong lòng mỗi người trong gia đình mà còn khiến bầu không khí trong gia đình vốn đang vui vẻ, hạnh phúc trở thành đau buồn, lạnh lẽo.

Sau khi thảo luận với cha mình, Hoàng Nhân Tuấn quyết định nhận nuôi một cậu bé để an ủi người mẹ đã bị tổn thương của mình.

Hoàng Nhân Tuấn năm nay vừa đủ tuổi và đã đủ tư cách đảm nhận vị trí quyền giám đốc điều hành từ cha mình.

Sau khi hành thành thủ tục ghi nhận quỹ viện trợ, giám đốc trại trẻ mồ côi đã gọi lên tất cả trẻ em trong độ tuổi từ 5- 10 tuổi trong viện.

Sảnh chờ lạnh lẽo ngay lập tức được tiếp thêm sinh lực nhờ sự xuất hiện của những đứa trẻ.

Những đứa trẻ được xếp ngay ngắn vào hai hàng, yên lặng chờ đợi hiệu trưởng điểm danh, lúc này lũ trẻ đều tò mò nhìn về phía anh khiến Hoàng Nhân Tuấn có chút căng thẳng.

Ở độ tuổi này những đứa trẻ đều đã nhận thức, chúng hiểu được rằng hôm nay ai được anh chọn sẽ hoàn toàn thay đổi vận mệnh.

Hoàng Nhân Tuấn sờ cằm, thầm nghĩ mình cũng chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp cao trung, thật sự không học được cách đánh giá người khác, đặc biệt là lũ trẻ này.

Lúc này, viện trưởng đã điểm danh được một nửa, phát hiện có năm đứa trẻ chưa đến, liền cúi xuống ân cần hỏi thăm những đứa trẻ khác, nhưng không đứa trẻ nào biết bọn chúng đã đi đâu.

"Có chuyện gì vậy viện trưởng?"

Nhìn thấy nét mặt lo lắng của trưởng khoa, Hoàng Nhân Tuấn đứng dậy khỏi ghế sô pha và đi đến bên người đàn ông, trước mặt bọn trẻ.

"À có năm đứa trẻ nữa chưa tới, không biết là có chuyện gì với chúng, tôi đã dặn chúng tập trung tại đây rồi mà..."

Chủ nhiệm lắc đầu, muốn gọi những giáo viên khác đi tìm những đứa trẻ kia tới.

"Năm đứa trẻ đó bao nhiêu tuổi rồi?"

Hoàng Nhân Tuấn nhíu mày, vốn đã có chút cáu kỉnh, cậu thật sự không đủ kiên nhẫn để đợi tìm được người, bản tính trẻ con ham chơi khó thay đổi, chơi xong rất có thể sẽ quên thời gian, thậm chí còn có thể ngủ bất cứ nơi nào.

"Chúng đều khoảng 10 tuổi."

"..."

Hoàng Nhân Tuấn xua tay.

" 10 tuổi quá lớn rồi, tuổi đó cũng đã bắt đầu xây dựng tính cách rất khó dạy dỗ, không cần gọi chúng nữa đâu."

Anh hướng ánh mắt về những cậu bé đang đứng trước mặt mình, ánh mắt lướt qua khuôn mặt non nớt của lũ trẻ.

Lũ trẻ hướng ánh mắt đầy sự háo hức và hy vọng được thể hiện bản thân của các cậu, anh thất vọng thu lại ánh mắt.

Anh không thích sự hoạt bát của những đứa trẻ này.

Tính cách như vậy rất khó kiểm soát, nếu kỉ luật không tốt chúng sẽ cậy sủng làm kiêu, mấy năm nữa trở thành một người trưởng thành, có ý đồ gì xấu anh cũng chẳng biết. Như vậy, mang về điều may mắn hay tai họa không biết.

Hoàng Nhân Tuấn thất vọng, chắc sẽ mất công đến trại trẻ mồ côi ở phía nam thành phố nơi đó tập trung nhiều trẻ hơn cả ở đây, chắc sẽ có một đứa trẻ vừa ý. Có chút phiền phức, nhưng anh thích một đứa trẻ ngoan ngoãn, tĩnh lặng hơn.

"Choang "

Đột nhiên, một âm thanh sắc nét phát ra từ cầu thang trong góc.

Hoàng Nhân Tuấn giật mình theo phản xạ, anh ngay lập tức bị thu hút bởi âm thanh có gì đó rơi vỡ cùng tiếng khóc thút thít của trẻ con.

Khi nhìn lên, tất cả những gì anh thấy là một cậu bé đang hốt hoảng đang thu dọn những mảnh vỡ dường như là mảnh vỡ của một chiếc máy trợ thính rơi vãi đầy trên mặt đất, mái tóc đen dài, rũ rượi che đi lông mày, chỉ có thể thấy khuôn mặt đỏ bừng vì nhịn khóc, nhóc con cắn chặt môi mặc kệ nó đã rươm rướm máu.

Quần áo của cậu bé hơi bẩn, ngoại hình gầy gò, hốc hác và sự xa lánh của những người ở đây khiến Hoàng Nhân Tuấn lập tức nhận ra cậu bé có lẽ bị cô lập tại đây.

Mắt anh sáng lên, như tìm lại được bảo vật suýt tuột khỏi tay.

"Dean, tên của đứa bé là gì?"

Theo cử chỉ của anh, gương mặt viện trưởng có chút ái ngại, chần chờ một chút mới trả lời.

" Đứa trẻ này là Phác Chí Thành, năm nay 8 tuổi."

Hoàng Nhân Tuấn nhìn thân ảnh mỏng manh của Phác Chí Thành, thằng bé mới 8 tuổi, nhìn có vẻ lớn lên sẽ rất cao, khuôn mặt mềm mại, khả ái dù có phủ một lớp bụi bẩn vẫn lộ ra vẻ hiền lành, đáng thương.

Một cậu bé đáng yêu, dễ bảo như vậy chính xác là đứa trẻ anh vẫn đang tìm kiếm.

" Tốt, vậy chọn cậu bé đó."

"!!!"

Nghe Hoàng Nhân Tuấn nói, trưởng khoa tỏ vẻ hoảng hốt, vôi vàng ghé vào tai cậu thì thầm.

" Cậu chủ nhỏ, đứa trẻ này có bệnh bẩm sinh về tai, một bên tai của nó không thể nghe được, cậu chủ vẫn nên là chọn một đứa trẻ khỏe mạnh thay vì một đứa trẻ khuyết tật như nó..."

"NÍN!"

Hoàng Nhân Tuấn cắt ngang lời viện trưởng, không hài lòng bước sang một bên, tránh mùi chua chát phát ra từ lão già này.

"Không cần ngươi phải dạy ta, muốn ai ta là người quyết định, tôi nói tôi muốn mang đứa trẻ tên Phác Chí Thịnh này đi!"

Chỉ khi Phác Chí Thịnh thấy tất cả những đứa trẻ khác được dẫn về phòng học, và một mình cậu được gọi vào thì nó mới biết mình được chọn, dù khó tin nhưng đó cũng là điều mà nó mong đợi, nó vẫn luôn chăm chăm nhìn vào đôi mắt đục ngầu của trưởng khoa.

Lão già không muốn nói gì với cậu, vẻ mặt có vẻ không hài lòng vì quyết định của người kia, nên nó cũng không dám hó hé gì chỉ ngoan ngoãn ngồi trên sô pha.

Cậu nhìn xuống chân, nhìn vết bẩn trên quần áo và một số vết cào cấu, Phác Chí Thành nhớ đến năm đứa trẻ bị nó dụ xuống tầng hầm và đánh bất tỉnh, nó dán miệng năm đứa kia bằng băng dính, trói tay và lôi chúng vào hầm ủ rượu.

Nếu nó không nói, sẽ chẳng có ai biết những đứa trẻ kia ở đâu.

Nếu...nếu không có ai phát hiện, trong khoảng một tuần chúng có khả năng sẽ chết vì đói hoặc khát. Nhưng chúng chỉ là những đứa trẻ, có thể...không đến 1 tuần...

Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Phác Chí Thành cũng chẳng có chút biểu cảm, nó không có cảm giác hối hận hay sợ hãi hậu quả của hành động của mình, thậm chí áy náy vì có thể lũ trẻ kia sẽ chết bởi nó càng không.

Cậu ta là như vậy, sinh ra có hai mặt, tưởng chừng rất hiền lành nhưng thật ra lại là con rắn nhỏ hung ác sẵn sàng phun độc vào kẻ dám động đến nó, một đứa trẻ 8 tuổi... thật khó để tưởng tượng.

"..."

Sau khi ngồi trên ghế sô pha khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng có người đến đón cậu đi.

Phác Chí Thành nhìn Hoàng Nhân Tuấn đi đến chỗ trưởng khoa và trò chuyện mấy chuyện nhỏ nhặt. Phác Chí Thành nhìn vào khuôn mặt nghiêng của Huang Renjun và biết rằng người kia chính là người ở đại sảnh khi nãy. Khoảng khắc thấy ánh mắt thất vọng của người kia, cậu không ngần ngại ném máy trợ thính quý giá của mình xuống để gây sự chú ý với anh.

Phác Chí Thành thực sự thành công và thậm chí còn đặc biệt gây chú ý với anh.

Lúc này Hoàng Nhân Tuấn chậm rãi đến bên cậu sau khi đã nói chuyện với trưởng khoa xong, anh quỳ một gối, để tầm nhìn của anh ngang với tầm mắt cậu.

Người đó không ngại quần áo bẩn của cậu, anh vẫn dang tay ôm lấy cậu vào lòng.

" Chào em Chí Thịnh anh là Hoàng Nhân Tuấn, sau này anh sẽ trở thành ca ca của em."

Giọng nói êm tai như tiếng kêu du dương của bầy chim sẻ đón bình minh ở khu vườn nhà cũ của nó trong trẻo và trong trẻo.

Đôi mắt Phác Chí Thành đỏ hoe, nó gục đầu vào vai anh, tiếng nức nở khe khẽ gọi...

"Anh trai..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro