[Nhan khống 2] 161-165

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

161. Đệch! Đồng hương!

162. Tôi vội vàng nhận họ nhận hàng với vị đồng hương xuyên cùng thời đại đến. Sau khi chuyện trò qua lại, tôi mới biết vị đồng hương này số khổ hơn tôi nhiều. Y vốn dĩ là đàn ông, còn là cái loại đại hán dây chuyền vàng, cứ ra cửa là có em gái tay vịn đi cùng. Vậy mà sau khi xuyên qua đây chưa kịp đợi kiến công lập nghiệp, phía dưới đã một đao đứt đoạn, xuyên vào một bé gái sơ sinh vừa mới qua đời. Gia đình nguyên thân của cô ấy, à không, anh ấy, là cái loại chẳng ra gì, con gái trong nhà đều bị coi là vốn liếng để nịnh bợ bề trên, kết giao quyền quý. Cũng may năm 9 tuổi thì anh ấy kiếm được cơ hội chuồn đi, còn gặp được sư phụ của bọn Quan Minh Nguyệt, được thu nhận vào sư môn, giờ học thành xuống núi cũng có y thuật giắt lưng. "Cũng may ngươi gặp được quý nhân." - Nghe xong thân thế của Phương Tuyết Oánh, tôi cảm khái. Y cười bảo: "Ngươi cũng là quý nhân của ta." Nghe lời này, tôi có chút ngơ người, hỏi y, y lại chuyển đề tài mà hỏi tôi có đói không. Tôi giả chết 10 ngày, không được một giọt nước vào mồm, đương nhiên đói đến bụng dạ cồn cào, nên lập tức bị y đánh lạc hướng sang chủ đề ăn uống.

163. Tiền lộ phí chị dâu chuẩn bị đủ cho tôi vung vẩy 2 đời không hết, tôi và Phương Tuyết Oánh bèn lên kế hoạch đóng giả anh em, cùng nhau đi du sơn ngoạn thủy. Nhưng nhan sắc vị đồng hương đại hán dây chuyền vàng này thực sự là quá xinh đẹp, lại đang tuổi phơi phới như hoa, giả làm người độc thân, trên đường đi gặp phải không ít kẻ lăng nhăng trêu ghẹo. Vì thế không lâu sau đó, chúng tôi bèn đổi sang giả làm vợ chồng. Phương Tuyết Oánh còn cảm khái một phen: "Người ta bảo cưới hỏi đàng hoàng thì là thê, lén lút bỏ trốn cùng nhau thì làm thiếp. Nay tao với mày lén lút bỏ trốn lại được làm thê, còn nếu cưới hỏi đàng hoàng, chắc chắn phải làm thiếp." Rặt một kiểu lí lẽ cong queo.

164. Cùng nhau du sơn ngoạn thủy chưa đến nửa năm, hai thằng người hiện đại xuyên không chúng tôi đều than khóc như ri vì phương tiện giao thông thời cổ đại quá ư lạc hậu, còn ngồi xe ngựa, cưỡi ngựa tiếp chắc nôn ra mất. Vì thế, chúng tôi dừng chân ở một tiểu trấn xinh đẹp đất Giang Nam, mua một cửa tiệm có hậu viện, mở cửa hàng son phấn. Tôi là ông chủ trên danh nghĩa, Phương Tuyết Oánh là bà chủ quản lí mọi việc trên thực tế. Ban đầu, tôi còn không hiểu vì sao một kẻ kiếp trước từng làm đại hán dây chuyền vàng, kiếp này có y thuật trong tay lại đi mở cửa hàng mĩ phẩm. Chờ đến khi y điều chế ra các loại sản phẩm dưỡng da làm đẹp, mỗi ngày đều có phu nhân tiểu thư đủ lứa tuổi vây quanh, trái ôm phải ấp sung sướng vô cùng, tôi không khỏi cảm thán người anh em này thật không phải dạng vừa.

165. Phương Tuyết Oánh ngày ngày hú hí với các tỉ tỉ muội muội của y, cực kì náo nhiệt. Ngược lại, "chồng" của y là tôi đây, lại có chút cô đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro