CHƯƠNG 2: MƠ MỘNG BAN NGÀY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đoán rằng câu chuyện bắt đầu ba năm về trước tại một thị trấn nhỏ trong Oregon. Tôi cho rằng tất cả những thị trấn chết dẫm ở Oregon đều nhỏ cả. Thành phố Baker. Trắng một cách khốn nạn, bất ngờ, bất ngờ chưa. Không xa Idaho lắm. Chưa đến năm mươi đứa trong lớp tốt nghiệp của tôi. Bạn hiểu rồi đấy. Ai cũng biết chuyện của người khác cả. Cùng hẹn hò một người, cùng đến một chỗ để tiệc tùng, ăn tại cùng một nhà hàng bình dân. Chúng tôi có một ngân hàng, một bưu điện, một thư viện, một siêu thị, và một rạo chiếu phim cũ kỹ dơ dáy chiếu phim Marvel. Không trung tâm mua sắm, không nhà hàng ngon, không bệnh viện. Không có cái ôn gì để làm cả, thật đấy. Điều vui nhất bạn có thể làm là nằm trên sông với whiskey và bia. Nhiều người không muốn dành hơn một ngày ở đó. Tôi không trách họ. Nhưng nó cũng được-- tôi không có lựa chọn nào khác đúng chứ, sinh ra ở đó và mọi thứ.

Tôi không hẳn xuất sắc ở trường. Tôi thích đuổi theo bọn con gái và nghe nhạc hơn. Lớp duy nhất mà tôi chú ý là lớp tiếng Anh. Đọc và viết dễ một cách tự nhiên. Tôi thật lòng thích nó. Những môn còn lại đều chật vật hoặc không có một chút hứng thú gì. Nhiều đứa trẻ khác thích thể thao nhưng đó không phải thứ tôi thích. Hết trung học tôi lãng phí thời gian một cách vô nghĩa, thú thật. Tôi học một năm tại đại học cộng đồng vì mẹ bắt tôi làm điều gì đó, nhưng điều đó là vô nghĩa. Tôi dành hầu hết thời gian để uống rượu và hút thuốc. Rất nhiều bạn bè của tôi rời khỏi thị trấn, nhưng tôi, tôi thì kẹt ở đây.

Nhiều ngày dần trở thành nhiều tuần, nhiều tuần trở thành nhiều tháng, rồi nhiều tháng trở thành nhiều năm. Tôi không biết nó xảy ra thế nào, nhưng nó đã xảy ra. Thời gian trôi qua. Giờ tôi ở đây, hai mươi bốn tuổi, thất nghiệp, trầm cảm vì cuộc chia tay gần đây, và ở trong căn phòng lúc nhỏ của tôi. Tôi biết bạn đang nghĩ gì. Thảm hại, đúng chứ? Tôi không phủ nhận. Tin tôi đi, nó không phải là nơi tôi muốn ở trên cuộc đời này đâu.

Một điều may mắn đã xảy ra, tôi đã có được một khoản tiền. Tôi chuẩn bị rời khởi nhà mẹ tôi lần đầu tiên trong đời. Mẹ tôi không bao giờ có tiền, vậy nên số tiền từ trên trời rơi xuống này rất đáng quý, dù ít cỡ nào. Nó là một khoản tiền nho nhỏ, đủ để tôi có được một căn hộ riêng, nhưng không đủ về lâu dài.

Vậy nên tôi đang trên đường để xin việc tại siêu thị. Tôi cần một công việc. Công việc gì đó. Gì cũng được. Và Thành phố Baker không phải là mảnh đất cơ hội. Hai mươi bốn tuổi và đóng gói tạp hóa không phải là tình huống lý tưởng nhất, nhưng nó là cuộc sống thật sự, và đó là thứ mà tôi tìm kiếm vào thời điểm đó... cuộc sống thật sự.

Nó là một ngày đẹp trời vào tháng Tư--thời gian chính xác là 12:36 p.m. Tôi biết vì tôi viết nó trong quyển sổ Moleskine của tôi. Nó đã rất nát rồi, nhưng nó đã trở thành người bạn tốt nhất của tôi. Nơi nào tôi đi, quyển Moleskine đều theo. Nó có một nhân cách thật sự. Đen, vừa túi, cạnh mòn, quăn góc , cùng những mẩu giấy và hình nhét ở trong. Tôi viết mọi thứ vào quyển sổ đó, ghi lại suy nghĩ và thế giới quanh tôi. Cây thường xanh hôm đó lung lay khi gió nâng niu từng cành cây, tạo dáng cho chúng khi chuyển động.

Tôi không bao giờ quên việc băng qua đường trước cửa hàng tạp hóa. Khi tôi thấy gã này mang đôi Nike Air Max, quần Levi's xanh, và áo thun trắng. Hắn có vẻ muốn nói chuyện với người đi đường. Và không phải một cách thân thiện. Khi đến gần, tôi nhận ra hắn vó vẻ ngoài kỳ lạ. Có chút méo mó, xiêu vẹo. Như hăn ta chui ra từ tranh của Egon Schiele. Khoảng giữa những năm hai mươi. Khá cao, có lẽ 6'11", gầy. Hắn có chiếc mũi dài, cong, và đôi mắt sẫm, lông mày dày và nếp nhăn trên trán giống Hugh Laurie. Bạn biết đấy, gã mà diễn vai House (plays-House) đấy. Tôi không nói về gã đàn ông trưởng thành ngồi trước mộ bộ trà bằng nhựa nói chuyện với một con gấu bông-- vờ rằng là người chồng, nói với vợ về tờ báo cáo mà sếp hắn yêu cầu đặt lên bàn vào thứ Hai, dù sếp hăn nói rằng hạn chót là thứ Ba, và giờ hắn phải làm xuyên cuối tuần (chơi đồ hàng cũng là play-house). Ý tôi lag người diễn viên đóng vai bác sĩ tên House trên chương trình truyền hình ấy.

Không? Bạn không hiểu tôi đang nói gì à? Tôi không biết bạn không hiểu tôi nói gì hay bạn chỉ bị sốc vì tôi phá vỡ bức tường thứ tư trên trang giấy bạn đang đọc. Chết tiệt, đợi một chút, có lẽ tôi không nên nói về việc bạn thật ra đang đọc một quyển sách. Nếu bạn nhận ra bạn đang thật sự kàm gì vào lúc này, bạn sẽ không thể thật sự sống trong thế giới mà tôi vẽ ra cho bạn. Nó như kiểu bạn để ý mình chớp mắt đi đang đọc và bắt đầu tập trung chớp mắt hơn là vào những từ não bạn đang cố xử lý, hiểu chứ?"

Ô chết, tôi bị phân tâm rồi...đợi chút, tôi đang nói về gì ấy nhỉ? Và tại sao tôi lại ghi nội tâm mình lren trang giấy này vậy. Không quan trọng, dù sao đi nữa đây cũng không ohải là bản cuối cùng của quyển sadch. Nhưng tôi đnag nói về cái khỉ gì ấy nhỉ? Chết tiệt...

Ồ đúng rồi, xin lỗi-- một gã dị hợm trước cửa siêu thị.

Khi tôi đến gần hơn tôi cố tránh hắn ta, nhưng hắn lạo tức thấy tôi-- giống như khi bạn thấy ảnh phản chiếu của mình trên lớp kính tối màu của một chiếc cửa trượt tự động. Hắn ta chắc chắn là một hình ảnh phản chiếu. Hắn ta có vẻ sao chép cử động của tôi một cái rùng rợn. Mỗi bước tôi bước, hắn cũng bước một bước, đến khi chúng tôi gặp nhau.

"Có dư một dollar không?" hắn nói.

"Xin lỗi anh bạn, tôi không có nó trên người," tôi nói, đập tay lên ngực và túi.

"Giúp đỡ người anh em đi!" hắn nói, dang tay ra.

Cái khỉ gì vậy, tôi nghĩ. Họ cần phải loại bỏ bọn ăn xin và bọn lang thang. Tôi đi qua hắn, đặt tay lên quai ba lô khi tôi bước vào của hàng.

Tôi cực thích ba lô của mình; nó đi mọi nơi cùng tôi và trở thành thứ đặc trưng của tôi. Nó là một chiếc túi Herschel xám với da màu nâu ở đáy. Nó được phủ bởi huy hiệu-- Rick and Morty, Mac DeMarco, Atari, Pac-man. Một móc khóa tôi có từ khi bé lủng lẳng ở dây kéo bên ngoài. Cái mà bạn mua tại trạm xăng có tên bạn trên đó. Tôi biết, tôi hơi già cho nó rồi, nhưng bà tôi trao nó cho tôi và nó đã trở thành bùa may của tôi.

Bên trong nơi này trông như một cửa hàng tạp hóa thông thường. Sàn lát ô, xe hàng nối vào nhau, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy. Nó hơi xuống cấp, nhưng đủ sạch cho các gia đình trong thị trấn. Tôi ngay lập tức lượng con gái đẹp làm tại đây. Chết tiệt! Chắc chắn là đám con gái đại học cố kiếm thêm tiền giữa học kỳ, tôi nghĩ. Bước qua quầy thanh toán phía trước, tôi tiến vào quầy dịch vụ khách hàng, nơi tôi xin một phụ nữ trung niên da màu một tờ đơn xin việc. Bảng tên chị ta ghi là Ronda. Chị ta trông như phụ nữ da màu hơi thừa cân trong mọi bộ phim. Thái độ thô lỗ, mí mắt sụp xuống, và có luồng ánh sáng phán xét bao quanh. Nhưng không công bằng khi phán xét chị ta qua vẻ bề ngoài. Ý tôi là, làm sao bạn có thể phán xét ai đó chỉ bằng--

"Chú đi xin việc khi mặc một chiếc quần jean xanh và áo thun trắng à, thằng nhóc?"

Khi chị ta nói vậy, tôi mừng rằng tôi đã đúng, và không phải là một thằng phán xét khốn nạn. Không hẳn.

"Ronda, tôi đến đây như thế này chỉ để điền vào đơn xin việc. Tôi không định ngồi xuống phỏng vấn vào cùng ngày đâu."

Chị ta nhìn tôi và phát ra một tiếng khúch khích-- cái mà Tôi khó chịu nhưng đây là công việc của tôi-- và nói, "Cưng có biết chị hay nghe điều đó nhiều thế nào không, em yêu? Bao nhiêu lần chị đã có cuộc đối thoại thế này rồi? Đôi mắt nâu xinh đẹp đó của cưng không giúp cưng được lâu đâu."

Wow, tôi có thể tưởng tượng được bao nhiêu thằng ngốc bước vào giống như tôi, ăn mặc như chúng không quan tâm điều gì, để xin một công việc chúng đếch thèm quan tâm. Nhưng tôi cần công việc này. Nếu tôi không có được công việc này thì coi như xong-- người yêu cũ của tôi sẽ đúng, như cô ấy luôn vậy. Định mệnh của tôi là một thằng ăn hại không thể hoàn thành điều gì.

"Kìa, anh bạn!" một người đàn ông nói. Tôi quay lưng lại và thấy một người đàn ông ở những năm ba mươi đang cười. Ông ta đưa tay ra để bắt như thể ông ta không chấ nhận câu trả lời là không. " Tôi là Ted Daniels, trợ lý quản lý ở đây. " Ông ta trông như một thằng da trắng lố bịch. Da trắng bệch với một vệt mụt để lại từ thời niên thiếu, cắt cạo sát đỉnh bằng, áo sơ mi tay ngắn, cà vạt đỏ, và quần trơn đen-- một gã hoàn toàn lập dị.

"Chào," tôi nói, nhại lại thái độ ông ta tốt nhất có thể, cố không hình dung rằng ông ta trông như Mormon người tham gia Los Angeles Bloods sau hai năm làm nhiệm vụ ở Trung Nam, từ Crenshaw đến Compton, và giờ đây đeo một chiếc cà vath đỏ để chứng tỏ hắn ngầu thế nào.

"Tôi là Flynn," tôi nói thêm.

"Và chúng ta nộp đơn xin việc hôm này à?" ông ta nói. Nụ cười không bao giờ biến đi, ngay cả khi ông ta nói.

"Uh, đúng vậy, ý tôi là, tôi thấy các anh đang tuyển dụng và tôi muốn điền vào đơn."

"Ồ, chúng ta không may mắn sao?" ông ta nói. Vẻ hạnh phúc của ông ta làm tôi bực mình. Cả cái năng lượng tỏa ra từ ông ta làm tôi khó chịu. Tôi không biết điều gì đã chiếm lấy tôi, nhưng tôi không chịu được nữa và đấm vào mặt ông ta. Nắm đấm tôi chạm vào mũi ông ta, và máu phun ra từ kẻ hở được tạo bởi cú đấm như sấm.

"Ôi chúa ơi, bọn da trắng này làm nó thật kìa!" Ronda hét lên. Ted ngã xuống sàn và la hét trong đau đớn.

"Tại sao???" ông ta rống lên.

Tôi đứng đó, bất động, tôi không thể tin được điều mình vừa làm. Điều gì đó đã xảy ra với tôi. Làm thế khỉ nào mà tôi có thể làm điều như thế này được?

"Cậu có nghe tôi không?!" ông ta hét lên. "Tại sao?! Tại sao, Flynn?!"

Vài giây sau, tôi ngồi trên một cái ghế gỗ cũ kỹ trong văn phòng Ted. Ted ngồi sau bàn ông ấy. Mũi ông ta hoàn toàn ổn.

"Flynn, cậu có nghe tôi không?" Ted nói.

"Tôi xin lỗi, thưa ngài... đoạn cuối là gì ấy nhỉ?"

Tôi đã tưởng tượng ra mọi việc, nằm trong giấc mơ giữa ban ngày quá sinh động khiến tộ không nhớ rằng đã đi đến văn phòng ông ấy.

"Tôi hỏi tại sao, Flynn," ông nói, khó chịu nhưng vẫn cười tươi hơn bao giờ hết.

"Tôi xin lỗi, thưa ngài, tại sao gì cơ?" tôi trả lời.

"Tại sao cậu ở đây, Flynn? Cậu có biết rằng vì sao cậu ở đây không? Tất cả mọi người đều là gia đình tại nơi này. Chúng tôi có một quy định, uy định về đạo đức, có thể nói là vậy. Chúng tôi muốn giúp mọi người dưới mái nhà này đạt được bất kỳ kỹ năng gì mà cá nhân họ cần. Vậy điều gì đã thực sự đưa cậu đến đây, Flynn? Kỹ năng gì cậu cần?"

Một giây trước tôi chắc chắn là đã bị vào tù vì đả kích, giờ đây tôu ngồi giữua một cuộc phỏng vấn xin việc.

"Một công việc," tôi nói.

"Chúng ta không phải là những người thông thái sao?" Ted nói với một tràn cười. "Cậu gặp may đấy. Một đám người năm cuối ở đây đang tốt nghiệp và chúng tôi sẽ cần thêm người vào mùa hè. Cậu trông là một đứa trẻ tốt đấy, tôi rất vui lòng thuê cậu."

"Thật chứ?" tôi nói. Tôi chưa làm cái đếch gì để xứng đáng lời đề nghị này cả. Có lẽ vì khuôn mặt điển trai của tôi?

"Công việc này là của cậu," Ted nói khi thò tay xuống bàn.

"Đúng vây, nếu cậu có thể bán chai Windex này cho tôi." tôi không thể thấy môi ông ta qua nụ cười.

Tôi nhìn vào chai Windex rồi nhìn vào Ted.

"Vạy là ngài nói rằng nếu tôi bán cho ngài thứ này thì tôi sẽ có việc?" tôi hỏi.

"Chính xác," Ted nói.

Không chút do dự tôi lấy chiếc ba lô, đang nằm dưới chân tôi. Tôi mở ngăn túi ra và lấy ra tờ hai mươi dollar. Rồi tôi liếm mặt Andrew Jackson và đập tờ tiền vào chiếc chai, dính nó vào bề mặt.

"Hãy mua chai dung dịch vệ sinh này với giá năm dollar," tôi nói với Ted.

Ông ta nhìn tôi, khó hiểu. "Đợi một chút, cậu đnag mất tiền đấy, Flynn."

"Nhìn này, Ted. Ngài có muốn mua sản phẩm này từ tôi hay không?" tôi nói với một cái nhếch mép.

"Đương nhiên rồi, nhưng tại sao cậu lại ném đi mười lăm dollar như th--"

"Theo cách mà tôi thấy," tôi ngắt lời, "tôi bỏ ra mười lăm dollar để đảm bảo thu nhập ổn định của tôi trong thời gian tôi làm nhân viên tại đây... Ông chủ."

Ted bối rối. Ông ta không rõ ràng tôi đã giở trò gì đó, hay đã làm theo ý ông ta muốn. Nhưng dựa vào lời tiếp thoe của ông ta thì ông ta hoàn toàn thích thú.

"Cậu đã được thuê!" ông nói, đưa tay ra để tôi bắt.

"Thật chứ?" tôi nói, không thể tin được.

"Ồ, đương nhiên rồi, Flynn. Tôi tin vào năng lượng, và tôi có cảm giác tốt về cậu."

"Cảm ơn, Ted. Điều đó có ý nghĩa lắm," tôi nói, không biết vì sao gã này quá muốn cho tôi một vị trí. "Đợi một chút," tôi nói. "Tôi sẽ làm gì và tôi sẽ kiếm được bao nhiêu?"

"Ồ, mười dollar một giờ. Cậu sẽ là nhân viên tạp vụ."

"Tôi sẽ là gì cơ?"

"Tôi sẽ giải thích mọi thứ vào thứ Hai! Gặp lại cậu vào chín giờ sáng," ông nói, chỉ vào lịch trên bàn.

Tôi rời khỏi văn phòng ông ta và đi qua quầy dịch vụ khách hàng, được thuê chắc chắn. "Gặp lại chị sau, Ronda," tôi nói.

"Mmmmmm-hmmmmmm," Ronda đáp lại bằng một thái độ khó chịu, mạnh mẽ của một phụ nữ da màu. Tôi yêu thái độ của Ronda-- chị ta đếch quan tâm gì cả, thật sự, và tôi cực kỳ quý chị ta vì điều đó.

Trên đường ra, ngau cạnh quầy dịch vụ khách hàng, tôi thấy một máy soda cạnh cửa tự động. Một vài nhân viên đnag lang thang. Họ có vẻ như đang làm mọi việc trừ công việc của mình. Tôi lấy ví ra, tìm một tờ tiền để bỏ vào máy. Một tấm ảnh rơi ra-- một tấm ảnh của tôi ngồi ở công viên vào một ngày đầy nắng, tay tôi vòng quanh một cô gái xinh đẹp tóc vàng, cô gái đã làm vỡ trái tim tôi, cô gái mà tôi vẫn còn yêu. Cô ấy ngồi trong lòng tôi, nhìn vào mắt tôi. Chúng tôi ở giữa một bãi cỏ. Màn trập đã chụp bọn tôi lúc đang cười. Nó như của Hallmark vậy, và cô ấy nhìn thật lộng lẫy. Tôi cầm bức ảnh lên và bỏ nó và túi áo khoác của tôi.

"Con điếm khốn nạn," tôi nói.

Tôi lấy ra tờ dollar và nhét nó vào máy. Một lon Coke rơi ra. Tôi đứng lên và nghe một giọng nói từ phía sau.

"Vậy, tôi đoán rằng anh vừa tìm ra một cách thần kỳ tờ dollar mà anh không có mười lăm phút trước khi tôi hỏi, hở?"

Đó là gã lập dị ở ngoài. Hắn ta nhìn tôi với ánh mắt thờ ơ, bằng đôi mắt nâu được bao quanh bởi quầng thâm đen. Trông như hắn ta cần một giấc ngủ ngon. Hắn ta đang nhai một que tăm và tâng một quả bóng cao su đỏ. Loại mà người ta chơi ném banh.

"Uh, tôi..." tôi lắp bắp.

"UUHHHH, SAAAOOOOOO, anh khiến tôi bệnh đấy, anh bạn. Đồ khốn. Sẽ ra sao nếu tôi là người vô gia cư hả, anh đâu biết được," hắn nói, kéo chiếc tạo dề qua đầu. Lộ ra bảng tên ghi chữ Frank.

"Chờ một chút--"

"Anh là một người tồi tệ, anh bạn!" hắn ngắt lời.

"Nhưng tôi..."

"Này anh kia!" Ted Daniels nói, nhìn về hướng Frank. " Về làm việc đi, làm ơn! Chúng ta đến giờ rồi." Nhóm nhân viên đằng sau Frank đi về nơi mà họ cần làm. "Và cậu khồn được vậy vào thứ Hai nhé," ông nói, nhìn tôi với một nụ cười. Rồi ông thay đổi khuôn mặt đột ngột rồi rời đi.

"Anh làm ở đây à?" tôi hỏi.

"Hahaha, đúng vậy, anh bạn... tôi chỉ đùa với anh thôi, anh bạn," Frank nói.

"Đợi chút," tôi nói, nhìn vào Frank, suy nghĩ. "Anh làm ở đây và đứng ngoài cửa xin người khác tiền à?"

"Tôi không biết tôi làm bao nhiêu 'việc' ," anh ta nói với một nụ cười khô khan, làm một dấu chấm hỏi bằng tay mình. " Và thêm nữa, khi tôi đứng ở ngoài, người ta đi qua tôi. Anh là người duy nhất nói gì đó và không nhìn xuyên qua tôi. Vì vậy cảm ơn vì là người duy nhất thừa nhận sự tồn tại của tôi ở nơi đây."

"Tôi sẽ gặp anh vào thứ Hai, Frank," tôi nói.

"Ồ chết tiệt, Ted vừa thuê anh à?" anh ta hỏi.

"Ừ, tôi đoán là ông ta đã thuê."

"Tuyệt. Thôi, tôi đi đây. Tôi sẽ đi thử ưuan hệ với bọn con gái này," Frank nói, đi về hướng bọn con gái đại học ở quầy thu ngân. "Gặp anh sau, Flynn."

Anh ta ném cho tôi quả bóng cao su khi tôi vẫy tay. Tôi suýt làm rơi khi cố bắt nó, rồi bắt đầu rời khởi cửa hàng. Tôi dừng lại.

"Chờ đã," tôi nói, quay lại để hỏi làm sao anh ta biết tên tôi... nhưng trước khi tôi có thể, anh ta đã biến mất.

"Gặp chị vào thứ Hai, Ronda," tôi nói trên đường ra.

"Không nếu như Jesus trả lời lời cầu nguyện của chị và đem chị đi trong giấc ngủ cuối tuần này, cưng ạ!" Tôi không chắc chị ta đừa hay nghiêm túc. Dù sao đi nữa, Ronda rất đen tối.

Ô, chết tiệt, đợi đã... nghe có giống phân biệt chủng tộc không? Tôi không có ý nói đen tối như màu da chị ta, vì tôi nghĩ mọi phụ nữ đều xinh đẹp cả, bạn hiểu không? Ý tôi là, tôi có gu riêng, chắc rồi-- tôi thích con gái tóc vàng với ngực to, bạn hiểu chứ? Tôi là một chàng trai ở tuổi những năm hai mươi đến từ, như là, thị trấn trắng nhất trên đời. Ý tôi là, toii không nói người da trắng sống bám vào nhau hay gì, nhưng... Chết tiệt! Khi tôi nói Ronda đen tối ý là tôi nó sự hài hước của chị ta, được chứ? Không phải màu da chị ta.

Chết tiệt... chúng ta không thể tua đến thứ Hai à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro