truyện 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1- Tây Sơn biệt viện

Mùa xuân tháng ba, lá liễu nhẹ đưa, chính là thời tiết đẹp để đạp thanh.
Đặc biệt là Tây Sơn, liễu xanh mọc um tùm, muôn hoa đua nở, ở kinh thành chưa chắc đã có thể thưởng thức cảnh đẹp này.
Đáng tiếc, đất đai ở Tây Sơn đắt giá, chỉ có quan cao hiển quý mới có thể xây dựng biệt viện ở chỗ này, người bình thường không thể vào được. Nếu như có thể đi chơi trong tiết thanh minh tháng ba, đến Tây Sơn du ngoạn một chuyến, thật cũng đủ làm cho người ta không ngừng hâm mộ.
"Ồ, đó là phu nhân nhà ai vậy? Thật phô trương."
Ở một mái đình trên sườn núi, có vài vị phu nhân, tiểu thư tụ tập lại đang ngắm cảnh.
Mấy vị phu nhân tiểu thư này ăn mặc trang điểm xinh đẹp nhưng thiếu khí chất cao quý, hẳn là nữ quyến của tiểu quý tộc, tiểu quan viên, thừa dịp tiết thanh minh tới Tây Sơn mở mang tầm mắt.
Một phu nhân nhan sắc tầm trung dán chặt hai mắt vào đoàn xe ngựa đi ngang qua, nói:
"Đó là kí hiệu của phủ Chiêu Ninh Hầu, chắc là Chiêu Ninh Hầu phu nhân."
Xe ngựa tráng lệ, những tôi tớ được huấn luyện nghiêm trang, mấy vị phu nhân trẻ tuổi nhìn mà không ngừng hâm mộ.
Nói đến Chiêu Ninh Hầu quả thực không ai không biết đến.
Chiêu Ninh Hầu họ Kim, tổ tiên họ Kim từng theo Thái Tổ giành thiên hạ, luận công ban thưởng phong chức ngũ phẩm Thủ bị*, là chức võ quan trung cấp.
*Thủ bị: Là quan võ trấn thủ thành thịm quản lý doanh vụ, một chức quan tứ ngũ phẩm của triều Minh, Thanh.
Quân hộ cha truyền con nối, chức quan cũng cha truyền con nối. Phụ thân Chiêu Ninh Hầu vốn là trưởng tử, nhưng đáng tiếc mất sớm, để được kế chức, thúc phụ của Chiêu Ninh Hầu đã phí không ít tâm tư, ngày tháng đó của Chiêu Ninh Hầu không tốt một chút nào. Sau đó, thúc phụ nhậm chức thành công, Chiêu Ninh Hầu đành phải làm một võ quan cấp thấp.
Nào ngờ, mấy năm trước An Vương làm phản, bởi vì An Vương có quan hệ mật thiết với quân binh, Hoàng Đế bắt đầu sử dụng một lượng lớn võ quan cấp thấp, Chiêu Ninh Hầu một bước lên trời, lập được đại công, nhất cử phong hầu, chiến công hiển hách.
Hiện nay tay hắn nắm trọng binh, cực kì được Hoàng Đế trọng dụng, là ngự tiền trọng thần nhất nhì trong triều.
Mà thân phận của Chiêu Ninh Hầu "phu nhân" cũng rất bất phàm.
Phụ mẫu mất sớm, thúc phụ lại xấu xa, làm sao Chiêu Ninh Hầu có thể tìm được nhạc gia tốt đây? Kéo dài mãi đến khi An Vương phản loạn xong, Chiêu Ninh Hầu một bước lên mây đuơng nhiên không thể cưới những nam tử bình thường được. Thái hậu thương tiếc hắn từ nhỏ mất phụ mẫu, nên làm người mai mối, gả cháu trai mình cho hắn.
Thái hậu họ Tuấn, đời đời hiển quý, Tuấn gia công tử kia cũng mất phụ mẫu từ nhỏ, nhưng cậu được nuôi dưỡng bên cạnh Thái hậu. Ngoại trừ thân phận ra, về mặt giáo dưỡng đều giống với hoàng tử, thậm chí ở trước mặt Hoàng đế cậu cũng có thân phận không kém hoàng tử được sủng ái là bao.
Một Chiêu Ninh Hầu "phu nhân" như vậy, sao không phô trương được chứ?
Mấy vị phu nhân trẻ tuổi khẽ bàn luận, lời lẽ đều là hâm mộ Chiêu Ninh Hầu phu nhân kia. Trong thiên hạ có bao nhiêu phu nhân có được vận khí như Chiêu Ninh Hầu "phu nhân"? Mất phụ mẫu từ nhỏ, lại được Thái hậu thu dưỡng, còn được gả cho một phu quân như Chiêu Ninh Hầu.
Chiêu Ninh Hầu không chỉ tuổi trẻ tài cao, lớn lên còn anh tuấn oai phong, văn võ song toàn, không hề có một chút thô lỗ của người võ tướng, còn không tham sắc, không nạp thiếp thất, tác phong cực kì khảng khái. Nhân phẩm càng không cần bàn cãi, đến thúc phụ từng ức hiếp hắn, sau khi thăng quan tiến chức hắn cũng không đi trả thù. Được gả cho một phu quân như vậy, còn gì không vừa lòng?
Ai nấy đều xôn xao bàn luận, đột nhiên có vị nào đó lên tiếng:
"Chiêu Ninh Hầu "phu nhân" tuy rằng nở mày nở mặt nhưng cũng không đáng để ngưỡng mộ vậy đâu."
"La tỷ tỷ, tỷ nói vậy là sao?" Một vị phu nhân trẻ tuổi tò mò hỏi.
Mí mắt La phu nhân hơi nhếch lên, vẻ mặt có vài phần lạnh lùng chế giễu:
"Các ngươi chưa từng nghe sao? Chiêu Ninh Hầu cưới vị "phu nhân" này, mới ba tháng đã đi biên quan. Mấy năm mới trở về hai ba lần, mỗi lần ở lại khong tới một tháng, đối Hầu phu nhân lạnh nhạt lắm."
Mấy vị phu nhân trẻ tuổi trầm mặc. Tuổi tác các nàng cũng không lớn, thành thân nhiều nhất cũng chỉ ba bốn năm, còn trong thời gian phu thê mặn nồng. Nhân phẩm phu quân dù có xuất sắc thế nào chăng nữa mà không thể bầu bạn bên cạnh thì có ích lợi gì?
"Chiêu Ninh Hầu ở Hầu phủ trong kinh thành không hề có thiếp phong. Không sai! Nhưng ở ngoài biên thành hắn có một phủ đệ riêng. Phủ đệ kia mới là nơi hắn ở quanh năm. Như ta nói, thiếp phòng bên kia ngày ngày đều vỗ tay vui mừng. Chiêu Ninh Hầu ở đó quanh năm, phu nhân lạ không có ở đó, thiếp thất mà được sủng ái địa vị không hề thua kém chính thất! Ngược lại Chiêu Ninh Hầu "phu nhân", chỉ với một danh phận, lại quanh năm ở trong Hầu phủ trống vắng ở tại kinh thành, thật là đáng thương!
truyện full

Chúng phu nhân ban đầu cực kì ngưỡng mộ, lúc này lại đồng thời thở dài, không ngờ là như vậy.
Đến gần biệt viện phủ Chiêu Ninh Hầu, xe ngựa dừng trước cổng.
Màn xe vén lên, Tuấn Chung Quốc không đợi tỳ nữ tới đỡ đã trực tiếp nhảy xuống. Thân là Hầu "phu nhân", hành động này có thể được coi là rất thất lễ. Nhưng mấy ma ma đứng cạnh xe ngựa nhìn đã quen, nên mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chiêu Ninh Hầu "phu nhân", họ Tuấn tên Chung Quốc, là cháu trai Tuấn thái hậu. Tuấn Chung Quốc có gương mặt trái xoan như một nữ nhân, nhã nhặn thanh tú, là một mỹ nam, hơn nữa lại có khí chất tôn quý. Bước đi nhã nhặn, dáng người đầy đặn, cử chỉ nho nhã, vô cùng có khí chất, không ai có thể tìm thấy khiếm khuyết gì ở cậu. Tuy có phu quân hiển hách, lại có Thái hâu và Hoàng đế làm chỗ dựa, nhưng Hầu "phu nhân" lại không hề kiêu căng chút nào.
Đương nhiên, Tuấn Chung Quốc như vậy chỉ là ở trước mặt người ngoài, còn bí mật bên trong không hẳn là như vậy. Đặc biệt là sau khi được gả cho một phu quân quanh năm không ở trong phủ, không cần hầu hạ cha mẹ chồng, càng không cần tranh giành thiệt hơn với các chị em dâu, thúc phụ kia biết sợ không dám lui tới, toàn bộ Chiêu Ninh Hầu phủ đều do cậu định đoạt. Tuấn Chung Quốc cảm thấy nếu không làm càn một chút thì thật là có lỗi với ưu ái ông trời đã cho cậu.
Không sai, Tuấn Chung Quốc không hề "đáng thương" như một số người đã nghĩ. Thậm chí cậu còn cảm thấy cuộc sống như thế mới là tốt. Tự do tự tại, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Phu quân sủng ái? Sủng ái có thể ăn được sao? Cậu ở trong cung kiềm hãm nhiều năm như vậy, thật vất vả mới ra khỏi cung, tại sao lại phải nhì sắc mặt người khác mà sống? Giống như bây giờ, muốn làm cái gì thì làm, muốn mua cái gì thì mua, chẳng phải rất thoải mái sao?
Tuấn Chung Quốc bước nhanh vào trong phủ, vừa đi vừa dặn dò:
"Đi đường gió lạnh thật đó, đi chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa."
"Vâng." Nha hoàn Thanh La thưa một tiếng, hai mắt đảo qua, hai tỳ nữ đằng sau liền đi chuẩn bị.
Vừa vào biệt biệt viện đã có tỳ nữ giúp cậu cởi áo choàng, rồi dâng khăn nóng. Sau khi nha hoàn hầu hạ xong, Tuấn Chung Quốc đổi xiêm y tại gia nhẹ nhàng, ngồi xuống uống trà.
Trà nóng cho vào bụng, ấm nồng vô cùng. Tử Đằng bước vào hỏi:
"Phu nhân, nhà bếp có con vịt tươi, người muốn làm món canh hay món hấp?"
Tuấn Chung Quốc suy nghĩ một chút:
"Hấp đi, món bánh bao hủ kị lần trước cũng không tệ."
"Vâng." Tử Đằng lại hỏi vài món thức ăn khác, sau đó đi về nhà bếp.
Tuấn Chung Quốc lấy khối bánh hoa quế cắn một miếng, tâm trạng rất vui vẻ. Không cần phải suy đoán khẩu vị của phu quân, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, ngày tháng thế này có gì không tốt?
Thanh La đi đến bẩm báo:
"Phu nhân, nước tắm đã chuẩn bị xong."
Tuấn Chung Quốc phủi tay đứng dậy. Lúc này nha hoàn Hồng Vi vội vàng chạy tới:
"Phu nhân!"
Nhìn bộ dạng của Hồng Vi, Tuấn Chung Quốc có linh cảm không ổn.
"Xảy ra chuyện gì?"
Hồng Vi cầm phong thư trên tay, có chút ngập ngừng:
"Đây là tổng quản vừa mới đưa, nói là Hầu gia ba ngày nữa sẽ hồi kinh."
Hồi kinh? Hồi kinh cái đầu ngươi!
Sau khi Tuấn Chung Quốc nhận được tin, tâm tình cậu trở nên tồi tệ.
Cậu vừa mới xuất kinh, tính ở lại Tây Sơn biệt viện một thời gian, ngâm suối nước nóng, ăn những món ăn dân dã, tiêu dao khoái hoạt, không ngờ rằng tên khốn kia lại muốn hồi kinh.
Bất luận nhìn thế nào, Chiêu Ninh Hầu Kim Tại Hưởng cũng là một thanh niên anh tuấn. So với những hoàn khố công tử chỉ biết chơi bời lêu lổng ở trong kinh kia, quả thật là một trời một vực.
Thế nhưng, trong mắt Tuấn Chung Quốc, hắn chính là một tên khốn kiếp!
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Tuấn Chung Quốc đã khẳng định vị Chiêu Ninh Hầu này căn bản là không phải người hiên ngang lẫm liệt như người khác nói.
Đáng sợ nhất là một người không có nhược điểm, bởi vì bất luận kẻ nào đều sẽ có mặt trái, đặc biệt là người như Kim Tại Hưởng.
Thế nhưng, trong mắt kẻ khác, hắn là người kỷ cương nghiêm minh, đối xử với mọi người ôn hòa nhã nhặn, không tham tiền tài không háo sắc, quả thật vô cùng hoàn mỹ.
Trên đời thật sự còn tồn tại người như vậy sao? Tuấn Chung Quốc dám nói, không hề có.
Ở trong mắt Kim Tại Hưởng, cậu thấy được một tia trào phúng lóe lên rồi biến mất, đôi lúc còn sơ hở để lộ sự hờ hững. Sau khi thành hôn, Kim Tại Hưởng rất tôn trọng và giữ thể diện cho cậu. Sản nghiệp Hầu phủ hết thảy đều giao cho cậu, thiếp phòng toàn bộ đều để lại ở phủ đệ biên thành, trong Hầu phủ ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có, khi hồi phủ hắn nhất định ngủ trong phòng của cậu. Ở trước mặt người ngoài, hắn vẫn luôn giữ ý, giữ thể diện cho cậu.
Thế nhưng, trừ những cái đó ra thì còn gì nữa?
Hắn không hề đặt một chút tâm tư nào trên người cậu.
Không biết sở thích của cậu, không quan tâm cậu làm những gì, thậm chí, Tuấn Chung Quốc dám nói, hắn còn chưa từng nhìn kĩ mặt của cậu!
Đối với Kim Tại Hưởng mà nói, ngay từ đầu, cậu không khác gì một người gỗ trên thân có khắc mấy chữ " Tuấn thiếu gia ", sau đó tự nhiên biến thành "Chiêu Ninh Hầu phu nhân".
Một nam nhân như vậy, bề ngoài đứng đắn, là một quan viên không phụ lòng vua. Tuấn Chung Quốc dám nói, nếu như có một ngày hắn cảm thấy hứng thú với việc tạo phản, nói không chừng sẽ trở mặt với Hoàng Đế.
Mỗi lần nghĩ tới điều này, Tuấn Chung Quốc đều sẽ cảm thấy, những ngày êm ấm này có chút nguy hiểm.
Trên thực tế, Thái hậu và Hoàng đế đem cậu gả cho Kim Tại Hưởng, cũng không chỉ là thương tiếc hắn. Một thần tử trẻ tuổi, tay nắm trọng bình, không phải gánh vác gia tộc, rất khó nắm giữ. Nếu như không phải là phò mã thì không thể nắm hắn trong lòng bàn tay, vì muốn giám thị hắn, có lẽ phải chọn một vị hoàng tử gả cho hắn. Chọn cậu, chính là bởi vì cậu được Thái hậu nuôi dưỡng, vừa vặn có thể bày tỏ sự ân sủng cho nhiều người thấy. Hơn nữa, cha mẹ của cậu chết sớm, cũng không thân thiết với người Tuấn gia, nên Kim Tại Hưởng sẽ không thể có nhạc gia lớn mạnh.
Tuấn Chung Quốc cũng không cảm thấy ủy khuất, không có Thái hậu và Hoàng đế, cậu sẽ không có thân phận tôn quý như hôm nay, hơn nữa, chỉ cần Kim Tại Hưởng không tạo phản, hắn chính là một ứng cử viên tuyệt vời cho vị trí hôn phu.
Nhưng mà, sự tuyệt vời này sẽ giảm đi nếu Kim Tại Hưởng ở trong Hầu phủ.
Tuấn Chung Quốc hung hăng đạp ghế hai cái, tâm tình cũng thoải mái hơn phần nào. Mặc kệ cậu không muốn như thế nào, nếu Kim Tại Hưởng hồi kinh thì cậu phải trở về.
Giống như Kim Tại Hưởng giữ thể diện cho cậu, cậu cũng muốn đóng vai một Chiêu Ninh Hầu phu nhân hoàn mỹ ở trước mặt người ngoài. Cậu đại diện cho thể diện cho Thái hậu và Hoàng đế, sao cậu có thể làm bọn họ mất mặt được?
"Ngày mai hồi kinh đi." Tuấn Chung Quốc thở dài, nói với bọn nha hoàn.
Vừa tới biệt viện Tây Sơn, ngồi còn chưa nóng mông nữa mà...!
Nhưng mà trở về là chuyện của ngày mai, hôm nay cứ đi ngâm ôn tuyền hưởng thụ trước một chút! Tuấn Chung Quốc vui vẻ nghĩ, dẫn theo Thanh La đến thanh trì.
Ngôi biệt viện này là Hoàng đế ban cho cậu lúc thành hôn, chứa một hồ nước nóng cực tốt, mỗi khi đến thu đông, Tuấn Chung Quốc đều tới biệt viện này ở một hai tháng. Mùa đông năm nay, bởi vì thân thể Thái hậu không tốt nên cậu vẫn luôn không tìm được cơ hội để đi.
Sương mù bao phủ, khí nóng phả vào mặt.
Sau khi Tuấn Chung Quốc được nha hoàn hầu hạ cởi xiêm y ra, cậu nói:
"Tất cả lui xuống hết đi, để ta một mình yên tĩnh."
Thanh La muốn nói gì lại thôi.
Tuấn Chung Quốc lại phất tay nói:
"Sau nửa canh giờ lại vào hầu hạ."
"Dạ..."
Tuấn Chung Quốc một mình tiến vào ôn tuyền, sương trắng, cơ thể nam nhân như ẩn như hiện.
Bờ vai như được vót thành, eo trắng thon nhỏ, Tuấn Chung Quốc không phải đệ nhất mỹ nam, nhưng dáng vẻ vô cùng xinh đẹp. Dáng người cậu tinh tế, bộ ngực hồng hồng, hai chân thon dài, cái mông vểnh cao, nhất là nước da, như ngọc như tuyết, non mềm đến không thể tưởng tượng nổi, đến Kim Tại Hưởng vào những lúc cùng giường cũng không nhịn được sờ thêm mấy cái.
Bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tuấn Chung Quốc không biết là bản thân không có đủ mị lực, hay là do tự Kim Tại Hưởng lãnh đạm. ở trên giường, Kim Tại Hưởng luôn không có kiên nhẫn, chuyện phu thê phòng the vốn rất ít ỏi, phần lớn là làm qua loa cho xong chuyện.
truyện full

Còn nhớ đêm tân hôn, Kim Tại Hưởng thậm chí không có kiên nhẫn chờ cậu chuẩn bị kĩ càng, đã dùng lượng lớn cao hương, trực tiếp phá thân cậu.
Thành hôn ba năm, Tuấn Chung Quốc không nhớ rõ, bọn họ có được bao nhiêu thời gian ôn tồn vui vẻ.
Về sau ít gặp mặt, ký ức càng mơ hồ. Nghĩ đến cùng giường với hắn, phản ứng đầu tiên của Tuấn Chung Quốc là sợ hãi, hầu như không có lần nào là cậu không đau. Cho nên Kim Tại Hưởng ít trở về, cậu trái lại càng vui vẻ.
Lần này trở về, hắn sẽ ở lại bao lâu đây? Một tháng? Có lẽ chỉ có nửa tháng. Nên nhất định sẽ ngủ trên giường của cậu. Thời gian ngắn, nhiều nhất hai, ba ngày, nhịn một chút là tốt rồi.
Vừa nghĩ vẩn vơ, Tuấn Chung Quốc vừa vẩy nước suối ấm lên ngực.
Cậu không phát hiện, ở ôn tuyền ngoài cậu ra, còn có một người không nên xuất hiện.
...
Về kinh sớm hơn ba ngày so với dự định, Kim Tại Hưởng không có trở về Hầu phủ, mà là đi đến Tây Sơn biệt viện.
Kim Tại Hưởng cảm thấy rất phiền.
Hắn có chút hối hận rồi, trước kia tại sao hắn lại tham gia bình địa vậy kìa? Nếu như hiện tại hắn còn là một võ quan cấp thấp, nhất định sẽ rất ung dung tự tại, thoải mái vui vẻ.
Có thể người khác cảm thấy, hắn ở trong hoàn cảnh này không có gì không vừa lòng. Thế nhưng Kim Tại Hưởng vẫn cảm thấy thiếu thiếu.
Thật không có thách thức!
Suối nước nóng ở Tây Sơn biệt viện vô cùng tốt, bôn ba một đường mệt mỏi, trước khi trời trời tối Kim Tại Hưởng âm thầm đi vào biệt viện, thẳng đến thanh trì.
Không ai phát hiện, chủ nhân biệt viện, Chiêu Ninh Hầu đã trở về.
Hắn cũng không muốn bị người khác phát hiện, chỉ muốn ở Tây Sơn biệt viện nghỉ ngơi ba ngày, sau đó về kinh đối mặt với những kẻ suốt ngày tranh giành quyền lợi kia.
Đang tựa trên vách ôn tuyền nghỉ ngơi, bỗng nhiên hắn cảnh giác mở mắt ra.
Bên ngoài vang lên tiếng động, sau đó là một giọng nam nhỏ nhẹ kêu nha hoàn lui ra.
Màn trúc nhấc lên, một nam nhân mặc sa mỏng tiến vào, thân thể trắng tuyết như ẩn như hiện trong màn sương.
Lụa mỏng căn bản không che được cơ thể , tạo thành hiệu quả nửa kín nửa hở, khiến Kim Tại Hưởng có thể nhìn thấy rõ ràng bộ ngực cao ngất, sống lưng tinh tế, hai chân thon dài.
Thân thể này, quả thật là một pho tượng ngọc hoàn mỹ. Chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn, chỗ cần gầy thì gầy. Đặc biệt là hai khối mềm mại trước ngực, trắng tuyết nư ngọc phong, no đủ tròn trịa, là hình bán cầu hoàn mỹ, một điểm hồng mai phía trên, điểm xuyết xinh đẹp. Khi đi lại, đôi ngọc phong run lên, tạo thành những đợt sóng cuộn trào mãnh liệt.
Kim Tại Hưởng thấy chỉ trong phút chốc, dục vọng giữa hai chân hắn đã "phấn chấn tinh thần" dựng đứng lên.
Hắn là một nam nhân trưởng thành, hai mươi sáu tuổi, tuổi trẻ khí thịnh. Lại còn, trong suốt quãng đường hồi kinh, đã hơn một tháng không đụng đến nam nhân đối mặt với một thân thể đẹp đẽ dụ hoặc này, không có dục vọng mới là lạ.
Đặc biệt là thời khắc này, hắn gỡ mặt nạ trước mặt người khác xuống, dục vọng càng thêm chân thực.
Hắn nuốt nước miếng một cái, trước khi làm chuyện kích động, lý trí lại trở về.
Tòa ôn tuyền này tỳ nữ không thể tùy tiện vào, giọng nói vừa rồi cũng không phải của tỳ nữ, mà hắn lại không có thị thiếp tại Hầu phủ. Chủ nhân thân thể này, đại khái chỉ có con trai của thân thích?
Bản thân hắn đã không còn thân thích, thúc phụ cũng đã không còn qua lại, lẽ nào là thiếu gia Tuấn gia? Nếu là như vậy, hắn khong thể đụng vào, đụng vào phiền phức không nhỏ.
Kim Tại Hưởng muốn lặng lẽ đứng dậy, ôn tuyền sương trắng lan tràn, lấy thân thủ của hắn, rời đi yên lặng không một tiếng động là việc không khó. Nhưng mà, hắn vẫn không tự chủ được nhìn về phía cơ thể hoàn mỹ kia.
Bàn chân trắng nhỏ của cậu tiến vào trong ôn tuyền, thử độ ấm của nước, sau đó chậm rãi bước xuống.
Sóng nước tràn qua hai chân trắng nõn thon dài của cậu, tràn qua thung lũng thần bí, tràn qua eo thon, ngập đến ngọc phong đầy đặn phía trước. Cậu đã cởi lụa mỏng ra, thân thể trơn bóng, liếc mắt một cái là nhìn rõ mồn một.
Ngón tay tinh tế vén nước trong lên, bắn tung tóe trên bộ ngực tuyết trắng. Giọt nước theo làn da trắng nõn nà trượt xuống đôi nhũ phong vừa trắng vừa lớn, dưới sóng nước lay động, trông chúng giống một dôi mật đào, cực kì mê người.
Kim Tại Hưởng cảm thấy bụng dưới như lửa, hơi thở không tự giác thô dần. Không được, nam nhân này hắn thật sự không thể đụng vào. Kim Tại Hưởng theo bản năng nhìn lên gương mặt của mỹ nam, bất giác ngẩn ra.
Mỹ nam này trông rất quen... Thật là Tuấn gia thiếu gia?
Chiêu Ninh Hầu vẫn cứ không đoán được, mỹ nam khiến hắn dục hỏa bốc lên ngùn ngụt này chính là phu nhân của hắn. Có thể thấy được trình độ lơ là của hắn đối với Tuấn Chung Quốc tới mức nào.

Tuấn gia thiếu gia không thể động, Tuấn gia thiếu gia không thể động.
Kim Tại Hưởng thầm đọc đi đọc lại câu này, muốn thân thể chậm chạp không nhúc nhích này đứng dậy.
Tiểu huynh đệ cứng rắn trong quần, tựa hồ đang kháng nghị với hắn.
Kim Tại Hưởng nghĩ lại, không thể động không có nghĩa là không thể nhìn mà! Sau khi hắn xem xong rồi lặng lẽ bỏ đi, có ai biết?
Không có ai biết, Kim Tại Hưởng vốn không phải một kẻ tuân thủ quy tắc. Tính cách thật sự của hắn, vừa càn rỡ lại tùy tiện, cái gì mà phi lễ chớ nhìn, tất cả đều là vô nghĩa.
Ngay sau đó, hắn dựa vào hơi nước mờ ảo của suối nước nóng, ẩn thân ở phía sau tảng đá bằng phẳng giữa ôn tuyền, không kiêng kị mà quan sát thân thể khiến cho hắn rung động kia.
Tuấn Chung Quốc cảm thấy sau lưng mát lạnh, da gà tranh nhau nổi lên. Cậu ngẩn đầu nhìn xung quanh, lại không phát hiện cái gì bất thường.
Kỳ lạ, sao cậu luôn cảm thấy không được tự nhiên?
Tuấn Chung Quốc khắc chế tâm tư, vốc nước suối lên, tẩy rửa cơ thể.
Tóc đen như gấm thả xuống, phủ trên vai, khuôn mặt đoan trang sắc sảo thường ngày dịu đi không ít, thoạt nhìn trẻ tuổi hơn.
Cậu bây giờ chỉ mới hai mươi, thân thể có thể nói không thua kém bất kì một thiếu nữ nào. Chỉ có điều, sau khi thành hôn, cậu vẫn luôn cố gắng thể hiện mình theo hình mẫu Chiêu Ninh Hầu "phu nhân" hoàn mỹ, khó tránh trang điểm có vẻ người lớn một chút.
Lúc này, cậu rửa hết son phấn trên mặt, lớp trang điểm trôi đi, vẻ mặt cậu có chút ngây thơ, cậu và Chiêu Ninh Hầu "phu nhân" ngày thường như hai người hoàn toàn khác nhau.
Cũng bởi vậy, Kim Tại Hưởng không nhận ra cậu.
Tay ngọc trắng nõn vốc nước lên, phủ trên da thịt sáng bóng. Từ cổ mảnh khảnh, đến xương quai xanh tinh tế, cánh tay nhỏ bé lướt qua, ôm lấy hai bầu ngực. Kim Tại Hưởng nín thở
Tay ngọc của mỹ nam nâng hai bầu ngực của chính mình, ngón tay dài nhỏ trượt lên xuống tại chỗ nhô lên đầy đặn, xoa bóp ngọc nhũ. Bộ ngực to đẹp này biến hóa hình dạng dưới sự xoa nắn của năm ngón tay, mặc kệ nhào nặn như thế nào, chẳng mấy chốc đã trở về nguyên dạng. Hình dạng hoàn mỹ, co dãn tuyệt vời! Không biết sờ lên sẽ có cảm giác gì...
Nhào nặn xong, hai ngón tay của mỹ nam nắm đỉnh chóp hồng mai lại, nhẹ nhàng tẩy rửa. Muốn rửa sạch một chút, hai ngón tay cậu không ngừng dao động, đem hồng mai kẹp ở giữa, cứ như vậy chà xát, làm cho hồng mai nhanh chóng đứng lên, giống viên anh đào, chờ người đến hái.
Kim Tại Hưởng cố gắng khắc chế, vừa rồi hắn có một loại kích động, rất muốn cầm lấy đôi ngọc nhũ của mỹ nam, cúi đầu ngậm lấy hồng mai kia vào trong miệng.
Xoa xong bầu ngực, tay ngọc của cậu tiếp tục trượt xuống.
Dưới mặt nước, không biết đôi tay kia mò tới nơi tư mật nào. Kim Tại Hưởng cảm thấy không cần nhìn, bởi vì chỉ cần đôi mật đào đang nổi trên mặt nước của cậu cũng đủ hấp dẫn hắn.
Hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân là một người không coi trọng dục vọng. Ở biên thành, có mấy đồng liêu hoặc thượng quan đưa thị thiếp cho hắn, đều là mỹ nam, lại còn nhiều phong cách khác nhau. Có ca cơ Giang Nam nhỏ xinh, có nam tử phương Bắc rực rỡ, còn có mỹ nam ngoại quốc. Hắn không đặc biệt thích người nào, thời điểm cần, tìm người hầu hạ là được rồi. Lả lướt có chỗ tốt của lả lướt, đầy đặn có lạc thú của đầy đặn.
Nhưng lúc này, tâm tư của hắn đều ở đôi ngọc nhũ của mỹ nam đang ngâm mình dưới nước.
Trông cậu không gầy lắm, chí ít đôi ngọc nhũ này lại no đủ cực kì, còn có cái mông kia, nhìn thoáng qua trông giống như hai cái bánh màn thầu, nhô lên động lòng người. Có thể nói cậu đầy đặn cũng được, khung xương tinh tế, bờ vai kia, vòng eo kia... Chỉ cần hắn nhẹ nhàng ôm một cái, nhất định có thể bao bọc toàn bộ thân thể cậu.
Thật là một thân thể hoàn mỹ, hợp ý hắn hơn tất cả các thị thiếp của hắn, nhưng đáng tiếc lại không thể động vào...
Kim Tại Hưởng phát hiện, bản thân càng cố khắc chế, hứng thú càng trỗi lên mạnh mẽ.
Hắn đã rất lâu không có được thứ mình muốn, quyền thế cũng vậy, mỹ nam cũng thế. Mỗi lần hắn muốn cái gì, đều có thể dễ dàng có được. Lâu dần, thứ có thể mang lại cho hắn cảm giác mới mẻ càng ngày càng ít. Mà lúc này, mong muốn có một thứ khiến mình hưng phấn tuôn trào trong huyết quản của hắn, khiến máu trong người hắn sôi trào.
Hắn gần như không thể nào kiên trì nổi, đành tự đầu hàng.
Nhân sinh khổ đoản, càng là vật hiếm thấy, mới càng thú vị, không phải sao?
Tuấn gia thiếu gia thì sao? A, hao chút tâm tư cũng không phải là không được, ngày sau đem cậu về biên thành, không phải được rồi sao? Kinh thành bên này, vẫn là có Chiêu Ninh Hầu "phu nhân" do Thái hậu nuôi dưỡng giữ thể diện, còn mỹ nam này, cứ ra biên thành phục vụ hắn là được...
Kim Tại Hưởng tính kế, trong đầu đã hồi tưởng miên man, tưởng tượng bản thân đem nỹ nam này đè dưới thân, đùa bỡn với đôi mật đào lớn đẹp đẽ kia của cậu... Hắn ngay lập tức hành động.
Tuấn Chung Quốc vừa mới tắm xong, vừa định dựa vào thành hồ nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên, không biết có gì đó, ở trong nước đụng vào chân cậu một cái.
Cậu sợ hết hồn, cuống quít cúi người bắt lấy nó. Vừa cúi người, bỗng nhiên một đôi tay từ phía sau lưng vòng tới, gắt gao siết lại hông của cậu.
Cậu mở miệng muốn la lên.
Nhưng miệng ngay lập tức bị che.
Cậu ngẩn ra, liều mạng vùng vẫy.
Nam nhân, là một nam nhân!
Ôn tuyền trong biệt viện, tại sao lại có nam nhân?
Tuấn Chung Quốc suýt chút nữa sợ đến điên rồi.
Cậu vẫn luôn là một người biết thời biết thế, cậu có thể không để ý đến phu quân của cậu, nhưng không thể thất thân. Nếu trinh tiết của cậu có một chút xíu tổn thương nào, ngày lành của cậu sẽ chấm dứt ngay.
truyện full

Không công bằng, thế nhưng hết cách rồi, đây chính là luật lệ của thời đại này, nhưng cậu không muốn trở thành vật hi sinh.
Cậu liều mạng giãy dụa, hi vọng Thanh la chú ý động tĩnh bên trong này.
Thế nhưng sau một khắc, cậu ngây người.
Một giọng nam trầm thấp ở bên tai cậu vang lên: "Chớ lộn xộn!"
Giọng nói này...
Thừa dịp cậu ngây người, bàn tay to lớn vốn nằm trên eo cậu dần trượt lên trên, chuẩn xác nắm một khối mềm mại của cậu, làm càn xoa bóp.
"Để người khác thấy ngươi trần truồng bị nam nhân khác ôm, ngươi đoán là ngươi xui xẻo hay là ta xui xẻo?" Nói xong, còn ở bên tai cậu thổi một hơi.
Tuấn Chung Quốc run run một cái, sau đó lửa giận không khống chế được bùng lên.
Kim Tại Hưởng?! Tên khốn kiếp này hồi kinh lúc nào? Hơn nữa còn dọa cậu như vậy!
Kim Tại Hưởng nhào nặn tuyết nhũ mà hắn thèm muốn thật lâu, than thở thỏa mãn. Quả thật là một xúc cảm tuyệt vời, vừa mềm mại vừa trơn bóng, co dãn mười phần, vuốt ve như thế, tiểu huynh đệ của hắn liền không chịu nổi.
Cho rằng dọa sợ mỹ nam, tay hắn che miệng cậu định trượt xuống, muốn âu yếm luôn phần ngực còn lại, không ngờ mỹ nam lại há mồm muốn kêu to.
Hắn tay mắt lanh lẹ, lại một lần nữa che miệng cậu lại.
"Sao lại không biết nghe lời vậy?" Kim Tại Hưởng có chút bất đắc dĩ, "Vốn muốn nghe tiếng của ngươi một chút, xem ra phải chờ lần sau."
Nói xong, hắn ở một nơi nào đó phía dưới cổ cậu dùng sức nhấn một cái, Tuấn Chung Quốc chỉ cảm thấy một lực nào đó âm thầm ngấm vào cơ thể, sau đó cậu phát hiện mình không nói được.
Kim Tại Hưởng buông miệng của cậu ra, đẩy cậu một cái, ấn lên trên tảng đá lớn ở giữa ôn tuyền.
Tuấn Chung Quốc trần truồng nằm nhoài trên tảng đá, có chút ngây người.
Chuyện này... hắn nói gì kì lạ vậy, có ý gì chứ?
Kim Tại Hưởng đè lên lưng của cậu, hai cái tay vòng tới trước, nắm chặt ngọc nhũ của cậu, dùng sức xoa nắn.
Hắn dùng sức rất lớn, năm ngón tay co dãn, dùng đủ mọi cách đùa bỡn, cúi đầu từ bờ vai của cậu nhìn sang, nhũ thịt từ năm ngón tay lộ ra, bị chà đạp thê thảm.
Đại mật đào rất nhanh bị nhào nặn đến đỏ hỏn, vì hắn không khống chế sức lực mà nhào nặn, đã lưu lại rất nhiều dấu tay trên đó.
Kim Tại Hưởng càng chơi càng hưng phấn, nói: "Bộ ngực đẹp như vậy, giấu đi rất đáng tiếc, phải để cho ta chơi đùa mới đúng."
Tuấn Chung Quốc bị hắn bóp đến thật đau, nước mắt tuôn ra, nghe được lời của hắn, cậu run rẩy, một trận tê dại từ đốt sống lưng vọt lên.
Kim Tại Hưởng không bao giờ nói những câu như thế này ở trước mặt cậu, lại mang ám chỉ thô lỗ như thế. Hắn vốn là người luôn mang mặt nạ, như vậy thật không thích hợp, lại làm cho cậu có cảm giác kích thích không nói lên lời.
Kim Tại Hưởng thở hắt ra, giống như không thể nhẫn nhịn nữa, lật người cậu lại, trực tiếp hướng lên trên, đặt ở trên tảng đá lớn.
Nằm ngửa ra như vậy, bầu ngực kia lại càng vểnh cao ngất, khiến Kim Tại Hưởng thầm than một tiếng trong lòng, một tay bắt được tay mỹ nam đang vung tới, một tay giữ lại, chụp lấy sa mỏng cởi ra ném ở bênh cạnh ao ban nãy, hai ba vòng trói tay cậu lại.
Tuấn Chung Quốc muốn khóc, hắn ăn nhầm thuốc gì? Điểm á huyệt của cậu, còn trói cậu lại, không phải hắn vốn không có hứng thú với cậu sao?
Đang nghĩ, bỗng trước ngực nóng lên, cậu không tiếng động mà kêu khẽ, nhìn thấy Kim Tại Hưởng gục đầu ở trên ngực cậu, há miệng cắn đỉnh hồng mai trên núi tuyết.
Đầu lưỡi nóng ẩm của hắn đùa bỡn đầu nhũ của cậu, lưỡi hắn hơi thô ráp, không ngừng cọ xát, lại dùng răng khẽ cắn, lôi kéo, miệng lớn như muốn nuốt chửng nhũ thịt của cậu.
Mà bên còn lại, cũng không bị hắn lạnh nhạt, hai ngón tay của hắn ra sức miết lấy, lại nghiền ép.
Không tiếng động rên rỉ, Tuấn Chung Quốc chỉ cảm thấy trước mắt đều là sương mù, tình triều xa lạ ập đến. Cho đến bây giờ Kim Tại Hưởng chưa từng đối với cậu như vậy.
Kim Tại Hưởng buông miệng ra, nhẹ nhàng thở gấp nhìn đại mật đào bị hắn đùa bỡn một phen. Đôi hồng mai phấn nộn ban nãy, lúc này đã biến thành màu đỏ sẫm, cứng rắn dựng đứng, giống như tiểu huynh đệ trong khố của hắn vậy.
Thật đẹp.
Kim Tại Hưởng chưa hề biết, bầu ngực của nam nhân trước mặt này, cũng có thể đẹp như thế.
Hắn đã không khống chế được ham muốn cậu.

Yết hầu Kim Tại Hưởng khẽ trượt, ánh mắt dời xuống bên dưới.
Nửa người dưới của cậu ngâm ở trong nước, tầng nước mỏng manh đã không giấu được hạ thân thần bí của cậu.
Hai chân khép chặt, giống như không muốn để cho hắn nhìn thấy bí mật sau cùng của bản thân.
Bất quá, cái trình độ này, đối với hắn mà nói không có tác dụng một chút nào.
Hai tay Kim Tại Hưởng trượt xuống, nắm chặt đầu gối của cậu, tách ra dễ dàng.
Hai chân bị mở ra, vùng đất bí ẩn liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Kim Tại Hưởng nhìn kĩ khu vực bí ẩn nhất trên người nam nhân, đóa hoa này và ngực của cậu giống nhau, lớn lên thật đẹp, hoa hộ nhô lên như bánh màn thầu, trắng noãn đầy đặn. Bị hắn dùng lực lớn như vậy kéo mở hai chân, hoa môi hơi tách ra, để lộ nhụy hoa đỏ bừng ở giữa.
Một chân Tuấn Chung Quốc bị chân hắn chặn trên tảng đá, một chân khác bị hắn dùng sức nâng lên, cái tư thế này làm cho hoa nhi của cậu hoàn toàn lộ ra, căn bản là không có cách che chắn.
Cậu muốn hét lên, thế nhưng bị điểm á huyệt, căn bản kêu không ra tiếng. Hai tay bị trói phía sau lưng áp lên tảng đá, bị ép rất đau.
Nhưng tất cả những thứ này, đều không ngăn nổi cảm giác kích thích khi Kim Tại Hưởng nhìn vùng đất bí ẩn giữa hai chân cậu.
Hắn muốn làm gì? Thành hôn đã ba năm, hắn đột nhiên nảy sinh ham muốn đối với cậu? Nhưng trước đây hắn không như vậy, lúc sinh hoạt vợ chồng chỉ biết lấy một lượng lớn cao hương bôi vào giữa hai chân cậu, sau đó ngang ngược xâm nhập. Đại khái hắn cảm thấy sinh hoạt vợ chồng với cậu không phải là chuyện thú vị gì, luôn luôn cắm cắm rút rút, khép lại hai chân của cậu, ở giữa hai chân cậu cắm vào rút ra vài cái là tiết ra ngay.
Chưa bao giờ hắn có dáng vẻ như bây giờ...
Quốc nhi xấu hổ bị hắn nhìn chăm chú, không tự chủ lại co rút một trận, ngượng ngùng xiết chặt rồi mấp máy.
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt Kim Tại Hưởng càng sâu.
Hắn nở nụ cười, đưa tay gảy hoa môi mềm mại của cậu:
"Thật là mẫn cảm, muốn nam nhân thương yêu sao?"
Phi! Trong lòng Tuấn Chung Quốc tức giận, biến về biên thành của ngươi đi, ai muốn ngươi thương yêu?
Đáng tiếc cậu không nói ra được, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Kim Tại Hưởng lôi kéo đùa bỡn, càn quấy ở khu vực bí ẩn giữa hai chân cậu.
Kim Tại Hưởng tìm tòi một lát, tìm ra hoa châu ẩn sau hoa gian, dùng sức nhấn một cái.
Tuấn Chung Quốc run run, bụng dưới tê dại một trận, cảm giác xa lạ kích thích cậu, cánh hoa có thủy dịch từ từ tràn ra.
"Như vậy đã ướt rồi sao?" Chạm phải vệt nước kia, Kim Tại Hưởng cười càn rỡ.
Tướng mạo hắn tuấn lãng, thường ngày đoan túc cực kì, chính vì thế, hắn cười như vậy càng làm cho lòng người run rấy.
Trái tim Tuấn Chung Quốc khẽ run lên.
Lập tức cậu thầm chửi chính mình. Cậu vậy mà lại động tâm với tên khốn kiếp này ư? Cậu bị mù rồi sao? Cái tên này ngoại trừ cái mã bên ngoài, còn có chỗ nào tốt đâu?
Kim Tại Hưởng thấy dáng vẻ kia của cậu, lại càng rung động.
Mỹ nam không chỉ ngực lớn, còn nhạy cảm như vậy, đụng vào liên chảy nước, thật là cực phẩm.
Hình dáng, tướng mạo của cậu có vài phần quen thuộc, khiến hắn nhớ tới phu nhân của mình. Cũng lớn như nhau, sao lại khác biệt nhiều như vậy? Phu nhân hắn khi ở trên giường cực kì cứng nhắc, đêm tân hôn nằm uỵch xuống giường, đờ ra giống như một con cá chết, hoa huyệt lại nhỏ hẹp, không tương xứng với kích cỡ của hắn chút nào, làm sao cũng không vào được.
Hắn không thể làm gì hơn là dùng hương cao bôi trơn, mới phá thân cậu. Về sau sinh hoạt vợ chồng, cũng dựa vào cao hương mới có thể hành sự, chỉ là mang dang hai chân lớn một chút, vật kia của hắn lại lớn, muốn rút ra cũng không rút được, đến cuối cùng chỉ có thể khép hai chân của cậu lại nhanh chóng tiết ra.
truyện full

Nhưng mà, thân thể ngọc ngà, làn da trắng tuyết của phu nhân hắn cực kì giống mỹ nam này. Chỉ là hắn không có hứng thú đối với tượng gỗ, chỉ sờ một hai cái rồi thôi.
A, hoa huyệt của mỹ nam này cũng nhỏ hẹp, chặt chẽ khép kín, nhưng lại cực mẫn cảm, nước chảy không ngừng. Cùng là hoa huyệt nhỏ hẹp, nhưng mẫn cảm và không mẫn cảm lại hoàn toàn khác nhau. Như phu nhân của hắn làm thật chán. Mẫn cảm như mỹ nam này, khiến người ta hận không thể vùi vào liên tục đẩy rồi lại đẩy, xem có phải là "cái miệng nhỏ" hút không ngừng hay không.
Hắn đâu có biết, phu nhân hắn không ướt được, hoàn toàn là bởi vì hắn không kiên nhẫn ôn tồn. Lúc vừa kết hôn, hai người chỉ gặp nhau được hai lần, đối mặt với một nam nhân hoàn toàn xa lạ, làm sao có thể tự nhiên thoải mái? Hắn chỉ dạo đầu lung tung mấy cái, đã muốn cắm vào, đương nhiên không tốt đẹp rồi.
Mà bây giờ bất kể nói thế nào, mỗi lần Tuấn Chung Quốc đối mặt với phu quân, dù không thoải mái, cũng không tỏ ra chống đối nhiều.
Quan trọng nhất là, lúc này Kim Tại Hưởng đã cực kì động tình, đùa bỡn với bầu ngực mật đào của cậu, lại còn tìm kiếm những điểm mẫn cảm. Hoan ái là chuyện của hai người, việc Kim Tại Hưởng ứng phó hay là động tình thật, đương nhiên có ảnh hưởng nhiều đến phản ứng của Tuấn Chung quốc.
Ban đầu Tuấn Chung Quốc cũng cho rằng, bản thân cũng không có hứng thú với tình thú, lúc trước đối mặt với Kim Tại Hưởng, chỉ hi vọng hắn mau mau xong việc, đỡ phải làm cậu đau. Hai người đều là ứng phó, chuyện hành phòng đương nhiên không vui.
Mà lúc này, Kim Tại Hưởng thật giống như tìm ra món đồ chơi thú vị, đối với hoa châu kia hết nắm lại nhào nặn, chơi đùa không ngừng.
Tuấn Chung Quốc chỉ thấy từng trận từng trận sảng khoái tập kích, không tự chủ được hé miệng, không tiếng động mà rên rỉ. Kim Tại Hưởng ấn đến ngày càng dùng sức, hết vân vê rồi lại xoa nắn, khiến cậu thật giống như cả người bị giật điện, đầu tiên là bụng dưới tê dại, hoa huyệt co thắt, sau đó hai chân căng thẳng, cả người đều ưỡn lên.
"Thoải mái sao?" Giọng nói của Kim Tại Hưởng khàn khàn, nhìn chằm chằm cậu, phản ứng của cậu kích động càng khiến hắn muốn chà đạp cậu hơn. Mỹ nam này thật là cực phẩm, chỉ chơi đùa một chút, đã sắp đạt cao triều.
Kim Tại Hưởng biết cậu sắp tới rồi, bấm hoa châu, dùng sức lay mạnh lên.
Tuấn Chung Quốc đã không còn biết trong đầu cậu nghĩ cái gì nữa, linh hồn thật giống như bay lên giữa không trung, cả người co giật không ngừng, khoái cảm từng trận mãnh liệt mà tới. Cậu bỗng nhiên hé miệng, không tiếng động mà "A" lên một tiếng, một làn sóng thủy dịch dồi dào từ trong huyệt gột rửa đi ra.
Huyệt nhi của cậu hé mở sâu hút, khép lại chặt chẽ, Kim Tại Hưởng vừa rồi đã nhìn thấy, nhưng không có lập tức tiến vào. Lúc này thủy dịch vọt một cái, hoa huyệt mở ra, hắn liền nhân cơ hội cho ngón tay dài của mình vào trong.
Cắm vào hai ngón tay, dựa vào thủy dịch bôi trơn, xông thẳng đến cùng.
Ngón tay thon dài, đầu ngón tay có vết chai, cọ vào huyệt thịt non mềm của cậu, dùng sức tiến vào. Mà huyệt thịt của cậu, lập tức đem ngón tay hắn kẹp chặt, mút chặt không buông.
"Thật là cái miệng nhỏ ham ăn!" Kim Tại Hưởng cắn răng, dùng sức mà cắm vào.
Lần đầu tiên Tuấn Chung Quốc biết cảm giác cao trào là gì, lúc này cậu vẫn còn đang chìm đắm trong cơn khoái cảm chưa rút đi, lại bị hắn đẩy vào trong hành lang mẫn cảm, khiến nó nhất thời thít chặt lại.
Kim Tại Hưởng không để lỡ thời cơ, đè hai chân cậu lại, ngón tay hắn ra vào.
Thủy dịch giữa hai chân Tuấn Chung Quốc chảy ra ngày càng nhiều, mỗi lần hắn rút ra cắm vào, phát ra tiếng nước "chậc chậc", dâm đãng vô cùng.
Cậu hé miệng, duỗi dài cổ, giãy dụa như con cá rời khỏi nước, nhưng thế này cũng không thể cứu vớt vận mệnh cậu. Ngón tay Kim Tại Hưởng đẩy vào trong càng lúc càng nhanh, thậm chí còn dùng ngón cái, một lần nữa đè lại hoa châu của cậu.
Lần này, Tuấn Chung Quốc không nhịn được nữa.
Lần thứ hai cao triều đến vừa vội vừa nhanh, "phụt" một tiếng, lượng lớn thủy dịch phun ra ngoài, bắn lên cao cao, tung tóe ở bụng của hắn.
Kim Tại Hưởng lấy làm kinh hãi.
Lần cao triều vừa rồi là do hắn kích thích chỗ mẫn cảm của cậu, nhưng lần này... mỹ nan lại tự nhiên phun trào?
Xem bộ dạng "thoi thóp" sau cao triều của Tuấn Chung Quốc, đôi mắt Kim Tại Hương nhìn cậu càng đầy ý vị, hắn rút ngón tay ra, bỏ vào trong miệng liếm mút.

Ngay sau đó Kim Tại Hưởng đứng thẳng dậy, ào 1 tiếng từ trong nước đi ra.
Vật giữa hai chân phấn chấn tinh thần, dựng đứng thẳng tấp. Đầu rồng dữ tợn, hơi gật đầu.
Tuấn Chung Quốc mơ hồ nhìn thấy vật to lớn của hắn, tâm trí đang mê man lập tức trở về, kinh hãi muốn lùi bước.
Những lúc hoan ái với Kim Tại Hưởng, ấn tượng duy nhất của cậu là đau. Hắn đối với cậu hoàn toàn không có kiên nhẫn, vật khổng lồ kia của hắn giống như cây côn sắt cứ đâm vào người cậu, khiến cậu vừa tê dại vừa đau đớn, cả người như bị xé rách.
Lúc này Tuấn Chung Quốc muốn lùi bước về sau, nhưng cậu đã quên, hai tay mình đang bị trói ở phía sau, lùi đi nơi nào? Xoay người một cái, lại té xuống suối nước nóng.
Kim Tại Hưởng kéo cậu lên, nâng hông của cậu, đặt cậu lên trên tảng đá, tách hai chân cậu ra quấn lấy eo hắn, sau đó đem vật căng trướng kia chặn ngay miệng huyệt hé mở của cậu.
Chỗ mẫn cảm kia bị côn thịt của hắn làm cho nóng lên. Tuấn Chung Quốc vừa mới trải qua một đợt cao trào, miệng huyệt thắt chặt, mẫn cảm mấp máy, hai cánh hoa môi vừa vặn bao chặt lấy hắn.
Nóng quá, rất cứng!!!
Cậu run run một cái. Tiểu huyệt vẫn còn nhớ mùi vị của đợt cao trào vừa rồi.
Kim Tại Hưởng đỡ eo nhỏ của cậu, bàn tay to nắm thật chặt, nâng cậu lên, dựa vào lòng ngực của mình.
Bầu ngực căng tròn áp trên bầu ngực rắn chắc của hắn, ma sát lẫn nhau. Hai thân thể khác biệt nhau mang đến kích thích mới mẻ, khiến cho hai người đều run rẩy.
Kim Tại Hưởng cảm nhận bộ ngực mềm mại của cậu, cất giọng khàn khàn.
"Biết ta là ai không? "
Tầm mắt Tuấn Chung Quốc mê ly. Chuyện vừa rồi khiến tư duy của cậu hoàn toàn dừng lại, Kim Tại Hưởng trước mắt, thật sự không giống phu quân mà cậu đã biết.
"Ta là Kim Tại Hưởng. Còn em, mặc kệ em là người nào của Tuấn gia, ta đều sẽ mang em về biên thành. "
Nói xong hông hắn dùng sức, dục vọng phá tan cánh hoa, tàn sát nhuỵ hoa tiến vào miệng huyệt.
Tuấn Chung Quốc trợn to mắt, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
Kim Tại Hưởng! Hắn căn bản không biết cậu là ai!
Hắn cho rằng cậu là thiếu gia nào đó của Tuấn gia tới Tây Sơn biệt viện chơi. Khốn nạn! Tên khốn khiếp này! Đáng lý ra cậu không nên hy vọng gì nơi hắn.
Tuấn Chung Quốc liều mạng giãy giụa. Cậu không muốn cùng tên khốn khiếp này làm chuyện ân ái đâu.
Kim Tại Hưởng không ngờ cậu đột nhiên phản kháng kịch liệt đến như vậy, suýt chút nữa để cậu trốn thoát. Nhưng đã đến mức này, sao hắn có thể buông tha cho cậu? Vật giữa hai chân hắn đã cứng như sắt, to khổng lồ. Nếu không cắm vào trong huyệt nhỏ kia thì nó sẽ nổ tung mất.
Một chút sức lực nhỏ bé của Tuấn Chung Quốc đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào. Hắn đẩy cậu lên trên tảng đá lớn, để hai chân cậu áp lên trên ngực hắn chế trụ, dục long to dài một lần nữa phá tan cánh hoa, tiến vào miệng huyệt.
"Đừng nhưc nhích, đến lúc này, em còn muốn trốn sao? ".
Khuôn mặt anh tuấn của Kim Tại Hưởng nhăn nhó, hai mắt đỏ ngầu, loé lên dục hoả.
Kim Tại Hưởng như vậy, đối với cậu mà nói là rất xa lạ!
Tuấn Chung Quốc thất thần, Kim Tại Hưởng trong mắt cậu, vẫn luôn là một người lãnh đãm đoan chính nghiêm trang, dù là lúc ở trên giường hắn cũng không kích động là bao. Hiện tại cậu đã biết, đó là bởi vì lúc trước hắn đối với cậu không có hứng thú. Hắn cũng biết động tình, cũng sẽ bị lửa dục thiêu đốt.
Lúc này hắn cũng giống như những nam nhân khác.
"Nào! Hãy để ta trở thành nam nhân của em..." -
Vật to lớn kia dùng sức tiến vào, Tuấn Chung Quốc đau đến ngẩng đầu lên, mái tóc đen dài phủ trên hòn đá, như tấm vải màu đen.
Nếu là lúc nãy, hắn ngang ngạnh thúc vào như vậy, chắc chăn là không vào được. Nhưng Tuấn Chung Quốc vừa mới trải qua hai lần cao triều, tiểu huyệt nới lỏng ra, khiến cho hắn thuận lợi tiến vào.
"Thật chặt!!!"
Kim Tại Hưởng cầm hai bắp đùi của cậu, nhìn chằm chàm vào tiểu huyệt giữa hai chân cậu.
Tiểu huyệt chật hẹp mẫn cảm lại nới lỏng ra, hắn đi vào liền cắn thật chặt không thả.
Thể dịch phun ra ngoài vừa rồi là chất bôi trơn tốt nhất, trong huyệt lại ướt lại nóng, giống cái miệng nhỏ đang hút lấy dục long. Căn bản là Kim Tại Hưởng không chịu được nữa, liều mạng cắm vào trong.
"Phốc!" Vật giữa hai chân cắm đến tận cùng, thúc sâu vào hoa tâm cậu.
Tuấn Chung Quốc há miệng, nước mắt chảy không ngừng, chỉ cảm thấy cả người như bị xé làm đôi.
Hắn chưa từng đi vào sâu như vậy, bụng cậu giống như bị đâm thủng.
Còn Kim Tại Hưởng thì thoải mái như muốn bay lên, mỹ nam này thật là cực phẩm trong cực phẩm, tiểu huyệt này hút chặt quá, cắn hắn chặt đến gắt gao, giống như có vô số cái miệng nhỏ mút gậy thịt của hắn, hầu hạ đến toàn thân hắn sảng khoái.
"Em đúng là bảo bối! " - Hắn nói nhỏ.
Hưởng thụ cảm giác được bó chặt một lúc, Kim Tại Hưởng rút gậy thịt ra một đoạn nhỏ, lại nặng nề tiến vào, đâm vào trong hoa tâm cậu.
Vách tường thịt bên tron bó chặt, hoa tâm mềm mại, đâm vào thoải mái cực kỳ.
Hắn cắm xuống một cái, chậm rãi thích ứng.
Tiểu huyệt khó khăn nuốt lấy gậy thịt của hắn, Kim Tại Hưởng bỗng nhiên dừng lại.
truyện full

Hắn sờ sờ ở chỗ hai người giao hợp, chỉ có chất dịch sền sệt, không có vết máu. Lẽ nào cậu...
Nghi hoặc chợt loé lên, rất nhanh Kim Tại Hưởng lại quăng ra sau đầu. Tiểu huyệt của cậu chặt đến mức đòi mạng, nếu không phải trước đó đã làm cho mềm nhuyễn, khẳng định không chen vào được. Hơn nữa, lúc hắn đùa bỡn thân thể của cậu, có thể cảm thấy rõ ràng sự khó chịu cùng luống cuống của cậu, non nớt như thế, không giống như người đã từng trải. Có một số nam tử, bẩm sinh vốn không có lạc hồng...
Hắn làm sao biết, chuyện phòng the của hắn và Tuấn Chung Quốc luôn chỉ làm qua loa, một năm chỉ gặp nhau một lần. Mỗi khi hắn trở về biên thành, Tuấn Chung Quốc sẽ cầm bí dược trong cung thoa lên vết thương, sau khi hồi phục, vẫn giống như xử nữ. Tuấn Chung Quốc dùng bí dược này lại không nghĩ nhiều như thế. Cậu chỉ nghĩ là đồ trong cung chắc hiệu quả vô cùng tốt, lại không biết làm như vậy sẽ khiến chuyện phòng the của bọn họ mỗi khi gặp lại thê thảm như cũ, cứ thế làm thành một vòng tuần hoàn...
Mà lần này, do lúc đầu được Kim Tại Hưởng dào đầu đầy đủ, dục vọng của Tuấn Chung Quốc bị khơi dậy, thân thể lại mềm mại mẫn cảm, nên Kim Tại Hưởng mới dễ dàng nếm được hương vị mỹ miều của cậu.
Kim Tại Hưởng càng cắm càng nhanh, bởi vì chất dịch trơn trượt, khiến hắn dễ dàng cắm nơi sâu nhất.
Trong lòng hắn chồng chất những dục hoả bấy lâu không bộc phát, vừa mạnh vừa hung ác, nâng cái mông Tuấn Chung Quốc lên cao hơn, khiến hoa nhi sâu thăm thẳm của cậu hướng lên trên, còn hắn thẳng tắp đâm vào từ trên xuống dưới.
"Bạch! Bạch! Bạch!" - Tiếng thân thể va chạm hào cùng tiếng nước, vang vọng ở thanh trì.
Tuấn Chung Quốc muốn điên rồi, miệng huyệt vốn chặt chẽ khép kín của cậu lại bị nong ra thành một hố sâu, vách thịt căng ra đến mức khiến mặt mày cậu trắng bệch, giống như chỉ còn một chút nữa thôi sẽ nứt ra. Tiểu huyệt vừa ngứa vừa đau, một mặt trướng đến đau đớn, một mặt lại vui vẻ đến mức khiến cậu cuốn quít.
Tại sao lại như vậy? Không chỉ có đau? Sao lần này lại...
Kim Tại Hưởng cúi người cắn vào bờ môi cậu.
Tuấn Chung Quốc ngẩn ra, trừng lớn hai mắt.
Hắn... Chưa từng hôn cậu bao giờ.
Nhưng lần này, hắn hôn, hơn nữa còn vội vàng ngậm lấy vành môi cậu, đem đầu lưỡi dò vào trong miệng cậu, cùng cậu trao đổi nước bọt, môi lưỡi quấn quýt.
Thì ra hôn là cảm giác này sao? Cảm giác... thật gần gũi. Có thể nghe thấy được hơi thở của hắn, quấn quýt thành một, không chia lìa.
Hôn một lúc, Kim Tại Hưởng đưa tay ôm lấy hai khối khổng lồ trước ngực cậu, dùng sức mà xoa xát, năm ngón tay nóp nắm, lưu lại dấu tay hồng hồng.
Vừa hôn vừa xoa nắn, hạ thân hắn cũng không hề gián đoạn mà đem dục long hung ác rút ra cắm vào, thẳng tắp đâm vào hoa tâm lại bị cọ sát.
Gấp đôi kích thích, mang đến là gấp đôi khoái cảm, chân cuả cậu bị banh hết cỡ, ngón chân vặn vẹo, bị hắn làm đến cả người run lẩy bẩy, thuỷ dịch từ trong huyệt tuôn ra không ngừng.
Nhìn mí mắt cậu bắt đầu run rẩy, chẳng mấy chốc sẽ đạt tới cao triều. Trong lòng Kim Tại Hưởng hết sức ngứa ngáy, hắn muốn nghe tiếng kêu của cậu lúc đạt cao trào. Vừa rồi lúc cậu dặn dò tỳ nữ, giọng nói mềm nhẹ, chất giọng cực hay, tiếng rên rỉ lên nhất định cũng sẽ khiến người ta động lòng vô cùng.
Tại lúc cậu cao triều, hắn điểm lên á huyệt của cậu.
"A a a..." - Trong dự liệu, tiếng kêu kiều mị vang lên, bởi vị nhẹ nhàng trầm trầm mà du dương vô cùng, hay đến có thể chảy nước ra.
Kim Tại Hưởng bị âm thanh này kích thích run bắn một cái, thúc sâu vào huyệt thịt co giật chặt chẽ đang cố gắng cản hắn tiến vào, liều mạng chạy nước rút.
Tiếng thân thể va chạm, tiếng nước, tiếng cắm huyệt, tiếng rên rỉ, thở dốc, hỗn hợp lại cùng nhau cứ vang lên như một chương nhạc dâm mỹ.
Lúc này Thanh La vừa vặn từ bên ngoài đi vào, nghe thấy âm thanh này, trong lòng hoảng sợ.
Trong hồ chỉ có phu nhân, chuyện này... Lẽ nào phu nhân cậu...
Thanh La vội chạy vào bên trong, vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy phu nhân cả người trần trụi, nằm trên tảng đá ở giữa Ôn Tuyền, tay bị trói ở phía sau, một bàn tay to của nam giữ lấy mông của cậu, từng đợt từng đợt dùng sức mà làm. Hắn đánh vào thật mạnh, cắm đến thật sâu, Thanh La nhìn thấy rõ ràng nam nhân đem vật cứng hồng tím thật nhanh rút ra, chỉ còn một cái đầu nhỏ bên trong, tiếp đó tàn nhẫn đâm vào thật sâu. Côn thịt lớn và dài như vậy, khiến bụng phu nhân chứa không nổi đến mức gồ lên, nhìn rất đáng thương.
-"Á" - Thanh La kêu lên một tiếng, thuận tay cầm cái gáo dài múc nước, nhào vào Ôn Tuyền, đánh lung tung trên lưng nam nhân kia.
-" Tiểu tặc, dám to gan vô lễ với phu nhân! "
Trong nháy mắt Kim Tại Hưởng nhìn thấy Thanh La, đầu hắn chợt có một tia sáng loé qua.
Thanh La cầm gáo nước dài đánh vào lưng hắn, kích thích hắn cả người run lên, Tuấn Chung Quốc lại đang cao trào, huyệt thịt liều mạng xoắn dục long của hắn, mút chặt vô cùng. Hắn không rảnh quan tâm đến những thứ khác, hung ác hướng vào trong cắm mấy cái. Cuối cùng sau một cái chọc sâu trực tiếp vào trong hoa tâm, gậy thịt của hắn bị cái miệng nhỏ của cậu siết chặt, tinh quan buông lỏng, dương tinh phun trào.
Lần này Kim Tại Hưởng sảng khoái đến trong đầu chỉ còn một mảng sáng màu trắng, hắn cảm thấy đời này chưa từng trải qua cảm giác sung sướng như vậy. Sức lực nhỏ bé kia của Thanh La, đánh vào tấm lưng rắn chắc của hắn cũng giống như gãi ngứa.
Cho đến khi hắn thoải mái rót đầy dương tinh vào tử cung Tuấn Chung Quốc, toàn thân toát ra hơi thở lười biếng sau khi phát tiết, mở mắt ra quét sang Thanh La một chút:
-" Tiểu Tặc? Là ngươi nói ai ".
Nhìn thấy Thanh La, Kim Tại Hưởng đột nhiên nhớ ra, bên người "phu nhân" nhà hắn, có bốn đại nha hoàn, Thanh La, Tử Đằng, Hồng Vi, Hoàng Tường, cơ bản được mặc xiêm y dựa theo tên được ban. Nha đầu này mặc áo xanh, lại gọi phu nhân, chắc là Thanh La.
Cho nên...
Hắn liếc mắt nhìn Tuấn Chung Quốc bị hắn làm ngất đi, ra vẻ đăm chiêu.
Thanh La nghe được giọng nói của hắn, sợ đến tay không còn sức, gáo nước rớt xuống, lại nhìn thấy khuôn mặt Kim Tại Hưởng, bất giác quỳ xuống. Nàng đã quên bản thân đang đứng bên trong nước, cái quỳ này suýt chút nữa khiến nàng bị sặc, không thể làm gì khác hơn là lại đứng dậy, lắp ba lắp bắp gọi:
-" Hầu... Hầu gia..."
-" Ra ngoài "- Kim Tại Hưởng lười so đo với nha đầu này, hiện tại hắn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
- " Dạ ".
Thanh La đáp lời, mặc một thân xiêm y ướt sũng, xoay người đi ra khỏi Ôn Tuyền, do dự hồi lâu đóng cửa lại, canh giữ ở bên ngoài thanh tuyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xam