[Nhan khống] 221-225

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

221. "Ngươi biết tội chưa?" - Sở Duệ Uyên để tôi ngồi trên xe quỳ trước mặt hắn, trầm mặt hỏi. Tôi mịt mù đầu óc, lí do nghĩ được chỉ có một: "... Cưới Phương Tuyết Oánh làm vợ?" Hắn cười càng âm trầm: "Hóa ra ngươi cũng biết cơ đấy." Tôi nghĩ nghĩ, tội này xem ra có hơi nghiêm trọng, không gánh được, bèn dè dặt thanh minh: "Không phải chính bệ hạ cho phép rồi sao?" Hắn không nặng không nhẹ đạp cho tôi một phát ngã lăn quay, giận dữ quát: "Ta đồng ý để ngươi nạp, là nạp cô ta! Ai cho phép ngươi cưới cô ta!" Đệch! Lại còn có trò bẫy câu từ này nữa, đúng là sơ suất!

222. Đây là lần thứ hai Sở Duệ Uyên dùng chữ "ta" trước mặt tôi, lần đầu là khi hắn bị hoàng hậu hạ "độc tru" hãm hại. Lần đó hắn hiển nhiên là phẫn nộ tột cùng. Nhưng lần này, tôi thật nghĩ không thông vì sao hắn lại phát rồ đến thế. Tuy rằng tôi nhất thời không để ý chính xác cách dùng từ của hắn khi đó, tự tiện cưới Phương Tuyết Oánh, nhưng ngày xưa hắn cưới một lúc cả hoàng hậu lẫn Thục phi tôi cũng có cáu giận gì đâu! Hắn đây là phát tác tính độc chiếm với vật sở hữu (bạn giường), hay thân là thiên tử không chịu được người khác qua mặt?

223. Nhưng dù có là dạng nào, tôi cứ nhận lỗi trước là không chệch đi đâu được.

224. Nhớ đó, là nhận lỗi. Lúc này đây mà nhận tội, là làm tình cảm trở nên xa cách ngay.

225. Tôi bèn quỳ tiếp trước mặt hắn mà rằng: "Là Mính Chi không đúng, không hiểu đúng ý của bệ hạ, nhưng ta xin mạo muội nói một câu tự dát vàng lên mặt: hai chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, ta bất học vô thuật thế nào bệ hạ không phải không biết... Bệ hạ nói lời tinh chuẩn, mà ta vốn tính qua loa, lí giải chưa chắc đã tinh chuẩn được. Ta cũng không phải thực lòng muốn đối tốt với nàng ấy, chỉ vì thấy nàng ấy gả cho ta rồi thì sống một đời quả phụ, cũng thật đáng thương, nên muốn dùng danh phận để bồi thường cho người ta chút ít. Hậu viện của ta trái phải chỉ có một người phụ nữ đó thôi, là thê là thiếp không phải cũng vậy sao? Huống chi với Mính Chi mà nói, nàng ấy là thê hay thiếp thì cũng có ý nghĩa gì... Mính Chi chỉ biết mình là thiếp của bệ hạ, như vậy là đủ rồi." Sắc mặt Sở Duệ Uyên tốt lên một chút, nhưng vẫn lạnh lùng hừ lên một tiếng: "Sao ta lại nghe nói ngươi 'phải lòng' cô ta? Không phải là châu thai ám kết, chờ qua cửa sẽ sinh con đấy chứ?" Câu nói của hắn lộ ra trong phủ thừa tướng có nằm vùng, nhưng tôi cũng chỉ làm như không phát hiện, dịu giọng trả lời: "Mính Chi chỉ cứng lên được với bệ hạ, làm sao có thể khiến nàng ta có bầu sinh con?!" Nghe câu này của tôi, trên mặt vị bản triều CEO vốn đến để hạch tội cuối cùng cũng lộ ra nét cười cực nhẹ, bảo: "Vậy ngươi hiện tại cứng rồi sao?" Vừa nói, vừa giơ chân đá nhẹ vào đũng quần tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro