2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Chung Quốc rên một tiếng, cậu tỉnh lại.
Cậu rất nhanh phát hiện tình cảnh của mình có chút không đúng, toàn thân trần truồng, hình như cậu đang dựa trên một thân thể nóng rực, xương cốt cậu rã rời, giống như vừa bị chết đi một lần.
Quan trọng nhất là... Bụng cậu vừa tê dại vừa căng trướng, ngực vừa tức vừa đau, tựa hồ bị gì đó gắt gao đè lên, rất khó chịu.
Mở hai mắt ra, trước mắt cậu là lồng ngực màu đồng, cơ thịt rắn chắc, tràn ngập sức mạnh.
Đây là... Cậu chậm rãi nhớ lại những chuyện trước lúc ngất đi, kinh hô một tiếng.
-" Tỉnh rồi sao? " - Một bàn tay nâng cằm của cậu lên, sau một khắc, Tuấn Chung Quốc đối diện với một gương mặt tuấn tú.
Khuôn mặt tuấn dật phi phàm, giữa hai lông mày mang khí thế oai hùng, hai mắt có thần.
Tuy rằng cậu không yêu phu quân của mình, nhưng không thể không thừa nhận, Kim Tại Hưởng thực sự là một mỹ nam tử. Mà cậu không to gan như Kim Tại Hưởng, không dám không đem cuộc hôn nhân này để trong mắt.
Tuấn Chung Quốc biết rõ, thế giới này thê xem phu quân làm trời, cậu có thể không yêu phu quân của mình, nhưng không thể không để hắn trong lòng. Cho nên, cậu biết rõ những thứ Kim Tại Hưởng yêu thích, cân nhắc tính cách của hắn. Cậu dám nói, Kim Tại Hưởng không biết một tí gì về cậu, nhưng cậu hiểu Kim Tại Hưởng đến nổi có thể nói là hiểu còn hơn cả bản thân mình nữa.
Vẻ mặt như cười như không như vậy... Hắn đang ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, bất cứ lúc nào cũng có thể rút đao ra khỏi vỏ.
Mà vào giờ phút này, làm cho hắn phải rút đao ra khỏi vỏ, còn có thể là ai?
Tuấn Chung Quốc theo trực giác lui về phía sau, cánh tay hơi động, còn không kịp rút ra, chân đã mềm nhũn, khuỵ trở lại.
Tuy rằng hai chân mất cảm giác, nhưng cậu vẫn cảm nhận rõ ràng được, một vật to lớn đang cắm ở nơi nào đó, đem tiểu huyệt của cậu đút đến tràn đầy, chặn một bụng tinh dịch dâm dịch ở trong tử cung.
Trướng đến lợi hại, khiến cho cậu nghĩ muốn thải ra.
Vào lúc này, đối với Kim Tại Hưởng đã " rút đao ra khỏi vỏ", lại ở trong tình huống lúng túng như vậy, Tuấn Chung Quốc cực kỳ đau đầu.
-" Hầu gia trở về, tại sao không báo một tiếng? "
Cậu há miệng mới phát hiện, giọng nói cậu trầm thấp đến lợi hại. Tuy rằng lần hoan ái vừa rồi cậu không có kêu thành tiếng, nhưng cổ họng chắc chắn vẫn bị kích thích.
Kỳ thực cậu rất muốn châm cọc một câu, tưởng là mình ở đây trộm hương, kết quả lại trộm lên người của phu nhân mình, cảm giác như thế nào? Nhưng cậu đè nén lại. Kim Tại Hưởng này vốn không vô hại giống như vẻ bề ngoài, nếu cậu dám nói như thế, hắn khai chiến một cái, lập tức sẽ dùng đao với cậu.
Ngày tháng làm Chiêu Ninh Hầu "phu nhân" cũng không tệ lắm, cậu không muốn tìm phiền toái cho mình - Tuy nhiên sự kiện trôm hương ở Ôn Tuyền đã mang đến phiền phức cho cậu.
Mặc kê như thế nào, trước hết cứ đuổi Kim Tại Hưởng đi rồi lại nói.
Kim Tại Hưởng dựa trên giường nhỏ, một tay đặt trên mông của cậu, một tay nâng cằm, lười biếng nói:
- " Bản hầu muốn ở lại Tây Sơn biệt viện nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó mới vào kinh, thế nào phu nhan có ý kiến gì? "
- " Không có!" - Tuấn Chung Quốc cắn môi.
- " Rất tốt! " - Tựa như rất hài lòng cậu thuận theo, tay Kim Tại Hưởng đang đặt trên mông cậu chậm rãi trượt khắp trên da thịt như tơ lụa của cậu.
-" Phu nhân không có ý kiến vậy trả lời vấn đề của bản Hầu đi ".
Tuấn Chung Quốc nuốt một bụng lửa giận trở về, nhu thuận trả lời:
- " Xin Hầu Gia cứ hỏi ".
Kim Tại Hưởng hơi hơi nheo mắt, tầm mắt qua lại trước ngực cậu.
Trên người của cả hai không có mặc gì cả, vẫn cứ duy trì tư thế dính sát vào nhau như trước. Có điều, hiện tại là Kim Tại Hưởng đang ngồi, còn hai chân Tuấn Chung Quốc khoá bên hông hắn, tiểu huyệt của cậu đang ngậm lấy gậy thịt của hắn.
Vừa mới kia trải qua mấy trận hoan ái, hai tay Tuấn Chung Quốc vẫn luôn bị trói, thể lực tiêu hao rất lớn, vào lúc này có chút không chịu nổi. Bụng dưới truyền đến cảm giác muốn bài tiết, khiến cậu hơi cựa quậy thân thể một chút. Loáng một cái, hai khối khổng lồ trước ngực rung động nhè nhẹ, tạo thành đợt sóng sữa dập dờn.
Kim Tại Hưởng thầm cảm thấy kỳ quái, làm sao trước đây hắn không có phát hiện ra, phu nhân của hắn có dáng người quyến rũ thế này? Một làn da trắng hơn tuyết, mỹ ngọc tốt nhất cũng không sánh bằng, ngực lớn mông cong, eo nhỏ chân dài. Đặc biệt là hai khối trước ngực này vô cùng mê người, ánh mắt dính lên liền không thể rời đi chỗ khác được.
A, đúng rồi, còn có chỗ tuyệt vời giữa hai chân, tiểu huyệt chật hẹp lại mẫn cảm, sức mút cực mạnh, những mỹ nam được dạy dỗ để chuyên hầu hạ các quan to hiển quý đều không tiêu hồn bằng cậu.
Trước đây hắn luôn cảm thấy nhìn cậu chỗ nào cũng không vừa mắt, bây giờ vô tình biết điểm tuyệt vời của cậu, mới thấy phu nhân của hắn chính là một bảo bối thâm tàng bất lộ. (*)
(*): giấu nghề, giấu tài.
Tuấn Chung Quốc đợi một lúc, cũng không thấy Kim Tại Hưởng lên tiếng, ngược lại thấy hắn đưa tay đến trước ngực cậu, ôm lấy bầu ngực đẫy đà của mình, giống như đang cân đo nó vậy.
truyện full

Không phải là cậu không biết tình cảnh của mình, chỉ là nếu Kim Tại Hưởng biểu hiện như bình thường, cậu sẽ nhẫn nhịn. Thế nhưng lúc này Kim Tại Hưởng lại có những động tác tuỳ tiện đối với cậu như vậy, Tuấn Chung Quốc cảm thấy gò má nóng như lửa, không khống chế được nổi giận.
Kim Tại Hưởng trước đây sẽ không đối xử với cậu như vậy. Thậm chí hắn còn chưa từng cởi hết xiêm y của cậu, cũng chưa hề không che không đậy nhìn thẳng hai khối ngọc nhũ của cậu như vầy. Hắn luôn luôn sờ lung tung bên ngoài lớp xiêm y, sau đó cởi quần cậu xuống, đi thẳng vào vấn đề. Tính ra đây là lần đầu tiên cậu hoàn toàn trần trụi ở trước mặt hắn.
Tuấn Chung Quốc biết mình bẩm sinh đã có hai bầu ngực rất lớn, nhưng cậu luôn cảm thấy chúng che lấp đi thân thể xinh đẹp của bản thân, nên có một đôi ngực to như vậy, giống như là một chuyện rất xấu hổ. Lúc này bị Kim Tại Hưởng nhìn như vậy, thì càng cảm thấy xấu hổ.
Kim Tại Hưởng mở miệng, ngữ khí bình thản, nội dung lại rất dâm đãng:
- " Bộ ngực này của phu nhân lớn như vậy, thực làm người ta lo lắng sẽ rơi xuống ".
Sắc mặt Tuấn Chung Quốc đỏ bạo, cắn răng khắc chế sự xấu hổ, ở trong lòng đọc thầm. Người này là phu quân của cậu, cơ thế này, hắn muốn thì phải cho, bị hắn nhìn cũng không có gì ghê gớm...
Mặc dù như thế, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất xấu hổ. Thậm chí tiểu huyệt còn vì vậy mà co thắt lại. Lập tức, Tuấn Chung Quốc cảm thấy cự vật đang mắc ở trong tiểu huyệt của cậu trướng lớn hơn một vòng, nhồi đầy cậu đến mức không thoải mái, cảm giác muốn bài tiết càng mạnh...
Kim Tại Hưởng ngồi dậy, khiến cho cậu hơi hơi ngửa ra sau, ngực liền không che không đậy gì lộ ra ngoài. Tay hắn nhẹ nhàng nâng bầu ngực của cậu từ dưới lên, sau đó buông tay, nâng lên một chút rồi lại buông tay, tạo thành những đợt sóng lắc lư. Lúc hắn nâng lên thì nụ hoa vểnh cao,đột nhiên buông tay khiến chúng rơi xuống.
- " Phu nhân, trọng lượng trên người nàng đa số đều là của bộ ngực này sao?"
Tuấn Chung Quốc khống chế xúc động muốn đẩy hắn ra, nhẹ nhàng nói:
- " Hầu gia muốn hỏi chuyện này ư?"
Kim Tại Hưởng nở nụ cười, nhãn thần tà khí:
- " Không chỉ vậy! Còn nữa, da thịt của nàng sao lại trơn bóng như thế? Hút một cái là để lại dấu ngay" - Nói xong, Kim Tại Hưởng chẫm rãi đến gần, đôi môi dán ở trên bầu ngực mềm của cậu, đầu lưỡi khẽ liếm một cái, lại hút một cái, quả nhiên để lại cái dấu hồng hồng.
-" Eo này sao có thể nhỏ như vậy? "
Lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua bụng dưới của cậu.
-" Đôi chân này sao có thể vừa dài vừa thẳng thế này? "
Tuấn Chung Quốc vốn đang ngồi quỳ trên hông hắn, Kim Tại Hưởng đưa tay qua, lôi bắp chân của cậu đến phía trước, đặt ở trên vai của hắn, vuốt ve từ trên xuống dưới.
Hai chân bị hắn khiêng trên vai, Chung Quốc chỉ có thể ngửa ra sau, hai tay chống lên bắp đùi của hắn, nỗ lực gắng gượng chống đỡ bản thân. Cho nên, hình ảnh ngực cậu nhô cao, tiểu huyệt thì bị gậy thịt của hắn nhét đến tràn đầy, càng bị hắn nhìn rõ ràng trong mắt.
Chơi đủ rồi, Kim Tại Hưởng mở chân của cậu ra hai bên, một chân bị hắn đặt ở trên thành giường, một chân bị hắn cằm giơ lên thật cao.
Lần này, toàn bộ hoa huyệt, cánh hoa đều bị kéo mở, hoàn toàn nở rộ ở trước mặt hắn.
-" Hoa huyệt của phu nhân, thật là vừa đẹp vừa mềm, em xem bất quá chơi qua hai lần, liền trông đáng thương như thế, giống như bị người ta giày vò..."
Kim Tại Hưởng đưa tay ra, gảy vài cánh hoa của cậu. Hắn chọc chọc vài cái, lúc đầu bên ngoài miệng huyệt vẫn còn có thể chịu đựng chút kích thích, đến khi hắn chơi đùa vào bên trong, tách hoa môi cậu ra, xoa xoa nhụy hoa...
Tuấn Chung Quốc nhanh chóng không chịu được.
Cậu bị trút một bụng chất dịch, lúc cao trào thuỷ dịch cũng đều bị hắn đổ về, bụng nhỏ phình trương lên, cực kỳ muốn bài tiết. Trời ạ! Hắn còn chơi như vậy...
-" Hầu gia! Đừng..." - Giọng nói cậu yếu đuối, khí tức không ổn, làn da tuyết trắng nổi lên màu hồng phấn.
-" Bản Hầu còn chưa nói hết đâu. " - Kim Tại Hưởng cười nhạt, ngón tay tiếp tục đi xuống dừng lại tại nơi hai người giao hợp. Hắn từ từ kéo dãn miệng huyệt chặt chẽ kia ra, một chút thuỷ dịch tràn ra ngoài, khiến phần rậm rạp của hai người đều ướt nhẹp.
-" Phu nhân, cái miệng nhỏ phía dưới của em rất sâu, lại biết cắn mút, em xem xem ăn toàn bộ gậy thịt của bản Hầu rồi. Cái miệng nhỏ làm sao có thể chịu nổi mà không hỏng đây?"
Khoé mắt Tuấn Chung Quốc đã ứa lệ, cậu thở hổn hển:
-" Hầu... Hầu gia..." - Không được rồi, sắp không nhin nổi rồi...
Kim Tại Hưởng vẫn cười như vậy, ngón tay chậm rãi dừng ở trên hoa châu của cậu:
-" Phu nhân, em trả lời xem, sao cơ thể của em lại khiến người ta mất hồn như thế?".

Tuấn Chung Quốc bị chơi đùa đến phát khóc. Cậu cho rằng mình rất hiểu Kim Tại Hưởng, nhưng bây giờ mới biết cậu vẫn chưa hiểu hắn hoàn toàn. Ngàn lần, cậu không ngờ rằng đằng sau lớp mặt nạ hắn vẫn hay đeo, lại là một Kim Tại Hưởng như vậy.
-" Phu nhân, em vẫn chưa trả lời vấn đề của bản Hầu! " - Kim Tại Hưởng bóp chặt cằm cậu, bắt cậu ngẩng đầu.
Gương mặt này... Ừhm, so với trong ấn tượng của hắn trẻ hơn rất nhiều, gương mặt mỹ nam thanh tú, đôi mắt to xinh đep, sáng lấp lánh, dáng người không còn gì để chê, môi hồng căn bóng, nhẹ nhàng hé mở, trông giống như một trái anh đào khiến hắn chỉ muốn cắn một cái.
Nhớ lại, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu là ở trong cung Thái Hậu, trong ấn tượng của hắn cậu rất quy cũ. Sau khi về Chiêu Ninh Hầu phủ rồi, cậu ăn mặc quý phái, gương mặt bôi đầy phấn, tuy còn trẻ tuổi nhưng lại ra vẻ cứng nhắc của một quý phụ cao môn đại hộ. (*)
(*): nhà cao cửa rộng; danh gia vọng tộc; nhà quyền quý.
Kim Tại Hưởng không ngờ rằng, phu nhân mà hắn ném lại ở Hầu phủ kinh thành, lại giống như một thiếu nữ mềm mại nõn nà đến thế này.
Gương mặt đoan trang diễm lệ, dáng người thon thả, các thị thiếp dáng đẹp nhất cũng không quyến rũ bằng cậu.
Nhớ lại lúc nãy ở trong Ôn Tuyền lật mây đỗ mưa, ánh mắt của Kim Tại Hưởng sâu dần.
Hắn từng có thị thiếp, tất cả đều là mỹ nam, nhưng không có một ai có thể làm hắn điên cuồng như thế. Tiểu huyệt kia vừa ướt lại vừa chật, thiếu chút nữa đã hút sạch hồn của hắn.
Rốt cuộc là trước kia cậu đã dùng cách nào để che khuất bản thân? Khiến hắn không phát giác được dù chỉ một chút!
-" Không biết! Không biết" - Tuấn Chung Quốc sắp hỏng mất.
Hắn hỏi cái này gọi là vấn đề cái gì? Quả thực dâm đãng vô sỉ.
-" Không biết? Vậy cũng không sao" - Tuấn Chung Quốc chưa kịp thở ra, lại nghe hắn nói:
-" Tiểu đệ của bản Hầu rất ngứa ngáy, phu nhân giúp ta ăn một lần nữa được chứ? "
Không đợi Tuấn Chung Quốc trả lời, bỗng nhiên hắn đẩy mạnh eo một cái, côn thịt thô to vừa trượt ra một đoạn, lại nặng nề tiến vào trong.
- " A..." - Tuấn Chung Quốc kêu to một tiếng, khó khăn khắc chế.
Không đợi cậu thích ứng, Kim Tại Hưởng đã đặt chân cậu lên vai mình, nắm chặt lấy eo của cậu, từng đợt từng đợt rút ra đâm vào.
Sảng khoái! Thật sự là quá sung sướng! Trước đây có nghe nói đến những nam tử sở hữu danh khí (*), nhưng hắn không tin, bây giờ mới biết danh khí là có thật. Huyệt thịt này siết vô cùng chặt, vậy mà lúc trước hắn lại cảm thấy cậu không thú vị, thật sự là có mắt như mù...
(*): cực chặt, sâu hút, nhiều nước.
Tuấn Chung Quốc cảm thấy mình bị nâng lên, rồi nặng nề hạ xuống, bởi vì tư thế quan hệ này, mỗi lần dục căn của hắn đầm vào liền đâm đến tận cùng, lút cán. Gậy thịt của hắn to dài chọc vào hoa tâm mềm mại của cậu, kích thích hoa huyệt cậu co thắt không ngừng, hắn tựa như muốn khai phá cánh cửa bên trong, đi vào nơi sâu nhất.
Cậu không thể để hắn đi sâu vào trong được, nếu cửa tử cung bị chọc mở, chỉ sợ là cậu sẽ không kiềm nổi mà tiết ra... như thế quá xấu hổ!!!
-" Phu nhân, có phải bản Hầu cắm em thoải mái lắm đúng không? "
Kim Tại Hưởng vừa thở hổn hển, vừa nói những lời nói thô tục mà trước kia chưa bao giờ cậu nghe từ miệng hắn.
Tuấn Chung Quốc cắn răng nhẫn nhin, nhưng dục vọng muốn bài tiết làm sao có thể nhịn được? Cậu bị giày vò đến mức không chịu nổi, vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa khóc vừa nói:
-" Hầu gia, xin ngài... đừng... ta... ta không nhịn được nữa..."
-" Sao? Em không nhịn được cái gì?"
Đông tác của Kim Tại Hưởng vẫn không dừng lại, cứ nâng cậu lên rồi hạ xuống, vật to lớn cứng cáp vẫn thẳng tắp đâm vào hoa tâm cậu, hận không thể làm giống như vừa rồi, chọc vào thật sâu, được cái miệng nhỏ bó thật chặt, siết lấy, mút không ngừng.
-" A a a, nhịn không được... nhịn không được..." - Hạ thân Tuấn Chung Quốc bị xâm chiếm quá tê dại, cậu sợ hãi phát hiện ra hạ thân đã tê dại đến mức sắp không còn cảm giác nữa.
-" Nói đi, không nói sao bản Hầu biết được? "- Giọng nói Kim Tại Hưởng tỉnh táo vô cùng, nhưng hai mắt thì phủ đầy dục vọng.
-" Nhịn không được..."- Tuấn Chung Quốc cắn răng, vừa khóc vừa nói ngắt quãng -" Muốn tiểu, muốn tiểu ra... Hầu gia, xin ngài... ra ngoài trước... để ta..."
Kim Tại Hưởng kéo cậu sát vào người, ôm lấy thân thể cậu, thì thào vào tai cậu:
-" Muốn tiểu ra sao???"
Tuấn Chung Quốc nức nở, nhẹ nhàng gật đầu.
-" Thì ra đi" - Bây giờ cậu thành như vầy là kết quả Kim Tại Hưởng cố ý gây nên, cậu còn không nhận ra tình cảnh của cậu hay sao?
Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve nơi gồ lên ở bụng Tuấn Chung Quốc. Nơi đó căng phồng thuỷ dịch, như sắp trào ra ngoài. Hắn hơi dùng sức một chút, khiến Tuấn Chung Quốc khóc thảm một tiếng:
-" Đừng! Đừng! Hầu gia, cầu xin ngài... ngài muốn gì thiếp cũng đáp ứng."
Nếu còn ấn nữa chắc chắn cậu sẽ tè ra mất.
Ánh mắt Kim Tại Hưởng loé sáng:
-" Thật sẽ đáp ứng tất cả chứ?"
Tuấn Chung Quốc khóc gật đầu.
Cậu thật sự chịu không nổi, loại chuyện này khiến cậu vô cùng xấu hổ, vượt qua sức chịu đựng của cậu.
truyện full

Kim Tại Hưởng nở nụ cười, trong tiếng kinh hô của cậu, tiếp tục đẩy đưa, nâng cậu lên lại hạ xuống.
-" Bản Hầu cò vài vấn đề thắc mắc, nếu phu nhân có câu trả lời khiến bản Hầu hài lòng, bản Hầu sẽ cho phu nhân tiết ra, thế nào? "
Tư thế đáng xấu hổ này khiến sắc mặt Tuấn Chung Quốc đỏ lên, cho nên dù lúc này hắn nói gì cậu cũng chỉ có thể cam chịu, lung tung gật đầu một cái.
Kim Tại Hưởng ôm cậu, vừa xoa nắn hai bầu ngực căng tròn đẫy đà của cậu, vừa cắm nhẹ vào tiểu huyệt, nói bên tai cậu:
-" Phu nhân, em không thích bản Hầu đúng không?"
Tuấn Chung Quốc đáp lời theo bản năng:
-" Không có, thiếp rất thích Hầu gia..."
-" Thật sao? "
Tuấn Chung Quốc không biết hắn muốn câu trả lời thế nào, chỉ biết rằng hắn không hài lòng với câu trả lời này, không thể làm gì khác hơn là khóc lóc van xin:
-" Hầu gia... tha cho thiếp, Hầu gia..."
Kim Tại Hưởng dùng sức xoa nắn hai khối mềm mại, hỏi lại lần nữa:
-" Phu nhân, em không thích ta đúng không? "
-" Phải, thiếp... không thích... " - Tuấn Chung Quốc gật đầu thút thít.
Ánh mắt Kim Tại Hưởng trầm xuống, giọng nói càng trở nên nguy hiểm hơn, càng thúc sâu hơn vào người Tuấn Chung Quốc, hắn gằng giọng:
-" Tại sao?"
-" Bởi vì... bởi vì... "- Tuấn Chung Quốc bị hắn ra vào đến mức ý thức muốn hôn mê, vừa mới được dạy dỗ một trận, lần này không dám đáp cho qua chuyện, đành thật lòng trả lời - " Bởi vì, Hầu gia rất giả dối..."
-" Hả? "- Kim Tại Hưởng dùng sức bóp lấy khối thịt trong tay- " Bản Hầu giả dối chỗ nào?"
Tuấn Chung Quốc cảm thấy ngực rất đau, nhưng không dám phản kháng, cũng không thể phản kháng, đành khóc lóc trả lời:
-" Hầu gia rõ ràng là vô pháp vô thiên, coi trời bằng vung, lại nguỵ trang thành người trung tín nhân nghĩa... "
Kim Tại Hưởng lặng đi một chút, ánh mắt phức tạp nhìn cậu:
-" Nếu đã vậy sao em đồng ý gả cho ta?"
Tuấn Chung Quốc thút thít nói:
-" Thái Hậu có ơn nuôi dưỡng, thiếp rất muốn báo đáp ơn này..."
-" Cho nên sau khi vào Chiêu Ninh phủ, em mới trang điểm thành bộ dạng quỷ khóc thần sầu kia?!" - Giọng nói Kim Tại Hưởng mang theo mùi nguy hiểm.
Tuấn Chung Quốc lúng túng gật đầu.
Không được, cậu thật nhịn không được nữa, bụng cậu căng trướng đến lợi hại, vừa rồi lại bị hắn làm cho lên cao trào một lần, lại bị hắn chặn ở trong bụng, thuỷ dịch ứ lại không ra được, càng lúc càng tức.
-" Rất tốt! " - Khoé miệng Kim Tại Hưởng nhếch cao, ôm cậu đến bên một chỗ trống bên giàn hoa ngay cửa, đặt cậu ngồi lên trên đó, dãn hai chân cậu ra hết cỡ, còn bản thân hắn thì đứng bên dưới, dùng hết sức cắm vào " bịch, bịch", nhiều lần đâm thẳng đến hoa tâm, giống như hận không thể đâm thủng cậu.
-" A... a... a... ưm... " - Tuấn Chung Quốc phát điên mất, cậu liều mình đánh vào lồng ngực nam nhân trước mặt. - " Hầu gia, ngài đã đáp ứng... đáp ứng... a!"
-" Bản Hầu nói là..." - Hơi thở Kim Tại Hưởng nặng nề, cắn chặt răng kiềm chế xúc động muốn xuất ra. -" Nếu câu trả lời của phu nhân khiến bản Hầu hài lòng thì sẽ để em tiết ra. Đáng tiếc, bản Hầu không hài lòng lắm với câu trả lời đó. Nhưng bản Hầu rất hảo tâm, ta sẽ cho phu nhân một cơ hội".
Tuấn Chung Quốc nước mắt lưng tròng, đáng thương tội nghiệp nhìn hắn.
Kim Tại Hưởng nghe tim mình rung động, hắn nói:
-" Bản Hầu quyết định trước làm xong lần này rồi nói sau, nếu như phu nhân nhịn được, đến lúc đó ta cho em tiết, nếu không nhịn được... "
Hoa tâm bị hắn đâm chọc càng lúc càng mềm, nhục huyệt lại càng lúc càng siết chặt hơn, Tuấn Chung Quốc muốn trốn nhưng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, chỉ có thể khóc hu hu, dùng hai tay nắm đấm đánh vào người Kim Tại Hưởng, bộ dạng bị bắt nạt vô cùng uất ức.
-" Xem ra phu nhân còn có thể nhịn được mà!" - Kim Tại Hường cười nhẹ, đột nhiên gia tăng tốc độ.
-" A... a... a" - Tuấn Chung Quốc điên cuồng lắc đầu, cực lực nhẫn nhịn, nhưng căn bản là không nhịn được. Hắn dùng sức mạnh, cường thế đẩy cậu lên một đợt sóng cao trào lần nữa. Một lần nữa, hoa huyệt cậu lại phun mật dịch, nhưng vẫn bị kẹt trong tử cung, bụng căng đến mức muốn rách ra, đã vậy mà nam nhân xấu xa kia còn dùng tay chặn lại.Tuấn Chung Quốc " Á" một tiếng, trong lòng biết không xong rồi. Ngay lúc hắn một lần nữa đẩy đại long đầu cứng rắn kia vào hoa tâm, thẳng đến cửa cung, cửa cung bên trong bị mở toàn ra.
Hắn vẫn tiếp tục khuấy động thêm vài cái nặng nề, rốt cuộc cửa cung vốn gắt gao đóng chặt không chịu nổi nữa, cuối cùng cũng buông lỏng.
" Ào" một tiếng, thuỷ dịch màu trắng nhạt phun ra ngoài

Tại thời điểm cậu không thể khống chế được, Kim Tại Hưởng ngừng động tác cúi đầu nhìn chỗ hai người giao hợp, tay nắm hai chân cậu, "phốc" một tiếng trút phân thân của mình ra.
Thuỷ dịch trong trẻo bắn ra từ nhuỵ hoa, văng lên bụng hắn.
Bởi vì lúc chọc mở cửa cung, thuỷ dịch nóng bỏng tưởi thẳng lên phân thân của hắn, khiến hắn không kiềm được nữa, cũng bắn tinh hoa ra.
Thuỷ dịch, mật dịch, tinh dịch, tất cả hoà lại với nhau thành môt tổ hợp vô cùng dâm mị.
Hoa huyệt của Tuấn Chung Quốc vốn nhỏ hẹp, nhưng vì lúc ởn Ôn Tuyền bị hắn làm một lần, sau khi hôn mê vẫn tiếp tục bị hắn cắm. Vật to lớn của hắn cùng với lượng dịch thuỷ bị ứ bên trong khiến tiểu huyệt của cậu dãn đến mức không khép lại được.
Thời khắc đạt cao trào tiết thuỷ dịch, Tuấn Chung Quốc cảm thấy toàn thân trống rỗng, hồn phách như bay bổng trên không trung, được kích thích đến bài tiết thật sảng khoái, cậu hưởng thụ cảm giác phóng đãng trào dâng trước nay chưa từng có.
Đến khi thần trí Tuấn Chung Quốc quay trở lại, phản ứng đầu tiên chính là thẹn quá hoá giận.
Cậu... cậu lại bị hắn làm đến mức không cầm giữ được. Hắn... hắn lại dám buộc cậu phải mất khống chế cho hắn xem!!!
Tuấn Chung Quốc tức điên. Liều mạng đánh hắn, miệng nói lung tung:
-" Đồ đáng ghét, tên đáng ghét này! Bức ép người ta đến vậy!!! Kim Tại Hưởng, ngươi đi chết đi. Ta không muốn tiếp tục nhịn ngươi nữa!! Ưm... "
Kim Tại Hưởng chụp lấy nắm đấm của Tuấn Chung Quốc, không hề tức giận, cũng không sợ bẩn, một lần nữa đem phân thân dính đầy thuỷ dịch cắm vào trong huyệt nhỏ của cậu. Đồng thời giữ lấy đầu cậu, cúi người phủ môi mình lên chặn môi cậu.
Tuấn Chung Quốc vừa mới mất khống chế tiết thân, cả người mềm nhũn, không ở trong trạng thái phòng bị, lại bị Kim Tại Hưởng bất ngờ cắm vào, dùng một động tác tách hai cánh hoa đâm thẳng đến tận cùng. Không nhờ rằng lần này lại có thể dễ dàng tiến vào người cậu như vậy, Kim Tại Hưởng vui vẻ, để Tuấn Chung Quốc xuống chiến tiếp một trận nữa.
Tuấn Chung Quốc muốn đánh hắn nhưng lại không còn một chút sức lực nào. Miệng nhỏ bị hôn, huyệt nhỏ bị cắm, hai con thỏ nhỏ bị nhào nặn, trái phải đều bị hắn bao vây, toàn thân vô lực, sức phản kháng ngày càng yếu dần.
Đến khi bắn cho cậu một bụng tinh dịch, Kim Tại Hưởng mới dần dần thả chậm tốc độ, kéo dài khoái cảm.
Toàn thân Tuấn Chung Quốc xụi lơ, bị Kim Tại Hưởng ôm trở lại ôn tuyền.
Kim Tại Hưởng tắm rửa qua loa, sau đó mặc y phục vào.
Tuấn Chung Quốc nửa tỉnh nửa mê tựa trên vách đá ở ôn tuyền, Kim Tại Hưởng cẩn thận nhìn gương mặt của cậu.
Rõ ràng là cùng một gương mặt, nhưng sao cậu lại quá khác so với người trong trí nhớ của hắn vậy. Không còn son phấn, không còn vẻ già dặn quý phái, chỉ còn là một nam tử nõn nà hồng hào.
Hắn đến gần cậu, ngậm lấy đôi môi sưng đỏ kia, triền miên hôn sâu. Cho đến lúc cậu không thở được nữa mới cam lòng buông ra, gọi người bên ngoài vào:
-" Vào đi".
Thanh La vốn đứng bên ngoài cách một cánh cửa, đã sớm nghe hết những chuyện phát sinh bên trong, mặt nàng nóng bừng, xoay người đáp:
-" Hầu gia..."
Kim Tại Hưởng gật đầu:
-" Hầu hạ phu nhân đi." - Nói xong, hắn mặc chỉnh tề y phục ra ngoài.
Thanh La vừa vào cửa liền thấy một phòng hỗn độn. Đây là nơi tắm gội, giường nhỏ và giàn hoa bừa bộn vô cùng, toả ra mùi hoan ái đặc thù.
Thanh La đỏ mặt đóng cửa lại, đi đến hậu viện suối nước nóng. Thấy Tuấn Chung Quốc ngồi ở trong ôn tuyền, dựa vào vách đá, hai mắt nhắm lại, mệt đến mức không thể nhúc nhích nổi.
-" Phu nhân..." - Thanh La nhỏ giọng gọi.
Tuấn Chung Quốc mơ hồ "ừm" một tiếng, đầu không nhúc nhích.
Thanh La do dự một chút, lấy chăn lớn đến, chậm rãi tẩy rửa cho cậu.
Trên người Tuấn Chung Quốc toàn là dấu tay và dấu hôn, khiến mang tai của Thanh La hồng lên trông thấy. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thanh La nâng cậu dậy mặc y phục cho cậu.
Tuấn Chung Quốc mơ mơ màng màng, cũng không biết mình về phòng khi nào. Lúc cậu tỉnh dậy lần nữa, đã là nửa đêm rồi.
Sau khi Thanh La hầu hạ cậu ăn chút cháo nóng, ý thức và lý trí của Tuấn Chung Quốc mới dần dần hồi phục.
truyện full

Nhớ lại chuyện đó, sắc mặt Tuấn Chung Quốc lúc trắng lúc xanh.
Vậy là, chẳng những cậu bị Kim Tại Hưởng ăn sạch sẽ, thậm chí bí mật giấu kín bao lâu nay cũng bị hắn moi ra được? Quá đáng hơn là hắn đã đạt được mục đích rồi, mà vẫn chơi đùa cậu đến mức mất khống chế...
Sao có thể như vậy? Tuấn Chung Quốc nằm bò trên bàn, chán nãn gõ đầu mình.
Thanh La thấy thế khuyên nhũ:
-" Phu nhân, người đừng nóng giận, việc này... nói cho cùng... cũng cần thiết... "
Kim Tại Hưởng là Chiêu Ninh Hầu, phu quân của cậu, đương nhiên là " cần thiết" rồi, ai cũng sẽ nói vậy. Nhưng việc trói lại cưỡng bức thì thế nào? Đây chính là thời đại nam nhân nắm trọn quyền lực, làm gì được.
Trong lòng Tuấn Chung Quốc rầu rĩ, bỗng nhiên Thanh La, Hồng Vi, Hoàng Tường đồng thanh hô cách kinh ngạc:
-" Hầu gia!!!"
Ngày hôm qua trở về, Tuấn Chung Quốc nằm xuống là ngủ luôn. Thanh La không phải người lắm miệng, không được sự cho phép của chủ tử, nàng không dám nói chuyện đó ra, cho nên những người khác không ai biết Hầu gia đã đến biệt viện.
Tuấn Chung Quốc vừa mới gắp một cái bánh bao vào trong chén, Kim Tại Hưởng đã vén màn bước vào.
Cậu trừng mắt nhìn cái bánh bao trắng nhỏ đáng yêu trong chén, miễn cưỡng buông đủa xuống, kéo khoé miệng thành một nụ cười, tiến lên nghênh đón:
-" Hầu gia, sao ngài lại đến đây? "
Hôm nay Kim Tại Hưởng mặc bộ thường phục màu xanh, thắt lưng kim quang, thần thái sáng láng, dáng người cao ráo. Trên mặt hắn mang theo nụ cười nhạt, càng làm nổi bật lên sự tuấn tú và sáng lạng.
Hắn làm quan tướng uy vũ, nhưng lại không có thân hình vạm vỡ, tư thái oai hùng, chả trách sao nhiều kẻ lắm chuyện cứ hay kêu hắn là mỹ nam tử trong các vương hầu.
-" Đến dùng bữa sáng với phu nhân chứ sao! "- Kim Tại Hưởng nói xong, liếc nhìn mặt cậu, chân mày hắn liền chau lại, nụ cười cũng tắt ngấm, quay ra nói với Hồng Vi - " Chuẩn bị ngay một chậu nước ấm."
-" Hầu gia muốn rửa tay sao? " - Tuấn Chung Quốc khó hiểu.
Tuấn Chung Quốc vốn không phải bạc đãi người của mình, hằng năm phòng bên đều dự trữ sẵn nước ấm, rất nhanh Hồng Vi đã đem nước ấm tới.
Kim Tại Hưởng không động tay chỉ Thanh La:
-" Rửa mặt cho phu nhân. "
Giờ Tuấn Chung Quốc mới biết hắn đòi nước ấm để làm gì, cậu nhướng mày:
-" Hầu gia!!! "
Thanh La chần chờ không dám. Phu nhân đang tức giận, rốt cuộc Hầu gia có dụng ý gì?
-" Cần ta nói lại lần nữa sao?" - Kim Tại Hưởng không hề đùa, từng chữ hắn nói ra đều mang theo uy thế.
Thanh La bị Kim Tại Hưởng trừng mắt thì giật mình, nhìn Tuấn Chung Quốc một cái, quay đầu lấy khăn bỏ vào chậu.
-" Hầu gia làm vậy là có ý gì? "
Tuấn Chung Quốc đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng thật sự là không nhịn được, nam nhân này có bệnh à? Sáng sớm đến đây bắt cậu rửa mặt? Cậu vừa mới rửa mặt chải đầu không bao lâu, không lẽ nhìn không ổn sao?
Đây chính là dung trang cho "quý phu nhân" mà cậu tâm đắt nhất, tinh xảo uy nghiêm, làm tôn lên thân phận của cậu. Cũng chỉ có trang điểm như thế, ra ngoài xã giao mới sẽ không bị người khinh khi vì tuổi còn trẻ.
-" Em nói xem?" - Kim Tại Hưởng rũ mắt, nhìn gương mặt đang trang điểm tỉ mỉ của cậu. Cái này không phải là không đẹp, chỉ là lông mày vẽ lớn, đường mắt nhọn vểnh cao, mặt thoa đầy phấn, màu môi cũng đỏ hồng... trông rất tinh xảo, toát lên vẻ cao quý của "Hầu phu nhân", nhưng nó lại giống như chiếc mặt nạ, che hết những nét đẹp chân thật của một nam tử.
Thứ hắn muốn xem, là nét đẹp tự nhiên của nam nhân tên Tuấn Chung Quốc dưới lớp trang điểm Hầu "phu nhân" này, chứ không phải cái mặt nạ đó!!!.

Nhìn gương mặt tự nhiên, trăng trắng, không chút son phấn của Tuấn Chung Quốc, cuối cùng Kim Tại Hưởng cũng hài lòng.
Đây mới là gương mặt hắn thích.
Mày thanh mảnh, mắt hạnh nhân, mũi thanh tú, môi anh đào, da thịt trơn bóng như ngọc, trông rất khoẻ mạnh, không một chút tì vết.
Rõ ràng sở hữu gương mặt của một mỹ nam, vậy mà cậu cứ nhất định phải bôi trét mặt mình giống như ma quỷ vậy. Chả trách sao hôm qua hắn không nhận ra, cả hai gương mặt khác nhau quá xa.
Người bên kia bị bắt phải rửa sạch lớp trang điểm, tức giận kéo căng chiếc khăn giấu trong tay áo, thiếu chút xé rách nó.
-" Hầu gia, ngài... "
Kim Tại Hưởng vờ như không thấy sự tức giận của cậu, cười tủm tỉm:
-" Sau này cứ như vậy, nếu còn để ta thấy em lại vẽ tùm lum lên trên mặt thì đừng trách ta... hử! " - Dù là không nói ra, nhưng ý đồ uy hiếp quá rõ ràng.
Tuấn Chung Quốc tức đến run tay, nhưng nỗ lực kiềm chế.
Hắn là phu quân, hắn là phu quân! Thê xem phu là trời, cho dù trong lòng cậu có không đồng ý thế nào cũng phải giả bộ như thuận phục.
Hít thở sâu một hồi, Tuấn Chung Quốc bình phục tâm tình:
-" Hầu gia, thiếp đi thay xiêm y. "
Kim Tại Hưởng gật đầu, tự đến bàn ăn ngồi xuống.
Tuấn Chung Quốc nhìn hắn gắp cái bánh bao nhỏ của mình bỏ vào miệng, trong lòng bi phẫn vô cùng, giận dỗi dẫn theo Thanh La vào buồng trong thay xiêm y.
Dung trang diễm lệ lộng lẫy của Hầu "phu nhân" bị bắt rửa sạch, để lộ gương mặt đơn thuần, vậy thì cũng không cần mặc gấm vóc thêu hoa đỏ thắm nữa. Tuấn Chung Quốc không thể hơn thua với hắn, chỉ đành thuận theo hắn đổi cách ăn mặc.
Kim Tại Hưởng ăn xong hai cái bánh bao, lại húp thêm chén cháo, vừa mới gấp cái bánh hấp thì thấy Tuấn Chung Quốc một lần nữa bước ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn một cái, không khỏi ngẩn ngơ.
Rèm châu xốc lên, người bên trong bước ra là một mỹ nam giai lệ.
Gương mặt mộc mạc trắng ngần không chút son phấn, đôi mắt sáng ngời, dáng người thon thả thanh tao, toàn thân nhỏ nhắn cân xứng. Mái tóc bới cao chỉ cài một chiếc trâm hoa đơn giản, tà áo ngắn mang màu sắc hoa đinh hương, để lộ làn da ngọc ngà, toàn thân thanh thoát.
Đây thật sự là "phu nhân" của hắn?
Kim Tại Hưởng đặt đũa xuống, vuốt cằm trầm tư.
Trắng trẻo như vầy, thật sự là đẹp hơn gương mặt trang điểm kia rất nhiều.
-" Hầu gia!" - Tuấn Chung Quốc bị hắn nhìn đến mất tự nhiên.
Thường ngày lúc không cần ra ngoài, cậu vẫn thường xuyên mặc như vậy, nhưng nếu gặp người khác, nhất định phải trang điểm, diện cẩm y, cố gắng đạt tới ngưỡng phù hợp với danh phong Hầu "phu nhân" cao quý uy nghiêm. Hôm nay quyết định hồi phủ, ngủ dậy cậu đã trưng diện thật kỹ, lại không ngờ Kim Tại Hưởng vừa đến đã buộc cậu tẩy sạch.
Nhìn cậu bây giờ, chẳng lẽ phù hợp với thân phận Chiêu Ninh Hầu" phu nhân" mà hắn yêu cầu sao?
Tuấn Chung Quốc biết rõ, thế nhân yêu cầu thê xem phu là trời, cậu đã gả cho Kim Tại Hưởng, nửa đời sau phải chịu dưới trướng hắn, trong lòng có chán ghét hắn đến thế nào, ngoài mặt cũng phải tỏ ra hài lòng. Chỉ khi hắn hài lòng, vị trí Chiêu Ninh Hầu" phu nhân" này mới được ngồi ổn định, nửa đời sau mới có thể an sinh.
Mà cậu cũng biết, Kim Tại Hưởng không có quá nhiều yêu cầu đối với "Chiêu Ninh Hầu phu nhân". Không cần quá mỹ mạo, cũng không cần quá giỏi giang, chỉ cần an phận giữ vị trí Hầu "phu nhân", không gây phiền toái cho hắn, có thể dẫn ra ngoài gặp mọi người, vậy là được. Hắn vui lòng giữ thể diện cho cậu, tỏ lòng trung thành với Hoàng Đế.
Nhưng hiện tại trong đầu hắn nghĩ cái gì, Tuấn Chung Quốc thật sự mò không ra, rốt cuộc hắn có ý gì đây?
-" Được rồi, đến dùng cơm đi, không ăn sẽ nguội mất" - Kim Tại Hưởng cười tít mắt, ra hiệu cho Tử Đằng chuẩn bị đũa mới.
Tuấn Chung Quốc rất đói, thức ăn hôm qua cậu dặn chuẩn bị lại vì quá mệt mỏi nên không đụng đến, chỉ ăn một chén cháo nhỏ. Sáng nay bụng trống rỗng, định ăn cái bánh bao lấp vào thì lại bị hắn buộc phải rửa mặt thay đồ. Lúc này vừa nghe hắn nói như vậy, cậu cũng lười so đo với hắn, ngồi xuống dùng bữa.
Ăn ba cái bánh bao, một bánh nướng hành hương, thêm một chén mỳ ngũ sắc, lúc này Tuấn Chung Quốc đã thấy no phần nào.
Ngẩng đầu, cậu thấy Kim Tại Hưởng đang nhìn cậu chằm chằm, gương mặt tựa tiếu phi tiếu. (*)
(*): như cười như không.
Vẽ mặt Tuấn Chung Quốc cứng đờ, cẩn thận thu hồi vẻ thoả mãn trên mặt.
-" Hầu gia, ăn thêm chén mì đi, mùi vị không tệ..."
-" Bản Hầu ăn no rồi. "- Kim Tại Hưởng đặt xuống đũa, rửa tay súc miệng, sau đó đứng dậy. Tuấn Chung Quốc nhẹ nhàng thở ra:
truyện full

-" Vậy thiếp sẽ không quấy rầy Hầu gia, cung tiễn..."
Nửa sau câu nói còn chưa nói xong, Kim Tại Hưởng đã khoác tay lên vai cậu:
-" Phu nhân gấp gáp cái gì? Bản Hầu còn chưa có về kinh, có gì để làm chứ. Cho nên không hề quấy rầy..."
Biểu hiện trên mặt Tuấn Chung Quốc đông cứng:
-" Nhưng thiếp phải về kinh, Hầu gia đã định ngày về, thiếp phải trở về chuẩn bị một chút... "
-" Có cái gì để chuẩn bị chứ? Bản Hầu không để ý, phu nhân sợ cái gì? Chẳng lẽ... "
Kim Tại Hưởng từ cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn Tuấn Chung Quốc có thâm ý khác:
-" Là sợ Bản Hầu?"
Tuấn Chung Quốc cười trừ:
-" Hầu gia cứ nói đùa. "
-" Bản Hầu không có đùa. Nào, lại đây phu nhân, chúng ta cửu biệt trùng phùng, nên trò chuyện nhiều một chút."
-"... " - Tuấn Chung Quốc bị bắt vào nội thất, nội tâm bi phẫn.
Nói chuyện? Bọn họ có chuyện gì để nói? Ngay cả thê tử của mình mà cũng không nhận ra, nam nhân như vậy lại đòi trò chuyện với cậu, đừng đùa nữa được không?
Nhưng mà những lời này... cậu không dám nói ra, chỉ có thể miễn cưỡng để Kim Tại Hưởng lôi vào nội thất, đóng cửa lại.
Đến khi cậu tỉnh táo trở lại thì đã bị đưa đến ghế lớn, ngồi xuống đó.
-" Phu nhân, có phải có chuyện gì em chưa nói với bản Hầu hay không? " - Kim Tại Hưởng ngồi xuống trước mặt cậu, nghiêm túc hỏi.
Tuấn Chung Quốc ngẩn ngơ:
-" Hầu gia... Nói cái gì? "
Kim Tại Hưởng nhìn vị "tân phu nhân " này của mình, đôi mắt không rời khỏi gương mặt của cậu.
Gương mặt này, không tính khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại rất phù hợp với tâm ý của hắn. Mày thanh mảnh, môi đỏ căng mọng, nhìn thật chỉ muốn cắn một cái.
Giọng nói Kim Tại Hưởng trầm xuống, tay nâng cằm cậu:
-" Rõ ràng không thích bản Hầu, lại phải cư xử lấy lòng, chắc là không thoải mái phải không? "
-" Sao...?" - Tuấn Chung Quốc đang suy tư rời rạc, theo quán tính đáp một chữ, lại giật mình thức tỉnh, vội hỏi:
-" Hầu gia cứ nói đùa, thiếp sao có thể? "
-" Haha, em nói xem. Chuyện em nói tối qua là giả sao?? " - Kim Tại Hưởng tới gần, hơi thở phun lên mặt cậu.
Hôm qua...
Tuấn Chung Quốc vốn đã quăng chuyện đêm qua ra sau đầu, để gặp hắn đỡ phải lúng túng. Lúc này giáp mặt nghe hắn nhắc lại, cậu lập tức vì nhớ đến một màn kia mà đỏ mặt, nhất thời thẹn quá hoá giận.
Kim Tại Hưởng thấy khuôn mặt đỏ ửng của cậu, gò má hồng hồng dưới ánh sáng càng thêm xinh đẹp, không nhịn được duỗi ngón tay vuốt ve.
-" Phu nhân nghĩ cái gì mà mặt đỏ vậy??" - Kim Tại Hưởng cất giọng ôn tồn, hơi thở phà lên chóp mũi cậu.
-" Là nhớ đến lúc cùng bản Hầu hoan hảo trong nước, hay là lúc triền miên trên giường đây? "
Sắc mặt Tuấn Chung Quốc nhỏ ra máu, những hình ảnh nóng bỏng tràn về tâm trí khiến đầu cậu muốn bốc khói, hơi thở cũng theo đó dồn dập.
-" A! Phu nhân của ta đang xấu hổ kìa. " - Kim Tại Hưởng duỗi ngón tay chạm lên môi cậu, sau đó cúi đầu liếm một cái, thật mềm, mùi vị thật thơm.

Tuấn Chung Quốc không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này?
Ngày hôm qua chân tướng bị bại lộ, hôm nay Kim Tại Hưởng lại khởi binh đến đây hỏi tội cậu.
Cậu cứ nghĩ sau vụ việc ở Ôn tuyền, cùng lắm cậu cúi đầu nhận sai là xong rồi chứ.
Không biết phải phản ứng thế nào, đến khi cậu lấy lại được tinh thần thì phát hiện mình đã dựa hẳn lên ghế lớn, áo dài bị kéo lên, chiếc khố nhỏ bị ném qua một bên. Ngón tay thô dài xâm nhập vào hoa huyệt, từng chút từng chút dùng sức chui ra chui vào.
Cậu cố gắng nhịn để không phát ra tiếng kêu, đầu óc mơ màng, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Cậu chỉ nhớ còn chưa kịp nói gì, Kim Tại Hưởng đã chen vào trong người cậu.
Ghế lớn rộng rãi, đủ để hai người chen chúc lên đó, thân thể dính chặt, còn kịch liệt ma sát nhau. Một bàn tay của Kim Tại Hưởng bắt lấy eo cậu, tay còn lại vuốt ve khắp nơi.
Tuấn Chung Quốc bị hắn sờ soạng toàn thân nóng lên, tâm trí mơ hồ, áo yếm bên trong bị kéo xuống.
Kim Tại Hưởng ôm cậu đặt lên đùi mình, bàn tay to luồng từ dưới luồng lên, xâm nhập vào trong quần áo, xoa nắn bầu ngực tròn của cậu đến mềm nhũn.
Vừa âu yếm, hắn vừa dán sát bên tai cậu thì thầm điều gì đó, hơi thở nóng hổi phà vào mang tai nhồn nhột, vành tai ửng đỏ còn bị hắn ngậm lấy.
Trong nháy mắt, Kim Tại Hưởng tinh ý nhận ra thiên hạ trong lòng hắn run rẩy, thân thể càng nhũn ra, vô lực rũ xuống, vành tai càng đỏ hơn, hơi thở dồn dập.
Kim Tại Hưởng kinh ngạc. Vành tai và cần cổ cậu thì ra chính là nơi mẫn cảm nhất, chỉ cần chạm nhẹ cậu sẽ có phản ứng ngay.
Hắn thật hoài nghi, suốt ba năm qua, không biết rốt cuộc mình đã ngu đến mức nào. Một bảo vật ở ngay bên cạnh hắn thế này mà hắn lại không phát hiện ra! Nghĩ kĩ lại, đúng là hắn chưa từng có động tác âu yếm nào với cậu, chỉ tuỳ tiện sờ soạng vài cái, liền thoát y trực tiếp làm tình.
Phát hiện này khiến cho Kim Tại Hưởng hứng trí bừng bừng, hắn rất muốn biết "phu nhân" của mình còn có bí mật nào chưa khám phá ra nữa không.
Hắn hăng hái thăm dò từng tấc một trên da thịt của cậu. Tai, gáy là nơi mẫn cảm, hôn nhẹ sẽ đỏ ửng lên. Hai đóa hồng trước ngực cũng chỉ cần liếm hai ba cái sẽ căng cứng, dựng đứng. Điều khiến hắn yêu thích hơn hết là cặp mông tròn trịa, vừa trắng lại vừa mềm, độ căng phồng của chúng thật là đàn hồi, cảm giác xoa nắn thật là đã tay.
Kim Tại Hưởng say mê cặp bánh bao này, hết xoa nắn rồi lại hôn, đến khi Tuấn Chung Quốc phục hồi tâm trí một lần nữa đã thấy mông của mình đầy nước miếng và những dấu hôn hồng hồng trên đó.
Tuấn Chung Quốc không thích bị đùa bỡn như vậy. Mông cậu bị chỉnh nhô cao, nơi riêng tư của nam tử bị người phía sau nhìn thấy trần trụi. Mà thật ra cậu cũng không có thấy gì đâu, chỉ là tưởng tượng thôi, nhưng càng tưởng tượng thì xúc giác lại càng mẫn cảm.
Kim Tại Hưởng khó lòng hình dung nổi tâm tình của bản thân lúc này. Trong trí nhớ của hắn," phu nhân" hắn lúc trên giường thật sự rất máy móc, thân thể cứng ngắt, huyệt hẹp lại khô, hắn không thiếu nam nhân, cho nên chỉ làm qua loa cho xong.
Nhưng Tuấn Chung Quốc trước mắt hắn bây giờ, chỉ cần âu yếm một chút thì thân thể mềm nhũn. Lúc hắn cởi khố nhỏ của cậu, giữa hai chân đã ướt dầm dề.
Kim Tại Hưởng phấn khởi tràn trề, ngón tay đâm vào trong huyệt ẩm ướt của cậu đào móc, vừa đùa bỡn vừa nói:
-" Phu nhân, sao cái miệng nhỏ này nhiều nước thế? Trước kia giấu đi đâu hết vậy? "
Tuấn Chung Quốc toàn thân phiếm hồng, trong lòng tràn đầy xấu hổ.
Cậu cũng muốn biết tại sao lại như vậy đó!!! Trước kia, lúc hai người làm tình, đau thì đau đó, nhưng chưa từng có loại cảm giác mất khống chế như vậy, cứ nhẫn nại một chút rồi cũng xong. Nhưng bắt đầu từ cuộc hoan ái trong ôn tuyền hôm qua thì sự việc đã không còn trong tầm kiểm soát của cậu nữa.

Gả vào Chiêu Ninh Hầu phủ, Kim Tại Hưởng đối với cậu lại không có mấy tính (*) thú, Tuấn Chung Quốc vẫn cho rằng chuyện giường chiếu của bọn họ cũng sẽ chỉ như vậy.
(*) Tính ở đây là tình dục, đừng ai đọc thành thú tính nhé!
Nào ngờ đâu sự tình phát sinh trong hai ngày này đã hoàn toàn làm thay đổi nhận thức của cậu.
Sao chỉ cần hắn hôn nhẹ, sờ soạng một chút là thân thể cậu lại kì quái thế này? Sau lưng truyền đến cảm giác tê dại, thân thể khó nhịn vặn vẹo, hoa huyệt bị hắn xoa nắn đến vừa nhoi nhói vừa ê ẩm, thuỷ dịch đầm đìa.
Kim Tại Hưởng nhìn bộ dạng xuân tình bộc phát của cậu, hoả dục bên trong bùng cháy mạnh mẽ, lại thấy cánh hoa non mềm của cậu ướt đến không thể ướt hơn, bèn rút ngón tay ra, cúi đầu dán môi mình lên đó, khẽ liếm.
Tuấn Chung Quốc " Á" một tiếng ngắn ngủn, cảm xúc kì lạ khiến đầu cậu choáng váng. Tiếp đó, cậu cảm nhận hai cánh hoa nóng lên, lại bị cắn. Đầu lưỡi nóng ẩm nào đó tham lam tiến vào, phác hoạ khắp nơi, quấy đến khi dâm dịch tràn lan, còn ngậm lấy nhuỵ hoa, dùng sức khẽ mút.
- " A... A... A" - Tuấn Chung Quốc kêu to, chỉ cảm thấy hồn mình bị rút đi, hai chân run rẩy cực hạn.
truyện full

Cậu đã ý thức được chuyện gì đang xảy ra, ý thức được thứ gì đang hoành hành giữa hai chân cậu.
Lý trí của cậu nhất thời nổi dậy, cậu liều mạng xoay lắc thân thể, né tránh môi lưỡi của hắn, miệng hoảng loạn kêu lên:
-" Hầu gia, không được, không thể như vậy..."
Mỹ vị đã đến miệng lại muốn chạy mất? Kim Tại Hưởng bất mãn, dùng sức giằng lấy mông cậu, áp chế eo cậu, lần nữa áp môi lên da thịt cậu, miệng lẩm bẩm:
-" Cái gì mà không được? Bản Hầu nói được là được.!"
Trước kia đều là các mỹ nam hầu hạ hắn, lần đầu tiên hắn có hứng trí làm cho nam nhân này, cậu lại dám trốn tránh?
Một lần nữa cắn lên cánh hoa ươn ướt, lần này lại khiến cho Tuấn Chung Quốc không ngừng kêu " ư ư". Hắn đẩy đầu lưỡi vào, được vài lần, một đợt thuỷ dịch nóng ẩm lại tuôn trào ra. Khoé mắt Tuấn Chung Quốc ngấn nước, đôi tay gắt gao chống trên ghế lớn, vẫn cố gắng vùng vẫy.
-" Hầu gia, bẩn... "
Sao hắn có thể dùng miệng ăn chỗ kia của cậu? Sao hắn có thể hôn nơi đó...?
Kim Tại Hưởng liếm thủy dịch cậu vừa tiết, hắn vốn cũng cho rằng mình sẽ ngại bẩn, nhưng sau khi thử mới phát hiện, hắn tuyệt đối không cảm thấy nơi này của cậu bẩn tí nào, ngược lại còn cảm thấy nó cực kì xinh đẹp. Cái loại hương vị kích thích đặc thù này, vừa ngửi vào dục vọng liền nổi dậy réo khắp người.
Hắn trực tiếp bỏ qua cánh hoa bên ngoài, liếm thẳng vào trung tâm nhuỵ hoa. Lần này không nhẹ nhàng như lần trước, hết mút lại cắn, hàm răng cọ lấy thịt mềm nõn nà hồng hào của cậu, lưu lại dấu răng mờ nhạt trên chỗ thịt non bí ẩn kia.
Sau đó thế nào Tuấn Chung Quốc cũng không còn nhớ nỗi nữa. Bị Kim Tại Hưởng liếm láp chỗ tư mật như thế, cậu không còn suy nghĩ được gì nữa, mơ mơ màng màng, chỉ có bản năng theo động tác của hắn mà rên rỉ.
Kim Tại Hưởng chưa bao giờ biết, làm một nam nhân chìm trong khoái cảm đê mê lại khiến hắn có cảm giác thoả mãn đến thế. Hơn nữa, nam nhân này lại là" phu nhân"' cao quý của hắn. Ham muốn đùa bỡn một "quý phụ" đoan trang, biến cậu thành một dâm phụ dưới thân mình... có lẽ chẳng có nam nhân nào lại không có dục vọng chinh phục này.
Dục vọng giữa hai chân hắn căng phồng, nhô cao đến mức muốn xé toạc tiết khố, kêu gào đòi ra ngoài. Hắn thuận theo ham muốn, cởi mảnh vải cuối cùng trên người mình, áp chế eo cậu, nâng cặp mông cậu cao lên, để huyệt mềm ướt át lộ ra ngoài.
Chọc chọc hai cái, xác định cậu có thể hoàn toàn tiếp nhận hắn, liền đỡ lấy phân thân của mình, động một lần vào thẳng bên trong nhờ chất dịch trơn ướt.
Tuấn Chung Quốc nhói đau kêu lên một tiếng cánh tay mềm mại bấm lấy lưng ghế.
Kim Tại Hưởng tiến vào thật sự rất thuận lợi, dù thế cậu vẫn thấy hơi đau, tuy rằng hoa huyệt bị nhét căng trướng vô cùng, nhưng nhục huyệt lại không ngừng co rút, liều mạng mút lấy côn thịt của hắn.
Kim Tại Hưởng bị cậu kẹp chặt đến hít khí. " Bốp" một tiếng đánh vào mông của cậu, thịt mông không ngừng lay động. Tuấn Chung Quốc chịu đựng sự kích thích này, hoa huyệt càng siết lại.
-" Đúng là cái miệng nhỏ ham ăn mà, ăn thế nào cũng không no! "
Kim Tại Hưởng hơi hơi thích ứng, vừa chậm rãi rút ra cắm vào, vừa duỗi tay đến phía trước, đẩy hai bên cỏ thơm ra, bóp nặn hạt châu chính giữa hai cánh hoa.
Tuấn Chung Quốc khẽ kêu một tiếng, dòng nước chảy ra càng dữ tợn.
Hai cánh tay gắt gao bám lấy lưng ghế dựa, lông mày cau chặt, nhẫn nhịn hưởng thụ từng đợt từng đợt khoái cảm đánh úp lại.
Cho đến khi Kim Tại Hưởng nắm lấy hoa châu, bỗng nhiên thay đổi nhịp điệu, vừa cắm vừa làm càng nhanh càng mạnh, va chạm đến mức khiến cậu hoảng loạn, ngón tay đè trên hoa châu cũng dùng sức vặn vẹo.
- " Á... A a ư... a" - Tuấn Chung Quốc ngửa đầu, không khống chế nổi kêu ra tiếng.
Trước sau đồng thời nhận lấy kích thích, một chút thời gian chuẩn bị tinh thần cũng không có. Cậu không nhịn nổi xuất thuỷ một lần.
Trong cơn cao trào, tiểu huyệt mút càng chặt, vách thịt điên cuồng siết lại, Kim Tại Hưởng chẳng những không ân cần hơn một chút khi cậu đang cực hạn, ngược lại gia tăng tốc độ, thừa cơ hội nghiền nát hoa tâm của cậu.
Mà động thái này lại mang Tuấn Chung Quốc đến một cao trào mạnh mẽ hơn. Thân thể cậu co quắp trên ghế lớn, hồn phách được Kim Tại Hưởng đưa lên thiên đàng.

Tuấn Chung Quốc mềm nhũn thành một đống bùn, nằm thở trên ghế lớn.

Từng giọt mồ hôi lăn tăn trên thân thể ngọc ngà của cậu, phản chiếu da thịt trắng ngần như tuyết.
Cậu còn không kịp thở, cặp mông đã bị vỗ tét một cái, Tuấn Chung Quốc kêu " A" một tiếng, mông thịt run rẩy, huyệt thịt co rút. Vật to lớn của hắn vẫn còn cắm trong huyệt thịt của cậu, cứng cáp nóng hổi, căng to đến mức bụng cậu trướng đau.
Cuối cùng hồn phách cũng quay trở lại thân thể. Nghe tiếng mắng khẽ của Kim Tại Hưởng, Tuấn Chung Quốc muốn cử động thân thể, nhưng đùi cậu run đến mức không cử động được.
-" Hầu gia..."
-" Thế nào? Không lẽ phu nhân cảm thấy bản Hầu phải hầu hạ em? "
Tuấn Chung Quốc cắn chặt răng, tên đáng chết này bây giờ còn bày đặt lên mặt phu quân với cậu. Hẳn là hắn nghĩ cậu không dám trở mặt.
Mà Tuấn Chung Quốc đúng là không dám trở mặt thật...
Nhưng hiện tại thật sự là cậu không nhúc nhích nổi, dư vị cao trào vẫn đang phát tán trong cơ thể, cậu đành phải mềm giọng xin tha:
-" Hầu gia, cho thiếp từ từ, thiếp thật sự rất mệt mỏi..."
Lúc này thật sự Kim Tại Hưởng rất khó chịu, Tuấn Chung Quốc vừa mới liên tục cao trào, kẹp hắn chặt quá mức. Nếu không phải sức chịu đựng của hắn tốt, hẳn là đã sớm bắn ra ngoài.
Tròng mắt hắn nhìn khối cơ thể trắng tuyết mềm mại, lại dùng sức vỗ vào mông cậu, nghe được tiếng thét lên của cậu, huyệt thịt trong cơ thể lại điên cuồng co rút.
-" Thả lỏng! Bộ muốn cắn đứt bản Hầu sao!"
Tuấn Chung Quốc muốn thả lỏng mà được sao? Thành hôn với Kim Tại Hưởng ba năm, chuyện phòng the vẫn luôn thụ động, thói quen hình thành khó mà thay đổi. Hai ngày nay thật sự đã kích thích cậu đủ rồi. Hơn nữa tư thế từ phía sau đi vào vốn là phải kẹp chặt, còn chưa nói đến vật kia của Kim Tại Hưởng chẳng nhỏ chút nào.
-" Hầu gia, Hầu gia..." - Tuấn Chung Quốc bị hắn cắm đến đau xót kêu lên, bụng càng lúc càng tê dại, căn bản không thể chịu thêm một chút kích thích nào, vậy mà hắn còn tiến công.
Kim Tại Hưởng nhìn cậu nằm phía trước mình, thân thể vô lực mềm nhũn chống trên ghế lớn, xương bướm sau lưng thanh tú lồi ra, gợi cảm mê người.
Yết hầu của hắn trước xuống một cái, tay quấn lên trước ngực cậu, nắm lấy hai bầu ngực to tròn rũ xuống kia, dùng sức bóp.
-" Hầu gia, nhẹ chút, thiếp đau..."
Hiện tại, thân thể Tuấn Chung Quốc vô cùng mẫn cảm, hai điểm trước ngực đỏ bừng vì bị hắn gặm cắn, nay lại còn bị nắn bóp như vậy, sẽ bóp thành nước mất.
-" Em muốn qua cầu rút ván sao?" - Kim Tại Hưởng ghé người trên lưng cậu nhẹ nhàng thổi hơi vào tai cậu, thấy tai cậu ửng đỏ, hắn ngậm lấy một bên vành tai cậu vừa gặm cắn, vừa nói -" Thế nào? Mình sảng khoái xong liền vứt phu quân sang một bên sao?"
Tuấn Chung Quốc nào dám! Bây giờ cậu run đến không trụ vững, ngay cả sức đứng dậy cũng không có.
Kim Tại Hưởng xoay mặt cậu qua, hôn lên môi cậu, bức ép cậu hé môi tiếp nhận hơi thở và nước bọt của hắn.
-" Ưm... ưm... "
Tuấn Chung Quốc bị hắn hôn đến không thở nổi, huyệt nhỏ lại bị hắn liên tục cắm vào, không cầm cự được nữa, hai gối cậu mềm nhũn, khuỵ xuống.
Ngờ đâu cậu còn chưa khuỵ hẳn xuống đã được Kim Tại Hưởng tiếp lấy.
-" Á... Hầu gia... đừng... "
Cú rơi người vừa rồi khiến cho huyệt nhỏ của cậu nuốt toàn bộ long căn của hắn vào trong, mà ở tư thế này, Kim Tại Hưởng còn ôm lấy cậu, hướng lên phía trên kích thích một chút.
Quy đầu cứng rắn đâm thẳng tắp vào hoa tâm.
Tuấn Chung Quốc vừa mới đạt cao trào, bụng vẫn còn ê ẩm tê dại, bị cái đâm này kích một cái, suýt chút nữa đã buông lỏng cửa cung bên trong.
Không dễ dàng gì cậu mới cầm cự được, lại hoảng sợ phát hiện, Kim Tại Hưởng kéo hai chân cậu ra hai bên, gác chân cậu lên ghế, nói chính xác là... tay vịn hai bên ghế.
Hai chân bị đặt lên tay vịn, cậu đang trong tư thế hoàn toàn mở rộng.
Liệu tư thế này có chịu được trọng lượng của cậu hay không? Kim Tại Hưởng vừa buông tay ra, thân thể Tuấn Chung Quốc liền rơi xuống. Không đợi cậu ngồi hẳn xuống ghế, Kim Tại Hưởng đã từ dưới đâm lên.
-" A... a... a" - Tuấn Chung Quốc chỉ cảm thấy thân thể mình bị hắn đâm đến sắp thủng mất, cậu bị hắn va chạm khiến cơ thể nẩy lên không trung.
truyện full

Theo sau vì trọng lượng, cơ thể nhỏ bé lại rơi xuống, cũng chưa kịp ngồi xuống hẳn đã bị Kim Tại Hưởng đâm lên.
Tuấn Chung Quốc gắt gao bám lấy lưng ghế dựa, thân thể lúc lên lúc xuống, lắc lư giống như đang chơi nhảy dây vậy. Khi bị hắn thúc lên, gậy thịt thô ráp rút ra từ trong hoa huyệt của cậu, mang theo mị thịt đỏ hồng, thuỷ dịch cũng đầm đìa nhỏ xuống. Khi rơi xuống, hoa huyệt cậu chủ động nuốt trọn gậy thịt to, quy đầu ma sát, ghiền lấy hoa tâm vừa đau vừa tê dại.
Kim Tại Hưởng mặc kệ hai chân cậu bị ép lên tay vịn của ghế đến đau nhức, vẫn cứ quấn lấy hai khối thịt mềm to trắng, tay vừa xoa nắn, hạ thân vừa đâm thọc hưởng thụ sự khuấy động trong người cậu.
Hắn còn dâm ý thổi khí bên tai cậu:
-" Phu nhân, tư thế này hay đấy chứ? Nhìn xem, bản Hầu dễ dàng hầu hạ em, em không cần phải dùng sức nhiều..."
Tuấn Chung Quốc vừa khóc vừa rên rỉ, bị làm đến mức nói không nên lời.
Tên khốn kiếp, hắn đang muốn lấy mạng cậu mà!
Trọng lượng của cậu bây giờ đều tựa hết vào nơi hai người giao hợp. Chân cậu tê dại, mỏi nhừ, chỉ mong được ngồi xuống, nhưng cứ ngồi xuống thì côn thịt của hắn sẽ thọc lên...
Nặng quá! Căng quá! Cửa huyệt bị một gậy thịt lớn chống trụ, chảy nước ồ ạt. Dâm dịch khiến hạ bộ cả hai ướt nhẹp, thậm chí còn nhỏ tách tách trên ghế lớn.
Kim Tại Hưởng cảm thấy quần áo của cậu thật vướng víu, bực bội xé nát chiếc áo còn nằm ngang hông cậu.
" Xoạt" một tiếng, chiếc váy vừa mới thay đã bị xé nát, chỉ còn những mảnh vải linh tinh dính trên người.
Kim Tại Hưởng vuốt ve chơi đùa ngọc thể tuyệt vời của cậu, trong mắt hắn tràn đầy dục vọng:
-" Phu nhân, bản Hầu cắm em thoải mái không? Hả?"
Tuấn Chung Quốc lắc đầu, cậu không được, thật sự không được. Nếu cứ bị chơi đùa như vậy, cậu sẽ hỏng mất!
Huyệt thịt thắt chặt, từng chút từng chút phun ra dâm dịch, cứ như thế một hồi, cậu lại bị được lên một đợt cao trào khác. Trước mắt đều là một mảng trắng xoá, cản bản không thể xác định mình đang ở đâu.
Kim Tại Hưởng vẫn không buông tha cho cậu, hắn đang làm rất hăng hái, hận không thể nhét luôn hai quả cầu nhỏ vào người cậu. Miệng nhỏ phía dưới của cậu quả thật là một động thần tiên, vừa vào đã muốn dục tiên dục tử.
" Bốp! Bốp! Bốp!" Nhục thể va vào nhau không ngừng nghỉ, cùng với tiếng nước " chụt chụt" vang lên, khiến người nghe mặt đỏ tai hồng.
-" Không thoải mái? "- Trên trán Kim Tại Hưởng nổi gân xanh, bàn tay xoa nắn hai bầu ngực cậu càng dùng sức, lẩm bẩm nói - " Vậy ta càng phải nổ lực mới được... "
-" Không! " - Tuấn Chung Quốc buộc miệng kêu lên, cậu đã bị cắm đến mức choáng đầu hoa mắt - " Hầu gia... Không, đừng mà..."
Kim Tại Hưởng đưa tay xuống dưới, men đến gốc đùi cậu, hai bên ngón tay tách cánh huyệt của cậu ra, tròng mắt đỏ ngầu nhìn chúng, liều mạng cắm vào trong:
-" Phu nhân nhìn xem, cái miệng này tham ăn quá chừng, mút chặt từng vòng, giữ lấy ta không chịu nhả ra.
Tuấn Chung Quốc cảm thấy mình lại muốn lên cao trào. Liên tục không ngừng cao trào, làm cho cậu không còn có sức chịu đựng thêm được nữa, cậu khổ sở cầu xin:
-" Hầu gia tha cho thiếp đi, không được, làm nữa sẽ hư mất!!!"
-" Không phải phu nhân nói không thoải mái sao?" - ks bắt bẻ.
Tuấn Chung Quốc bị bức ép phải gật đầu:
-" Thoải mái, thiếp rất thoải mái! "
-" Phu nhân có thích được bản Hầu cắm vầy hay không? "
-" Th... thích!"
-" Vậy để bản Hầu cắm thêm một lúc đã! "
-" A... a... a... Hầu gia

Thanh La Tử Đằng bốn đại nha hoàn đứng ở ngoài cửa, nghe thấy âm thanh trong phòng mà mặt đỏ tai hồng.
Những hạ nhân khác trong biệt viện đều bị các nàng đuổi đi, còn bốn người các nàng là đại nha hoàn nên không thể đi.
Lần đầu tiên các nàng gặp tình buống như thế này. Trước kia sinh hoạt phòng the của Hầu gia và "phu nhân" không hề ầm ĩ, cũng không lâu như thế này.
Lại nói, lần này Hầu gia trở về thì bắt đầu trở nên kì lạ, còn quản chuyện "phu nhân" mặc cái gì.
Chẳng lẽ, Hầu gia không thích "phu nhân" là do người trang điểm quá đậm? Cho nên mới lãnh đạm với" phu nhân" suốt mấy năm qua? Nếu thế lần sau họ nhất định phải đốc thúc" phu nhân", Hầu gia thích thế nào thì trưng diện thế đó.
Cho dù Tuấn Chung Quốc muốn như thế nào, nha đầu bọn họ vẫn hi vọng chủ tử của mình được sủng ái một chút, chứ không muốn cậu bị ném lại Hầu phủ làm một vật trang trí.
Bên trong an tĩnh được một vài khắc, bắt đầu có động tĩnh, âm thanh dâm đãng không ngừng truyền vào tai họ.
Bốn đại nha hoàn lặng lẽ canh giữ ở ngưỡng cửa, không biết nên cao hứng, hay nên lo lắng. Giữa thanh thiên bạch nhật tuyên dâm như vậy liệu có ổn không???
Bất quá suy nghĩ của các nàng không hề ảnh hưởng đến tính thú của Hầu gia. Từ bữa sáng hắn gây sức ép với Tuấn Chung Quốc đến giữa trưa vẫn không ra khỏi phòng. Các nha hoàn đem cơm nước vào trong, buổi chiều mới thấy an tĩnh.
Tuấn Chung Quốc ngủ suốt cả buổi chiều, tỉnh lại thì trời cũng sắp tối. Đã trễ thế này tất nhiên không thể hồi kinh được.
Hai chân cậu nhũn ra. Lúc ngủ dậy thì trời đã tối om, khiến cậu không khỏi thầm nguyền rủa Kim Tại Hưởng.
Tên nam nhân này đúng là cầm thú, ngày hôm qua đã ép cậu đến không còn hơi sức, hôm nay lại tiếp tục dày vò cậu, khiến hai chân cậu phát run, muốn đứng cũng không vững.
Làm lơ ánh mắt quỷ dị của bọn nha hoàn, Tuấn Chung Quốc bình tĩnh ăn cơm chiều. Sau khi tắm gội sạch sẽ, cậu nằm trên ghế quý phi xem thoại bản (*) giết thời gian.
(*) Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Lúc tắm gội, cậu không để cho bọn nha hoàn hầu hạ. Nghĩ đến chuyện hai người họ kẻ hùng hổ, người van xin hoai ái trong phòng đều bị bọn họ nghe thấy cậu đã xấu hổ lắm rồi. Nếu còn để bọn họ thấy những dấu răng, dấu hôn, dấu tay của tên khốn kiếp kia trên người cậu, liệu cậu còn sống nổi hay không đây?
Nhớ đến tình hình lúc tắm rửa của mình, gò má Tuấn Chung Quốc không khỏi đỏ lên.
Không biết nam nhân kia đã bắn bao nhiêu vào trong người cậu, lúc rửa ráy cậu đã moi ra rất nhiều, vậy mà tắm xong rồi thỉnh thoảng vẫn còn chảy ra. Cậu chỉ còn cách lót bên trong khố một chiếc khăn mỏng để không bị ẩm ướt khó chịu.
Không biết Kim Tại Hưởng đi đâu, tối rồi vẫn chưa thấy hắn về.
Ngày hôm sau, từ sáng Tuấn Chung Quốc đã bắt đầu lo lắng đề phòng hắn xuất hiện. Cho đến khi ăn tối vẫn chưa thấy Kim Tại Hưởng, tâm tình cậu mới thả lỏng một chút, cậu dặn dò nha hoàn thu dọn mọi thứ, sáng mai lên đường về kinh.
Ngày Kim Tại Hưởng dự định hồi kinh đã đến, cậu phải trở về ra sức một chút, thể hiện mình là một thê tử hiền hậu.
Đâu ngờ rằng, cậu vừa ngủ một lúc, thì mơ mơ màng màng cảm thấy có gì đó bất ổn, cậu mở mắt, liền vì hoảng sợ mà tỉnh ngủ.
Chăn không biết đi đâu mất, toàn thân bị lột sạch sẽ, hai chân bị ép dang ra, gập lại, cổ chân và bắp chân bị trói sát vào đùi. Trên thân thể cậu bị dây vải quấn quanh từng vòng, một vòng trên ngực, một vòng dưới ngực, một đường từ khe ngực vòng lên cổ. Bộ ngực to bị dây vải trên dưới đè ép thẳng đứng phồng lên.
Một nam nhân quỳ gối giữa đùi cậu, cầm sợi dây vải màu đỏ quấn vòng qua mông cậu, đang luồng vào khe mông kéo lên phần hạ bộ.
-" Á!!!" - Tuấn Chung Quốc kêu to lên, sợ đến hồn bay phách tán -" Người đâu! Người đâu!!!"
Nam nhân bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, tiếp tục cột. Thấy rõ mặt hắn, cơn hoảng sợ trong lòng Tuấn Chung Quốc mới vơi đi.
Kim Tại Hưởng, tên chết tiệt này! Sao hắn lại trở về vào lúc này.
Đêm nay, người trực đên là Thanh La và Tử Đằng, nghe tiếng chủ tử gọi, vội vàng đẩy cửa chạy vào. Thấy rõ bóng người dưới màn lụa, nhất thời không dám tiến lên.
Kim Tại Hưởng cột xong nút thắt giữa hai chân cậu, sau đó buông ra, mạnh tay banh hai đùi cậu ra, khiến Tuấn Chung Quốc kêu lên một tiếng.
Hắn nhẹ nhàng phun ra hai chữ:
-" Ra ngoài. "
Thanh La và Tử Đằng như được đại xá, vội vàng đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa nội thất.
-" Phu nhân muốn cho người khác nhìn thấy mình như vậy sao? " - Kim Tại Hưởng tiếu tựa phi tiếu nhìn cậu, ngón tay mân mê dọc theo đường dây vải đỏ, có vẻ như đang xác định lại xem mình trói có đủ chặt hay không -" Hay để bản Hầu kêu bọn chúng quay lại nhìn bộ dạng này của em nhé! "
-" Không!" - Tuấn Chung Quốc buột miệng thốt lên, xong cậu cố gắng tỉnh táo lại, cố hết sức bình tĩnh nói -" Hầu gia làm gì vậy? Thiếp đâu phải phạm nhân, không trói cũng sẽ không chạy."
-" Haha, cũng chưa chắc. " - Tay Kim Tại Hưởng lần mò đến bầu ngực tròn, mân mê dây vải quấn quanh chúng, có chút do dự.
truyện full

Tình huống này thật là quái dị. Làn da cậu trần trụi trong không khí, cảm giác lành lạnh, nhưng khi bị ánh mắt chăm chú của hắn dán vào, lại khiến cậu không khỏi cảm thấy nóng lên một chút.
Bắt gặp ánh mắt của Kim Tại Hưởng, Tuấn Chung Quốc cảm thấy mình phải nói gì đó đánh vỡ bầu không khí này.
-" Hầu gia, ngày mai phải trở về kinh rồi, hay là chúng ta nghỉ ngơi sớm chút đi? "
-" Không vội." - Rốt cuộc tay hắn áp lên vòng ngực của cậu, nhẹ nhàng xoa nắn. -" Nếu như em không dậy nổi, bản Hầu sẽ đưa em về. "
Tuấn Chung Quốc cắn môi, cảm thấy ngực mình bị hắn xoa bóp hết sức thoải mái. Nhưng miệng cậu nói ngược lại với cảm giác của mình.
-" Hầu gia, bộ dạng này... thiếp không thoải mái."
-" Vậy sao? " - Kim Tại Hưởng cười tủm tỉm. -" Để bản Hầu làm em thoải mái một chút nhé. "
Vừa nghe lời này, trong lòng Tuấn Chung Quốc biết là không ổn, cậu còn chưa kịp nói gì, Kim Tại Hưởng đã cúi người chặn môi cậu.
Nụ hôn của hắn vừa nhanh vừa vội, tuyệt đối không cho cậu thời gian thích ứng, bắt cậu phải hé môi nghênh đón hắn. Đầu lưỡi hắn càn quét trong miệng cậu, từng chỗ đều bị hắn liếm qua, quấn lấy lưỡi cậu cùng hắn nhảy múa.
Tuấn Chung Quốc cảm thấy mình không thở nổi, bị hắn hôn cách ngang ngược, môi miệng không thể khép lại được, đầu lưỡi bị mút đến tê dại, nước bọt từ khoé môi chảy xuống.
Tay hắn cũng không còn nhàn rỗi, đặt lên đôi gò bồng đào căng cứng của cậu, nắn bóp từ trên xuống dưới, khiến bầu ngực trắng nõn bị xoa đến dần ửng hồng.
Cậu giãy giụa như cá chết, lại bị hắn áp sát, vật to lớn cọ cọ vào hoa huyệt giữa hai chân cậu, khiến người cậu như có dòng điện chạy qua.
-" Ưm... ưm... ưm" - Tuấn Chung Quốc kêu không thành tiếng, cậu giãy giụa nhưng lại bị trói quá chặt.
Kim Tại Hưởng tên đáng chết này! Hắn còn ác ý ma sát, khiến nơi giữa hai chân cậu khoái cảm liên tục, nhanh chóng làm mớ dây vải nơi hạ bộ cậu trở xuống ướt đầm đề.
Không biết trải qua bao lâu, đột nhiên toàn thân Tuấn Chung Quốc co quắp, một đợt thuỷ dịch phun ra, làm ướt luôn vật to lớn của Kim Tại Hưởng.
Kim Tại Hưởng buông môi cậu ra, chống người dậy, cúi đầu nhìn thấy dưới đũng quần mình bị xối ướt, hắn nở nụ cười vô lại.
-" Phu nhân, thế này có nghĩa là bản Hầu làm em rất thoải mái phải không? "
Nam nhân này mẫn cảm thật! Hắn còn chưa chính thức ra trận, cậu đã bị hắn làm đến tiết thân.
Ờ phải, còn nữa, hạt châu nhỏ giấu ở dưới lớp cỏ thơm của cậu đúng là một bảo bối, chỉ cần trêu chọc vài cái đã ướt nhẹp. Trước kia hắn thật ngu xuẩn, cần gì phải xài hương cao với cậu chưa?
Tuấn Chung Quốc há miệng thở hổn hển, thần trí mơ hồ, căn bản không nghe rõ Kim Tại Hưởng nói cái gì.
Vừa mới tỉnh táo lại, cả người cậu đã bị bế lên.
Hai chân cậu bị trói, đôi tay cũng bị trói ra sau, một chút khả năng phản kháng cũng không có, thân thể chợt nhẹ tâng khiến cậu nhất thời hoảng sợ kêu thành tiếng.
-" Kêu cái gì? " - Kim Tại Hưởng vỗ mông cậu, tiện thể đem cậu ra khỏi giường nhẹ nhàng ôm đến phía trước cửa sổ, đặt lên bàn nhỏ, hai đùi dang rộng.
Tuấn Chung Quốc muốn hét lên, tên khốn kiếp này...
Hiện tại chân cậu chẳng thể cử động, chỉ có thể dựa lưng trên khung cửa sổ. Hai bắp chân cậu bị trói chặt khép sát vào nhau, nơi giữa hai chân bại lộ trước mắt hắn. Hai cánh tay bị trói ra sau, hai bầu ngực căng tròn bị ép chặt, ưỡn ra phía trước, phơi bày trước mắt hắn, giống như đang mời gọi hắn thưởng thức.
Thật xấu hổ chết mất...
Loại cảm giác xấu hổ này ngược lại kích thích cậu, đầu vú ngày càng cứng, hồng hào nhỏ xinh rung động lòng người. Hoa huyệt vừa mới tiết giờ lại trào dâm dịch ra, hoa môi mấp máy giống như đang hấp tấp tìm đồ ăn lần nữa.
-" Hầu gia, đừng làm ở chỗ này, được không? "- Tuấn Chung Quốc mềm mại cầu xin. Cậu biết mình không thể chống lại nam nhân này, chỉ còn cách tỏ ra yếu ớt lấy lòng.
Kim Tại Hưởng kéo ghế tới, ngồi vào trước mặt cậu, tầm mắt đối diện với cặp bánh bao đẫy đà, hắn chỉ cần cúi đầu xuống là đã có thể nếm thử cái miệng nhỏ bên dưới của cậu, cực kì dễ dàng.
Trước cảnh sắc kích tình ướt át như thế này, vậy Kim Tại Hưởng lại nghiêm mặt:
-" Phu nhân, chúng ta nói chuyện một chút được chứ?!"

Nói chuyện? Nói chuyện cái muội muội (*) ngươi.
(*): tiểu đệ là chỉ cái ấy ấy của đàn ông, tương tự câu chửi muội muội ngươi( hay ở hiện tại là em gái ngươi) ứng với chỗ ấy của phụ nữ, cho nên Tuấn Chung Quốc đang thầm chửi rất tục.
Tuấn Chung Quốc thầm mắng to trong lòng. Hắn muốn nói chuyện trong tình cảnh thế này sao?
Nói đi nói lại, ngày hôm qua bọn họ vào trong phòng vốn chính là muốn nói chuyện. Nào ngờ chưa nói hai câu, Kim Tại Hưởng giở trò với cậu, chuyên tâm nghiên cứu bí mật thân thể cậu.
Còn hôm nay, hắn vừa về đến đã trói cậu thành bộ dạng này.
Nam nhân này lột bỏ mặt nạ, quả thực chính là cầm thú!!!
Nhưng ở trước mặt hắn, căn bản cậu không có cách nào phản kháng. Trong tình cảnh để mặc người chém giết thế này, giọng nói của Tuấn Chung Quốc có phần run rẩy:
-" Hầu gia, chân thiếp đau quá, thả thiếp ra trước được không? "
-" Chân đau sao? Đau chỗ nào?"
Kim Tại Hưởng tỏ vẻ quan tâm cậu, tay mò lên đôi chân thon dài trơn bóng, hắn còn cố ý mơn trớn đến phần đùi trong mẫn cảm gần chỗ u cốc kia, rồi thong thả dời đi.
Tuấn Chung Quốc muốn khóc, hắn cứ thế này, không khéo hôm nay sẽ không nói được gì nữa cho coi. Mấy ngày nay, đột nhiên cậu được tĩnh ngộ chuyện tình dục xa lạ, chưa kịp thích ứng đã bị hắn bắt ép đón nhận thêm những trò biến thái, mỗi lần đều ép cậu đến chết đi sống lại.
Vốn tưởng rằng Chiêu Ninh Hầu "phu nhân" là một thân phận có thể dễ dàng sống an nhàn, thế nhưng cứ vầy thì mệt chết được.
-" Hầu gia, không phải ngài muốn nói chuyện sao? Chúng ta nói gì đi! "- Tuấn Chung Quốc nhanh chóng quyết định vào vấn đề chính. Cậu thà nói chuyện với hắn trong tư thế xấu hổ này, cũng không thích bị hắn thừa cơ chiếm tiện nghi.
Hình như Kim Tại Hưởng có chút tiếc nuối khuôn mặt nhích về phía trước, hơi thở phà lên bầu ngực vểnh cao của cậu.
-" Mỹ nam này thật đúng là khiến người ta muốn yêu thương. Phu nhân, rốt cuộc trước đây em giấu đi đâu vậy?"
-" Mỹ nam cái gì?" - Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn trên bầu ngực mình, Tuấn Chung Quốc thấy lý trí như dần tan rã.
-" Tất nhiên là... " mỹ nam" này nè. " - Kim Tại Hưởng le lưỡi nhẹ nhàng liếm lên đoá mai hồng trước ngực cậu.
Toàn thân Tuấn Chung Quốc giật bắn, cậu thở hắt ra:
-" Hầu gia... ngài cứ nói đùa... thiếp có giấu khi nào đâu. "
-" Không có sao? " - Kim Tại Hưởng ngẩng đầu nhìn gò má hồng của cậu. - " Thế tại sao trước đây ta không thấy? "
-" Bây giờ Hầu gia cũng rất lạ. " - Tuấn Chung Quốc đáp -" Chẳng lẽ trước kia ngài cũng che giấu sao? "
Vẻ mặt Kim Tại Hưởng hiện lên sự thích thú.
-" Nhưng mà, bản Hầu cảm thấy phu nhân không hề kinh ngạc! "
Toàn thân Tuấn Chung Quốc run lên, cậu cố giữ vững tinh thần:
-" Hầu gia nói gì? Thiếp nghe không hiểu. "
Kim Tại Hưởng cười khẽ, dùng tay nhéo lấy quả hồng trước ngực cậu:
-" Vì sao phu nhân lại nói bản Hầu coi trời bằng vung? "
Hắn không dây dưa vấn đề trước với Tuấn Chung Quốc, những lời này là chính miệng Tuấn Chung Quốc nói ra, cậu không thể phủ nhận.
Tuấn Chung Quốc cắn môi, vô cùng hối hận tại sao lúc trước mình không kiềm chế được nói ra lời thật trong lòng.
Kim Tại Hưởng này cho dù có đáng ghét như thế nào, nhưng bản lĩnh của hắn rõ ráng như ban ngày. Cậu đã lòi đuôi chuột ra thì đừng mong có thể bình yên trước mặt hắn như cũ.
Nhưng không lẽ lại phải nói ra lời thật trong lòng mình sao? Làm sao biết được sau khi nói ra Kim Tại Hưởng sẽ không trở mặt với cậu? Cậu vẫn còn muốn làm Hầu "phu nhân" sống an phận ở kinh thành mà.
-" Hầu gia, Hầu gia! "
Hơi thở Tuấn Chung Quốc dồn dập, cậu vừa mới tỉnh táo lại, lại bị hắn dấy lên ham muốn tình dục. Tên khốn này, muốn nói chuyện mà không chịu nói đàng hoàng là sao?
-" Phu nhân còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào sao? " - Giọng nói của Kim Tại Hưởng lạnh xuống mức âm độ.
-" Thiếp... thiếp..."
Hắn vân vê lại không vân vê, chỉ xoay nhẹ một chút lại ngưng, khiến Tuấn Chung Quốc ở lưng chừng khoái cảm, vừa muốn vừa không muốn, cực kỳ khó chịu. Hoa huyệt lại bắt đầu trào ra dâm dịch, khiến cỏ thơm kia ướt dầm dề. Hoa môi lại mấp máy, tỏ vẻ đói khát khó nhịn.
Mới vài ngày, cậu đã bị hắn biến thành mẫn cảm như thế này rồi! Tuấn Chung Quốc ý thức được điểm ấy, sống lưng dần phát lạnh.
Nếu cứ thế này thêm một chút thời gian, đến khi hắn đi biên thành, những ngày còn lại của cậu sẽ thế nào đây?
-" Phu nhân, em làm dơ bàn rồi! " - Kim Tại Hưởng chỉ lên bàn ngay giữa hai chân cậu.
Tuấn Chung Quốc nhìn một cái, cậu xấu hổ và giận dữ muốn chết. Không biết từ lúc nào, dâm dịch của cậu đã chảy tràn ra khỏi bàn, tí tách rơi nhỏ giọt xuống mặt đất.
Nhiệt độ nóng bỏng nơi mặt bàn còn chưa tản đi hết, đột nhiên hạ thân cậu chợt lạnh, Tuấn Chung Quốc cúi đầu vừa nhìn thấy liền hoảng sợ.
Kim Tại Hưởng tiện tay rút cây bút trên bàn, cán bút đặt trước miệng huyệt của cậu, chậm rãi đẩy vào.
-" Ư..."
Đây không phải là cây bút để viết, mà là dạng bút trang trí tròn thư phòng. Cán bút được làm từ bạch ngọc, thô to bằng khoảng hai ngón tay nam nhân, chất ngọc lành lạnh. Hoa huyệt nóng ẩm bị cán bút lạnh băng đút vào, khiến Tuấn Chung Quốc run bắn người.
-" Hầu gia, lạnh... lạnh quá!!! " - Cậu run lẩy bẩy nói.
-" Lạnh? Vậy không tốt sao?" - Kim Tại Hưởng kiên nhẫn nhét từ từ cán bút vào trong, cách này thực sự quá sức chịu đựng với cậu, huyệt thịt chịu kích thích lớn, bao quấn lấy cán bút càng chặt, chỉ có cách đút vào từ từ. -" Nơi này của em nóng quá, vừa lúc cho em giảm nhiệt một chút."
Phi! Nói vớ vẩn!
Tuấn Chung Quốc không dám mắng hắn, chỉ còn cách cắn môi chịu đựng.
Cuối cùng cán bút cũng vào hết, chỉ chừa cái đầu bút ở bên ngoài. Kim Tại Hưởng cúi đầu thưởng thức một hồi, cười nói:
-" Phu nhân, em xem cái miệng nhỏ bên dưới của em này, vừa rồi nó cứ khép khép mở mở, như rất muốn ngậm cái gì đó. Bản Hầu chuẩn bị cho em cây bút ngậm trước, có phải thoải mái hơn nhiều không? Như vậy em đỡ phải chảy nước..."
Trời ạ!Tuấn Chung Quốc thẹn đến không còn mặt mũi. Những lời vừa rồi hắn nói là cái quái gì vậy?
truyện full

Không được, cậu vốn là cảm thấy trong huyệt hư không, cây bút này vừa được đút vào khiến cậu thấy an ủi không ít, nhưng mà chỉ đơn giản cắm vào trong, cơn đói của cậu vẫn bị treo, chỉ nửa vời thế này thật rất khó chịu.
-" Hầu gia..."
-" Phu nhân vẫn chưa trả lời vấn đề của bản Hầu!"
Kim Tại Hưởng cắm xong cây bút vào huyệt cậu, lại tiếp tục chơi đùa với hai trái mật đào to lớn kia, vừa nhéo vừa vân vê, còn cố ý rung lắc. Hắn rung hai cái rồi buông ra, khiến nhũ thịt trắng muốt kia sẽ theo quán tính mà tự mình lay động.
Nơi giữa hai chân ngậm lấy cây bút, bởi vì cửa huyệt đóng mở mà dao động với biên độ nhỏ, nhũ thịt bên trên cũng bồng bềnh lay động, hai nụ mai hồng thẳng đứng. Một màn dâm đãng này thật khiến người xem huyết mạch sôi sục.
Ánh mắt Kim Tại Hưởng càng ngày càng sâu:
-" Phu nhân, tiểu huyệt em rất ngứa phải không? Có muốn bản Hầu giúp em một chút không? "
Khoé mắt Tuấn Chung Quốc ngấn nước chớp chớp, đáng thương cầu xin:
-" Hầu gia, rất khó chịu, lấy ra... "
-" Phu nhân nghe không hiểu sao?" - Kim Tại Hưởng đụng nhẹ đầu bút, hơi dùng sức một chút, cán bút bị đẩy đụng đến hoa tâm của cậu.
Tuấn Chung Quốc kêu thất thanh một tiếng, thuỷ dịch lại chảy ra, biến nơi giữa hai chân ướt thành một mảng dầm dề.
-" Xem ra một cây bút ngăn không đủ chặn cái miệng ham ăn này của phu nhân rồi, em nhìn xem, lại chảy nước này. "
Kim Tại Hưởng ngẩng đầu, chồm dậy, giống như vẫn còn muốn tìm cái gì đó nhét thêm vào.
-" Hầu gia, Hầu gia!" - Tuấn Chung Quốc hoảng hốt, vội nói -" Thiếp nói, thiếp nói! "
Kim Tại Hưởng ngồi xuống lại, thong dong nhìn cậu.
-" Hầu gia... " - Tuấn Chung Quốc hít vào một hơi, cực lực trấn tĩnh bản thân, khó khăn lắm mới tìm lại được lý suy nghĩ. - " Lần đầu tiên nhìn thấy Hầu gia, Thái Hậu ngự ban cống trà, lúc Hầu gia ra cửa, tiện tay đưa cho tiểu thái giám..."
Kim Tại Hưởng nheo mắt lạ. Hắn làm việc luôn luôn như thế, có cái gì tốt đều tiện tay cho đi. Hoàng đế biết tính tình của hắn, chẳng những không trách cứ, lại còn thưởng thức, nói hắn tính tình rộng rãi, chuyện này có vấn đề gì sao?
-" Sau này thiếp để ý. Phát hiện Hầu gia giống như căn bản không hề quan tâm đến tiền tài, trân bảo, mỹ nữ, mỹ nam, rượu ngon, thậm chí ngay cả quyền thế Hầu gia cũng không mấy để ý. Hầu gia đối với mọi người đều rất tốt bụng, nhưng không có ai chân chính được Hầu gia thưởng thức."
-" Rồi sao? " - Giọng nói của Kim Tại Hưởng bình tĩnh đến không thể tưởng.
Tuấn Chung Quốc cắn môi:
-" Thiếp quan sát ngài rất lâu, cuối cùng phát hiện một thứ có thể khiến Hầu gia chú ý đến."
Kim Tại Hưởng nhướng mày.
-" Hầu gia...Thích cảm giác thử thách... Cảm thấy cái gì chuyện thú vị thì sẽ đặt một chút tâm tư vào đó, khi đạt tới mục đích, lại nhanh chóng mất đi hứng thú, tiện tay vứt bỏ..."
Có lẽ thân phận Chiêu Ninh Hầu với hắn mà nói cũng như thế. Hắn không đấu đá với thúc phụ hắn, căn bản là vì hắn không quan tâm đến việc thăng quan tiến chức.
Người như thế, quá nguy hiểm. Ở trong lòng hắn, không có ân sủng quân vương, cũng không có lễ nghĩa liêm sỉ, hắn chỉ biết mình muốn thì làm, không muốn thì không làm.
Kim Tại Hưởng cười nhạt một tiếng, đứng dậy tiến lên trước, hơi thở phun trên mặt cậu:
-" Như vậy, phu nhân muốn cái gì? Rõ ràng thông minh như thế, lại giả bộ phải ngu xuẩn đần độn, cam tâm tình nguyện làm con rối gỗ... Phu nhân, chẳng lẽ em chỉ muốn cái danh Chiêu Ninh Hầu Phu nhân thôi sao? "
Tuấn Chung Quốc cắn môi:
-" Phải..."
Kim Tại Hưởng không ngờ rằng hắn thật sự nhận được câu trả lời như thế. Hắn nhướng mi, nhìn Tuấn Chung Quốc trước mắt mình.
Không cần hỏi, Tuấn Chung Quốc tự trả lời:
-" Tuy rằng thiếp được Thái Hậu nhận nuôi, chi tiêu hằng ngày đều giống như các hoàng tử khác, nhưng dù sao thiếp cũng chỉ là cô nhi không cha không mẹ. Không ai ở Tuấn gia quan tâm đến thiếp, cuộc sống ở trong cung cũng không dễ chịu gì. Ai cũng nói tất cả nam tử trong cung đều cao quý, hưởng mọi vinh hoa, nhưng không có mấy ai được chết yên lành, càng thông minh, lại càng dễ chết. Sống trên đời này làm nam nhân quá khó khăn, thiếp chỉ muốn an ổn sống hết cuộc đời. Không cần phu quân sủng ái, cũng không cần con trai con gái đầy đàn. Chỉ cần có danh phận Chiêu Ninh Hầu phu nhân, được mọi người tôn trọng, sau này trở thành Hầu phu lão thái thái sống những ngày an nhàn, như vậy là đủ."
Kim Tại Hưởng lẳng lặng nhìn cậu.
Tuấn Chung Quốc bị hắn nhìn càng lúc càng thấp thỏm, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì? Cậu đã gả cho hắn rồi, bây giờ không được trả hàng đâu đó. Hơn nữa, các phủ đệ khác cũng không được thanh tịnh như Chiêu Ninh Hầu phủ...
Tóm lại, cậu đối với thân phận Chiêu Ninh Hầu "phu nhân" này rất hài lòng, không muốn hoán vị đâu!
Đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên Kim Tại Hưởng rút cây bút ra khỏi tiểu huyệt của Tuấn Chung Quốc khiến cậu " A" một tiếng, còn chưa kịp nói gì, Kim Tại Hưởng đã cởi thắt lưng, kéo dây thắt giữa hai chân cậu ra, dục long để trước miệng huyệt hung hăng đẩy mạnh vào trong.
" Phốc" một tiếng, côn thịt đâm một cái tới cùng. Kim Tại Hưởng không cho cậu có thời gian nghỉ ngơi, nắm chặt bắp đùi của cậu trước sau va chạm.
Tuấn Chung Quốc bị hắn trói lâu như thế, chân cẳng đã sớm tê cứng. Sau lưng cậu là bệ cửa sổ, lưng cậu từng phát từng phát bị đánh vào cửa, vang ra tiếng "cạch cạch".
Liên tục bị đẩy vào khiến thân thể Tuấn Chung Quốc bị dội lên cửa sổ, Kim Tại Hưởng kéo cậu lại, tiếp tục giằng lấy mông cậu cắm mạnh, đến mức cậu kêu " ưm a" không ngừng.
-" Hầu gia, hầu gia... " - Tuấn Chung Quốc bị lực đạo của hắn va chạm không chịu nổi, khóc lóc cầu xin - " Chân thiếp đau quá... đau".
Kim Tại Hưởng dừng lại, thò tay đến hai chân cậu, cởi bỏ dây trói, dây vải trên người bị hắn tháo ra quăng xuống đất.
Sau khi cởi luôn dây trói nơi tay cậu, cánh tay cường tráng của hắn nâng người cậu lên, ôm cậu, cứ thế vừa cắm vừa đi về phía giường.
Tư thế này khiến hắn vào sâu bên trong cậu, cả người Tuấn Chung Quốc như ngồi lên vật to dài của hắn, chỗ sâu nhất trong hoa tâm đều bị đâm chọc mở ra, quy đầu to chui vào trong, mỗi bước đi đều chọc vào người cậu, cọ sát nơi mẫn cảm, khiến cậu bị cắm đến nước mắt lưng tròng.
Cảm giác không dễ dàng gì mới đến được giường ngủ, Kim Tại Hưởng vừa đặt cậu xuống liền ở tư thế đứng cạnh giường, cánh tay chắc khoẻ khiêng hai chân cậu lên, thẳng lưng cắm chọc.
Hắn cắm vừa sâu lại vừa ác ý, bụng dưới đánh vào mông cậu mạnh đến mức phần da nơi đó hơi ửng hồng.
Kim Tại Hưởng chưa từng ác liệt như thế này. Hắn khiến Tuấn Chung Quốc nhanh chóng không chịu nổi, hoa tâm bị va chạm đến phát đau, miệng lung tung cầu xin hắn tha cho cậu.
Nhưng hắn căn bản không nghe.
Đêm nay, Tuấn Chung Quốc mơ màng ngủ, không biết bao nhiêu lần bị hắn làm đến ngất đi, lại bị hắn cắm đến tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xam