[Nhan khống 2] 171-175

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

171. Đi chuyến này, lành dữ chưa biết, tôi vốn khuyên Phương Tuyết Oánh ở lại. Kết quả y làm một câu: "Tao chỉ đi hóng chuyện thôi", khiến tôi lập tức ngậm mồm.

172. Về đến kinh thành, tôi bảo Phương Tuyết Oánh trước mắt đi tìm hai vị sư huynh của y, còn tôi trực tiếp vào cung. Tôi cũng nghĩ hay là về nhà thăm cha mẹ anh chị trước, thế nhưng vạn nhất chuyến này một đi không trở lại, thì chẳng thà để họ tiếp tục nghĩ tôi đã chết từ 2 năm trước, thay vì vui lắm buồn nhiều, uổng công mừng hụt một phen.

173. Trước đây CEO bản triều có cho tôi một tấm lệnh bài để tùy ý ra vào cung. Lúc này sắc trời đã tối, giữa rừng ánh mắt "gặp ma" của đám cung nữ thái giám, tôi đi thẳng vào tẩm cung của Sở Duệ Uyên. Đại thái giám thiếp thân từ nhỏ của Sở Duệ Uyên, Ninh công công, khi nói chuyện với tôi giọng cũng run rẩy, nhưng vẫn đi thông báo giúp tôi. Tôi tùy tiện ngắm qua cảnh sắc hoàng cung đã 2 năm không gặp, thấy chả khác gì so với lúc rời đi, chỉ có cái kẻ đang hấp tấp từ trong điện chạy ra là thay đổi rất nhiều.

174. Sở Duệ Uyên vẫn khuôn mặt đẹp trai như trước, nhưng đã gầy đi không ít. Trông hắn tiều tụy già nua, không giống như kém tôi một tuổi, mà cứ như người đã qua nhi lập, trên mái tóc đã điểm vài sợi bạc. Trong lòng tôi dâng lên nỗi phiền chán không nói nên lời, chỉ muốn lập tức quay lưng bỏ đi, cố gắng lắm mới đứng nguyên tại chỗ nhìn hắn tới gần, rồi bị hắn kéo vào lòng.

"Mính Chi... Mính Chi..." Sở Duệ Uyên ôm tôi nghẹn ngào gọi hai tiếng, sau đó lặng thinh, chỉ run rẩy siết vòng tay ôm thật chặt. Trong lòng tôi phiền chán đến khó chịu, thực sự không nhịn được nữa, theo bản năng đưa tay khẽ đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn bế ngang lên, ôm vào tẩm cung.

175. Sở Duệ Uyên lặng lẽ ôm tôi trong lòng thật lâu chẳng nói năng gì, đến lúc cất lời lại là hỏi: "Mính Chi... ngươi đã ăn tối chưa? Có đói không?" Tôi cả đường vội vội vàng vàng, đương nhiên là tối chưa kịp ăn gì, bèn gật gật đầu. Thế là, bị hắn ôm trong lòng ngồi ăn cơm. Cơm nước xong xuôi, cứ ngỡ hắn sẽ bắt đầu hỏi này hỏi nọ, thì lại bị hắn bế đi dục trì tây điện tắm rửa, thay một bộ y phục mới mềm mại thơm tho. Sau đó, tôi được hắn ôm trở lại giường, hắn vừa cầm khăn tắm nhẹ nhàng tỉ mỉ lau tóc cho tôi, vừa bắt đầu hỏi han, nhưng không hỏi tôi vì sao còn sống, vì sao phải giả chết, mà hỏi tôi 2 năm nay sống thế này, có phải chịu khổ không. Cứ như thể đã sớm biết là tôi giả chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro